Ở đâu đó trong Friend List của tôi có một blog, thậm chí nhiều hơn một blog... không có nhiều trang để đọc.
Đó là blog của một người mẹ.
Chị viết rằng: "Mẹ muốn làm cho con một blog, như những người khác. Nhưng mẹ nghĩ mãi mà vẫn không viết được cái gì hay ho cả. Buồn quá!".
Blog trống không, chỉ có vài dòng. Thỉnh thoảng là những bài viết copy và paste, lưu giữ những thông tin về nuôi dạy con. Blog hầu như không cập nhật thường xuyên.
Nhưng tôi cứ đi ra đi vào blog ấy, rất nhiều lần. Và cũng rất nhiều lần tôi thấy rưng rưng.
Tôi nghĩ đến, những entry mà người mẹ ấy không viết ra được, và có lẽ, chẳng bao giờ viết ra được. Tôi nghĩ đến, những yêu thương không thể nói thành lời.
Nếu bạn có thể nói ra, hay viết ra được những gì mình nghĩ, bạn quả thật là người may mắn. Sử dụng từ ngữ theo ý mình một cách nhuần nhuyễn đòi hỏi một năng khiếu. Và trong thực tế có nhiều người gặp khó khăn trong việc đó.
Tôi đã viết rất nhiều bài báo, vậy mà vẫn không viết nổi nhiều hơn một đoạn ngắn dành cho con trai mình. Tôi cũng không viết được về những tình cảm riêng tư của mình dành cho ba mẹ, những đứa em, và cả chồng tôi. Tôi không viết được. Có thể do tôi e thẹn, cũng có thể trong vốn từ của tôi không có từ ngữ nào đủ nặng để tôi diễn tả tình yêu của chính mình.
Vì vậy, tôi chia sẻ với sự bất lực trước từ ngữ của chị.
Thêm vào đó, ý nghĩ để cho một người - dù xa lạ hay thân thuộc - phải lên blog của tôi để tìm xem tôi nghĩ gì về họ - thay vì nghe chính tôi nói - quả thật khiến tôi khó thẩm thấu.
Đã mấy lần tôi muốn chia sẻ ý này với người mẹ ấy, bằng cách comment trong blog của chị. Nhưng tôi vẫn ngần ngừ, gõ rồi lại xoá, vì sợ rằng nếu không khéo léo, lời chia sẻ của mình sẽ có vẻ gì trịch thượng, như kiểu động viên của một người chuyên viết lách dành cho người không chuyên viết lách vậy. Nên tôi viết entry này trong blog của mình.
Tôi tin rằng không có người mẹ hay người cha nào yêu con mình nhiều hơn so với những người mẹ hay người cha khác. Không nhất thiết phải có một trang web cho con, hay một blog cho con, để chứng tỏ rằng ta yêu nó biết dường nào. Nếu tôi có thiết kế một trang web dành riêng cho con trai mình, thì đó chỉ là một thú vui thoả mãn ý thích của chính bản thân tôi mà thôi. Trang web đó, đối với tôi, bản thân nó không đại diện cho tình mẫu tử, thậm chí không thể hiện một phần nào của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, là thứ riêng tư giữa tôi và đứa con của tôi, giữa bạn và (mỗi) đứa con của bạn. Điều duy nhất chúng ta cần, là con của chúng ta hiểu và cảm nhận được rằng: ta yêu nó. Nếu cả thế giới này đều biết điều đó, trong khi bản thân con không cảm nhận được thì tất cả sẽ thành vô nghĩa.
Và tôi tin rằng mỗi ông bố bà mẹ đều có cách riêng, hoặc mỗi chúng ta sẽ tìm được cách riêng để thể hiện điều đó. Bởi mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng biệt, và mỗi đứa, sẽ tiếp nhận tình yêu theo cách riêng của chúng.
Có những người mẹ yêu con và viết rất hay về tình yêu của mình dành cho con, thì cũng có những người mẹ yêu con và không thể thốt nên lời, như chúng ta vậy.
Thế cho nên, chẳng có gì phải buồn khi không viết được những entry đầy tình cảm. Ta yêu con, và ta chỉ cần nói điều đó với con, với chính con chứ không phải là bất cứ ai khác.
Đôi khi, thậm chí, không cần phải bằng lời.
Đó là blog của một người mẹ.
Chị viết rằng: "Mẹ muốn làm cho con một blog, như những người khác. Nhưng mẹ nghĩ mãi mà vẫn không viết được cái gì hay ho cả. Buồn quá!".
Blog trống không, chỉ có vài dòng. Thỉnh thoảng là những bài viết copy và paste, lưu giữ những thông tin về nuôi dạy con. Blog hầu như không cập nhật thường xuyên.
Nhưng tôi cứ đi ra đi vào blog ấy, rất nhiều lần. Và cũng rất nhiều lần tôi thấy rưng rưng.
Tôi nghĩ đến, những entry mà người mẹ ấy không viết ra được, và có lẽ, chẳng bao giờ viết ra được. Tôi nghĩ đến, những yêu thương không thể nói thành lời.
Nếu bạn có thể nói ra, hay viết ra được những gì mình nghĩ, bạn quả thật là người may mắn. Sử dụng từ ngữ theo ý mình một cách nhuần nhuyễn đòi hỏi một năng khiếu. Và trong thực tế có nhiều người gặp khó khăn trong việc đó.
Tôi đã viết rất nhiều bài báo, vậy mà vẫn không viết nổi nhiều hơn một đoạn ngắn dành cho con trai mình. Tôi cũng không viết được về những tình cảm riêng tư của mình dành cho ba mẹ, những đứa em, và cả chồng tôi. Tôi không viết được. Có thể do tôi e thẹn, cũng có thể trong vốn từ của tôi không có từ ngữ nào đủ nặng để tôi diễn tả tình yêu của chính mình.
Vì vậy, tôi chia sẻ với sự bất lực trước từ ngữ của chị.
Thêm vào đó, ý nghĩ để cho một người - dù xa lạ hay thân thuộc - phải lên blog của tôi để tìm xem tôi nghĩ gì về họ - thay vì nghe chính tôi nói - quả thật khiến tôi khó thẩm thấu.
Đã mấy lần tôi muốn chia sẻ ý này với người mẹ ấy, bằng cách comment trong blog của chị. Nhưng tôi vẫn ngần ngừ, gõ rồi lại xoá, vì sợ rằng nếu không khéo léo, lời chia sẻ của mình sẽ có vẻ gì trịch thượng, như kiểu động viên của một người chuyên viết lách dành cho người không chuyên viết lách vậy. Nên tôi viết entry này trong blog của mình.
Tôi tin rằng không có người mẹ hay người cha nào yêu con mình nhiều hơn so với những người mẹ hay người cha khác. Không nhất thiết phải có một trang web cho con, hay một blog cho con, để chứng tỏ rằng ta yêu nó biết dường nào. Nếu tôi có thiết kế một trang web dành riêng cho con trai mình, thì đó chỉ là một thú vui thoả mãn ý thích của chính bản thân tôi mà thôi. Trang web đó, đối với tôi, bản thân nó không đại diện cho tình mẫu tử, thậm chí không thể hiện một phần nào của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, là thứ riêng tư giữa tôi và đứa con của tôi, giữa bạn và (mỗi) đứa con của bạn. Điều duy nhất chúng ta cần, là con của chúng ta hiểu và cảm nhận được rằng: ta yêu nó. Nếu cả thế giới này đều biết điều đó, trong khi bản thân con không cảm nhận được thì tất cả sẽ thành vô nghĩa.
Và tôi tin rằng mỗi ông bố bà mẹ đều có cách riêng, hoặc mỗi chúng ta sẽ tìm được cách riêng để thể hiện điều đó. Bởi mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng biệt, và mỗi đứa, sẽ tiếp nhận tình yêu theo cách riêng của chúng.
Có những người mẹ yêu con và viết rất hay về tình yêu của mình dành cho con, thì cũng có những người mẹ yêu con và không thể thốt nên lời, như chúng ta vậy.
Thế cho nên, chẳng có gì phải buồn khi không viết được những entry đầy tình cảm. Ta yêu con, và ta chỉ cần nói điều đó với con, với chính con chứ không phải là bất cứ ai khác.
Đôi khi, thậm chí, không cần phải bằng lời.