Tuesday, May 1, 2007

Cười: Ông sư hiền lành

Tại một làng nọ có một vị sư rất là đức độ. Ông luôn giúp đỡ mọi người, ai cũng rất cảm mến.Mọi người gọi ông là người hùng thời đại. Ông tu tại một ngôi chùa khá lớn và nổi tiếng .Ngôi chùa có sân, có vườn cây ăn trái. Một ngày kia có một thằng nhỏ trong làng lén vào chùa hái trộm xoài bị nhà sư bắt được, không cho hái nữa.
Thằng nhỏ tức lắm mới về mách ba nó, nói rằng sư đã chửi nó, đánh nó. Nghe vậy, ông bố nổi giận chạy lên chùa kiếm sư.
-Thưa Sư, lâu nay con rất kính trọng Sư và xem Sư như là cha mẹ. Thế sao Sư lại chửi con tôi vậy?
Nhà sư rất từ tốn, lui lại 3 bước và nói:
- A di đà Phật, bần tăng chưa chửi ai bao giờ.
Ông bố đang trong cơn nóng giận, nói tiếp:
- Sư chửi nó thì thôi chứ, sao Sư lại đánh nó, nó là con nít mà.
Vị sư cũng rất hiền hòa, từ tốn lui lại 3 bước, chắp tay trước ngực, Sư nói:
-Mô Phật, bần tăng chưa đánh ai bao giờ.
Ông bố tức qúa, quát vào mặt sư:
- Sao Sư chối hoài thế? Sư dám đánh con tôi, sao Sư không dám nhận? Có ngon thì đánh tôi luôn nè.
Vị sư vẫn lui lại 3 bước và nói:
-Thiện tai, thiện tai. Bần đạo chưa ngán ai bao giờ!

Cười: Các kiểu nghèo trên thế giới

Ở Mỹ, dân nghèo là dân không có xe hơi. Do nhà nọ ở cách nhà kia quá xa, và tất cả đều xa siêu thị, tiệm hớt tóc, quán nhậu nên không có xe hơi coi như không đi đâu được cả. Thậm chí, ở một bang bên Mỹ, thay vì tuyên án tù, quan tòa chỉ cần tuyên án tịch thu xe. Thế là phạm nhân coi như bị cầm tù trong nhà cho tới chết.

Ở Pháp, dân nghèo là dân không được uống rượu vang. Có nhà nghiên cứu đã phát hiện ra rượu vang ở Pháp còn nhiều hơn nước lã, toàn bộ mọi người sáng uống, chiều uống, trưa uống. Gặp nhau, thay vì hỏi có khỏe không, dân Pháp lại hỏi: Có uống rượu vang không? Dân Pháp còn ngạc nhiên khi thấy dân Mỹ phải dùng tàu không gian để lên mặt trăng, trong khi dân Pháp chỉ cần xếp các thùng rượu là chỉ một tuần sau đủ chiều cao để tới. Vì vậy, không đủ tiền uống rượu vang tại Pháp coi như nghèo nhất thế gian.

Ở Anh, đám nghèo là đám chưa khi nào nhìn thấy sương mù. Sương mù xứ sở này có quanh năm, hễ thò ra là thấy. Nhiều đứa bé chưa bao giờ bị cận thị nhưng vẫn đeo kính vì đó là kính chống sương mù. Chỉ có những ai suốt đời phải ở trong nhà, không có tiền mua giày dép, quần áo để ra đường mới chưa thưởng thức sương mù thường xuyên.

Tại Ý, dân nghèo là dân không được ăn mì ống. Đi đâu cũng gặp mì ống. Hễ khách vào tiệm không nói gì thì bồi bàn cứ mì ống mà bưng ra. Đã có một số trường hợp treo cổ bằng dây mì, còn những trường hợp dùng mì làm chỉ khâu, làm dây trói hoặc làm dây phơi quần áo thì quá hiển nhiên. Ai chưa ăn mì ống, có lẽ cả đời chưa được ăn gì.

Ở Cuba, dân nghèo là dân không được hút xì gà. Tại xứ sở này, xì gà nhiều hơn que củi. Nhiều ông hút xì gà trong lúc ngủ và nhiều cô gái ngậm xì gà khi đi tắm. Tất cả các ca sĩ đều biết cách vừa hút xì gà vừa hát. Mặc dù đây là thứ thuốc lá đắt tiền nhưng đối với dân Cuba nó đơn giản như rau muống nhà mình. Chả hút xì gà khi nào có lẽ là tận cùng nghèo khó.

Ở Đan Mạch, dân nghèo là dân không thích nghe chuyện cổ tích. Ai cũng biết nhà văn An-đéc-xen lừng danh, nhưng ít ai biết rằng người Đan Mạch có khả năng kể chuyện cổ tích suốt ngày, đến nỗi có bất cứ chuyện gì xảy ra dân Đan Mạch cũng hỏi đấy là cổ tích kiểu gì. Sách cổ tích bán đầy ngoài đường, mua một tặng mười, cho nên không mua cổ tích, không đọc cổ tích là nghèo hết phương cứu chữa.

Ở Đức, đám nghèo là đám chưa được uống bia. Bia Đức vừa ngon vừa rẻ, rẻ đến độ có nhiều năm xảy ra hạn hán, người ta phải dùng bia tưới cây chứ nếu dùng nước sông thì đắt quá. Tắm bia, gội đầu bia là việc rất thường làm. Có lần, một nhà máy bia bị cháy, chả ai buồn gọi xe cứu hỏa, cứ dùng các chai bia tưới vào là đám cháy tắt ngay tắp lự. Do vậy, không được uống bia ở Đức coi như dân rớt mồng tơi.

Tại Úc, đám nghèo là đám không được ăn thịt cá sấu. Xứ sở này cá sấu nhiều hơn ruồi, và con nào cũng béo. Thịt cá sấu rẻ khủng khiếp, đến mức mua một con gà được kèm thêm năm con cá sấu làm sẵn. Có năm người ta nghiền cá sấu ra thành bột rồi dùng bột đó làm bánh bán rẻ như bèo. Da cá sấu được dùng làm vải lót đường cho nên tất cả các con đường ở Úc đều không thấm nước. Dân du lịch cứ hay lén cạy da ấy mang về làm ví và thắt lưng.

Ở Trung Quốc, dân nghèo là dân không có được bánh bao. Khắp chợ vùng quê, bánh bao chỗ nào cũng có, làm từ đủ thứ nhân. Tất cả các xe hơi đều phải chế tạo chỗ để hành lý riêng, chỗ để bánh bao riêng. Có bánh bao nhân vi cá, nhân sâm nhưng cũng nhiều bánh bao nhân đậu nành, nhân xà lách, lại có thứ bánh bao nhân bánh bao, kêu là bánh bao hai trong một. Không ăn bánh bao là nghèo tận xương.

Còn ở Việt Nam, dân nghèo là những người đi qua cửa thị trường chứng khoán mà không bước vào.

---oOo---

--Thế mới biết, vì sao Việt Nam vẫn nằm trong top các nước nghèo, và mình cũng thuộc là dân nghèo..hic hic..--

Cười hay buồn: Vương quốc Buồn!

Công chúa xứ buồn rất xinh đẹp, học giỏi, hát hay, hiền thục...

Truyện kể rằng: Ở những năm 2 nghìn lẻ x này, vẫn có 1 vương quốc nọ còn tồn tại. Người ta gọi vương quốc này là vương quốc Buồn, vì ở đây cái gì cũng tên là buồn: Cung điện buồn, đức vua buồn, vườn hoa buồn, thậm chí cái wc cũng buồn.

Quay trở lại câu chuyện chính, công chúa xứ buồn rất xinh đẹp, học giỏi, hát hay, hiền thục (mỗi tội hay buồn). Đến tuổi lấy chồng, nhà vua đăng tin kén rể rầm rộ trên net qua những trang rao vặt, thập chí còn yêu cầu Softvnn thiết kế website quảng bá mong muốn tìm cho nàng 1 tấm chồng xứng đáng. Biết bao chàng trai từ làng trên xóm dưới, những vị hoàng tử ở vương quốc láng giềng đến ra mắt nhà vua với 1 mong muốn là được lọt vào mắt xanh của công chúa, nhưng tất cả đều thất vọng vì công chúa vẫn chưa thể tìm được 1 chàng trai ưng ý là tình yêu của cả đời mình.

Từ đó trong vương quốc có 1 tin đồn công chúa là 1 người lạnh lùng vô cảm, nàng không biết thế nào là tình cảm trai gái. Công chúa rất buồn vì thật sự nàng không phải là 1 người như vậy, chỉ vì nàng chưa gặp được người mà nàng tin tưởng để gửi gắm cuộc đời. Nàng quyết định tự đi tìm niềm vui và tình yêu, thế là hành trình của nàng bắt đầu. Trên đường đi, nàng gặp 1 người rất đẹp trai, xì-tin, đi xe cực xịn.

Công chúa cất tiếng hỏi: -Hỡi anh chàng đẹp trai, anh tên là gì vậy ?
Anh chàng mỉm cười đáp: Anh tên là Hiệp, tên đầy đủ là Hào Hiệp. Sở thích của anh là đi bênh vực kẻ yếu, những người cô đơn và nghèo khổ, và công việc chính của anh là đi "cứu net". Nên anh cũng được người ta gọi là Hiệp Sỹ.
Công chúa nghĩ: chàng thật là 1 người trượng nghĩa, nhưng nếu lấy chàng thì chàng vẫn phải đi cứu giúp các cô gái bị kẹt net Doh! Thế là công chúa của chúng ta đi tiếp để lại anh chàng Hào Hiệp với sứ mệnh của mình:

Đang trên đường đi, công chúa gặp 1 chàng trai khác trông rất sành điệu, dáng rất hip-hop. Chàng trai cất tiếng trước:
-Em gái xinh đẹp ơi, vì sao trông mặt em buồn thế.
Công chúa trả lời: Em buồn vì em.... buồn ( hờ, trả lời hay thật)
-Anh tên là Công, Phi Công. Hiện tại công việc của anh là "đi bay". Bây giờ em lên New với anh rồi chúng mình cùng đi bay nha em, anh bảo đảm em vui tới bến.
Công chúa là người rất ngoan ngoãn, được dặn dò cẩn thận nên nàng từ chối khéo và đi tiếp. Nàng đi đến 4 vương quốc, nơi mà mọi người bảo rằng ở đó có những chàng hoàng tử đẹp trai nhất Thế Giới.

Công chúa đến vương quốc thứ nhất, đó là 1 nơi vô cùng đẹp đẽ và trù phú, với 1 toà lâu đài nguy nga tráng lệ, 1 vị hoàng tử ăn mặc sang trọng đang đứng trên ban công toà lâu đài. Nhìn vị Hoàng tử công chúa bèn cất lời chào :
- Hỡi Hoàng tử của vương quốc đẹp đẽ và trù phú, chàng tên là gì vậy ?
Hoàng tử trả lời :
- Hỡi công chúa xinh đẹp tên ta là Giàu Sang .
Công chúa nghĩ: trong tình yêu giàu sang, vật chất không đóng vai trò quan trọng và đôi khi nó lại chính là vật cản tình yêu. Nghĩ đến đó nàng bèn bỏ đi .

Đến hòn đảo thứ 2, công chúa lại bắt gặp 1 hoàng tử đang đứng trên ban công lâu đài, chàng rất đẹp trai và có 1 vẻ quý phái ít ai sánh bằng. Công chúa hỏi:
- Chào hoàng tử đẹp trai, chàng tên là gì vậy ?
Vị hoàng tử vênh mặt trả lời: Tên ta là Tự Kiêu.
Nghe cái tên đã thấy ghét, thế thì bà mày cũng không cần, tưởng mày đẹp trai là ghê lắm đấy à. Công chúa lại bỏ đi .

Đến vương quốc thứ 3, công chúa bắt gặp 1 chàng hoàng tử trong bộ trang phục lộng lẫy đang ngồi kiệu 8 người khiêng đi dạo trên bãi biển. Nàng liền cất lời chào bằng 1 phong thái rất teen và Korea:
- Ah-niong-xioh, oppa, chàng tên là gì vậy?
Vị hoàng tử thứ 3 trả lời: Tên ta là Ích kỉ.
Một kẻ ích kỉ thì chỉ biết nghĩ đến mình, chứ nó còn biết yêu ai bữa. 1 lần nữa công chúa lại thất vọng bỏ đi.

Công chúa buồn rầu tiếp tục đến vương quốc thứ 4. Hoàng tử ở vương quốc thứ 4 tên là Đua Đòi đua xe bị tai nạn, giờ đây chàng đang được điều trị ở bệnh viện tâm thần do chấn thương sọ não, mơ ước bây giờ của chàng là được gia nhập đội ngũ của 5 anh em siêu nhân để giành lại hoà bình cho toàn thế giới từ tay lũ monster, chàng không còn tha thiết chuyện vợ con nữa và công chúa nhìn thấy chàng thì cũng chạy mất dép.

Công chúa buồn rầu, vâng công chúa của chúng ta quen buồn rầu rồi mà. Nàng cất bước trở về vương quốc của mình, mà chưa tìm ra tình yêu-niềm vui cho mình.

Cười: Lớp chồng học !

Khoá 1: Dành cho các học viên nam chuẩn bị lập gia đình

Lời nói đầu: Trong những năm gần đây, tình trạng phụ nam bị đàn áp tàn bạo trong các vụ "bạo lực gia đình", một số "cựu binh" có tâm huyết và có kinh nghiệm (tức là đã bị hành hạ dã man) thành lập trung tâm KOSOVO với mong ước có thể truyền đạt lại kinh nghiệm cho các bạn trẻ đang tha thiết muốn tìm hiểu. Cũng là để tránh phải nhìn thấy cảnh "sinh linh đồ thán", long đong lận đận một kiếp chồng - nay chúng tôi quyết định chiêu sinh lớp chồng học - dạy về đạo làm chồng cho các bạn nam đang muốn lập gia đình.

Ðặc biệt: Do các giáo sư, tiến sĩ có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này phụ trách giảng dạy. Trong đó có Bùi Nghĩa Thuật - giáo sư, tiến sĩ chuyên ngành "Thú Lạ Học" ( hay còn gọi là Phụ nữ học ) đảm nhận. Khi bạn tốt nghiệp, trung tâm KOSOVO (Viết tắt của "Không sợ vợ") sẽ đảm bảo cho học viên có đủ trình độ ứng phó với mọi tình huống của gia đình.

Ưu đãi: Những học viên có kết quả học tập xuất sắc của học phần trước sẽ được miễn 15% học phí học phần kế tiếp.
Giáo trình đào tạo cụ thể như sau:

Tuần 1:
Môn học : Lễ
Ðặc điểm : tiên học lễ hậu học văn
Mục đích : Học viên sẽ hiểu được các chân lý và nội qui gia đình để biết cách cư xử lễ phép với vợ nhằm tránh bị thương vô ích.
"Nhất vợ nhì trời", "Nấu cơm, nấu nước, giặt đồ.... Vợ gọi thì Dạ bẩm bà, có con",
Nội qui gia đình:
Ðiều1: Vợ luôn luôn đúng
Ðiều 2: Nếu vợ sai xin xem lại điều thứ nhất
Ðiều 3: Phải nghiêm túc chấp hành tuyệt đối hai điều trên.

Tuần 2:
Môn học : Chạy
Ðặc điểm : Học viên được thực hành 90% thời gian
Mục đích : Ðào tạo đủ cách chạy xuất sắc, chạy vượt địa hình, vượt chướng ngại vật: giường, tủ, bàn, ghế, chạy dập vách, bám vách, xuyên vách..........

Tuần 3:
Môn học : Chạy kép
Ðặc điểm : Rèn luyện bản lĩnh đàn ông
Mục đích : Hoàn tất học phần này, bạn có thể bồng con trong khi chạy mà vẫn đảm bảo cho con của bạn bình yên giấc ngủ, bình thản bú bình. Kết hợp chạy hình chữ Z để tránh né những vật nguy hiểm truy sát từ phía sau như : bình bông, dép, guốc cao gót ......

Tuần 4:
Môn học : Té
Ðặc điểm : Rèn luyện thể lực
Mục đích : Ðào tạo cho học viên có khả năng chịu đựng được những cú té bất ngờ: đang ngủ trên giường té bay xuống đất, lăn xuống cầu thang, thậm chí với các học viên rèn luyện chăm chỉ có thể chịu đựng được những cú lọt lầu, té giếng....

Tuần 5:
Môn học : Nội trợ
Ðặc điểm : Thay thế hoàn hảo chiếc máy nội trợ
Mục đích : Học viên sẽ biết cách đi chợ, nấu cơm, giặt đồ, phơi phóng, đơm nút áo nếu bị mất, quét nhà, lau nhà, chăm sóc chu đáo chó (mèo) cưng của vợ...... và hàng loạt các công việc không tên khác để không hứng chịu cơn thịnh nộ của vợ.

Tuần 6:
Môn học : Nghi binh
Ðặc điểm : Thực tập 99%
Mục đích : Rèn luyện các kĩ năng nói dối, nói láo, nói dóc ..... mà vợ không phát hiện để có thể giấu 1.000-2.000VND uống cafe với bạn bè ở nhà kho, tất, đế giày, từ điển, sách danh nhân, sách khoa học (nói chung là những nơi vợ ít lui tới).

Tuần 7-9:

Môn học : Nịnh (Môn này khó phết đấy)
Ðặc điểm : Lưỡi có thể cong 360 độ. Do độ khó của môn học nên thời gian kéo dài để bạn có thể thực hành một cách trơn tru mà không cảm thấy có cảm giác mình đã nói dối khi .... khen vợ.
Mục đích : Hoàn tất học phần này, học viên có thể uốn lưỡi 7*7=49 lần để khen vợ : xinh, đẹp, dịu dàng, đảm đang, phúc hậu, phụ nữ mới, ..... mà không hề có cảm giác............ ngượng miệng. Ngoài ra các bạn còn có thể sử dụng các kĩ năng đã học để xin tiền vợ nếu muốn đi uống cafe với bạn bè.

Tuần 10:
Môn học : Phản xạ
Ðặc điểm : Rèn luyện phản xạ với các tình huống bất ngờ
Mục đích : Hoàn tất học phần này học viên sẽ có một phản xạ tuyệt vời tới mức độ chỉ cần nghe tiếng gọi, học viên sẽ có thể nghiêng người qua một bên, mặt chỉ hơi quay lại nhằm tránh những vật thể lạ bay như : ly, chén, đĩa, tách, điện thoại di động "mẹ bồng con",......

** Hoàn tất kì thi tốt nghiệp cuối khoá, học viên sẽ được cấp giấy chứng nhận có khả năng lập gia đình (KCMA - Kosovo Certificate Married Ability) do trung tâm KOSOVO cấp, bằng chứng nhận được công nhận trên toàn thế giới. Lúc này trung tâm đảm bảo học viên đã có thể lập gia đình với các kĩ năng tuyệt vời đã được trui rèn và học viên có thể làm tốt công việc hàng ngày của người làm chồng qua các bài test sau:
1/ Hai chân đạp hai thau quần áo, tay đưa võng, miệng ru con và mắt trông chừng nồi cơm trên bếp.
2/ Tay đấm lưng cho vợ, miệng ru con, tai nghe vợ cằn nhằn, mắt trông chừng nồi cơm trên bếp.
3/ Tay pha sữa, tay cho con bú, miệng nịnh vợ, chân đẩy giẻ lau nhà.
.................................
Với bằng chứng nhận KCMA, học viên có thể ra vào bệnh viện bất cứ lúc nào nếu chứng minh được những thương tích trên người là do vợ gây ra. Hướng dẫn cụ thể các thủ tục:
1/ Trình giấy kết hôn, KCMA.
2/ Cho bác sĩ coi những thương tích trên người học viên
Như vậy là học viên có thể nhập viện điều trị miễn phí.
Các chi phí trên sẽ được trung tâm KOSOVO thanh toán toàn bộ với bệnh viện và học phí của học viên sẽ được hoàn trả toàn bộ sau khi ra viện.

** Lưu ý : Trung tâm chỉ chịu trách nhiệm thanh toán viện phí cho các trường hợp bị thương từ phía sau (tức bị thương trong quá trình đang ....... bỏ chạy)

Cười: Phản ứng của phụ nữ các nước trên thế giới!

Mỗi đất nước có 1 truyền thống riêng. Khi gặp 1 tình huống bất ngờ họ sẽ xử lý thế nào?

Tokyo-Nhật bản
Tại Khu phố Ginza đông nườm nượp, một anh chàng Nhật chẳng may chạm vào làm toạc chiếc váy ngắn của một cô gái Nhật. Anh ta chưa kịp nói lời xin lỗi thì cô gái đã cúi rạp người nói: "Xin lỗi đã làm phiền anh, chỉ vì chất lượng chiếc váy này tồi quá."

New York - Mỹ
Trên Quảng trường Time tấp nập người đi lại, 1 anh chàng Mỹ vô tình động vào làm toạc chiếc váy của một cô gái Mỹ Anh chàng này chưa kịp mở mồm thanh minh thì cô gái đã rút ngay 1 tấm danh thiếp và nói: "Đây là số phone của luật sư của tôi, ông ta sẽ tìm anh để bàn về việc quấy rối tình dục này, anh cứ chuẩn bị đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại toà án..." Nói xong ghi lại số phone của anh chàng kia rồi ngẩng cao đầu bước đi.

Paris - Pháp
Trên Quảng trường Khải hoàn môn nổi tiếng TG, một chàng lãng tử Pháp không may làm toạc váy của một cô nàng Pháp. Chàng chưa kịp nói gì thì cô nàng đã cười hic hic, sau đó ghé vào tai chàng trai nói: "Nếu anh không ngại, thì tặng em một bông hồng để xin lỗi đi..." Sau khi mua một bông hồng tặng nàng xong, chàng bèn mời nàng đến 1 khách sạn nhỏ để cùng nghiên cứu vấn đề ẩn sau làn váy ngắn.

London - Anh quốc
Tại Quảng trường Church bên dòng sông Thames êm đềm, một chú Ăng-lê vô tình xé toạc chiếc mini skirt của một cô gái Anh. Anh chàng này chưa kịp thanh minh thanh nga thì cô gái đã vội vàng dùng tờ báo đang cầm che đi chỗ rách, mặt đỏ giừ nói: "Thưa ông, ông có thể đưa tôi về nhà được không? Nhà tôi ở phía trước, gần thôi..." Anh chàng này bèn cởi áo quấn lại cho cô gái rồi vẫy 1 xe taxi, đưa cô gái về nhà an toàn để thay một chiếc váy mới.

Trùng Khánh - Trung Quốc


Trước Tượng đài Giải phóng quân tại Trùng Khánh, một anh Tầu chẳng may làm rách toạc chiếc váy ngắn của một cô gái Trùng Khánh. Anh này chưa kịp mở miệng xin lỗi thì đã nghe tát bốp một cái bên tai. Cô gái tay thì túm chặt lấy cổ anh chàng, mồm thì rít lên: "Mày to gan nhỉ, dám ăn đậu phụ dai à? Đi gặp 110 cùng tao ngay..."

Đài Bắc - Đài Loan
Tại Quảng trường Tây môn, 1 anh chàng Đài vô tình cào rách chiếc váy ngắn của một cô gái Đài. Chàng trai chưa kịp nói gì thì cô gái đã cười ha ha nói: "Chưa kịp ngã giá mà đã đòi xem hàng rồi hả anh giai?"

Hà Nội - Việt Nam
Tại Vườn hồng trước cửa lăng Bác, một chàng thư sinh Hà Nội chẳng may động vào làm toạc chiếc váy ngắn của một em gái Hà thành. Chàng này chưa kịp xua tay xin lỗi thì đã thấy quần của mình bị rách tơi tả rồi.

--Thế mới thấy phụ nữ Việt Nam dịu dàng và dễ thương lắm. Tôi yêu Việt Nam!--

Cười: Văn Học Việt Nam

Đề 1: Một bạn học sinh lớp 9 PTCS T.A, Huế đã viết như sau:

"Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền giang tự vẫn. May thay lúc đó có một bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách Mạng."

Đề 2: "Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đã để lại cho chúng ta tác phẩm Kiều".

Một bạn lớp 11 PTTH Cái bè, đã viết:

"... Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công "Vương Thúy Kiều" hay còn gọi là "Đoạn Trường Thất Thanh". Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm "thất điên bác đảo" cả giới "hậu bối" chúng ta ..."

Đề 3: "Em hãy tường thuật lại diễn biến chiến dịch Điện biên phủ".

Bài làm của 1 học sinh lớp 9 trường PTCS cấp 2:

".... Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức.... Kết quả: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)"

Cười: Ông bố vui tính

Ông bố đang ngồi chơi điện tử với cậu con trai thứ hai thì có tiếng chuông điện thoại reo:
A: Em ơi, cho anh gặp T với.
B: Dạ . T không có nhà anh ạ .
A: Thế nó đi đâu rồi em
B: Anh ấy đi làm ạ
A: Thế em là em ruột của T à
B: Không ạ. Em là bố của T đây ạ.
A: Ối ối xin lỗi bác ...cháu nhầm
B: No vấn đề
A: Bác ơi bác làm ơn cho cháu xin số điện thoại của T có được ko ạ
B: Nó có nhiều số lắm .
A: Bác cho cháu một số thôi là được rồi ạ.
B:8

Cười: Quẳng Cáo !!!

1,Sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của bố trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ ...

2, Xin tiền là 1 nghệ thuật, và người xin tiền cũng là 1 nghệ sĩ. Bí quyết thành công của tôi ... luôn xin được nhiều tiền ,chính là gia đình tôi giàu có đấy các bạn ạ.

3, Cuộc sống có rất nhiều bà vợ, hãy tin vào sự lựa chọn (sai lầm) của chính mình

4, Tết làm điều phúc sung túc cả năm, ngại thì đừng làm

5, Sing gum cun e, tịt mũi tắc họng, sảng khoái được không?

6, Tết làm điều hay, vận xui nhân khắp

7, Có cafe mô mừn chưa ?- vậy anh ăn cái tát nào chưa? - Bốp, dám tranh với bà à..

8, Bột ngọt VeDan tiêu thụ khắp các "nhà cầu" (nói tắt các nhà có nhu cầu)

9, Mình là tiếp viên truởng của một quán cafe. Mỗi lần xuất hiện trước khách hàng, quần áo có sáng sạch thì mình mới có đủ tự tin để tiếp khách .....
Một lần vắng khách, mình đi siêu thị thấy có bột giặt OMO , bao bì trông cũng tàm tạm, mình mua dùng thử, công nhận là OMO tốt thật đấy. OMO có chất tẩy tốt đến nỗi làm quần áo mình trắng sạch hẳn, lại còn tẩy ăn mòn cả quần áo, làm cho cái áo và cả cái quần của mình trở nên mỏng - trong suốt đến tuyệt vời.......... Khách hàng thích lắm.........
Từ nay mình sẽ dùng OMO thường xuyên hơn.......

10, Thử tưởng tượng ai đó đưa cho bạn một BCS  OK, bạn đem về dùng thử, bạn bóc ra không cần dùng răng, bạn "kết nối" thật đơn giản, cảm giác thật là tuyệt vời, bạn thử đi thử lại vài lần nữa, bỗng chuông điện thoai reo vang, bạn nhấc máy lên và đầu dây bên kia một giọng nói ngọt ngào vang lên" OK chứ".
Với BCS ok không có gì là khó tưởng tượng.

11, Bạn thấy mình cô đơn?
Bạn thấy mình không nổi bật?
Hãy đến và cảm nhận tại lễ hội súc vật VN, vì bạn xứng đáng được vỗ béo và cho ăn thật nhiều
hãy đến và cảm nhận...

12, Có thể bạn không sao, nhưng người khác cũng chẳng muốn nhìn

13, -Chào Đức ! Làm cách nào mà răng Đức trắng quá vậy !
-À ! Kem đánh răng P/S tốt lắm bảo vệ đến 2 lần , nên 2 ngày Đức mới đánh răng một lần . Tiết kiệm thời gian lắm !!


14, từ bao lâu tôi đã yêu cục tiền của bạn từ bao lâu tôi đã yêu anh sun đẹp trai ................
với sản phẩm sun- thuốc trừ sâu đặc trị môi trường và quê hương của bạn sẽ luôn tươi đẹp ( đặc biệt không gây hại đến côn trùng và nhất là chuột

15, 1 đoàn học sinh đang đi từ trường về nhà thì gió cát nổi lên ầm ầm. ! lão già hiện ra tóm 1 thàng bé định ăn thịt :
Ha ha ha!!!!
Ối ối thả ta ra !
Ông ơi Ông siêu quá! ông có thể hoá nhỏ được không?
Hoá nhỏ hả? quá dễ quá dễ!
Bla! Bla! Bla!
Bụp! chết nè! ha! ha!
...Bốp! Chát! Ối! Hự !
Ơ! Sao ông không bị tóm?
Mày tưởng tao làm theo kịch bản hả? Ha! Ha! Ha! Chết này ! chết này! Lừa tao này !
Ối tha cho con!

16, - Em vào đi, ba mẹ anh hiền lắm.
- Xem nào, bạn gái của cậu ấy đây... Trông như con dở hơi ý. Tóc gì mà thẳng tuột, chẳng xoăn tít như tóc mình.
- Lại ép tóc đấy mà. Chắc tốn kém lắm đây.
- Không đâu. Em chỉ dùng Sunlight thôi...

...... không dùng cho phụ nữ dưới 2 tuổi , trẻ em có thai và đàn ông đang cho con bú....

17, Zim: Tại sao mẹ lại rót rượu cho con ít hơn ngày thường thế này..?
Mẹ cô: Không con ơi, với loại rượu mới này, vẫn đảm bảo say và thơm như trước mà chỉ dùng bằng ¼ lượng rượu bình thường. Con thử xem có say không.
Zim: Vậy mà con tưởng mẹ không còn thương con nữa.
Mẹ cô: Đâu có, mẹ lúc nào chả thương con.
Giới thiệu loại rượu Downy mới, với độ cồn đậm đặc gấp 4 lần rượu thường, đem lại cho bạn cảm giác lâng lâng mà không hề no bụng.

Sách để bày và sách để đọc

Tặng sách là một hành vi văn hoá rất đáng trân trọng và nên khuyến khích. Vì sách là sản phẩm của tri thức, của trí tuệ... được văn bản hoá, lưu truyền mãi mãi. Nhưng như lời nhà văn Anh Bernard Shaw đã nói: "Thường thì sách tặng người ta ít đọc". Phải chăng là không bỏ tiền ra mua thì người ta không thấy quý sách và không thích đọc nó hay sao?

Bày sách và… chơi sách

Một vị lãnh đạo nọ rất hay đi họp hành, hội nghị, hội thảo Hội thảo Tây Tàu ông đều đi cả. Trong đống quà tặng đủ loại ông mang về (cặp da, túi xách, đồng hồ, phù điêu… ) có khá nhiều gói là sách. Một quyển đày hoặc vài quyển vừa vừa, đều được bọc rất đẹp bằng giấy gói loại sang, lấp lánh dây kim tuyến. Nhưng có khi nó vẫn nằm im lìm, thậm chí "ngủ quên" để mạng nhện chăng đầy ở góc nhà. Ông chủ thậm chí mải công việc đến mức không buồn giở ra xem chứ nói gì đến đọc (và suy ngẫm?)...

Có thể là ông ta quá bận. Mà ông bận thật. Năm thì mười họa, thường là thư thả cuối năm, năm hết tết đến, ông hì hụi cắt dây buộc các gói sách. Chà sách đẹp quá. Bìa cứng láng bóng, giấy tốt, chắc nịch, cầm mát cả tay. Ngay lập tức chúng được bày lên giá sách to cao đồ sộ trong phòng khách. Ai nhìn vào cũng phải lác mắt, có cảm giác như lạc vào một thư viện mini vậy. Trong căn phòng sang trọng, ấm cúng, toả ánh sáng xanh dịu, những chồng sách đẹp mới, lịch sự thẳng hàng, tầng tầng lớp lớp... như một lời giới thiệu rất rõ ràng: chủ nhà là một người có học, ham hiểu biết và chắc hẳn là uyên bác. "Người có tri thức là người mạnh nhất" (M.Gorki). Chà, đáng nể ghê!

Cũng có người, bỏ tiền ra mua sách cả đống, về trang điểm, “làm sang" cho ngôi nhà của mình. "Đấy các bác xem, nhà em có gì đâu, toàn sách là sách". Sách dĩ nhiên thường lúc nào cũng đắt. Bây giờ còn đắt hơn nhiều. Song với các đại gia lắm tiền, việc sắm cho mình một tủ sách gia đình cỡ vài ngàn cuốn, chắc cũng không khó khăn gì. Vài chục triệu ư? OK! Chỉ bằng tiền xăng xe đưa đón, bia bọt khao quân... một năm chơi tennis là cùng. Hoặc bớt tí chút từ "lộc rơi lộc vãi" cũng thừa sức trong vài ngày "tân trang" lại thư viện nhà ta. Tôi đảm bảo là có nhiều cuốn chưa được giở ra trang nào. Có trang quên dọc vẫn còn nguyên. Thật tội nghiệp cho các “tiểu thư" xinh đẹp cứ im lìm nằm mãi trên giá, để hoài phí tuổi xuân xanh trôi đi cho bụi bám vàng. Trong khi ấy, ông chủ "com lê, cà vạt" vẫn đi lướt qua và ngày ngày nhìn ngắm qua cặp kính trắng hững hờ. Và rồi lại với dáng vẻ hững hờ, ông tiếp tục lướt qua.

Muốn biết đọc phải ham đọc

Nguyễn Tuân đã có lần nói "Muốn thành nhà văn ư? Phải biết đọc, biết viết”. Dù là câu nói đùa nhưng cụm từ "biết đọc biết viết" mà ông dùng có một hàm ý vô cùng sâu xa. Bởi đọc nhiều, chúi mắt chúi mũi vào sách, đâu đã phải là người sành đọc? Và ối người đọc đêm đọc ngày mà đi thi vẫn kém điểm bạn cùng lớp đọc ít hơn đấy. Hoặc có nhà văn khoe mình đã có tới vài chục đầu sách nhưng một tác phẩm thực sự (đáng để độc giả nhớ) thì chưa có. Hiển nhiên viết nhiều, đọc nhiều rất là tốt. Nó là tiền đề để người đọc tích luỹ, trau dồi, hệ thống... để hoàn thiện tri thức. Và nói chung, muốn đọc giỏi trước hết phải ham đọc đã giống như một đầu bếp giỏi phải thực sự sành ăn thì người đó phải kinh qua một chặng đường đài tích luỹ kinh nghiệm nấu nướng (một món lạ, chưa nấu bao giờ, chưa ăn bao giờ, mới nếm một lần rồi "phán như thánh" sao gọi là sành ăn được?).

Vì vậy khi độc giả rút tiền ra mua sách, thì có nghĩa là họ đã có một nhu cầu thực sự. Sinh viên mua sách để học, để trả thi. Nhà phê bình mua sách người khác đọc rồi để mà... phê (cho đích đáng). Nhà khoa học mua sách để nghiên cứu xem thiên hạ đã làm việc này đến đâu. Người khác mua sách vì ham thích, và nghe đâu đó thiên hạ kháo nhau là cuốn sách này có vấn đề, hình như nhằm vào ông A (hay bà B) đang dính vào một xì căng đan to lắm đấy... Dù có nhu cầu chính đáng, dù hiếu kì, thì việc quyết định rút hầu bao cũng là một cử chỉ rất ý nghĩa. Cuốn sách sẽ "đến tay bạn đọc" theo đúng nghĩa của nó.

Cũng khó mà trách "sếp" nọ không đọc hết sách mình được tặng. Người ta chỉ muốn đọc khi ấn phẩm đó đáp ứng nhu cầu tìm hiểu hay nằm trong vùng đang quan tâm thôi. Hơi sức đâu mà đọc "cả thế giới" bây giờ. Quỹ thời gian eo hẹp và ngày càng eo hẹp. Các nguồn thông tin lại đa dạng (tivi, Intemet phim ảnh...) cũng chiếm khá nhiều thời lượng hiện có. Những lúc ấy, cần lắm, ham lắm thì người ta mới có thể chú tâm đọc sách. Do vậy, nếu sách in dày quá, nhiều tập quá, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới năng lực đọc và chất lượng đọc. Có người đọc một đêm hết veo một cuốn tiểu thuyết. Họ có bí quyết gì chăng? Không phải! Họ đọc theo kiểu "nhảy cóc". Mỗi chương đọc một đoạn. Chỗ nào hay đọc kĩ hơn. Không hay, bỏ. Ngay cả luận án Tiến sĩ bây giờ, nhiều nhà phản biện cũng chỉ đọc những phần, những chương chính thôi. Làm sao nắm được ý tưởng và cách thức triển khai của tác giả là được. Chứ cứ nghê nga ngồi đọc "từ A đến Z" có mà hết hơi. Mà thời gian đâu cho phép? Một tuần đã phải viết xong nhận xét nghiêm chỉnh nộp hội đồng thì có "ba đầu sáu tay" cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy mới kịp. Đọc như vậy khó có thể nói là chất lượng được.

Vậy nên, muốn đọc được thực sự cũng phải thực hiện phương pháp "vận trù học". Tức là phải thu xếp thời gian, phải định hướng và phải biết... tranh thủ. Nếu không, rất khó có cơ hội đọc hết những thứ mình cần. Mà chân lý cứ như "nước trôi qua cầu”, không nắm bắt kịp là mất cơ hội. Mất cơ hội là rất có thể, người khác sẽ vượt lên mình.

Tôi phải thừa nhận một điều, bản thân tôi ngày xưa cũng có thói quen đọc "lung tung" theo kiểu tạp pí lù. Vớ cuốn gì cho là hay là đọc lấy đọc để. Tôi đã mất khá nhiều thời gian, có lúc phải trả giá (như học kém, thi lại, hiểu chưa sâu...). Dần dần, sự từng trải cộng với bản thân công việc đã giúp tôi định hướng cho mình nên đọc gì và đọc như thế nào. Quỹ thời gian đâu có nhiều. Mà công việc đòi hỏi phải biết "khoanh vùng" thông tin cần quan sát. Tôi nghiệm ra một điều rằng, cùng với việc đọc rộng (đọc nhiều sách) còn phải biết đọc sâu (đọc nhiều lần một số cuốn sách cơ bản). Là dân ngôn ngữ, tôi đã đọc giáo trình ngôn ngữ học đại cương của Ferdinand de Saussure ít nhất ba lần, vào ba thời kì khác nhau (sinh viên, cao học và nghiên cứu sinh). Mỗi một lần, tôi lại phát hiện ra những điều cần hiểu trong luận điểm của Saussure. Nhìn lại thấy mình có lúc còn ấu trĩ, ngô nghê quá. Chính là vì, ở mỗi một giai đoạn/tôi lại có thêm vốn kiến thức để hiểu đúng vấn đề hơn.

Vậy cho nên, cầm Tạp chí Xuất bản Việt Nam trong tay, bao giờ tôi cũng dò tìm mục sách mới in ở cuối (chắc chắn là đầy đủ các sách của tất cả các Nxb, nộp lưu chiểu trong tháng) để tìm ra những cuốn sách mình cần. Sau đó, hoặc là hỏi mượn (nếu xin được thì tuyệt quá), hoặc là vào thư viện, hoặc là phải di mua (nếu thật cần). Đấy là kinh nghiệm của tôi. Không biết là mọi người thế nào, chứ riêng tôi, cũng không mất quá nhiều tiền để mua và quá nhiều thời gian để đọc những cuốn sách mình ưa thích. Khi đã muốn đi thì chặng đường cần đến sẽ ngắn hơn.

Phạm Văn Tình

--Những nhận xét thật sâu sắc và đúng nữa!  Quả là một kinh nghiệm quý cho mọt sách -- 


Phép Thử Của Socrates

Tương truyền vào thời Hy Lạp Cổ đại, một bữa nọ có người tới gặp nhà hiền triết vĩ đại Socrates và bảo “Ngài có biết tôi mới nghe được một câu chuyện xấu về người bạn của ngài không?”. Sau một thoáng trầm ngâm, Socrates từ tốn đáp : “Trứơc khi nghe ngài kể, tôi muốn ngài dành một chút thời gian để lọc lựa những gì ngài định nói. Tôi gọi đó là phép thử lọc 3 lớp.

- Lớp thứ I lọc tìm Sự thật – Ngài có tin tuởng tuyệt đối rằng những điều mà ngài định kể cho tôi nghe là sự thật?

- “Không. Thực ra tôi chỉ nghe người ta kể lại thôi và…”. “Rõ rồi, Chính vì thế ngài không biết những điều ngài định nói có phải là sự thật hay không”. Socrates nói.

- “Nào, bây giờ chúng ta qua lớp lọc thứ II được dùng để tìm ra Thiện Ý. Ngài có khẳng định rằng ngài hoàn toàn xuất phát từ thiện ý, khi định kể cho tôi nghe những chuyện xấu của bạn tôi?”, Socrates hỏi.

- “Không, ngược lại…” Vị khách của Socrates trả lời.

- “Thế nên những chuyện xấu của bạn tôi có thật hay không vẫn là một câu hỏi”

- “Xin ngài chớ vội buồn” - Socrates nói, “có thể ngài sẽ qua lớp lọc còn lại”

- “Xin ngài cho tôi biết: Chuyện mà ngài sắp kể đấy Có ích cho tôi hay không?”. Người kia đáp: “Không”.

Socrates nhìn vào mắt của vị khách và nói “Nếu câu chuyện ngài định kể cho tôi nghe chưa chắc đã là sự thật và cũng không xuất phát từ thiện ý và chẳng có ích gì cho tôi, thì ngài định kể để làm gì? Và liệu tôi sẽ nghe và tin chăng?
---------
Tiếc là, những điều hay thì kén người đọc, những việc tốt thì kén người làm.

Người phá hoại, chỉ trích, gây rối... thì nhiều vô số kể. Dù không bi quan nhưng thực tế nhức nhói của cuộc sống đôi khi khiến người ta chạnh lòng.



Ngôn ngữ chát

Sáng nay mình ngủ dậy và quyết định học kiểu chát internet của thanh niên Việt Nam.

Thứ nhất, mình quyết định thay chữ “ô” bằng chữ “u” – nhưng chỉ trong mụt số trường hợp đặc biệt thui! Như vậy lối viết của mình sẽ nhẹ hơn, dễ chịu hơn, thân thiện hơn…chắc các bạn hiểu ý của mình rùi!

Trong mụt số trường hợp khác, mình sẽ bỏ chữ “ô” hẳn ra. Nếu viết quá chuẩn thì văn của mình sẽ nặng nề, khiến cho người đọc thấy chán. Tức là phải sửa lun – mình không mún làm người khác bùn đâu!

Không phải riêng nguyên âm thui đâu mà cũng có nhiều phụ âm nên bỏ ra. Chữ “n” là mụt trong nhữg “nghi phạm” nổi bật nhất. Vâg, chữ ấy đôi khi rất phí – nhưg cũg có nhiều chữ phí khác nữa, chưa xog đâu!

Chữ “h” ở cuối mụt số từ nhìn rất khó chịu! Không phải mỗi mìn đâu mà còn rất nhiều bạn của mìn nữa cũg nói vậy – khó chịu mụt cách kin khủg! (Chữ “k” ở đầu mụt số từ khác lại còn khó chịu hơn nữa, mìn hôg chịu nổi)

Có ai đồg ý với mìn rằg 2 chữ “q” và “u” xấu lắm hôg? Chữ “w” đẹp hơn nhiều chứ! Nếu chát yahoo và có người viết 2 chữ ấy thì mìn sẽ nói lun: “Trùi ui, cái gì mà wê thế!” – để họ sẽ wen với wan điểm wần chúg của giới trẻ trog wốc.

Việc thay 2 chữ xấu bằg mụt chữ đẹp cũg rất lô-gíc đấy! Ví dụ, 2 chữ “ch” ở cúi mụt số từ nhìn rất rườm rà, làm hỏg cả câu lun! Túm lại, mìn cực kỳ hôg thík! Sút ngày “ch”, “ch”, “ch”, trùi ui, lík kík lắm, lại còn cũ rík nữa, thui thay bằg chữ “k” đi, để lối viết của mìn sẽ kík thík hơn!

Tiếg Việt cũg hay dùg chữ “gì”. Cái gì? Món gì? Phố gì? Chúa ui, chán wá đi mất! Hai chữ “g” và “i" đứg cạnh nhau nhìn rất “béo”! Trái lại, chữ “j” đứg ở mụt mìn nhìn rất “gầy”, rất “người mẫu”! Thui, yêu “chữ mẫu” đi, yêu chữ béo làm j???

Nói về tìn yêu, khi viết “anh yêu em” mụt số cô gái Việt Nam sẽ thấy xấu hổ, đặc biệt là nhữg ai hôg tự tin lắm về cảm xúc của bạn trai mìn. Các bạn gái ơi, hãy thay 2 chữ “ye” xấu xí bằg mỗi chữ “i" xin xắn đi! Viết “em iu anh” thì đỡ rủi ro hơn nhiều (hoặc cứ viết “iu an wá trời lun!” cho máu) – bạn trai nhận lời iu thì tốt, hôg iu thì cũg hôg sao cả, cứ bảo là nói đùa thui!

Way lại với chuyện nguyên âm, mìn hôg hiểu tại sao mụt số người vẫn cứ cho rằg chữ “ă” đẹp hơn chữ “e”!?? Kệ nhữg người đó chứ, họ kiêu lém, cổ hủ lém!

Nhưg hôg fải chữ “ê” lúc nào cũg đẹp. Câu “em không biết” chả có j hay cả. Trái lại, câu “em hôg bít j đâu” nghe dễ thươg lém! Các bạn hỉu hôg? Mìn fải cố gắg để nói nhẹ chứ, đặc bịt là với fái íu. Nói cứg wá với mụt cô mìn thík thì – chít!

Nè! Ai bảo 2 chữ “a” và “y” lúc nào cũg wan trọg? Ai bảo 2 chữ “ph” lúc nào cũg lúi cún? (Hôg fải mìn!) Fí thế! Ái bảo chữ “c” lúc nào cũg hay hơn chữ “k”? Có rất nhìu trườg hợp khác nữa mà fải thay chữ xấu bằg chữ đẹp, rất tiếk mìn hôg có đủ thời jan để jải thík hít!

Kác nguyên và fụ âm ở trên được jải wyít xog, mìn sẽ bắt đầu tập trug vào việc viết tắt (vt). Bh cg~ n` ng noi’ rg vt wá n` k tốt lém. Nhưg thui – vđề k fai la vt co’ tốt h k, vđề la fai vt ntn!!!

Rùi có lẽ mìn nin cho mụt chút ja vị SG vô! Cg~ n` ng HN, đặc bịt là ng trẻ, cho rg ng SG sốg 1 kách rất dzui dzẻ. Vậy chuyện thanh nin HN bắt chước thanh nin SG hôg dzô dzuyên tí j! Ở ngoài Bắc nè ai cg~ thík nói “1,2,3 dzô”!!! Thiệt nghen!

Chuyện “1,2,3 dzô” nhắc lại 1 đìu khác nữa: mún trở thành chatter VN thiệt thì lúi vít kủa mìn nên dc bày biện bởi nhiù kon số! Thay vì “chào” bạn, mìn sẽ “2” bạn thui! Thay vì chúc bạn ngủ ngon, mìn sẽ “g9” bạn thui! Và có ai hỏi số dt thì mìn sẽ trả lời ngay: 6677028!

Nhưg kon số hôg có tìn cảm. Bh làm tn để lối vít kủa mìn đầy tìn cảm nhỉ?? Hay là cho mụt số từ miêu tả tiếg khóc, tiếg kười vô nhỉ! Nhưg mìn nin chọn n~ từ j? Huhu, mìn hôg bít đâu! Hix hix, khó wé! Ukie, để ngày mai mìn sẽ trả lời mọi ng nghen! Hihi!!!

Dù sao ngun ngữ kũg hôg fản ánh đc kảm xúc kủa con ng bằg hìn ảnh, và hôg có hìn ảnh nào fản ánh kảm xúc kủa kon ng như mụt gươg mặt! hihi! Sao? Bạn hôg tin hà? Bạn k tin Mr. Joe tội nghiệp hả? Bùn kừi wá nhỉ! Mìn hôg nói dzối đâu nhá!

kÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!

bẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!

XoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíX LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế! Kekekekekekekekekekekeke!!!!!

(theo Joe's Blog )


--Đọc xong bài này mới hiểu ngôn ngữ "chát trít" là như thế nào!--

Thưởng thức kỹ càng

Chúng ta ăn uống, ngoài ăn no ra còn phải ăn ngon. Nhưng khi chúng ta đói cồn cào, phần nhiều sẽ chẳng chọn lựa thức ăn gì, nhai nuốt chẳng cần kỹ lưỡng. Sau khi ăn no, sẽ chằng còn thèm ăn gì nữa, sơn hào hải vị có đặt trước mặt thì chẳng những không muốn ăn mà còn có thể có cảm giác muốn buồn nôn.

Chúng ta đọc sách, ngoài mưu cầu tri thức mà còn cần sự hứng thú đọc sách; nhưng khi chúng ta phải chuẩn bị cho một kỳ thi, thì phần lớn đều học cho thuộc làu, chẳng có cái thú vị ngâm nga ngẫm nghĩ. Sau khi đã nhồi nhét quá nhiều sẽ sinh ra phản cảm đối với sách vở, tác phẩm danh tiếng có đặt ở trước mặt thì chẳng những không muốn đọc mà còn có thể cảm thấy đau đầu.

Do vậy có thể thấy:

Chỉ trong tình huống muốn ăn không quá đói, thì mới có thể hưởng thụ mỹ vị của thức ăn.

Chỉ trong tình huống khao khát hiểu biết – mà không vội vã tiến độ, thì mới có được hứng thú đọc sách.

(dongtienkhon.com)


Danh ngôn về sách

- Không có gì có thể thay thế văn hóa đọc.
Gunte Grass

- Đọc sách là một phần đối với bổn phận của người phong nhã.
Christine de Pisan

- Sách là bạn thân của cô tịch. Nó nuôi dưỡng sự cởi mở cá nhân chủ nghĩa. Trong việc đọc sách của mình, người ta tự xét mình để có vài cơ hội để gặp được chính mình.
G.Duhamel (Defence des Lettres)

- Chúng ta ngạc nhiên khi đọc danh tác cũ để nhận thấy rằng những tình cảm tinh vi, tế nhị, thơ mộng mà chúng ta tưởng là quá hiếm ở ngày nay, đã có ở những người hằng bao thế kỷ qua.
Maurice Barres

- Những quyển sách làm say mê ta đến tận tủy, chúng nói chuyện với ta, cho ta những lời khuyên và liên kết với ta bởi một tình thân thật sống động và nhịp nhàng.
F.Petrarque (H.Godefroy)

- Sách của một kẻ hành khất còn giá trị hơn là dòng máu của kẻ quý tộc. Shakespeare

Trong thế giới sách dạy làm người thành công

Có những lúc trong cuộc sống bản cảm thấy mất phương hướng. Bạn cần ai đó bên cạnh yêu thương bạn và khuyên bạn cách giải quyết những rắc rối cuộc đời. Bạn nhớ lại lời khuyên khuyết danh từng đọc ở đâu đấy: Hãy đến với sách.

“Một cuốn sách thay cho một ngày cuối tuần buồn bã, không biết làm gì. Ít ra cũng bổ ích hơn nửa két bia và mười hai điếu thuốc”.

Quả thực, có những lúc cà phê, thuốc lá, những vại bia hay hàng tá những cuộc hẹn vô bổ tất cả đôi khi chỉ để lại cho bạn cảm giác trống vắng. Phút nhìn lại chính mình, bạn cần một ai đó dáng tin cậy, đồng cảm trong im lặng nhưng kiên trì dẫn dắt bạn đến vùng sáng cuối đường hầm. Và sách luôn là người bạn đường trung thành luôn biết lắng nghe và thấu hiểu nỗi niềm của những kẻ muốn học làm người.

Sách làm sao để… có còn giúp ích cho tôi?

Thời thế thay đổi. Cuộc sống nay khác xưa rất nhiều. Câu hỏi đặt ra là những cuốn sách từng giúp bố mẹ của bạn hoàn thiện bản thân mình có còn giúp ích gì cho bạn hay không? Một lần, ngẩn ngơ giữa hiệu sách. Giữa một rừng cơ man những cuốn khuyên bạn cách sống sao cho để trở thành kẻ thành công nhất giữa đám đông. Tự nhiên bạn cảm thấy choáng váng khi xung quanh mình có hàng chục cái loa phóng thanh: Làm sao để vượt qua thành kiến? Làm sao để tiêu tiền khéo nhất? Những điều phải làm để đánh bại mọi đối thủ trên thương trường lẫn tình trường? Làm sao để khéo chiều lòng sếp… Điếc tai và chói mắt.

“Tôi không cần làm tỉ phú và biết rằng mình sẽ không bao giờ trở thành tỉ phú. Đừng nhồi nhét cho tôi cách làm giàu nhanh chóng chỉ qua một đêm. Tôi nghi ngờ về trình độ cũng như vốn sống của tác giả những cuốn kim chỉ nam đường đến thành công. Những cái tên rất kêu nhưng lạ hoắc. Nếu tin họ, l00% tôi có cảm giác mình giống người muốn ném đóa hồng khô xuống vực sâu và chờ đợi một tiếng vang”.

Bạn bực mình độc thoại.

Xin đừng tự trách mình nếu bạn là người quá duy lý. Những cũng chẳng cần hối tiếc gì nếu lỡ ngây thơ tin theo chiêu Quảng cáo của các nhà xuất bản. Thực tế đúng như những gì bạn chứng kiến trong hiệu sách. Có những người đi qua gian sách dạy học làm người. Một số hờ hững, một số ném những cái nhìn giễu cợt pha chút khinh bỉ. Nhưng vẫn có những đôi mắt mở to chăm chú như muốn nuốt từng chữ vào đầu Bạn thuộc loại nào?

Tôi tin rằng thái độ của bạn tùy thuộc vào chính bạn chứ không phải ai khác. Đó là sự lựa chọn của riêng bạn. Bạn cảm thấy thiếu diều gì thì tự khắc sẽ biết tìm cái bổ sung thỏa đáng. Không ai có thể chê trách bạn về điều đó.

Tôi lớn lên và cần phải thực tế hơn

Hôm nay, tôi nối vào đám đông những người đi vào hiệu sách. Một cô bé đang say sưa với Hạt giống tâm hồn. Cách đó không xa, một cậu trai với những lông măng lơ thơ trên quai má nhíu mày tự hỏi Ai lấy miếng phomát của tôi? Trong khi đó, người đàn ông trung niên mặc chiếc quần ka ki cũ kỹ thở dài nhè nhẹ với Phút nhìn lại chính mình. Tôi không chắc tất cả họ sẽ mang những cuốn sách của mình đến quầy tính tiền hay không. Nhưng khi quan sát, tôi dường như cảm nhận chút gì đó trân trọng trong cái cách họ cầm chúng trên tay.

Có thể cô bé kia là chính tôi của những năm trước. Thuở say sưa với những Đắc nhân tâm của Dale Carnegie hay Tâm hồn cao thượng của Edmon de Amicis. Thời tôi lén cắn me, gặm bánh mì trong lớp học. Trong trẻo, lung linh. Cuộc sống bình thường bên cạnh những phép nhiệm mầu. Thật trùng hợp, đó cũng từng là hai cuốn sách gối đầu giường của mẹ tôi hồi thiếu nữ. Những mẩu chuyện nhỏ khơi gợi cảm hứng sống đẹp giữa biển trời nhân ái bao la.

Có lẽ người ta lớn lên và cảm thấy cuộc sống chật hẹp hơn chăng? Tôi không hoàn toàn nghĩ thế nhưng dường như tư duy của tôi có chút xê dịch cùng với thời gian. Từ lãng mạn ngả sang hiện thực, tôi thích cầm nắm cảm giác của chính mình thay vì lim dim hếch mũi sục sạo tìm trong không khí chút "hương thời gian thanh thanh” vào mỗi sáng. Này bạn ơi, tôi hỏi bạn nhé. Đã lâu rồi tôi không còn nhớ kỹ những mẩu chuyện kiểu De Amicis. Tâm hồn tôi đang “xơ hóa" chăng?

Có lẽ không hẳn vậy. Đơn giản tôi thấy tôi cần phải lớn lên. Tôi đâm ra thích những con người của hiện tại, chăm chú nhìn vào họ như những tấm gương phản chiếu. Hồi ký của những người nổi tiếng cùng với những bài học thành đạt cuốn hút tôi. Có thể liệt chúng vào loại sách dạy kỹ năng sống thực tế chăng? Dĩ nhiên, thói hoài nghi thường trực không cho phép tôi tin 100% tất cả những gì mình đọc. Còn bạn thì sao, hồi ký của cựu chủ tịch Tập đoàn Daewoo, phương pháp học tập siêu tốc của tỉ phú Donald Trump có thu hút bạn? Có lần, anh bạn thân làm nghề kinh doanh của tôi giải thích về tủ sách "người thành đạt" của mình: “chà, nhiều lúc sách có tác dụng như doping tinh thần".

Nhiều năm đã qua đi kể từ thời tôi đọc miệt mài và ghi nhớ tên từng nhà văn, nhà khoa học, sáng chế đại tài... trong Gương hy sinh và Gương kiên nhẫn của dịch giả Nguyễn Hiến Lê. Bây giờ, tôi không thể kìm được sự tò mò của mình trước những hình mẫu văn hóa thời đại tiêu thụ kiểu Hollywood. Có thể bạn cũng từng nghe rằng sách của cô đào Teri Hatcher trong Desperate Housewives bán chạy như tôm tươi. Teri viết cuốn sách này để đáp lại lòng mong mỏi của những fan nữ giới thuộc độ tuổi U40 trở lên muốn tìm kiếm bí quyết "hồi xuân" và sống hạnh phúc. Bạn cũng có thể kiếm một cuốn cho mình trên mạng Amazon. Tặng cho mẹ hay chỉ đọc để chiêm nghiệm chuyện người hoặc giả chuẩn bị tâm lý cho mình trong tương lai. Tùy ý!

Một cuốn sách thay cho một ngày cuối tuần buồn bã, không biết làm gì. Ít ra cũng bổ ích hơn nửa két bia và 12 điếu thuốc. Câu chuyện của người khác, tuy ở xa có khi đến nửa vòng trái đất cũng có thể tưới mát mảnh đất cằn khô trong lồng ngực bạn. Cách người ta gượng đứng lên sau những cú ngã hay tự vỗ về mình như lúc con King Kong lên đến tầng cao nhất của tòa tháp trong phim, đôi khi cũng giúp bạn xả stress và khám phá những điều thú vị không ngờ. Biết chuyện thiên hạ, biết chuyện của ta, như thế cũng đủ để làm người chưa nhỉ?

Quỳnh Như
(nguồn: dongtienkhon.com)

Phan Kế Bính nói về nghề buôn bán

BTS: Phan Kế Bính là một học giả uyên bác. Cụ sống từ cuối thế kỷ XIX qua những năm đầu của thế kỷ XX, chứng kiến nhiều sự thay đổi của đất nước khi tiếp xúc với văn minh phương Tây, trong đó có thay đổi về phong tục. Trong cuốn “Việt Nam phong tục” Cụ đã có những kiến giải rất súc tích về nghề buôn bán. Thiết nghĩ, đây là tư liệu có ích để các doanh nhân ngày nay “suy cổ luận kim”. Vì vậy, chúng tôi xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

… Xét ra việc buôn bán của ta không được thịnh vượng bằng các nước cũng bởi nhiều cớ:

Một là, vì ta không biết trọng nghề buôn bán. Phần nhiều người chỉ nô nức về đường công danh, sĩ hoạn mà coi nghề buôn bán là một nghề khinh thường. Người giàu có cho con đi học, mong cho con về sau nhất ra thì làm nên ông nghè ông bảng, không nữa thì cũng phải làm được ông hậu ông hàn, chớ nào ai mong cho con mai sau làm nên bác lái này ông tài nọ. Người làm quan trở về thì lấy gió mát trăng thanh, cúc thơm lan tốt, chè chuyên thuốc quấn, đàn ngọt hát hay làm vui thú, chớ nào ai thiết gì ông chủ cửa hàng nọ, ông quản lý cửa hiệu kia. Mà các bác nhờ tổ ấm đủ bát ăn thì cũng lấy sự thanh nhàn là thú ở trên đời, còn việc buôn bán thây mẹ đĩ. Té ra bao nhiêu công việc buôn bán phần nhiều ở trong tay người đàn bà và ở trong bọn mấy chú lái thì mong sao mà mở mang to ra được.

Hai là, vì nhát tính không dám đi xa. Người nhờ có dấn vốn chỉ ngồi phèn phệt một xó, cái gì cũng chờ người ta mang đến tận nơi, mua tranh bán cướp với nhau, chớ một bước cũng không dám dời đi đâu cả. Ví dụ có chăng nữa thì chẳng qua Hà Nội xuống Hải Phòng, Sơn Tây xuôi Nam Định đã cho là xa xôi, ai bần cùng lắm mới lên đến Lào Cai, Yên Bái, hoặc vào đến Bình Định, Sài Gòn. Còn chỉ những lo nước độc, ma thiêng, hoặc là phong ba bất trắc mà quanh năm chí tối bán quẩn, buôn quanh.

Ba là, vì không có lòng thành thật, nhất là những kẻ gian tham của một nói thách lên mười đề lừa những người khờ dại, nhờ cái sự sơ ý của người ta mà kiếm ăn làm giầu, làm có, thì cái tài ấy cũng đáng khinh bỉ lắm. Lại còn những kẻ giả dối, điêu trách nói tốt bán của xấu càng người quen càng lèn cho đau thì cũng đáng khinh nữa. Đến như các nhà hợp cổ mở ra hội này hội khác, công việc chưa thành, đã đem lòng ngờ vực nhau rồi. Nào là chủ hội thì nghi cho người làm công ăn bớt, nào là người cổ phần thì nghi cho chủ hội hà lạm mà rồi thì ai ai cũng chỉ muốn giữ lợi riêng, chẳng quản gì đến hội nữa. Vì thế người có phần sinh chán, mà chẳng bao lâu phải tan.

Bốn là, vì ta không có lòng kiên nhẫn. Phàm là việc gì, có phải dễ dàng mỗi chốc mà thành hiệu ngay được đâu. Ta buôn bán động hơi thấy lỗ vốn một chút hoặc hơi vấp váp điều gì thì đã ngã lòng ngay. Hoặc người đóng cửa trả môn bài, hoặc người xin thôi cổ phần, làm cho các việc có cơ tấn tới mà cũng phải tan không thành nữa.

Năm là, vì ưa phù hoa, lấy sĩ diện với ngoài. Ai buôn bán hơi được kha khá phát tài, đã vội vàng đổi ngay bộ dáng cũ. Cửa nhà trang sức rực rỡ, coi ra dáng đại phú gia rồi. Đi đâu thì quần nọ áo kia, xe xe ngựa ngựa, nghênh ngang lên mặt tưởng không ai bằng ta, nhất là dư của mà mua được tiếng ông hàn, ông bá thì lại coi ra dáng nữa. Chí khí nông nổi như vậy thì tích luỹ làm sao cho nên một vốn to, để mở mang cho mỗi ngày một phát đạt. Vì các lỗi trên này mà đường buôn bán suy nhược, trách nào mà bao nhiêu lợi quyền chẳng vào tay người khác

Con mọt sách biết yêu

Chapter 1

Tôi vốn là con trai út nên rất được bố mẹ, anh chị, cưng chiều đặc biệt. Thêm một điều nữa là tôi học rất giỏi. Khi còn ở Việt Nam, từ lớp một cho đến lớp bốn, tôi đều mang phần thưởng cuối năm về khoe với gia đình. Sang Canada, môn học nào tôi cũng lấy được hạng A hết, vì thế bố mẹ tôi càng thương yêu tôi hơn. Nhưng chính điều này đã làm tôi khổ tâm rất nhiều, vì hai ông bà cứ xem tôi như là một đứa con nít vậy, làm cho tôi có cảm giác như mình vẫn mãi là một trẻ con.

Trong ba anh em, anh Hai và chị Ba của tôi tánh tình hơi giống nhau, cả hai đều rất hoạt bát, ăn nói lanh lẹ, riêng chỉ có tôi là hay trầm lặng và ít nói trước mặt mọi người. Tối ngày tôi chỉ thích thu mình trong căn phòng yên tịnh. Tôi gọi căn phòng ấy là giang san của tôi. Ðược làm chủ cái thế giới riêng của mình, đó là điều tôi cảm thấy vui vẻ nhất. Bất kể anh Hai gọi tôi là "thằng nhà quê" hay chị Ba kêu tôi là con "mọt sách", tôi vẫn cứ giam mình trong cái giang san nhỏ bé đáng yêu ấy.

Thế rồi, có một ngày kia, cái giang san của tôi đã không còn như ngày nào nữa. Ngay cả cái đời sống tự do và cái thế giới nội tâm của tôi cũng đã bị xáo trộn lên. Những ngày tháng bình dị, những giờ giấc yên tịnh, hầu như đã bị "người ta" chiếm đi hết. "Người ta" mà tôi đang nhắc đến đó là "Thúy Vi". Ồ, không! Phải gọi nàng là "nhỏ Vi" mới đúng! Sỡ dĩ tôi gọi Vi bằng "nhỏ", vì nàng có một chiều cao rất khiêm tốn, kém hơn tôi ít nhất là ba tuổi, và nàng rất hồn nhiên như một trẻ con. Chẳng những thế, nhỏ hay chọc phá tôi như một thằng con trai và mỗi lần nhỏ mở miệng là tôi phải tốn ít nhất vài tiếng đồng hồ để nghe nhỏ thao thao bất tuyệt chẳng khác nào một bà bán cá ở ngoài chợ. Có thể nói, từ cha sanh mẹ đẻ cho đến lớn khôn, đây là lần đầu tiên tôi mới gặp một người con gái kỳ cục như nhỏ.

Cái ngày mà nhỏ đến gỏ cửa con tim của tôi tính đến hôm nay cũng gần một năm rồi. Và sự hiện diện của nhỏ trong cuộc sống của tôi phải kể từ cái ngày hôm ấy...

Hôm ấy, tôi đang ngồi trong thư viện làm bài, bỗng nhiên có một người con gái kéo ghế tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Nàng nở một nụ cười rất tươi và hỏi tôi một câu:

- Anh là người Việt phải không?

Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái.

- Vi thấy anh có quyển sách "calculus" nên đoán là kiến thức về toán của anh chắc rất cao. Ðúng lúc Vi có một bài toán giải hoài mà chẳng ra kết quả gì hết. Anh có thể giải giúp dùm Vi không?

Nhỏ tự nhiên thế đấy! Khi không đi nhờ một người con trai xa lạ để giúp mình làm toán, và còn giới thiệu khéo tên mình nữa chứ. Trước cử chỉ thân thiện và ngây thơ của nhỏ, tôi đành phải nhận lời giải dùm một bài toán lớp 10. Thật ra bài toán rất dễ, nhưng không hiểu sao, trông khuôn mặt sáng sủa có vẻ rất thông minh của nhỏ lại chẳng giải ra được một bài toán đơn sơ như thế.

Khi tôi giải xong, nhỏ cảm ơn ríu rít và bắt đầu từ hôm đó trở đi, hể gặp tôi ở trong thư viện, nhỏ đều mang sách vở đến nhờ tôi chỉ dùm. Nhiều lúc, tôi cố tình vào thư viện thật sớm, tìm một góc nào thật khuất để khỏi bị nhỏ phát giác, nhưng vô ích, lần nào cũng bị nhỏ bắt gặp hết. Lúc đó tôi cảm thấy rất bị phiền, đôi khi tôi cố tình chau mày, hoặc nhăn mặt lại ngầm ra hiệu cho nhỏ biết là tôi không được rảnh rổi lắm. Thế nhưng nhỏ vẫn kiên nhẫn ngồi chờ tôi, thỉnh thoảng hỏi tôi cái này cái nọ, rốt cuộc tôi đành phải chịu thua nhỏ.
Hai tháng sau, chúng tôi bắt đầu liên lạc điện thoại với nhau. Nhỏ gọi cho tôi rất thường xuyên, mỗi lần nói chuyện cũng ít nhất là một tiếng đồng hồ. Hết hỏi tôi cái này cái nọ, lại bắt tôi kể chuyện hồi thơ ấu cho nhỏ nghe, khi cảm thấy là mình đã hỏi và nghe chán rồi thì nhỏ bắt đầu kể về chuyện của nhỏ. Ôi thôi, nào là chuyện bạn bè, gia đình, điện ảnh, v.v... Chủ đề nào nhỏ cũng say sưa bàn tán, và lần nào cũng vậy, tôi phải bảo với nhỏ rằng: "Anh thấy nhỏ nên "xì tốp" đi là vừa! Mấy cái này nhỏ kể nhiều lần lắm rồi." Lúc đó nhỏ mới chịu ngưng câu chuyện của mình.

Rồi hình như cảm thấy tôi chưa bị quấy rầy đủ nên có một ngày nhỏ muốn đến nhà tôi mượn cái computer xài đỡ vì máy của nhỏ đã bị trục trặc gì đó. Khi nhỏ vào phòng tôi, nhỏ reo lên như một đứa con nít:

- À bây giờ Vi mới hiểu vì sao anh Duy hay nhốt mình trong phòng. Ồ tuyệt quá, phòng của anh có đủ thứ hết... ti vi, đầu máy này, máy vi tính nè... còn có game và sách vở nữa... hay thật.

Thế là hôm đó nhỏ đại náo phòng tôi một trận. Nhỏ lục lọi hết mọi thứ, làm căn phòng ngăn nắp của tôi thoáng chốc biến thành một bãi chiến trường lộn xộn.

Những ngày tháng kế tiếp, nhỏ rủ tôi đi chơi bowling, ice skate, roller skating... v.v... Hể tôi từ chối thì nhỏ chu mỏ chọc quê tôi là một thằng con trai nhát nhất trong đám bạn trai mà nhỏ quen biết. Có lẽ nhỏ biết tôi có tự ái rất cao nên cố tình nói như thế để tôi chịu đi chơi với nhỏ. Thật vậy, tôi rất tự ái và còn tự cao nữa. Nếu nhỏ dám bảo là tôi không làm được thì tôi cố gắng thực hiện cho bằng được.

Chapter 2

Từ ngày có sự hiện diện của nhỏ, anh chị tôi không còn gọi tôi là "thằng nhà quê" hay con "mọt sách" nữa. Lúc mới đến nhà tôi được vài lần, nhỏ hỏi tôi một câu rất ngây ngô:

- Anh Duy nè! Tại sao chị của anh kêu anh là "con mọt sách" mà không phải là "thằng mọt sách"?

Tôi gỏ đầu nhỏ liên tiếp vài cái:

- Nhỏ ngu ơi là ngu! Thế nhỏ có nghe ai gọi con mọt là "thằng mọt" bao giờ chưa? Và con kiến là "thằng kiến" không?

Nhỏ vội lắc đầu và nhe răng cười trừ.

Rồi có một lần tôi đang lái xe đưa nhỏ về nhà, trước khi xuống xe nhỏ quay qua bắt lỗi tôi:

- Tại sao anh cứ gọi em bằng "nhỏ" hoài vậy? Người ta có tên đàng hoàng chứ bộ?

Tôi đáp nhanh:

- Thì nhỏ vừa nhỏ con, lại ít tuổi hơn anh, không gọi là "nhỏ" chứ gọi bằng gì?
Nhỏ vội đính chính:

- Gọi bằng Vi đi! Người ta sắp 18 tuổi đấy! Không còn là trẻ con nữa đâu!

Tôi cười khanh khách:

- Ha... ha... Trong mắt của anh, nhỏ lúc nào cũng là trẻ con hết...

Nhận thấy nét mặt của nhỏ không được vui, tôi bèn xuống nước năn nỉ:

- Nhỏ giận anh hả? Thôi được anh sẽ gọi nhỏ là "nhỏ Vi", chịu chưa?

Ai ngờ, nhỏ giận thiệt:

- Anh đúng là một thằng nhà quê nhất trên đời!

Dứt lời, nhỏ đóng gầm cửa xe lại và đi thẳng vào nhà. Không đầy ba bửa sau, nhỏ tự động làm lành với tôi. Chiến tranh cũng là nhỏ mà hòa bình cũng một tay nhỏ cả. Ở bên cạnh nhỏ suốt mấy tháng nay, tôi hầu như đã làm quen hết những tính nết kỳ dị của nhỏ. Trong lúc tôi nhận thấy rằng mình rất thấu hiểu nhỏ thì có một ngày kia, nhỏ tự dưng cắt đứt mối quan hệ với tôi.

Sự kiện xảy ra bắt đầu từ cái hôm sinh nhật 4 tuổi của bé Lan, đứa con gái đầu lòng của ông anh cả tôi. Sau khi tiệc tùng xong, nhỏ phụ rửa chén với chị dâu tôi, còn tôi thì nhanh chân bỏ trốn trong phòng vì xưa nay tôi vốn ghét cái không khí ồn ào và náo nhiệt. Lát sau chị Ba tôi đi vào, cố tình dò xét tình cảm giữa tôi và nhỏ:

- Hồi nào tới giờ, chị tưởng đâu em chỉ biết có sách vở và cái vỏ ốc sên này thôi chứ, không ngờ em lại quen được một cô bạn gái rất xinh đẹp và dễ thương ghê. Theo chị thấy thì cả nhà mình trên dưới đều quý mến Vi cả, vậy người nhà của nó có thích em không?

Tôi trố mắt, kinh ngạc nhìn chị mà trả lời:

- Trời hỡi, bộ chị tưởng tụi em có gì với nhau sao? Con nhỏ đó nó không phiền em một ngày là em cám ơn trời phật lắm rồi. Con gái gì mà phá phách y như con trai, nói chuyện thì giống như mấy bà bán cá ngoài chợ, chả có tí dịu dàng và đoan trang của một người con gái chút nào cả.

Tới phiên chị tôi tròn mắt hỏi lại:

- Em không thích người ta, sao cứ đi chơi với con gái người ta hoài vậy? Năm nay em cũng đã 21 tuổi rồi, tuổi này có bạn gái là thích hợp nhất. à, hay là em đang chấm trúng người khác?

Tôi vội vàng đính chính:

- Tại nhỏ ép em đi chơi chứ em nào có muốn đi đâu, và em cũng chưa có để ý đến một ai cả. Em nói rồi, ngày nào chưa lấy xong bằng đại học, thì em quyết không quen ai cả.

Chị tôi chắc lưỡi vài cái:

- Ch... ch... ch... Em đúng là một con mọt sách chính hiệu!

Nói xong, chị tôi bỏ đi ra ngoài, ra tới cửa, chị tôi đụng ngay Vi đang đứng bên cánh cửa tự bao giờ. Trong khi chị tôi tỏ ra lúng túng thì nhỏ vui vẻ trả lời:

- Chị nói rất đúng! Ảnh đúng là một con mọt sách chính hiệu và là một thằng nhà quê nhất trên đời này. Còn khuya em mới thích anh?

Chiều hôm đó, tôi chở nhỏ về như thường lệ. Trái hẳn mọi khi, hôm nay nhỏ im lặng một cách kỳ lạ song tôi chẳng buồn hỏi nhỏ vì sao. Mãi đến lúc xe đậu trước nhà nhỏ, thì nhỏ mới quay sang hỏi tôi một câu:

- Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?

Câu hỏi bất ngờ của nhỏ khiến tôi sửng sốt vài giây. Có phải nhỏ muốn ám chỉ tôi chăng? Tôi chưa kịp nói gì thì nhỏ đã nhanh nhẹn bước xuống xe rồi, và đó là lần cuối cùng mà tôi đã ở riêng với nhỏ.

Chapter 3

Sau cái ngày hôm ấy, nhỏ không hề gọi điện thoại hoặc đến nhà tôi chơi như ngày xưa nữa. Một tuần, hai tuần, một tháng trôi qua, nhỏ hoàn toàn biến mất. Nhỏ cũng không còn đến thư viện để tìm tôi như mọi khi. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp nhỏ đang đi trên hành lang cùng với vài đứa bạn gái, tôi mừng rở mỉm cười với nhỏ, nhưng nhỏ cố tình phớt lờ như chẳng hề nhận ra tôi là ai. Tôi nghĩ là nhỏ đang giận hoặc chơi trò gì với tôi, nên tôi cứ đinh ninh chờ đợi rằng nhỏ sẽ tự động làm lành với tôi. Hơn nữa ngày thi cuối năm học cũng sắp tới rồi, thế nào nhỏ cũng đi kiếm tôi nhờ chỉ toán dùm.

Mùa thi lặng lẽ trôi qua, mùa hè nắng ấm lại đến với mọi người, nhưng nhỏ vẫn không thèm đến tìm tôi. Ðáng lẽ không còn ai quấy rầy mình thì tôi phải vui mới đúng. Song bao ngày qua, tôi dường như đã quen với sự hiện diện của nhỏ. Không có nhỏ, tôi thấy mình ít nói trở lại, giang san của tôi chẳng còn xáo trộn nữa, mọi thứ trở nên im lìm, vắng vẻ. Tôi bắt đầu biết buồn, cảm thấy mình rất cô đơn. Kỳ thật, trước nay tôi vẫn sống như thế, nhưng tôi chưa hề có cái cảm giác hiu quạnh như là lần này. Song tôi tự khuyên mình rằng thời gian rồi tôi cũng sẽ làm quen trở lại thôi.

Ðó là những chuyện của ngày ấy. Còn hôm nay, chuyện gì sẽ xảy ra? Hôm nay đúng là ngày sinh nhật 18 tuổi của nhỏ. Nhỏ có mở tiệc sinh nhật như là nhỏ đã từng nhắc với tôi không? Nếu có, tại sao đã hơn 6 giờ chiều rồi mà nhỏ vẫn chưa mời tôi?

Tôi nhận thấy lúc gần đây tôi thường hay thắc mắc và tự hỏi mình rất nhiều câu vớ vẩn. Suốt 2 tháng hè qua, tôi chẳng những không quên được nhỏ mà tôi càng thấy nhớ nhỏ nhiều hơn. Sau cùng, tôi dẹp hết các tự ái và tự cao sang một bên, tôi quyết định tản bộ đến nhà nhỏ để chúc mừng sinh nhật cho nhỏ và luôn tiện hỏi nhỏ một lần cho rõ ràng.

Tôi rời khỏi nhà lúc 8 giờ tối, bên ngoài mặt trời vẫn chưa lặng hẳn. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem mình sẽ nói gì với nhỏ đây? Tôi lại thắc mắc không biết nhỏ có thích món quà sinh nhật mà tôi đang mang đến cho nhỏ chăng? Thật ra đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho một người con gái, nên tôi không biết là mua quà gì. Cũng may chị Ba chọn hộ tôi một chiếc váy dài cho nhỏ, chị nói dáng nhỏ mặc váy là hết sảy. Tôi cứ nghĩ ngợi vớ vẩn được nửa tiếng thì thoáng chốc đã thấy mình đang đứng trước sân nhà nhỏ.

Quả nhiên, nhỏ đang mở tiệc sinh nhật trong nhà vì trông thấy xe cộ đậu đầy sân và tiếng cười nói phát ra từ nhà nhỏ là tôi đã đoán trúng rồi. Tôi mon men nép mình bên cánh cửa sổ phòng khách nhà nhỏ, tôi thấy một đám trai gái khoảng chừng 16 tới 25 đang vây quanh một người con gái có mái tóc dài ngang vai. Phải mất vài phút sau tôi mới nhận ra được người con gái đó và tôi không khỏi buột miệng kêu lên vài tiếng:

- Trời ơi nhỏ Vi đấy sao?

Nhỏ bây giờ trông khác xưa rất nhiều. Mái tóc quăn tít ngày nào đã được duỗi thẳng ra. Nhỏ mặc một chiếc áo đầm hai dây, để lộ hai bờ vai trắng nỏn nà trông rất khiêu gợi. Chiếc áo đầm dài chấm gót làm dáng nhỏ thướt tha, dịu dàng như một thục nữ. Màu áo xanh điểm vài hoa trắng nho nhỏ làm tăng thêm vẻ tao nhã và thánh thoát tựa một tiểu thơ đài các. Bước chân của nhỏ nhẹ nhàng, uyển chuyển như một nàng công chúa dưới thời nhà Thanh của Trung quốc xa xưa. Bất giác, tôi say mê ngắm nhỏ mà tưởng chừng như mình đang lạc vào chốn thần tiên. Tôi nghe trái tim mình đập loạn xạ kèm theo những tiếng nho nhỏ:

- Thúy Vi! Nhỏ của anh đây sao? Không gặp hai tháng, nhỏ đã rùng mình biến thành một thiếu nữ xinh đẹp đến thế này sao?

Có một tiếng nói rất lớn làm hồn tôi nhập xác trở lại. Tiếng nói đưa tôi về với hiện tại:

- Các bạn thân mến! Nguyên xin thay mặt Vi cảm ơn các bạn đã đến đây chúc mừng sinh nhật cho Vi. Bây giờ xin mời các bạn nâng ly lên để chẳng những chúc mừng sinh nhật 18 tuổi cho Vi mà còn chúc mừng Vi vừa được lảnh bằng khen danh dự là học sinh giỏi toán nhất lớp 10 toàn trường.

Dứt lời, một tràng pháo tay tán thưởng vang lên. Mọi người cùng nâng ly một cách vui vẻ. Sau đó, tôi thấy gã con trai tên Nguyên cúi xuống hôn vào má Vi một cái và hai người tình tứ cùng cắt bánh sinh nhật với nhau. Trong thoáng chốc tôi đã hiểu ra tất cả. Thì ra nhỏ tránh mặt và xa hẳn tôi chỉ vì gã con trai này.

Sau vài giây trấn tỉnh, tôi chậm rãi đặt món quà sinh nhật trước cửa nhà nhỏ, vì tôi biết chắc chắn chiếc váy màu xanh này rất hợp với nhỏ, và luôn tiện tôi tháo tấm thiệp xuống. Tôi không muốn nhỏ nhận ra tôi là chủ nhân của món quà đó. Tôi lầm lủi trên lề đường để cảm thấy trái tim mình đang bị nghiền nát ra từng mảnh với một nỗi buồn man mác xâm chiếm cả lòng tôi.

Chapter 4

Ðêm hôm đó, tôi không tài nào ngủ được. Hể tôi nhắm mắt lại thì thấy ngay một dáng người con gái xinh đẹp đang nhảy múa trước mặt tôi. Tôi linh cảm có một chuyện gì rất không ổn. Tuy cái gã con trai tên Nguyên kia là lý do khiến nhỏ cắt đứt mọi quan hệ với tôi, song nhỏ vốn là một học sinh giỏi toán, cớ sao nhỏ lại cố tình giấu diếm tôi? Phải chăng nhỏ xem tôi như một trò đùa? Ðùa xong cảm thấy chán vì nhỏ đã kiếm được một mục tiêu khác để đùa tiếp chăng? Bây giờ tôi mới biết là mình hoàn toàn không hiểu nhỏ chút nào. Nhỏ giống như một bài toán, thoạt nhìn cảm thấy rất dễ, nhưng đến lúc đi tìm đáp số, mới phát giác ra rằng bài toán không có đáp số, bởi đó là một nan đề phức tạp nhất.

Kế tiếp, tôi bắt đầu ôn lại những kỷ niệm vui vẻ mà tôi và nhỏ đã từng có bên nhau. Phải thành thật mà nhận xét rằng, chưa có một người nào đã làm cho tôi vui vẻ như là nhỏ, ngay cả người nhà của tôi cũng chưa từng mang đến những cảm giác như là nhỏ đã mang đến cho tôi. Nghĩ ngợi một hồi tôi cảm thấy đôi mắt mình từ từ khép lại lúc nào không hay. Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy nhỏ với nụ cười xinh xinh của buổi ban đầu, mái tóc quăn ngoằn ngoèo làm tăng vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt của nhỏ, bằng đôi mắt ngây thơ, nhỏ nhìn tôi tinh nghịch hỏi: "Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?" Sau đó, tôi thấy nhỏ quay một vòng thật nhanh, tức thì nhỏ biến thành một người con gái dịu dàng trong một chiếc áo đầm với mái tóc dài đen mượt, nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt buồn dịu vợi rồi đột nhiên bóng nhỏ lẩn khuất trong màn đêm đen tối. Tôi hốt hoảng la to: "Thúy Vi! Ðừng bỏ anh!" Tiếng kêu làm tôi thức tỉnh, ánh nắng rọi vào phòng giúp tôi chợt hiểu đó chẳng qua là một giấc mơ.

Suốt ngày còn lại, tôi đứng ngồi không yên, ăn uống không vô. Tôi mở toang cánh cửa phòng, một cử chỉ mà tôi chưa từng làm qua bao giờ, mục đích mở cửa của tôi là mong mỏi người nhà ghé vào trò chuyện với tôi đôi lời. Nhưng rất tiếc, chả có người nào để ý đến căn phòng của tôi, bởi họ vốn hiểu xưa nay tôi chẳng thích ai quấy rầy đến cái giang san bé nhỏ của tôi, riêng chỉ có nhỏ là không mời mà vào, không kêu mà dạ, không gọi mà đi. Giờ tôi mới hiểu ra là nhỏ rất quan trọng đối với tôi. Thiếu nhỏ là như thiếu hẳn nụ cười.

Sau cùng, tôi quyết định đi tìm nhỏ để nói rõ lòng mình một lần, vì nếu tôi không tự tháo gỡ cái thút mắc này thì tôi sẽ chẳng bao giờ được yên cả. Dù nhỏ đã có bạn trai, nhưng tôi chỉ mong nhỏ lắng nghe tâm sự của tôi một lần, để rồi tôi tiếp tục sống với kiếp sống của con "mọt sách", còn nhỏ thì vẫn vui vầy bên ai kia.

Chapter 5

Ðợi cho màn đêm vừa buông xuống, tôi vội vã thả bộ đến nhà nhỏ. Nhưng khi đứng trước nhà nhỏ, tôi thật sự thất vọng vô cùng, mới có 10 giờ tối mà đèn phòng khách chỉ lóe lên một ánh sáng nho nhỏ, chứng tỏ mọi người trong nhà đã ra đi chưa về hoặc đã ngủ sớm hơn thường lệ. Tôi buồn bã ngồi xuống bậc thềm cửa nhà nhỏ. Tôi bắt đầu suy đoán lung tung. Tôi thầm đoán rằng, gã con trai kia đang tổ chức sinh nhật riêng cho nhỏ? Cũng có thể đêm nay là đêm thứ bảy, hai người lại có hẹn đi chơi như mọi khi...

Tôi cứ ngồi nghĩ ngợi miên man được một lúc khá lâu thì chợt nhớ ra, nếu như lát nữa đây nhỏ đi về cùng với gã con trai đó, chắc chắn là tôi sẽ quê lắm. Tôi vụt đứng dậy, chưa kịp bước đi thì từ đằng xa, tôi phát hiện một dáng người con gái đang tiến dần đến tôi. Khi người con gái đó cách tôi chỉ chừng ba thước, tôi mới nhận ra là nhỏ. Chỉ vì tôi cứ ngỡ là nhỏ rất nhỏ con, nào ngờ nhỏ mang giầy cao gót làm xém chút tôi không còn nhận được nhỏ nữa. Nhỏ mặc chiếc váy màu xanh giống hệt chiếc váy mà chị Ba tôi đã chọn cho nhỏ, trông nhỏ vẫn thướt tha và xinh đẹp như ngày hôm qua.

Khi nhỏ chỉ cách tôi chừng vài bước, nhỏ mới ngẩng đầu lên với đôi mắt hết sức kinh ngạc nhìn tôi. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nhỏ lấy lại vẻ bình tĩnh ngay. Nhỏ đứng đó với nét mặt lạnh lùng, xa lạ, ánh mắt lộ vẻ chút mệt mỏi và hiếu kỳ. Trong khi đó, tôi cũng đứng im lặng ngắm nhỏ. Tôi cảm thấy tay chân mình thừa thải, miệng câm như hến. Bây giờ tôi mới thấm thía hai cái danh hiệu mà anh chị đã gán cho tôi : "Thằng nhà quê" và "con mọt sách".
Sau vài phút im lặng, tôi thu hết can đảm hỏi nhỏ:

- Em... - Lần đầu tiên tôi gọi nhỏ bằng "em" -...Sao em lại về một mình? Sao người ta lại không đưa em về nhà?

Tôi cứ ngỡ là nhỏ sẽ hỏi tôi vì sao tôi biết được người ta của nhỏ, nhưng nhỏ thản nhiên đáp:

- Người ta vốn không biết sự bỏ đi đột ngột của em.

Câu trả lời của nhỏ khiến tôi phải suy nghĩ vaì giây. Tại sao nhỏ lại bỏ đi đột ngột? À, chắc là nhỏ đang giận hờn người ta. Tôi tự thắc mắc rồi tự mình tìm lấy câu trả lời. Nhỏ tiếp tục im lặng, còn tôi thì trở nên lúng túng một cách kỳ lạ. Tôi cảm thấy nhỏ như đã thay đổi rất nhiều. Ngày xưa nhỏ vui vẻ, thao thao bất tuyệt bao nhiêu thì bây giờ nhỏ lại tiết kiệm lời nói bấy nhiêu.

Sau cùng, tôi chợt nhớ ra cái mục đích đến đây của mình, tôi bèn đem hết những gì thắc mắc trong lòng tự bấy lâu nay, trút ra một lượt:

- Anh không biết anh đã làm gì nên tội khiến chúng ta trở nên xa lạ như thế này? Vì sao em cắt đứt mối quan hệ tình cảm của tụi mình? Anh đã làm gì cho em buồn chăng? Có phải vì sự hiện diện của Nguyên nên em không muốn anh quấy rầy đến em? Hắn ta đã làm gì phật ý em khiến cho em phải bỏ ra về một mình trong đêm tối như vầy? Còn nữa, em vốn là một học sinh giỏi toán, cớ sao em lại gạt anh ngay từ buổi ban đầu?...

Tôi còn rất nhiều điều muốn nói với nhỏ, nhưng tôi phát hiện nhỏ đang chăm chú nhìn tôi với một đôi mắt thật buồn. Ánh mắt lộ vẻ u uất khiến tôi bối rối, không biết phải nên tiếp tục ra sao. Tôi nhận thấy có hai giọt lệ sắp sửa trào ra từ khoé mắt của nhỏ. Nhỏ vội chớp mắt liên hồi, như cố gắng kiềm chế cho những giọt nước mắt kia đừng tuôn xuống má. Cuối cùng rồi nhỏ cũng mở miệng nói:

- Phải, em là một học sinh giỏi toán. Em cố tình giấu anh chỉ vì em muốn được làm quen với anh. Chẳng những em đã bị vẻ chững chạc, điềm đạm, của anh thu hút ngay từ đầu, mà càng làm bạn với anh, em càng thấy anh là một người có chiều sâu về nội tâm và là một người biết vạch rõ hướng đi của mình. Có lẽ sau khi nghe xong những lời này, anh sẽ cho rằng em là một người con gái đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi lối giáo dục của tây phương, nên mới không biết tự ái và mắc cỡ là gì. Nhưng chẳng phải chỉ có mình anh là có tự ái cao đâu. Em có thể bạo dạn tự mình chủ động làm quen với một người con trai xa lạ, nhưng không thể nào mãi làm một vật chướng ngại trong đường học vấn của anh, và điều quan trọng nhất là em vốn không phải là loại người con gái mà anh hằng mong đợi. Chắc hẳn mấy tháng vừa qua, ngày nào anh cũng chấp tay cám ơn trời phật!

Mỗi một lời nói của nhỏ như đang đi sâu vào lòng tôi. Tôi cảm thấy những sợi dây thần kinh của tôi sau bao nhiêu ngày ngu muội nay bỗng nhiên trở nên tỉnh táo một cách lạ thường. Thì ra nhỏ buồn và giận vì cuộc đối thoại giữa tôi và chị Ba hôm nào. Mặc dù nhỏ nói mà trên mặt chẳng hề lộ vẻ lạnh lùng hay xa lạ như lúc đầu, nhưng tôi có cảm giác trong mỗi một câu nói của nhỏ đều ngụ ý ngầm oán trách tôi. Bất giác, tôi rất ân hận vì đã lỡ làm cho nhỏ buồn. Nhưng, niềm ân hận chưa kịp xóa tan thì nổi thất vọng chợt dâng lên trong lòng tôi khi bất ngờ tôi nghĩ đến gã con trai kia. Tuy nhỏ đã tỏ bày tất cả, nhưng dẫu sao đó cũng là tấm chân tình trong thời gian nhỏ cận kề bên tôi, song có lẽ ngày hôm nay nhỏ đã sang xẻ trái tim mình cho người khác rồi. Nghĩ đến điều đó, tôi chua xót bảo:

- Hãy nói cho anh biết, em và người bạn trai tên Nguyên kia đã bắt đầu từ khi nào?

Bấy giờ hai giọt nước mắt mới lăn dài trên đôi gò má hồng của nhỏ.

- Anh ấy chưa phải là bạn trai của em. Em chỉ mới chấp nhận sự đeo đuổi của ảnh từ khi em rời xa anh thôi.

Nhỏ dừng lại một chút, hơi cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, rồi tiếp tục nói trong hơi thở nghẹn ngào:

- Nhưng mãi đến đêm nay em mới biết được mình không thể dối gạt người ta và dối gạt luôn cả chính mình. Vì em... em yêu chủ nhân của chiếc váy này. Vì... vì... em vẫn chưa quên được chủ nhân của nó... Vì thế em mới bỏ ra về mà không một lời từ giã hay giải thích với người ta...

Chao ơi! Nhỏ vừa mới nói gì làm cho trái tim tôi đập thìch thịch liên hồi như thế này? Cùng lúc, một thứ cảm giác sung sướng pha lẫn mùi vị ngọt ngào đang tràn ngập cả tâm hồn tôi. Thì ra nhỏ vốn biết món quà sinh nhật đó là của tôi. Giữa lúc tôi còn đang đứng lặng người trong niềm hạnh phúc bất ngờ thì nhỏ hấp tấp bỏ đi như muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nhanh như chớp, tôi cản nhỏ lại:

- Khoan đã, anh còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.

Dừng lại một chút, tôi tiếp:

- Anh đã nợ em một câu trả lời từ mấy tháng về trước. "Có bao giờ con mọt sách biết yêu không nhỉ?". Câu hỏi này của em đã làm anh mất ăn mất ngủ bao ngày qua. Em có biết chăng, từ khi em rời xa con mọt sách khờ khạo này, từng giờ từng phút, đầu óc của nó luôn tràn ngập bởi hình bóng của em. Ðó em thấy không, chẳng những con mọt sách biết yêu, mà là biết yêu từ lâu lắm rồi.

Dứt lời, tôi đánh bạo tiến thật gần đến trước mặt nhỏ. Bây giờ, nhỏ và tôi chỉ cách nhau có một gang tấc mà thôi. Nhỏ cúi mặt, lặng lẽ đưa tay quệt nước mắt. Tôi hồi hộp khẽ nâng cằm nhỏ lên. Những ngón tay của tôi bắt đầu di động lên trên mặt, mắt, và trán nhỏ. Tôi run run vén vài sợi tóc con đang rũ rượt trên má nhỏ qua một bên. Tôi thấy đôi mắt nhỏ đang nhìn tôi một cách say đắm, hai tròng mắt như muốn thôi miên tâm trí tôi. Trong giây phút ngỡ ngàng đó, tôi không biết phải tiếp tục phản ứng ra sao. Tôi trách mình chỉ biết có sách vỡ ở trường học, đã không chịu đọc tiểu thuyết, không chịu thọ giáo anh Hai vài chiêu về chuyện luyến ái của nam nhi, khiến cho giờ này phải bí lối bí đường như thế này.

Sau cùng, tôi chỉ biết hành động theo bản năng của mình. Những ngón tay của tôi bắt đầu mạnh dạn lần xuống môi nhỏ. Ôi, đôi môi tràn trề nhựa sống của nhỏ luôn luôn sẵn sàng nở những nụ cười tươi chào đón tôi. Bất giác, tôi không tự chủ được bản thân mình. Tôi hơi cúi xuống, hồi hộp đặt môi mình lên đôi môi bé bỏng của nhỏ. Mới đầu tôi chỉ định hôn phớt qua môi nhỏ, nhưng khi môi tôi chạm môi nhỏ, một hương thơm kỳ diệu của thịt da, của son phấn, và cảm giác nồng ấm ngọt ngào của đôi cánh môi mềm khiến tôi ngây ngất như vừa uống một chung rượu quý. Thứ men nồng tình yêu quả là một kích thích tố mãnh liệt giúp tôi bạo dạn hơn. Tôi vội vàng khóa nhỏ trong vòng tay ấm áp của mình. Nhỏ cũng đáp ứng một cách vụng về, nhưng cực kỳ nồng nhiệt. Chúng tôi im lặng hôn nhau, say đắm hôn nhau và trong cái giây phút thần tiên đó, tôi nghe rõ mỗi một nhịp đập tim của mình đều kèm theo hai tiếng: THÚY VI!

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chúng tôi vẫn đứng yên lặng trong vòng tay của nhau. Lát sau, nhỏ ngẩng đầu lên, khẽ hỏi:

- Anh có thể hứa với em một điều được không?

- Ðiều gì thế?

- Ðừng bao giờ gọi em là "nhỏ" nữa!

Tôi tươi cười bảo:

- Vậy em cũng đừng gọi anh là "anh nhà quê" hay "con mọt sách" nữa nhé?

Nhỏ trách nhẹ:

- Anh tỏ ra khôn ngoan hồi nào thế? Chưa hứa người ta mà đã ra điều kiện rồi!
Tôi lại cười:

- Khôn ngoan từ lúc anh nghe được một câu nói có ý nghĩa nhất: "Em yêu chủ nhân của chiếc váy này".

Nhỏ thẹn thùng, đấm nhẹ vào ngực tôi vài cái.

Tôi vui vẻ gọi tên nhỏ:

- Vi nè!

- Dạ!
- Thôi không có gì.

- Anh quỷ quái thật!

- Anh học của em đấy!

Nhỏ cười khanh khách, sung sướng áp đầu vào ngực tôi.


---oOo---

Chuyện tình yêu và lý trí

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.

Giải thích về khái niệm bandwith

1/ Khái niệm :

Trước hết, chúng ta hãy tìm hiểu nghĩa của từ này

Bandwidth, theo Lạc Việt Từ Điển có nghĩa là "dải tần ( dải tần số )", hay theo một số trang web thì nó là "băng thông". Thực ra nếu những ai hoạt động trong lĩnh vực viễn thông thì chắc sẽ hiểu rõ hơn về khái niệm này. Tuy nhiên, chúng ta hãy cùng nhau lướt qua 1 số định nghĩa về bandwidth :

- Khái niệm Bandwidth (the width of a band of electromagnetic frequencies) ( dịch nôm na là độ rộng của một dải tần số điện từ ), đại diện cho tốc độ truyền dữ liệu của một đường truyền, hay, chuyên môn một chút, là độ rộng (width) của một dải tần số mà các tính hiệu điện tử chiếm giữ trên một phương tiện truyền dẫn.

- Nói chung, bandwidth đồng nghĩa với số lượng dữ liệu được truyền trên một đơn vị thời gian. Bandwidth cũng đồng nghĩa với độ phức tạp của dữ liệu đối với khả năng của hệ thống. Ví dụ, trong 1 giây, download 1 bức ảnh sẽ tốn nhiều bandwidth hơn là download 1 trang văn bản thô ( chỉ có chữ ).

- Trong lĩnh vực viễn thông, bandwidth biểu diễn cho tốc độ truyền dữ liệu (tính theo bit) trên một giây ( thường gọi là bps ). Vì thế, một modem với 57,600 bps ( thường gọi là 56K modem ) có bandwidth gấp đôi so với 28,800 bps modem.

- Trong từng ngữ cảnh riêng, việc định nghĩa bandwidth lại khác đi một chút, nhưng chúng ta sẽ không đi quá sâu, mà hãy quay lại với những gì gần gũi với chúng ta, đó là bandwidth với máy chủ, tác động của nó tới trang web của chúng ta. Và vì vậy, chúng ta sẽ hiểu một cách đơn giản, càng có nhiều bandwidth, website của chúng ta càng có nhiều khả năng xử lý các yêu cầu trong một khoảng thời gian nhất định.

2/ Ước lượng bandwidth thích hợp cho website :

Khi lựa chọn 1 host ( xin giữ nguyên từ mà không dịch ), lượng bandwidth mà bạn mua đóng vai trò quan trọng trong việc thành công của website. Để trả lời cho câu hỏi " Bạn cần bao nhiêu bandwidth ", trước tiên, bạn cần giải quyết 2 vấn đề sau :

+ Ước lượng độ lớn của mỗi trang web ( ở đây là kích cỡ file tính theo byte )
+ Có bao nhiêu người sẽ xem ?

Chúng ta ước lượng độ lớn của một trang web ( cụ thể là 1 trang HTML ) bằng cách, cộng kích cỡ của tất cả hình ảnh trong trang web với kích cỡ của trang HTML. Sau đó chúng ta nhân con số tính được với số người dự tính sẽ xem trang web đó. Để dễ hiểu, chúng ta lấy một ví dụ. Bạn có 1 trang html có kích cỡ là 5k, trong đó có 3 file ảnh, mỗi file có độ lớn là 10K. Như vậy, bạn có 10+10+10+5 = 35k dữ liệu. Bạn ước lượng rằng sẽ có 1000 lượt người xem trang web đó trong 1 tháng, như thế, bandwidth trong một tháng của bạn sẽ là 35K*1000 = 35000K ( xấp xỉ 34MB ). Với 10 trang web như vậy, bạn tốn 340MB bandwidth .

Với cách tính như vậy, nếu website của bạn là website cá nhân, 500MB bandwidth là khá nhiều, nhưng vấn đề sẽ khác nếu bạn có một website lớn, nhiều người truy cập. Diendantinhoc.net cách đây 1 hay 2 tháng, với 10GB bandwidth, đã quá tải với hàng nghìn lượt truy cập trong 1 tháng , và không hoạt động được nữa, sau cùng họ phải bỏ bớt phòng chat đi để tiết kiệm bandwidth. Và nếu diendantinhoc.net là một website thương mại, thì chắc họ sẽ phải lỗ to khi ngưng hoạt động 1 thời gian như vậy ( May mắn là không ). Tiết kiệm là quốc sách ! Vậy làm thể nào để tiết kiệm ?

3 / Tiết kiệm bandwidth :

Có 3 điểm mấu chốt :

+ Giữ cho trang web của bạn càng nhỏ càng tốt : Điều ngày có nghĩa, hãy lưu ý kỹ đến mã HTML của bạn, cái gì bỏ đi được thì bỏ đi, loại bỏ các khoảng trắng không cần thiết,vv... ( thế mới thấy rõ hơn, HTML thật quan trọng :-p ). Nén hình ảnh của bạn tới mức có thể. Ví dụ khi thiết kế hình ảnh trong Photoshop, bạn có thể chọn chức năng save for web, và giảm chất lượng của nó đi miễn là hình ảnh vẫn còn chấp nhận được. Và, nên nhớ, dùng kiểu JPG cho các bức ảnh ( photos ), kiểu GIF cho các hình đồ hoạ ( graphics ).

+ Sử dụng những hình ảnh không lưu trữ trên máy chủ của bạn : Điều này là khá đơn giản, khi bạn tìm thấy 1 hình vừa ý ở 1 trang nào đó, thay vì download về và đưa lên máy chủ của mình, bạn chỉ việc trỏ thẳng tới địa chỉ của hình đó ( ví dụ <'img src = "http://abc.com/abc.gif"'; ). Tuy nhiên, đối với nhiều nơi, đây là một hành động " ăn cắp bandwidth ", vì thế trước khi trỏ tới một hình ảnh, hãy chắc rằng bạn được phép làm điều đó, nếu bạn không muốn bị gắn cho cái mác " kẻ cắp " !.

+ Sử dụng CSS ( Cascading Style Sheets ) : CSS là một trợ thủ đắc lực trong công cuộc tiết kiệm bandwidth. Thay vì phải gõ đi gõ lại nhiều lần một thuộc tính nào đó, bạn chỉ việc định dạng nó trong 1 file css, và điều này làm giảm kích cỡ của trang web. Tại sao lại không nghiên cứu CSS nhỉ ? .

4 / Ngăn chặn việc "đánh cắp bandwidth" :

Đây là một điều quan trọng, khi bạn vừa muốn giữ bản quyền hình ảnh, lại vừa muốn tiết kiệm bandwidth. Và đây là điều mà đại đa số các webmaster phải giải quyết.

+ Kiểm soát : Đây là một cách khá phổ biến. Kiểm soát bằng cách phân tích các máy tìm kiếm ( search engine ), các file log, và các website khác để xác định, nơi nào, ai, đã và đang xử dụng bandwidth của bạn mà chưa được phép.

Khi đã xác định được đối tượng, liên lạc với họ và yêu cầu họ ngừng lại việc vi phạm này. Thật tiếc là không phải cứ yêu cầu là được, mà có thể, họ sẽ cho bạn 1 bài học về cái gọi là "của chung" trên cộng đồng Internet, và nhất là khi ở Việt Nam, chẳng có điều luật nào đề cập đến vấn đề này, thật nan giải. Đây quả là một công việc tốn nhiều thời gian và công sức !.

+ Sử dụng các phần mềm :
Có khá nhiều phần mềm dành cho công việc này, mặc dù ở Việt Nam là chưa phổ biến, nhưng rất nổi tiếng và được nhắc đến rất nhiều, như WebTrends, Artistscope , Digimarc,vv...

+ Còn một số phương pháp nữa, hiệu quả hay không là tuỳ thuộc vào khả năng của bạn, ví dụ như dùng lệnh trong file .htaccess, hoặc sử dụng sức mạnh của các ngôn ngữ lập trình web như perl, php, vv...

5/ Kết :

Nếu bạn chỉ có ý định xây dựng 1 website cá nhân, đem vào đó những tâm tư, sở thích của mình, với vài chục người bạn ghé thăm, bạn không phải quá quan tâm tới vấn đề này. Nhưng xin hãy có 1 cái nhìn nghiêm túc nếu bạn muốn thực hiện một cái gì đó lớn hơn, thu hút nhiều người hơn, và nhất là khi bạn muốn trở thành 1 webmaster thực thụ .

Hiểu biết về bandwidth giúp bạn có chiến lược tốt hơn cho website của mình, dễ dàng lựa chọn khi đăng ký host, và tránh được nhưng rủi ro không đáng có


Khoan dung có phải là hèn nhát

Một hôm, nhà ảo thuật Shavian cùng bạn đi trên một con đường nhỏ trong vườn hoa. Có hai thanh niên đang nô đùa đuổi bắt nhau. Bỗng một thanh niên đâm sầm vào người Shavian. Cậu thanh niên này không xin lỗi Shavian và vẫn tiếp tục nô đùa.

Shavian cũng không để tâm vào điều đó, vẫn tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện cùng với người bạn.

Một lúc sau, người thanh niên kia bỗng quay lại chạy đến trước mặt Shavian mắng ông một trận.

Shavian mới đầu sững lại một lúc, sau đó thì ông cười to không ngớt.
Người bạn ngạc nhiên hỏi Shavian : “Cậu ta chửi anh, sao anh lại cười”.
“Chửi người chẳng qua là để sự bực tức của mình qua người khác” – Shavian nói – “Nhưng khi anh ta không đạt được mục đích của mình thì anh ta sẽ càng tức giận hơn”.

Đối diện với sự tổn hại, phẫn nộ và thù hận cố nhiên có thể làm cho đối thủ bị tổn thương, nhưng tâm lý bản thân cũng sẽ nhận phải những việc hết sức tồi tệ. Thực tế, khoan dung không phải là sự hèn nhát của quan hệ, mà là khiến cho những công kích xuống thành con số không. Có người nói khoan dung là một bản nhạc hay, là sự ấm áp của mùa xuân, là dòng suối trong. Trong cuộc sống có rất nhiều sự xúc phạm, chỉ cần bạn có một tấm lòng khoan dung, thì bạn sẽ phát hiện thực ra thế giới rất chân thật, đơn giản và đẹp đẽ!

Mối tình đầu

Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói

- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.

Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

- Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?

Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi

- Em không sao chứ Nhóc ?

Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...

- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu

- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anh ta à?
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.

Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …

3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , em có phải là ......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.

Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.

- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em.

Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
- Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
- Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
- Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
- Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em

Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.

Rồi một trang khác

Ngày...tháng...năm...

Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?

Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.