Thursday, April 26, 2007

Cười: Ỷ thiên.. P 4

Hồi 7
Chôm thuốc


Chiều hôm đó, Dương Bất Hối đưa Ân Lê Đình về đến nơi, vài tiếng sau, lập tức cãi nhau với Dương Tiêu, nhất định đòi cưới Ân Lê Đình.
Tôi nghe vậy không khỏi xót xa, Dương Bất Hối tuy không xinh đẹp bằng Triệu Mẫn hay Chu Chỉ Nhược nhưng cũng xinh chẳng kém người mẫu, tự nhiên lại lấy ông già đầu hai thứ tóc đáng tuổi cha mình.
Chao ôi có lẽ nàng nghĩ đến chuyện cha mẹ mình từng có lỗi với y sao? Nhưng dù vậy cũng đâu cần hy sinh bản thân mình như vậy?
Thấy vậy tôi và Trương Vô Kỵ gạn hỏi, thì nàng cười phá lên nói:
- Sao hai huynh nhà quê vậy? Thời buổi nào rồi mà còn tư tưởng cha mẹ nợ con trả chứ?
- Vậy tại sao muội định lấy Ân lục thúc?
- Ha ha, huynh không biết hay sao? - giọng nàng nhỏ xuống - Ân lục hiệp có món tiền bảo hiểm thân thể kếch xù cộng thêm cả khoản thừa kế của Võ Đang nữa, nhưng tinh thần lao lực nhiều, dù có chữa khỏi thì đảm bảo không quá vài năm nữa thì die, lúc đó tất nhiên muội sẽ là người thừa kế duy nhất. Còn cách nào kiếm tiền nhanh hơn thế không?
- Trời ơi - cả tôi và Trương Vô Kỵ đều kêu lên kinh ngạc- muội tính toán kỹ đến thế là cùng.
- Yên chí, nếu các huynh không tiết lộ bí mật này, muội sẽ chia cho mỗi người một ít.
- Bó tay con gà quay.

* * *

Tối hôm đó, Trương Vô Kỵ kéo tôi dạy nói đi đến Triệu phủ tìm thuốc cứu người.
Tôi làu bàu:
- Cứu người cái con khỉ, đại ca định đến xem có gì quý thì chôm của người ta luôn thì có.
- Thế nào cũng được, nhanh lên.
- Nhưng đại ca ơi, bên cạnh con bé Triệu Mẫn đấy toàn cao thủ, lỡ bị phát hiện thì chúng mình ốm đòn.
- Yên chí đi, mày khinh công siêu hạng, lo quái gì. Còn nữa, trong đám thủ hạ của Triệu Mẫn chẳng ai đánh lại tao anh em mình cứ yên chí lớn.
Nghe cũng xuôi xuôi, tôi vội vàng thay quần áo rồi cùng Trương Vô Kỵ đi dò thám Triệu phủ.
Vừa đến cổng, lại nghe tiếng đàn thánh thót vang lên.
- Con bé này đánh đàn suốt ngày không sợ người ta bắt vì tội quấy rối hàng xóm hay sao?
- Thôi đừng ở đây mà tán phét - tôi thì thầm - đi chôm thuốc hay chôm đồ thì đi luôn đi.
Nhưng con bé Triệu Mẫn này đúng là chúa cẩn thận, hai anh em chúng tôi đi khắp nơi mà chẳng thấy bất cứ vật dụng gì đáng giá, chỉ thấy trong căn phòng nhỏ ở góc phía đông vẫn còn đèn sáng, Trương Vô Kỵ vội vàng nhào tới đó.
Chỉ thấy bên trong A Đại, A Nhị, A Tam đang được mấy tên bôi một loại thuốc đen sì. Trương Vô Kỵ đôi mắt sáng rực vội vàng phá nóc nhà lao xuống. Bọn người ở dưới chưa kịp giật mình đã bị hắn điểm huyệt đứng ngây người như tượng gỗ.
Trương Vô Kỵ khoắng sạch loại thuốc đen đó, không quên lột sạch vòng vàng, nhẫn lắc của bọn chúng.
Lúc hai chúng tôi chạy ra ngoài, chợt phát hiện Triệu Mẫn đang đứng ở cửa nhìn chúng tôi cười hì hì:
- Đường đường là giáo chủ Minh Giáo đêm hôm lại lẻn vào đây ăn cướp, vừa mắc phải tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp lại vừa trộm cắp tài sản công dân, à quên, còn tội phá hoại mái nhà của tôi nữa chứ xem ra phen này ông phải bóc không dưới hai mươi cuốn lịch đâu.
- Đừng bốc phét - tôi kêu lên - chỉ cần chúng tôi vọt khỏi đây, cô nương lấy gì chứng minh rằng hai đứa tôi xâm nhập vào nhà cô rồi chôm đồ đạc chứ?
- Nếu ta không chắc chắn thì ngu gì nói cho các người biết, thôi được, ta cũng chẳng giấu giếm, toàn bộ hành động của các người lúc nãy đều được ta dùng máy camera kĩ thuật số ghi lại không bỏ sót một chi tiết. Giờ các người cứ ở đó chờ nha dịch đến tóm cổ đi.
- Cô... cô cố tình gài bẫy chúng tôi. - Trương Vô Kỵ giận run người
- Ừ, thế đấy, làm gì được nhau nào?
- Tôi phải làm gì cô nương mới cho tôi yên lành?
- Trừ phi giáo chủ đích thân hứa với tôi ba điều.
- Thôi đại ca ơi - tôi vội nói - kệ xác nó, hơi đâu ở đây nghe nó nói nhảm, nếu nó có camera, anh em mình chả bị tóm cổ từ nãy giờ rồi.
Trương Vô Kỵ nghe vậy sực tỉnh lại, vội đưa tay điểm huyệt Triệu Mẫn rồi cùng tôi phóng vọt đi.

* * *

Nào ngờ Triệu Mẫn ranh như trái chanh, thuốc lấy được toàn thuốc dỏm, cũng may Trương đại ca của tôi chỉ kịp bôi lên người hai vị sư thúc sư bá chứ chưa kịp đem ra thị trường bán nếu không chắc cũng bị chửi cho sạt nghiệp.
Hiện chỉ tội nghiệp hai vị trưởng bối, lát thì triệu chứng như nhiễm virus H5N1 lúc lại kêu ầm mình mắc bệnh SARD, không hiểu con bé này dùng thuốc gì mà quái thế?
Cuối cùng tôi và Trương Vô Kỵ đành phải quay lại căn nhà đó, bắt Triệu Mẫn đền bù thiệt hại và trao thuốc giải.
Mãi sau khi Trương Vô Kỵ chịu hứa ba điều với ả, ả mới chấp nhận nào ngờ bí truyền thuốc giải ở trong lõi chiếc trâm của ả tặng Trương Vô Kỵ hồi trước, còn Hắc Ngọc Tục Đoạn cao lại ở ngay dưới đáy chiếc hộp đựng trâm.
Trương Vô Kỵ nghe vậy giật mình than:
- Cô tính thế bố ai mà đoán được. Mọi giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đường nào mà lần nữa.
Hỡi ơi, con bé Triệu Mẫn này đúng là keo bẩn, Hắc Ngọc Tục đoạn cao chỉ vừa đủ cho hai vị trưởng bối dùng, Trương Vô Kỵ muốn lén đem bán cũng chẳng còn bao nhiêu, thôi thì đành tặc lưỡi chữa trị cho hai vị tiền bối, hy vọng họ khoẻ mạnh có thể thưởng cho mình một khoản kha khá

Hồi 8
Lửa thiêu bảo tháp


Sau khi chữa khỏi cho hai vị trưởng bối, Trương Vô Kỵ và tôi lại tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngũ đại phái.
Trương Vô Kỵ vừa đi vừa tính toán không biết nên lấy công giải cứu họ bao nhiêu là hợp lý, Dương Tiêu thì vẫn giữ bộ mặt lầm lì, cũng phải thôi, con gái mình tự nhiên lấy tình địch cũ thì ai mà không tức trào máu? Tôi nhìn vậy cũng chột dạ, không biết có nên nói cho ông ta biết tâm ý đào mỏ của Bất Hối không nữa.
Rồi sau đó, chúng tôi nhận được tin báo, quần hùng ngũ đại phái đã bị bọn người Triệu Mẫn cho uống thuốc lắc, công lực đều mất hết, không còn sức phản kháng mặc cho bọn triều đình làm tình làm tội.
Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn là quận chúa đương kim triều đình thì mắt sáng rực:
- Tuyệt, nếu tao mà lấy con bé này thì ăn tiêu cả đời cũng không hết.
- Anh định làm kỹ sư đào mỏ à? - tôi bĩu môi - nói cho anh biết đừng có đi vào rừng mơ tìm quả dưa bở nhớ, anh quên bọn triều đình đang ráo riết thôn tính võ lâm à? Nếu biết anh là giáo chủ của Minh Giáo, liệu Nhữ Dương Vương có nhận anh làm con rể không?
- Mày nói cũng có lý, nhưng nghĩ lại con bé này cũng xinh đáo để mà tài sản của nó cũng chẳng thể bỏ qua, mày bảo phải làm sao bây giờ?
- Giờ chỉ còn một cách thôi.
- Cách gì?
- Tốt nhất anh cho quân Minh Giáo khởi nghĩa chống lại triều đình, như thế tạo được oai danh có thể đường đường chính chính cưới quận chúa rồi còn gì.
- Đồ ngu - Trương Vô Kỵ cốc đầu tôi đau điếng - mày có biết tội làm phản nhẹ nhất cũng dựa cột, mày định xui tao chết à?
- Anh ngu thì có, anh thì biết quái gì đánh trận chứ? Tốt nhất cứ giao cho thằng cha Chu Nguyên Chương ấy, đợi nó đánh đông dẹp bắc rồi thừa cơ chém chết nó đi, mình anh hưởng thành quả rồi cưới con bé đấy thế mới là lưỡng toàn kỳ mĩ hiểu chưa?
- Chí lý, ok, mày gửi email về Quang Minh đỉnh nói Minh Giáo từ hôm nay dốc toàn lực chống lại triều đình, nhớ nhé.

* * *

Nhưng nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là phải tìm cách cứu quần hùng giang hồ khỏi bàn tay của Triệu Mẫn, chao ôi, đúng là mười phần khó khăn, đừng nói phải hạ được đám bảo kê của thị, ngay cả việc làm sao đưa hàng trăm người đang bị uống thuốc lắc ra ngoài đúng là một vấn đề nan giải.
Hôm ấy, tôi và Trương Vô Kỵ đang nấp trên nóc nhà nhìn xuống phía dưới, thấy Triệu Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế da hổ, đang định làm nhục Chu Chỉ Nhược, thấy vậy tôi không sao chịu nổi bèn hét lớn:
- Dừng lại.
Rồi vù một cái, thân hình tôi vọt xuống đấu trường.
- Thì ra là ngươi - Triệu Mẫn nhìn tôi mỉm cười - thế còn Trương giáo chủ đâu?
Trương Vô Kỵ biết đã bị lộ, lườm tôi rồi vụt xuống chắp tay đáp lễ.
Vốn có ý với gia tài của Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ lần này mỉm cười rõ tươi nhìn nàng. Hắn tuy có ý nhưng tôi thì không, làm sao có thể cười nổi với một người vừa đem nàng Chu Chỉ Nhược thân yêu ra định bỡn cợt chứ? Nghĩ vậy tôi tức giận không cần giữ lễ độ:
- Triệu Mẫn, bà có thể thả Chu cô nương ra được không?
- Mơ giữa ban ngày à? - Triệu Mẫn bĩu môi - tôi không những không thả còn mỗi ngày đem nó ra hành hạ ba đợt sáng trưa chiều cho bõ tức.
- Bà và cô ấy có thù oán gì chứ?
- Không thù không oán. Nhưng bổn cô nương thích thế, ông làm gì được không?
- Được - biết nói lý với ả, tôi tức giận nói - nếu bà dám động đến một sợi tóc của Chu cô nương, tôi đảm bảo tôi sẽ rạch mặt bà. Bà có tin không?
- Hừm tôi cóc tin đấy, giỏi thì làm đi.
- Á à, bà thích thách nhà giàu húp tương phải không?
Nói rồi nhanh như chớp tôi vọt tới quẹt nắm đất vào mặt thị.
Tôi cũng không thể tưởng tượng khinh công của tôi lại nhanh đến vậy, chạy một vòng qua ả rồi trở về chỗ người khác vẫn chưa kịp phản ứng.
Triệu Mẫn sững người rồi lùi về phía sau, gương mặt tái nhợt song vẫn run run nói:
- Khá lắm, không biết mấy vụ rạch mặt trẻ con ngày xưa phải ông làm không? Nhưng đừng tưởng tôi sợ nhớ, chỉ cần một cái mũ bảo hiểm là xong tuốt.
- Thế thì trừ phi bà đội nồi cơm điện cả ngày lẫn đêm, tôi đảm bảo chẳng làm gì được bà.
Thấy tôi đang định đưa Chu Chỉ Nhược đi, Triệu Mẫn quát lớn, lập tức Huyền Minh Nhị Lão, ba tên hộ vệ của thị, thậm chí cả một lô một lốc đám cao thủ mà tôi không biết mặt ùa đến bao vây chúng tôi vào giữa.
Triệu Mẫn cười rộ lên:
- Giỏi thì cứu người đi.
Trương Vô Kỵ nhìn tình thế thì sợ đến đỉnh đầu vội gàn tôi:
- Thôi, cứu người để từ từ, giờ đấu không lại đâu.
Tôi chưa kịp phản ứng hắn đã bước tới chắp tay vái chào.
- Đại ca - tôi gào lên lúc ra khỏi đấu trường - anh làm cái quái gì thế? Sao chạy đi như thế?
- Mày nhắm đánh lại bọn bảo kê của Triệu Mẫn không mà ở lại?
- Không đánh lại cũng phải cố chứ?
- Cố quá thành “quá cố” đấy em ạ. Tinh tướng vừa chứ.
Về khách điếm, hội ngộ Dương Tiêu chợt thấy một người chạy vào.
Tôi nhận ra ông ta, chính là vị Khổ đại sư, trên mặt chỗ lồm chỗ lõm như bị tạt a xít, đã thế còn câm nữa, rõ khổ, người ngợm thế này thì ai dám lấy?
Nhưng chợt ông ta lên tiếng nói khiến tôi trợn tròn mắt:
- Thuộc hạ Phạm Dao xin ra mắt giáo chủ.
Thì ra người này là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo, cùng tề danh với Dương Tiêu.
Dương Tiêu ngạc nhiên:
- Phạm huynh đệ, tại sao ra nông nỗi này? Sao đệ lại ở vương phủ? Mà sao gương mặt của đệ lại ra nông nỗi này?
- Trước kia ông ta ra sao? - tôi ngạc nhiên.
- Ta và Phạm Dao được mệnh danh Tiêu Dao nhị tiên đều nổi tiếng đẹp trai ăn chơi bốc trời, không vũ trường nào không biết tên, không cô nương nào không mến mộ.
- Nói ra thì dài dòng lắm - Phạm Dao cười khổ - năm đó sau khi giáo chủ bị mất tích, đệ lăn lộn giang hồ muốn tìm kiếm nào ngờ bản tính phong lưu đã quen, trót quyến rũ con gái nhà lanh, bị cha mẹ người ta bắt đền, không chỉ vậy còn thuê du côn truy đuổi ta, ta tìm đủ đường cũng không gạt được hắn, cuối cùng chỉ còn nước tự huỷ hoại dung nhan của mình rồi trốn vào Nhữ Dương Vương Phủ. Sau đó thấy lương ở vương phủ cao ngất trời, thế là ta ở đó luôn cho đến hôm nay.
- Thì ra người quay mấy bức tượng vào tường không cho chúng tôi thấy là ông.
- Chính tại hạ.
Cũng may gặp được Phạm hữu sứ, cuối cùng chúng tôi cũng thoả thuận được kế hoạch cứu đám người đang bị nhốt trong bảo tháp.
Kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ tiếc là đến phút trót, Triệu Mẫn lại tự dưng dở chứng chạy đến muốn tìm Trương Vô Kỵ đến hộp đêm nào đó nhảy.
Trương Vô Kỵ làm gì có tâm trí nào, vội vàng tìm cớ chuồn đi.
Lúc đó trên tháp, Phạm Dao đã gài được Huyền Minh nhị lão buộc bọn chúng giao cho thuốc giải thuốc lắc của Triệu Mẫn, sau đó đem phân phát cho quần hùng.
Duy chỉ có mụ Diệt Tuyệt sư thái cứng cổ cứng đầu, nhất định không chịu uống, Phạm hữu sứ bực mình nói:
- Hay lắm, cuối cùng bị bà phát hiện, nói cho bà biết, đây là viên thuốc đặc chủng của Minh Giáo chúng tôi, uống vào đảm bảo không quá ba giờ, toàn thân của bà sẽ nhiễm virus cúm gà, lúc đó thần tiên cũng khó cứu, bà dám không?
Diệt Tuyệt sư thái vốn ngu như heo, đâu biết phân biệt thị phi, vừa nghe vậy, mụ chẳng nói chẳng rằng, giật gói thuốc của ông nhét vào miệng.
Bên ngoài, Trương Vô Kỵ đã phân công rõ ràng, hắn sẽ ở dưới đỡ những người từ trên nhẩy xuống còn tôi sẽ leo lên tiếp cứu họ.
- Tại sao lại là em? Vi Bức Vương khinh công cũng giỏi, sao không bảo ông ý?
- Mày ngu thế? - Trương Vô Kỵ nói - tao tạo điều kiện cho mày ôm mấy em Nga My mà không chịu à?
- Sao đại ca không ôm đi, ôm được mấy em mà bị chết cháy thì thôi, em nhường cho anh đấy.
- Nếu tháp không có lửa thì tao ôm lâu rồi, đời nào chịu nhường cho mày? Đừng câu giờ nữa, nhanh lên.
Dĩ nhiên, dưới sự phối hợp ăn ý của chúng tôi, đám người ngũ đại phái đều bình an vô sự, song đến lúc mụ già Diệt Tuyệt rơi xuống, tôi toàn nhào lên song đúng lúc đó chợt cảm thấy lực đỡ của Trương Vô Kỵ đột nhiên tiêu tan.
Thôi chết, tôi tham thầm - hoá ra tên họ Trương này thù Diệt Tuyệt đánh hắn ba chưởng lại sợ mụ ngăn cấm y và Chu Chỉ Nhược nên mới quyết định mặc xác bà ta, nhưng tôi lại đang lơ lửng trên không trung, nếu để mụ rơi xuống tôi đi đời nhà ma ngay tắp lự.
Chưa kịp suy nghĩ đã thấy mụ Diệt Tuyệt đằng đằng sát khí, nhằm vào tôi đánh một chưởng, lập tức thân hình tôi văng vào lùm cây. Song đánh một chưởng đó, Diệt Tuyệt sư thái lao thẳng xuống đất, vỡ sọ chết tươi.
Trương Vô Kỵ chỉ chờ có vậy, vội vàng tung người lên, ôm chầm Chu Chỉ Nhược vào lòng.
- Đúng là đồ dê cụ - tôi trào máu nơi khoé miệng lầm bầm. - thì ra hắn sợ Diệt Tuyệt bất thình lình đánh lén nên mới đẩy mình lên thế mạng.
Sau vụ đó, Trương Vô Kỵ còn trúng quả đậm, được quần hùng bầu làm võ lâm minh chủ, chẳng ai thèm quan tâm đến tôi, thậm chí cả nàng Chu Chỉ Nhược cũng dành cho y ánh mắt ngưỡng mộ.
Đau như quả cau.

No comments: