Wednesday, April 25, 2007
Cười: Truyện Vui Về Lập Trình Viên
Kiếp lập trình viên
Trên bia mộ một lập trình viên mới qua đời, người ta đề nguyên nhân dẫn đến cái chết như sau:
Run-time error at 18:12:97
---------------------------------------------------------------------------------
Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán:
- Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho phép anh được chọn vào thiên đường hoặc địa ngục vi tính.
Anh này bảo thiên sứ cho xem thiên đường. Đó là một trung tâm máy tính hiện đại, toàn những server, hệ thống đa phương tiện đời mới, hiện đại không chê vào đâu được. Vị thánh tuyên bố:
- Nếu chọn thiên đường, anh sẽ là user ở đây.
Anh chàng đã sướng mê đi rồi nhưng vẫn đề nghị thêm:
- Ngài hãy cho tôi xem địa ngục ra sao?
- Cũng chính là đây, chỉ có điều anh sẽ là người quản trị hệ thống.
---------------------------------------------------------------------------------
Không thuộc lĩnh vực của anh
Cô vợ đang nhờ vả chồng, một lập trình viên:
"Anh ơi, thay giùm em cái bóng đèn trong bếp nhé".
"Không được đâu. Nó là vấn đề thuộc về phần cứng", anh chồng đáp.
---------------------------------------------------------------------------------
Giá của bộ não lập trình viên
Một anh nhà giàu bị bệnh về não đến gặp bác sỹ. Bác sỹ bảo cần phải ghép não thì mới sống được. Anh này sẽ có ba nguồn để lựa chọn.
- Thứ nhất là phần não của chuyên viên lập trình, giá 10 triệu đồng.
- Thứ hai, phần não của một giáo sư toán, giá 20 triệu đồng.
- Cuối cùng là phần não của một bộ trưởng, giá 50 triệu đồng.
Bệnh nhân thắc mắc "Sao não quan chức lại đắt thế?"
Bác sỹ trả lời: "Vì nó gần như còn mới".
---------------------------------------------------------------------------------
Ngôn ngữ lập trình
Một lập trình viên và vợ sắp cưới đang kê khai vào giấy đăng ký kết hôn. Vợ sắp cưới hỏi:
- Ngôn ngữ mẹ đẻ của anh là gì?
- Ngôn ngữ mẹ đẻ nào cơ?
- Tức là ngôn ngữ mà anh được học từ nhỏ và dùng nó suốt đời ấy.
- Ờ thế thì em cứ điền là Pascal hoặc C++.
----------------------------------------------------------------------------------
Anh chàng chuyên viên phần mềm tay đang dán mắt vào màn hình. Cô vợ sắp cưới bảo:
- Đã đến lúc mình phải đi đăng ký thôi anh ạ.
- Làm sao phải đăng ký? Anh bẻ khóa sắp xong rồi.
----------------------------------------------------------------------------------
Một người nhận được e-mail từ một anh bạn là lập trình viên:
"Báo với cậu một tin vui : Sau hai năm chạy thử phiên bản demo GirlFriend 1.0 rất ổn định, mình đã quyết định nâng cấp thành bản chính thức WIFE 1.1. Nhớ đến dự đám cưới của mình nhé".
----------------------------------------------------------------------------------
Bệnh của virus
Hai con virus gặp nhau. Một con tỏ vẻ rất tiều tụy. Con kia bèn hỏi: "Mày ốm hả?"
"Ừ".
"Bệnh gì vậy?"
"McAfee. Tao tưởng cà phê, thế là nhào vô".
----------------------------------------------------------------------------------
Windows có phải là virus không?
Không, Windows không phải là virus. Sau đây là những gì virus làm:
1. Chúng nhân bản rất nhanh. Windows cũng thế.
2. Virus dùng hết tài nguyên giá trị của hệ thống, khiến máy tính chạy ì ạch. Windows cũng vậy.
3. Virus hết lần này đến lần khác làm cho đĩa cứng của bạn tanh bành như bãi rác. Windows cũng làm điều tương tự.
4. Virus luôn đồng hành khi các chương trình và hệ thống hoạt động. Điều này cũng đúng đối với Windows.
5. Virus đôi khi làm người sử dụng nghi ngờ vì những biểu hiện bất thường và khiến họ đi mua luôn một cái máy mới cho xong. Windows cũng thế.
Cho đến giờ phút này, có vẻ Windows giống như một virus. Nhưng hãy chú ý sự khác biệt: Virus được tác giả của nó hỗ trợ rất tốt. Chúng chạy trên hầu hết các hệ thống. Mã chương trình của chúng rất nhanh, chặt chẽ và hiệu quả. Virus càng trở nên tinh vi hơn khi "trưởng thành".
Kết luận: Windows không phải là virus.
--------------------------------------------------------------------------------------
'Tạp vụ' ở Microsoft
Một anh chàng thất nghiệp nộp đơn vào vị trí tạp vụ tại Microsoft. Viên giám đốc nhân lực phỏng vấn một hồi rồi kiểm tra bằng một bài dọn dẹp sàn nhà.
"Anh được nhận", ông ta nói. "Hãy cho tôi địa chỉ e-mail của anh, tôi sẽ gửi mẫu đơn xin việc để anh điền vào rồi hẹn ngày bắt đầu làm".
"Nhưng tôi không có máy tính, cũng chẳng có e-mail", anh chàng bối rối trả lời.
"Thế thì tôi rất tiếc", viên giám đốc nói. "Anh không có e-mail nghĩa là anh không tồn tại. Và những ai không tồn tại thì không thể có công việc được".
Anh chàng ra đi trong nỗi thất vọng. Anh không biết phải làm gì với 10 đô la duy nhất trong túi. Nhưng sau đó, anh ta quyết định đến siêu thị và mua 10 cân cà chua rồi bán dạo cho từng nhà. Chưa đầy 2 tiếng sau, anh đã thu về 20 đô la. Anh tiếp tục công việc đó thêm 3 lần nữa và trở về nhà với 60 đô la.
Nhận thấy mình có thể kiếm kế mưu sinh với việc này, anh chàng trở nên chịu khó, đi rất sớm và về rất khuya. Thế là tiền của anh cứ tăng lên gấp 2, gấp 3 mỗi ngày. Chẳng mấy chốc anh đã mua được xe bán dạo, rồi xe tải và sở hữu cả đội xe bán hàng. 5 năm sau, chàng trai trở thành một trong những nhà bán lẻ thực phẩm lớn nhất ở nước Mỹ.
Anh bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai của gia đình và quyết định mua bảo hiểm nhân thọ. Anh gọi cho một đại lý bảo hiểm. Khi thỏa thuận xong, nhân viên của hãng hỏi anh địa chỉ e-mail.
"Tôi không có e-mail", anh trả lời.
"Anh không có e-mail, nghĩa là chưa xây dựng được một đế chế. Nếu có e-mail, anh thử nghĩ xem anh sẽ làm được gì nào?"
Anh chàng nghĩ một lát rồi phấn khởi nói: "Ồ, phải rồi, tôi sẽ làm được nhân viên tạp vụ ở Microsoft".
---------------------------------------------------------------------------------------
Cái chết của một lập trình viên Microsoft
Anh chàng này thấy mình đang đứng trước một hội đồng để quyết định lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Hội đồng cho biết anh có thể xem qua hai nơi này trước khi đưa ra câu trả lời cuối cùng.
- Tốt thôi.
Anh nói xong thì được một thiên thần đưa tới bãi biển lấp lánh nắng vàng với tiếng nhạc xập xình và các cô gái mát mẻ đang nằm dài.
- Trời ơi. Thiên đường tuyệt diệu quá!
- Không đâu - thiên thần nói. Đó là địa ngục. Anh có muốn xem thiên đường không?
- Có chứ.
Thế là thiên thần đưa anh ta đến một nơi khác. Chỗ này chỉ có vài đám người đang ngồi trong công viên chơi trò bingo và cho lũ chim bồ câu đã chết ăn vụn bánh mỳ.
- Đây mà là thiên đường sao?
- Đúng vậy.
- Thế thì tôi chọn địa ngục.
Ngay lập tức, anh chàng thấy mình đang bị ngập trong đám dung nham đỏ quạch nóng chảy. Anh ta la lên nức nở:
- Bãi biển đâu rồi? Cả nhạc nhẽo nữa? Các cô em kia đang ở đâu?
- Đó chỉ là bản demo thôi.
Thiên thần cười mỉm rồi biến mất.
----------------------------------------------------------------------------------------
World Wide Wait trở thành định nghĩa mới của WWW khi đường truyền quá chậm. Nhiều cái tên lớn khác trong lĩnh vực tin học cũng có cách giải thích rất độc đáo.
MICROSOFT: Most Intelligent Customers Realize Our Software Only Fools Teenagers (Khách hàng thông minh nhất nhận ra phần mềm của chúng tôi chỉ lừa phỉnh được đám choai choai).
IBM: I Blame Microsoft (Tôi chê Microsoft).
MACINTOSH: Most Applications Crash; If Not, The Operating System Hangs (Hầu hết các ứng dụng đều trục trặc; nếu không thì hệ điều hành bị treo).
APPLE: Arrogance Produces Profit-Losing Entity (Sự kiêu ngạo khiến cho công ty thua lỗ).
WINDOWS: Will Install Needless Data On Whole System (Sẽ cài đặt dữ liệu không cần thiết lên toàn bộ hệ thống).
DOS: Defective Operating System (Hệ điều hành đầy khiếm khuyết).
PENTIUM: Produces Erroneous Numbers Thru Incorrect Understanding of Mathematics (Tạo ra những con số thiếu chuẩn xác do không hiểu toán học).
PCMCIA: People Can't Memorize Computer Industry Acronyms (Người ta không thể ghi nhớ hết những từ viết tắt của ngành máy tính).
Thực ra đây là Personal Computer Memory Card International Association (Tổ chức quốc tế về chuẩn thẻ nhớ cho máy tính cá nhân).
ISDN: It Still Does Nothing (Nó vẫn không làm được gì cả!)
Nghĩa gốc: Integrated services digital network (mạng dịch vụ tích hợp kỹ thuật số).
SCSI: System Can't See It (Hệ thống không thể thấy nó).
Nghĩa gốc: Small Computer System Interface (giao diện cho hệ thống máy tính nhỏ)
Trên bia mộ một lập trình viên mới qua đời, người ta đề nguyên nhân dẫn đến cái chết như sau:
Run-time error at 18:12:97
---------------------------------------------------------------------------------
Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán:
- Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho phép anh được chọn vào thiên đường hoặc địa ngục vi tính.
Anh này bảo thiên sứ cho xem thiên đường. Đó là một trung tâm máy tính hiện đại, toàn những server, hệ thống đa phương tiện đời mới, hiện đại không chê vào đâu được. Vị thánh tuyên bố:
- Nếu chọn thiên đường, anh sẽ là user ở đây.
Anh chàng đã sướng mê đi rồi nhưng vẫn đề nghị thêm:
- Ngài hãy cho tôi xem địa ngục ra sao?
- Cũng chính là đây, chỉ có điều anh sẽ là người quản trị hệ thống.
---------------------------------------------------------------------------------
Không thuộc lĩnh vực của anh
Cô vợ đang nhờ vả chồng, một lập trình viên:
"Anh ơi, thay giùm em cái bóng đèn trong bếp nhé".
"Không được đâu. Nó là vấn đề thuộc về phần cứng", anh chồng đáp.
---------------------------------------------------------------------------------
Giá của bộ não lập trình viên
Một anh nhà giàu bị bệnh về não đến gặp bác sỹ. Bác sỹ bảo cần phải ghép não thì mới sống được. Anh này sẽ có ba nguồn để lựa chọn.
- Thứ nhất là phần não của chuyên viên lập trình, giá 10 triệu đồng.
- Thứ hai, phần não của một giáo sư toán, giá 20 triệu đồng.
- Cuối cùng là phần não của một bộ trưởng, giá 50 triệu đồng.
Bệnh nhân thắc mắc "Sao não quan chức lại đắt thế?"
Bác sỹ trả lời: "Vì nó gần như còn mới".
---------------------------------------------------------------------------------
Ngôn ngữ lập trình
Một lập trình viên và vợ sắp cưới đang kê khai vào giấy đăng ký kết hôn. Vợ sắp cưới hỏi:
- Ngôn ngữ mẹ đẻ của anh là gì?
- Ngôn ngữ mẹ đẻ nào cơ?
- Tức là ngôn ngữ mà anh được học từ nhỏ và dùng nó suốt đời ấy.
- Ờ thế thì em cứ điền là Pascal hoặc C++.
----------------------------------------------------------------------------------
Anh chàng chuyên viên phần mềm tay đang dán mắt vào màn hình. Cô vợ sắp cưới bảo:
- Đã đến lúc mình phải đi đăng ký thôi anh ạ.
- Làm sao phải đăng ký? Anh bẻ khóa sắp xong rồi.
----------------------------------------------------------------------------------
Một người nhận được e-mail từ một anh bạn là lập trình viên:
"Báo với cậu một tin vui : Sau hai năm chạy thử phiên bản demo GirlFriend 1.0 rất ổn định, mình đã quyết định nâng cấp thành bản chính thức WIFE 1.1. Nhớ đến dự đám cưới của mình nhé".
----------------------------------------------------------------------------------
Bệnh của virus
Hai con virus gặp nhau. Một con tỏ vẻ rất tiều tụy. Con kia bèn hỏi: "Mày ốm hả?"
"Ừ".
"Bệnh gì vậy?"
"McAfee. Tao tưởng cà phê, thế là nhào vô".
----------------------------------------------------------------------------------
Windows có phải là virus không?
Không, Windows không phải là virus. Sau đây là những gì virus làm:
1. Chúng nhân bản rất nhanh. Windows cũng thế.
2. Virus dùng hết tài nguyên giá trị của hệ thống, khiến máy tính chạy ì ạch. Windows cũng vậy.
3. Virus hết lần này đến lần khác làm cho đĩa cứng của bạn tanh bành như bãi rác. Windows cũng làm điều tương tự.
4. Virus luôn đồng hành khi các chương trình và hệ thống hoạt động. Điều này cũng đúng đối với Windows.
5. Virus đôi khi làm người sử dụng nghi ngờ vì những biểu hiện bất thường và khiến họ đi mua luôn một cái máy mới cho xong. Windows cũng thế.
Cho đến giờ phút này, có vẻ Windows giống như một virus. Nhưng hãy chú ý sự khác biệt: Virus được tác giả của nó hỗ trợ rất tốt. Chúng chạy trên hầu hết các hệ thống. Mã chương trình của chúng rất nhanh, chặt chẽ và hiệu quả. Virus càng trở nên tinh vi hơn khi "trưởng thành".
Kết luận: Windows không phải là virus.
--------------------------------------------------------------------------------------
'Tạp vụ' ở Microsoft
Một anh chàng thất nghiệp nộp đơn vào vị trí tạp vụ tại Microsoft. Viên giám đốc nhân lực phỏng vấn một hồi rồi kiểm tra bằng một bài dọn dẹp sàn nhà.
"Anh được nhận", ông ta nói. "Hãy cho tôi địa chỉ e-mail của anh, tôi sẽ gửi mẫu đơn xin việc để anh điền vào rồi hẹn ngày bắt đầu làm".
"Nhưng tôi không có máy tính, cũng chẳng có e-mail", anh chàng bối rối trả lời.
"Thế thì tôi rất tiếc", viên giám đốc nói. "Anh không có e-mail nghĩa là anh không tồn tại. Và những ai không tồn tại thì không thể có công việc được".
Anh chàng ra đi trong nỗi thất vọng. Anh không biết phải làm gì với 10 đô la duy nhất trong túi. Nhưng sau đó, anh ta quyết định đến siêu thị và mua 10 cân cà chua rồi bán dạo cho từng nhà. Chưa đầy 2 tiếng sau, anh đã thu về 20 đô la. Anh tiếp tục công việc đó thêm 3 lần nữa và trở về nhà với 60 đô la.
Nhận thấy mình có thể kiếm kế mưu sinh với việc này, anh chàng trở nên chịu khó, đi rất sớm và về rất khuya. Thế là tiền của anh cứ tăng lên gấp 2, gấp 3 mỗi ngày. Chẳng mấy chốc anh đã mua được xe bán dạo, rồi xe tải và sở hữu cả đội xe bán hàng. 5 năm sau, chàng trai trở thành một trong những nhà bán lẻ thực phẩm lớn nhất ở nước Mỹ.
Anh bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai của gia đình và quyết định mua bảo hiểm nhân thọ. Anh gọi cho một đại lý bảo hiểm. Khi thỏa thuận xong, nhân viên của hãng hỏi anh địa chỉ e-mail.
"Tôi không có e-mail", anh trả lời.
"Anh không có e-mail, nghĩa là chưa xây dựng được một đế chế. Nếu có e-mail, anh thử nghĩ xem anh sẽ làm được gì nào?"
Anh chàng nghĩ một lát rồi phấn khởi nói: "Ồ, phải rồi, tôi sẽ làm được nhân viên tạp vụ ở Microsoft".
---------------------------------------------------------------------------------------
Cái chết của một lập trình viên Microsoft
Anh chàng này thấy mình đang đứng trước một hội đồng để quyết định lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Hội đồng cho biết anh có thể xem qua hai nơi này trước khi đưa ra câu trả lời cuối cùng.
- Tốt thôi.
Anh nói xong thì được một thiên thần đưa tới bãi biển lấp lánh nắng vàng với tiếng nhạc xập xình và các cô gái mát mẻ đang nằm dài.
- Trời ơi. Thiên đường tuyệt diệu quá!
- Không đâu - thiên thần nói. Đó là địa ngục. Anh có muốn xem thiên đường không?
- Có chứ.
Thế là thiên thần đưa anh ta đến một nơi khác. Chỗ này chỉ có vài đám người đang ngồi trong công viên chơi trò bingo và cho lũ chim bồ câu đã chết ăn vụn bánh mỳ.
- Đây mà là thiên đường sao?
- Đúng vậy.
- Thế thì tôi chọn địa ngục.
Ngay lập tức, anh chàng thấy mình đang bị ngập trong đám dung nham đỏ quạch nóng chảy. Anh ta la lên nức nở:
- Bãi biển đâu rồi? Cả nhạc nhẽo nữa? Các cô em kia đang ở đâu?
- Đó chỉ là bản demo thôi.
Thiên thần cười mỉm rồi biến mất.
----------------------------------------------------------------------------------------
World Wide Wait trở thành định nghĩa mới của WWW khi đường truyền quá chậm. Nhiều cái tên lớn khác trong lĩnh vực tin học cũng có cách giải thích rất độc đáo.
MICROSOFT: Most Intelligent Customers Realize Our Software Only Fools Teenagers (Khách hàng thông minh nhất nhận ra phần mềm của chúng tôi chỉ lừa phỉnh được đám choai choai).
IBM: I Blame Microsoft (Tôi chê Microsoft).
MACINTOSH: Most Applications Crash; If Not, The Operating System Hangs (Hầu hết các ứng dụng đều trục trặc; nếu không thì hệ điều hành bị treo).
APPLE: Arrogance Produces Profit-Losing Entity (Sự kiêu ngạo khiến cho công ty thua lỗ).
WINDOWS: Will Install Needless Data On Whole System (Sẽ cài đặt dữ liệu không cần thiết lên toàn bộ hệ thống).
DOS: Defective Operating System (Hệ điều hành đầy khiếm khuyết).
PENTIUM: Produces Erroneous Numbers Thru Incorrect Understanding of Mathematics (Tạo ra những con số thiếu chuẩn xác do không hiểu toán học).
PCMCIA: People Can't Memorize Computer Industry Acronyms (Người ta không thể ghi nhớ hết những từ viết tắt của ngành máy tính).
Thực ra đây là Personal Computer Memory Card International Association (Tổ chức quốc tế về chuẩn thẻ nhớ cho máy tính cá nhân).
ISDN: It Still Does Nothing (Nó vẫn không làm được gì cả!)
Nghĩa gốc: Integrated services digital network (mạng dịch vụ tích hợp kỹ thuật số).
SCSI: System Can't See It (Hệ thống không thể thấy nó).
Nghĩa gốc: Small Computer System Interface (giao diện cho hệ thống máy tính nhỏ)
Cười: Một bài học về logic cho dân CNTT
Tôi là kĩ sư CNTT trong lứa tuổI hai mươi mấy: thân thể tráng kiện và tinh thần minh mẫn. Ở trọ chung với tôi là tên bạn nối khố, 2 đứa tôi cùng mê 1 cô bé đang học tại ĐH Bách Khoa tên Hương, cũng theo ngành CNTT.
Dạo ấy phong trào mặc áo da đang lên cao cho nên thằng bạn chung phòng của tôi mớI tậu một cái áo da bò vàng, vớI ý định dùng nó để cưa cô bé Hương. Phần tôi, tôi tin rằng vớI cái đầu sắc bén của một kĨ sư, vớI cái logic khổ luyện trong học đường, Hương sẽ thấy nó đáng giá gấp bội cái áo da màu vàng nhảm nhí ấy.
Rình rập mãi tôi cũng rủ được Hương đi chơi lần đầu. Thật đúng là sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch vớI trí thông minh… Vì thế tôi quyết định phảu dạy cô bạn gái tương lai của tôi lô gích trước khi tỏ tình. Tôi thì thầm bảo Hương:
- Em có muốn học logic không?
+ Logic là gì hở anh?
- Logic là môn khoa học trí tuệ em ạ. Không có logic nói chẳng ai muốn nghe. Biết logic rồi có đuổi thì thiên hạ cũng kéo tới nghe mình buôn dưa lê đấy.
+ Hay quá, thế anh dạy em logic được không?
- OK, nhưng trước khi học cách Lý Luận Đúng, em phải biết thế nào là Lý Luận Sai trước đã. Tiếng Anh họ gọi là logical fallacy.
+ Vậy anh dạy em cái con fallacy trước nhá?
Tôi bắt đầu:
- Cái đầu tiên em phải biết là Dicto Simpliciter!
+ Là gì thế anh?
- Tức là Đơn Giản Hóa Vấn Đề. Thí dụ nhá: mấy cô lấy chồng Việt Kiều toàn ham tiền, mình phải nói cho họ biết là…
+ Đúng thế anh ạ. Gần nhà em có 1 con bé…
Tôi ngắt lờI:
- Thế là sai em ạ: đâu phảI ai lấy chồng Việt Kiều cũng là vì tiền. Cũng có ngườI vì tình yêu, hay biết đâu họ quen nhau trước khi anh ta xuất ngoạI. Đó là chưa kể đâu phải Việt Kiều nào cũng giàu hơn người trong nước?
+ Ờ nhỉ. Logic vui quá anh nhỉ, anh nói tiếp đi.
- Cái logic sai thứ hai tiếng Anh gọI là Hasty Generalization, tiếng Việt ta gọi là Vơ Đũa Cả Nắm. Thí dụ nhá: anh có ông bạn buôn thuốc lá bên Đức, em cũng có cô bạn buôn thuốc lá bên ấy… Vậy là ai ở Đức cũng buôn thuốc lá!
+ Đúng đấy anh ạ, con bạn em nó …
- Đúng là đúng thế nào? Tôi bật cườI: "Mình biết có 2 ngườI bên Đức buôn thuốc lá, đâu có nghĩa là ai bên ấy cũng đi buôn".
+ Logic hay quá anh ơi, tiếp nữa đi anh.
+ Bây giờ tớI Post Hoc. Thí dụ nhá: đừng cho thằng em của em đi chơi theo chúng mình. Lần nào nó đi theo cũng mưa. Lý luận thế là sai vì trời mưa chả liên quan gì tớI nó cả.
Thấy Hương tròn xoe mắt thán phục, tôi nả đạn liên tục:
- Tiếp theo là Contradictory Premises: Nếu Thượng Đế làm gì cũng được, thì Thượng Đế có thể làm ra 1 cục đá nặng đến chính Ngài cũng không nâng nổI. Có đúng thế không em?
+ Được chứ anh, chuyện nhỏ như con thỏ. Ngài có thể …
- Được là được thế nào? Nếu mà làm được thì có nghĩa là có 1 cục đá TĐ không nâng nổi, mà lúc đầu mình nói là cái gì TĐ cũng làm được mà.
Tôi nổI hứng nói tiếp, sùi cả bọt mép:
- Tiếng Việt ta gọI là Mâu Thuẫn. Em biết mâu thuẫn là gì không? Mâu là cái giáo. Xưa có 1 anh chàng bán cái mâu, anh nói: Mâu của tôi vô cùng sắc bén, đâm gì cũng thủng. Sau đó anh đem bán cái thuẫn, tức là cái khiên, anh lại nói: Thuẫn của tôi bền chắc vô cùng, không gì đâm thủng. Có người đi ngang bèn hỏi: thế lấy cái mâu của anh đâm vào cái thuẫn thì sao? Anh ta không trả lời được.
Hương nhìn tôi như Tử Cống nhìn Khổng Tử:
+ Anh quả là thông thái, nhưng sao càng nghĩ em càng thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy …
- Yên lặng nào, để anh giảng tiếp về Ad Misericordiam. Thí dụ nhá: có 1 anh chàng kia thi rớt, nên anh ta năn nỉ ban giám hiệu cho anh vào Đại Học, nói rằng mẹ anh ta đang ốm nặng, trước khi chết chỉ muốn thấy anh có được mảnh bằng. Cha anh ta là 1 nhà hảo tâm đóng góp rất nhiều cho xã hội, có công với đất nước… Nếu anh mà không vào được thì chắc mẹ anh sẽ đau lòng mà chết …
Hương thút thít khóc:
+ TộI quá anh ạ, thôi thì cho anh ta …
Tôi gắt lên:
- Tội là 1 chuyện, nhưng xứng đáng hay không là chuyện khác. Bộ cứ bố làm việc công ích, mẹ đau nặng thì con cái được đặc quyền hay sao? Mà thôi, để anh dạy cái False Analogy cho em.
+ False Analogy là sao hở anh?
- Thí dụ như bạn anh, nó nói là "Học sinh đi thi nên cho phép mang theo sách. Luật sư ra toà có sách luật, kĩ sư đi làm cũng có sách tra cứu, thế sao học sinh lại không được"?
+ Em hoàn toàn nhất trí…
- Nhất trí cái con khỉ. Em tư duy lốI mòn quá. Luật sư hay kĩ sư thì đi làm, còn học sinh đi thi để thầy cô kiểm tra xem họ học và nhớ được những gì mà. Hai việc hoàn toàn khác nhau.
+ Anh thật là thiên tài, nói đến đâu đầu em quốc lộ ra đến đấy.
Hứng chí quá, tôi vênh mặt lên:
- Cái fallacy kế là Hypo Contrary to Fact. Thí dụ như ông thầy dạy Sử, ông ấy nói không có Quang Trung Nguyễn Huệ đạI phá quân Thanh thì chắc ta vẫn còn bị Bắc trị …
+ Đúng đấy anh ạ, hồI ấy vua Lê…
- Đúng cái chỗ nào? Đúng là Ngài có công, nhưng nếu không có Ngài, có thể cũng sẽ có ngườI khác đứng lên đánh đuổI quân Thanh mà, mà biết đâu lại lấy lạI được Lưỡng Quảng ấy là khác.
+ Ừ nhỉ, cái ông Quang Trung này rách việc…
TớI đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn:
- Hương à, cũng khuya rồI, thôi để anh dạy em 1 cái fallcy cuối rồI hôm khác ta học tiếp. Cái này gọI là Poisoning the Well, tức là Chụp Mũ. Thí dụ nhá: tên bạn chung phòng vớI anh, hắn nói "không nên đọc báo viết về CNTT, mấy tay nhà báo biết gì mà viết".
Hương ngắt lờI:
+ Nói thế là sai vì đâu cứ phảI dân CNTT mớI biết CNTT, vả lại nhiều khi nhà báo họ có bạn làm CNTT anh nhỉ. Sao bạn anh tư duy lối mòn thế.
Tôi đắc chí:
- Ừ, thằng bạn anh nó lốI mòn lắm em ạ.
***
Đêm nào cũng thế, chẳng mấy chốc Hương đã sắc bén về logic chẳng kém ai. Đêm hôm nay, tôi dẫn nàng ra bờ hồ đi quanh quẩn. ĐợI nàng mỏi chân, tôi dìu nàng ngồi xuống băng ghế đá thủ thỉ:
- Em à, tối nay anh không nói chuyện logic nữa, anh sẽ nói chuyện 2 đứa mình.
Hương ngắt lời:
+ Hai đứa mình đã có gì đâu mà nói hở anh?
- Em yêu, sao lạI không? Mình đã đi chung vớI nhau cả tháng rồi, rõ ràng chúng ta rất hợp nhau.
+ Anh ơi, đừng Hasty Generalization anh nhá.
- Em nói gì thế?
+ Em nói Hasty Generalization. Đi chung với nhau đâu có nghĩa là hạp nhau hả anh. Vả lạI, cũng mớI chỉ có 1 tháng.
Tôi bật cườI:
- Em đùa vui quá. Một tháng là đủ rồi em, đâu cần phải ăn hết cái bánh mới biết cái bánh ngon…
+ False Analogy đấy anh: em đâu phảI là cái bánh. Anh so sánh khập khiễng quá.
Tôi cảm thấy gáy mình bắt đầu nóng lên:
-Hương à, em là niềm hy vọng của anh, em mà từ chối thì sao anh sống nổi, tội cho anh, cái công của anh mấy tháng nay…
+Ad Misericordiam anh ơi, tộI là một chuyện, có công là một chuyện, xứng đáng hay không là chuyện khác.
Tôi thấy nóng bừng cả mặt:
- Em nói quái quỉ gì thế, em muốn logic hả? Được, anh cho em logic. Thế ai dạy em logic thê'?
+ Thì anh chứ còn ai vào đây.
- Tức là em nợ anh, không có anh thì làm sao em biết logic?
+ Hypo Contrary to Fact anh ơi. Không có anh thì có thể sẽ có ngườI khác dạy, mà biết đâu lạI chả dạy tốt hơn anh đấy chứ. Anh không nhớ Quang Trung Nguyễn Huệ à?
Tôi la lớn lên:
- Hương này, đâu phải cái gì học được cũng nên đem ra áp dụng? Đừng có nói loanh quanh nữa.
+ Anh nhá, đấy là Dicto Simplicite đấy.
Đến đây thì tôi không kiềm nổi mình nữa:
- Em có thằng nào khác phải không? Thằng nào thế, em cứ nói tuột ra cho xong.
Hương dịu dàng đáp:
+ Thì anh bạn chung phòng của anh đấy chứ ai.
- Cái gì? Nó là cái thằng Sở Khanh, anh ở chung vớI nó mấy năm nay, anh biết nó rõ lắm…
+ Anh đừng có Poisoning the Well nhá. Thế là chụp mũ đấy.
Tôi thở dài:
- Thôi được, anh chịu thua em. Anh bỏ cuộc. Em giỏI lắm, chỉ xin em cho tên chiến bạI này biết nó có cái gì hơn anh cơ chứ?
Hương mở tròn đôi mắt, thật thà đáp:
+ Anh ấy có cái áo da bò màu vàng.
Dạo ấy phong trào mặc áo da đang lên cao cho nên thằng bạn chung phòng của tôi mớI tậu một cái áo da bò vàng, vớI ý định dùng nó để cưa cô bé Hương. Phần tôi, tôi tin rằng vớI cái đầu sắc bén của một kĨ sư, vớI cái logic khổ luyện trong học đường, Hương sẽ thấy nó đáng giá gấp bội cái áo da màu vàng nhảm nhí ấy.
Rình rập mãi tôi cũng rủ được Hương đi chơi lần đầu. Thật đúng là sắc đẹp thường tỉ lệ nghịch vớI trí thông minh… Vì thế tôi quyết định phảu dạy cô bạn gái tương lai của tôi lô gích trước khi tỏ tình. Tôi thì thầm bảo Hương:
- Em có muốn học logic không?
+ Logic là gì hở anh?
- Logic là môn khoa học trí tuệ em ạ. Không có logic nói chẳng ai muốn nghe. Biết logic rồi có đuổi thì thiên hạ cũng kéo tới nghe mình buôn dưa lê đấy.
+ Hay quá, thế anh dạy em logic được không?
- OK, nhưng trước khi học cách Lý Luận Đúng, em phải biết thế nào là Lý Luận Sai trước đã. Tiếng Anh họ gọi là logical fallacy.
+ Vậy anh dạy em cái con fallacy trước nhá?
Tôi bắt đầu:
- Cái đầu tiên em phải biết là Dicto Simpliciter!
+ Là gì thế anh?
- Tức là Đơn Giản Hóa Vấn Đề. Thí dụ nhá: mấy cô lấy chồng Việt Kiều toàn ham tiền, mình phải nói cho họ biết là…
+ Đúng thế anh ạ. Gần nhà em có 1 con bé…
Tôi ngắt lờI:
- Thế là sai em ạ: đâu phảI ai lấy chồng Việt Kiều cũng là vì tiền. Cũng có ngườI vì tình yêu, hay biết đâu họ quen nhau trước khi anh ta xuất ngoạI. Đó là chưa kể đâu phải Việt Kiều nào cũng giàu hơn người trong nước?
+ Ờ nhỉ. Logic vui quá anh nhỉ, anh nói tiếp đi.
- Cái logic sai thứ hai tiếng Anh gọI là Hasty Generalization, tiếng Việt ta gọi là Vơ Đũa Cả Nắm. Thí dụ nhá: anh có ông bạn buôn thuốc lá bên Đức, em cũng có cô bạn buôn thuốc lá bên ấy… Vậy là ai ở Đức cũng buôn thuốc lá!
+ Đúng đấy anh ạ, con bạn em nó …
- Đúng là đúng thế nào? Tôi bật cườI: "Mình biết có 2 ngườI bên Đức buôn thuốc lá, đâu có nghĩa là ai bên ấy cũng đi buôn".
+ Logic hay quá anh ơi, tiếp nữa đi anh.
+ Bây giờ tớI Post Hoc. Thí dụ nhá: đừng cho thằng em của em đi chơi theo chúng mình. Lần nào nó đi theo cũng mưa. Lý luận thế là sai vì trời mưa chả liên quan gì tớI nó cả.
Thấy Hương tròn xoe mắt thán phục, tôi nả đạn liên tục:
- Tiếp theo là Contradictory Premises: Nếu Thượng Đế làm gì cũng được, thì Thượng Đế có thể làm ra 1 cục đá nặng đến chính Ngài cũng không nâng nổI. Có đúng thế không em?
+ Được chứ anh, chuyện nhỏ như con thỏ. Ngài có thể …
- Được là được thế nào? Nếu mà làm được thì có nghĩa là có 1 cục đá TĐ không nâng nổi, mà lúc đầu mình nói là cái gì TĐ cũng làm được mà.
Tôi nổI hứng nói tiếp, sùi cả bọt mép:
- Tiếng Việt ta gọI là Mâu Thuẫn. Em biết mâu thuẫn là gì không? Mâu là cái giáo. Xưa có 1 anh chàng bán cái mâu, anh nói: Mâu của tôi vô cùng sắc bén, đâm gì cũng thủng. Sau đó anh đem bán cái thuẫn, tức là cái khiên, anh lại nói: Thuẫn của tôi bền chắc vô cùng, không gì đâm thủng. Có người đi ngang bèn hỏi: thế lấy cái mâu của anh đâm vào cái thuẫn thì sao? Anh ta không trả lời được.
Hương nhìn tôi như Tử Cống nhìn Khổng Tử:
+ Anh quả là thông thái, nhưng sao càng nghĩ em càng thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy …
- Yên lặng nào, để anh giảng tiếp về Ad Misericordiam. Thí dụ nhá: có 1 anh chàng kia thi rớt, nên anh ta năn nỉ ban giám hiệu cho anh vào Đại Học, nói rằng mẹ anh ta đang ốm nặng, trước khi chết chỉ muốn thấy anh có được mảnh bằng. Cha anh ta là 1 nhà hảo tâm đóng góp rất nhiều cho xã hội, có công với đất nước… Nếu anh mà không vào được thì chắc mẹ anh sẽ đau lòng mà chết …
Hương thút thít khóc:
+ TộI quá anh ạ, thôi thì cho anh ta …
Tôi gắt lên:
- Tội là 1 chuyện, nhưng xứng đáng hay không là chuyện khác. Bộ cứ bố làm việc công ích, mẹ đau nặng thì con cái được đặc quyền hay sao? Mà thôi, để anh dạy cái False Analogy cho em.
+ False Analogy là sao hở anh?
- Thí dụ như bạn anh, nó nói là "Học sinh đi thi nên cho phép mang theo sách. Luật sư ra toà có sách luật, kĩ sư đi làm cũng có sách tra cứu, thế sao học sinh lại không được"?
+ Em hoàn toàn nhất trí…
- Nhất trí cái con khỉ. Em tư duy lốI mòn quá. Luật sư hay kĩ sư thì đi làm, còn học sinh đi thi để thầy cô kiểm tra xem họ học và nhớ được những gì mà. Hai việc hoàn toàn khác nhau.
+ Anh thật là thiên tài, nói đến đâu đầu em quốc lộ ra đến đấy.
Hứng chí quá, tôi vênh mặt lên:
- Cái fallacy kế là Hypo Contrary to Fact. Thí dụ như ông thầy dạy Sử, ông ấy nói không có Quang Trung Nguyễn Huệ đạI phá quân Thanh thì chắc ta vẫn còn bị Bắc trị …
+ Đúng đấy anh ạ, hồI ấy vua Lê…
- Đúng cái chỗ nào? Đúng là Ngài có công, nhưng nếu không có Ngài, có thể cũng sẽ có ngườI khác đứng lên đánh đuổI quân Thanh mà, mà biết đâu lại lấy lạI được Lưỡng Quảng ấy là khác.
+ Ừ nhỉ, cái ông Quang Trung này rách việc…
TớI đây thì tôi không còn đủ kiên nhẫn:
- Hương à, cũng khuya rồI, thôi để anh dạy em 1 cái fallcy cuối rồI hôm khác ta học tiếp. Cái này gọI là Poisoning the Well, tức là Chụp Mũ. Thí dụ nhá: tên bạn chung phòng vớI anh, hắn nói "không nên đọc báo viết về CNTT, mấy tay nhà báo biết gì mà viết".
Hương ngắt lờI:
+ Nói thế là sai vì đâu cứ phảI dân CNTT mớI biết CNTT, vả lại nhiều khi nhà báo họ có bạn làm CNTT anh nhỉ. Sao bạn anh tư duy lối mòn thế.
Tôi đắc chí:
- Ừ, thằng bạn anh nó lốI mòn lắm em ạ.
***
Đêm nào cũng thế, chẳng mấy chốc Hương đã sắc bén về logic chẳng kém ai. Đêm hôm nay, tôi dẫn nàng ra bờ hồ đi quanh quẩn. ĐợI nàng mỏi chân, tôi dìu nàng ngồi xuống băng ghế đá thủ thỉ:
- Em à, tối nay anh không nói chuyện logic nữa, anh sẽ nói chuyện 2 đứa mình.
Hương ngắt lời:
+ Hai đứa mình đã có gì đâu mà nói hở anh?
- Em yêu, sao lạI không? Mình đã đi chung vớI nhau cả tháng rồi, rõ ràng chúng ta rất hợp nhau.
+ Anh ơi, đừng Hasty Generalization anh nhá.
- Em nói gì thế?
+ Em nói Hasty Generalization. Đi chung với nhau đâu có nghĩa là hạp nhau hả anh. Vả lạI, cũng mớI chỉ có 1 tháng.
Tôi bật cườI:
- Em đùa vui quá. Một tháng là đủ rồi em, đâu cần phải ăn hết cái bánh mới biết cái bánh ngon…
+ False Analogy đấy anh: em đâu phảI là cái bánh. Anh so sánh khập khiễng quá.
Tôi cảm thấy gáy mình bắt đầu nóng lên:
-Hương à, em là niềm hy vọng của anh, em mà từ chối thì sao anh sống nổi, tội cho anh, cái công của anh mấy tháng nay…
+Ad Misericordiam anh ơi, tộI là một chuyện, có công là một chuyện, xứng đáng hay không là chuyện khác.
Tôi thấy nóng bừng cả mặt:
- Em nói quái quỉ gì thế, em muốn logic hả? Được, anh cho em logic. Thế ai dạy em logic thê'?
+ Thì anh chứ còn ai vào đây.
- Tức là em nợ anh, không có anh thì làm sao em biết logic?
+ Hypo Contrary to Fact anh ơi. Không có anh thì có thể sẽ có ngườI khác dạy, mà biết đâu lạI chả dạy tốt hơn anh đấy chứ. Anh không nhớ Quang Trung Nguyễn Huệ à?
Tôi la lớn lên:
- Hương này, đâu phải cái gì học được cũng nên đem ra áp dụng? Đừng có nói loanh quanh nữa.
+ Anh nhá, đấy là Dicto Simplicite đấy.
Đến đây thì tôi không kiềm nổi mình nữa:
- Em có thằng nào khác phải không? Thằng nào thế, em cứ nói tuột ra cho xong.
Hương dịu dàng đáp:
+ Thì anh bạn chung phòng của anh đấy chứ ai.
- Cái gì? Nó là cái thằng Sở Khanh, anh ở chung vớI nó mấy năm nay, anh biết nó rõ lắm…
+ Anh đừng có Poisoning the Well nhá. Thế là chụp mũ đấy.
Tôi thở dài:
- Thôi được, anh chịu thua em. Anh bỏ cuộc. Em giỏI lắm, chỉ xin em cho tên chiến bạI này biết nó có cái gì hơn anh cơ chứ?
Hương mở tròn đôi mắt, thật thà đáp:
+ Anh ấy có cái áo da bò màu vàng.
Cười: Một bức thư không dám gửi người yêu
"Em yêu! Hôm qua em hỏi anh rằng anh đối xử với em tốt chừng nào. Nhất thời anh chẳng nghĩ ra gì cả. Qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nhớ ra mấy điểm anh đối xử tốt với em."
1/.Trước khi quen em thì anh lãnh học bổng, đến khi quen em rồi thì học bổng của anh em lãnh.
2/. Có một quả táo, em ăn. Có 2 quả táo em ăn quả to.
3/. Em xấu xí như vậy mà anh vẫn khen em xinh. Anh đẹp trai như thế mà em lại bảo anh xấu.
4/. Đi chơi toàn anh tiêu tiền, khi về KTX anh chỉ dám ăn mì tôm.
5/. Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình.
6/. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép.
7/. Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em.
8/. Có lần em hỏi anh nếu em yêu một người khác thì anh làm thế nào. Anh nói sẽ đánh cho thằng kia một trận. Anh lại hỏi nếu anh yêu người con gái khác thì thế nào, em trả lời rằng em sẽ giết anh ngay.
9/. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha.
10/. Anh mua tặng em một cái áo 60 000, anh nói dối là chỉ có 40 000. Em mua cho anh cái đồng hồ 100 000, em lại nói dối anh là 500 000.
11/. Cùng 1 con cá em ăn phần thân. Còn anh, phần đầu cá.
12/. Anh làm hỏng cái tai nghe của em liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh một lời xin lỗi cũng không có.
13/. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh).
14/. Anh không chê em thấp, thế mà em lại chê anh cao.
15/. Mẹ anh đối xử tốt với em như vậy còn em một chút cũng không.
16/. Lần đó đi xem rock ngoài trời, em cỡi lên vai anh rất thích thú, gào thét cả buổi. Còn anh bị ép nặng suýt rơi lệ.
17/. Con chó cảnh nhà anh đẻ, anh chọn con đẹp nhất mang đến cho em. Em lại tặng anh con cá vàng em nuôi gần chết, hại anh chăm sóc thêm 2 ngày nữa phải đem chôn nó.
18/. Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng.
19/. Trước khi quen em anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ.
20/. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối.
21/. Về nhà mẹ anh, anh ngồi cạnh để đỡ lời. Gặp mẹ em, em chạy đi nói điện thoại.
22/. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc.
23/. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người.
24/. Viết thư tay cho em, viết nhiều trang. Nhận thư tay của em, “Hòn VọngThư”
25/. Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng.
26/. Ra đường gặp cướp. Anh đánh nó, em bảo anh côn đồ. Anh không đánh nó, em bảo anh hèn nhát.
27/. Đi xe anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu.
28/. Lễ tết, anh em, chị em đều có quà. Chị anh, anh anh thì anh chẳng mua cho thứ gì.
29/. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế.
30/. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim.
31/. Đi uống coffee, em ngồi uống cái soạt rồi đứng dậy. Anh bất chấp mọi người cười, cũng uống cái soạt rồi đưa em về.
32/. Đi chơi với em, thấy em buồn, anh cố gắng làm cho em vui. Thấy anh buồn, kệ anh.
33/. Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà.
34/. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em.
35/. Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nhá máy cho anh, em bảo anh khắt khe.
36/. Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân.
37/. Em tặng anh chậu cây, nó tươi tốt sau mấy ngày. Anh mua cho em đủ lọai cây kiểng, chúng được chôn cất vài tuần sau đó.
38/. Anh nói nhiều, em bảo anh lắm mồm. Anh nói ít,
em lại bảo anh ít nói.
39/. Cá độ với nhau, anh thua, em bắt anh thực hiện bằng được. Em thua, em viện đủ lý do để không thực hiện.
40/. Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay.
41/. Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, vớibạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi.
42/. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi :”anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”.
43/. Có gì anh cũng đều muốn kể cho anh nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi.
44/. Những cái bưu thiếp anh làm tặng em, em chê óng chê eo. Những cái thiệp em tặng anh. Hầu hết chỉ là E-card. Anh vẫn giữ lại nó, mặc dù nó đã hết hạn xem được từ lâu rồi.
45/. Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu.
46/. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết.
47/. Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa.
48/. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi. Anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng.
49/. Trước khi quen em, anh muốn mình thật là nổi trội, được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Sau khi quen em, anh phải thật bình dị và chỉ cần mỗi mình em thôi.
50/. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
1/.Trước khi quen em thì anh lãnh học bổng, đến khi quen em rồi thì học bổng của anh em lãnh.
2/. Có một quả táo, em ăn. Có 2 quả táo em ăn quả to.
3/. Em xấu xí như vậy mà anh vẫn khen em xinh. Anh đẹp trai như thế mà em lại bảo anh xấu.
4/. Đi chơi toàn anh tiêu tiền, khi về KTX anh chỉ dám ăn mì tôm.
5/. Lúc em giận, anh phải làm thùng rác cho em đổ nỗi bực dọc. Lúc anh bực tức thì anh phải làm thùng rác cho chính mình.
6/. Khi em muốn hôn anh, em liền hôn. Khi anh muốn hôn em thì trước tiên phải được em cho phép.
7/. Em thường xuyên đánh anh. Anh chưa bao giờ đánh em.
8/. Có lần em hỏi anh nếu em yêu một người khác thì anh làm thế nào. Anh nói sẽ đánh cho thằng kia một trận. Anh lại hỏi nếu anh yêu người con gái khác thì thế nào, em trả lời rằng em sẽ giết anh ngay.
9/. Đến nhà em anh phải ngủ ở ghế sopha, em đến nhà anh, anh cũng phải ngủ ở sopha.
10/. Anh mua tặng em một cái áo 60 000, anh nói dối là chỉ có 40 000. Em mua cho anh cái đồng hồ 100 000, em lại nói dối anh là 500 000.
11/. Cùng 1 con cá em ăn phần thân. Còn anh, phần đầu cá.
12/. Anh làm hỏng cái tai nghe của em liền mua 1 cái mới đền ngay, còn em làm mất chiếc xe đạp của anh một lời xin lỗi cũng không có.
13/. Lần em ốm, anh gầy mất 2kg. Lần anh ốm, em béo lên 2 kg (em đến phòng chăm sóc anh, ăn hết mọi đồ ăn, hoa quả, bánh kẹo của anh).
14/. Anh không chê em thấp, thế mà em lại chê anh cao.
15/. Mẹ anh đối xử tốt với em như vậy còn em một chút cũng không.
16/. Lần đó đi xem rock ngoài trời, em cỡi lên vai anh rất thích thú, gào thét cả buổi. Còn anh bị ép nặng suýt rơi lệ.
17/. Con chó cảnh nhà anh đẻ, anh chọn con đẹp nhất mang đến cho em. Em lại tặng anh con cá vàng em nuôi gần chết, hại anh chăm sóc thêm 2 ngày nữa phải đem chôn nó.
18/. Trước khi quen em, anh ngủ 8 tiếng. Quen em rồi chỉ còn 4 tiếng.
19/. Trước khi quen em anh không bao giờ chờ ai quá 5 phút. Quen em rồi anh phải đứng hàng tiếng đồng hồ.
20/. Trước khi quen em, anh ngày nào cũng ăn sáng. Sau khi quen em, anh chỉ ăn mỗi buổi tối.
21/. Về nhà mẹ anh, anh ngồi cạnh để đỡ lời. Gặp mẹ em, em chạy đi nói điện thoại.
22/. Viết mail cho em viết những lời lẽ ngọt ngào nhất. Nhận mail của em, toàn những lời trách móc.
23/. Chat với em, anh chat mỗi mình em. Còn em chat hàng chục người.
24/. Viết thư tay cho em, viết nhiều trang. Nhận thư tay của em, “Hòn VọngThư”
25/. Anh lỡ hẹn, anh xin lỗi đến vài ngày sau. Em lỡ hẹn, em nhoẻn cười lấy lệ rồi quên béng.
26/. Ra đường gặp cướp. Anh đánh nó, em bảo anh côn đồ. Anh không đánh nó, em bảo anh hèn nhát.
27/. Đi xe anh đi cẩn thận, em bảo anh kém thế. Đi nhanh, em bảo anh đi ẩu.
28/. Lễ tết, anh em, chị em đều có quà. Chị anh, anh anh thì anh chẳng mua cho thứ gì.
29/. Em lấy lược ra chải ngay ngã tư. Còn anh vuốt tóc một cái, em bảo anh điệu thế.
30/. Đi xem phim, em thấy chán, em đòi về. Anh thấy chán, ngồi xem hết phim.
31/. Đi uống coffee, em ngồi uống cái soạt rồi đứng dậy. Anh bất chấp mọi người cười, cũng uống cái soạt rồi đưa em về.
32/. Đi chơi với em, thấy em buồn, anh cố gắng làm cho em vui. Thấy anh buồn, kệ anh.
33/. Quà em tặng anh, anh để rất trân trọng. Quà anh tặng em, em vứt lung tung trong nhà.
34/. Anh đứng trước trường đợi em, em bảo anh giám sát em. Anh ngồi ở nhà không đi nữa, em bảo anh không quan tâm đến em.
35/. Em bảo anh về đến nhà gọi cho em, anh gọi ngay. Anh bảo em về nhá máy cho anh, em bảo anh khắt khe.
36/. Em tặng anh cái gối bé xíu, anh ôm ấp mỗi khi ngủ. Anh tặng em cái gối ôm, em để gác chân.
37/. Em tặng anh chậu cây, nó tươi tốt sau mấy ngày. Anh mua cho em đủ lọai cây kiểng, chúng được chôn cất vài tuần sau đó.
38/. Anh nói nhiều, em bảo anh lắm mồm. Anh nói ít,
em lại bảo anh ít nói.
39/. Cá độ với nhau, anh thua, em bắt anh thực hiện bằng được. Em thua, em viện đủ lý do để không thực hiện.
40/. Những gã nào thích em, em vẫn để kệ họ. Có ai thích anh, anh phải tìm cách xa họ ngay.
41/. Em cười với bao nhiêu là con trai, để cho họ một tia hi vọng. Anh chỉ mới có một lần thôi, vớibạn em, em đã bảo anh là Sở Khanh rồi.
42/. Anh nhắc em chăm chỉ. Nhắc em mặc áo ấm. Nhắc em không thức khuya, em hỏi :”anh là mẹ em à?”. Nếu anh không nhắc em, em lại bảo:”Anh chả quan tâm gì đến em”.
43/. Có gì anh cũng đều muốn kể cho anh nghe, công việc, bạn bè, gia đình, sở thích…Em thì luôn giấu anh, chỉ kể khi anh đã biết gần hết thôi.
44/. Những cái bưu thiếp anh làm tặng em, em chê óng chê eo. Những cái thiệp em tặng anh. Hầu hết chỉ là E-card. Anh vẫn giữ lại nó, mặc dù nó đã hết hạn xem được từ lâu rồi.
45/. Những gì em viết cho anh, dù chỉ là một tờ giấy nháp, anh vẫn giữ trong cái hộp. Những gì anh viết cho em, đều tự đáy lòng anh, em đọc rồi em chê chữ anh xấu.
46/. Bạn trai của em, chẳng bao giờ em giới thiệu với anh. Bạn gái của anh, em đòi biết hết.
47/. Anh biết hết những người bạn của em, giúp đỡ họ nếu có thể. Em chẳng nhớ tên bạn của anh, cho dù nó là bạn thân của anh đi nữa.
48/. Trước khi quen em, anh chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Đến mức mà mẹ anh cũng ngạc nhiên. Sau khi quen em, cứ mỗi lần anh định đi đâu chơi. Anh sẽ có đủ lý do để ra khỏi nhà và cũng chỉ muốn có em đi cùng.
49/. Trước khi quen em, anh muốn mình thật là nổi trội, được nhiều cô gái ngưỡng mộ. Sau khi quen em, anh phải thật bình dị và chỉ cần mỗi mình em thôi.
50/. Em đòi anh hiểu em, thế mà em chẳng hiểu anh gì hết.
Cười: Con gái: tỷ cái phức tạp ==> khốn đốn thật
* Nếu bạn giới thiệu cô ta với gia đình mình, cô ta cho là bạn định "trói buộc " cô ta.
* Nếu bạn không giới thiệu, cô ta cho là bạn chỉ định quen cô ta "qua đường" không tính chuyện lâu dài.
* Nếu bạn tặng nhiều quà cáp cho cô ta, cô ta nghi ngờ bạn đang có "ý đồ mờ ám".
* Nếu bạn không tặng quà, bạn bị cho là người keo kiệt, không biết ga- lăng.
* Nếu bạn thường xuyên đưa đón cô ta đi làm, đi học, cô ta cho rằng bạn quản lý chặt quá!
* Nếu bạn không đưa đón , cô ta sẽ bảo bạn không quan tâm, chăm sóc .
* Nếu bạn làm theo những gì cô ta muốn, cô ta bảo bạn nhu nhược.
* Ngược lại, bạn không phải là người chiều chuộng cô ta
* Nếu bạn không xin phép ba mẹ cô ta mỗi lần đi chơi, bạn là người không lễ phép.
* Cô ta cho rằng những cuộc đi chơi lén lút, hông xin phép thú vị hơn (cũng như những nụ hôn vụng trộm bao giờ cũng ngọt ngào hơn vậy).
* Nếu bạn không cho cô ta biết những gì bạn định làm, cô ta sẽ giận dỗi vì bạn không coi cô ta ra gì, không "thèm" chia sẻ với cô ta.
* Cô ta không cho bạn biết những gì cô ta định làm, lý do: đợi có kết quả mới cho biết, sợ "nói trước không thành"
* Bạn hứa sẽ cưới cô ta, cô ta cho bạn là "con ma nhà họ Hứa ", những người hay hứa thường ít khi thực hiện lời hứa.
* Nếu không hứa hẹn về một đám cưới, bạn bị cho là còn tơ tưởng đến một người khác.
* Nếu bạn ít nói, "họ" cho bạn là cục mịch lạnh lùng hoặc tệ hơn bạn không biết cách nói chuyện.
* Nếu bạn nói chuyện có duyên, "họ" nói bạn giả dối, mồm mép.
* Nếu bạn hỏi "tối nay em đi đâu ?", cô ta bảo bạn xét nét nhỏ mọn .
* Nếu bạn không hỏi, cô ta cho rằng bạn hết yêu cô ta.
* Nếu bạn cãi tay đôi với cô ta, bạn là người tính toán, hơn thua với cô ta từng li từng tí .
* Nếu bạn im lặng, điều đó, với cô ta, nghĩa là bạn không còn quan tâm đến cô ta .
* Và sau cùng nếu bạn không nói"anh yêu em", cô ta nghĩ rằng bạn không yêu cô ấy.
* Ngược lại nếu bạn luôn miệng nói câu này, cô ta sẽ cho bạn là người... chỉ yêu bằng mồm!
Những điều đàn ông cần lưu ý
*Nếu bạn làm việc chăm chỉ quá, sẽ không còn thì giờ dành cho cô ta.
*Nếu bạn không làm việc chăm chỉ, bạn là một kẻ vô tích sự.
*Nếu bạn được thăng tiến trước cô ta, đó là sự thiên vị.
*Nếu cô ta nhận được công việc trước bạn, đó là sự bình đẳng về cơ hội.
*Nếu bạn khen cô ta đẹp, đó là quấy rối tình dục.
*Nếu bạn im lặng, đó là sự lãnh đạm của đàn ông.
*Nếu khóc, bạn là người yếu đuối.
*Nếu không khóc, bạn là người vô cảm.
*Nếu bạn đẩy (nhẹ) cô ta, đó là hành động vũ phu.
*Nếu cô ta đánh bạn, đó là tự vệ.
*Nếu quyết định việc gì mà không tham khảo ý kiến cô ta, bạn là người theo chủ nghĩa Sô-Vanh
*Nếu cô ta quyết định một việc mà không tham khảo ý kiến bạn, cô ta là một phụ nữ độc lập.
*Nếu bạn yêu cầu cô ta làm điều gì cô ta không thích, đó là sự thống trị.
*Nếu cô ta yêu cầu bạn, đó là một ân huệ.
*Nếu bạn khen dáng cô ta đẹp và bộ đồ tắm cô ta mặc trông hấp dẫn, bạn là người hư hỏng.
*Nếu không, bạn không phải là một người đàn ông.
*Nếu bạn không thích phụ nữ có lông tay, chân và phải nữ tính, bạn là kẻ phân biệt đối xử theo giới tính.
*Ngược lại, bạn là người không lãng mạn.
*Nếu bạn giữ cho dáng người đẹp, bạn là người phù phiếm.
*Nếu không, bạn là nhếch nhác.
*Nếu tặng hoa cho cô ta, bạn đang có mưu đồ gì đó.
*Nếu không, bạn là người không sâu sắc.
*Nếu tự hào về những gì bạn đạt được, bạn là người kiêu ngạo.
*Nếu không, bạn là người không có tham vọng.
*Nếu bị nhức đầu, cô ta trông mệt mỏi.
*Nếu bạn bị nhức đầu, bạn không còn yêu cô ta nữa.
*Nếu bạn "đòi hỏi" quá nhiều, bạn là người "bạo lực"
*Nếu không, sẽ có người khác thay thế bạn...
* Nếu bạn không giới thiệu, cô ta cho là bạn chỉ định quen cô ta "qua đường" không tính chuyện lâu dài.
* Nếu bạn tặng nhiều quà cáp cho cô ta, cô ta nghi ngờ bạn đang có "ý đồ mờ ám".
* Nếu bạn không tặng quà, bạn bị cho là người keo kiệt, không biết ga- lăng.
* Nếu bạn thường xuyên đưa đón cô ta đi làm, đi học, cô ta cho rằng bạn quản lý chặt quá!
* Nếu bạn không đưa đón , cô ta sẽ bảo bạn không quan tâm, chăm sóc .
* Nếu bạn làm theo những gì cô ta muốn, cô ta bảo bạn nhu nhược.
* Ngược lại, bạn không phải là người chiều chuộng cô ta
* Nếu bạn không xin phép ba mẹ cô ta mỗi lần đi chơi, bạn là người không lễ phép.
* Cô ta cho rằng những cuộc đi chơi lén lút, hông xin phép thú vị hơn (cũng như những nụ hôn vụng trộm bao giờ cũng ngọt ngào hơn vậy).
* Nếu bạn không cho cô ta biết những gì bạn định làm, cô ta sẽ giận dỗi vì bạn không coi cô ta ra gì, không "thèm" chia sẻ với cô ta.
* Cô ta không cho bạn biết những gì cô ta định làm, lý do: đợi có kết quả mới cho biết, sợ "nói trước không thành"
* Bạn hứa sẽ cưới cô ta, cô ta cho bạn là "con ma nhà họ Hứa ", những người hay hứa thường ít khi thực hiện lời hứa.
* Nếu không hứa hẹn về một đám cưới, bạn bị cho là còn tơ tưởng đến một người khác.
* Nếu bạn ít nói, "họ" cho bạn là cục mịch lạnh lùng hoặc tệ hơn bạn không biết cách nói chuyện.
* Nếu bạn nói chuyện có duyên, "họ" nói bạn giả dối, mồm mép.
* Nếu bạn hỏi "tối nay em đi đâu ?", cô ta bảo bạn xét nét nhỏ mọn .
* Nếu bạn không hỏi, cô ta cho rằng bạn hết yêu cô ta.
* Nếu bạn cãi tay đôi với cô ta, bạn là người tính toán, hơn thua với cô ta từng li từng tí .
* Nếu bạn im lặng, điều đó, với cô ta, nghĩa là bạn không còn quan tâm đến cô ta .
* Và sau cùng nếu bạn không nói"anh yêu em", cô ta nghĩ rằng bạn không yêu cô ấy.
* Ngược lại nếu bạn luôn miệng nói câu này, cô ta sẽ cho bạn là người... chỉ yêu bằng mồm!
Những điều đàn ông cần lưu ý
*Nếu bạn làm việc chăm chỉ quá, sẽ không còn thì giờ dành cho cô ta.
*Nếu bạn không làm việc chăm chỉ, bạn là một kẻ vô tích sự.
*Nếu bạn được thăng tiến trước cô ta, đó là sự thiên vị.
*Nếu cô ta nhận được công việc trước bạn, đó là sự bình đẳng về cơ hội.
*Nếu bạn khen cô ta đẹp, đó là quấy rối tình dục.
*Nếu bạn im lặng, đó là sự lãnh đạm của đàn ông.
*Nếu khóc, bạn là người yếu đuối.
*Nếu không khóc, bạn là người vô cảm.
*Nếu bạn đẩy (nhẹ) cô ta, đó là hành động vũ phu.
*Nếu cô ta đánh bạn, đó là tự vệ.
*Nếu quyết định việc gì mà không tham khảo ý kiến cô ta, bạn là người theo chủ nghĩa Sô-Vanh
*Nếu cô ta quyết định một việc mà không tham khảo ý kiến bạn, cô ta là một phụ nữ độc lập.
*Nếu bạn yêu cầu cô ta làm điều gì cô ta không thích, đó là sự thống trị.
*Nếu cô ta yêu cầu bạn, đó là một ân huệ.
*Nếu bạn khen dáng cô ta đẹp và bộ đồ tắm cô ta mặc trông hấp dẫn, bạn là người hư hỏng.
*Nếu không, bạn không phải là một người đàn ông.
*Nếu bạn không thích phụ nữ có lông tay, chân và phải nữ tính, bạn là kẻ phân biệt đối xử theo giới tính.
*Ngược lại, bạn là người không lãng mạn.
*Nếu bạn giữ cho dáng người đẹp, bạn là người phù phiếm.
*Nếu không, bạn là nhếch nhác.
*Nếu tặng hoa cho cô ta, bạn đang có mưu đồ gì đó.
*Nếu không, bạn là người không sâu sắc.
*Nếu tự hào về những gì bạn đạt được, bạn là người kiêu ngạo.
*Nếu không, bạn là người không có tham vọng.
*Nếu bị nhức đầu, cô ta trông mệt mỏi.
*Nếu bạn bị nhức đầu, bạn không còn yêu cô ta nữa.
*Nếu bạn "đòi hỏi" quá nhiều, bạn là người "bạo lực"
*Nếu không, sẽ có người khác thay thế bạn...
Cười: Những tấm thiệp kì quái
1. Thiệp xin lỗi: Lốp xe của tôi bị mắc kẹt. Tôi cứ tưởng là nó bị nổ lốp. Khi kiểm tra lốp xe, tôi nhìn thấy con mèo của bạn. Tôi rất tiếc...
2. Thiệp chia buồn, cảm thông: Được tin vợ anh đã bỏ anh ra đi, hẳn là anh thất vọng lớn lắm. Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng gì chuyện nhỏ đó... Cô ấy mới chuyển đến sống chỗ tôi ấy mà!
3. Thiệp nhớ lại một thời: Hãy nhìn lại những năm tháng chúng mình bên nhau, anh không thể dừng nghĩ đến những năm tháng ấy. Trong lòng anh luôn tự nhủ... “quái quỷ thật, không hiểu lúc đó mình suy nghĩ thế nào”?
4. Thiệp bày tỏ: Anh luôn mong mỏi có một người để yêu thương chăm sóc, và sau khi anh gặp em, em làm anh bỏ hẳn ý muốn này!
5. Thiệp tạ ơn: Phải công nhận rằng, em chính là người dẫn dắt anh đến gần với tôn giáo. Chưa lúc nào anh tin là có địa ngục cho đến khi gặp em!
6. Thiệp dãi bày: Mỗi ngày trôi qua, anh lại thấy mình còn thật may mắn biết bao, vì em đã không có mặt ở đây để phá nát ngày này của anh.
7. Thiệp mắng chửi: Anh đã biết ngày này rồi sẽ đến. Em đã bỏ anh đi theo thằng bạn thân nhất của anh... Anh đã mua mấy thứ cho cả nó và em. Đây chúng là: dây xích, rọ mõm, đồ chơi hình cục xương và bả nữa...(đọc là biết con gì roài )
8. Thiệp chia tay: Chúng ta đã từng là bạn bè thân thiết của nhau từ rất lâu... Vậy nên anh muốn nhắc lại: chúng ta kết thúc nó từ hôm nay!
9. Thiệp nhớ nhung: Anh rất khốn khổ khi không có em... bởi vì mọi thứ vẫn giống y như khi có em ở đây!
10. Thiệp biết ơn sâu sắc: Bạn thực là một người bạn quá tốt với tôi. Nếu hai ta mà cùng ở trên 1 con thuyền đang chìm chỉ với một chiếc áo phao... Sau này, tôi sẽ luôn nghĩ về bạn và nhớ bạn khủng khiếp đấy!
2. Thiệp chia buồn, cảm thông: Được tin vợ anh đã bỏ anh ra đi, hẳn là anh thất vọng lớn lắm. Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng gì chuyện nhỏ đó... Cô ấy mới chuyển đến sống chỗ tôi ấy mà!
3. Thiệp nhớ lại một thời: Hãy nhìn lại những năm tháng chúng mình bên nhau, anh không thể dừng nghĩ đến những năm tháng ấy. Trong lòng anh luôn tự nhủ... “quái quỷ thật, không hiểu lúc đó mình suy nghĩ thế nào”?
4. Thiệp bày tỏ: Anh luôn mong mỏi có một người để yêu thương chăm sóc, và sau khi anh gặp em, em làm anh bỏ hẳn ý muốn này!
5. Thiệp tạ ơn: Phải công nhận rằng, em chính là người dẫn dắt anh đến gần với tôn giáo. Chưa lúc nào anh tin là có địa ngục cho đến khi gặp em!
6. Thiệp dãi bày: Mỗi ngày trôi qua, anh lại thấy mình còn thật may mắn biết bao, vì em đã không có mặt ở đây để phá nát ngày này của anh.
7. Thiệp mắng chửi: Anh đã biết ngày này rồi sẽ đến. Em đã bỏ anh đi theo thằng bạn thân nhất của anh... Anh đã mua mấy thứ cho cả nó và em. Đây chúng là: dây xích, rọ mõm, đồ chơi hình cục xương và bả nữa...(đọc là biết con gì roài )
8. Thiệp chia tay: Chúng ta đã từng là bạn bè thân thiết của nhau từ rất lâu... Vậy nên anh muốn nhắc lại: chúng ta kết thúc nó từ hôm nay!
9. Thiệp nhớ nhung: Anh rất khốn khổ khi không có em... bởi vì mọi thứ vẫn giống y như khi có em ở đây!
10. Thiệp biết ơn sâu sắc: Bạn thực là một người bạn quá tốt với tôi. Nếu hai ta mà cùng ở trên 1 con thuyền đang chìm chỉ với một chiếc áo phao... Sau này, tôi sẽ luôn nghĩ về bạn và nhớ bạn khủng khiếp đấy!
Cười: Thư gửi thằng bạn thân sắp lấy dzợ!!!!!
Gửi ông!
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vài lít, còn ông sắp toi cả cuộc đời...
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không, 8 năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch. Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước). Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em. Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Cười: Việt Hóa Tiếng Anh, hay tình yêu đôi vợ chồng Việt
Một đôi vợ chồng mới qua Mỹ được ít lâu, lại hay cải nhau và đòi ly dị, bỏ bụng bấy lâu bị vợ lấn lướt nên nói:
- Sugar you you go , sugar me me go!
(Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!)
Cô vợ:
- You think you tasty?
(Anh nghĩ anh ngon lắm hả ?)
Anh chồng :
- I love toilet you go go!
(Tôi yêu cầu cô đi đi!)
Cô vợ:
- You think you are belly button of dance pole? You live a place mokey cough flamingo crows, clothes house country!
(Anh nghĩ anh là cái rốn của vũ trụ hả ? Anh sống nơi khỉ ho cò gáy,đồ nhà quê.)
Anh chồng đáp lại :
- You onion summer three dowm seven up. No enough listen.
(Cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe.)
Cô vợ mếu máo:
- Me take you, you poor storn spinach, two table hand white!
(Tôi lấy anh, anh nghèo rớt mồng tơ, hai bàn tay trắng!)
Anh chồng thấy tội bèn nói:
- You eat criminal so, no star where, we can do again from first.
(Em ăn gian quá, không sao cả, mình có thể làm lại từ đầu)
Cô vợ nguôi giận:
- I no want salad again!
(Em không muốn cải với anh nữa)
Sưu tầm
- Sugar you you go , sugar me me go!
(Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!)
Cô vợ:
- You think you tasty?
(Anh nghĩ anh ngon lắm hả ?)
Anh chồng :
- I love toilet you go go!
(Tôi yêu cầu cô đi đi!)
Cô vợ:
- You think you are belly button of dance pole? You live a place mokey cough flamingo crows, clothes house country!
(Anh nghĩ anh là cái rốn của vũ trụ hả ? Anh sống nơi khỉ ho cò gáy,đồ nhà quê.)
Anh chồng đáp lại :
- You onion summer three dowm seven up. No enough listen.
(Cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe.)
Cô vợ mếu máo:
- Me take you, you poor storn spinach, two table hand white!
(Tôi lấy anh, anh nghèo rớt mồng tơ, hai bàn tay trắng!)
Anh chồng thấy tội bèn nói:
- You eat criminal so, no star where, we can do again from first.
(Em ăn gian quá, không sao cả, mình có thể làm lại từ đầu)
Cô vợ nguôi giận:
- I no want salad again!
(Em không muốn cải với anh nữa)
Sưu tầm
Bài ngữ pháp cho bạn trẻ
Hãy sống ở thể chủ động, tránh xa thể thụ động. Nghĩ nhiều đến những gì mà bạn có khả năng làm được hơn là những gì có thể xảy đến cho bạn.
Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng với những gì đang thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy ra như bạn mơ ước.
Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm điểm mình hơn là đi bới móc những sai sót, lỗi lầm của thiên hạ.
Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ lương tâm mình hơn là thích thú với những lời tán thưởng của đám đông.
Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương.
Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng với những gì đang thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy ra như bạn mơ ước.
Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với công việc ngày hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm điểm mình hơn là đi bới móc những sai sót, lỗi lầm của thiên hạ.
Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ lương tâm mình hơn là thích thú với những lời tán thưởng của đám đông.
Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương.
Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present
(st)
(st)
Dễ và Khó
Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.
Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã. ....
(st)
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.
Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã. ....
(st)
3 điều giá trị
* Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công
- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.
(st)
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công
- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.
(st)
Nỗi buồn là thế!
Cuộc sống mà chỉ toàn nỗi buồn chồng chất thì đáng chán biết bao.
Nhưng nếu một ngày kia bao quanh ban toàn la niềm vui thì chưa hẳn ban sẽ thấy hạnh phúc, bởi người ta chỉ cảm thấy hạnh phúc khi đã biết thế nào la nỗi buồn, rồi cũng chỉ khi nỗi buồn ập tới người ta mới khao khát kiếm tìm hạnh phúc.
Vì thế , nếu hôm qua hôm nay bạn có buồn vì một điều gì đó ,vì một ai đó, thì bạn cứ buồn đi, cứ khóc đi, để sau đó nụ cười của bạn sẽ tươi tắn hơn
Mỗi niềm vui dù là nhỏ xíu cũng sẽ được nâng niu hơn ,trân trọng hơn...
Nỗi buồn là thế!
Không ai yêu quý nó, nhưng chính nó mới là sức mạnh để bạn , để tôi vươn lên , ngẩng cao đầu.
Nhưng nếu một ngày kia bao quanh ban toàn la niềm vui thì chưa hẳn ban sẽ thấy hạnh phúc, bởi người ta chỉ cảm thấy hạnh phúc khi đã biết thế nào la nỗi buồn, rồi cũng chỉ khi nỗi buồn ập tới người ta mới khao khát kiếm tìm hạnh phúc.
Vì thế , nếu hôm qua hôm nay bạn có buồn vì một điều gì đó ,vì một ai đó, thì bạn cứ buồn đi, cứ khóc đi, để sau đó nụ cười của bạn sẽ tươi tắn hơn
Mỗi niềm vui dù là nhỏ xíu cũng sẽ được nâng niu hơn ,trân trọng hơn...
Nỗi buồn là thế!
Không ai yêu quý nó, nhưng chính nó mới là sức mạnh để bạn , để tôi vươn lên , ngẩng cao đầu.
Cái Gì Xuất Phát Từ Trái Tim Sẽ đến Trái Tim
Và hãy cảm ơn một nửa của bạn hiện nay bởi vì người ấy đã yêu bạn, vì bạn và người ấy đang hạnh phúc.
-Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
- Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra, hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
- Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
- Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
- Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, bởi điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ làm tổn thương người khác.
- Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
- Bạn chưa cần đến ba giây để nói “I love you”, chưa đến ba phút để giải thích câu nói ấy, chưa đến ba ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó, nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ.
...Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước...Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của ban mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính ban..
..Có một sự thật là mình sẽ không biết mình có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là mình cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó...
...Bạn đừng để mối tình của bạn sau này trở thành câm lặng. Hãy để trái tim được nói những gì nó cảm thấy..
...Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn...
.......Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người...
Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. .......Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói.
Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn ma thôi !!
-Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
- Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra, hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
- Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, bạn không thể sống thanh thản nếu bạn không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua.
- Đừng quên hi vọng, sự hi vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
- Hãy luôn đặt mình vào vị trí người khác, bởi điều đó làm tổn thương bạn thì nó cũng sẽ làm tổn thương người khác.
- Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và thường kết thúc bằng nước mắt.
- Bạn chưa cần đến ba giây để nói “I love you”, chưa đến ba phút để giải thích câu nói ấy, chưa đến ba ngày để cảm nhận được ý nghĩa của nó, nhưng để chứng minh câu nói đơn giản ấy thì cả cuộc đời vẫn là chưa đủ.
...Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước...Hãy mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của ban mang lại hạnh phúc cho người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính ban..
..Có một sự thật là mình sẽ không biết mình có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là mình cũng sẽ không biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó...
...Bạn đừng để mối tình của bạn sau này trở thành câm lặng. Hãy để trái tim được nói những gì nó cảm thấy..
...Hãy làm những gì bạn muốn làm, mơ những gì bạn muốn mơ , tới đâu bạn muốn tới , trở thành những gì bạn muốn , bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn...
.......Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người...
Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ đi yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ tại vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. .......Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, tại vì những cái đó đều sẽ tan theo mây khói.
Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên môi của bạn tại vì chỉ có nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn ma thôi !!
5 câu hỏi khi đề ra mục tiêu cho cuộc đời
Bất kể bạn là sinh viên, là một nhân viên văn phòng, hay là nhà doanh nghiệp..., bạn đều có những mục tiêu của riêng muốn đạt tới. Tuy nhiên,có những khi bạn thấy như bị vùi trong những khó khăn trở ngại, hoặc bạn quá bận rộn với nhiều công việc khác đến nỗi gần như bỏ đi nhiều việc để đạt được đến mục tiêu của mình. Bạn không thành công, không thể đạt được đến mục tiêu của mình đơn giản chỉ vì bạn đã mất tập trung vào chúng. Hãy tự hỏi mình 5 câu hỏi dưới đây và dùng chúng trong những bước tập trung của riêng bạn. Bạn sẽ sớm trở lại đúng con đường để đạt đến mục tiêu và thành công.
1. Liệu mình có thực hiện được các mục tiêu đã đề ra?
Thực hiện được, nghĩa là thực tế và có thể đạt đến được. Vì đôi khi vô tình bạn đã đặt ra những mục tiêu mà bất kỳ ai cũng thực sư phải khó khăn mới đạt được, thậm chí khi họ có những phương tiện và thời gian để thực hiện.
Điều cần làm là bạn phải chia mục tiêu của mình thành những mục tiêu nhỏ hơn, thực tế hơn và phải thực hiện được trong những khung thời gian hợp lý. Thường thì bạn sẽ đạt được nhưng mục tiêu lớn hơn khi bạn đã được những mục tiêu nhỏ. Điều quan trọng là bạn nên chia những mục tiêu của mình càng thực tế và dễ thực hiện càng tốt.
2. Mình có đủ tự tin?
Thực tế là chỉ những người tin tưởng vào bản thân có thể đạt được thành công. Vì thế bạn nên tin vào mình, vào những gì bản thân có thể làm được để đạt được mục tiêu. Nghi ngờ bản thân là một tai hoạ lớn nhất và là trở ngại lớn nhất mà bạn phải vượt qua để đến được thành công. Có thể bạn đã mất tập trung vào những mục tiêu của mình vì vô tình bạn đã chưa vượt qua sự nghi ngờ bản thân ?
3. Mình đã có kế hoạch cụ thể nào chưa?
Vâng, bạn biết bạn muốn gì, nhưng bạn vẫn không biết phải làm gì để đạt được? Bạn cần có một sự huấn luyện chuyên môn hay nghệ thuật đặc biệt để có thể đạt được mục tiêu? Hay là một trình độ học vấn cao hơn? Bạn đã có một kế hoạch cho những việc phải làm để thực hiện mục tiêu cuả mình chưa? Những thứ rõ ràng hoặc không rõ ràng, bạn có cần chúng cho việc đat đến mục tiêu không?
Hãy bỏ một ít thời gian ngồi xuống và liệt kê tất cả những thứ bạn cần làm, hãy lập một kế hoạch. Cũng rất tốt nếu bạn chia nhỏ chúng thành những mục tiêu nhỏ và thực tế hơn và hãy thực hiện chúng.
4. Mình có đang trải sức quá nhiều?
Thỉnh thoảng, bạn nên thực hiện một mục tiêu hơn là cùng một lúc đổ sức cho quá nhiều mục tiêu. Thứ nhất, nếu thực hiện nhiều việc cùng một lúc sẽ gây nhiều trở ngai cho việc đạt được mục tiêu nhanh hơn. Lý do khác là bạn sẽ không thể tập trung hết sức lực cho một mục tiêu. Bạn sẽ phải mãi chạy theo và cố gắng đạt hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, và đôi khi bạn sẽ chẳng đạt được gì. Hãy chia những mục tiêu theo thứ tự ưu tiên và hãy bắt đầu với những cái ưu tiên nhất hoặc thực tế nhất. Bằng cách này, bạn sẽ nhận thấy rằng bản thân mình làm được và đạt được nhiều cái hơn.
5. Mình có là người dễ bỏ cuộc không?
Đồng thời với việc tự hỏi xem liệu bạn có tin tưởng vào khả năng của bản thân hay không thì đây cũng là một câu hỏi quan trọng thứ hai bạn nên tự hỏi. Vâng, bạn đã thực hiện những bước để đạt đến mục tiêu, nhưng sau một vài thất bại, liệu bạn sẽ bỏ cuộc hay sẽ tiếp tục cố gắng? Bền bỉ và kiên nhẫn là chìa khoá đạt đến mục tiêu và thành công cuối cùng. Hãy luôn nhớ rằng có rất hiếm những người đạt được mục đích và thành công ngay từ những lần thử sức đầu tiên. Vì nếu ai cũng làm được vậy thì chẳng cần thiết phải xây dựng sự tự tin, tính bền bỉ và kiên nhẫn của bản thân mỗi người, phải không bạn?
Vì vậy, hãy tự hỏi 5 câu hỏi trên, hãy bắt đầu hành trình để đạt đến những mục tiêu của đời mình ngay từ hôm nay!
--Có lẽ đây là bài viết hay nhất mà mình đã đọc--
1. Liệu mình có thực hiện được các mục tiêu đã đề ra?
Thực hiện được, nghĩa là thực tế và có thể đạt đến được. Vì đôi khi vô tình bạn đã đặt ra những mục tiêu mà bất kỳ ai cũng thực sư phải khó khăn mới đạt được, thậm chí khi họ có những phương tiện và thời gian để thực hiện.
Điều cần làm là bạn phải chia mục tiêu của mình thành những mục tiêu nhỏ hơn, thực tế hơn và phải thực hiện được trong những khung thời gian hợp lý. Thường thì bạn sẽ đạt được nhưng mục tiêu lớn hơn khi bạn đã được những mục tiêu nhỏ. Điều quan trọng là bạn nên chia những mục tiêu của mình càng thực tế và dễ thực hiện càng tốt.
2. Mình có đủ tự tin?
Thực tế là chỉ những người tin tưởng vào bản thân có thể đạt được thành công. Vì thế bạn nên tin vào mình, vào những gì bản thân có thể làm được để đạt được mục tiêu. Nghi ngờ bản thân là một tai hoạ lớn nhất và là trở ngại lớn nhất mà bạn phải vượt qua để đến được thành công. Có thể bạn đã mất tập trung vào những mục tiêu của mình vì vô tình bạn đã chưa vượt qua sự nghi ngờ bản thân ?
3. Mình đã có kế hoạch cụ thể nào chưa?
Vâng, bạn biết bạn muốn gì, nhưng bạn vẫn không biết phải làm gì để đạt được? Bạn cần có một sự huấn luyện chuyên môn hay nghệ thuật đặc biệt để có thể đạt được mục tiêu? Hay là một trình độ học vấn cao hơn? Bạn đã có một kế hoạch cho những việc phải làm để thực hiện mục tiêu cuả mình chưa? Những thứ rõ ràng hoặc không rõ ràng, bạn có cần chúng cho việc đat đến mục tiêu không?
Hãy bỏ một ít thời gian ngồi xuống và liệt kê tất cả những thứ bạn cần làm, hãy lập một kế hoạch. Cũng rất tốt nếu bạn chia nhỏ chúng thành những mục tiêu nhỏ và thực tế hơn và hãy thực hiện chúng.
4. Mình có đang trải sức quá nhiều?
Thỉnh thoảng, bạn nên thực hiện một mục tiêu hơn là cùng một lúc đổ sức cho quá nhiều mục tiêu. Thứ nhất, nếu thực hiện nhiều việc cùng một lúc sẽ gây nhiều trở ngai cho việc đạt được mục tiêu nhanh hơn. Lý do khác là bạn sẽ không thể tập trung hết sức lực cho một mục tiêu. Bạn sẽ phải mãi chạy theo và cố gắng đạt hết mục tiêu này đến mục tiêu khác, và đôi khi bạn sẽ chẳng đạt được gì. Hãy chia những mục tiêu theo thứ tự ưu tiên và hãy bắt đầu với những cái ưu tiên nhất hoặc thực tế nhất. Bằng cách này, bạn sẽ nhận thấy rằng bản thân mình làm được và đạt được nhiều cái hơn.
5. Mình có là người dễ bỏ cuộc không?
Đồng thời với việc tự hỏi xem liệu bạn có tin tưởng vào khả năng của bản thân hay không thì đây cũng là một câu hỏi quan trọng thứ hai bạn nên tự hỏi. Vâng, bạn đã thực hiện những bước để đạt đến mục tiêu, nhưng sau một vài thất bại, liệu bạn sẽ bỏ cuộc hay sẽ tiếp tục cố gắng? Bền bỉ và kiên nhẫn là chìa khoá đạt đến mục tiêu và thành công cuối cùng. Hãy luôn nhớ rằng có rất hiếm những người đạt được mục đích và thành công ngay từ những lần thử sức đầu tiên. Vì nếu ai cũng làm được vậy thì chẳng cần thiết phải xây dựng sự tự tin, tính bền bỉ và kiên nhẫn của bản thân mỗi người, phải không bạn?
Vì vậy, hãy tự hỏi 5 câu hỏi trên, hãy bắt đầu hành trình để đạt đến những mục tiêu của đời mình ngay từ hôm nay!
--Có lẽ đây là bài viết hay nhất mà mình đã đọc--
Tình yêu ơi...!
Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ ... Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh. Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ .
Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết - ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng .
Cuộc đời Anh là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng anh chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời Anh đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của Anh dậy . ....Người con gái ấy mang tên của Em .
Cái ngày mà một phụ nữ đi qua trước mặt bạn, tỏa ánh sáng cho bạn bước theo chân nàng, thì cái ngày đó bạn khốn đốn rồi, bạn đã yêu .Hình ảnh của nàng sẽ đưa bạn sang một lĩnh vực rực rỡ của tâm hồn bạn, nơi không có gì phải cũng chẳng có gì trái, đó là lĩnh vực của cái đẹp và tình yêu . Lúc này bạn chỉ còn một việc để làm : " Nghĩ đến nàng thiết tha đến mức nàng buộc phải nghĩ đến bạn " .
Tình yêu chân chính thì trong sạch, nó ở trong tim chớ không ở trong giác quan.
Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng. Trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu. Trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ, tình yêu lu mờ một cách đau thương.
Tình yêu của các chàng trai không nằm ở phía tim mà ở đôi mắt.
Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng trọng đại hơn nữa! Vì yêu, trái tim trở nên can đảm. Nó chỉ còn toàn những gì thuần khiết, chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao .
Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa. Chết vì yêu là sống trong tình yêu.
…Em, chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống… Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ .
Thật thế, khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo. Để trở thành một người tình, bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ rất sáng suốt, sự linh động của một đứa trẻ, tính nhạy cảm của một nghệ sĩ, sự hiểu biết của một triết gia, sự thu nhận của một vị thánh, sự khoan dung của mộ học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ.
Bạn đã yêu, đã nếm được mùi vị của ái tình..Đột nhiên, bạn thấy cái đẹp, sự hứng thú ở khắp nơi. Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm, một cách dịu dàng, bằng ngôn từ và bằng sự im lặng. Và bạn thấy mình mạnh mẽ, khoan dung và đầy sinh khí.
Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để mà yêu.
Cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta không bao giờ có đủ thời gian cho những con tim đồng cảm. Ôi! Hãy nhanh chóng yêu đi! Hãy nhanh chóng kết tình thân ái .
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.
--Bài hay nhất của ngày hôm nay !--
Chẳng bao giờ xảy ra chuyện ta yêu mà người con gái không hề hay biết - ta tin rằng mình đã tỏ tình một cách rõ ràng bằng một giọng nói, một ánh mắt, một cái chạm tay nhẹ nhàng .
Cuộc đời Anh là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng anh chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời Anh đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con gái đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của Anh dậy . ....Người con gái ấy mang tên của Em .
Cái ngày mà một phụ nữ đi qua trước mặt bạn, tỏa ánh sáng cho bạn bước theo chân nàng, thì cái ngày đó bạn khốn đốn rồi, bạn đã yêu .Hình ảnh của nàng sẽ đưa bạn sang một lĩnh vực rực rỡ của tâm hồn bạn, nơi không có gì phải cũng chẳng có gì trái, đó là lĩnh vực của cái đẹp và tình yêu . Lúc này bạn chỉ còn một việc để làm : " Nghĩ đến nàng thiết tha đến mức nàng buộc phải nghĩ đến bạn " .
Tình yêu chân chính thì trong sạch, nó ở trong tim chớ không ở trong giác quan.
Tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng. Trong bóng mờ trái tim ẩn kín một tình yêu sáng rực như trân châu. Trong ánh sáng ban ngày kỳ lạ, tình yêu lu mờ một cách đau thương.
Tình yêu của các chàng trai không nằm ở phía tim mà ở đôi mắt.
Được yêu, một sự kiện quan trọng biết bao! Yêu, càng trọng đại hơn nữa! Vì yêu, trái tim trở nên can đảm. Nó chỉ còn toàn những gì thuần khiết, chỉ dựa vào những gì cao thượng và lớn lao .
Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa. Chết vì yêu là sống trong tình yêu.
…Em, chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống… Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ .
Thật thế, khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo. Để trở thành một người tình, bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ rất sáng suốt, sự linh động của một đứa trẻ, tính nhạy cảm của một nghệ sĩ, sự hiểu biết của một triết gia, sự thu nhận của một vị thánh, sự khoan dung của mộ học giả và lòng dũng cảm của một tín đồ.
Bạn đã yêu, đã nếm được mùi vị của ái tình..Đột nhiên, bạn thấy cái đẹp, sự hứng thú ở khắp nơi. Bạn không ngần ngại thể hiện tình yêu một cách say đắm, một cách dịu dàng, bằng ngôn từ và bằng sự im lặng. Và bạn thấy mình mạnh mẽ, khoan dung và đầy sinh khí.
Cuộc sống thiếu tình yêu không phải là sống mà chỉ là sự tồn tại. Không thể sống thiếu tình yêu vì con người sinh ra có một tâm hồn để mà yêu.
Cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta không bao giờ có đủ thời gian cho những con tim đồng cảm. Ôi! Hãy nhanh chóng yêu đi! Hãy nhanh chóng kết tình thân ái .
Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.
Có thể chúng ta phải gặp một vài người nào đó, nhầm một vài lần như vậy trước khi gặp đúng người mình yêu, và bạn phải trân trọng vì điều đó.
Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó
Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.
Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.
Tình yêu bắt đầu bằng cách yêu con người thật của họ, chứ không phải là yêu họ như yêu một bức tranh bạn vẽ ra, bằng không bạn chỉ yêu sự phản chiếu của chính bạn nơi họ.
--Bài hay nhất của ngày hôm nay !--
Lời hay ý đẹp
1. Khi gặp được người mà bạn thật sự yêu thương:
Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được:
Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn:
Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn:
Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn:
Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn:
Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu:
Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn:
Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phong phú và đa dạng của bạn.
9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn:
Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.
Hãy nỗ lực giành lấy cơ hội trở thành một nửa của người ấy bởi vì nếu người ấy ra đi, tất cả sẽ không còn kịp nữa.
2. Khi gặp một người bạn có thể tin tưởng được:
Cần giữ quan hệ tốt với người đó vì trong cuộc đời mỗi người, gặp được tri kỷ không phải là điều dễ.
3. Khi gặp người đã từng giúp đỡ bạn:
Nhớ tỏ thái độ cảm kích đối với người ấy vì họ đã mang lại sự thay đổi trong cuộc đời bạn.
4. Gặp người đã từng yêu bạn:
Nên nở nụ cười cảm kích với họ vì đã giúp bạn hiểu thêm về tình yêu.
5. Gặp người từng ghét cay ghét đắng bạn:
Nên cười xã giao với họ vì họ làm bạn trở nên kiên cường hơn.
6. Gặp người đã từng phản bội bạn:
Nên nói chuyện với họ vì nếu như không phải họ, ngày hôm nay bạn sẽ không hiểu biết gì về thế giới này.
7. Gặp người bạn đã từng yêu:
Nên chúc phúc cho họ, bởi vì khi yêu, bạn chẳng đã từng mong muốn họ vui vẻ hạnh phúc đó sao?
8. Gặp người đi qua vội vàng cuộc đời bạn:
Cần cảm ơn họ đã đi qua cuộc đời này của bạn, bởi vì họ là một bộ phận sắc màu trong cụôc sống phong phú và đa dạng của bạn.
9. Gặp người đã từng hiểu lầm bạn:
Hãy nhân thể giải quyết sự ngộ nhận, bởi vì bạn có thể chỉ có một cơ hội này để giải thích mà thôi.
Hạt muối và hồ nước
Một anh thợ học việc trong lò rèn suốt ngày ca thán về những khó khăn anh ta gặp phải trong cuộc sống. Anh ta cho rằng cuộc sống này quá u ám và ngột ngạt đến mức không thể chịu đựng nổi.
Một hôm, ông chủ lò rèn đã lớn tuổi bảo anh ta ra chợ mua về một ít muối. Khi anh thợ học việc đem muối về, ông chủ lấy ra một ly nước và bảo anh hãy bốc một nắm muối cho vào ly rồi uống.
- Anh thấy thế nào? - Ông chủ hỏi.
- Vị mặn chát! - Anh thợ thốt lên.
Ông chủ gật đầu đồng tình rồi bảo anh ta mang một nắm muối tương tự đi theo ông. Hai người lặng lẽ đến bên một bờ hồ gần đó. Ông chủ bảo anh thợ lấy nắm muối thả xuống hồ nước. Khi người thợ khuấy nắm muối vào nước hồ, ông chủ bảo anh ta:
- Giờ anh uống thử nước trong hồ xem sao.
Anh thợ làm theo lời ông chủ.
- Vị thế nào? - Ông hỏi sau khi chàng trai đã uống xong một ngụm nước hồ.
- Mát lắm ạ! - Chàng thợ học việc nhận xét.
- Thế anh có nếm thấy vị mặn chát của nắm muối không?
- Không ạ!
Ông chủ nhẹ vỗ vai chàng trai, hiền từ nhìn vào mắt anh và nói:
- Những phiền muộn cũng giống như những hạt muối mặn chát vậy. Ai trong chúng ta cũng đều gặp những điều không vừa lòng trong cuộc sống. Tuy nhiên, số lượng những đắng cay mỗi người cảm nhận được tùy thuộc vào nơi mà họ đặt nỗi phiền muộn ấy vào. Thế nên khi nào anh đau khổ, điều duy nhất anh nên làm là mở rộng nhận thức của anh về sự việc. Đừng tự biến mình thành cái cốc nước bé nhỏ để nỗi đau khổ ấy tạo thành vị mặn chát mà hãy trở thành hồ nước để hòa tan nỗi phiền muộn, sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thanh Lê (Theo Internet)
(Báo NLĐ)
Một hôm, ông chủ lò rèn đã lớn tuổi bảo anh ta ra chợ mua về một ít muối. Khi anh thợ học việc đem muối về, ông chủ lấy ra một ly nước và bảo anh hãy bốc một nắm muối cho vào ly rồi uống.
- Anh thấy thế nào? - Ông chủ hỏi.
- Vị mặn chát! - Anh thợ thốt lên.
Ông chủ gật đầu đồng tình rồi bảo anh ta mang một nắm muối tương tự đi theo ông. Hai người lặng lẽ đến bên một bờ hồ gần đó. Ông chủ bảo anh thợ lấy nắm muối thả xuống hồ nước. Khi người thợ khuấy nắm muối vào nước hồ, ông chủ bảo anh ta:
- Giờ anh uống thử nước trong hồ xem sao.
Anh thợ làm theo lời ông chủ.
- Vị thế nào? - Ông hỏi sau khi chàng trai đã uống xong một ngụm nước hồ.
- Mát lắm ạ! - Chàng thợ học việc nhận xét.
- Thế anh có nếm thấy vị mặn chát của nắm muối không?
- Không ạ!
Ông chủ nhẹ vỗ vai chàng trai, hiền từ nhìn vào mắt anh và nói:
- Những phiền muộn cũng giống như những hạt muối mặn chát vậy. Ai trong chúng ta cũng đều gặp những điều không vừa lòng trong cuộc sống. Tuy nhiên, số lượng những đắng cay mỗi người cảm nhận được tùy thuộc vào nơi mà họ đặt nỗi phiền muộn ấy vào. Thế nên khi nào anh đau khổ, điều duy nhất anh nên làm là mở rộng nhận thức của anh về sự việc. Đừng tự biến mình thành cái cốc nước bé nhỏ để nỗi đau khổ ấy tạo thành vị mặn chát mà hãy trở thành hồ nước để hòa tan nỗi phiền muộn, sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thanh Lê (Theo Internet)
(Báo NLĐ)
Một chút trong cuộc đời ...
Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.
Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Phần quan trọng nhất trên cơ thể
Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con." Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
(st từ Net)
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con." Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
(st từ Net)
Cầu mong !
Cầu mong bạn sẽ tìm được sự thanh thản và bình yên trong một thế giới có nhiều điều mà bạn chưa thể hiểu được.
Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với lòng dũng cảm và sự lạc quan.
Bạn hãy luôn biết rằng, có một người nào đó hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn thấy cô độc nhất.
Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của người khác để tin tưởng vào một cuộc sống bình yên.
Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hàng ngày.
Và cầu mong, bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng.
Hãy nhớ mặt trời vẫn chiếu sáng, khi cơn bão có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hãy tin rằng một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không có ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người ấy.
Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai.
Cầu mong bạn nhìn thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.
Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kết quả đó.
Và cuối cùng
Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy đuợc yêu thương
Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với lòng dũng cảm và sự lạc quan.
Bạn hãy luôn biết rằng, có một người nào đó hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn thấy cô độc nhất.
Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của người khác để tin tưởng vào một cuộc sống bình yên.
Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hàng ngày.
Và cầu mong, bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng.
Hãy nhớ mặt trời vẫn chiếu sáng, khi cơn bão có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hãy tin rằng một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không có ở bên cạnh bạn nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người ấy.
Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai.
Cầu mong bạn nhìn thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.
Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kết quả đó.
Và cuối cùng
Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy đuợc yêu thương
Bạn hãy nghĩ về điều này !
Nếu sáng nay bạn thức dậy khoẻ mạnh, nghĩa là bạn hạnh phúc hơn 1 triệu
người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.
- Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những
phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh
phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.
- Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn
hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1
mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
- Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi
quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.
Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì :
- Có ai đó nghĩ đến bạn
- Bạn ko nằm trong số 2 tỷ người mù chữ
- Bạn có máy tính
- Bạn có ......
Và bạn luôn hài lòng với những gì mà bạn đang có để quý trọng bản thân thì mọi điều tốt đẹp sẽ luôn ở bên bạn!
người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.
- Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những
phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh
phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.
- Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn
hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1
mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
- Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi
quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.
Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì :
- Có ai đó nghĩ đến bạn
- Bạn ko nằm trong số 2 tỷ người mù chữ
- Bạn có máy tính
- Bạn có ......
Và bạn luôn hài lòng với những gì mà bạn đang có để quý trọng bản thân thì mọi điều tốt đẹp sẽ luôn ở bên bạn!
Điều kì diệu !!!
Nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu.
Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là tình yêu là một món quà mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .
Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu ngừơi ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận để không gây đau khổ.
Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim đều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta , nhưng rồi tỉnh yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đỗ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mọi lý do đều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu.
Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu. Mà là tình yêu chọn lựa ta. Tất cả những gì mà chúng ta thật sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó nhưng rồi hãy dang rộng tay và để cho nó ra đi một khi tình yêu đã muốn thế.
Hãy mang tình yêu đến cho những người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn, mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
Có những người đang yêu đã sai lầm. Sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ ngỡ rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như một điều sẽ phải đến với mình, hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân mình. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu , đó là tình yêu là một món quà mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi . Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong trái tim mình .
Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật. Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ một khoảnh khắc của cuộc đời mình.
Bài học về sự thất bại...!!!
Thất bại không có nghĩa là tôi không có khả năng, mà là tôi chưa thành công.
Thất bại không có nghĩa là tôi chẳng làm được gì, mà là tôi đã học thêm một điều gì đó.
Thất bại không có nghĩa tôi chịu ô nhục, mà là tôi đã dám đương đầu.
Thất bại không có nghĩa tôi chẳng có việc, mà là tôi có việc cần làm theo hướng khác.
Thất bại không có nghĩa la tôi thấp kém, mà là tôi không hoàn hảo.
Thất bại không có nghĩa tôi hoang phí cuộc đời mình, mà là lý do để tôi bắt đầu lại.
Thất bại không có nghĩa tôi nên chối bỏ, mà là tôi phải nổ lực nhiều hơn.
Thất bại không có nghĩa tôi sẽ chẳng bao giờ thành công, mà là tôi cần đến sự rèn luyện nhiều hơn nữa.
Thất bại không có nghĩa chúng ta phải ruồng bỏ bản thân, mà là chúng ta cần một ý tưởng tốt đẹp hơn.
Vậy khi chúng ta... lỡ thất bại thì chúng ta đã biết phải làm gì đúng không nào?
Thất bại không có nghĩa là tôi chẳng làm được gì, mà là tôi đã học thêm một điều gì đó.
Thất bại không có nghĩa tôi chịu ô nhục, mà là tôi đã dám đương đầu.
Thất bại không có nghĩa tôi chẳng có việc, mà là tôi có việc cần làm theo hướng khác.
Thất bại không có nghĩa la tôi thấp kém, mà là tôi không hoàn hảo.
Thất bại không có nghĩa tôi hoang phí cuộc đời mình, mà là lý do để tôi bắt đầu lại.
Thất bại không có nghĩa tôi nên chối bỏ, mà là tôi phải nổ lực nhiều hơn.
Thất bại không có nghĩa tôi sẽ chẳng bao giờ thành công, mà là tôi cần đến sự rèn luyện nhiều hơn nữa.
Thất bại không có nghĩa chúng ta phải ruồng bỏ bản thân, mà là chúng ta cần một ý tưởng tốt đẹp hơn.
Vậy khi chúng ta... lỡ thất bại thì chúng ta đã biết phải làm gì đúng không nào?
Bát canh nước trong rau biếc
Anh mở cửa rồi nhìn sang phòng khách, không thấy chị ở đó. Anh mỉm cười, đi vào bếp, quả nhiên chị đang đảo cơm trong nồi. Anh ngửi thấy mùi cơm thơm, rất thơm. Điều lạ là ở nơi khác, hầu như anh chưa ngửi thấy mùi cơm thơm như thế bao giờ.
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn. Chị bưng lên hai đĩa nhỏ có hoa xanh, một đĩa đựng mười mấy con ốc hạt mít, một đĩa đựng rau non mỡ, trong trong. Cuối cùng chị bưng lên một âu sành nhỏ, đây mới chính là món anh mong chờ nhất. Lập tức anh mở nắp âu ra xem, trong đó có trắng có xanh, có đỏ, trông thật vui mắt.
Anh tự múc trong âu ra nửa bát canh. Nước canh trong, không có váng mỡ, xanh là rau cải, trắng là đậu phụ, lại còn dăm ba hạt câu kỷ đỏ. Mùi vị canh tuyệt hảo, bảo chay tịnh thì lại rất đậm đà, bảo đậm đà thì lại rất thanh đạm, bảo thanh đạm thì lại rất ngọt ngào. Bát canh chẳng khác gì có đoá phù dung nổi trên mặt nước trong, đầy vẻ thiên nhiên. Chỉ húp một ngụm thôi đã thấy các giác quan bị tê liệt cả một ngày bỗng dưng thức tỉnh, vẻ mặt anh cũng biến đổi theo. Dường như vỏ bọc mỏng trên mặt đã bị vỡ tan, tất cả các thớ thịt, tất cả các nếp nhăn đều duỗi ra... thật là một món canh ngon tuyệt! Nó khác hẳn các bữa tiệc anh phải thù tiếp - tiệc công việc. Loại tiệc như thế không bao giờ có cơm. Lúc nào cũng quá nhiều chất béo, quá nhiều vị nồng cay làm cháy cả cổ, lưỡi hầu như tê dại.
Anh húp liền hai bát canh rồi mới ăn cơm, cứ một con ốc hạt mít lại một gắp rau, một đằng béo, một đằng giòn, đều là những món trôi cơm. Bát cơm hết veo lúc nào cũng chẳng hay, nhưng anh không xới thêm mà chỉ nhấm nháp một lưng canh nữa, sau đó anh đặt bát xuống, mỉm cười với chị:
- Em nấu sao được món canh này? Ai cũng bảo tiệm ông Vương Già có món canh ngon, nhưng theo anh thì canh ở tiệm ấy cũng không ngon bằng canh nhà nấu.
- Nói ra thì... Kỳ thực rất đơn giản, nhưng phải có lòng kiên trì.
Sau này nhiều lần anh thấy luyến tiếc cuộc sống lúc đó. Cuộc sống thật yên bình. Cảm giác thật tuyệt khi ngồi vào bàn ăn đợi vợ bưng chiếc âu sành lên, màu sắc đẹp mắt khi mở nắp âu ra.
Anh đã kết hôn mười bảy mười tám năm rồi. Vợ anh là bạn thời học đại học, là mối tình đầu. Ra trường hai năm, họ làm lễ cưới và chẳng bao lâu đã có con. Thằng bé chẳng những học vào loại ưu mà còn rất xinh trai, bởi vì chị là hoa khôi của trường, chẳng cần trang điểm cũng đáng yêu. Vì thế nên anh không dễ bị sắc đẹp đàn bà làm kinh động. Vả chăng anh cũng biết sắc đẹp của phụ nữ bây giờ phần lớn nhờ vào mỹ phẩm.
Nhưng sự xuất hiện của Đô Đô là một việc hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu anh thấy đó chỉ là cô bé còn chưa trút bỏ được vẻ ấu trĩ, như một bình hoa thuỷ tinh, đẹp và trong suốt, chỉ để ngắm chứ không dùng được bao lâu. Tới khi nhận ra ý đồ của cô bé, anh còn cảm thấy buồn cười. Nếu không phải là nhân viên của anh, cô bé đáng gọi anh bằng chú. Đương nhiên anh cũng thầm lấy làm thích thú. Cô bé chẳng những xinh đẹp mà gia đình cũng không xoàng. Cha là luật sư nổi danh, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gia đình vốn định cho cô sang Đại học Cambridge du học. Một cô bé như thế mà gần gũi đàn ông thì...
Lúc đầu anh thật sự không hề để ý vì cho rằng Đô Đô chỉ bốc đồng nhất thời, hơn nữa anh không thể phá hoại gia đình của mình. Nhiều năm nay, vợ anh xin nghỉ công việc dạy học ở một trường trung học mà chị đang làm rất tốt, chuyên tâm ở nhà giúp chồng, dạy con. Một phụ nữ ngoài bốn chục tuổi, không có sự nghiệp, cũng không có bạn bè, chị sẽ sống sao đây? Huống hồ rất nhiều đàn ông bây giờ sau khi thành đạt đều tìm thú vui mới, bỏ mặc người vợ kết tóc xe tơ. Anh không muốn mình cũng là hạng đàn ông tầm thường. Nhưng con gái thời nay chỉ thích làm theo ý mình. Các cô muốn gì là vừa khóc vừa gào đòi chết. Bình hoa thuỷ tinh Đô Đô vì yêu anh vô vọng nên đặt mình trên vách đá thẳng đứng. Cuối cùng anh đành phải giơ tay đỡ lấy cô ta.
Anh không về nhà ăn cơm nữa. Sau đó cả đến tối cũng không về. Anh bảo anh quá bận, sau đó lại nói anh muốn ở một mình cho yên tĩnh. Chị im lặng hồi lâu. Cuối cùng chị bảo:
- Thôi thế này vậy, khi nào anh muốn về thì gọi điện.
Anh không thích thuê nhà, bảo phải mua một căn hộ trang bị đầy đủ, đồng bộ, từ đồ đạc đến đồ điện. Đô Đô lại không thích, cô bảo kiểu nhà như thế không có phong cách. Cuối cùng cô đưa anh về ở nhà cô. Đô Đô một mình ở căn hộ hai phòng ở, một phòng khách do cha mẹ mua cho. Cô tự trang trí lấy, một phong cách gọn nhẹ, hiện đại nhưng lại là kiểu còn tốn tiền hơn cả bài trí hoa lệ.
Tình yêu mới, nhà ở mới, không khí mới, điên cuồng mới, cả anh cũng thấy mình như đổi mới. Mấy tháng trời qua đi như có cánh bay. Cũng có lúc cả hai thấy đói. Anh là nhân vật của một nửa công chúng, không thể đi ăn hàng ngày ở tiệm, Đô Đô đành phải gọi các tiệm mang đồ ăn tới nhà. Món ăn đưa đến không có canh, họ có lúc uống thay bằng trà Ô Long đóng hộp và thường xuyên hơn là uống Côca Côla.
Dần dần bữa ăn trở thành công việc khổ sai, bởi các món đưa đến trở nên khó nuốt, hơn nữa anh còn phải che giấu, bởi chỉ cần anh tỏ ra không vừa ý là Đô Đô nói ngay: "Em biết anh lại nhớ cuộc sống trước kia rồi chứ gì? Anh thấy hối thì cứ nói toẹt ra đi!".
Chẳng ngờ một hôm, vừa vào qua cửa, anh đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn của Đô Đô. Đô Đô kéo anh vào bếp. Trong bếp là cảnh một siêu thị thu nhỏ sau cơn động đất. Mọi thứ đều rối loạn, cả đến mái tóc của Đô Đô cũng dính một thứ gì đó vàng vàng như mỡ. Tất bật một lúc lâu rồi Đô Đô cũng làm xong. Anh làm ra vẻ không do dự xúc món xúc xích Viên sốt cà chua thêm mười mấy thứ gia vị khác nữa. Ăn xong, anh nói: "Từ nay không cần phải nhiêu khê đến thế. Người giỏi làm cơm thì cho dù chỉ có canh nước trong cải biếc, ăn vào đã thấy sướng!".
Dứt lời, anh lập tức nhận ra mình đã nói một câu không nên nói.
***
Khi tiếng chuông cửa vang lên, trong một giây, chị tưởng anh trở về, nhưng chị hiểu ngay là không phải. Chị mở cửa, một cô gái trẻ đứng ngay trước mặt chị, da trắng nõn nà. Chị thầm hỏi bằng ánh mắt, cô bé nói: "Em là Đô Đô, bạn của chồng chị!".
Chị hiểu ra ngay. Đô Đô muốn tìm một tình cảm nào đó biểu hiện trên nét mặt chị nhưng không hề có. Cô ấy đi vào đề:
- Hôm nay em đến đây, một là muốn thấy chị là người như thế nào, hai là muốn được chị cho ăn cơm chị nấu. Anh thường khen chị nấu món đơn giản nhất cũng thành được món ngon nhất nên em tò mò.
Chị dường như cảm thấy khó nghĩ, lát sau mới nói:
- Thế thì cô ăn tạm bữa cơm xoàng vậy.
Chị dọn ra một bát cơm, hai đĩa thức ăn nhỏ và một cái âu sành. Đô Đô mở âu sành, múc một bát canh, húp một ngụm rồi chẳng cần suy nghĩ đã reo "Oa!". Cô ngờ vực nhìn chị:
- Đây chính là món canh nước trong rau biếc hay sao?
- Anh ấy gọi như thế! - Chị đáp.
- Chị có thể cho em biết canh này nấu như thế nào không?
Chị dường như khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó mới nói:
- Phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Sườn ngon, giămbông Kim Hoa, gà cỏ Tô Bắc, tôm tươi Thái Hồ, măng núi Mạc Can, sò tươi, nấm hương, đến mùa cua thì mua cua hồ Dương Trừng, chặt làm đôi, cho tất cả vào âu đun nhỏ lửa chừng ba bốn giờ. Nước một lần phải đổ cho đủ, không cho muối, bột nêm. Hầm xong, vớt tất cả bã ra, cả những vụn bã nhỏ cho nước thật trong. Lúc gần ăn mới thả đậu phụ, rau cải, những thứ này có thể hút hết váng mỡ.
Đô Đô hít vào một hơi dài. Đây chính là món canh được gọi là "nước trong rau biếc" sao? Lòng dạ người phụ nữ này mới sâu lắng làm sao! Còn người đàn ông kia nói mà chẳng hiểu gì hết. Hàng ngày được hưởng thụ món ngon như thế mà anh lại cho rằng đó là món đơn giản nhất, dễ làm nhất? Chính trong giây phút đó, Đô Đô sâu sắc hiểu ra người phụ nữ ấy. Cô cũng hiểu ra trên thế giới này, giữa tình yêu này và tình yêu kia khác xa nhau biết mấy!
Chị nhìn Đô Đô, cười khoan dung rồi hỏi:
- Cô có thể vì anh ấy mà nấu như vậy không?
Đô Đô ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Em có thể làm như vậy, nhưng không cần nữa rồi.
Một tháng sau. Chiều muộn, như thường lệ chị ở trong bếp. Chuông cửa bỗng reo vang, chị mở cửa, bất ngờ lại là anh. Chị ngẩn ra, buột miệng hỏi:
- Sao thế? Quên không mang chìa khoá à?
Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, xác định mình có thể rửa tay ngồi vào bàn ăn được rồi. Chị bưng lên một khay to. Chứ không mang thành nhiều lần như trước. Trên khay có hai bát cơm, hai đĩa nhỏ thức ăn và một cái âu sành. Đó là thứ anh nhớ nhung nhất. Không chờ được, anh mở nắp âu, múc ra lưng bát canh. Vẫn có xanh, đỏ, trắng, vẫn là màu nước trong vắt, không có váng mỡ. Anh hấp tấp hút một ngụm, chỉ một ngụm ấy là đã biến sắc mặt.
- Canh gì thế này? - Anh không dám nhổ ra.
Chị nếm một ngụm rồi nói:
- Nước trong rau biếc thì chỉ có thế này thôi.
Anh đặt thìa xuống xét nét nhìn chị. Chị không nhìn anh, thản nhiên ăn cơm. Anh không ăn, châm một điếu thuốc. Chị không hề nhìn anh lấy một cái. Ăn xong miếng cuối cùng, chị thu hết bát đĩa vào khay, sau đó mới nhìn thẳng vào anh nói:
- Nhà ta sau này có thể phải thuê một người giúp việc theo giờ. Em tìm được việc rồi mà việc nhà lại nhiều như vậy.
- Em đi làm? Làm gì? - Anh kinh ngạc hỏi.
- Anh quên rồi à? Em vốn là một cô giáo.
Ngụm canh khó nuốt vừa nãy dường như cuộn lên trong ruột, anh buột miệng hỏi:
- Việc lớn như thế sao không bàn với tôi? Em bây giờ sao thế? - Vừa hỏi xong, anh đã thấy hối. Người đuối lý là anh.
Nhưng chị không nói gì thêm, chỉ nhìn anh một cái. Cái nhìn ấy khiến anh bắt đầu nhận ra mình thật ngu xuẩn.
Phạm Tú Châu trích dịch (Tiểu thuyết tuyển chọn, số 2, năm 2004)
Phan Hướng Lê (Trung Quốc)
Anh rửa tay, ngồi vào bàn ăn. Chị bưng lên hai đĩa nhỏ có hoa xanh, một đĩa đựng mười mấy con ốc hạt mít, một đĩa đựng rau non mỡ, trong trong. Cuối cùng chị bưng lên một âu sành nhỏ, đây mới chính là món anh mong chờ nhất. Lập tức anh mở nắp âu ra xem, trong đó có trắng có xanh, có đỏ, trông thật vui mắt.
Anh tự múc trong âu ra nửa bát canh. Nước canh trong, không có váng mỡ, xanh là rau cải, trắng là đậu phụ, lại còn dăm ba hạt câu kỷ đỏ. Mùi vị canh tuyệt hảo, bảo chay tịnh thì lại rất đậm đà, bảo đậm đà thì lại rất thanh đạm, bảo thanh đạm thì lại rất ngọt ngào. Bát canh chẳng khác gì có đoá phù dung nổi trên mặt nước trong, đầy vẻ thiên nhiên. Chỉ húp một ngụm thôi đã thấy các giác quan bị tê liệt cả một ngày bỗng dưng thức tỉnh, vẻ mặt anh cũng biến đổi theo. Dường như vỏ bọc mỏng trên mặt đã bị vỡ tan, tất cả các thớ thịt, tất cả các nếp nhăn đều duỗi ra... thật là một món canh ngon tuyệt! Nó khác hẳn các bữa tiệc anh phải thù tiếp - tiệc công việc. Loại tiệc như thế không bao giờ có cơm. Lúc nào cũng quá nhiều chất béo, quá nhiều vị nồng cay làm cháy cả cổ, lưỡi hầu như tê dại.
Anh húp liền hai bát canh rồi mới ăn cơm, cứ một con ốc hạt mít lại một gắp rau, một đằng béo, một đằng giòn, đều là những món trôi cơm. Bát cơm hết veo lúc nào cũng chẳng hay, nhưng anh không xới thêm mà chỉ nhấm nháp một lưng canh nữa, sau đó anh đặt bát xuống, mỉm cười với chị:
- Em nấu sao được món canh này? Ai cũng bảo tiệm ông Vương Già có món canh ngon, nhưng theo anh thì canh ở tiệm ấy cũng không ngon bằng canh nhà nấu.
- Nói ra thì... Kỳ thực rất đơn giản, nhưng phải có lòng kiên trì.
Sau này nhiều lần anh thấy luyến tiếc cuộc sống lúc đó. Cuộc sống thật yên bình. Cảm giác thật tuyệt khi ngồi vào bàn ăn đợi vợ bưng chiếc âu sành lên, màu sắc đẹp mắt khi mở nắp âu ra.
Anh đã kết hôn mười bảy mười tám năm rồi. Vợ anh là bạn thời học đại học, là mối tình đầu. Ra trường hai năm, họ làm lễ cưới và chẳng bao lâu đã có con. Thằng bé chẳng những học vào loại ưu mà còn rất xinh trai, bởi vì chị là hoa khôi của trường, chẳng cần trang điểm cũng đáng yêu. Vì thế nên anh không dễ bị sắc đẹp đàn bà làm kinh động. Vả chăng anh cũng biết sắc đẹp của phụ nữ bây giờ phần lớn nhờ vào mỹ phẩm.
Nhưng sự xuất hiện của Đô Đô là một việc hoàn toàn bất ngờ. Lúc đầu anh thấy đó chỉ là cô bé còn chưa trút bỏ được vẻ ấu trĩ, như một bình hoa thuỷ tinh, đẹp và trong suốt, chỉ để ngắm chứ không dùng được bao lâu. Tới khi nhận ra ý đồ của cô bé, anh còn cảm thấy buồn cười. Nếu không phải là nhân viên của anh, cô bé đáng gọi anh bằng chú. Đương nhiên anh cũng thầm lấy làm thích thú. Cô bé chẳng những xinh đẹp mà gia đình cũng không xoàng. Cha là luật sư nổi danh, mẹ là bác sĩ nổi tiếng, gia đình vốn định cho cô sang Đại học Cambridge du học. Một cô bé như thế mà gần gũi đàn ông thì...
Lúc đầu anh thật sự không hề để ý vì cho rằng Đô Đô chỉ bốc đồng nhất thời, hơn nữa anh không thể phá hoại gia đình của mình. Nhiều năm nay, vợ anh xin nghỉ công việc dạy học ở một trường trung học mà chị đang làm rất tốt, chuyên tâm ở nhà giúp chồng, dạy con. Một phụ nữ ngoài bốn chục tuổi, không có sự nghiệp, cũng không có bạn bè, chị sẽ sống sao đây? Huống hồ rất nhiều đàn ông bây giờ sau khi thành đạt đều tìm thú vui mới, bỏ mặc người vợ kết tóc xe tơ. Anh không muốn mình cũng là hạng đàn ông tầm thường. Nhưng con gái thời nay chỉ thích làm theo ý mình. Các cô muốn gì là vừa khóc vừa gào đòi chết. Bình hoa thuỷ tinh Đô Đô vì yêu anh vô vọng nên đặt mình trên vách đá thẳng đứng. Cuối cùng anh đành phải giơ tay đỡ lấy cô ta.
Anh không về nhà ăn cơm nữa. Sau đó cả đến tối cũng không về. Anh bảo anh quá bận, sau đó lại nói anh muốn ở một mình cho yên tĩnh. Chị im lặng hồi lâu. Cuối cùng chị bảo:
- Thôi thế này vậy, khi nào anh muốn về thì gọi điện.
Anh không thích thuê nhà, bảo phải mua một căn hộ trang bị đầy đủ, đồng bộ, từ đồ đạc đến đồ điện. Đô Đô lại không thích, cô bảo kiểu nhà như thế không có phong cách. Cuối cùng cô đưa anh về ở nhà cô. Đô Đô một mình ở căn hộ hai phòng ở, một phòng khách do cha mẹ mua cho. Cô tự trang trí lấy, một phong cách gọn nhẹ, hiện đại nhưng lại là kiểu còn tốn tiền hơn cả bài trí hoa lệ.
Tình yêu mới, nhà ở mới, không khí mới, điên cuồng mới, cả anh cũng thấy mình như đổi mới. Mấy tháng trời qua đi như có cánh bay. Cũng có lúc cả hai thấy đói. Anh là nhân vật của một nửa công chúng, không thể đi ăn hàng ngày ở tiệm, Đô Đô đành phải gọi các tiệm mang đồ ăn tới nhà. Món ăn đưa đến không có canh, họ có lúc uống thay bằng trà Ô Long đóng hộp và thường xuyên hơn là uống Côca Côla.
Dần dần bữa ăn trở thành công việc khổ sai, bởi các món đưa đến trở nên khó nuốt, hơn nữa anh còn phải che giấu, bởi chỉ cần anh tỏ ra không vừa ý là Đô Đô nói ngay: "Em biết anh lại nhớ cuộc sống trước kia rồi chứ gì? Anh thấy hối thì cứ nói toẹt ra đi!".
Chẳng ngờ một hôm, vừa vào qua cửa, anh đã nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì hưng phấn của Đô Đô. Đô Đô kéo anh vào bếp. Trong bếp là cảnh một siêu thị thu nhỏ sau cơn động đất. Mọi thứ đều rối loạn, cả đến mái tóc của Đô Đô cũng dính một thứ gì đó vàng vàng như mỡ. Tất bật một lúc lâu rồi Đô Đô cũng làm xong. Anh làm ra vẻ không do dự xúc món xúc xích Viên sốt cà chua thêm mười mấy thứ gia vị khác nữa. Ăn xong, anh nói: "Từ nay không cần phải nhiêu khê đến thế. Người giỏi làm cơm thì cho dù chỉ có canh nước trong cải biếc, ăn vào đã thấy sướng!".
Dứt lời, anh lập tức nhận ra mình đã nói một câu không nên nói.
***
Khi tiếng chuông cửa vang lên, trong một giây, chị tưởng anh trở về, nhưng chị hiểu ngay là không phải. Chị mở cửa, một cô gái trẻ đứng ngay trước mặt chị, da trắng nõn nà. Chị thầm hỏi bằng ánh mắt, cô bé nói: "Em là Đô Đô, bạn của chồng chị!".
Chị hiểu ra ngay. Đô Đô muốn tìm một tình cảm nào đó biểu hiện trên nét mặt chị nhưng không hề có. Cô ấy đi vào đề:
- Hôm nay em đến đây, một là muốn thấy chị là người như thế nào, hai là muốn được chị cho ăn cơm chị nấu. Anh thường khen chị nấu món đơn giản nhất cũng thành được món ngon nhất nên em tò mò.
Chị dường như cảm thấy khó nghĩ, lát sau mới nói:
- Thế thì cô ăn tạm bữa cơm xoàng vậy.
Chị dọn ra một bát cơm, hai đĩa thức ăn nhỏ và một cái âu sành. Đô Đô mở âu sành, múc một bát canh, húp một ngụm rồi chẳng cần suy nghĩ đã reo "Oa!". Cô ngờ vực nhìn chị:
- Đây chính là món canh nước trong rau biếc hay sao?
- Anh ấy gọi như thế! - Chị đáp.
- Chị có thể cho em biết canh này nấu như thế nào không?
Chị dường như khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó mới nói:
- Phải chuẩn bị nhiều thứ đấy. Sườn ngon, giămbông Kim Hoa, gà cỏ Tô Bắc, tôm tươi Thái Hồ, măng núi Mạc Can, sò tươi, nấm hương, đến mùa cua thì mua cua hồ Dương Trừng, chặt làm đôi, cho tất cả vào âu đun nhỏ lửa chừng ba bốn giờ. Nước một lần phải đổ cho đủ, không cho muối, bột nêm. Hầm xong, vớt tất cả bã ra, cả những vụn bã nhỏ cho nước thật trong. Lúc gần ăn mới thả đậu phụ, rau cải, những thứ này có thể hút hết váng mỡ.
Đô Đô hít vào một hơi dài. Đây chính là món canh được gọi là "nước trong rau biếc" sao? Lòng dạ người phụ nữ này mới sâu lắng làm sao! Còn người đàn ông kia nói mà chẳng hiểu gì hết. Hàng ngày được hưởng thụ món ngon như thế mà anh lại cho rằng đó là món đơn giản nhất, dễ làm nhất? Chính trong giây phút đó, Đô Đô sâu sắc hiểu ra người phụ nữ ấy. Cô cũng hiểu ra trên thế giới này, giữa tình yêu này và tình yêu kia khác xa nhau biết mấy!
Chị nhìn Đô Đô, cười khoan dung rồi hỏi:
- Cô có thể vì anh ấy mà nấu như vậy không?
Đô Đô ngoẹo đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
- Em có thể làm như vậy, nhưng không cần nữa rồi.
Một tháng sau. Chiều muộn, như thường lệ chị ở trong bếp. Chuông cửa bỗng reo vang, chị mở cửa, bất ngờ lại là anh. Chị ngẩn ra, buột miệng hỏi:
- Sao thế? Quên không mang chìa khoá à?
Anh cảm thấy như trút được gánh nặng, xác định mình có thể rửa tay ngồi vào bàn ăn được rồi. Chị bưng lên một khay to. Chứ không mang thành nhiều lần như trước. Trên khay có hai bát cơm, hai đĩa nhỏ thức ăn và một cái âu sành. Đó là thứ anh nhớ nhung nhất. Không chờ được, anh mở nắp âu, múc ra lưng bát canh. Vẫn có xanh, đỏ, trắng, vẫn là màu nước trong vắt, không có váng mỡ. Anh hấp tấp hút một ngụm, chỉ một ngụm ấy là đã biến sắc mặt.
- Canh gì thế này? - Anh không dám nhổ ra.
Chị nếm một ngụm rồi nói:
- Nước trong rau biếc thì chỉ có thế này thôi.
Anh đặt thìa xuống xét nét nhìn chị. Chị không nhìn anh, thản nhiên ăn cơm. Anh không ăn, châm một điếu thuốc. Chị không hề nhìn anh lấy một cái. Ăn xong miếng cuối cùng, chị thu hết bát đĩa vào khay, sau đó mới nhìn thẳng vào anh nói:
- Nhà ta sau này có thể phải thuê một người giúp việc theo giờ. Em tìm được việc rồi mà việc nhà lại nhiều như vậy.
- Em đi làm? Làm gì? - Anh kinh ngạc hỏi.
- Anh quên rồi à? Em vốn là một cô giáo.
Ngụm canh khó nuốt vừa nãy dường như cuộn lên trong ruột, anh buột miệng hỏi:
- Việc lớn như thế sao không bàn với tôi? Em bây giờ sao thế? - Vừa hỏi xong, anh đã thấy hối. Người đuối lý là anh.
Nhưng chị không nói gì thêm, chỉ nhìn anh một cái. Cái nhìn ấy khiến anh bắt đầu nhận ra mình thật ngu xuẩn.
Phạm Tú Châu trích dịch (Tiểu thuyết tuyển chọn, số 2, năm 2004)
Phan Hướng Lê (Trung Quốc)
3 câu chuyện về cuộc đời của Steve Jobs
Trong một bài phát biểu tại lễ trai bằng tốt nghiệp của trường ĐH danh tiếng Stanford (Mỹ), Steve Jobs đã gây trấn động tại buổi tốt nghiệp hôm đó. Và ngay sau đó bài phát biểu của ông đã nhanh chóng lan rộng trên khắp thế giới thông qua các báo giáo dục và kinh doanh, cũng như trên Internet. Steve Jobs đã gọi bài phát biểu của mình là "ba câu chuyện về cuộc đời mình". Sau đây xin giới thiệu với các bạn 3 câu chuyện đó.
Câu chuyện đầu tiên - “kết nối các sự kiện”
Tôi bỏ học ở trường ĐH Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?
Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một SV trẻ mới tốt nghiệp ĐH, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi. Bà tin rằng nên để những người có bằng ĐH mang tôi về nuôi và đã sắp xếp sẵn mọi thủ tục cho con với 2 vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.
Thế là, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó đang trong danh sách chờ đợi, nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm: “Có một bé trai mới sinh chưa ai nhận. Ông bà có muốn nhận không?” Họ vui mừng đồng ý ngay. Khi mẹ đẻ mới biết bố mẹ tôi chưa bao giờ tốt nghiệp ĐH, thậm chí cha tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, bà nhất định không ký giấy cho con nuôi và chỉ nhượng bộ khi bố mẹ tôi hứa sau này sẽ cho tôi vào ĐH.
17 năm sau, tôi vào ĐH thật. Nhưng tôi lại ngu ngốc chọn một trường đắt tiền ngang với Stanford, và toàn bộ số tiền ít ỏi của bố mẹ tôi, những người lao động chân tay, đổ vào trả tiền học.
Sau sáu tháng, tôi thấy việc đầu tư như vậy thật vô nghĩa. Tôi không biết mình muốn làm gì và cũng không biết trường ĐH sẽ giúp mình như thế nào. Thế mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả đời mới kiếm được. Tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng được thu xếp ổn thoả. Lúc đó thật sự rất run, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng, đấy là quyết định đúng đắn nhất của đời mình. Ngay khi quyết định bỏ học, tôi đã bỏ những môn bắt buộc mà mình không thích và bắt đầu kiếm các lớp có vẻ thú vị hơn.
Tôi không được ở KTX, vì vậy tôi ngủ ở sàn nhà phòng các bạn, trả vỏ lon Coca để lấy 5 cent mua thức ăn, và đi bộ hơn 10 cây số dọc thành phố vào các ngày chủ nhật để đến ăn một bữa làm phúc hàng tuần của đền Hare Krishna. Tôi thật sự thích cuộc sống đó. Và chính những gì đã xem, nghe, thấy, khám phá bằng trí tò mò và tri giác của tuổi trẻ…lúc đó đã biến thành những kinh nghiệm quý báu cho tôi sau này.
ĐH Reed lúc đó có trường học dạy thiết kế thư pháp, có lẽ là đỉnh nhất trong cả nước. Mọi mẫu chữ trên các poster, biển hiệu… xung quanh trường đều rất được thiết kế rất đẹp.
Lúc ấy, coi như đã bỏ học và không phải học những môn bắt buộc nữa, tôi quyết định chọn lớp học về mẫu chữ mỹ thuật để tìm hiểu cung cách thiết kế. Tôi đã tìm hiểu về các mẫu chữ serif, san serif, về các khoảng cách khác nhau giữa các mẫu chữ, về các phương cách làm cho kiểu in (typography). Những kiểu cách vẽ chứ đó thật gợi cảm, tinh tế, giàu lịch sử. Chúng mê hoặc tôi từ lúc nào không hay.
Những thứ viển vông này chắc chẳng đem lại một ứng dụng thực tế nào cho cuộc đời tôi. Thế nhưng 10 năm sau, khi bắt đầu thiết kế chiếc máy tính Macintosh đầu tiên, tất cả quay trở lại. Chúng tôi đã dồn hết kiến thức của mình vào thiết kế chiếc Mac này. Đó là chiếc máy đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp.
Nếu tôi đã không bước chân vào lớp học thiết kế chữ hồi ĐH, chiếc Mac bây giờ sẽ không bao giờ có các kiểu dáng chữ và các phông chữ có khoảng cách đều nhau như thế này. Và vì thế, có lẽ cũng chẳng máy tính cá nhân nào trên thế giới có các kiểu chữ này (vì Windows cóp hoàn toàn từ Mac). Nếu không bao giờ bỏ học, tôi đã không đi học lớp thiết kế chữ này, và các máy tính cá nhân cũng không có được những mẫu chữ tuyệt diệu hôm nay. Dĩ nhiên, khi còn ngồi ghế nhà trường, làm sao tôi có thể kết nối các sự việc theo hướng như vậy? Nhưng 10 năm sau nhìn lại, tất cả đều rất rõ ràng.
Dĩ nhiên, các bạn không thể kết nối các sự việc khi nhìn về phía trước, chỉ có thể làm như vậy khi ta nhìn lại một quãng đường. Vì vậy, các bạn phải tin tưởng rằng các hành vi, sự kiện của hiện tại có một mối liên quan nào đó đến tương lai. Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó - linh tính, số phận, cuộc đời, thuyết nhân quả…bất kỳ cái gì. Lối suy nghĩ này chưa bao giờ làm tôi thất vọng, và chính nó đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.
Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi. Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có 2 người biến thành một tập đoàn trị giá 2 triệu đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao nhất của mình -máy Macintosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.
Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu, mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra khỏi công ty, khi 30 tuổi.
Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.
Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.
Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.
Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở thành vợ tôi.
Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên của thế giới, bộ phim Câu chuyện đồ chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.
Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.
Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.
Tôi tin rằng, điều duy nhất tiếp sức cho mình là việc tình yêu những việc mình làm. Bạn cũng vây, phải tìm thấy niềm đam mê của mình. Đối với công việc hay với người tình đều thế cả. Công việc sẽ chiếm một phần lớn cuộc sống của bạn, và cách duy nhất để thực sự toại nguyện là làm được những điều bạn nghĩ là vĩ đại nhất. Và cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy thì bạn cứ tiếp tục tìm đi. Đừng bằng lòng với sự ổn định. Giống như trong tình yêu vậy, bạn sẽ biết ngay khi bạn tìm thấy nó. Và cũng giống như trong bất kỳ mối quan hệ nào, nó sẽ chỉ tốt đẹp thêm theo năm tháng mà thôi. Bạn cứ tìm đến khi bao giờ thấy, đừng dừng lại.
Câu chuyện thứ ba: Cái chết
Khi 17 tuổi, tôi đọc một câu rằng: “Nếu ngày nào bạn cũng sống như thể đó là ngày tận thế của mình, đến một lúc nào đó bạn sẽ đúng”. Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: “Nếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?” Và khi nhận ra câu trả lời là “không” ngày này qua ngày khác, tôi biết mình cần thay đổi điều gì đó.
Ghi nhớ rằng "một ngày nào đó gần thôi, mình sẽ chết đi" là một bí quyết vô cùng quan trọng giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn trong đời.
Bởi vì hầu hết mọi thứ - những mong đợi của người khác, lòng kiêu hãnh, nỗi lo sợ xấu hổ khi thất bại - tất cả đều phù phiếm trước cái chết, để lại những gì thật sự quan trọng. Luôn nhớ rằng mình sẽ chết là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh sa vào cái bẫy suy nghĩ rằng mình không muốn mất đi cái gì đó. Ta đã hoàn toàn vô sản rồi. Chẳng có lý gì để không đi theo tiếng gọi trái tim.
Một năm trước đây, tôi bị chẩn bệnh ung thư. Tôi đi soi người lúc 7h30 sáng và phát hiện có một khối u trong tuyến tuỵ. Lúc đó, tôi còn chẳng hiểu tuyến tuỵ là gì. Bác sĩ bảo rằng chắc là một loại ung thư không chữa được, và tôi chỉ sống được 3-6 tháng nữa thôi. Bác sĩ khuyên tôi về nhà sắp xếp lại mọi công việc, có thể ngầm hiểu như thế là chuẩn bị mọi thứ trước cái chết. Có nghĩa là phải gói gọn những điều muốn nói với các con trong 10 năm tới trong vòng một vài tháng. Có nghĩa là đảm bảo mọi thứ được sắp xếp ổn thoả để cả mọi thứ đều dễ dàng suôn sẻ khi tôi ra đi.
Cả ngày hôm đó tôi nghĩ đến lời chẩn bệnh. Tối đó tôi lại ngồi khám, người ta cho đèn nội soi vào cổ họng xuống dạ dày và ruột non, lấy kim châm vào tuyến tuỵ để lấy ra một số tế bào từ khối u. Lúc đó tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi kể lại lúc đó khi các bác sĩ soi các tế bào dưới kính hiển vi họ đã bật khóc vì phát hiện ra đây là một trông số rất ít loại u ác tính có thể chữa bằng phẫu thuật. Tôi đã qua phẫu thuật và giờ thì khoẻ rồi.
Không ai muốn chết cả. Kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết ở đó. Thế mà cái chết lại là điểm đến của tất cả chúng ta. Không ai có thể trốn khỏi nó. Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ, bởi Cái chết là sản phẩm tuyệt vời nhất của Cuộc sống. Nó là yếu tố làm thay đổi cuộc sống. Nó gạt bỏ cái cũ và mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ “cái mới” là các bạn, nhưng không xa nữa bạn sẽ trở thành cái cũ và bị loại bỏ. Thứ lỗi cho tôi nếu nói như thế là quá gay cấn, nhưng mà đúng như vậy đấy.
Thời gian của các bạn là có hạn, nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng rơi vào bẫy của sự độc đoán, giáo điều của người khác. Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy có dũng cảm để đi theo tiếng gọi của trái tim và linh tính. Chúng biết bạn thực sự muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu thôi.
Khi tôi còn trẻ, có một tuyển tập tuyệt diệu tên là Catelogue toàn trái đất, được coi như cuốn sách gối đầu giường của thế hệ chúng tôi. Một tác giả tên Stewart Brand đã viết cuốn sách này, và ông đã làm cho nó vô cùng sống động bằng những chấm phá lãng mạn của mình trong đó. Đó là những năm cuối thập kỷ 60, khi chưa có máy tính cá nhân, nên được tạo nên hoàn toàn bằng máy chữ, kéo, và máy chụp ảnh polaroid. Nó giống như một Google trên giấy vậy: rất lý tưởng, tràn đầy các công cụ hay ho và ý tưởng vĩ đại.
Steward và nhóm của ông đã cho ra đời một vài số Catelog toàn trái đất. Số cuối cùng ra vào giữa những năm 70, lúc đó tôi bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở bìa sau cuốn tuyển tập có bức ảnh một con đường ở nông thôn vào một sớm mai, cảnh vật rất thích hợp cho những người thích phiêu lưu tự đi bộ du hành. Ở dưới có dòng chữ: “Hãy cứ đói khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish). Đó là lời tạm biệt của họ trước khi kết thúc. Và tôi luôn ước muốn điều đó cho bản thân. Và bây giờ, khi các bạn tốt nghiệp và bước đến những chân trời mới, tôi cũng chúc các bạn như vậy.
Câu chuyện đầu tiên - “kết nối các sự kiện”
Tôi bỏ học ở trường ĐH Reed sau sáu tháng nhưng vẫn ở lại loanh quanh đến tận 18 tháng nữa mới thực sự ra đi. Tại sao tôi lại chọn bỏ học?
Mọi thứ bắt đầu từ lúc tôi chào đời. Mẹ đẻ của tôi là một SV trẻ mới tốt nghiệp ĐH, chưa chồng. Vì thế, bà quyết định mang tôi cho làm con nuôi. Bà tin rằng nên để những người có bằng ĐH mang tôi về nuôi và đã sắp xếp sẵn mọi thủ tục cho con với 2 vợ chồng luật sư. Chẳng thể ngờ, đến lúc tôi chào đời, họ lại đổi ý muốn có con gái.
Thế là, bố mẹ tôi bây giờ, lúc đó đang trong danh sách chờ đợi, nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm: “Có một bé trai mới sinh chưa ai nhận. Ông bà có muốn nhận không?” Họ vui mừng đồng ý ngay. Khi mẹ đẻ mới biết bố mẹ tôi chưa bao giờ tốt nghiệp ĐH, thậm chí cha tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, bà nhất định không ký giấy cho con nuôi và chỉ nhượng bộ khi bố mẹ tôi hứa sau này sẽ cho tôi vào ĐH.
17 năm sau, tôi vào ĐH thật. Nhưng tôi lại ngu ngốc chọn một trường đắt tiền ngang với Stanford, và toàn bộ số tiền ít ỏi của bố mẹ tôi, những người lao động chân tay, đổ vào trả tiền học.
Sau sáu tháng, tôi thấy việc đầu tư như vậy thật vô nghĩa. Tôi không biết mình muốn làm gì và cũng không biết trường ĐH sẽ giúp mình như thế nào. Thế mà tôi vẫn ngồi đây, tiêu tốn những đồng tiền bố mẹ bỏ bao mồ hôi công sức cả đời mới kiếm được. Tôi quyết định bỏ học và tin rằng, mọi thứ rồi cũng được thu xếp ổn thoả. Lúc đó thật sự rất run, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi hiểu rằng, đấy là quyết định đúng đắn nhất của đời mình. Ngay khi quyết định bỏ học, tôi đã bỏ những môn bắt buộc mà mình không thích và bắt đầu kiếm các lớp có vẻ thú vị hơn.
Tôi không được ở KTX, vì vậy tôi ngủ ở sàn nhà phòng các bạn, trả vỏ lon Coca để lấy 5 cent mua thức ăn, và đi bộ hơn 10 cây số dọc thành phố vào các ngày chủ nhật để đến ăn một bữa làm phúc hàng tuần của đền Hare Krishna. Tôi thật sự thích cuộc sống đó. Và chính những gì đã xem, nghe, thấy, khám phá bằng trí tò mò và tri giác của tuổi trẻ…lúc đó đã biến thành những kinh nghiệm quý báu cho tôi sau này.
ĐH Reed lúc đó có trường học dạy thiết kế thư pháp, có lẽ là đỉnh nhất trong cả nước. Mọi mẫu chữ trên các poster, biển hiệu… xung quanh trường đều rất được thiết kế rất đẹp.
Lúc ấy, coi như đã bỏ học và không phải học những môn bắt buộc nữa, tôi quyết định chọn lớp học về mẫu chữ mỹ thuật để tìm hiểu cung cách thiết kế. Tôi đã tìm hiểu về các mẫu chữ serif, san serif, về các khoảng cách khác nhau giữa các mẫu chữ, về các phương cách làm cho kiểu in (typography). Những kiểu cách vẽ chứ đó thật gợi cảm, tinh tế, giàu lịch sử. Chúng mê hoặc tôi từ lúc nào không hay.
Những thứ viển vông này chắc chẳng đem lại một ứng dụng thực tế nào cho cuộc đời tôi. Thế nhưng 10 năm sau, khi bắt đầu thiết kế chiếc máy tính Macintosh đầu tiên, tất cả quay trở lại. Chúng tôi đã dồn hết kiến thức của mình vào thiết kế chiếc Mac này. Đó là chiếc máy đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp.
Nếu tôi đã không bước chân vào lớp học thiết kế chữ hồi ĐH, chiếc Mac bây giờ sẽ không bao giờ có các kiểu dáng chữ và các phông chữ có khoảng cách đều nhau như thế này. Và vì thế, có lẽ cũng chẳng máy tính cá nhân nào trên thế giới có các kiểu chữ này (vì Windows cóp hoàn toàn từ Mac). Nếu không bao giờ bỏ học, tôi đã không đi học lớp thiết kế chữ này, và các máy tính cá nhân cũng không có được những mẫu chữ tuyệt diệu hôm nay. Dĩ nhiên, khi còn ngồi ghế nhà trường, làm sao tôi có thể kết nối các sự việc theo hướng như vậy? Nhưng 10 năm sau nhìn lại, tất cả đều rất rõ ràng.
Dĩ nhiên, các bạn không thể kết nối các sự việc khi nhìn về phía trước, chỉ có thể làm như vậy khi ta nhìn lại một quãng đường. Vì vậy, các bạn phải tin tưởng rằng các hành vi, sự kiện của hiện tại có một mối liên quan nào đó đến tương lai. Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó - linh tính, số phận, cuộc đời, thuyết nhân quả…bất kỳ cái gì. Lối suy nghĩ này chưa bao giờ làm tôi thất vọng, và chính nó đã tạo nên tất cả những khác biệt trong cuộc đời mình.
Câu chuyện thứ hai: Tình yêu và sự mất mát
Tôi đã rất may mắn khi tìm thấy điều mình thực sự yêu thích khi còn trẻ tuổi. Woz và tôi bắt đầu thiết kế máy Apple trong gara ô tô của bố mẹ tôi hồi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi làm việc rất chăm chỉ, và trong vòng 10 năm sau, Apple đã trưởng thành. Từ một bộ sậu chỉ có 2 người biến thành một tập đoàn trị giá 2 triệu đô la với hơn 4.000 nhân viên. Chúng tôi đã cho ra đời sản phẩm đỉnh cao nhất của mình -máy Macintosh - năm trước đó, lúc tôi mới bước sang tuổi 30.
Rồi tôi bị đuổi việc. Làm sao có thể bị đuổi việc khỏi một công ty bản thân mình sáng lập nên? Chuyện là thế này. Khi Apple mở rộng, chúng tôi thuê một người mà tôi nghĩ là rất tài năng để điều hành công ty cùng mình. Một hai năm đầu, mọi thứ đều ổn. Nhưng rồi những định hướng tương lai có điểm bất đồng, cuối cùng, chúng tôi cãi nhau. Hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, tôi thì ra khỏi công ty, khi 30 tuổi.
Tâm huyết của cả một thời kỳ đã tiêu tan, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Một vài tháng sau đó, không biết phải làm gì, tôi cảm thấy đã không phải với các bậc tiền bối, đã bỏ lỡ cơ hội khi nó đến tầm tay. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce và cố gắng nói lời xin lỗi vì đã làm hỏng mọi chuyện. Là một trường hợp thất bại mà công chúng đều biết đến, thậm chí tôi còn nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi thung lũng nơi mình sống.
Nhưng rồi có một điều mà dần dần tôi nhận ra - tôi vẫn rất yêu những việc mình làm! Những biến đổi ở Apple đã không hề làm giảm sút niềm đam mê đó. Tôi đã bị từ chối, nhưng vẫn yêu. Vì thế, tôi quyết định làm lại.
Lúc đó, tôi không thể nhận thức được rằng, chính việc bị đuổi khỏi Apple là điều tuyệt vời nhất đã diễn ra trong đời. Những gánh nặng của vinh quang được thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm khi bắt đầu lại từ đầu và không chắc chắn về mọi thứ. Tôi được tự do bước vào thời kỳ sáng tạo nhất của cuộc đời.
Trong vòng 5 năm sau đó, tôi bắt đầu một công ty tên là NeXT, một công ty khác tên Pixar, và đem lòng yêu một người phụ nữ tuyệt vời sau này đã trở thành vợ tôi.
Pixar bắt đầu sản xuất các phim hoạt hình sử dụng công nghệ máy tính đầu tiên của thế giới, bộ phim Câu chuyện đồ chơi (Toy Story), và bây giờ đã trở thành một trong những xưởng sản xuất phim hoạt hình thành công nhất thế giới.
Vật đổi sao dời, cuối cùng thì Apple lại mua lại NeXT và tôi trở về Apple, sử dụng chính những công nghệ đã phát triển ở NeXT vào phục hưng lại cho Apple. Tôi và Laurence đã cùng nhau xây dựng một gia đình đầm ấm.
Tôi tin chắc rằng, những điều kỳ diệu trên đã không xảy ra nếu tôi không bị đuổi khỏi Apple. Đó là một liều thuốc đắng, nhưng đúng là bệnh nhân cần có nó. Đôi lúc cuộc đời quẳng một cục gạch vào đầu bạn. Đừng mất niềm tin.
Tôi tin rằng, điều duy nhất tiếp sức cho mình là việc tình yêu những việc mình làm. Bạn cũng vây, phải tìm thấy niềm đam mê của mình. Đối với công việc hay với người tình đều thế cả. Công việc sẽ chiếm một phần lớn cuộc sống của bạn, và cách duy nhất để thực sự toại nguyện là làm được những điều bạn nghĩ là vĩ đại nhất. Và cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm. Nếu chưa tìm thấy thì bạn cứ tiếp tục tìm đi. Đừng bằng lòng với sự ổn định. Giống như trong tình yêu vậy, bạn sẽ biết ngay khi bạn tìm thấy nó. Và cũng giống như trong bất kỳ mối quan hệ nào, nó sẽ chỉ tốt đẹp thêm theo năm tháng mà thôi. Bạn cứ tìm đến khi bao giờ thấy, đừng dừng lại.
Câu chuyện thứ ba: Cái chết
Khi 17 tuổi, tôi đọc một câu rằng: “Nếu ngày nào bạn cũng sống như thể đó là ngày tận thế của mình, đến một lúc nào đó bạn sẽ đúng”. Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: “Nếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?” Và khi nhận ra câu trả lời là “không” ngày này qua ngày khác, tôi biết mình cần thay đổi điều gì đó.
Ghi nhớ rằng "một ngày nào đó gần thôi, mình sẽ chết đi" là một bí quyết vô cùng quan trọng giúp tôi quyết định những lựa chọn lớn trong đời.
Bởi vì hầu hết mọi thứ - những mong đợi của người khác, lòng kiêu hãnh, nỗi lo sợ xấu hổ khi thất bại - tất cả đều phù phiếm trước cái chết, để lại những gì thật sự quan trọng. Luôn nhớ rằng mình sẽ chết là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh sa vào cái bẫy suy nghĩ rằng mình không muốn mất đi cái gì đó. Ta đã hoàn toàn vô sản rồi. Chẳng có lý gì để không đi theo tiếng gọi trái tim.
Một năm trước đây, tôi bị chẩn bệnh ung thư. Tôi đi soi người lúc 7h30 sáng và phát hiện có một khối u trong tuyến tuỵ. Lúc đó, tôi còn chẳng hiểu tuyến tuỵ là gì. Bác sĩ bảo rằng chắc là một loại ung thư không chữa được, và tôi chỉ sống được 3-6 tháng nữa thôi. Bác sĩ khuyên tôi về nhà sắp xếp lại mọi công việc, có thể ngầm hiểu như thế là chuẩn bị mọi thứ trước cái chết. Có nghĩa là phải gói gọn những điều muốn nói với các con trong 10 năm tới trong vòng một vài tháng. Có nghĩa là đảm bảo mọi thứ được sắp xếp ổn thoả để cả mọi thứ đều dễ dàng suôn sẻ khi tôi ra đi.
Cả ngày hôm đó tôi nghĩ đến lời chẩn bệnh. Tối đó tôi lại ngồi khám, người ta cho đèn nội soi vào cổ họng xuống dạ dày và ruột non, lấy kim châm vào tuyến tuỵ để lấy ra một số tế bào từ khối u. Lúc đó tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi kể lại lúc đó khi các bác sĩ soi các tế bào dưới kính hiển vi họ đã bật khóc vì phát hiện ra đây là một trông số rất ít loại u ác tính có thể chữa bằng phẫu thuật. Tôi đã qua phẫu thuật và giờ thì khoẻ rồi.
Không ai muốn chết cả. Kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết ở đó. Thế mà cái chết lại là điểm đến của tất cả chúng ta. Không ai có thể trốn khỏi nó. Có lẽ đó cũng là điều hợp lẽ, bởi Cái chết là sản phẩm tuyệt vời nhất của Cuộc sống. Nó là yếu tố làm thay đổi cuộc sống. Nó gạt bỏ cái cũ và mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ “cái mới” là các bạn, nhưng không xa nữa bạn sẽ trở thành cái cũ và bị loại bỏ. Thứ lỗi cho tôi nếu nói như thế là quá gay cấn, nhưng mà đúng như vậy đấy.
Thời gian của các bạn là có hạn, nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác. Đừng rơi vào bẫy của sự độc đoán, giáo điều của người khác. Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy có dũng cảm để đi theo tiếng gọi của trái tim và linh tính. Chúng biết bạn thực sự muốn gì. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu thôi.
Khi tôi còn trẻ, có một tuyển tập tuyệt diệu tên là Catelogue toàn trái đất, được coi như cuốn sách gối đầu giường của thế hệ chúng tôi. Một tác giả tên Stewart Brand đã viết cuốn sách này, và ông đã làm cho nó vô cùng sống động bằng những chấm phá lãng mạn của mình trong đó. Đó là những năm cuối thập kỷ 60, khi chưa có máy tính cá nhân, nên được tạo nên hoàn toàn bằng máy chữ, kéo, và máy chụp ảnh polaroid. Nó giống như một Google trên giấy vậy: rất lý tưởng, tràn đầy các công cụ hay ho và ý tưởng vĩ đại.
Steward và nhóm của ông đã cho ra đời một vài số Catelog toàn trái đất. Số cuối cùng ra vào giữa những năm 70, lúc đó tôi bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở bìa sau cuốn tuyển tập có bức ảnh một con đường ở nông thôn vào một sớm mai, cảnh vật rất thích hợp cho những người thích phiêu lưu tự đi bộ du hành. Ở dưới có dòng chữ: “Hãy cứ đói khát và dại dột” (Stay hungry. Stay foolish). Đó là lời tạm biệt của họ trước khi kết thúc. Và tôi luôn ước muốn điều đó cho bản thân. Và bây giờ, khi các bạn tốt nghiệp và bước đến những chân trời mới, tôi cũng chúc các bạn như vậy.
Nhận thức về cuộc sống !
Có bao giờ bạn tự hỏi : « Điều gì định hướng cho tôi trong cuộc sống ? »,«Tôi mất thời gian suy nghĩ về điều gì ? », « Ai hay điều gì thường xâm chiếm tư tưởng tôi ? ». Đó chính là nhận thức của bạn trong cuộc sống.Điều quan trọng nhất với bạn chính là quan điểm sống của bạn,cặp kính nhìn đời của bạn,hay như tôi thích gọi : là trọng tâm cuộc đời của bạn. Vậy thường thì tuổi mưói lớn đặt trọng tâm cuộc đời vào đâu ? Thường thì vào bạn bè,cah mẹ,vật chất,thể thao,sở thích, người yêu, thần tượng, kẻ thù, bản thân,công việc... Mỗi thứ đều có 1 ưu điểm nhưng tất cả đều chưa đầu đủ dưới những khía cạnh khác nhau. Hãy cùng nhau xem xét xem ta nên đặt trọng tâm vào đâu nhé .
Đặt trọng tâm vào bạn bè
Không có gì tốt hơn là có 1 nhóm bạn tốt, và không có gì tệ hơn việc bị bạn bè xa lánh.Bạn bè là quan trọng nhưng không nên đặt trọng tâm vào đó . Vì soa ? Vì họ hay thay đổi. Cũng có khi họ nói xấu sau lưng bạn hoặc có 1 tình bạn mới và bỏ quên bạn. Hơn nữa, nếu bạn cố thay đổi bản thân để hợp với các bạn , để được kết bạn thì bạn đã tự làm tổn hại đến những phẩm chất của chính mình.
Bạn có tin không ? 1 ngày nào đó, bạn hữu không còn là điều lớn nhất trong đời bạn .Hồi ở trường Trung học, tôi có 1 nhóm bạn tuyệt vời. Chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đi bơi trong những con kênh cấm, dự những buổi tiệc sinh nhật,cùng hẹn hò với bạn gái... Tôi yêu mến họ. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ là bạn của nhau mãi mãi. Tuy nhiên,sau khi tốt nghiệp và chia tay, tôi ngạc nhiên khi nhận ra chúng tôi rất hiếm khi gặp nhau. Chúng tôi sống cách biệt nhau, và những mối quan hệ mới,công việc làm ăn , gia đình chiếm hầu hết thời gian của chúng tôi.Khi còn ở tuổi thiếu niên, tôi không bao giờ hiểu được điều này.
Hãy kết bạn càng nhiều càng tốt, nhưng đừng lấy họ làm nền tảng của đời bạn .Đó là 1 nền móng không vững chắc.
Đặt trọng tâm vào vật chất
Đôi khi chúng ta nhìn đời qua cặp kính của cải hay vật chất : mình phải có chiếc xe đẹp nhất, bộ đồ hiệu, máy hát hiện đại nhất, va fnh` thứ nữa mà chúng ta cho rằng có thể đem lại hạnh phúc. Vật chất còn núp dưới hình thức danh vọng hay sự thành đạt : như chức lớp trưởng ,đóng vai chính trong 1 vở kịch, uỷ viên hội sinh viên...
Không có gì sai trái nếu chúng ta đạt được thành quả và hưởng thụ nó, nhưng đừng bao giờ đặt trọng tâm cuộc sống vào vật chất. Về lâu dài, giá trị vật chất sẽ mất đi. Tôi đã từng đọc được 1 câu rất hay : « Nếu như tôi có những gì giúp khẳng định tôi là ai, vậy khi những thứ đó mất đi, thì tôi là ai ? ».
Đặt trọng tâm vào bạn trai hay bạn gái
Đây là cái bẫy dễ mắc nhất. Khi bạn đặt trọng tâm vào ai đó, bạn sẽ mất đi vẻ hấp dẫn của riêng bạn . Trước hết, nếu bạn đặt trọng tâm vào « người ta » thì bạn sẽ không còn là mục tiêu có sức cúôn hút nữa. 2 bạn sẽ mau chóng trở nên ngột ngạt vì bạn bị toàn bộ cuộc sống tình cảm của người ấy bao vây.
Hãy quan sát 2 người sau : Tasha và Brady. Brady đặt Tasha làm trọng tâm cuộc đời mình, và bạn sẽ thấy sự bất ổn, mất độc lập của cuộc đời Brady như sau :
Mỗi khi Tasha Đưa ra 1 lời chỉ trích...thì Brady cảm thấy « Ngày hôm nay của mình tiêu tan rồi » .
Mỗi khi Tasha Đùa với bạn thân của Brady...thì Brady cảm thấy « Mình đã bị lừa dối. Mình ghét thằng bạn mình quá ».
Mỗi khi Tasha Đi chơi với người khác...thì Brady cảm thấy « Cuộc đời mình thế là hết.Tasha không thích mình nữa ».
Khi lần đầu tiên tôi hẹn hò với vợ tôi bây giờ, bạn biết phản ứng của nàng ra sao không ? Nàng từ chối với 1 nụ cười, nhưng không hề cáo lỗi. Nhưng chính điều đó đã hấp dẫn tôi .Nàng chính là nàng và có sức thu hút từ bên trong tính cách độc lập của mình.Hãy tin tôi đi,bạn sẽ trở nên quyến rũ hơn nếu không đặt trọng tâm vào người mình thích. Đặt trọng tâm vào người khác không bày tỏ được bạn yêu họ, chỉ đơn giản là bạn phụ thuộc họ.
Hãy có thêm nhiều bạn trai,bạn gái nếu bạn thích, nhưng đừng bị ám ảnh hay phụ thuộc vào họ, bởi vì những mối quan hệ như vậy thường mong manh như 1 thứ đồ dễ vỡ ( mặc dù cũng có những ngoại lệ ).
Đặt trọng tâm vào học tập
Ở tuổi mới lớn,việc đặt trọng tâm vào học tập rất phổ biến. Lisa đã hối hận vì đặt trọng tâm vào họp tập trong 1 thời gian dài :
Tôi có nhiều tham vọng và múôn trở thành bác sĩ giải phẫu thần kinh. Từ khi còn học lớp 7 tôi đã siêng năng như 1 sinh viên ĐH : Thức dậy vào 6h sáng và đi ngủ vào lúc 2h sáng chỉ để học ! Bố mẹ cũng cố làm tôi thư giãn, nhưng tôi kỳ vọng ở chính bản thân mình. Giờ đây, tôi nhận ra tôi có thể đạt được điều đó mà không cầm pảhi cố gắng tới mức như vậy, và lẽ ra tôi đã có những phút giây vui vẻ hơn, và không bị đánh rơi cả tuổi trẻ của mình.
Việc học hành rất cần thiết cho tương lai của chúng ta và phải là ưu tiên hàng đầu. Nhưng chúng ta nên cẩn thận,đừng để cho những danh hiệu kia chi phối hoàn toàn cuộc sống của chúng ta. Những thiếu niên lấy trường học làm trung tâm thường bị ám ảnh bởi việc đạt thứ hàng cao đến nỗi họ quên rằng mục đích thực sự của việc học là hiểu biết. Như hàng ngàn người đã làm được , bạn có thể học rất xuất sắc nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng khoẻ khoắn trong đời sống.
Hãy nhớ rằng giá trị của chúng ta không phải được tính bằng tổng số điểm trung bình của chúng ta.
Đặt trọng tâm vào bố mẹ
Bố mẹ có thể là nguồn thương yêu và định hướng tốt của bạn . Bạn nên kính trọng và tin yêu bố mẹ, nhưng việc đặt trọng tâm vào bố mẹ và sống chỉ để làm vui lòng các bậc phụ mẫu hơn là sống vì mình chưa chắc đã hay lắm đâu. Hãy xem những gì đã xảy ra với 1 bạn gái tên Laura ở Louisiana :
Tôi học hành rất siêng năng và cả học kỳ và kết quả cuối cùng thật mỹ mãn : 6 điểm 10 và 1 điểm 8. Thế nhưng khi tôi đem sổ liên lạc về nhà thì bố mẹ tôi lại thất vọng : Tại sao không phải là 7 điểm 10. Tôi múôn oà khóc ngay lập tức, bố mẹ muốn gì ở tôi ? Sau đí, khi tôi lớn lên, mỗi quyết định của tôi đều có sự hiện diện của câu hỏi : bố mẹ múôn tôi làm gì ? Họ có hãnh diện về tôi không ? Bố mẹ có thương tôi không ? ĐIều đó ám ảnh tôi đến nỗi tôi mất cả tự chủ. Tôi cảm thấy mình bất tài vô dụng. Đột nhiên tôi khám phá ra, bố mẹ cũng không tán thành như vậy, nếu tôi cứ tiếp tục thế tôi sẽ đánh mất chính mình. Vì vậy tôi bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình theo những nguyên tắc của bản thân. Cúôi cùng tôi đã có sự tự tin, làm cho những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt khác đi, theo đúng con người thật của tôi . Bố mẹ tôi tỏ ra yêu quý tôi hơn. Tôi vẫn quan tâm đến suy nghĩ và ý múôn của bố mẹ và vẫn bị ảnh hưởng bởi những ý kiến của các cụ, nhưng tôi đã tự chịu trách nhiệm về đời mình, và tôi luôn cố gắng làm bản thân vừa lòng trước khi làm vừa lòng người khác.
Những trọng tâm khác
Danh sách những trọng tâm có thể khéo dài mãi . Thể thao và những sở thích khác là 1 trọng tâm lớn. Nhưng ta thường thấy những người` chỉ chú tâm vào thể thao và cố tạo nên tính cách sao cho thành 1 vận động viên lớn sẽ chỉ nhận được nỗi đau khi kết thúc nghề vận động viên ! Và những anh chàng tội nghiệp này lại phải làm lại từ đầu. Kết cục tương tự cũng thường xảy ra với các đam mê khác như khiêu vũ, sân khấu, âm nhạc.
Vậy còn đặt trọng tâm vào thần tượng thì sao ? Nếu bạn xây đời mình thông qua hình ảnh của 1 người` nào đó mà bạn xem là người hùng của mình như 1 ngôi sao âm nhạc hay điện ảnh, thì điều gì sẽ xảy ra khi họ chết, hay khi họ kết thúc sự ngiệp 1 cách tệ hại ? Khi đó bạn sẽ thế nào ?
Đôi khi chúng ta đặt trọng tâm vào kẻ thù và tạo nên 1 cuộc sống chỉ có thù ghét và trả thù. Điều này thường xảy ra với những bạn trẻ có hoàn cảnh bất hạnh. Đây thật là 1 trọng tâm sai lầm.
Lấy công việc làm trọng tâm là 1 căn bệnh thường xảy anh ở những người` lớn tuổi, nhưng cũng có thể đến với tuổi thanh thiếu niên. Chứng nghiện làm việc thường bị dẫn dắt bởi 1 nhu cầu bức xúc có thêm mọi thứ như tiền bạc, xe cộ, địa vị, sự thừa nhận của xã hội... Những thứ này có thể đáp ứng cho người ta trong 1 thời gian, nhưng không bao giờ đưa đến hạnh phúc hoàn toàn.
1 trọng tâm khá phổ biến nữa là chú tâm vào chính bản thân mình. Điều này gây cho bạn cảm giác quá lo lắng về hoàn cảnh bản thân mà không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh bạn .
Như bạn thấy, tất cả các quan niệm trên không mang đến 1 sự ổn định bền vững mà chúng ta cần. Không phải tôi muốn nói rằng bạn không nên cố gắng hết sức để trở nên thật giỏi trong 1 lĩnh vực như khiêu vũ hay hùng biện, cũng như tạo những quan hệ thật sâu sắc với bố mẹ và bạn bè – những việc này nên làm lắm chứ. Nhưng có 1 ranh giới giữa việc say mê với việc đặt cả cuộc đời mình vào đó.Đó chính là lằn ranh chúng ta không nên vượt qua.
Đặt trọng tâm vào Nguyên Tắc Sống : Vấn đề đúng đắn
Vậ có 1 trọng tâm nào thật sự là chỗ dựa không ? Đó chính là Nguyên Tắc Sống Đúng Đắn.
Tất cả chúng ta đều biết tác dụng của trọng lực : Hãy thả 1 trái banh từ trên cao xuống, nó sẽ tự rơi. Đó là 1 nguyên lý tự nhiên hay còn gọi là 1 nguyên tắc. Có nhiều nguyên tắc chi phố thế giới tự nhiên , chi phối thế giới loài người. Những nguyên tắc này không tùy thuộc vào bất kỳ ai, chúng được áp dụng công bằng với tất cả mọi người. Sự chân thật là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, đạo đức, tình yêu là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, tinh thần trách nhiệm, sự điều độ , trugn thành ... là những nguyên tắc đạo đức trong cuộc sống .Cũng như 1 la bàn luôn chỉ đúng hướng Bắc, trái tim bạn sẽ nhận ra đâu là nguyên tắc đúng.
Nguyên tắc sống đúng đắn không bao giờ làm bạn thất bại . Nguyên tắc sống không nói xấu sau lưng bạn, nó không lớn lên và rời xa bạn, nó không có nỗi đau khi bị thất nghiệp. Nó cũng không phụ thuộc vào màu da, giới tính, sức khoẻ hay ngoại hình. Lấy nguyên tắc làm trung tâm cuộc sống là nền tảng bền vững, ổn định, chắc chắn nhất mà bạn có thể dựa vào, và tất cả chúng ta đều cần có nó.
Nếu bạn sống với nguyên tắc sẵn lòng giúp đỡ, tôn trọng người` khác, sống tình cảm thì bạn sẽ dễ dàng có nhiều bạn bè và bạn sẽ trở thành 1 người bạn tốt. Đặt ra những nguyên tắc sống đúng đắn cũng là 1 cách để trở thành 1 người có tư cách tốt.
Hãy quyết định ngay từ bây giờ những nguyên tắc nào xứng đáng để bạn đặt trọng tâm cuộc sống vào đó. Ở bất kỳ tình huống nào bạn cũng nên tự hỏi : Nguyên tắc nào nên áp dụng ở đây ?
Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, hay gặp thất bại trong đời :Hãy thử nguyên tắc cân bằng.
Nếu bạn thấy không ai tin mình thì nguyên tắc chân thật là điều bạn cần.
Như câu chuyện dưới đây, giữ lời hứa là nguyên tắc đặt ra :
Một trận động đất xảy ra tại 1 trường học ở Mỹ . Khung cảnh hoang tàn của ngôi trường sau khi động đất làm những cha mẹ học sinh bật khóc vì tuyệt vọng. Trong khi đội cứu hộ cố gắng cứu 1 vài em bé từ những lớp học ít bị đổ nát, 1 người` đàn ông cứ xông vào những nơi nguy hiểm vì những bức tường có thẻ sập xuống bất cứ lúc nào và luôn miệng hỏi mọi người` : « Có thấy Paul con trai của tôi đâu không ? ».Mọi người đều nghĩ rằng ông phát cuồng vì mất con và làm cản trở công việc của những người` cứu hộ, họ khuyên ông nên gtránh ra xa nhưng ông nói : « Tôi luôn nói với Paul rằng dù thế nào đi nữa bố cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con ». Khi đội cứu hộ bắt đầu dừng tay và đinh ninh rằng họ đã kéo hết được những người sống sót ra khỏi đống gạch vụn thì người` đàn ông nọi vẫn kiên nhẫn tìm kiếm. Bỗng nhiên, ông nghe thấy 1 tiếng gọi xa xăm từ dưới lòng đất : « Bố ơi, chúng con đây nè ». Ông điên cuồng đào bới, mọi người` xung quanh xúm vào giúp ông . Như 1 phép lạ, dưới đống gạch đổ nát là 1 khoảng trống, trong đó khảng hơn 1 chục đứa trẻ ngước mắt lên hy vọng. Người cha lần lượt kéo từng đứa trẻ lên và Paul, con ông là người` lên sau cùng. Khi đã ở trong vòng tay cha, cậu bé nói trong nước mắt : « Con biết bố không bao giờ bỏ con mà. Các bạn không tin con vì sợ lắm nên con chờ bố đến và để các bạn ra trước vì bố sẽ không bao giờ bỏ con đâu ! »
Trong những phần tiếp theo , bạn sẽ thấy rằng mỗi thói quen trong đó đều dựa trên cơ sở của 1 hay 2 nguyên tắc sống. Và nhờ đó mà những thói quen này rất có hiệu lực.
Từng bước một ...
Ở cuối mỗi phần, tôi sẽ bày cho bạn từng bước nhỏ để làm thử ngay lập tức những gì đã đọc. Nó rất đơn giản nhưng hiệu quả để bạn đạt được những mục tiêu lớn.
Từng bước tạo thói quen
• Mỗi khi nhìn vào gương hãy đưa ra một lời nhận xét tốt đẹp về bản thân.
• Bày tỏ sự tán đồng, khen ngợi của mình với quan điểm của người khác. (oh,đó là 1 ý kiến hay - chiếc áo đẹp lắm ...)
• Hãy nghĩ về những mặc cảm gây cản trở cho bản thân, hãy làm những gì để phản bác lại quan điểm đó.
• Nghĩ về 1 người thân mà gần đây bạn thấy cư xử lạ lùng. Hãy tìm hiểu xem điều gì khiến họ trở nên như vậy ?
• Khi rảnh rỗi thì bạn hay nghĩ về điều gì nhất ? Điều gì xâm chiếm tâm tư và thời gian của bạn ?
• Luật lệ vàng chi phối tất cả ! Bắt đầu từ ngày hôm nay hãy cư xử với mọi người theo cách mà bạn muốn họ cư xử với mình. Đừng nổi nóng , đừng than phiền hay chỉ trích ai, trừ phi bạn muốn bị đối xử như vậy.
• Tìm 1 nơi vắng lặng, để bạn có thể suy nghĩ 1 mình. Suy nghĩ về những điều quan trọng nhất đối với bạn.
• Lắng nghe chăm chú những lời ca của bản nhạc bạn thường nghe nhất. Đánh giá xem nó có hoà hợp với các nguyên tắc mà bạn tin tưởng không ?
• Khi làm việc gì đó hãy nghĩ về nguyên tắc làm việc siêng năng, cố thêm chút nữa, thêm chút nữa và bạn sẽ thấy kết quả cuối cùng còn hơn cả mong đợi.
• Nếu bạn gặp tình huống gay go và không biết nên làm gì, hãy tự hỏi : « Nên theo nguyên tắc nào đây ? ( chân thật, tình cảm, trung thực, siêng năng, kiên nhẫn ...) » và đi theo nguyên tắc đó, đừng ngoái đầu lại.
Đặt trọng tâm vào bạn bè
Không có gì tốt hơn là có 1 nhóm bạn tốt, và không có gì tệ hơn việc bị bạn bè xa lánh.Bạn bè là quan trọng nhưng không nên đặt trọng tâm vào đó . Vì soa ? Vì họ hay thay đổi. Cũng có khi họ nói xấu sau lưng bạn hoặc có 1 tình bạn mới và bỏ quên bạn. Hơn nữa, nếu bạn cố thay đổi bản thân để hợp với các bạn , để được kết bạn thì bạn đã tự làm tổn hại đến những phẩm chất của chính mình.
Bạn có tin không ? 1 ngày nào đó, bạn hữu không còn là điều lớn nhất trong đời bạn .Hồi ở trường Trung học, tôi có 1 nhóm bạn tuyệt vời. Chúng tôi cùng nhau làm mọi thứ, đi bơi trong những con kênh cấm, dự những buổi tiệc sinh nhật,cùng hẹn hò với bạn gái... Tôi yêu mến họ. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ là bạn của nhau mãi mãi. Tuy nhiên,sau khi tốt nghiệp và chia tay, tôi ngạc nhiên khi nhận ra chúng tôi rất hiếm khi gặp nhau. Chúng tôi sống cách biệt nhau, và những mối quan hệ mới,công việc làm ăn , gia đình chiếm hầu hết thời gian của chúng tôi.Khi còn ở tuổi thiếu niên, tôi không bao giờ hiểu được điều này.
Hãy kết bạn càng nhiều càng tốt, nhưng đừng lấy họ làm nền tảng của đời bạn .Đó là 1 nền móng không vững chắc.
Đặt trọng tâm vào vật chất
Đôi khi chúng ta nhìn đời qua cặp kính của cải hay vật chất : mình phải có chiếc xe đẹp nhất, bộ đồ hiệu, máy hát hiện đại nhất, va fnh` thứ nữa mà chúng ta cho rằng có thể đem lại hạnh phúc. Vật chất còn núp dưới hình thức danh vọng hay sự thành đạt : như chức lớp trưởng ,đóng vai chính trong 1 vở kịch, uỷ viên hội sinh viên...
Không có gì sai trái nếu chúng ta đạt được thành quả và hưởng thụ nó, nhưng đừng bao giờ đặt trọng tâm cuộc sống vào vật chất. Về lâu dài, giá trị vật chất sẽ mất đi. Tôi đã từng đọc được 1 câu rất hay : « Nếu như tôi có những gì giúp khẳng định tôi là ai, vậy khi những thứ đó mất đi, thì tôi là ai ? ».
Đặt trọng tâm vào bạn trai hay bạn gái
Đây là cái bẫy dễ mắc nhất. Khi bạn đặt trọng tâm vào ai đó, bạn sẽ mất đi vẻ hấp dẫn của riêng bạn . Trước hết, nếu bạn đặt trọng tâm vào « người ta » thì bạn sẽ không còn là mục tiêu có sức cúôn hút nữa. 2 bạn sẽ mau chóng trở nên ngột ngạt vì bạn bị toàn bộ cuộc sống tình cảm của người ấy bao vây.
Hãy quan sát 2 người sau : Tasha và Brady. Brady đặt Tasha làm trọng tâm cuộc đời mình, và bạn sẽ thấy sự bất ổn, mất độc lập của cuộc đời Brady như sau :
Mỗi khi Tasha Đưa ra 1 lời chỉ trích...thì Brady cảm thấy « Ngày hôm nay của mình tiêu tan rồi » .
Mỗi khi Tasha Đùa với bạn thân của Brady...thì Brady cảm thấy « Mình đã bị lừa dối. Mình ghét thằng bạn mình quá ».
Mỗi khi Tasha Đi chơi với người khác...thì Brady cảm thấy « Cuộc đời mình thế là hết.Tasha không thích mình nữa ».
Khi lần đầu tiên tôi hẹn hò với vợ tôi bây giờ, bạn biết phản ứng của nàng ra sao không ? Nàng từ chối với 1 nụ cười, nhưng không hề cáo lỗi. Nhưng chính điều đó đã hấp dẫn tôi .Nàng chính là nàng và có sức thu hút từ bên trong tính cách độc lập của mình.Hãy tin tôi đi,bạn sẽ trở nên quyến rũ hơn nếu không đặt trọng tâm vào người mình thích. Đặt trọng tâm vào người khác không bày tỏ được bạn yêu họ, chỉ đơn giản là bạn phụ thuộc họ.
Hãy có thêm nhiều bạn trai,bạn gái nếu bạn thích, nhưng đừng bị ám ảnh hay phụ thuộc vào họ, bởi vì những mối quan hệ như vậy thường mong manh như 1 thứ đồ dễ vỡ ( mặc dù cũng có những ngoại lệ ).
Đặt trọng tâm vào học tập
Ở tuổi mới lớn,việc đặt trọng tâm vào học tập rất phổ biến. Lisa đã hối hận vì đặt trọng tâm vào họp tập trong 1 thời gian dài :
Tôi có nhiều tham vọng và múôn trở thành bác sĩ giải phẫu thần kinh. Từ khi còn học lớp 7 tôi đã siêng năng như 1 sinh viên ĐH : Thức dậy vào 6h sáng và đi ngủ vào lúc 2h sáng chỉ để học ! Bố mẹ cũng cố làm tôi thư giãn, nhưng tôi kỳ vọng ở chính bản thân mình. Giờ đây, tôi nhận ra tôi có thể đạt được điều đó mà không cầm pảhi cố gắng tới mức như vậy, và lẽ ra tôi đã có những phút giây vui vẻ hơn, và không bị đánh rơi cả tuổi trẻ của mình.
Việc học hành rất cần thiết cho tương lai của chúng ta và phải là ưu tiên hàng đầu. Nhưng chúng ta nên cẩn thận,đừng để cho những danh hiệu kia chi phối hoàn toàn cuộc sống của chúng ta. Những thiếu niên lấy trường học làm trung tâm thường bị ám ảnh bởi việc đạt thứ hàng cao đến nỗi họ quên rằng mục đích thực sự của việc học là hiểu biết. Như hàng ngàn người đã làm được , bạn có thể học rất xuất sắc nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng khoẻ khoắn trong đời sống.
Hãy nhớ rằng giá trị của chúng ta không phải được tính bằng tổng số điểm trung bình của chúng ta.
Đặt trọng tâm vào bố mẹ
Bố mẹ có thể là nguồn thương yêu và định hướng tốt của bạn . Bạn nên kính trọng và tin yêu bố mẹ, nhưng việc đặt trọng tâm vào bố mẹ và sống chỉ để làm vui lòng các bậc phụ mẫu hơn là sống vì mình chưa chắc đã hay lắm đâu. Hãy xem những gì đã xảy ra với 1 bạn gái tên Laura ở Louisiana :
Tôi học hành rất siêng năng và cả học kỳ và kết quả cuối cùng thật mỹ mãn : 6 điểm 10 và 1 điểm 8. Thế nhưng khi tôi đem sổ liên lạc về nhà thì bố mẹ tôi lại thất vọng : Tại sao không phải là 7 điểm 10. Tôi múôn oà khóc ngay lập tức, bố mẹ muốn gì ở tôi ? Sau đí, khi tôi lớn lên, mỗi quyết định của tôi đều có sự hiện diện của câu hỏi : bố mẹ múôn tôi làm gì ? Họ có hãnh diện về tôi không ? Bố mẹ có thương tôi không ? ĐIều đó ám ảnh tôi đến nỗi tôi mất cả tự chủ. Tôi cảm thấy mình bất tài vô dụng. Đột nhiên tôi khám phá ra, bố mẹ cũng không tán thành như vậy, nếu tôi cứ tiếp tục thế tôi sẽ đánh mất chính mình. Vì vậy tôi bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình theo những nguyên tắc của bản thân. Cúôi cùng tôi đã có sự tự tin, làm cho những người xung quanh nhìn tôi bằng cặp mắt khác đi, theo đúng con người thật của tôi . Bố mẹ tôi tỏ ra yêu quý tôi hơn. Tôi vẫn quan tâm đến suy nghĩ và ý múôn của bố mẹ và vẫn bị ảnh hưởng bởi những ý kiến của các cụ, nhưng tôi đã tự chịu trách nhiệm về đời mình, và tôi luôn cố gắng làm bản thân vừa lòng trước khi làm vừa lòng người khác.
Những trọng tâm khác
Danh sách những trọng tâm có thể khéo dài mãi . Thể thao và những sở thích khác là 1 trọng tâm lớn. Nhưng ta thường thấy những người` chỉ chú tâm vào thể thao và cố tạo nên tính cách sao cho thành 1 vận động viên lớn sẽ chỉ nhận được nỗi đau khi kết thúc nghề vận động viên ! Và những anh chàng tội nghiệp này lại phải làm lại từ đầu. Kết cục tương tự cũng thường xảy ra với các đam mê khác như khiêu vũ, sân khấu, âm nhạc.
Vậy còn đặt trọng tâm vào thần tượng thì sao ? Nếu bạn xây đời mình thông qua hình ảnh của 1 người` nào đó mà bạn xem là người hùng của mình như 1 ngôi sao âm nhạc hay điện ảnh, thì điều gì sẽ xảy ra khi họ chết, hay khi họ kết thúc sự ngiệp 1 cách tệ hại ? Khi đó bạn sẽ thế nào ?
Đôi khi chúng ta đặt trọng tâm vào kẻ thù và tạo nên 1 cuộc sống chỉ có thù ghét và trả thù. Điều này thường xảy ra với những bạn trẻ có hoàn cảnh bất hạnh. Đây thật là 1 trọng tâm sai lầm.
Lấy công việc làm trọng tâm là 1 căn bệnh thường xảy anh ở những người` lớn tuổi, nhưng cũng có thể đến với tuổi thanh thiếu niên. Chứng nghiện làm việc thường bị dẫn dắt bởi 1 nhu cầu bức xúc có thêm mọi thứ như tiền bạc, xe cộ, địa vị, sự thừa nhận của xã hội... Những thứ này có thể đáp ứng cho người ta trong 1 thời gian, nhưng không bao giờ đưa đến hạnh phúc hoàn toàn.
1 trọng tâm khá phổ biến nữa là chú tâm vào chính bản thân mình. Điều này gây cho bạn cảm giác quá lo lắng về hoàn cảnh bản thân mà không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh bạn .
Như bạn thấy, tất cả các quan niệm trên không mang đến 1 sự ổn định bền vững mà chúng ta cần. Không phải tôi muốn nói rằng bạn không nên cố gắng hết sức để trở nên thật giỏi trong 1 lĩnh vực như khiêu vũ hay hùng biện, cũng như tạo những quan hệ thật sâu sắc với bố mẹ và bạn bè – những việc này nên làm lắm chứ. Nhưng có 1 ranh giới giữa việc say mê với việc đặt cả cuộc đời mình vào đó.Đó chính là lằn ranh chúng ta không nên vượt qua.
Đặt trọng tâm vào Nguyên Tắc Sống : Vấn đề đúng đắn
Vậ có 1 trọng tâm nào thật sự là chỗ dựa không ? Đó chính là Nguyên Tắc Sống Đúng Đắn.
Tất cả chúng ta đều biết tác dụng của trọng lực : Hãy thả 1 trái banh từ trên cao xuống, nó sẽ tự rơi. Đó là 1 nguyên lý tự nhiên hay còn gọi là 1 nguyên tắc. Có nhiều nguyên tắc chi phố thế giới tự nhiên , chi phối thế giới loài người. Những nguyên tắc này không tùy thuộc vào bất kỳ ai, chúng được áp dụng công bằng với tất cả mọi người. Sự chân thật là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, đạo đức, tình yêu là 1 nguyên tắc, giúp đỡ người` khác là 1 nguyên tắc, tinh thần trách nhiệm, sự điều độ , trugn thành ... là những nguyên tắc đạo đức trong cuộc sống .Cũng như 1 la bàn luôn chỉ đúng hướng Bắc, trái tim bạn sẽ nhận ra đâu là nguyên tắc đúng.
Nguyên tắc sống đúng đắn không bao giờ làm bạn thất bại . Nguyên tắc sống không nói xấu sau lưng bạn, nó không lớn lên và rời xa bạn, nó không có nỗi đau khi bị thất nghiệp. Nó cũng không phụ thuộc vào màu da, giới tính, sức khoẻ hay ngoại hình. Lấy nguyên tắc làm trung tâm cuộc sống là nền tảng bền vững, ổn định, chắc chắn nhất mà bạn có thể dựa vào, và tất cả chúng ta đều cần có nó.
Nếu bạn sống với nguyên tắc sẵn lòng giúp đỡ, tôn trọng người` khác, sống tình cảm thì bạn sẽ dễ dàng có nhiều bạn bè và bạn sẽ trở thành 1 người bạn tốt. Đặt ra những nguyên tắc sống đúng đắn cũng là 1 cách để trở thành 1 người có tư cách tốt.
Hãy quyết định ngay từ bây giờ những nguyên tắc nào xứng đáng để bạn đặt trọng tâm cuộc sống vào đó. Ở bất kỳ tình huống nào bạn cũng nên tự hỏi : Nguyên tắc nào nên áp dụng ở đây ?
Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi, hay gặp thất bại trong đời :Hãy thử nguyên tắc cân bằng.
Nếu bạn thấy không ai tin mình thì nguyên tắc chân thật là điều bạn cần.
Như câu chuyện dưới đây, giữ lời hứa là nguyên tắc đặt ra :
Một trận động đất xảy ra tại 1 trường học ở Mỹ . Khung cảnh hoang tàn của ngôi trường sau khi động đất làm những cha mẹ học sinh bật khóc vì tuyệt vọng. Trong khi đội cứu hộ cố gắng cứu 1 vài em bé từ những lớp học ít bị đổ nát, 1 người` đàn ông cứ xông vào những nơi nguy hiểm vì những bức tường có thẻ sập xuống bất cứ lúc nào và luôn miệng hỏi mọi người` : « Có thấy Paul con trai của tôi đâu không ? ».Mọi người đều nghĩ rằng ông phát cuồng vì mất con và làm cản trở công việc của những người` cứu hộ, họ khuyên ông nên gtránh ra xa nhưng ông nói : « Tôi luôn nói với Paul rằng dù thế nào đi nữa bố cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con ». Khi đội cứu hộ bắt đầu dừng tay và đinh ninh rằng họ đã kéo hết được những người sống sót ra khỏi đống gạch vụn thì người` đàn ông nọi vẫn kiên nhẫn tìm kiếm. Bỗng nhiên, ông nghe thấy 1 tiếng gọi xa xăm từ dưới lòng đất : « Bố ơi, chúng con đây nè ». Ông điên cuồng đào bới, mọi người` xung quanh xúm vào giúp ông . Như 1 phép lạ, dưới đống gạch đổ nát là 1 khoảng trống, trong đó khảng hơn 1 chục đứa trẻ ngước mắt lên hy vọng. Người cha lần lượt kéo từng đứa trẻ lên và Paul, con ông là người` lên sau cùng. Khi đã ở trong vòng tay cha, cậu bé nói trong nước mắt : « Con biết bố không bao giờ bỏ con mà. Các bạn không tin con vì sợ lắm nên con chờ bố đến và để các bạn ra trước vì bố sẽ không bao giờ bỏ con đâu ! »
Trong những phần tiếp theo , bạn sẽ thấy rằng mỗi thói quen trong đó đều dựa trên cơ sở của 1 hay 2 nguyên tắc sống. Và nhờ đó mà những thói quen này rất có hiệu lực.
Từng bước một ...
Ở cuối mỗi phần, tôi sẽ bày cho bạn từng bước nhỏ để làm thử ngay lập tức những gì đã đọc. Nó rất đơn giản nhưng hiệu quả để bạn đạt được những mục tiêu lớn.
Từng bước tạo thói quen
• Mỗi khi nhìn vào gương hãy đưa ra một lời nhận xét tốt đẹp về bản thân.
• Bày tỏ sự tán đồng, khen ngợi của mình với quan điểm của người khác. (oh,đó là 1 ý kiến hay - chiếc áo đẹp lắm ...)
• Hãy nghĩ về những mặc cảm gây cản trở cho bản thân, hãy làm những gì để phản bác lại quan điểm đó.
• Nghĩ về 1 người thân mà gần đây bạn thấy cư xử lạ lùng. Hãy tìm hiểu xem điều gì khiến họ trở nên như vậy ?
• Khi rảnh rỗi thì bạn hay nghĩ về điều gì nhất ? Điều gì xâm chiếm tâm tư và thời gian của bạn ?
• Luật lệ vàng chi phối tất cả ! Bắt đầu từ ngày hôm nay hãy cư xử với mọi người theo cách mà bạn muốn họ cư xử với mình. Đừng nổi nóng , đừng than phiền hay chỉ trích ai, trừ phi bạn muốn bị đối xử như vậy.
• Tìm 1 nơi vắng lặng, để bạn có thể suy nghĩ 1 mình. Suy nghĩ về những điều quan trọng nhất đối với bạn.
• Lắng nghe chăm chú những lời ca của bản nhạc bạn thường nghe nhất. Đánh giá xem nó có hoà hợp với các nguyên tắc mà bạn tin tưởng không ?
• Khi làm việc gì đó hãy nghĩ về nguyên tắc làm việc siêng năng, cố thêm chút nữa, thêm chút nữa và bạn sẽ thấy kết quả cuối cùng còn hơn cả mong đợi.
• Nếu bạn gặp tình huống gay go và không biết nên làm gì, hãy tự hỏi : « Nên theo nguyên tắc nào đây ? ( chân thật, tình cảm, trung thực, siêng năng, kiên nhẫn ...) » và đi theo nguyên tắc đó, đừng ngoái đầu lại.
Nhận thức là gì?
Nhận thức là cách bạn nhìn nhận 1 sự việc là quan điểm, thậm chí là niềm tin của bạn .Như bạn cũng biết, nhận thức của chúng ta thường tạo ra những giới hạn. Như bạn 1 mực tin rằng mình không thể nào vào được đại học, cũng như Ptolemy cũng từng khăng khăng tin rằng trái đất là trung tâm của vũ trụ.
Quan niệm cũng giống như 1 cặp kính đeo mắt. Khi bạn có những quan niệm không đúng về bản thân hoặc về cuộc đời nói chung, mọi chuyện giống như bạn đeo 1 cặp kính không đúng độ. Cặp kính đó ảnh hưởng đến cách bạn nhìn mọi sự vật khác. Kết quả là nhìn thấy gì bạn nhận được nấy. Nếu bạn tin rằng mình ngốc, chính niềm tin ấy sẽ làm cho bạn ngốc. Nếu bạn tin rằng nhỏ em gái của mình ngu ngơ, bạn sẽ tìm chứng cứ cho niềm tin đó, và cô bé sẽ vẫn mãi ngu ngơ trong mắt bạn.Nói cách khác, nếu tin rằng mình thông minh, bạn sẽ dễ dàng thành công trong mọi việc.
Một cô bé tên Kristi có lần tâm sự với tôi rằng cô ấy yêu vẻ đẹp của những ngọn núi. 1 hôm, cô tới khám bác sĩ nhãn khoa và bất ngờ phát hiện ra đôi mắt của cô tệ hơn cô tưởng rất nhiều. Sau khi mang vào đôi kính mới, cô sửng sốt vì đã nhìn thấy mọi vật quá rõ ràng. Cô nói : « Tôi nhận ra rằng những ngọn núi và cây cối,thậm chí cả những quang cảnh bên lề đường đều có nhiều chi tiết mà tôi chưa hề hình dung tới. Tôi đã không biết mắt mình kém đến mức nào cho tới khi nhận ra rằng đáng lẽ nó có thể nhìn rõ hơn ». Thường là vậy đó. Chúng ta không biế rằng mình đánh mất nhiều như thế nào vì những quan niệm sai lầm, lệch lạc.
Chúng ta mõi người đều có nhận thức về bản thân, về người khác và về cuộc sống nói chung. Bây giờ ta xem xét từng điều một nhé.
Nhận Thức Về Bản Thân
Bạn hãy khoan đọc tiếp để suy ngẫm câu hỏi này đã : Những nhận thức của bạn giúp đỡ bạn hay cảm trở bạn ?
Khi vợ tôi, Rebecca, còn là 1 học sinh ở trường Trung học Madison ở Idaho, các bạn nữ sinh trong lớp được khuyến khích đi dự thi hoa hậu Madison. Mọi người đều hồ hởi đăng ký vì muốn thử khả năng của mình, nhưng chỉ riêng Linda, ngồi cạnh Rebecca là không đăng ký vì nhút nhát và tự ti. Rebecca đã động viên khuyến khích Linda rất nhiều và cuối cùng đã thuyết phục được Linda ghi tên vào danh sách dự thi. Lúc đó Rebecca chẳng nghĩ gì nhưng sau đó 7 năm, cô nhận được 1 bức thư của Linda miêu tả cuộc đấu tranh nội tâm của cô ấy khi đó và cảm ơn Rebecca đã là tia sáng làm thay đổi cuộc đời cô ấy. Tuy rằng trong cuộc thi hoa hậu đó, Linda không đoạt được giải nào nhưng cô đã có được 1 cái nhìn mới về chính bản thân mình, cô đã vượt qua được chướng ngại vật lớn nhất từ trước đến giừo, đó là sự nhìn nhận hạ thấp bản thân mình. Và giờ đây ,cô đã trở tàhnh uỷ viên của uỷ ban sinh viên và phát huy được tính dễ mến và vui vẻ của cô.
Kinh nghiệm của Linda có thể gọi là : « Sự chuyển hoá quan niệm ». Cụm từ này có nghĩa là đột nhiên bạn nhìn sự vật theo những phương cách mới mẻ, tương tự như bạn vừa thử mang 1 đôi kính mới.
Nếu những quan niệm tiêu cực về bản thân làm hạn chế khả năng của bạn , thì những quan niệm tích cực lại mang đến cho bạn những kết quả tốt đẹp , như câu chuyện kể về người con trai của vưa Louis XVI ( Pháp) dưới đây cho thấy :
Vua Louis XVI bị lật đổ và cầm tù. Hoàng tử con trai ông cũng bị những tên gian thần quản thúc. Chúng nghĩ rằng vì Hoàng tử là người sẽ kế thừa ngai vàng, nếu chúng có thể huỷ hoại đạo đức của chàng, chàng sẽ không bao giờ nhận thức được về số phận và sứ mệnh lớn lao mà cuộc đời đã xếp đặt cho chàng.
Chúng mang chàng tưói 1 nơi thật xa xôi. Ở đó chúng đưa đến cho chàng mọi thứ đê tiện và ô trọc nhất trên đời . Chúng mang cho chàng những bữa ăn thịnh soạn có thể nhanh chóng biến chàng thành 1 kẻ phàm tục háo ăn. Chúng thường xuyên nói những câu tục tĩu quanh chàng. Chúng mang thới cho chàng những cô gái lẳng lơ. Chúng buộc chàng tiếp xúc với những điều gian dối và hèn hạ. Suốt 24 giờ trong ngày, chàng bị vây quanh bởi những thứ có thể kéo linh hồn của 1 con người xuống đáy địa ngục xấu xa. Chàng sống trong cảnh đó suốt 6 tháng trời, nhưng chưa bao giờ khuất phục trước bao áp lực. Cuối cùng, sau khi nỗ lực cám dỗ chàng không thành, chúng hỏi chàng sao không buông thả theo những thứ đó đi, sao không tham dự nhiệt tình. Những thứ đó mang tới niềm vui thú, thoả mãn dục vọng cho chàng, là những điều ai cũng ước ao. Và tất cả đều thuộc về chàng. Chàng trai đáp : « Tôi không thể làm theo lời các ông, bởi vì tôi được sinh ra để làm 1 vị vua. »
Hoàng tử Louis đã giữ vững quan niệm đó ên không điều gì có thể làm chàng lay chuyển.
Nếu bạn sống trên đời với cặp kính : « Tôi có thể làm được » hay « Tôi có tầm quan trọng » thì quan niệm này sẽ giúp bạn có 1 sưc smạnh trong những công việc của mình.
Ở điểm này , bạn có thể hỏi : « Nếu nhận thức của tôi bị méo mó, thì tôi phải làm gì để chỉnh lại ? ».Một cách chỉnh lại tốt nhất là tâm sự với 1 người nào đó tin tưởng bạn và muốn làm điều tốt cho bạn.Mẹ tôi là 1 người như thế đối với tôi . Mẹ luôn tin tưởng tôi và thường động viên tôi : « Sean này, con có thể làm lớp trưởng được đấy ! » hay : « Sao con không mời cô ấy đi chơi, mẹ nghĩ là cô ấy rất muốn được đi chơi với con ». Bất cứ lúc nào muốn khẳng định mình, tôi đều nói chuyện với mẹ, và mẹ sẽ là người lau sạch đôi mắt kính mờ tối giùm tôi.
Những người thành công thường có 1 người cố vấn như vậy. Người đó có thể là thầy cô giáo của bạn, 1 người bạn,hay bố mẹ, anh chị, ông bà ... Chỉ cần có 1 người, việc người ấy là ai không hề quan trọng , quan trọng là bạn có thể tìm thấy sự định hướng, nguồn động viên và nuôi mầm lạc quan từ họ. Nghe lời khuyên bảo của họ.Cố gắng nhìn bản thân theo cách họ nhìn bạn . Rồi bạn sẽ thấy 1 đôi kính mới có thể tạo được những khác biệt ra sao.
Nhưng cũng có khi bạn chẳng có ai để dựa vào và cần phải hành động 1 mình. Nếu vậy, bạn hãy đọc kỹ những chương tiếp theo, sẽ rất có ích cho bạn đấy.
NHẬN THỨC VỀ NGƯỜI KHÁC
Không những phải nhận thức đúng về bản thân, chúng ta còn phải biết nhận thức về người khác để tránh những sai lầm đáng tiếc. Nhìn nhận vấn đề từ 1 quan điểm khác giúp chúng ta có thể hiểu tại sao người khác lại hành động như vậy. Bạn tôi, Berky , đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện về sự thay đổi nhận thức của cô ấy :
Khi mới vào trung học, tôi có quen 1 cô bạn tên là Kim, rất tốt bụng và dễ thương. Nhưng 1 thời gian sau , cô ấy bỗng trở nên khó ưa, bẳn tính, dễ bị xúc phạm và khó gần. Một cách vô ý thức, chúng tôi gần như nghỉ chơi với Kim. Sau kỳ nghỉ hè thật vui, tôi trở lại trường và gặp lại những người bạn với những câu chuyện trên trời dưới đất. Bỗng nhiên, 1 cô bạn nói : « Ồ, tôi đã kể cho các bạn nghe về Kim chưa nhỉ ? Bố mẹ bạn ấy vừa mới ly dị, Kim thực sự khủng hoảng đấy ». Tôi bàng hoàng. Thay vì bực bội với thái độ của Kim như trước, tôi cảm thấy mình tệ kinh khủng. Tôi cảm giác như mình đã bỏ Kim cô độc đúng vào lúc bạn ấy cần an ủi nhất. Chỉ 1 thông tin nhỏ thế thôi, toàn bộ thái độ của tôi với Kim đã hoàn toàn thay đổi. Đó là 1 kinh nghiệm làm tôi sáng mắt ra nhiều.
Bạn thấy không, chỉ cần 1 thông tin mới nhỏ nhoi đã làm thay đổi quan niệm của Berky. Thông thường chúng ta hay phán xét người khác khi chưa có đủ thông tin để có thể hiểu đúng về họ.
Monica cũng có 1 kinh nghiệm tương tự :
Khi sống ở California, tôi có nhiều bạn tốt và tôi không bao giờ để ý tới những người hàng xóm mới dọn tới. Tôi đã có nhiều bạn rồi và nghĩ rằng những người mới phải tự giải quyết chuyện riêng của họ. Thế rồi khi tôi chuyển đi nơi khác, tôi trở thành 1 « ma mới ». Lúc đó tôi ước gì có ai đó quan tâm tớ tôi và cho tôi tham gia vào nhóm của họ. Giờ đây tôi nhìn mọi việc theo 1 cách hoàn toàn khác. Tôi đã hiểu cảm giác không có ai làm bạn ra sao .
Từ đấy trở đi, Monica sẽ đối xử với những người mới theo 1 cách khác, bạn có nghĩ thế không ?
Nhìn nhận sự việc từ 1 quan điểm khác có thể đưa đến 1 khác biệt lớn trong thái độ của chúng ta đối với mọi người. Mẩu chuyện dưới đây của tờ Reader’sách Digest là 1 ví dụ điển hình về sự thay đổi nhận thức :
Một cô gái đến phi trường với đống hành lý nặng trên tay. Trong khi chờ đợi máy bay,cô mua 1 gói bánh và mấy tờ báo, rồi chọn 1 bàn trống để ngồi. Khi đang đọc báo, cô thấy 1 người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến đến ngồi cùng bàn với cô. Sau đó, cô thật sửng sốt khi thấy anh ta thản nhiên ăn bánh của cô. Cô chẳng múôn làm to chuyện, nên để khẳng định chủ quyền, cô cũng lấy 1 cái bánh ăn. Anh chàng nhướn mày nhìn cô rồi lấy 1 cái nữa đưa vào miệng. Thật là quá thể, chẳng coi cô ra cái quái gì cả. Cô bốc tiếp 1 cái cho hắn thấy rõ hắn đang ăn ké mà còn lớn lối. Cứ như thế cho đến cái bánh cuối cùng : anh chàng bẻ làm đôi, rồi hơi mỉm cười, đẩy 1 nửa về phía cô, ăn 1 nửa còn lại rồi đứng lên bỏ đi. Thật là tức điên người. Nhưng đã đến lúc hệ thống kiểm soát gọi tên cô để soát vé.Cô cầm mấy tờ báo và đứng dậy thì...trời ạ : gói bánh của cô vẫn còn nguyên xi dưới tờ báo,còn nãy giờ gói bánh mà cô thi nhau ăn với chàng trai lịch sự kia là gói bánh của anh ta !
Hãy xem xét tâm trạng của cô gái trong câu chuyện. Đầu tiên là cô nghĩ : « Hắn thật là quá quắt ! » rồi cuối cùng thì : « Xấu hổ chưa, anh ta thật là tốt bụng , đã chia sẻ cả miếng bánh cuối cùng cho kẻ giành lăn với mình ! ».
Điểm mấu chốt ở đây là gì ? Thật đơn giản ,nhận thức của chúng ta thường chưa đầy đủ, thiếu chính xác hoặc rất lộn xộn.Do đó đừng nên hấp tấp xét đoán, chụp mũ hay có những ý kiến khắt khe về người khác hoặc bản thân. Vì cái nhìn của chúng ta còn hạn chế nên chúng ta hiếm khi thấy được toàn cảnh của bức tranh thực tế, hoặc không có đầy đủ dữ kiện cho việc phán xét.
Hơn nữa chúng ta nên cởi mở với những thông tin mới, trải lòng ra với những quan điểm sống khác và sẵn lòng thay đổi nhận thức khi biết rõ rằng mình sai lầm.
Quan trọng hơn hết , nếu muốn có sự thay đổi lớn trong đời thì phải có sự thay đổi những nhận thức sai lầm. Cũng như thay cặp kính nhìn đời , mọi thứ sẽ thay đổi theo khi được nhìn qua 1 cặp kính mới.
Xét cho cùng, tất cả những khó khăn trong đời của bạn ( về quan hệ trong cuộc sống , về cách nhìn nhận mình, về tâm trạng...) cũng là kết quả của những nhận thức sai lệch. Ví dụ , nếu bạn có mối quan hệ không tốt lắm với cha bạn, có lẽ là cả 2 đã có quan niệm sai về nhau. Có thể bạn xem ông ấy là 1 ông già lỗi thời, lạc hậu, hoàn toàn tách khỏi thế giới hiện đại , và ông ấy nghĩ bạn là 1 đứa con hỗn xược, bất hiếu vô ơn. Thật ra, quan niệm của cả 2 đều không hoàn chỉnh và cảm trở 2 bên có 1 mối cảm thông thực sự.
Quan niệm cũng giống như 1 cặp kính đeo mắt. Khi bạn có những quan niệm không đúng về bản thân hoặc về cuộc đời nói chung, mọi chuyện giống như bạn đeo 1 cặp kính không đúng độ. Cặp kính đó ảnh hưởng đến cách bạn nhìn mọi sự vật khác. Kết quả là nhìn thấy gì bạn nhận được nấy. Nếu bạn tin rằng mình ngốc, chính niềm tin ấy sẽ làm cho bạn ngốc. Nếu bạn tin rằng nhỏ em gái của mình ngu ngơ, bạn sẽ tìm chứng cứ cho niềm tin đó, và cô bé sẽ vẫn mãi ngu ngơ trong mắt bạn.Nói cách khác, nếu tin rằng mình thông minh, bạn sẽ dễ dàng thành công trong mọi việc.
Một cô bé tên Kristi có lần tâm sự với tôi rằng cô ấy yêu vẻ đẹp của những ngọn núi. 1 hôm, cô tới khám bác sĩ nhãn khoa và bất ngờ phát hiện ra đôi mắt của cô tệ hơn cô tưởng rất nhiều. Sau khi mang vào đôi kính mới, cô sửng sốt vì đã nhìn thấy mọi vật quá rõ ràng. Cô nói : « Tôi nhận ra rằng những ngọn núi và cây cối,thậm chí cả những quang cảnh bên lề đường đều có nhiều chi tiết mà tôi chưa hề hình dung tới. Tôi đã không biết mắt mình kém đến mức nào cho tới khi nhận ra rằng đáng lẽ nó có thể nhìn rõ hơn ». Thường là vậy đó. Chúng ta không biế rằng mình đánh mất nhiều như thế nào vì những quan niệm sai lầm, lệch lạc.
Chúng ta mõi người đều có nhận thức về bản thân, về người khác và về cuộc sống nói chung. Bây giờ ta xem xét từng điều một nhé.
Nhận Thức Về Bản Thân
Bạn hãy khoan đọc tiếp để suy ngẫm câu hỏi này đã : Những nhận thức của bạn giúp đỡ bạn hay cảm trở bạn ?
Khi vợ tôi, Rebecca, còn là 1 học sinh ở trường Trung học Madison ở Idaho, các bạn nữ sinh trong lớp được khuyến khích đi dự thi hoa hậu Madison. Mọi người đều hồ hởi đăng ký vì muốn thử khả năng của mình, nhưng chỉ riêng Linda, ngồi cạnh Rebecca là không đăng ký vì nhút nhát và tự ti. Rebecca đã động viên khuyến khích Linda rất nhiều và cuối cùng đã thuyết phục được Linda ghi tên vào danh sách dự thi. Lúc đó Rebecca chẳng nghĩ gì nhưng sau đó 7 năm, cô nhận được 1 bức thư của Linda miêu tả cuộc đấu tranh nội tâm của cô ấy khi đó và cảm ơn Rebecca đã là tia sáng làm thay đổi cuộc đời cô ấy. Tuy rằng trong cuộc thi hoa hậu đó, Linda không đoạt được giải nào nhưng cô đã có được 1 cái nhìn mới về chính bản thân mình, cô đã vượt qua được chướng ngại vật lớn nhất từ trước đến giừo, đó là sự nhìn nhận hạ thấp bản thân mình. Và giờ đây ,cô đã trở tàhnh uỷ viên của uỷ ban sinh viên và phát huy được tính dễ mến và vui vẻ của cô.
Kinh nghiệm của Linda có thể gọi là : « Sự chuyển hoá quan niệm ». Cụm từ này có nghĩa là đột nhiên bạn nhìn sự vật theo những phương cách mới mẻ, tương tự như bạn vừa thử mang 1 đôi kính mới.
Nếu những quan niệm tiêu cực về bản thân làm hạn chế khả năng của bạn , thì những quan niệm tích cực lại mang đến cho bạn những kết quả tốt đẹp , như câu chuyện kể về người con trai của vưa Louis XVI ( Pháp) dưới đây cho thấy :
Vua Louis XVI bị lật đổ và cầm tù. Hoàng tử con trai ông cũng bị những tên gian thần quản thúc. Chúng nghĩ rằng vì Hoàng tử là người sẽ kế thừa ngai vàng, nếu chúng có thể huỷ hoại đạo đức của chàng, chàng sẽ không bao giờ nhận thức được về số phận và sứ mệnh lớn lao mà cuộc đời đã xếp đặt cho chàng.
Chúng mang chàng tưói 1 nơi thật xa xôi. Ở đó chúng đưa đến cho chàng mọi thứ đê tiện và ô trọc nhất trên đời . Chúng mang cho chàng những bữa ăn thịnh soạn có thể nhanh chóng biến chàng thành 1 kẻ phàm tục háo ăn. Chúng thường xuyên nói những câu tục tĩu quanh chàng. Chúng mang thới cho chàng những cô gái lẳng lơ. Chúng buộc chàng tiếp xúc với những điều gian dối và hèn hạ. Suốt 24 giờ trong ngày, chàng bị vây quanh bởi những thứ có thể kéo linh hồn của 1 con người xuống đáy địa ngục xấu xa. Chàng sống trong cảnh đó suốt 6 tháng trời, nhưng chưa bao giờ khuất phục trước bao áp lực. Cuối cùng, sau khi nỗ lực cám dỗ chàng không thành, chúng hỏi chàng sao không buông thả theo những thứ đó đi, sao không tham dự nhiệt tình. Những thứ đó mang tới niềm vui thú, thoả mãn dục vọng cho chàng, là những điều ai cũng ước ao. Và tất cả đều thuộc về chàng. Chàng trai đáp : « Tôi không thể làm theo lời các ông, bởi vì tôi được sinh ra để làm 1 vị vua. »
Hoàng tử Louis đã giữ vững quan niệm đó ên không điều gì có thể làm chàng lay chuyển.
Nếu bạn sống trên đời với cặp kính : « Tôi có thể làm được » hay « Tôi có tầm quan trọng » thì quan niệm này sẽ giúp bạn có 1 sưc smạnh trong những công việc của mình.
Ở điểm này , bạn có thể hỏi : « Nếu nhận thức của tôi bị méo mó, thì tôi phải làm gì để chỉnh lại ? ».Một cách chỉnh lại tốt nhất là tâm sự với 1 người nào đó tin tưởng bạn và muốn làm điều tốt cho bạn.Mẹ tôi là 1 người như thế đối với tôi . Mẹ luôn tin tưởng tôi và thường động viên tôi : « Sean này, con có thể làm lớp trưởng được đấy ! » hay : « Sao con không mời cô ấy đi chơi, mẹ nghĩ là cô ấy rất muốn được đi chơi với con ». Bất cứ lúc nào muốn khẳng định mình, tôi đều nói chuyện với mẹ, và mẹ sẽ là người lau sạch đôi mắt kính mờ tối giùm tôi.
Những người thành công thường có 1 người cố vấn như vậy. Người đó có thể là thầy cô giáo của bạn, 1 người bạn,hay bố mẹ, anh chị, ông bà ... Chỉ cần có 1 người, việc người ấy là ai không hề quan trọng , quan trọng là bạn có thể tìm thấy sự định hướng, nguồn động viên và nuôi mầm lạc quan từ họ. Nghe lời khuyên bảo của họ.Cố gắng nhìn bản thân theo cách họ nhìn bạn . Rồi bạn sẽ thấy 1 đôi kính mới có thể tạo được những khác biệt ra sao.
Nhưng cũng có khi bạn chẳng có ai để dựa vào và cần phải hành động 1 mình. Nếu vậy, bạn hãy đọc kỹ những chương tiếp theo, sẽ rất có ích cho bạn đấy.
NHẬN THỨC VỀ NGƯỜI KHÁC
Không những phải nhận thức đúng về bản thân, chúng ta còn phải biết nhận thức về người khác để tránh những sai lầm đáng tiếc. Nhìn nhận vấn đề từ 1 quan điểm khác giúp chúng ta có thể hiểu tại sao người khác lại hành động như vậy. Bạn tôi, Berky , đã kể cho tôi nghe 1 câu chuyện về sự thay đổi nhận thức của cô ấy :
Khi mới vào trung học, tôi có quen 1 cô bạn tên là Kim, rất tốt bụng và dễ thương. Nhưng 1 thời gian sau , cô ấy bỗng trở nên khó ưa, bẳn tính, dễ bị xúc phạm và khó gần. Một cách vô ý thức, chúng tôi gần như nghỉ chơi với Kim. Sau kỳ nghỉ hè thật vui, tôi trở lại trường và gặp lại những người bạn với những câu chuyện trên trời dưới đất. Bỗng nhiên, 1 cô bạn nói : « Ồ, tôi đã kể cho các bạn nghe về Kim chưa nhỉ ? Bố mẹ bạn ấy vừa mới ly dị, Kim thực sự khủng hoảng đấy ». Tôi bàng hoàng. Thay vì bực bội với thái độ của Kim như trước, tôi cảm thấy mình tệ kinh khủng. Tôi cảm giác như mình đã bỏ Kim cô độc đúng vào lúc bạn ấy cần an ủi nhất. Chỉ 1 thông tin nhỏ thế thôi, toàn bộ thái độ của tôi với Kim đã hoàn toàn thay đổi. Đó là 1 kinh nghiệm làm tôi sáng mắt ra nhiều.
Bạn thấy không, chỉ cần 1 thông tin mới nhỏ nhoi đã làm thay đổi quan niệm của Berky. Thông thường chúng ta hay phán xét người khác khi chưa có đủ thông tin để có thể hiểu đúng về họ.
Monica cũng có 1 kinh nghiệm tương tự :
Khi sống ở California, tôi có nhiều bạn tốt và tôi không bao giờ để ý tới những người hàng xóm mới dọn tới. Tôi đã có nhiều bạn rồi và nghĩ rằng những người mới phải tự giải quyết chuyện riêng của họ. Thế rồi khi tôi chuyển đi nơi khác, tôi trở thành 1 « ma mới ». Lúc đó tôi ước gì có ai đó quan tâm tớ tôi và cho tôi tham gia vào nhóm của họ. Giờ đây tôi nhìn mọi việc theo 1 cách hoàn toàn khác. Tôi đã hiểu cảm giác không có ai làm bạn ra sao .
Từ đấy trở đi, Monica sẽ đối xử với những người mới theo 1 cách khác, bạn có nghĩ thế không ?
Nhìn nhận sự việc từ 1 quan điểm khác có thể đưa đến 1 khác biệt lớn trong thái độ của chúng ta đối với mọi người. Mẩu chuyện dưới đây của tờ Reader’sách Digest là 1 ví dụ điển hình về sự thay đổi nhận thức :
Một cô gái đến phi trường với đống hành lý nặng trên tay. Trong khi chờ đợi máy bay,cô mua 1 gói bánh và mấy tờ báo, rồi chọn 1 bàn trống để ngồi. Khi đang đọc báo, cô thấy 1 người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến đến ngồi cùng bàn với cô. Sau đó, cô thật sửng sốt khi thấy anh ta thản nhiên ăn bánh của cô. Cô chẳng múôn làm to chuyện, nên để khẳng định chủ quyền, cô cũng lấy 1 cái bánh ăn. Anh chàng nhướn mày nhìn cô rồi lấy 1 cái nữa đưa vào miệng. Thật là quá thể, chẳng coi cô ra cái quái gì cả. Cô bốc tiếp 1 cái cho hắn thấy rõ hắn đang ăn ké mà còn lớn lối. Cứ như thế cho đến cái bánh cuối cùng : anh chàng bẻ làm đôi, rồi hơi mỉm cười, đẩy 1 nửa về phía cô, ăn 1 nửa còn lại rồi đứng lên bỏ đi. Thật là tức điên người. Nhưng đã đến lúc hệ thống kiểm soát gọi tên cô để soát vé.Cô cầm mấy tờ báo và đứng dậy thì...trời ạ : gói bánh của cô vẫn còn nguyên xi dưới tờ báo,còn nãy giờ gói bánh mà cô thi nhau ăn với chàng trai lịch sự kia là gói bánh của anh ta !
Hãy xem xét tâm trạng của cô gái trong câu chuyện. Đầu tiên là cô nghĩ : « Hắn thật là quá quắt ! » rồi cuối cùng thì : « Xấu hổ chưa, anh ta thật là tốt bụng , đã chia sẻ cả miếng bánh cuối cùng cho kẻ giành lăn với mình ! ».
Điểm mấu chốt ở đây là gì ? Thật đơn giản ,nhận thức của chúng ta thường chưa đầy đủ, thiếu chính xác hoặc rất lộn xộn.Do đó đừng nên hấp tấp xét đoán, chụp mũ hay có những ý kiến khắt khe về người khác hoặc bản thân. Vì cái nhìn của chúng ta còn hạn chế nên chúng ta hiếm khi thấy được toàn cảnh của bức tranh thực tế, hoặc không có đầy đủ dữ kiện cho việc phán xét.
Hơn nữa chúng ta nên cởi mở với những thông tin mới, trải lòng ra với những quan điểm sống khác và sẵn lòng thay đổi nhận thức khi biết rõ rằng mình sai lầm.
Quan trọng hơn hết , nếu muốn có sự thay đổi lớn trong đời thì phải có sự thay đổi những nhận thức sai lầm. Cũng như thay cặp kính nhìn đời , mọi thứ sẽ thay đổi theo khi được nhìn qua 1 cặp kính mới.
Xét cho cùng, tất cả những khó khăn trong đời của bạn ( về quan hệ trong cuộc sống , về cách nhìn nhận mình, về tâm trạng...) cũng là kết quả của những nhận thức sai lệch. Ví dụ , nếu bạn có mối quan hệ không tốt lắm với cha bạn, có lẽ là cả 2 đã có quan niệm sai về nhau. Có thể bạn xem ông ấy là 1 ông già lỗi thời, lạc hậu, hoàn toàn tách khỏi thế giới hiện đại , và ông ấy nghĩ bạn là 1 đứa con hỗn xược, bất hiếu vô ơn. Thật ra, quan niệm của cả 2 đều không hoàn chỉnh và cảm trở 2 bên có 1 mối cảm thông thực sự.
Subscribe to:
Posts (Atom)