“Không nghe ve kể chuyện, không nghe nghiện trình bày”, tự nhiên gã nhớ tới câu nói đang thịnh hành đó và tự hỏi: không biết có thể coi đó là một câu tục ngữ mới không nhỉ? Cũng có vần, có điệu và cũng là sự đúc rút kinh nghiệm dân gian đấy chứ, vừa nghĩ gã vừ tự mỉm cười…
Gã đang ngồi uống nước chè xu và bàn định chiến lược phát triển công ty với giám đốc ở vỉa hè thì có một em từ từ tiến lại hỏi cộc lốc:
- Ai chạy xe?
Mặt hướng mặt về phía gã nhưng tay em thì lại chỉ vào con la già cũ nát đang dựng gần đó. Thoáng ngập ngừng rồi gã đứng dậy, tiến về phía con la già:
- Đi đâu? Gã vừa nổ máy vừa hỏi.
- Thái Thịnh.
Cave. Không phải là một kẻ chơi bời nhưng gã cũng đủ hiểu biết và sự nhạy cảm để xác định “khách hàng” của mình. “Không nghe ve kể chuyện, không nghe nghiện trình bày”, tự nhiên gã nhớ tới câu nói đang thịnh hành đó và tự hỏi: không biết có thể coi đó là một câu tục ngữ mới không nhỉ? Cũng có vần, có điệu và cũng là sự đúc rút kinh nghiệm dân gian đấy chứ, vừa nghĩ gã vừ tự mỉm cười…
Mấy hôm trước, gã cũng bị lầm tưởng là xe ôm. Đang lơ ngơ đứng trước cổng Bộ Nông nghiệp thì một tay đội mũ cối, chân đi một đôi giày vàng ệch toàn bụi với bùn khô từ Văn phòng Bộ đi ra, nhìn ngơ ngáo rồi hạ lệnh cho gã:
- Ra Hoàng Hoa Thám.
Ánh mắt gã quét một lượt dọc theo con body của tay nhà quê:
- Đợi tí, làm việc với Bộ trưởng xong rồi đi.
Gã nhà quê sững lại một lát rồi chuồn mất.
Em cave đập đập vào vai gã:
- Đến rồi.
Gã dừng xe. Em cave nhảy xuống, hất hàm hỏi:
- Bao nhiêu?
- Bình thường em đi bao nhiêu? Gã trả lời bằng một câu hỏi.
- Mười nghìn.
- Ok, nhưng em giữ hộ anh, nếu vô tình gặp lại thì em mời anh ly nước.
Trong vòng một tuần mà có đến hai lần bị nhầm là xe ôm. Hình như gã đã lờ mở hiểu: tại sao gã không có người yêu.
BorntobeLong
Gã đang ngồi uống nước chè xu và bàn định chiến lược phát triển công ty với giám đốc ở vỉa hè thì có một em từ từ tiến lại hỏi cộc lốc:
- Ai chạy xe?
Mặt hướng mặt về phía gã nhưng tay em thì lại chỉ vào con la già cũ nát đang dựng gần đó. Thoáng ngập ngừng rồi gã đứng dậy, tiến về phía con la già:
- Đi đâu? Gã vừa nổ máy vừa hỏi.
- Thái Thịnh.
Cave. Không phải là một kẻ chơi bời nhưng gã cũng đủ hiểu biết và sự nhạy cảm để xác định “khách hàng” của mình. “Không nghe ve kể chuyện, không nghe nghiện trình bày”, tự nhiên gã nhớ tới câu nói đang thịnh hành đó và tự hỏi: không biết có thể coi đó là một câu tục ngữ mới không nhỉ? Cũng có vần, có điệu và cũng là sự đúc rút kinh nghiệm dân gian đấy chứ, vừa nghĩ gã vừ tự mỉm cười…
Mấy hôm trước, gã cũng bị lầm tưởng là xe ôm. Đang lơ ngơ đứng trước cổng Bộ Nông nghiệp thì một tay đội mũ cối, chân đi một đôi giày vàng ệch toàn bụi với bùn khô từ Văn phòng Bộ đi ra, nhìn ngơ ngáo rồi hạ lệnh cho gã:
- Ra Hoàng Hoa Thám.
Ánh mắt gã quét một lượt dọc theo con body của tay nhà quê:
- Đợi tí, làm việc với Bộ trưởng xong rồi đi.
Gã nhà quê sững lại một lát rồi chuồn mất.
Em cave đập đập vào vai gã:
- Đến rồi.
Gã dừng xe. Em cave nhảy xuống, hất hàm hỏi:
- Bao nhiêu?
- Bình thường em đi bao nhiêu? Gã trả lời bằng một câu hỏi.
- Mười nghìn.
- Ok, nhưng em giữ hộ anh, nếu vô tình gặp lại thì em mời anh ly nước.
Trong vòng một tuần mà có đến hai lần bị nhầm là xe ôm. Hình như gã đã lờ mở hiểu: tại sao gã không có người yêu.
BorntobeLong