Sunday, April 29, 2007

Lý do cho 1 tình yêu...

 Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế ,sao anh tìm được lí do chứ!-chàng trai trả lời
-Ko có lí do gì tức là anh ko yêu em
-Em ko thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy
-Thôi được ,anh yêu em vì em xinh đẹp ,giỏi giang ,nhanh nhẹn.Anh yêu em vì nụ cười của em,vì.
em lạc quan .Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác

Cô gái cảm thấy rất hài lòng

Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp,nhưng rất may cơ vẫn còn sống.Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng .Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp .Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh ko thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu .Vậy thì anh ko thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn .Đây ko phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em.Bây giờ anh ko thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó , than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh ko nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em .Em có cần lí do nào nữa ko em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô ko cần một lí do nào nữa .Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn ko?Tình yêu đôi khi ko nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ....

Tình yêu nhỏ !

Mỗi buổi sáng thức dậy người đầu tiên bạn chợt nghĩ tới là người ấy đơn giản là bạn đã bắt đầu cảm thấy 1 số rắc rối đang đến.

đơn giản là khi phải đi xa bạn cảm thấy lưu luyến ... và bạn đã yêu 1 chút rồi đó
đơn giản là khi bạn nhớ tới người ấy muốn gọi điện,gọi xong mà chẳng biết nói gì
đơn giản là gọi điện ko biết nói gì mà chỉ muốn nghe thấy giọng nói của người đó
đơn giản là ghi nhớ từng lời nói của người đó
đơn giản cũng chỉ là muốn giới thiệu tất cả những gì mình có cho người đó xem
đơn giản là chẳng biết nói yêu thế nào cả ... (chẳng đơn giản tẹo nào)
đơn giản chỉ là có những chuyện mà chỉ 2 người hiểu mà ko ai có thể hiểu được
đơn giản là nhìn ảnh người đó mà bạn cười như chưa bao giờ được cười mà ko hiểu lí do tại sao
đơn giản là khi đi ngoài đường bạn nghĩ tới người đó bạn phá lên cười,mọi người tưởng bạn bị hâm...có khi nào bạn đã bắt đầu hâm vì một ai đó chưa ?
tình yêu đơn giản là bạn yêu cả nhưng cái xấu của người đó,vì nếu không có cái xấu đó thì người đó không còn là người mà bạn đang yêu nữa
Nếu bạn thích người ấy...hãy đừng im lặng ... hãy mở rộng lòng mình có thể tình yêu nhỏ của bạn sẽ lớn lên thành 1 tình yêu lớn ... tình yêu sẽ ngọt ngào như những viên kẹo
tên ai đó đang xuất hiện trong đầu bạn lúc này,bạn đang thích người đó chăng
Nếu bạn đang thích 1 ai đó hãy gửi link này tới người đó... nếu bạn nhận lại được thì có nghĩa là bạn đang trong tình yêu nhỏ của bạn đó ...

Cà phê muối !

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.

Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:

- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!

Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.

Cô gái tò mò:

- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?

- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển – Chàng trai giải thích – Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.

Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...

Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.

Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.

Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai – nay đã là chồng cô – một cốc cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.

Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:

" Gửi vợ của anh,

Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất – về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối ban đầu.

Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."

Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt.

Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".

--Rất xúc động !--

Học sinh giàu vượt dễ !..

Con nhà giàu... thì sao ?
Con nhà giàu khó gần. Con nhà giàu dễ hư hỏng. Con nhà giàu học không giỏi. Con nhà giàu là “gà công nghiệp” chẳng biết làm gì…Phải chăng con nhà giàu chỉ toàn nhược điểm thôi sao?

Nguyễn Hoàng Nam từ lâu được bạn bè coi là “cư dân VIP” của lớp 8A trường THCS Nguyễn Du (TPHCM). Sáng đi học, xe bốn bánh bố đưa đến tận cổng trường. Chiều, đã có hẳn một tài xế riêng chờ sẵn. Mưa không đến mặt, nắng chẳng tới đầu nhưng cậu chẳng bao giờ thể hiện “đẳng cấp” của mình. Đồ dùng học tập của cậu phần lớn đều được “rinh” ra từ các shop có tên tuổi trong thành phố hẳn hoi, nhưng cậu luôn sẵn lòng chia sẻ một cách rất thoải mái.



Khâm phục hơn, cậu chưa bao giờ chịu đứng hàng thứ hai trong bảng xếp hạng học tập của lớp. Nam học đều và giỏi tất cả các môn. Mỗi khi có điều gì chưa hiểu, cậu cũng không ngại “bám” thầy hoặc bạn để truy đến ra thì thôi. Những lúc vui vẻ, có người trêu đùa: “Nhà cậu giàu thế cần gì học cho vất vả” nghe thế, Nam lại cười toe: “Không học để cho cái đầu nó teo lại thì chết à?”.



Nhóm “tam tiểu thư” Hoa, Nguyệt, Hương lớp 9B trường THCS Quang Trung (Hòa Bình) cũng nổi danh với lực học cực siêu. Cả ba nàng đã từng đoạt giải trong các kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Quan niệm con nhà giàu, chẳng cần phấn đấu có vẻ như không đúng với những nhân vật này. Một vài lần sơ sẩy trong kiểm tra, kết quả là phải nhận những con điểm không được như ý, họ cũng vò đầu bứt tai ra điều “cay cú” lắm.



Cô bạn Thùy Hương còn ghi dấu bằng một câu chuyện rất vui. Bài kiểm tra toán hôm đó không hiểu do nhầm lẫn thế nào mà thầy lại cho bài của Hương thiếu mất một điểm. Ngặt một nỗi, hôm đó thầy giáo có việc nên trả bài xong là rời lớp luôn. Tối đó, bạn bè được phen nháo nhác vì tới tấp những cú điện thoại của gia đình Hương gọi tới hỏi xem bạn có ở đó không. Hôm sau, câu chuyện sáng tỏ: Hương đã lặn lội đến tận nhà thầy giáo cách trường tới 15km để xác minh điểm cho mình.


Thấy “cậu ấm” đôi khi lại phải đi hỏi bài vất vả, bố mẹ Nam đã thuê hẳn một gia sư kèm riêng để cậu khỏi phải đi lại mưa nắng. Nam đã từ chối điều này với lý do rất thuyết phục: học có bạn có thầy vừa vui lại vừa vào hơn. Trên lớp, Nam còn lập ra nhóm “quân sư” gồm toàn các “sao” về học tập trong lớp để sẵn sàng truy bài giúp các bạn học yếu.

Con nhà giàu, tất nhiên chẳng phải lo gì cho cuộc sống hàng ngày. Nhưng, có thể bạn sẽ ngạc nhiên khi gặp các nàng Hương, Mai lặn lội đi kiếm từng cái lá khô, sợi dây thừng nhỏ về rồi lại mày mò cắt cắt dán dán làm thiệp bán lại cho bạn bè. Họ làm kinh tế ư? Không đâu, số tiền thu được từ công việc này được dùng giúp đỡ các bạn có hoàn cảnh khó khăn đấy.

Còn nhớ, hôm nhà trường trang bị cho lớp bộ đèn chiếu projecter, đúng lúc cô giáo ra ngoài, máy lại trục trặc. Cả lớp đang bí, Nam liền phi thẳng lên, dưới bàn tay thao tác nhoay nhoáy của cậu, chiếc máy lại chạy êm ru.

Những cô nàng tiểu thư cũng chẳng chịu lép vế. Thầy giáo quản lý phòng vi tính nghỉ ốm, họ nhận luôn trách nhiệm quản lý và hướng dẫn các bạn trong các giờ vi tính của lớp 9B. Giờ học vẫn chạy băng băng chẳng có tiếng phàn nàn gì. Nói về những điều này, họ cười rất tự tin: “Học trò thời đại mới mà, học giỏi chưa đủ đâu, còn phải cập nhật thêm nhiều kiến thức khác nữa chứ”.

Gặp thêm một số bạn được xếp vào hàng “con nhà giàu”, càng ngạc nhiên hơn khi biết quan niệm về sự “sành điệu” của họ cũng rất khác biệt. Nó được tổng kết như sau: N = nỗ lực trong học tập. Đ = độc lập trong suy nghĩ. H = hòa đồng với bạn bè. C = cập nhật kiến thức để hội nhập.

(st)

--Con nhà giàu thì cũng có người thế này người thế kia chứ kô phải ai cũng như ai và kô riêng gì con nhà giàu cũng như thế nữa cũng có người thế này thế kia có người nhận biết được hoàn cảnh của mình khó khăn thì cố gắng quyết tâm học hành để giúp đỡ gia đình sau này nhưng cũng có kô ít nhiều người con kô hiểu cho hoàn cảnh gia đình của mình mà còn phá bĩnh nữa!!! Nói chung còn tùy vào cách giáo dục con cái của mỗi gia đình nữa. Nếu mà gia đình nào mà ba mẹ cũng quan tâm con cái đúng mức chỉ cho con những điều hay lẽ phải thì ắt hẳn lớn lên người đó sẽ là 1 người con ngoan học giỏi mà thôi!!--

Cười hay không thì tuỳ: Lời cầu hôn... đỉnh của đỉnh

"Ôi! Mỗi lần em trách mắng, anh vô cùng thích thú. Nếu em muốn cảm giác này diễn ra lâu hơn nữa thì hãy về với anh!" - đó là một trong những lời cầu hôn hài hước nhất mà một người đàn ông có thể nói với cô gái của mình.

Và đây là những lời cầu hôn đáng yêu khác:

- Lời cầu hôn chân thành nhất: Chúng mình hợp pháp hóa tình cảm đi em!

- Lời cầu hôn hiếu kỳ nhất: Anh không hiểu tại sao người ta phải làm đám cưới? Chi bằng chúng mình bắt chước họ xem sao!

- Lời cầu hôn mộc mạc nhất: Em có muốn anh trở thành một "nhu yếu phẩm" không thể thiếu trong nhà của em không?

- Lời cầu hôn dễ chịu nhất: Em biết không? Thích là yêu một thứ gì đó nhàn nhạt, còn yêu là thích một điều gì đó rất sâu xa. Anh không muốn phải đưa em về nhà rồi lại về nhà một mình, anh muốn hai ta cùng về nhà của chúng mình.

- Lời cầu hôn thử thách nhất: Em có muốn làm vợ anh không? Nếu muốn xin đứng yên rồi giơ cao hai tay, nếu không hãy đứng yên rồi kiễng cả hai chân.

- Lời cầu hôn thẳng thắn nhất: Anh đang thiếu một người cai quản bản thân.

- Lời cầu hôn nhẫn nại nhất: Em muốn làm vợ anh kiếp này hay tới kiếp sau?

- Lời cầu hôn vì sức khỏe nhất: Nếu năm nay em không lấy anh, sang năm ắt anh sẽ mắc chứng khủng hoảng tinh thần.

- Lời cầu hôn cảnh tỉnh nhất: Xin em kết thúc phận đào hoa của anh ngay tức khắc đi nào.

- Lời cầu hôn đáng yêu nhất: Anh xin đầu hàng rồi! Chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm do em nấu mà thôi.

ST (Thế Giới Phụ Nữ)


Ba loại người trên mạng!!!

Nhiều người tự hỏi trên nhưng chuyện trên mạng có lãng mạn không. Với tôi những chuyện trên mạng rất lãng mạn vì lãng mạn là một cái gì đó hư ảo không có thực mà ta không thể nắm bắt được. Những con người trên mạng tồn tại qua một màn sương mờ ảo, bởi vì trên mạng không phải là con người bằng sương bằng thịt mà là những dòng chữ la tinh đơn thuần, đại diện cho họ. Họ tha hồ thể hiện mình mà không ngại hay sợ ai như khi tiếp xúc trực tiếp.

Bởi thế nên trên mạng xuất hiện 3 loại người :

Loại người thứ nhất: Đó là loại người thể hiện tính cách phụ của mình. Con người ta trong cuộc sống thực bị nhiều quy tắc, quy chuẩn ràng buộc nên luôn luôn muốn thoát ra. Trong cuộc sống khi anh làm gì nói gì sẽ có người bình phẩm đánh giá anh. Nhưng trên mạng cái đại diện cho anh có khi chỉ là một cái ID đơn thuần và nó là một hệ thống phòng ngự an toàn. Họ sẽ thoải mái thể hiển những cá tính phụ, những khả năng tiềm ẩn mà ngày thường bị che khuất đi. Có những người lên mạng mới biết mình cũng có năng khiếu viết văn, có người chửi nhau trên mạng mới biết mình chửi cũng không thua gì mấy bà hàng tôm hàng cá.

Loại người thứ hai: Đó là những người vốn ngày thường hâm mộ một loại tính cách nào đó, hay thích được trở thành một kiểu người nào đó. Ở ngoài hiện thực thì họ sẽ không bao giờ thực hiện được ước mơ này, bởi vậy qua mạng họ thể hiện những điều, tính cách hành động mà họ mong muốn. Ví dụ như tôi không phải là một kẻ lãng mạn nhưng trên mạng tôi lại thể hiện như thế. ( Vụ này nhiều người lắm ) Hay nhiều người chơi game để thể hiện ước mơ trở thành kẻ mạnh, hào hiệp...

Loại người thứ ba: Trong cuộc đời ta thượng đế sinh ra mọi việc người là đạo diễn sắp xếp những vai diễn dù anh có muốn hay không. Nhưng trên mạng một con người chính là đạo diễn và diễn viên chính luôn. Họ tự đặt ra vai diễn cho mình và thể hiện chúng. Ví dụ như có người ngoài đời là con trai nhưng trên mạng lại thể hiện mình là con gái, hay mình 30 tuổi nhưng trên mạng lại trở thành cô bé xinh đep... ( )

Tuy là như vậy nhưng tôi không nói là loại người nào tốt loại người nào xấu, chỉ có loại người nên và không nên trở thành.

Loại người thứ nhất: Dù sao đây cũng là loại người chân thật nhất vì cái mà người đó thể hiện trên mạng chính là bản chất của người ta. Dù tốt hay xấu nó cũng thuộc về bản thân.

Loại người thứ hai: Đây là những người thiếu tự tin về bản thân mình. Đôi khi vì hâm mộ một cái gì đó của người khác mà bỏ quên đi những cái tốt của mình. Giống như một quả chanh chua đi hâm mộ vị ngọt quả quả đào mật mà đâu biết có khi chính quả đào mật cũng hâm mộ vị chua của chanh.

Loại người thứ ba: Đây là loại người đáng thương nhất. Vì muốn tìm niềm vui trong chốc lát mà tự lừa dối bản thân mình, tự đeo cho mình một cái mặt nạ. Khi thoát ra khỏi cuộc sống ảo, mất đi ánh hào quang người đó sẽ không biết bấu víu vào cái gì.

Có thể mọi người không đống ý với quan điểm này của tôi nhưng thực sự là cuộc sống ảo đang tác động rất lớn đến hành động suy nghĩ của ta trong cuộc đời thật Nhưng dù sao chúng ta cũng không hoàn toàn rời bỏ nó được chỉ hy vọng không ai phải hối hận về những gì mình làm.

---Hãy luôn là chính mình !---

Cười: 31 ti'nh xa^'u cu?a con ga'i... la` do con trai

1. Ham tiền ---- Nếu chúng tôi không ham tiền thì ... các anh có tiền để làm gì ???

2 - Hám lợi --- Thế gian không có đàn bà, danh vọng quyền quý của các anh cũng như không có đúng không ??

3 - Nhỏ nhen --- chỉ vì yêu anh mà ra thôi ...

4 - Tính toán --- vì bảo vệ hạnh phúc của chúng ta, chúng tui phải tín toán để tiền không trôi như nước ...

5 - Lòng dạ ác độc --- Vì chúng tôi không mún nhìn thấy chồng mình người ta sài và con mình người ta sai ...

6 - Thay đổi tính tình như thời tiết -- Vì chúng tôi thèm khát sự quan tâm từ các anh thôi mà ..

7 - Thiếu tính thuỷ chung --- Tại vì từ xưa tới giờ con trai thường được cho là Họ sở tên Khanh ... cho nên chúng tôi đã thấy và đã rút kinh nghiệm cho bản thân mình ... để tự bao vệ trái tim nhỏ nhoi của chúng tui ..

8 - Hay làm bộ ( có nói không ) --- Vì lo cho anh, chúng tui không muốn sự thật làm các anh đau lòng ...

9 - Hay cằn nhằn --- Vì chúng tui lúc nào cũng muốn các anh nên thân hơn ...

10 -Ghen bóng ghen gió --- cũng là vì chúng tui yêu anh nên sợ anh thay đổi ...

11- Ăn mặc kiểu "Con nhà nghèo" -- chỉ vì muốn thu hút các anh thôi ..

12- Dụ dổ đàn ông ( dụ dzổ chồng người khác ) --- đàn ông có dzợ là con dzê cụ ... các ông không bị mang tiếng là .. dụ dổ gái nhà lành mà còn bày đặt ... nói chúng tui dzụ dzổ ....

13- Bướng bĩnh, không tiếp thu ý kiến người khác --- ý kiến sai tiếp nhận chi ????

14- Ăn của nhà, lo chuyện thiên hạ ( nhiều chuyện đó mà ) vì chúng tôi có lòng tốt í muh`````` .. lo chuyện thiên hạ chỉ vì mún tích đức cho những đứa con của anh sau này

15- Giả nai ( giấu đuôi cọp, cưới pà dzìa biết tay pà) --- không trách ai được ... ai biểu khi yêu .. các anh ngọt ngào ... dẻo miệng .. khi cưới về lại gắt gỏng ... chua cay ...

16- Không biết nội trợ ( zụ này thời nay nhiều lắm) đầu bếp đa số là đàn ông --- bởi vì chúng tôi thấy để thời gian free cho các ông nhiều quá các ông sẽ đi bay bướm kiếm của lạ ... thế nên ... fải kèm các ông trong bếp núc ... cũng là tại các ông thôi ..

17- Làm biếng ( chuyện này thì bình thường thôi) -- cái này tụi tui bét chước mí ông ...

18- Hay chơi xỏ người khác( thấy tên nào kù lần là chọc ngay ) nói không sách mách hông chứng ..

19- Chửi lộn 1 cây ( người ta nói bà bán cá .. chớ kô nói ông bán cá ) Chúng tôi mà có dữ cũng vì ... để bảo vệ các ông ..

20- Nước mắt cá sấu ( đếm giọt được đó nha ) -- chúng tui hy vọng những giọt nước mắt nhỏ vào lòng các ong sẽ tỉn giấc .. ai ngờ .. đàn ông lòng dzạ sắt đá ...

21- Đóng kịch giỏi ( thiên tài diễn xuất ) -- vì phải trả thù đàn ông ..

22. Ẹo Ẹo hông ẹo .. thì lạc thú .. của đàn ông ở đời là gì ???

23. Nhõng Nhẽo same as 22 ..

24. Ngựa con gái không ngựa thì là con trai, nếu ko thích ngựa các ông có thể chơi BÊ đê ...

25. Làm Tàn vì con gái có giá trị của con gái .. phải làm tàn chớ ..

26. Chãnh không chảNh thì bị nói là quá dễ dải .... các ông ... thật là lẻo lự ...

27.Hay Vô Tình đa tình chi cho khổ ...

28. Hay nói xấu người ta chứ người ta không có gì tốt, sao nói tốt được ... ???

29.Hay cà chớn cái này lộn rùi .. của đàn ông mí đúng ..

30.Không suy nghĩ trước khi làm vốn chúng tui thông minh sẵn .. không càn suy nghĩ .. hahahhaha

31 Hay khóc phận gái chân yếu tay mền, chúng tôi đánh không lại thì cỉ có cách dùng .. vũ khí nước mắt thôi ...(~~dieu` kho' nhat tren doi` la` lam` 1 trang nam tu? y' chi' vung~ vang` ma tinh` cam? lai menh mang~~)

Đàn ông: tình yêu - tình nghĩa

Trước khi cưới thì tình cảm giữa hai người là tình yêu, và sau khi cưới thứ tình yêu ấy tự nó phát triển thành tình nghĩa rồi phải không?
Hôm kia, mấy thằng bọn mình ngồi ăn uống với thằng bạn thân vừa cưới vợ, tại sao mà vừa cưới xong đã đàn đúm được với anh em rồi, mà đi đâu chú ấy cũng chấm điểm con gái xinh còn kinh hơn những thằng trai tân như mình nhỉ? Có phải những thằng cha vừa cưới vợ xong toàn thế ko? Chắc trước sau gì mình cũng biết, chỉ là sớm hay muộn thôi, phải ko?

Sau khi ăn nhiều và uống ít, bởi vì toàn những thằng hiền lành, đi nhậu mà toàn uống trà đá, thực ra cũng có tí bia thôi, đi cafe" mà toàn gọi sinh tố, he he...

"Thế mày có định làm phát Đinh Hợi không mày?"

"Có chứ! Mày lại còn phải lo, tao tính từ đầu năm rồi, chứ đợi đến hôm cưới thì kịp thế quái nào được."

Chiều nay mấy đứa lại ngồi ở 26 Tuệ Tĩnh, nó nói nó vừa vui cũng vừa buồn man mác. Chả hiểu sao nữa, có phải tất cả những thằng cha vừa lấy vợ xong đều thế ko nhỉ?

Hôm nọ, nó uống bia, trên đường về nghĩ được một ý tưởng. Về đến nhà nó giả vờ say, cố tình say thật say, vợ nó chưa bao giờ thấy nó say như thế, chạy ra đỡ nó. Nó vả cho cô ây một cái, nhẹ thôi, nhưng cũng đủ đỏ má và đẩy ra quát: "Cô là đứa nào, ngoài vợ tôi ra, chưa có con nào chạm được vào người tôi đâu nghe chưa?". Và nó lẻn vào buồng lăn ra ngủ, sau dậy ăn cơm. Lạ lắm, thấy nó dậy, vợ ngoan ngoãn dọn cơm, lấy ghế ngồi ngắm mình ăn mà mặt lại rạng rỡ lạ, lại còn tủm tỉm cười.

Nó kể thế, nó vui đã trả thù được vợ nó bằng một cái tát vì vợ nó cãi nó. Nhưng nó lại nói thằng đàn ông mà trả thù vợ như thế thì có hèn hạ lắm ko? Nó hơi buồn. Có phải tất cả những thằng cha vừa lấy vợ xong đều thế ko?

Hai thằng trai tân còn lại ngồi ngẫm nghĩ: cái gì giữ cho gia đình mãi hạnh phúc, ko biết có phải là "Tình nghĩa" hay ko? Đúng lắm "tình nghĩa" nó còn bền vững hơn cả "tình yêu" nữa đấy, cứ nghĩ mà xem.

Trước khi cưới thì tình cảm giữa hai người là tình yêu, và sau khi cưới thứ tình yêu ấy tự nó phát triển thành tình nghĩa rồi phải không? Mày cứ thử đi, mày nhìn con bé Loan đi, mày có thấy thích nó không? Nó rất xinh mà, từ hồi ngồi ở quán cafe này mày toàn liếc nó còn gì, dần già là mày yêu nó mất thôi, cái đó là chuyện bình thường, nhưng nếu mày là người có tình nghĩa, mày có dứt được vợ mày ra không?

"Tao chắc chắn là không."

Thế có phải là tình nghĩa bền vững nhất không? Còn tình yêu? Mày có thể reo rắc khắp nơi.

Còn về cái tát, đừng suy nghĩ là hèn hạ, cứ cho nó là cử chỉ của tình nghĩa, mày hãy nhìn vào cái hành động cô ấy lấy ghế ngồi ngắm mày đi, có hạnh phúc không cơ chứ, còn gì bằng.Trong cuộc sống gia đình cũng nên có những cái "hèn đáng yêu" như thế chứ.

Hai thằng trai tân chụp mấy tấm ảnh với cô bé Loan, rất xì tin và audition. Thằng đàn ông kia từ chối nguây nguẩy bảo: tao về nhanh đón vợ ở công ty đây, ha ha...

SOLEIL"s Blog

Hãy bế em ra khỏi cuộc đời anh!

Vào ngày cưới, tôi đã ôm vợ ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: "Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất". Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: "Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty". Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, "Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?". Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Lúc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau". Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. "Anh có điều này muốn nói với em", tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. "Anh muốn ly hôn". Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ "Tại sao?". "Anh nói thật đấy", tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi "Anh không phải là đàn ông!".

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: "Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?". Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: "Anh còn nhớ".

"Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh", cô ấy tiếp tục, "do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng". Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. "Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi", cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: "Cha đang ôm mẹ trên tay". Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay". Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi "diễn" dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe". Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: "Có vẻ bế em không còn khó nữa".

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, "Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi". Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: "Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: "Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy".

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. "Anh không bị sốt chứ", cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. "Dew, anh xin lỗi", tôi nói. "Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em".

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty. Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết "Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già".

(theo lanhlungqua"s blog)

Chuyện học tập trong đời

Tuổi học của con người không dừng lại ở bất cứ lứa nào. Tớ không nghĩ là cụ già 70 tuổi cắp sách đến giảng đường đại học lại nhận được những cái nhìn ái ngại, chê bai của sinh viên tuổi teen, mà nếu có thì họ cũng đáng được bỏ qua, bởi vì họ cũng còn chưa học đến nơi đến chốn. Học đại học xong, thực tình đó mới chỉ là một cái móng tay của kiến thức mà nếu ta dùng bấm thì chỉ 1 loáng là nó lìa khỏi một ngón tay búp măng nào đó ngay!

Nền giáo dục của chúng ta có câu "học tập và làm việc", với cái mô hình có vẻ phân hoạch rõ rệt ấy, đa phần đều nghĩ là, học xong là phải đi làm!!! Hỡi trời, chả lẽ không ai giảng giải cho nó rõ hơn hay sao? Học tập cũng là một cách làm việc, bạn chẳng cần phải đi làm. Đây là sự thật, vì nếu để ý, học tập cũng là một nghề, một nghề cực kỳ thú vị.

Tớ có một anh bạn học từ bé, rồi cũng học cấp 3, học đại học, học thạc sỹ, rồi lại học tiến sỹ, rồi lại học bằng khác, rồi lại nghiên cứu và học tiến sỹ v.v... Nếu tính sơ sơ thì cứ theo cái kiểu đó, 40-50 tuổi vẫn còn lộ trình học tập nghiên cứu. Vậy, bạn sẽ hỏi thế sống bằng gì nếu không đi làm kiếm tiền? Bạn lầm! Anh bạn tớ nói là làm tiến sỹ chứ vẫn nghiên cứu, giảng dạy, đóng góp cho người ta thì hiển nhiên người ta trả tiền chứ đâu có để đi quét dọn mà làm doctor? Hic, đấy là ở nước ngoài, ở ta thì... Mà suy cho cùng, nghề học là nghề cao quý, vì không có ăn bám xã hội đâu, mà cuộc sống cũng đầy đủ nào thiếu thốn gì? Và sự nghiệp của nó chưa chắc đã thua kém sự nghiệp lao động và xây dựng!

Ấy, nhưng làm được nghề học được như thế phải có tài năng và sự cần cù (hic, dân Việt ta hình như nổi bật 2 đức tính này???).

Bây giờ hãy so sánh, đi học và đi làm, cái nào bạn thích hơn? 90% thích đi học hơn, vì đi học luôn là niềm sung sướng, không thể có những áp lực công việc, ông chủ khó tính, cơ quan trì trệ, đồng nghiệp kèn cựa v.v... nguyên nhân gây nên sự lặp lại và nhàm chán cho con người. So sánh này cũng là tương đối thôi, cũng có lúc đi làm thích hơn đi học.

Những ai còn đi học hãy nhớ tới những lời này của một người cha: "Con ạ, đằng nào thì sau khi học ra trường, con cũng sẽ làm việc trong môi trường lao động từ đó đến cuối đời, mà môi trường lao động khắc nghiệt hơn ghế nhà trường nhiều, vậy tội gì con không kéo dài cái việc học càng xa càng tốt?". Đúng vậy, đừng vội đi làm, trừ phi hoàn cảnh ép buộc. Hàng triệu người đang đi làm hiện đang mơ được đi học đấy.

Còn những ai đang đi làm thì có thể nhớ tới những "bí quyết" sau.

1. Không có đúng-sai. Chỉ có sự quyết định và lựa chọn. Chớ có cố chọn cái đúng (mà chủ yếu là do ta nghĩ là đúng, là hợp, là ngon) và quay mặt lại dè bỉu với cái mà ta nghĩ là sai. Đừng tưởng bạn học hết kỳ đại học là đúng mà câu bạn bỏ dở năm thứ hai là sai, đừng tưởng bạn hàng ngày cắm cúi sổ sách là tốt hơn một người ngồi hàng nước và làm thơ. Nghề máy tính chưa chắc đã hơn nghề sinh học hay vật lý nguyên tử, dù giờ này vật lý nguyên tử thì quá khó tìm việc làm. Và càng chưa chắc đã bằng bỏ học kinh doanh cafe với quán ăn.

Trong trường lớp, với một bài toán thì đúng và sai không thể cãi. Nhưng ngoài đời, ranh giới ấy mờ ảo, không phải đến một ngã ba ta rẽ đường này đúng, còn rẽ đường kia là sai và ngược lại. Đừng bao giờ thở ra câu" giá ngày ấy tớ đi học tiếp mà không đi làm" hoặc "giá ngày ấy tớ chọn cô ấy chứ không phải cô này", đó là suy nghĩ không mang lại gì tốt đẹp, vì khi đã nói giá mà, thì bạn không có năng lực thay đổi. Nếu bạn có gan bỏ làm để đi học lại, thì bạn chẳng nói hai cái chữ "giá mà" ấy. Hãy nghĩ là giờ ta đã chọn cô này rồi, ta có thể làm gì tốt hơn để mọi thứ tốt đẹp hơn?

Khi một người đồng nghiệp có ý kiến trái ngược ta, đừng vội nghĩ là ta đúng họ sai. Cười người hôm trước để làm gì?

2. Cuộc sống là không có công bằng. Không có là không có thật, dù tất cả xã hội đều hướng đến nó. Trên ghế nhà trường, hai sinh viên cùng làm đúng 10 câu thì cùng được 10 điểm, đó là công bằng, nhưng ngoài đời vĩnh viễn không có chuyện đó. Hai đồng nghiệp cùng hoàn thành 1 việc như nhau, vẫn có người hơn và người kém. Bởi vì chúng ta hết cái thời sống với barem điểm rồi và bản tính con người không tránh khỏi sự thiên vị, dù ta có nhận thấy hay không. Ngay cả hai đứa con của chính bạn, có chắc bạn đối xử và đánh giá chúng như nhau??? Vậy, ta phải chấp nhận thực tế đi làm là như vậy. Họ hơn ta vì họ nhỉnh hơn ta một chút, cái nhỉnh hơn ấy nó nằm ở chỗ khác, không nằm ở kết quả công việc.

Well, hehe, tớ viết bài này là vì... tớ vừa đi học một lớp ngắn hạn để củng cố vai trò của người quản lý. Giảng viên là một cô giáo dạy rất hay vì cô ấy có nhiều kinh nghiệm của gần 30 năm đi làm. Giờ đây, việc của cô ấy là tư vấn phát triển con người, hic... nghe kêu thế nhưng quả thực là một nghề hay.

Một nhà quản lý tốt, ngoài nhiệm vụ quản lý công việc ra còn phải quản lý con người. Quản lý công việc có quy trình giáo khoa, còn quản lý con người là một sự hiểu biết, khéo léo, nhạy bén và linh hoạt, có rất ít người làm được tốt phần này đó.

Cô ấy có nói một câu làm cảm hứng để viết entry này: "Tri thức của chúng ta hổng rất nhiều và có những chỗ trống đến khi chết cũng không có gì trong đó và sự trống rỗng này làm ta không thể bật lên cao vào môt thời điểm cần thiết. Vì thế dù bạn bao nhiêu tuổi và đang chuyên sâu lĩnh vực gì, học một cái khác luôn là điều cần thiết."

Tớ mới hỏi cô là bật lên cao là bật lên đâu? Cô giáo bảo: không phải chỉ là vị trí xã hội, mà là tất cả: một mối quan hệ, một chuyện tình cảm, một công việc làm ăn, một cuộc thi... Tớ nghĩ là phải, gọi chúng là "tiềm lực không bao giờ được kích hoạt" là hợp nhất. Chỉ vì không kiến thức mà thôi.

Thiên tài cũng như chúng ta

Mọi người đều đã nghe về một vị giáo sư nổi khùng hay một nhà khoa học đãng trí. Nhưng nhìn sâu vào những khiếm khuyết bình thường và bất bình thường của một vài bộ óc vĩ đại thì thấy rằng các thiên tài cũng giống hệt chúng ta.


Albert Einstein, người tìm ra thuyết tương đối, cặp kè với một người phụ nữ khác khi ông đã có vợ. Người vợ thứ 2 của ông lại là một người chị họ. Ông sống với cô 5 năm trước khi ly dị người vợ đầu tiên và với người vợ này họ cũng đã có con trước khi kết hôn.

Charles Darwin, cha đẻ của thuyết tiến hoá, lại rất đau đầu trong việc quyết định có nên cưới vợ hay không. Ông liệt kê ra mọi lợi hại của việc kết hôn, chẳng hạn như người vợ sẽ "tốt hơn một chú cún nhưng lại vô cùng gây lãng phí thời gian". Cuối cùng ông kết hôn ngay sau đó với một người vợ và họ chung sống cả đời.

Richard Feynman, nhà vật lý đoạt giải Nobel, người đã giúp phát triển nên bom nguyên tử và tìm ra nguồn gốc của vụ nổ tàu con thoi Challenger, thường xuyên đi xem thoát y vũ tại một hộp đêm gần nhà ở California. Ông giải quyết các công thức và bài giảng chủ yếu ở đó. Mỗi lần giải lao ông lại ngắm nhìn các vũ nữ và trêu ghẹo họ. Trong khi đó, người vợ, lúc này là thứ 3 của ông, hoàn toàn thoải mái với việc này.

Sigmund Freud, người công bố cơ chế của sự tiềm thức trong hàng loạt bài viết và nhìn chung là một người đàn ông tốt, đã lao vào một cuộc ẩu đả với đám bạn chỉ vì ám ảnh bởi tính quyền năng của mình.

Isaac Newton, người đưa ra 3 thuyết chuyển động và một thuyết trọng lực, đã lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của bà nội sau khi người cha chết đi và mẹ ông tái hôn với một người đàn ông mà Newton vô cùng ghét.

Newton thường xuyên lao vào những cuộc cãi lộn và châm chích vô cớ với bạn bè và đồng nghiệp. Đến nửa quãng đời, ông từng phải làm hết việc này đến việc khác, trong đó có cả những công việc tầm thường ở Nghị viện.

Marie Curie, người phát hiện ra năng lượng phóng xạ, sống với chồng trong một ngôi nhà hầu như không có đồ đạc gì bởi bà là người rất ghét làm việc nhà. Trong khi cặp đôi nghiên cứu trong một nhà kho dột thì họ có rất ít tiền và chỉ tự thưởng thức bằng cách ngồi bên lò sưởi với một tách trà nóng. Sau này bà đã nhận được 2 giải Nobel.

Paul Erdos, một trong những nhà toán học vĩ đại nhất thế kỷ 20 và lập nền móng cho ngành khoa học vi tính, sống chỉ với một cái vali và hầu như không biết kiếm tiền. Ông nói rằng tài sản là một thứ phiền phức và chỉ sống dựa trên sự bố thí lương thực và quần áo từ bạn bè.

Nhân tài cũng giống như người thường ở chỗ tài năng phải được phát hiện và nuôi dưỡng thì mới thành tài được. Nói theo cách khác, những sở trường mà các nhà thiên tài có được, như khả năng toán học, nhận thức và sáng tạo, cần phải được nuôi dưỡng cả về tinh thần và vật chất, nếu không tài năng sẽ bị thui chột ngay từ bé.

"Những thiên tài khoa học lớn lên trong sự bần hàn là vô cùng hiếm. Nếu như ở Tây Âu có vẻ như nở rộ các thiên tài vào cuối thế kỷ 19 thì đó phần lớn là do một tầng lớp xã hội phát triển, một cuộc sống gia đình ổn định và những cơ hội ngàn năm có một cho cả đàn ông và đàn bà", tác giả viết.

Nguyên tắc đầu tư chứng khoán

Là một nhà đầu tư thành công, Benjamin Graham được xem như “ông thày của Wall Street” và cũng là người đi đầu trong chiến lược đầu tư theo giá trị. Warren Buffett, một nhà đầu tư đại tài và là người giàu thứ ba trên thế giới, trân trọng Benjamin Graham như là người có ảnh hưởng lớn thứ nhì đến nghề nghiệp của ông.

Xin đúc kết những chiến lược đầu tư của Benjamin Graham từ ba cuốn sách “Securities Analysis - Phân tích chứng khoán”, tác giả Benjamin Graham và David L. Dodd, “The Intelligent Investor - Nhà đầu tư thông minh”, tác giả Benjamin Graham, và “Benjamin Graham on Value Investing - Đầu tư giá trị theo trường phái Benjamin Graham” của tác giả Janet C. Lowe.

Phân tích chứng khoán

Theo Graham, phân tích chứng khoán khác hoàn toàn với phân tích thị trường.

Phân tích thị trường gồm hai trường phái: trường phái phân tích kỹ thuật dựa vào giá và khối lượng giao dịch và trường phái phân tích sự tác động của nền kinh tế và những yếu tố ngoại cảnh lên giá cổ phiếu. Cả hai trường phái này nghiên cứu và phân tích giá cổ phiếu mà không quan tâm gì đến những con số, chỉ số cơ bản của công ty.

Phân tích chứng khoán ngược lại, tìm hiểu những giá trị căn bản của công ty nhằm tìm ra intrinsic value - giá trị thật của công ty. Giá trị thật chính xác của một công ty là khó xác định, và mỗi người có một cách tính khác nhau, nhưng đó chính là yếu tố quan trọng để quyết định có nên đầu tư không.

Những người đầu tư thành công chỉ đầu tư vào những cổ phiếu có giá bán thấp hơn giá trị thật của cổ phiếu đó.

Ba tiêu chuẩn chính để đầu tư vào cổ phiếu

Cổ tức: Theo Benjamin Graham, một đồng cổ tức được chia ra sẽ đáng giá hơn nếu cổ tức đó được giữ lại tái đầu tư trong công ty và vì thế công ty trả cổ tức cao sẽ có giá cổ phiếu cao. Nhà đầu tư cần phải nghiên cứu quá khứ để dự đoán cách trả cổ tức của công ty trong tương lai. Graham không đánh giá cao việc chia cổ tức bằng cổ phiếu.

Lợi nhuận: Theo Graham, lợi nhuận của công ty đóng một vai trò rất quan trọng trong quyết định đầu tư. Tuy vậy, ông cảnh báo việc nhờ vào các thủ thuật kế toán, các công ty có thể điều chỉnh con số lợi nhuận để tạo ra số đẹp. Do đó nhà đầu tư nên nghiên cứu lợi nhuận trong thời gian dài: 3-5 năm trước và 3-5 năm sau, đặc biệt là phải dự đoán được xu hướng của đồ thị lợi nhuận.

Giá trị tài sản: Giá trị của tài sản có (chỉ tính tài sản hữu hình, không tính tài sản vô hình) chia cho số cổ phiếu là một thông số quan trọng cần quan tâm khi đầu tư. Chỉ số giá trị tài sản thuần ngắn hạn, tức là giá trị tài sản ngắn hạn trừ đi nợ ngắn hạn là một thông số quan trọng thứ hai.

Ngoài ra nhà đầu tư nên nghiên cứu báo cáo tài chính để trả lời ba câu hỏi: Công ty có dòng tiền mặt đủ để hoạt động không? Giá trị tài sản ngắn hạn trừ đi hàng tồn kho có đủ để trả nợ ngắn hạn không? Công ty có những số nợ đáo hạn lớn trong thời gian trước mắt hay không?

Nhà đầu tư thông minh

Benjamin Graham chia nhà đầu tư ra làm hai loại: nhà đầu tư phòng thủ và nhà đầu tư mạo hiểm.

Nhà đầu tư phòng thủ (defensive investors): Là nhà đầu tư không muốn mắc nhiều lỗi lầm. Họ mong muốn có một tỷ suất đầu tư vừa phải. Họ thường đầu tư 40% vào trái phiếu, và 60% còn lại vào những cổ phiếu an toàn. Một số nhà đầu tư thận trọng thậm chí hài lòng khi tỷ suất lợi nhuận cao hơn tỷ suất lạm phát.

Nhà đầu tư mạo hiểm (aggressive investors): Nhà đầu tư mạo hiểm chủ động tìm kiếm để đầu tư vào mọi cổ phiếu mà họ đánh giá là được bán với giá thấp hơn giá trị thật. Họ có xu hướng đầu tư vào các cổ phiếu của công ty có chỉ số kinh doanh hiệu quả hơn trung bình của thị trường, hoặc công ty đang tăng trưởng nhanh, hoặc cổ phiếu có giá thấp dưới giá phát hành. Thông thường họ sẽ mua khi thị trường chung đang bi quan (giá và giao dịch giảm) và bán khi thị trường lạc quan (giá và giao dịch tăng).

Một nguyên tắc quan trọng mà Benjamin Graham nhấn mạnh là nhà đầu tư mạo hiểm phải có bản lĩnh để thoát được sự hấp dẫn khi giá lên và sự sợ hãi khi giá xuống quá nhiều của thị trường. Nếu không thoát được, từ nhà đầu tư, họ sẽ bị biến thành nhà đầu cơ chứng khoán. Và theo ông, đầu cơ sẽ thất bại trên đường dài.

Nguyên tắc đánh giá cổ phiếu bằng khả năng sinh ra lợi nhuận

Theo nguyên tắc này, Benjamin chỉ dẫn nhà đầu tư cách tính chỉ số lợi nhuận dự đoán của công ty. Các bước như sau:

- Đánh giá lợi nhuận trung bình công ty trong thời gian năm năm, nhớ điều chỉnh những năm kinh doanh quá tốt và quá xấu.

- Điều chỉnh chỉ số lợi nhuận nếu như có những thay đổi về cơ cấu tài chính của công ty trong năm hiện tại.

- Nhân cho hệ số tối thiểu 8, tối đa 20.

- Điều chỉnh chỉ số lợi nhuận này dựa vào việc so sánh nó với giá trị tài sản có của công ty.

Quyết định đầu tư của nhà đầu tư thông minh sẽ tỷ lệ thuận với sự chênh lệch của chỉ số dự đoán lợi nhuận và giá của cổ phiếu.

5 cách để trở nên tự tin

Người ta thường nói: Tự tin là dành được 50% thành công, vì thế, tự tin là điều hết sức cần thiết để mỗi con người có thể dành được thành công trong cuộc sống, sự nghiệp... Có thể nói, tự tin có nghĩa là chúng ta tin tưởng vào chính bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của chính mình, hài lòng với những thành quả và mối quan hệ mình đạt được.

Sau đây là 5 cách để bạn có thể tự tin hơn trong mọi tình huống:

1. Hãy vận động

Bạn nên chịu khó thả bộ. Bạn cũng có thể đạp xe và làm việc cho đến khi toát mồ hôi. Tập các bài tập cho não và phổi, điều này sẽ làm tăng sức mạnh thể lực, xóa bỏ mọi nỗi tức giận và khó chịu. Bạn sẽ cảm thấy mình dồi dào sinh lực, làm việc hiệu quả tự tin. Không có gì tuyệt vời hơn khi thấy bạn trong dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe mạnh hồng hào. Hãy ra khỏi ghế ngồi và tỏ ra năng động, mạnh mẽ.

2. Hãy quan tâm đến hình thức

Mọi người thường để ý đến điều này đầu tiên. Những gì bạn mặc đều thể hiện tính cách, sở thích, phong thái của bạn. Nếu bạn ăn mặc kệch cỡm, không thích hợp, đồng nghiệp sẽ đánh giá thấp bạn. Khi bạn để ý đến cách ăn mặc, bạn nên tự hỏi mình muốn mọi người hiểu mình là người như thế nào? mình muốn gây ấn tượng với những người nào? Chúng ta đang đề cập đến văn hóa thời trang hay chỉ là nhiều bộ quần áo kiểu cách; chúng ta đang muốn nói đến tính hiệu quả, sự phù hợp trong môi trường nhất định.

- Vậy các bạn nên lưu tâm đến 4 nhân tố sau:

+ Sự phù hợp: Dù bạn là ai thì bạn nên nhớ là cách ăn mặc của bạn cần phải luôn phù hợp với môi trường hoạt động.

+ Sạch sẽ: Hãy thận trọng với những loại máy giặt vì chúng có thể làm hỏng quần áo của bạn mà không biết. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ gọn gàng, tránh quần áo tuột chỉ, hay quên cài cúc...

+ Giầy dép: Nên nhớ rằng mọi người đều rất để ý đến giày dép vì một lẽ họ hay nhìn xuống và hay lo lắng. Vậy bạn hãy luôn giữ cho đôi giày của mình sáng bóng, sạch sẽ.

+ Hãy luôn mỉm cười: Nụ cười tươi bừng sáng trên khuôn mặt sẽ làm cho chính bạn dễ chịu và làm cho người khác thoải mái, vui vẻ.

3. Hít thở



Cần phải biết giữ gìn và tự kìm nén, nín thở khi cần thiết. Hãy học cách hít thở sâu, điều này cần thiết để giúp bạn bình tĩnh, kiềm chế những cơn nóng giận. Hít thật sâu trong lồng ngực, đây là cái thở từ dạ dày.

4. Sống nguyên tắc

Giữ vững quan điểm của mình. Hãy đúng giờ và biết lo lắng đến trách nhiệm hiện tại. Không theo đuổi một mục đích không rõ ràng mà phải biết nhận thức và nắm cơ hội. Nhớ rằng mọi nguyên tắc đều có tác động rất lớn với các quan hệ nghề nghiệp (chuyên môn) cũng như các quan hệ cá nhân của bạn.

5. Cho và nhận

Hãy cho những gì bạn muốn nhận. Nếu bạn muốn được tôn trọng và yêu quý, hãy tôn trọng và yêu quý mọi người. Nếu bạn muốn thành công thì hãy giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi, hãy mở lòng mình, hãy tự công nhận những thành công của mình, hãy tự tạo ra niềm vui để tự tận hưởng niềm vui ấy. Bạn hãy luôn tự nhủ về công việc những việc này thật sẽ chẳng có gì là không thể làm được.

Những người tự tin nhất là những người sống đơn giản. Họ luôn làm cho cuộc sống có ý nghĩa.