Thursday, April 26, 2007

Cười: Ỷ thiên...P 5

Hồi 9
Thuyền ra hải đảo


Tối hôm sau, Triệu Mẫn đã đánh tin nhắn gọi Trương Vô Kỵ ra ngoài. Dĩ nhiên họ Trương đang có ý đào mỏ cô nàng nên vội vàng giục tôi và Tiểu Chiêu ra ngoài.
Thực ra tôi chán ghét Triệu Mẫn đến tận cổ, song lỡ làm huynh đệ của họ Trương rồi thì biết làm sao? Thôi đành cắn răng đi theo, chỉ hy vọng họ Triệu vì muốn tâm tình với Trương Vô Kỵ nên hối lộ tôi ít tiền cũng nên.
Vừa gặp mặt, Triệu Mẫn hầu như chẳng đả động gì đến chuyện cướp tù tối hôm qua, cứ một khen Trương Vô Kỵ tài ba, hai khen Trương Vô Kỵ gan dạ quả cảm khiến tôi tức lộn ruột.
Trương đại ca của tôi thì dĩ nhiên cười tít mắt, hai lỗ mũi nở to hơn mũi trâu, đâu còn tâm trí để phân biệt những lời của mụ quỷ cái này toàn là điều mật ngọt chết ruồi.
Cuối cùng, ả cũng lộ động cơ chính, yêu cầu Trương Vô Kỵ cho mượn cây đao Đồ Long của nghĩa phụ anh ta.
Tất nhiên, Trương đại ca của tôi đang được ả phỉnh lên tít tận mây xanh, còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện lỡ ả có đao rồi xù luôn, trong đầu anh ta còn đang tính toán làm sao trong chuyến đi này phải chinh phục luôn người đẹp nữa.
Mãi đến lúc tôi giục, Trương Vô Kỵ mới nhớ ra chuyện mượn Ỷ Thiên Kiếm của Triệu Mẫn giúp Tiểu Chiêu thoát khỏi chiếc xiềng xích quái ác.
Triệu Mẫn không những vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn đi cùng chúng tôi về một đoạn.
Chợt nghe tiếng huyên náo góc rừng, vừa nghe tiếng kêu, trái tim tôi đập rộn lên, chao ôi, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược trong trái tim tôi, làm gì còn ai có tiếng kêu oanh vàng thỏ thẻ như vậy?
Bốn chúng tôi vội chạy lại nơi đó, thì ra mấy tỉ muội phái Nga My đang cãi nhau ỏm tỏi. Đinh Mẫn Quân hai tay chống nạnh trừng mặt nói lớn:
- Ngươi nói sư phụ đã truyền ngôi chưởng môn cho ngươi, nhân chứng vật chứng đâu?
- Thiết chỉ hoàn trên tay muội chính là vật chứng tốt nhất - Chu Chỉ Nhược nói giọng như sắp khóc.
- Hừm, ngươi và sư phụ ở chung phòng, ai biết ngươi có thừa lúc người sơ ý chôm luôn chiếc thiết chỉ này không?
- Sư tỉ, tỉ không nên ngậm máu phun người, muội còn có di ngôn của sư phụ đây.
Đinh Mẫn Quân xem tờ di chúc của Diệt Tuyệt sư thái xong cười khẩy:
- Hừm vậy mà cũng gọi là di chúc, ta hỏi mi, có công chứng của nhà nước không?
- Trời ơi, lúc đó muội và sư phụ đều ở trong tù, làm sao xin công chứng được chứ?
- Vậy tờ giấy này khác gì tờ giấy lộn đâu. - Ả nói lớn rồi đưa tay xé toạc tờ giấy đó đi. - Ngươi làm giả giấy tờ, lại tự tiện bịa đặt di mệnh của chưởng môn, biết tội gì không?
Tội nghiệp, Chu Chỉ Nhược đang chưa biết xử lý làm sao thì đúng lúc đó, một bà già xấu xí, ho lụ khụ đi tới.
Trương Vô Kỵ thấy bà già đó thì ồ lên ngạc nhiên. Nhưng tôi thì sững người không nói được tiếng nào.
Trời ơi, đi ngay sau bà ta là cô vợ yêu quái Thù Nhi của tôi, những tưởng Thanh Dực Bức Vương giết cô ta chết toi rồi, tại sao vẫn sống nhăn răng ở đây?
Vừa thấy cô ta, ý muốn xông ra cứu Chu Chỉ Nhược vội vàng tan biến, tôi chỉ biết núp vào bụi cỏ thật kín, thậm chí đến lúc bà già Kim Hoa bắt Chu Chỉ Nhược đi theo mụ, tôi vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên.
Bóng bà ta và bọn Nga My phái vừa đi, Triệu Mẫn vội vàng kéo chúng tôi đi theo.
- Tại sao phải đi theo bà ta? Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.
- Huynh không nghe nói mụ sẽ tới đảo Linh Xà hay sao? Nhân chuyến này ta đi biển chơi một chuyến.
- Không phải bà nói sẽ đi đến Băng Hoa đảo hay sao? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, thì đến Linh Xà đảo chơi xong chúng ta sẽ bắt tàu đi Linh Xà đảo luôn, đi một chặng đường dài không tốn vé thì tội gì.
Nghĩ cũng chí lí, hai huynh đệ chúng tôi lập tức gật đầu.
Lúc ngồi thong dong trên thuyền, tôi ngạc nhiên hỏi Trương Vô Kỵ:
- Đại ca này, em không hiểu nổi, tại sao đại ca nhất định phải tới Băng Hoả đảo để cứu nghĩa phụ anh? Tình cha con anh thâm nặng đến vậy sao? Em không tin anh vì đón ông ta mà lặn lội đến tận hòn đảo ma quái đó đâu.
- Mày đúng là hiểu tao - Trương Vô Kỵ cười lớn vỗ vai tôi - thực ra cách đây ít lâu tao lang thang trên internet thì thấy một thông báo có một tay tỉ phú Ả Rập nói muốn mua Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao. Đồ Long đao ở trong tay nghĩa phụ ta, nếu ta về lừa ông ta chắc chắn nó sẽ dễ dàng là vật trong tay ta, giờ Ỷ Thiên Kiếm lại ở trong tay Triệu Mẫn, nếu ta chịu khó nịnh bợ ả mấy câu, chắc ả cũng không chịu từ chối.
- Thảo nào đại ca dễ dàng đồng ý với con bé đó như vậy. Em bái phục đại ca, cái gì cũng tính toán cả.
- Còn nữa, nếu đón được nghĩa phụ của ta về, có thể đưa người lên làm giáo chủ, lúc đó ta khỏi phải lo bị sai nha bắt về tội tiền giả nữa
Tối hôm đó, tôi thấy khó chịu trong người bèn quyết định đi ra mạn thuyền hóng gió, song cũng phải cảnh giác đến tột bậc, dù sao mình cũng là người đi tầu lậu vé, nhỡ bị người ta phát hiện bắt đền thì chết toi.
Chợt nghe tiếng huyên náo ở góc tàu, tôi vội vàng chạy lại, thì nghe tiếng nàng Chu Chỉ Nhược trong mộng của tội kêu lên:
- Bà định làm gì tôi?
Tôi hoảng hồn thầm nghĩ chắc chắn nàng đang bị người ta bức hiếp, định vọt ra giải cứu thì đã nhìn thấy mụ vợ yêu quái của tôi đứng thù lù ở đó khiến tôi không khỏi giật mình, đành im lặng ngồi xuống chống mắt dõi theo:
Lại thấy mụ già Kim Hoa Bà Bà cười hăng hắc:
- Hô hô, mi nghĩ ta sẽ làm gì? Ngươi xinh như hoa như ngọc thế này, nếu đem bán vào vũ trường chắc chắn được giá lắm đây.
- Bà không có quyền, tôi sẽ kiện bà buôn bán phụ nữ trái phép.
Nghe vậy, gương mặt xấu xí của Kim Hoa Bà Bà chợt xám nghoét lại, mụ lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung chưởng đánh thẳng xuống mặt sàn tàu.
Rầm, bên cạnh Chu Chỉ Nhược xuất hiện một lỗ thủng to tổ bố, mặt nàng sợ đến tái mặt.
Kim Hoa bà Bà thấy Chu Chỉ Nhược sợ hãi thì ngửa mặt cười lớn:
- Thực ra thách mi đấy, đừng quên Linh Xà đảo là địa bàn của ta, bảo kê vô số kể, ngươi chống đối lại ta chỉ có một con đường chết, thôi cứ yên tâm chuẩn bị làm vũ nữ nghe chưa con?
Mụ ngúng nguẩy ngoáy mông bỏ đi, mặc kệ Chu Chỉ Nhược tội nghiệp thút thít trên sàn tàu.
Thấy nàng tội nghiệp làm sao, tôi chẳng thể cầm lòng, vội vàng lén chạy lại ngăn vách phía sau nói thầm lên tai nàng:
- Chỉ Nhược cô nương.
Đang đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên nghe giọng nói từ phía sau vang lên, Chu Chỉ Nhược giật mình hét toáng lên:
- Ma, chúa ơi, ma cứu con.
Nàng giật mình một, tôi còn giật mình sợ hãi gấp mười, nếu giờ để Kim Hoa Bà Bà tới đây, tôi không chết mới gọi là lạ.
Nhưng lại nghe giọng mụ vợ quái đản của tôi nói:
- Ừ, nhiều ma lắm, cố mà chịu nghe em.
Nghe ả nói vậy, tôi thở đến phào rồi nhẹ nhàng nói:
- Chỉ Nhược cô nương, là tôi đây.
- Tôi là thằng nào, đừng nhận vơ nhé. - Chu Chỉ Nhược cáu kỉnh.
- Sở Lưu Manh đây, cô có nhớ không?
- Á, - Chu Chỉ Nhược kêu lên mừng rỡ - ông đi cùng Trương Vô Kỵ phải không? Huynh ấy có đi đến không?
Nghe nàng nói vậy mà trái tim tôi tan nát, hỡi ôi, mình quan tâm nàng đến vậy mà nàng trước sau chỉ hỏi mỗi tên đáng ghét họ Trương, hắn có gì hơn tôi chứ? Huống hồ hiện giờ y còn đang cặp bồ với con nhỏ Triệu Mẫn đáng ghét với ý đồ đào mỏ, hừ, vậy mà cô ta lại quan tâm đến hắn.
Tuy nhiên nhìn gương mặt thành khẩn của nàng, làm sao tôi có thể nói dối? Đành thở dài:
- Y đang ở trên tàu.
- Thật sao? Có phải y thấy tôi bị bắt nên mới đi theo phải không?
Biết ngay trong lòng nàng chỉ có một mình tên Trương Vô Kỵ đáng ghét, tôi đành ngậm đắng nuốt cay trả lời nhát gừng từng câu hỏi của nàng rồi an ủi cho nàng yên tâm.
Cuối cùng tôi đành trở về gặp Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn.
Nghe tôi kể xong, Triệu Mẫn phá lên cười:
- Tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ, ông không phải lo.
- Bà nói sao?
- Thực ra cách đây mấy năm cha ta đã ra lệnh cấm tất cả các hải đảo không được phép mở vũ trường bất hợp pháp, bởi vậy ông cứ yên chí con bé đó không bị bán làm cave đâu.
- Thế thì còn khổ hơn, lỡ mụ Kim Hoa Bà Bà đem bán nàng sang biên giới thì sao?
- Thì còn Trương giáo chủ của chúng ta thần công cái thế sẽ ra tay trừng trị mụ ta chứ sao?
Nhắc đến Trương Vô Kỵ tôi mới sực nhớ từ nãy giờ hai chúng tôi nói chuyện mà đại ca vẫn ngồi im như thóc, tôi ngạc nhiên nói:
- Đại ca, sao anh im như thóc thế? Nói gì đi chứ?
- Yên nào, tao đang tính.
- Tính gì vậy?
- Tính xem mớ hoa của Kim Hoa Bà Bà bán được bao nhiêu tiền, chừng ấy vàng chứ có ít gì đâu.
- Trời ơi, còn tưởng huynh nghĩ gì - Triệu Mẫn lại cười nói - nó là vàng giả đấy.
- Sao cô biết?
- Đừng quên từ nhỏ tôi sống trong vương phủ, vàng nhái thì chỉ cần nhìn sơ qua là biết, hơn nữa nếu đó là vàng thật có mà mụ Kim Hoa đã gẫy lưng rồi còn đâu nữa.
- Trời ơi, sao cô không nói sớm?
- Hay ta về đi công tử ơi - Tiểu Chiêu nói - ra ngoài đảo chỉ tổ hớp gió phơi nắng, đen hết da.
- Cô yên chí, đợi về đất liền tôi sẽ cho cô cả núi sữa dưỡng da tha hồ mà tắm cũng được - Triệu Mẫn lên tiếng.
- Mà sao bà cứ đòi về thế? - tôi ngạc nhiên - hay là lại hẹn với thằng nào ở đất liền?
- Làm gì có? - Tiểu Chiêu đỏ mặt - tôi chỉ không thích ra đảo thôi.
- Tôi thì thà chết chứ không bỏ Chu Chỉ Nhược ở lại.

* * *

Suốt mấy ngày long đong trên biển, cuối cùng chúng tôi cũng lên được Linh Xà đảo.
Đau đớn thay, tìm khắp đảo cũng chẳng có khách sạn nào, hại Trương Vô Kỵ suốt ngày ca thán điếc cả tai.
Điều tai hại nhất chỉ vì chờ hai vị cô nương mông má tân trang hơn hai tiếng đồng hồ trước khi xuống tàu làm chúng tôi mất dấu Kim Hoa Bà Bà, lúc tôi ngoác mồm ra trách bọn họ thì Trương Vô Kỵ lại tỏ vẻ ga lăng ngăn cản, đúng là đồ đạo đức giả.
Không biết làm sao, chúng tôi đành dựa vào mấy gốc cây ngủ trưa.
Đúng lúc đó, tôi chợt nghe tiếng gầm khủng khiếp vang lên, mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Tôi gào lên:
- Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Định không cho ai ngủ chắc?
Vừa lúc đó, tôi liền bị Trương Vô Kỵ cốc vào đầu:
- Mày nói ai thế hả? Có biết người đó là nghĩa phụ của ta không?
- Nghĩa phụ anh ư? - tôi ngạc nhiên.
- Không phải ông ấy đang ở Băng Hoả đảo sao?
- Ừm, biết đâu ông ấy đi du lịch đến đây?
- Làm quái gì có công ty du lịch nào mò đến tận Băng Hoả đảo mà tiếp thị chứ?
- Biết đâu đấy, thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, chuyện nghĩa phụ đi đó đây cũng là chuyện bình thường.
- Không đúng, dù có người đến đảo cũng không lý do gì Sư Vương chịu rời khỏi đó, hơn nữa Linh Xà đảo đâu phải là điểm du lịch, người có mặt ở đây chắc chắn có gì uẩn khúc.
Nghe vậy, Trương Vô Kỵ xám mặt, vội chạy như bay tới phía tiếng kêu.
Nhưng mới chạy được một đoạn chúng tôi đã bị mấy tên cái bang chặn lại:
- Xin lỗi quý khách, nơi đây là đất tư, muốn vào phải mua vé.
Trương Vô Kỵ nghe vậy nổi giận, y ra tay điểm liên tiếp vào huyệt đạo của mấy tên đó rồi vọt thẳng tới.


Hồi 10
Kim Mao Sư Vương


Chúng tôi chạy đến nơi thì phát hiện một người tóc vàng, thân hình vạm vỡ to lớn đang múa tít Đồ Long Đao đấu với bà già Kim Hoa.
Tôi ngạc nhiên hỏi Trương Vô Kỵ:
- Đại ca, nghĩa phụ anh đấy hả?
- Ừ.
- Thế ông ý là Rambô Mỹ à? Sao tóc tai vàng rực thế kia?
- Ông nhà quê vừa thôi - Triệu Mẫn nhìn tôi cười khúc khích - nhìn tóc Sư Vương xem, vẫn còn vài chỗ đen đen, chắc chắn là tóc đi nhuộm rồi. Trương giáo chủ, không ngờ nghĩa phụ của huynh ăn chơi đến thế.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn cười đểu mình như vậy chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Chợt tôi nhìn thấy mụ già Kim Hoa vừa đánh vừa lùi, rõ ràng có ý dụ cho Tạ Tốn chạy về phía trước, tôi không khỏi ngạc nhiên: "Thằng cha Tạ Tốn này đúng là đầu to óc bằng quả nho, mụ Kim Hoa vừa đánh vừa dụ thế kia mà cũng không biết."
Những mong hét lớn đánh động cho Tạ Tiền bối nhưng vừa nhìn thấy mặt mụ vợ của tôi đứng đó, hồn vía tôi đã thăng tuốt lên chín tầng mây xanh, thôi kệ, Tạ Tốn chết cùng lắm Trương Vô Kỵ không được hưởng gia tài, có liên quan gì đến mình đâu, kể cả hắn được chia gia tài thì với tính keo bẩn của hắn, đời nào lại chịu chia bớt cho tôi.
Nghĩ vậy tôi hạ quyết tâm ngồi im, mặc kệ tên Sư Vương chết toi đấy.
Nhưng Triệu Mẫn mắt còn tinh hơn mắt cú vọ, ả chợt kêu lên:
- Trương Vô Kỵ, mau nhắc nhở nghĩa phụ anh, dưới đất cắm đầy độc châm, coi chừng ông ta mà đạp phải thì bị uốn ván chết toi.
Trương Vô Kỵ nghe vậy lại sợ phải tốn tiền đưa sư vương đi bệnh viện vội vàng quơ một khúc cây ném bay những cây đinh nhọn dưới chân đi ra xa.
Tạ Tốn sau hồi ngạc nhiên hiểu ra mọi chuyện bèn nói lớn:
- Là vị anh hùng nào đã ra tay cứu giúp?
Trương Vô Kỵ chưa kịp chạy ra thì nghe tiếng lóc cóc loong coong từ xa tiếp theo đó, ba bóng người chạy vụt tới nơi.
Thấy bọn chúng múa may làm đủ trò kỳ dị, tôi ngạc nhiên:
- Cái bọn mãi võ sơn đông này làm ăn kém quá, bản lĩnh thế kia mà cũng đòi hành tẩu giang hồ, thảo nào phải tới tận hoang đảo này để mà biểu diễn.
Trương Vô Kỵ chợt gắt lên:
- Câm mõm lại, biết gì mà nói, đó đều là những võ công thượng thừa của Càn Khôn Đại Na Di đấy, quái lạ, bộ võ công đó ta đều để trong người, lý nào lại bị tung ra thị trường như vậy chứ?
- Không đúng đâu, nếu Càn Khôn Đại Na Di được rao bán trên thị trường thì ta đã học từ đời tám hoánh rồi - Triệu Mẫn cười nói - chắc chắn bọn này có bản photocopy của chúng cũng nên.
Chúng tôi còn chưa ngừng cãi nhau thì nghe bọn chúng tự xưng là Phong, Vân, Nguyệt Tam Sứ của Minh Giáo Ba Tư. Chúng đến đây với dã tâm đè đầu cưỡi cổ Minh Giáo Trung Nguyên, dĩ nhiên, bọn Sư Vương đời nào chịu, cuối cùng hai bên xảy ra kịch chiến.
Lấy ba chọi ba có vẻ công bằng nhưng Thù Nhi đã bị mụ già Kim Hoa đả thương, võ công lại chẳng bằng ai nên nhanh chóng bị loại ra khỏi vòng chiến, tiếp theo đó, Kim Hoa Bà bà lại bị hai tên quay lại đánh hội đồng, lột ra bộ mặt thật.
Tôi và Trương Vô Kỵ thấy vậy sững người ra, không ngờ dung mạo thật của bà già đó lại xinh đẹp đến như vậy, tại sao thường ngày lại giả trang thành già nua, xấu xí như thế?
Triệu Mẫn thấy tình hình nguy ngập định xông ra trợ giúp, Trương Vô Kỵ được dịp lấy le với người đẹp, nào chịu bỏ qua liền vọt tới, sát cánh cùng Sư Vương tạm thời đẩy lui tam sứ.
Cả bọn chúng tôi thấy tình hình không hay bèn vội vàng chạy vào bên trong một hang động gần đó.
Lúc này, Sư Vương với cất giọng ồm ồm nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu tên gì?
Trương Vô Kỵ vội vàng quỳ sụp xuống đất:
- Nghĩa phụ, con là Trương Vô Kỵ đây.
Tạ Tốn mừng đến run người nhưng sau đó ông lại cười rộ lên:
- Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhé, muốn mượn danh nghĩa tử của ta để lấy Đồ Long Đao hả? Đừng đi vào rừng mơ mà bắt tìm quả dưa bở.
Trương Vô Kỵ thấy vậy kêu lên:
- Nghĩa phụ, người nhớ không, lúc con sinh ra đời người và cha con nhậu say, mẹ con chạy lại hỏi đặt tên con là gì, người nói " Vô, Vô , Vô, Kị quái gì chứ, vợ đẻ thôi mà, Thúy Sơn, Vô đi, chúc mừng thằng bé ra đời." Vì vậy mẹ con mới tưởng người định đặt tên con là Vô Kị, người có nhớ không?
Tạ Tốn ngẩn người ra nói:
- Đúng rồi, bí mật này chỉ còn ta và con ta biết thôi, Vô Kỵ con ta.
Thấy hai cha con ôm nhau mừng mừng tủi tủi mà tôi và Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu cả Kim Hoa bà bà không khỏi phì cười vì cái tên quái đản đó.
Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Vì sao nghĩa phụ lại tới đây.
- Đó là do đại muội đến tận Băng Hỏa Đảo mới ta đến Linh Xà đảo du lịch, vừa được đi chơi miễn phí vừa được thay đổi không khí thì còn gì bằng.
Sau đó, Triệu Mẫn chợt kêu lên:
- Hỏng rồi, giờ tôi mới nhớ ra, triều đình đã hạ lệnh cấm không cho phép bất cứ ai lai vãng tới gần hòn đảo này do sợ virus cúm gà sẽ bùng phát, hỏng rồi, chúng ta mau rời khỏi đây.
Mọi người nghe vậy ai cũng bở vía, vội vàng hộc tốc kết một chiếc bè băng ra hải đảo.
Nào ngờ số bọn tôi đen như mõm con Ki Ki, vừa ra biển không bao lâu thì bị thuyền của bọn Minh Giáo Ba Tư dùng pháo kích bắn chìm hết. Cũng may Trương Vô Kỵ trổ tài cướp giật, giật được cả sáu chiếc Thánh Hỏa Lệnh, cả bọn đồng loạt quay lại bờ.
Vào đến bờ, vốn ngoại ngữ của Tiểu Chiêu lại được phát huy tác dụng, cô nàng nhanh chóng dịch bộ võ công trên Thánh Hỏa Lệnh cho Trương Vô Kỵ học thuộc.
Nào ngờ đẩy được quân địch thì bọn chúng lại chơi bẩn nổ pháo tấn công đảo.
Không còn cách nào khác, Tiểu Chiêu đành phải hy sinh, liều mình làm giáo chủ của Minh Giáo Ba Tư.
Thì ra mẹ cô chính là Kim Hoa Bà Bà, cũng là Tử Sam Long Vương của Minh Giáo, là thánh nữ Minh Giáo Ba Tư, bọn chúng muốn tìm người thay mặt bọn chúng lãnh đạo để sau này có bị bắt vì tội làm tiền giả cũng có người đứng mũi chịu sào.
Trương Vô Kỵ lâm vào hoàn cảnh này rồi nên chỉ biết bịn rịn thương cảm, nhìn nàng đi vào hiểm nguy mà nói không lên lời.
Hai mẹ con Kim Hoa Bà Bà đi khỏi, chúng tôi vội vàng rời khỏi Linh Xà đảo đến một hòn đảo nhỏ gần đó ở tạm.
Trong bữa cơm, Triệu Mẫn trổ tài nấu nướng, tôi vì chán ghét sẵn con người này lại ngán tay nghề của ả ta nên không đụng tới một miếng.
Vừa ăn xong, tôi thấy cả bọn gục mặt xuống bàn, tôi thầm kêu: " Biết ngay mày giở trò mờ, con bé này láo như con cáo."
Tuy nhiên biết võ công của ả hơn tôi, tôi đành phải giở vờ nằm xuống mặt bàn im thin thít.
Nhưng nào ngờ Triệu Mẫn nằm hồi lâu vẫn không tỉnh dậy.
Người bật dậy lại là Chu Chỉ Nhược thân yêu của tôi.
Tôi kinh ngạc kêu bật lên:
- Chu cô nương, là cô hạ độc à?
Chu Chỉ Nhược rõ ràng không ngờ tới tình huống này, nàng ấp úng:
- Tôi... tôi...
- Cô làm vậy là có ý gì?
- Tôi làm như vậy hoàn toàn theo ý của sư phụ tôi thôi.
Nghĩ đến mụ Diệt Tuyệt lại nghe thấy giọng đáng thương của nàng, tôi chợt động lòng:
- Giờ cô muốn gì đây?
- Chôm Đồ Long Đao và Ỷ Thiên Kiếm, đoạt lấy bí kíp võ công trong đó.
- Cô có biết tội trộm cắp tài sản công dân lĩnh bao nhiêu năm tù không mà dám làm thế?
- Tôi...
Nhìn nàng sắp khóc đến nơi, tôi chợt tội nghiệp thay, rõ ràng nàng chỉ là một cô gái ngây thơ, tất cả tại mụ già Diệt Tuyệt sư thái, đã chết rồi còn ám ảnh.
Lại tội nghiệp những lời thề thốt trước mặt mụ, tôi bèn nói:
- Thôi được rồi, cô cứ lấy đi, để mấy tên này ở đây cho tôi xử lý.
Vốn chẳng ưa gì Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ, tôi thừa dịp này phá mộng đào mỏ của họ Trương, tôi quyết định đẩy Triệu Mẫn lên bè rồi thả trôi sông. Lòng thầm nghĩ: "Như vậy coi như đại ca vỡ mộng kế hoạch đào mỏ, mình lại đỡ bị con bé tinh tướng này suốt ngày chọc ghẹo bên tai, ngứa hết cả loa."
Lúc tôi vào đến nơi, đã thấy mặt Chu Chỉ Nhược xám nghoét,trong khi mặt Thù nhi, cô vợ tôi thì bị rạch thêm mấy người.
- Chuyện gì thế? - tôi ngạc nhiên.
- Tôi... tôi lỡ tay cầm mảnh kiếm gẫy vô tình vẩy trúng mặt cô ta.
- Hậu đậu đến thế là cùng, mà thôi kệ nó, dù sao nó cũng sắp die rồi, hơn nữa mặt cô ta xấu sẵn rồi, có xấu thêm tí nữa cũng chẳng sao đâu.
Chu Chỉ Nhược nghe vậy yên tâm phần nào diễn tiếp vở kịch của mình, còn tôi, được điểm trong lòng người đẹp lại thoát khỏi cục nợ Thù Nhi thì còn gì bằng.
Quả nhiên Trương Vô Kỵ và Kim Mao Sư Vương tỉnh dậy thấy Đồ Long Đao cùng Triệu Mẫn biến mất, Thù Nhi bị thương, thì chửi réo om sòm Triệu Mẫn dám cướp trên dàn mướp bảo bối của hắn, làm giấc mộng bán đao kiếm của hắn kiếm tiền tan thành mây khói.

No comments: