Không thích chuyện chưởng tí nào. Nhưng đây là chuyện hài hước nên cũng đưa vào !
Hồi 1
Cô gái lạ
Lại nói chuyện tôi và Trương Vô Kỵ bị lão Chu Trường Linh hất xuống hang sâu, nhưng nhờ vậy Trương Vô Kỵ lại học được Cửu Dương Thần Công giúp gã trị được hàn độc trong người. Nhưng nghĩ lại gã Trương Vô Kỵ đúng là đồ ngu lâu dốt bền khó đào tạo, ai đời lại quay về khoe khoang võ công với lão họ Châu, làm lão xô cả hai anh em xuống vực tí chết, cũng may trời tuyết nhiều, tôi lại nhờ khinh công thượng thừa nên bảo toàn mạng sống, còn gã Trương Vô Kỵ thì khổ rồi, tự nhiên đập trúng cành cây, thế là gãy chân, đúng là lãng xẹt, đúng là đen như mõm con Ki Ki.
Cuối cùng chỉ khổ cho tôi, chẳng những phải kéo gã đi lại còn phải cung phụng nào thức ăn, nào nước uống, đúng là nhục như con trùng trục.
Đêm hôm ấy, tôi vừa đi bắt gà về cửa hang, chợt giật mình khi thấy một cô gái đi chân trần giữa trời tuyết. Vừa chợt nghĩ “Dáng người ả trông như hoa hậu” nhưng khi thấy mặt tôi mới phát khiếp, ai đời sẹo chằng chịt, chỗ lồi chỗ lõm, đúng là “Nhìn xa thì tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo.” Đúng là ngoại hạng xấu.
Vừa trông thấy mặt cô ta, tôi hét lên một tiếng hãi hùng rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Thấy tôi hốt hoảng chạy về, Trương Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Mày làm gì mà chạy như ma đuổi thế?
- Ừ, em gặp ma. – tôi lắp bắp trả lời.
- Thằng thế mà kém – Trương Vô Kỵ cười khẩy – làm quái gì có ma chứ.
Nhưng vừa lúc đó, bộ mặt quái đản kia của cô gái thò vào, gã Trương Vô Kỵ lập tức hét lớn khiến tôi tưởng thủng cả màng nhĩ.
- Các ông làm gì mà hét to thế? Tưởng tôi là ma chắc? – cô gái lên tiếng.
- Bà không phải ma thì là gì? - lấy hết sức can đảm tôi trả lời
- Tôi là người.
Đến lúc đó tôi mới bình tĩnh soi đuốc xuống dưới chân cô ta, ừ nhỉ, đúng là có bóng, như vậy cô ta là người, thầm yên tâm, tôi quay sang nói với Trương Vô Kỵ:
- Đại ca ơi, cô ấy là người.
Song đến lúc này tôi mới nhận ra gã họ Trương đã sùi bọt mép chết giấc từ lúc nào.
- To xác thế mà yếu bóng vía nhỉ. – cô gái cười khẩy.
Mãi sau khi Trương Vô Kỵ tỉnh dậy, chúng tôi mới ngồi nói chuyện với cô gái đó.
Kể ra thì cô gái có dáng người tuyệt đẹp, tiếc bộ mặt không tiêu hóa nổi, xấu như con gấu. – Tôi thầm nghĩ, tất nhiên, chẳng dại gì lộ ra suy nghĩ đó.
Cô gái tên Thù nhi, kể ra cũng đáng thương, cha cô ta cưới mẹ kế, lập tức hắt hủi hai mẹ con nàng, Thù nhi không chịu được bèn “thịt” luôn mụ dì ghẻ, cuối cùng mẹ cũng phải vì vậy mà chết, cô vì muốn tránh khỏi sự truy sát của cha nên đến nương nhờ vào Kim Hoa Bà bà, từ đó đến giờ chưa từng tiếp xúc với bất cứ người nào.
Chợt thấy vết sẹo trên tay Thù nhi, tôi tò mò:
- Hê, Thù nhi cô nương, trên tay bà có vết gì thế? Ai cắn đấy?
- Đây là hồi nhỏ tôi cùng bà bà đi bắt một gã tên Trương Vô Kỵ, bị y cắn một cái, hại tôi tốn mấy trăm nghìn tiền tiêm phòng chó dại đấy.
Trương Vô Kỵ nghe vậy xám mặt, vội vàng kéo tôi ra một góc:
- Chết mẹ tao rồi mày ơi.
- Mẹ đại ca chết từ đời tám hoánh, còn đâu nữa mà die cơ chứ?
- Ừ thì chết tao, nó mà biết tao là thằng Trương Vô Kỵ thì chết.
- Nguy hiểm thật. – tôi chẹp miệng.
- Cho nên nếu có hỏi tên mày phải bảo tao họ Tăng, tên A Ngưu nhớ chưa?
- Không được đâu, lỡ cô ấy nhìn thấy chứng minh nhân dân của đại ca thì sao?
- Mày ngu thế? Tao dấu quách vào quần, nó không dám lục đâu, yên chí.
Thù nhi thấy hai đứa tôi chạy vào góc bèn nói tiếp:
- Hai ông vào trong đấy làm gì thế?
- Làm chuyện cần phải làm, bà hỏi làm gì? – tôi chống chế - thế cái thằng trời đánh Trương Vô Kỵ đấy đâu rồi?
- Thằng chó chết đấy biệt tăm biệt tích đâu rồi, không hiểu sao mấy năm nay tôi cứ nghĩ về nó, nhưng chẳng hiểu nó đi đâu, tốn không biết bao nhiêu tiền đăng báo tìm trẻ lạc rồi.
- Thôi bà ạ - tôi cố nén cười – cứ coi như bị chó cắn thì thôi.
Trương Vô Kỵ biết tôi chửi xéo hắn, bèn lén lấy chân đá mạnh vào mông tôi làm tôi tưởng như bị trời giáng.
- Ừ, quên thì quên – Thù nhi nói – mà tôi quên không khỏi, hai ông tên gì thế nhỉ?
- Ờ ờ… đây là - tôi lúng túng – là Tăng, Tăng A Ngưu, còn tôi là Sở Lưu Manh, anh em cùng cha khác bố với Sở Lưu Hương.
- Ừ một con trâu với một thằng lưu manh, tên hay đấy. – cô nàng cười phá lên.
Cũng may từ hôm đó nhờ quen cô nàng, chúng tôi được cô đem cả nước ngọt lẫn gà rán cho tránh được cảnh vừa uống nước lã đau bụng chết người vừa ăn rau quả hái trộm mà nơm nớp lo thuốc trừ sâu.
Nhưng kỳ lạ thay, mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng cô nàng đâu, Thù nhi đi đâu? Bị bắt cóc chăng? Hay bị thằng Sở Khanh nào dụ đỗ đi rồi? Vô lý, Thù nhi xấu như thế họa có thằng mù mới động vào, nhưng chưa chắc, biết đâu thằng kỹ sư đào mỏ nào không nhắm vào Thù Nhi mà nhắm vào của cải của cô chăng?
Đang chăm chú suy nghĩ, chợt tôi thấy Thù nhi đi về phía hang, chưa kịp reo mừng đã thấy mấy bóng dáng phía sau, định thần nhìn rõ, tôi chột dạ:
- Toi rồi đại ca ơi, con trời đánh Thù nhi dẫn bọn Hà Thái Xung, Vệ Bích, Thanh Anh đến rồi, bọn đấy mà đến đây thì anh em mình tạch trên đống gạch là cái chắc.
- Chết cha, làm thế nào bây giờ?
- 36 kế chạy là thượng sách.
Trương Vô Kỵ gõ đầu tôi đến cốp:
- Ngu thì cũng phải chừa cho người khác ngu với chứ, chân tao đang si cà que thế này thì chạy thế nào được.
Tôi chưa kịp cãi thì đã thấy cả bọn kia bao vây xung quanh, nhưng tại sao đôi mắt cô ta lại rưng rưng nước nhỉ? Hừm, đúng là nước mắt cá sấu.
Chợt nghe cô ta nói:
- Hai anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?
- Bố khỉ, lại còn giở trò mèo khóc chuột. – tôi chỉ lầm bầm rồi dỏng tai lên mà nghe.
- Một trong hai anh có thể lấy em được không?
Tôi chợt giật mình, ngớ người ra chưa biết phản ứng sao đã nghe Trương Vô Kỵ nói:
- Được chúng tôi đồng ý.
Tôi giật mình cứ tưởng mình nghe nhầm, chợt ghé vào tai Trương Vô Kỵ nói nhỏ:
- Đại ca điên rồi chắc? Con Thù nhi này xấu như ma, sao lại cưới nó?
- Cô ấy có hoàn cảnh rất tội nghiệp – Trương Vô Kỵ chép miệng – các cụ có câu tốt gỗ hơn tốt nước sơn, phải quý trọng con người chứ.
- Đại ca – đôi mắt tôi rưng rưng xúc động – em kính trọng đại ca nhất sau em, không ngờ đại ca có thể hy sinh thân mình chỉ vì muốn cho cô ta được an lòng.
- Tao nói tao hy sinh bao giờ?
- Không phải đại ca vừa bảo sao?
- Tao nói tao lấy nó à? Tao đồng ý cho mày đấy chứ.
- Cái gì? – tôi giật nẩy người – đại ca điên rồi à? – con đấy xấu bỏ xừ, em thà đập đầu vào gối chết còn hơn.
- Mày điên thì có, bây giờ nó dẫn bọn Hà Thái Xung đến đây, chỉ có cách lấy lòng nó thì mới có hy vọng sống hiểu chưa?
- Nhưng em không lấy nó đâu, với nhan sắc của nó, em làm cả đời cũng chẳng đủ đi thẩm mĩ viện – chợt tôi nhìn thấy một cô gái xinh như tiên ở phía sau mà mãi sau này mới biết nàng tên Chu Chỉ Nhược, tôi chỉ vào cô ta nói – thà em lấy cô gái kia còn hơn.
Vừa lúc đó đã thấy gã họ Trương gõ đến cốp vào đầu tôi:
- Mỡ đấy mà húp, con bé đấy để tao. – rồi y hét lớn – Thù nhi cô nương, thằng đệ của tôi đã chấp nhận lấy bà rồi, bà cứ yên chí.
Chẳng biết có phải được lấy tôi không mà cô nàng đánh rõ máu, lại cộng thêm được Trương Vô Kỵ giúp đỡ, cô nàng nhanh chóng đẩy lui bọn Hà Thái Xung.
Nhưng tất nhiên, chúng tôi chỉ may mắn đến như vậy là cùng, khi chưởng môn Nga MY là Diệt Tuyệt sư thái đến, cả ba chẳng thể nào chống nổi Ỷ Thiên Kiếm lợi hại nên đành bị trói giật cánh khuỷu lôi đi.
Cũng may trên đường đi Chu Chỉ Nhược nhận ra Trương Vô Kỵ là người quen cũ nên đỗi xử khá ân cần nên cũng khỏi được cái chân gãy, tại sao ông trời bất công thế nhỉ, Trương Vô Kỵ lúc nào cũng được những cô gái xinh đẹp vây quanh còn tôi, chao ôi nhìn lại vợ mình mà tôi chỉ muốn mụ già Diệt Tuyệt vung Ỷ Thiên Kiếm lên chém ả làm mấy mảnh thì tốt biết bao.
Nhưng ông trời một lần nữa lại hại tôi, mụ Diệt Tuyệt đúng là già rồi còn đú, học người ta giả vờ từ bi định đem chúng tôi theo đến khi nào diệt xong ma giáo sẽ tính sổ luôn cả thể.
Nhưng ngựa quen đường cũ, vừa thấy giáo đồ Minh Giáo ở dưới chân núi lập trạm thu phí bắt cả phái Nga My quay lại mua vé mới cho vào thì mụ già đã rút thanh kiếm đến roẹt, thôi thế là toi một mạng.
Nào đã đủ, mụ còn huy động cả bọn đệ tử Nga My xông vào một thể chém giết cho đã tay.
Trong lúc hăng tiết vịt, mụ già vô tình đụng trúng phải tôi, bị ngã ngửa về phía sau, tôi tức giận thét lớn:
- Mụ điếm già, dừng tay lại.
Đang say máu lại nghe tiếng quát như vậy, Diệt Tuyệt sư thái quay lại quát lớn:
- Thằng nào tinh tướng thế?
Hồi 2
Gã Vô Kỵ lại gặp may mắn
Thấy mụ già Diệt Tuyệt nổi giận, tôi hoảng hồn vội vàng chạy vọt về sau lưng Trương Vô Kỵ.
Song ánh mắt như cú vọ của mụ vẫn nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, không xong rồi, nếu để mụ hỏi chắc chắn mình thành ma mất, chợt trong đầu tôi nẩy ra một ý.
Trương Vô Kỵ chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tôi đá thẳng vào mông, gã mất thăng bằng luống cuống lao về phía trước.
Mụ già Diệt Tuyệt thấy Trương Vô Kỵ “bước” ra bèn trừng mắt:
- Hừ, thì ra là mày hả con? Chán cơm thèm đất, thích nghe kèn rồi phải không?
- Ơ ơ…. – Trương Vô Kỵ lắp bắp.
- Đúng, - không để gã nói tiếp, tôi vội vàng la lớn – đại ca ta không phục bà, giả vờ xuất gia làm dáng xong rồi đi giết người như đồ tể. Nhưng người ở đây chỉ đòi mụ có mấy chục ngàn tiền vào cổng mụ ăn quịt thì chớ lại còn đòi giết sạch người ta, mụ có phải con người không?
Nghe tôi khích vậy, mặt mụ Diệt Tuyệt tím ngắt, mụ run rẩy nói trong cơn thịnh nộ:
- Gã họ Tăng kia, hôm nay không giết mi ta thề không bao giờ động đến món thịt giả cầy khoái khẩu của ta.
- Bà là kẻ xuất gia mà cũng ăn thịt giả cầy ư? – tôi khoái chí cười rộ lên.
Biết mình lỡ lời, Diệt Tuyệt vội vàng nói lớn:
- Hai ngươi muốn gài ta phải không? Nói mau, hôm nay tới đây nhằm mục đích gì?
- Tại hạ…- Trương Vô Kỵ lúng túng.
- Đại ca ta muốn mụ tha hết cho bọn họ, đồng thời cuốn xéo khỏi Quang Minh đỉnh này – tôi lập tức hét lớn.
- Không đời nào – Diệt Tuyệt rít lên – bọn mi có biết Quang Minh đỉnh là nơi Ma Giáo định cư, chúng tích hợp hàng trăm con gà vịt khắp nơi những mong dùng virus cúm H5N1 gây họa cho giang hồ, Diệt Tuyệt sư thái này phải thay trời hành đạo.
- Bốc phét – tôi gào lên – rõ ràng bà thèm ăn thịt gà nên mới đến cướp thì có, đại ca tôi nói nể tình bà già sắp đứt cước nên quyết định chấp bà ba chiêu.
- Hừm. – Diệt Tuyệt nói – nếu hắn tiếp được ba chiêu của ta ta sẽ tha cho bọn người ở đây.
Nghe vậy Trương Vô Kỵ mặt như mếu chạy tới chỗ tôi:
- Mày muốn tao chết phải không?
- Đại ca yên chí đi, mụ già này chắc sắp tàn rồi, Cửu Dương thần Công của anh lợi hại thế chắc chắn sẽ phá được thôi.
- Phá cái đầu mày. Tao mà có bề gì thì…
Trương Vô Kỵ chưa kịp chửi thêm đã thấy Diệt Tuyệt sư thái lao vun vút tới.
Trương Vô Kỵ không kịp phản ứng vội vàng co giò toan bỏ chạy.
Song y vừa nhấc chân, tôi sợ y bỏ chạy mụ sư thái không làm gì được sẽ trút giận sang tôi nên vội vàng đưa chân sang ngáng ngay chân y.
Trương Vô Kỵ ngã giập mặt xuống đất, song nhờ vậy lại tránh được phát chưởng bay ngang đầu gã.
Diệt tuyệt thấy vậy lại tưởng thân thủ gã cao cường nên khẽ lùi lại vận khí, mụ hét lớn rồi vận chưởng đánh tới.
Lần này Trương Vô Kỵ chạy đâu cho thoát, y bay vụt về phía sau người đập vào cành cây lớn, thấy vậy tôi không khỏi thầm lo, nếu mụ tiếp tục truy kích, đảm bảo Trương Vô Kỵ có mười mạng cũng chẳng đủ chết.
Song kỳ lạ thay, thấy Trương Vô Kỵ nằm thẳng cẳng dưới đất mụ Diệt Tuyệt chỉ thản nhiên trơ mắt đứng nhìn.
Tôi trầm trồ:
- Đúng là có chút phong cách chưởng môn, nếu mụ truy kích tiếp thì …
- Phong cách cái con khỉ - Trương Vô Kỵ kéo cổ tôi xuống – mày nhìn xuống chân mụ ý đi.
Tôi nghe lời nhìn xuống dưới chân mụ thì vỡ lẽ, hóa ra lúc bị đánh, Trương Vô Kỵ vội vàng rút tờ năm trăm ngàn ném xuống đất, mụ già Diệt Tuyệt thấy tiền thì mắt sáng rực vội vàng đè chân lên không chịu nhúc nhích, nhờ vậy gã Trương Vô Kỵ lại thoát chết một lần nữa.
Trương Vô Kỵ đứng dậy chuẩn bị tiếp thêm một chưởng nữa của Diệt Tuyệt sư thái, song xem thần sắc của sư thái chắc cũng nể tình 500 ngàn của Trương Vô Kỵ mà sẽ tha chết cho hắn phen này.
Nào ngờ lúc đó lại xuất hiện gã Hân Dã Vương tự nhiên kéo quân đến bao vây chọc tức mụ già Diệt Tuyệt, làm mụ lại nổi điên lên, xem ra phen này họ Trương muốn sống cũng khó.
Nào ngờ sau chưởng lực của Diệt Tuyệt sư thái Trương Vô Kỵ vẫn bình thản đứng yên như chẳng có chuyện gì.
Chưởng xong, Diệt Tuyệt sư thái chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Giỏi lắm rồi kéo cả bọn đi mất.”
Đám Minh Giáo reo hò ầm ĩ, tôi cũng hồ hởi chạy lại:
- Đại ca, đại ca giỏi thật đấy.
- Giỏi cái con khỉ - Trương Vô Kỵ cúi xuống nói nhỏ - mụ già sợ bọn người của Hân Dã Vương, chưởng vừa rồi nhẹ như đuổi muỗi, thấm vào đâu.
- Thì ra là thế. Số đại ca đỏ thật đấy.
- Tất nhiên, nhưng đỏ thì đỏ, tao vẫn phải thanh toán mày tội dám gài tao tí nữa làm tao toi mạng.
Vừa lúc đó, tiếng cười the thé vang lên, liền sau đó, bóng dáng cô vợ yêu quái của tôi đã bay vọt lên trời.
Hân Dã Vương kêu lớn:
- Thanh Dực Bức Vương thả con gái tao ra.
Tôi ngạc nhiên vô cùng không ngờ Hân Dã Vương lại là ông già vợ của tôi, nhanh như chớp tôi nghĩ ra cách vẹn cả hai đường.
Tôi vội vàng chạy vọt theo hắn hét lớn:
- Thanh Dực Bức Vương, ngươi định bắt cóc tống tiền phải không? Mau đứng lại cho ta.
Trương Vô Kỵ ngẩn người ra, tưởng tôi đuổi theo tìm vợ nên cũng đứng sững ra không tính sổ nữa.
* * *
Dĩ nhiên tôi dại gì đuổi theo bọn chúng, chỉ chạy được chừng vài ba cây số, tội đàng hoàng rúc vào bụi cỏ bên đường đánh một giấc ngon lành.
Đến lúc mở mắt, tôi chợt thấy một lão trọc tay xách một túi vải to tổ bố bước đi trên đường, thầm nghĩ nhà sư làm gì có gì mà xách, chắc lão này lấy ở đâu rồi, tôi phải tìm cớ đi theo chôm lại mới được.
Nào ngờ trong chiếc túi ấy lại là Trương Vô Kỵ, đồng thời tôi còn bám theo vô tình nghe được lão tặc Thành Khôn nói lớn trước đám đông quần hùng Minh Giáo đã bị hắn đánh lén:
- Hế hế, đệ tử ta Tạ Tốn không biết ta có mối thù thâm sâu với Minh Giáo, nó đem tất cả tài sản gửi cho ta, cuối cùng ta giết cả nhà bọn chúng, nhằm gây mối hận giữa Minh giáo với võ lâm, quả nhiên thằng dở người ấy vì tìm ta mà tàn sát bao người, đồ đệ ngoan, chỉ có ta ở giữa kiếm được bộn tiền của tên đầu đất đó.
Nghe đến đó, Trương Vô Kỵ gầm lên rồi vùng vẫy đủ đường tìm cách thoát khỏi chiếc túi nhưng than ôi, chiếc túi rắn chắc vô cùng, gã lại chỉ có đôi bàn tay trần, làm sao phá nổi, mãi đến lúc đó tôi mới chạy tới:
- Đại ca, anh đừng xúc động quá từ từ để em tìm cách.
- Nhanh lên – Trương Vô Kỵ giục – lỡ thằng Thành Khôn chạy mất tao biết đi đâu mà đòi tiền.
- Hóa ra anh tìm nó để đòi tiền à?
- Chứ không thì vì cái quái gì? Mau lên.
- Từ từ, em có đem con dao tổng hợp ở đây, yên chí, cái túi này chỉ là muỗi.
- Mày bớt bốc phét đi, nhanh lên.
Roẹt một đường, chiếc túi càn khôn của hòa thượng nọ đã bị rạch một miếng to tướng, Trương Vô Kỵ lồm cồm bò ra song nghĩ về món gia tài của nghĩa phụ mình đang bị Thành Khôn xù mất, gã hấp tấp vọt tới đuổi theo.
Tôi cùng gã đuổi theo đến phòng một cô gái thì thấy một một cô gái đang bị một ả khác dí dao vào cổ.
Ối chao ôi, nhìn thấy gương mặt cô ta so với cô vợ hờ của tôi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ai đời mặt đầy tàn nhang, miệng lại méo xệch. So với cô gái đang cầm dao chĩa vào cổ cô ta đúng là địa ngục so với thiên đàng.
Cô gái cầm gươm chính là Dương Bất Hối, Bất Hối nghe cha mình bị Thành Khôn đánh lén bèn chạy tới xem xét quên cả mối nghi ngờ dành cho cô bé Tiểu Chiêu tội nghiệp.
Nhưng gã Trương Vô Kỵ này đúng là số đỏ, nhờ cứu được cô ta mới được cô ta chỉ cho đường hầm trong căn phòng.
Nhìn miệng hầm tối om, tôi chợt nuốt nước bọt:
- Đại ca ơi, lỡ thằng cha Thành Khôn chờ sẵn ở dưới tặng anh em mình mỗi đứa một đao thì đúng là oan mạng.
- Mày nói cũng phải. – Trương Vô Kỵ trầm ngâm rồi bất chợt xô tôi xuống dưới.
Tôi chưa kịp kêu đau đã nghe giọng hắn oang oang:
- Sao có gì không?
- Không có.
Ngay sau câu trả lời của tôi, Trương Vô Kỵ và cô gái Tiểu Chiêu lao vù xuống dưới.
- Chỉ giỏi lợi dụng người ta. – tôi làu bàu.
Song Thành Khôn đúng là tên chó chết, hắn dùng bẫy bắt chúng tôi vào trong căn nhà đá rồi chặn đá ở bên ngoài.
Tình huống vô cùng nguy hiểm, đúng lúc đó lại vô tình tìm thấy di ngôn của giáo chủ Dương Đỉnh Thiên và tấm da dê ghi Càn Khôn Đại Na Di.
Kỳ lạ thay, mang tiếng tuyệt thế thần công mà chẳng có ích gì, trong khi Trương Vô Kỵ đang mải mê ngắm bức vẽ, tôi bực mình cầm cây đuốc ném vèo đi.
Cây đuốc bay vụt qua mặt Tiểu Chiêu, cô bé kêu ối lên rồi lấy tay bưng mặt.
Cả tôi và Trương Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn sang, chao ôi, gương mặt cô ta bây giờ đẹp tuyệt vời, cứ như tiên nữ giáng trần vậy.
Hóa ra bó đuốc của tôi vô tình làm xém chiếc mặt nạ da của cô ta, đồng thời còn cháy mất một góc áo của cô ta lộ ra làn da trắng muốt.
Chợt quay lại nhìn Trương Vô Kỵ tôi kêu lên:
- Đại ca.
- Gì thế? – Trương Vô Kỵ giật mình.
- Máu mũi anh đang chảy kìa – tôi quay mặt đi lầm bầm – máu gái đến thế là cùng.
Trương Vô Kỵ lúng túng cúi xuống lau mặt.
Sau khi cởi tạm chiếc áo khoác cho Tiểu Chiêu, tôi quay sang nhìn tấm bản đồ, thì thật kỳ lạ, từng hàng chữ hiện ra.
Cả bọn ồ lên kinh ngạc.
Song vẫn là công cốc, chữ trên tấm da dê ngoằn nghèo như giun bò, đọc tới đọc lui vẫn chẳng biết tiếng nước nào.
Tôi bực mình càu nhàu:
- Bảo dại ca mãi rồi, chịu khó đi học ngoại ngữ đi, sau này dễ xin việc hơn, giờ mới thấy quý chưa? Mình mà dịch được tấm da dê này có phải xong rồi không?
- Mày nói ngon như ăn óc, biết đây là chữ gì? Tiếng anh cũng vô dụng thôi em ơi.
Trong lúc hai chúng tôi cãi nhau, Tiểu Chiêu ồ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi hai ông ơi, đây là tiếng Iraq, tôi biết đọc.
- Iraq? Bà có nhầm không đấy? – tôi ngạc nhiên kêu lên – lại bốc phét hả?
- Đừng khinh nhau thế nhớ, dù gì tôi cũng có bằng C tiếng Iraq đang hoàng đấy.
- Bằng dỏm chứ gì? Thời buổi này mà có người dạy tiếng Iraq. – tôi bĩu môi.
- Không tin thì để tôi đọc cho mà nghe.
Tiểu Chiêu tức khí rồi đọc một lèo toàn tâm pháp võ công tôi chẳng hiểu gì nên tha thẩn đi xung quanh thắc mắc chẳng biết có phải Sadam Husen đến đây ẩn náu rồi để lại tâm pháp võ công không nữa mà để bây giờ gã Trương Vô Kỵ tập luyện như điên.
No comments:
Post a Comment