Monday, November 12, 2007

The craftman- Thợ học việc

Trong phần trước * Jerry, một tay cựu học việc yêu cầu Alphonse, một tay học việc, viết một chương trình tạo các số nguyên dùng "sieve of Etastosthenes". Jerry, nhận thấy Alphonse ứng dụng trọn bộ thuật toán vào một function "khổng tượng" nên đã yêu cầu Alphonse tách nó ra theo ba khái niệm: khởi động, ứng tạo và chuẩn xuất;... nhưng Alphonse không biết phải bắt đầu từ đâu...


Gã nhìn tôi một lúc, rõ ràng đang đợi tôi làm gì đó. Nhưng rốt cuộc gã thở dài, lắc đầu và tiếp tục. "Ðể mở rộng ba khái niệm rõ ràng hơn, tao muốn mày tách chúng ra thành ba methods riêng biệt. Ðồng thời vứt hết những cái phụ chú không cần thiết và đặt một cái tên khá hơn cho cái class. Mày làm xong những thứ đó rồi phải bảo đảm là mấy cái test vẫn còn chạy được."

Các bạn có thể thấy những điểm tôi đã làm trong mã dẫn 3. Tôi đã đánh dấu những thay đổi bằng chữ đậm, y hệt như Martin Fowler trình bày trong cuốn Refactoring của ông ta. Tôi đổi tên của cái class thành dạng danh từ, vứt hết những phụ chú về chuyện Eratosthenes và tạo ra ba methods từ ba khái niệm trong generatePrimes function.

Tách ra ba functions buộc tôi phải đưa ra một số biến hàm của function thành static fields của cái class. Jerry nói cách này làm rõ những biến hàm nào là local và những biến hàm nào có ảnh hưởng rộng lớn hơn.

Mã dẫn 3:

PrimeGenerator.java, version 2

/**
* This class generates prime numbers up to a user-specified
* maximum. The algorithm used is the Sieve of Eratosthenes.
* Given an array of integers starting at 2: Find the first
* uncrossed integer, and cross out all its multiples. Repeat
* until the first uncrossed integer exceeds the square root of
* the maximum value.
*/
import java.util.*;

public class PrimeGenerator {
private static int s;
private static boolean[] f;
private static int[] primes;

public static int[] generatePrimes(int maxValue) {
if (maxValue < 2)
return new int[0];
else {
initializeSieve(maxValue);
sieve();
loadPrimes();
return primes; // return the primes


}
}

private static void loadPrimes() {{{/b}
int i,j;

// how many primes are there?
int count = 0;
for (i = 0; i < s; i++) {
if (f[i])
count++; // bump count.
}

primes = new int[count];

// move the primes into the result
for (i = 0, j = 0; i < s; i++) {
if (f[i]) // if prime
primes[j++] = i;
}
}


private static void sieve() {{{/b}
int i,j;
for (i = 2; i < Math.sqrt(s) + 1; i++) {
// if i is uncrossed, cross out its multiples.
if (f[i]) {
for (j = 2 * i; j < s; j += i)
f[j] = false; // multiple is not prime
}
}
}


private static void initializeSieve(int maxValue) {{{/b}
// declarations
s = maxValue + 1; // size of array
f = new boolean[s];

// initialize array to true.
for (int i = 0; i < s; i++)
f[i] = true;

// get rid of known non-primes
f[0] = f[1] = false;
}
}


Jerry bảo tôi mã này hơi lộn xộn, nên gã giành lấy bàn đánh và chỉ tôi cách dọn dẹp. . Mã dẫn 4 minh hoạ những gì gã đã làm. Thoạt tiên gã vứt đi cái biến hàm s trong initializeSieve và thay thế nó bằng f.length. Sau đó gã đổi tên của ba functions (theo kiểu) gã cho là có ấn tượng hơn. Cuối cùng gã sắp xếp lại cái "bộ lòng" initializeArrayOfIntegers (từ initializeSieve) để cho dễ đọc hơn một chút. Các cái test vẫn chạy nhưng thường.

Mã dẫn 4:
PrimeGenerator.java, version 3 (partial)

public class PrimeGenerator {
private static boolean[] f;
private static int[] result;

public static int[] generatePrimes(int maxValue) {
if ((maxValue < 2)
return new int[0];
else {
initializeArrayOfIntegers(maxValue);
crossOutMultiples();
putUncrossedIntegersIntoResult();
return result;
}
}

private static void
initializeArrayOfIntegers(int maxValue) {
f = new boolean[an[maxValue + 1];
f[0] = f[1] = false; //neither primes nor multiples.
for (int i = 2; i < f.length; i++)
f[i] = true;
}


Tôi phải công nhận mã này rõ hơn một chút. Trước giờ tôi nghĩ tạo functions có tên sinh động là phí thời giờ , nhưng những chỉnh đổi của gã quả thật làm cho mã nguồn dễ đọc hơn.

Tiếp theo Jerry trỏ vào crossOutMultiples, nói là gã nghĩ cụm if(f[i] == true) có thể làm cho dễ đọc hơn nữa. Tôi nghĩ đến điểm này chừng một phút. Ý định của các cụm này dùng để kiểm tra xem i không bị loại trừ; thế là tôi đổi tên của f thành unCrossed.

Jerry nói mã này được hơn nhưng tôi vẫn chưa hài lòng với nó vì nó dẫn đến khả năng phủ định đôi (double negative) như unCrossed[i] = false. Bởi thế gã đổi tên của dãy số thành dãy isCrossed với chỉ số nhỏ hơn 2. Các cái test vẫn chạy được.

Jerry tách phần lặp bên trong (inner loop) của crossOutMultiples function và gọi nó là crossOutMultipleOf. Gã bảo rằng các cụm tương tự như if (isCrossed[i] == false) dễ nhầm lẫn nên gã tạo ra function có tên notCrossed và thay cụm if thành if (notCrossed(i)). Kết tiếp gã chạy thử mấy cái test lại.

Sau đó Jerry hỏi tôi ý nghĩa của phần số căn đó là gì. Tôi tốn ít thời giờ viết phụ chú giải thích tại sao cần phải lặp lại cho đến phần số căn của chiều dài dãy số. Tôi cố tranh đua với Jerry bằng cách tách phần tính toán thành một function, nơi tôi có thể đưa vào phần phụ giải. Trong khi viết phụ chú tôi nhận ra rằng căn số là phân tố cực đại của số nguyên trong một dãy số. Bởi thế để ứng phó, tôi chọn cách gọi đó (maxValue) cho các biến hàm. Cuối cùng tôi bảo đảm các tests vẫn chạy được. Kết quả của các thay đổi trong mã dẫn 5.

Mã dẫn 5:

PrimeGenerator.java version 4 (partial)
public class PrimeGenerator {
private static boolean[] isCrossed;
private static int[] result;

public static int[] generatePrimes(int maxValue) {
if (maxValue < 2)
return new int[0];
else {
initializeArrayOfIntegers(maxValue);
crossOutMultiples();
putUncrossedIntegersIntoResult();
return result; }
}

private static void
initializeArrayOfIntegers(int maxValue) {
isCrossed = new boolean[maxValue + 1];
for (int i = 2; i < isCrossed.length; i++)
isCrossed[i] = false;
}

private static void crossOutMultiples() {
int maxPrimeFactor = calcMaxPrimeFactor();
for (int i = 2; i <= maxPrimeFactor; i++)
if (notCrossed(i))
crossOutMultiplesOf(i);
}

private static int calcMaxPrimeFactor() {
// We cross out all multiples of primes. Thus, all crossed
// out multiples have p and q for factors. If p > sqrt of the
// size of the array, then q will never be greater than 1.
// Thus p is the largest prime factor in the array, and is
// also the iteration limit.
double maxPrimeFactor = Math.sqrt(isCrossed.length) + 1;
return (int) maxPrimeFactor;
}

private static void crossOutMultiplesOf(int i) {
for (int multiple = 2*i; multiple < isCrossed.length;
multiple += i)
isCrossed[multiple] = true;
}

private static boolean notCrossed(int i) {
return isCrossed[i] == false;
}



Tôi bắt đầu nắm bắt được vấn đề nên liền xét lại method xét lại method putUncrossedIntegersIntoResult. Tôi thấy rằng method này có hai phần. Phần thứ nhất đếm các số nguyên không bị loại trong dãy số, và tạo nên dãy kết quả (bằng chiều dài của dãy số). Phần thứ nhì dời các số nguyên không bị loại vào dãy kết quả này. Bởi thế, như bạn thấy trong mã dẫn 6, tôi tách phần thứ nhất ra để hình thành function cho chính nó và dọp dẹp lặt vặt đôi chút. Các tests vẫn chạy được. Jerry chỉ thoáng gật đầu. Gã có thật sự khoái những điều tôi đã thực hiện không?

Mã dẫn 6:

PrimeGenerator.java, version 5 (partial).
private static void putUncrossedIntegersIntoResult() {
result = new int[numberOfUncrossedIntegers()];
for (int j = 0, i = 2; i < isCrossed.length; i++)
if (notCrossed(i))
result[j++] = i;
}

private static int numberOfUncrossedIntegers() {
int count = 0;
for (int i = 2; i < isCrossed.length; i++)
if (notCrossed(i))
count++;
return count;
}


<đón xem phần kế tiếp>

* Trong nguyên bản là "In the last month's column..." nhưng ở đây tạm dịch thoáng ra là "trong phần trước" cho phù hợp với tinh thần các bài craftsman được post lên diễn đàn (không theo tháng mà theo... tùy hứng của người dịch ;)) ;))

Monday, October 29, 2007

The craftsman - Thợ học việc: Phần 1

Đây là nhật kí của một anh chàng lập trình viên học việc tại một công ty software áp dụng XP (Extreme Programming). Nếu bạn là một lập trình viên, tôi hy vọng nó có thể tạo cho bạn một góc nhìn mới, một cách suy nghĩ mới - hoặc ít ra bạn có thể khám phá một số điều thú vị từ đây.


Nhật ký thân mến,
13 tháng 2, 2002.

Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo - Tôi làm hỏng cả chuyện. Tôi rất muốn gây ấn tượng với các ngài "cựu học việc" ở đây nhưng rút cuộc chỉ làm rối tung cả lên.

Ðó là ngày đầu tiên tôi được một chân học việc với ông C. Tôi quả là may mắn có được chân học việc này. Ông C là một tay trùm lớp lang trong vấn đề phát triển phần mềm. Ðấu để giành được chân việc này đúng là nẩy lửa. Các tay học việc của ông C thường trở nên các tay "cựu học việc" sáng giá. Ðiều này có nghĩa được làm việc với ông C có giá trị rõ ràng.

Tôi cứ ngỡ là hôm nay tôi sẽ được gặp ông ta nhưng thay vì đó tôi bị một gã "cựu học việc" níu tôi qua một bên. Gã bảo ông C luôn luôn dẫn các tay học việc đi xuyên qua phần định hướng trong những ngày đầu. Gã nói ông C nhất quyết cho rằng phần thực tập định hướng là thiết thực với các tay học việc và nó dẫn đến mức chất lượng mã nguồn mà ông ta ta dự tưởng.

Tôi náo nức kinh khủng. Ðây là một cơ hội cho họ thấy tôi là một tay lập trình "ngon" cỡ nào. Thế là tôi bảo Jerry tôi không chờ được nữa. Gã đáp lại sự náo nức của tôi bằng cách bảo tôi thử viết một chương trình đơn giản cho gã. Gã muốn tôi dùng "Sieve of Eratosthenes" để tính các số nguyên. Gã còn bảo tôi phải chuẩn bị xong chương trình bao gồm trọn bộ các "unit tests" sẵn sàng để "chấm" sau buổi ăn trưa.

Thật là khoái! Tôi có gần 4 tiếng đồng hồ để "xào nấu" một chương trình giống như Sieve. Tôi quyết tâm thực hiện công tác này một cách hết sức có ấn tượng. Mã dẫn 1 đưa ra những gì tôi đã viết. Tôi nắm chắc là chương trình của tôi được chú thích cẩn thận và trình bày gọn gàng.


Mã dẫn 1:
/**
* This class generates prime numbers up to a user-specified maximum.
* The algorithm used is the Sieve of Eratosthenes.
*


* Eratosthenes of Cyrene, b. c. 276 BC, Cyrene, Libya; d. c. 194 BC, Alexandria. He was
* the first man to calculate the circumference of the Earth, and was also
* known for working on calendars with leap years and running the library at
* Alexandria.


*
* The algorithm is quite simple: Given an array of integers starting at 2,
* cross out all multiples of 2. Find the next uncrossed integer, and cross
* out all of its multiples. Repeat until you have passed the square root of
* the maximum value.
*
* @authorAlphonse, @version 13 Feb 2002 atp
*/
import java.util.*;
public class GeneratePrimes {
/**
* @param maxValue is the generation limit.
*/
public static int[] generatePrimes(int maxValue) {
if (maxValue >= 2) { // the only valid case
// declarations
int s = maxValue + 1; // size of array
boolean[] f = new boolean[s];
int i;
// initialize array to true.
for (i = 0; i < s; i++)
f[i] = true;
// get rid of known non-primes.
f[0] = f[1] = false;
// sieve
int j;
for (i = 2; i < Math.sqrt(s) + 1; i++) {
if (f[i]) { // if i is uncrossed, cross its multiples.
for (j = 2 * i; j < s; j += i)
f[j] = false; // multiple is not prime
}
}
// how many primes are there?
int count = 0;
for (i = 0; i < s; i++) {
if (f[i])
count++; // bump count.
}
int[] primes = new int[count];
// move the primes into the result.
for (i = 0, j = 0; i < s; i++) {
if (f[i]) // if prime
primes[j++] = i;
}
return primes; // return the primes.
} else // maxValue < 2
return new int[0]; // return null array if bad input.
}
}


Sau đó tôi viết một cái "unit test" cho GeneratePrimes. Xem ở mã dẫn 2. Ðoạn mã này dùng JUnit framework như Jerry đã chỉ dẫn. Nó dùng tính chất hướng thống kê; kiểm tra xem cái "generator" có thể tạo ra các số nguyên tới 0, 2, 3 và 100. Trong trường hợp thứ nhất hẳn không có số nguyên nào cả. Trong trường hợp thứ nhì hẳn phải có một số nguyên và nó phải là số 2. Trường hợp thứ ba phải có hai số nguyên và chúng phải là số 2 và 3. Trường hợp cuối phải là 25 số nguyên và số cuối phải là 97. Nếu các bước kiểm tra đều đúng, tôi giả định là cái "generator" làm việc đúng. Tôi e rằng khó có thể tin cậy tuyệt đối cách ở trên, nhưng tôi không nghĩ ra được một trường hợp nào một "function" có thể bị hỏng mà các bước kiểm tra đều đúng.

Mã dẫn 2:

import junit.framework.*;
import java.util.*;
public class TestGeneratePrimes extends TestCase {
public static void main(String args[]) {
Junit.swingui.TestRunner.main(
new String[] {"TestGeneratePrimes"});
}
public TestGeneratePrimes(String name) {
super(name);
}
public void testPrimes() {
int[] nullArray = GeneratePrimes.generatePrimes(0);
assertEquals(nullArray.length, 0);
int[] minArray = GeneratePrimes.generatePrimes(2);
assertEquals(minArray.length, 1);
assertEquals(minArray[0], 2);
int[] threeArray = GeneratePrimes.generatePrimes(3);
assertEquals(threeArray.length, 2);
assertEquals(threeArray[0], 2);
assertEquals(threeArray[1], 3);

int[] centArray = GeneratePrimes.generatePrimes(100);
assertEquals(centArray.length, 25);
assertEquals(centArray[24], 97);
}
}



Tôi mất khoảng một giờ đồng hồ để làm những bước trên chạy được. Jerry không muốn gặp tôi cho đến sau buổi ăn trưa, bởi thế, tôi dành trọn bộ thời gian còn lại đọc cuốn Design Patterns mà Jerry đưa cho tôi.

Sau buổi ăn trưa, tôi ghé văn phòng của Jerry và cho gã biết tôi đã thực hiện xong chương trình. Gã nhìn tôi và với một nụ cười khó tả, hắn nói: "Ðược lắm, hãy xem thử nó thế nào."

Gã dẫn tôi và phòng thí nghiệm và cho tôi ngồi trước một máy. Gã ngồi bên cạnh tôi và yêu cầu tôi đưa chương trình của tôi vào máy này. Thế là tôi chuyển mã nguồn từ máy laptop của tôi lên.

Jerry xem xét hai mã nguồn chừng năm phút rồi gã lắc đầu và bảo: "Mày không thể đưa những cái này cho ông C xem được! Nếu tao để ổng xem mấy cái này, ổng sẽ đuổi cổ cả tao lẫn mày. Ông ấy không phải là người kiên nhẫn đâu."

Tôi đánh thót một phát nhưng cố giữ bình tĩnh và hỏi gã: "Chớ nó sai chỗ nào?"

Jerry thở dài và nói: "Tụi mình nên đi xuyên qua mã nguồn này với nhau." "Tao sẽ chỉ cho mày từng điểm một cách ông C muốn thực hiện nó như thế nào."

"Quá rõ ràng", gã tiếp tục, "cái main function muốn làm ra ba cái functions riêng biệt. Cái thứ nhất khởi tạo tất cả các biến hàm và thiết lập cái "sieve". Cái thứ nhì thực sự thi hành cái "sieve" và cái thứ ba tải kết quả của "sieve" vào một dãy số nguyên."

Tôi nhận ra được ý gã muốn nói gì. Có ba khái niệm chôn trong cái function đó. Tuy vậy, tôi không biết gã muốn tôi phải làm gì với nó.

Gã nhìn tôi một lúc, rõ ràng đang đợi tôi phản ứng sao đó. Nhưng rốt cuộc gã thở dài, lắc đầu và....

(Source: vninfomatic)

Sunday, October 28, 2007

Tình yêu học trò

Năm đó Tính học lớp 9, Tính có thương một cô nàng học lớp 7, Tính chấp nhận ở lại lớp 2 năm để có thể cùng nàng chung bước đến trường.... Nhưng có ngờ đâu...sau 2 năm ở lại lớp....nàng vẫn là học sinh lớp 7.....Tính bực mình hỏi nàng tại sao, nàng trả lời : "Em xin lỗi, e đã thương anh Hùng học lớp 5!"

Thông báo

Thông báo của hội SV phía cuối trang có đoạn:

Các bạn SV nữ đang cần tuyển gấp 50-70 bạn SV nam để làm tình...
(sang trang)
... nguyện viên cho chương trình Mùa hè xanh

Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Dũng

Khi quay cóp phải có đủ 6 điều sau: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín

Nhân khi bạn bè quay cóp bị bắt,phải tỏ ra thông cảm và làm ra vẻ mặt an ủi. Đó gọi là Nhân. Lễ:Đừng bao giờ cao điểm hơn người đă chỉ bài cho mình...để lần sau được chỉ típ đó gọi là Lễ.
Nghĩa khi mình quay cóp bị bắt....thà chít cũng không khai bạn bè mình ra.Đó gọi là Nghĩa.
Trí: Trong lúc thi phải quan sát triệt để chỗ đứng của giám thị đồng thời lắng nghe 4 phương tám hướng các đáp án của bạn bè....đấy gọi là Trí .
Tín: Đừng bao giờ nghi ngờ đáp án,bạn bè trong khi quay cóp, phải luôn tin tưởng đáp án trong tài liệu cũng như bạn bè là chính xác!

Friday, October 26, 2007

Cái Em Cần Thì Anh Không Có

Đôi khi em cần 1 cú phone vào buổi sáng đánh thức em dậy, để có 1 ngày nắng hân hoan em dang tay chào đón... nhưng anh không gọi.

Đôi khi em cần 1 lần đón đưa, em cần 1 điểm tựa cho 1 ngày làm việc căng thẳng phía trước ... nhưng anh ko đến.

Đôi khi em cần 1 chút bốc đồng, bỏ làm, trốn học rủ nhau đi chơi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần một người đi ăn trưa cùng, để thay đổi không khí... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 SMS "Ngày hôm nay của em thế nào?" để em có thể mỉm cười vì là con gái em thích được quan tâm mà... Nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần cuộc hẹn hò lúc tan sở, đi uống nước hò hét, kể lể về 1 ngày vất vả... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 bữa tối lê la trên vỉa hè, có thể vừa ăn vừa nói, có thể được húp xì xoạp, được cầm tay gỡ xương... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần được lôi đi, để lấy cho riêng mình một chút bóng đêm, trên đường phố quen, chả cần biết đi đâu, chỉ là đi thôi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 cái nắm tay, 1 cái vỗ vai, 1 va chạm cố tình để thăng hoa cảm xúc, để thấy mình đang sống trẻ... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 lần về khuya, đôi lúc em muốn phá phách 1 chút 1 thưởng thức 1 chút đổi gió về đêm, để cho gió thốc vào mặt, xua tan những ưu tư... nhưng cái em cần thì anh ko có.

.........

Đôi khi em mộng mơ, em cần anh là một người mơ mộng... nhưng cái em cần thì anh ko có.

.........

Em ko cần anh phải giàu có, thành đạt, tài hoa, ko cần anh xuất hiện với những bó hoa thật to, ko cần anh đưa tới những nhà hàng sang trọng. Nhưng sao anh lại cần những thứ đó?

Vì anh yêu em! Anh muốn mình thật xứng đáng với em, muốn anh có thể làm em tự hào, muốn cho em những điều tốt nhất ư?

Nhưng đó chỉ là những thứ mà anh nghĩ là em cần thôi! Còn những thứ em cần thì anh không có!

------------------------------

Cuộc sống thế đấy nghịch lí thế đấy, những siêu nhân như: Người nhện, Bộ tứ huyền ảo (Fanstactic Four), Clark Ken, hay Robinhood, và các anh hùng trong các truyện tranh, tiểu thuyết, đời thường họ cần gì bạn biết ko?

Họ chỉ mong mình là người bình thường, để được yêu thương! Chắc các bạn xem phim rồi nhỉ, tớ chả phải nói nữa!

Họ ước ao, thèm thuồng được làm người bình thường, để có thể đón nhận tình yêu, mang lại hạnh phúc đơn giản: được bên nhau, cho người mình yêu.

Ha ha, thế mà trong chúng ta, lại có những người cứ thích làm người đặc biệt.

Nhiều người cứ thích: Ta là siêu nhân - I"m a superman!

Thật là tội nghiệp!

Hãy là chính mình, tận hưởng cuộc sống, mang niềm vui, hạnh phúc cho chính bản thân mình và những người xung quanh mình!

Sống như thế mới gọi là sống có ý nghĩa!

----------------------------------

Có một thứ mà "em" cần mà "anh" ko có: đó là lời xin lỗi!

Người VN rất ít khi nói lời xin lỗi. Mà có nói cũng ko bao giờ nói một cách có thiện ý, mà thường nói cho có.

Nhất là trong tình yêu, con trai càng hiếm khi xin lỗi con gái (chả nhẽ lại nói là không bao giờ, thế thì chị em thất vọng chết).

Vì thế nên cứ bài hát, bài thơ hay câu chuyện nào mà có: Xin lỗi em... là bài đó rất thành công. Các "anh" thích thì ít, mà các "em" thích thì nhiều! (Khổ chị em hay mơ mộng)!

Nhớ cái hồi tớ để cái blast: Và anh đã biết mình đã sai! Cũng được ủng hộ ghê lắm!

....Nói chung ngại xin lỗi là một bệnh rất phổ biến, nhiều người mắc phải và rất khó chữa (nan y)!
Vì thế nên nếu có 1 "anh" nào đó mà rất lịch sự, hay "xin lỗi" thì các "em" nên cẩn thận: Sở Khanh đấy! Nên cẩn thận với những trường hợp cá biệt như thế.

TH8X theo blog của A|F

Thursday, October 25, 2007

Gượng dậy và bước đi

Nhiều người nói rằng ngoài khơi xa luôn đầy những sóng gió nhưng đâu biết rằng, sóng gió chỉ có khi đại dương giận dữ...

Nhiều người nói rằng nước mắt có thể làm vơi bớt nỗi đau nhưng đâu biết rằng nỗi đau ẩn chứa trong tim chứ không nằm trong mắt...

Nhiều người nói rằng ngoài khơi xa luôn đầy những sóng gió nhưng đâu biết rằng, sóng gió chỉ có khi đại dương giận dữ...

Nhiều người cho rằng ánh nắng đem lại màu đen sạm cho da, nhưng đâu biết, ánh nắng còn mang lại màu tươi sáng cho tâm hồn...

Nhiều người cho rằng hành động của mỗi người đều do 2 vị thần tốt xấu quyết định nhưng đâu biết 2 vị thần đó là bạn, bởi họ tồn tại trong bạn...

Nhiều lúc đau buồn, bạn thường tìm đến bóng tối, nhưng bạn ơi, hãy nhớ điều này: bóng tối càng làm u ám thêm cho tâm hồn...

Đôi khi cuộc sống tưỏng chừng chỉ có 2 màu đen trắng nhưng đâu biết được rằng trong nó còn có cả màu xám.

Đôi lúc thất bại cũng là liều thuốc hữu ích, nó giúp bạn có thêm nhiều kinh nghiệm bởi thất bại là mẹ thành công...

Nhiều người cho rằng mỗi cơ hội là 1 chìa khoá, nhưng đâu biết chìa khoá họ nắm giữ trong tay có thể mở thêm được nhiều cách cửa cơ hội khác...

Đôi lúc, nhìn vào hạnh phúc của người khác, bạn muốn mình được như họ, nhưng đâu biết rằng, có được mái ấm gia đình là quá hạnh phúc rồi...

Nhiều khi bạn nghĩ nỗi buồn nên được giải toả ở những nơi đông người, náo nhiệt nhưng lại không biết bạn chỉ có 1 mình mà gặm nhấm nỗi buồn giữa nhịp sống sôi động đó. Điều bạn cần là 1 người bạn...

Khi bạn thi rớt, bạn cho rằng bạn đã thất bại nhưng không biết được rằng thất bại chỉ dành cho ai đã đầu hàng...

Khi bạn vấp ngã, hãy -biết -gượng -dậy- và -bước- đi, khi đó bạn mới là người chiến thắng...

(theo Nguyễn Ngọc Diễm Hằng - Khánh Hoà/Muctim)

Phái mạnh bây giờ... mạnh hay yếu?

Phái mạnh ngày trước trong các bộ phim kiếm hiệp là một anh hùng ngao du giang hồ với sức mạnh vô địch.

Phái mạnh bây giờ là một anh hùng đấu võ mồm cực kỳ siêu để người trong giang hồ lĩnh hội võ công xuất chúng.

Phái mạnh ngày trước xuất quỷ nhập thần, phi thân từ núi này sang núi khác, tiêu diệt kẻ ác, bảo vệ dân lành. Phái mạnh bây giờ ngồi trên xe bự, phóng từ hẻm này sang đường khác, "tiêu diệt" người đi đường nếu lạc tay lái.

Phái mạnh ngày trước là một người kiên cường và mạnh mẽ, không lùi bước trong gian khó. Phái mạnh bây giờ là một người dũng cảm, sẵn sàng rạch tay chảy máu hay nhảy lầu tự tử khi chia tay người yêu.

Phái mạnh ngày trước chăm chút cho vẻ đẹp tâm hồn va ít trau chuốt cho bề ngoài vì thấy không cần thiết. Phái mạnh bây giờ chăm từng chút một cho vẻ lấp lánh bên ngoài, từ cái đầu xịt keo không chừa một cọng tóc đến con dế xịn ở túi quần thời trang và cuối cùng là một đôi giầy hàng hiệu.

Phái mạnh ngày trước khi yêu thì yêu bằng cả trái tim chân thành, và nếu như chia tay thì phái mạnh ngày trước vẫn tôn trọng tình yêu đó của mình. Phái mạnh bây giờ khi yêu thì chỉ dùng một nửa trái tim nhưng đầy toan tính, và nếu như chia tay thì phái mạnh bây giờ rất chăm chỉ đạp đổ, họ có thể ngồi nói xấu mỉa mai hàng giờ hoặc phơi bày những chuyện đời tư giữa họ với người ấy cho bàn dân thiên hạ biết để thoả lòng ích kỷ.

Phái mạnh ngày trước mong muốn một tình yêu. Phái mạnh bây giờ không thể thiếu tình dục.

Phái mạnh ngày trước rộng lượng và vị tha. Phái mạnh bây giờ hẹp hòi và xoi mói.

Phái mạnh ngày trước không muốn nhìn người mình yêu rơi nước mắt. Phái mạnh bây giờ cười cợt trên những giọt nước mắt người mình đã yêu.
Trích từ blog:

Có một thống kê phải giật mình: Phải đến 80% những người tham gia forum, comment vào các blog hot, gửi message cho group với lời lẽ lăng mạ, đồn thổi, nói xấu, kích động là đàn ông. Thật đấy, không tin bạn cứ kiểm tra mà xem, những dòng status, những lời comment, những cái reply... hầu như đều xuất phát từ cái giới mà người ta gọi là mạnh mẽ, hào hoa, ga lăng đấy.


Phái mạnh bây giờ khác phái mạnh ngày trước rồi.... khác nhiều lắm...

Bởi phái mạnh bây giờ.. yếu hơn cả phái yếu của ngày trước???

(theo Thẩm Quỳnh Trân/Mực Tím)

Zui zui...nè

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ .
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi ...

--------------------------------------

Có bạn gái xấu là bất tài. Có bạn gái đẹp là bất an. Có bạn gái giỏi hơn là bất xứng. Có bạn gái dốt là bất hủ. Có bạn gái dữ là bất hạnh. Bị bạn gái chê là bất lực. Bị bạn gái ghen là bất bình. Đánh bạn gái là bất nhân. Lén bạn gái đi uống bia ôm là bất trung. Vì bạn gái bỏ bạn là bất nghĩa. Vì bạn bỏ bạn gái là bất tin. Tin bạn mà mất bạn gái là bất cẩn. Bạn gái giận chỉ uống nước trừ cơm là bất bạo động. Bạn gái đánh mà ko chạy là bất túc. Lời bạn gái dạy là bất tử. Cãi lời bạn gái là bất kính

---------------------------------
Trong quán nhậu, một thực khách gọi bồi bàn: \"Này! Cho anh thêm hai đĩa thịt dê nhé!\". Cùng lúc đó, một ông khách mới vào quán gọi: Cho tôi hai đĩa thịt chó! Anh bồi hướng vào bếp la lớn: Hai dê ăn thêm, hai chó mới vào!!!

-------------------------------

Theo tiến sỹ kinh tế học Robert Bảo (Nobel kinh tế năm 2007) thì: \"Chiều cao cơ thể trong tư thế làm việc tỷ lệ nghịch với mức lương mà họ nhận được\" Ví dụ: - Anh công nhân đứng máy làm việc, lương: 200 USD/Tháng - Anh chuyên viên IT ngồi làm việc trên máy tính: lương 400 USD/Tháng - Người mẫu Yến Vy, Nằm làm việc: lương 1000 USD/đêm

Bộ Luật Tình Yêu Điều 9 : \"Nếu ai vô tình hoặc cố tình gây thương nhớ cho người khác, để lại hậu quả làm tan nát trái tim người đó, thì phải chịu hình phạt chung sống trọn đời với người đó\". <== nhí nhảnh ớn

----------------------------------

Cô gái hoi chàng trai: \"Anh có ĐTDĐ nap truot ko?\" - \"ko em àh\",\"anh có xe hơi BMW ko?\" - \"rất tiếc anh ko có\", \"anh có mặc đồ của Gucci ko?\" - \"ko luôn em ạh\",\"anh có biệt thự 3 tầng ko?\" - \"em ơi anh ko có\",Thế là nàng ra đi ko nói lời từ biệt,anh chàng kia về kể với bố,bố anh bối rối\"Con có thể bán cái Lamborghini Gallardo [93k Euro] để mua 2 cái BMW,bán cái PDA O2 để mua D500,thay đồ của Piere Cardin bằng đồ Gucci rẻ tiền,nhưng mà bắt bố đập bỏ 5 tầng của tòa nhà này thì hơi quá\"

-----------------------

Câu chuyện nói về 1 cuộc thi bắn cung giữa 3 thí sinh: - Thí sinh 1 : Đặt 1 quả táo lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 50m, giương cung, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói: \"I'm SinBad\", khán giả vỗ tay nồng nhiệt. - Thí sinh 2: Đặt 1 chanh lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 80m, giương cung 45 độ, canh gió, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói: \"I'm RobinHood\", khán giả vỗ tay khâm phục, tán thưởng. - Thí sinh 3 (người Việt Nam): Đặt 1 NHO lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 150m, giương cung 12 độ, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói 1 cách hồn nhiên: \"I'm sorry\"

------------------------

Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo xộc xệch. Mặt hằm hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp. Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp. Cả lớp run. Tiến lại gần bảng, thầy hỏi: - Thế nào, các cô, các cậu có sợ không, hả? - Thưa thầy... sợ, sợ lắm ạ.- Cả lớp đồng thanh. - Thế vẫn chưa sợ bằng đại chiến thế giới lần thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới:\"Đại chiến TG lần thứ Hai\" <== thầy giáo Pro

------------------------------

Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:\" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!\". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này, tấm biển ghi:\" Khu vực dành riêng cho nam giới\". Mặt đỏ ửng, cô đổi tấm biển lần nữa. Tới lúc này, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi. Cô thấy ngạc nhiên nên nhìn vào tấm biển. Trên tấm biển ghi:\" Chỗ này sâu 1m8\".! ==> hahaha

-------------------------------

Hai cụ già tổ chức ăn mừng 50 năm ngày cưới ở nhà hàng. Xong tiệc, cụ bà thấy cụ ông chảy nước mắt. Bà cảm động lắm và hỏi: - Chắc ông hạnh phúc vì thời gian tuyệt vời chúng ta đã có 50 năm qua phải không? Cụ ông không trả lời và suy nghĩ xa xăm. Đoạn ông trả lời: - 50 năm trước, cha của bà gí súng vào tôi và dọa bỏ tù tôi 50 năm nếu tôi không cưới bà. Phải chi hồi trước tôi can đảm một chút thì lẽ ra ngày mai là tôi mãn hạn tù rồi

Bảo đảm chữa hết bệnh

Một bệnh nhân bị căn bệnh hiểm nghèo cố gắng hỏi bác sĩ với mong muốn biết được tình trạng thực sự về căn bệnh của mình.

Bệnh nhân:
- Xin bác sĩ hãy nói thật. Cơ may được chữa khỏi của tôi là bao nhiêu?

Bác sĩ bình tĩnh trấn an:
- 100%
Bệnh nhân:
- Chao ôi, vậy thì mừng quá. Tôi cứ ngỡ tình trạnh bệnh của tôi là vô vọng.
Bác sĩ:
- Những thống kê y học cho thấy rằng cứ mười người mắc chứng bệnh như ông thì có chín người chết. Ca của ông là ca thứ mười mà tôi chữa, không có bệnh nhân nào trong 9 ca trước sống sót.
Thống kê rất chính xác. Thế nên, ông nhất định sẽ khỏi bệnh.

Làm một người bạn tốt

1. Làm bạn với chính mình: Bước đầu tiên để có một tình bạn đẹp là làm bạn với chính bản thân bạn. Khi chúng ta thật sự yêu thương bản thân mình, chúng ta sẽ tạo được sự lôi cuốn đối với người khác. Vì chúng ta không chú trọng nhiều tới cá nhân chúng ta nên chúng ta sẽ quan tâm đến người khác nhiều hơn.

Chúng ta sẽ có niềm tin để dành thời gian cho người bạn của mình vì chúng ta muốn có những giây phút yên bình, vui vẻ bên bạn ấy chứ không phải chúng ta cần người ấy để làm những điều có lợi cho bản thân.

2. Chọn bạn mà chơi: Nhận ra những người bạn mà bạn mong muốn tạo ra một tình bạn thắm thiết và sâu sắc. Sự gần gũi, thân mật thì quan trọng hơn nhiều so với khoảng thời gian cả hai tiếp xúc nhau.

3. Tạo cơ hội: Trong nhiều phương diện của cuộc sống, bạn bè là những người rất quan trọng. Tình bạn thường có tác dụng định hướng cuộc sống của chúng ta. Tình bạn có được là nhờ ở bản thân bạn và những người bạn của bạn. Hãy quyết tâm dành cho nhau những giờ phút vô cùng đặc biệt và đáng nhớ, đừng ngại ngần gì cả.

4. Thúc đẩy mối quan hệ: Nếu bạn muốn tình bạn được phát triển, hãy bỏ đi nỗi sợ người ta không muốn làm bạn với bạn. Mời họ ăn trưa hoặc tổ chức một buổi họp nhóm và cùng nhau ăn tối.

Khi bạn bè giận nhau, nên là người gọi điện trước nhất. Bạn của bạn cũng đang nóng lòng muốn làm lành với bạn.

5. Quy tắc vàng: Hãy cư xử với bạn của bạn như là cư xử với chính bản thân bạn. Nói khác hơn là “Muốn có một người bạn, trước tiên hãy là một người bạn”. Quan tâm người khác hơn là chờ đợi người ấy quan tâm mình. Hãy thông cảm và tránh than phiền về nhau, cũng như việc ngồi lê đôi mách và chỉ trích nhau.

6. Làm cho bạn của bạn thấy họ rất quan trọng đối với bạn: Bằng cách luôn luôn nhớ những việc tốt và tử tế họ đã làm vì bạn mặc dù những việc ấy có nhỏ nhặt đến thế nào đi nữa. Chú ý tới kiểu tóc mới của họ. Nhớ hỏi han về gia đình họ. Tặng họ những bông hoa hoặc gửi những email giản dị mà ý nghĩa trong những dịp kỉ niệm đặc biệt của họ.

7. Lắng nghe: Thật khó để trở thành một người biết lắng nghe. Hãy rèn luyện kĩ năng này để có một tình bạn lâu dài.

8. Những điểm cần lưu ý:

- Cố gắng đừng cắt ngang lời nói của bạn mình vì ai cũng muốn được tôn trọng. Hãy tập trung vào những gì bạn mình nói.

- Biểu bộ cho bạn mình biết là bạn đang lắng nghe họ nói bằng cách luôn nhìn vào mắt họ. Những cái gật đầu, nói thầm cũng báo hiệu cho người ấy biết bạn đang hiểu quan điểm của người ấy.

- Giảm đi sự xao lãng trong khi nói chuyện với nhau.

- Hỏi một vài câu.

- Cẩn thận khi đưa ra những lời khuyên mặc dù bạn của bạn muốn trút những nỗi buồn và thất vọng với bạn.

Tình yêu thuở 18

Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh.


Em 18 tuổi và em muốn biết tuổi của tôi. Tôi thắc mắc:

- Để làm gì?

- Để xưng hô cho đúng mực chứ làm gì!

- Nếu tôi 17 hoặc ít hơn nữa thì sao?

- Dĩ nhiên là: Chào nhóc!

- Thế nếu tôi 18?

- Thì xưng tên, rất thân mật, đúng không?

- Còn tôi 19 thì sao?

- Con chào chú ạ!

- Ôi trời, vậy em không bao giờ gọi người khác là anh à?

- Có chứ, nếu người ấy được mẹ mình... sinh ra trước mình!

Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh. Thế là đạt được nửa mục tiêu rồi! Sự lựa chọn này có lẽ dễ chịu và... dễ tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất. Nhưng em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:

- Phạm Anh ơi, đi cà phê với Nhi không?

Tôi đau khổ ngồi khuấy muốn bể li cà phê, tìm cách dụ dỗ:

- Gọi Anh là được rồi, đừng kêu cả họ ra như thế, tốn nước bọt, Nhi sẽ mệt đấy, mà Anh nghe cũng không quen tai!

- Ơ, nhưng Nhi đâu có thấy mệt?

- Thôi mà, năn nỉ đấy!

- Với một điều kiện: Nếu Phạm Anh làm cho Nhi bật cười được!

Tôi than trời, vậy là hết! Dân IT chính hiệu khô khan và cứng như một cái máy tính. Dĩ nhiên tôi có thể dễ dàng mua được nụ cười của em bằng vài cú nhấp chuột, với những mẩu chuyện vui, bài hát, hình ảnh ngộ nghĩnh tràn đầy trên các web. Nhưng ngay tại vị trí này, thứ xa xỉ ấy lấy ở đâu ra? Tôi cũng biết vài ba chuyện tiếu lâm nhưng cho vàng cũng chẳng dám kể cho em nghe, nó chỉ tiêu hóa được với mấy thằng bạn đầu óc sâu bọ của tôi thôi. Vậy là tôi thiểu não gục mặt xuống bàn và giương cờ trắng. Những tưởng mọi sự đã xong, ấy vậy mà em lại... bật cười - vì chính bộ dạng của tôi! Tôi như chết đuối vớ được phao, chộp liền cơ hội:

- Đấy, Nhi cười rồi nhé!

- Ok, hi hi... nhìn Anh, Nhi không nín được cười!

Tôi mặc kệ em cười cợt tôi, miễn em chịu gọi tôi bằng “Anh” là được rồi. Ôi, cái từ đó mới ngọt ngào làm sao! Tất nhiên em gọi tôi là “Anh” đơn thuần chỉ là gọi cái tên của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định hiểu theo nghĩa khác - cái nghĩa mà chữ “A” không cần phải viết hoa. Mỗi lần em ngọt ngào “Anh ơi, Anh à...”, lòng tôi lại lâng lâng, tâm trí tôi mơ màng tận chín tầng mây. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh xa xôi vời vợi nhưng vô cùng ngọt ngào: Em đeo tạp dề, tay chảo tay đũa còn tôi mặc veste, thắt cravat và xách cặp táp đi làm. Nhưng thường thói đời “Được voi đòi tiên”. Khi em gọi “Anh” thì tôi ngàn lần sung sướng nhưng đến lúc em xưng Nhi, tôi lại như nhai phải hạt sạn trong bữa cơm ngon. Tên em rất hay, rất dễ thương, tôi chẳng có ý kiến. Chỉ tội, tôi muốn gọi em theo cách khác cơ! Thế là tôi lại dụ dỗ:

- Nhi có thích cái tên của mình không?

- Thích chứ! Sao lại hỏi vậy?

- Ừ, nó cũng tàm tạm. Nhưng Nhi có muốn anh đặt cho Nhi một cái tên thân mật để chỉ mình anh gọi thôi không?

- Tên gì?

- “Em”!

- Xì, xấu ỉn! Nhi không thích!

Tôi cố gắng nhẫn nại:

- Để anh thử gọi một lần nhé, chắc cũng không đến nỗi nào đâu!

- Anh muốn gọi thì Anh cứ gọi, nhưng không phải tên Nhi, Nhi sẽ không thưa đâu. Đã không thích thì việc gì phải thử?

Tôi bó tay và cúi đầu thở dài. Thôi có voi thì đành cưỡi voi vậy, mơ chi bay được như tiên để rồi té nhào thê thảm. Tôi tôn trọng quyết định của em và tự hài lòng với những gì em ban tặng. Tôi tự an ủi mình dù sao còn hơn khối đứa khi vẫn được em gọi là “Anh”. Và tôi tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng nghĩa là tiếp tục hi vọng. Một sự hi vọng mong manh và không có cơ sở! Mặc kệ...

Tôi tình nguyện làm nô lệ của em bất cứ khi nào em cần. Em bảo “Anh ơi, Nhi đang vui lắm!”, tôi lập tức xuất hiện rồi cùng em la cà các quán ăn, đi shopping, đi cà phê... tôi sẽ hớn hở lắng nghe em tía lia đủ thứ chuyện và nhe răng hùa vào niềm vui của em. Nếu em nói “Anh ơi, Nhi buồn!”, thì mọi người cứ tin đi, dù thì là trời đang nắng chang chang hay mưa gió bão bùng, dù sáng sớm hay tối khuya, tôi cũng sẽ đến ngay cạnh em, cho em mượn bờ vai, làm cái thùng rác cho em trút tâm sự (nhiều khi những tâm sự đó chỉ là: Hôm nay sao trời cứ âm u hoài, buồn chết đi được!) và kiêm luôn cả nhiệm vụ của một chiếc mùi - xoa nếu em có nhu cầu khóc. Thậm chí cả khi em không vui không buồn, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ em. Chỉ cần em nói “muốn” thì cho dù là “muốn hái sao trên trời”, tôi cũng sẽ cố hái cho bằng được. Và tôi thấy mình là một nô lệ hạnh phúc! Chỉ có điều hạt sạn vẫn làm bữa ăn ngon của tôi lấn cấn mãi...

Sinh nhật tôi, em là khách mời danh dự và duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa hồng, bánh kem... tất cả đều tuyệt vời! Sau khi bắt tôi thổi nến và ước nguyện trong lúc em hát bài Happy Birthday, em tặng cho tôi một chiếc hộp màu hồng rất xinh xắn. Tôi run run mở ra và ngẩn mặt tò te: Đó là một cái hộp rỗng! Em mỉm cười:

- Lúc nãy Anh ước nguyện điều gì, bây giờ chiếc hộp sẽ thực hiện điều ấy!

Đầu tôi chợt lóe sáng:

- Chiếc hộp này có linh nghiệm vậy không?

- Anh cứ thử xem sao?

- Được rồi! Điều ước của anh là hôm nay Nhi sẽ... đổi tên thành “Em”!

Em đưa chiếc hộp lên tai, lắng nghe rồi khẽ lắc đầu:

- Chiếc hộp nói: The page cannot be displayed! Anh thử điều khác đi!

Tôi đã quá quen và chán ngấy dòng chữ tiếng Anh đó mỗi khi mở không được trang web cần tìm. Tôi dỗi:

- Đó là ước nguyện duy nhất của anh!

- Tại sao?

Tại sao, làm sao tôi biết là tại sao? Đơn giản chỉ là điều tôi muốn và rất muốn, chẳng lẽ em không hiểu? Thấy tôi không trả lời, em khoanh tay chăm chú nhìn tôi rất nghiêm túc:

- Tại sao con trai lại luôn muốn làm anh nhỉ?

- Anh không biết, có lẽ vì họ mặc nhiên luôn nghĩ mình là phái mạnh...

Em cúi xuống di di những vệt nước trên mặt bàn. Em lẩm bẩm một mình nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy:

- Liệu có đủ khả năng không?

Tôi chợt thấy nóng mặt và tức giận thật sự. Em không biết rằng nói như thế nghĩa là em đã xúc phạm đến lòng tự tôn của tôi sao? Chẳng khác nào em nghi ngờ tôi không phải là phái mạnh và không đủ sức bảo vệ em. Em coi thường tôi thế? Những mạch máu dưới cánh tay tôi rần rật chảy và căng phồng lên.Tôi muốn hất tung mọi thứ nhưng tôi không làm được vì em đang ngồi trước mặt. Vậy là tôi im lặng đến tận lúc em ra về. Tôi buông người đổ phịch xuống giường, rã rời, đầu căng như dây đàn. Thôi, em đã không tin tôi thì còn nói năng gì được nữa? Ngày mai tôi sẽ chính thức kết thúc kiếp nô lệ cho em. Không gặp mặt, không điện thoại, không email gì cả...

Sáng nay tôi nhận được tin nhắn lạ lùng của em : “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Misa nhé, tạm biệt Chuột Nhắt xinh xinh...”. Tôi cuống cuồng lên. Lúc trước thỉnh thoảng em vẫn gọi tôi là Chuột Nhắt. Ôi, chẳng lẽ tôi chưa nói gì mà em đã quyết định giùm tôi rồi sao? Tôi lật đật gọi lại cho em - “Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Tôi luống cuống gọi vào máy bàn nhà em - không ai nhấc máy. Tôi hớt hải phóng xe qua nhà em - một chiếc chìa khóa to uỵch treo lủng lẳng. Tôi thất thểu, lòng nặng trĩu. Hơn một tháng không liên lạc, tôi cố tình quên em nhưng em biết không, tôi nhớ em phát điên!

Buổi tối, đang nằm như cái xác thì điện thoại réo ầm lên. Tôi nhỏm dậy vồ lấy nhưng buồn rầu thay, đó là một số lạ hoắc! “Alô, anh là Phạm Anh phải không?”. Một giọng con gái miền Namngọt ngào rất lạ! “Vâng, nhưng chị là ai?” “Em là một fan của anh nè. Có lẽ anh ngạc nhiên không biết em là ai nhưng em biết anh rất rõ đấy. Em làm bạn anh được không?”. Tôi bối rối thực sự “Ơ, ư...”. Cô gái bật cười “Anh bối rối à? Chắc anh chưa bao giờ được làm quen kiểu này, đúng không? Thôi, để em hát cho anh nghe nhé!” “Lại còn thế nữa cơ đấy?”. Và cái giọng miền Bắc chua lét quen thuộc của em véo von “Tạm biệt búp bê thân yêu...”

- Thôi xong, sụp bẫy rồi! Ai bày cho Nhi cái chiêu quỉ quái này thế?

Em khúc khích:

- Chẳng ai bày cả!

- Thế giọng ai vừa nói đấy?

- Ơ, giọng em đấy, không nhận ra à?

Tôi chợt ngỡ ngàng:

- Á, này, Nhi... em... chịu “đổi tên” rồi à?

- Cũng đang tập!

- Em chịu tin anh rồi à?

- Cũng đang thử! Anh có ý kiến gì à? Nếu phản đối thì em sẽ stop ngay!

- Ơ, không, ý kiến ý cò gì đâu? Anh vui phát điên lên đây này! À, mà sao em hát bài đó?

- Vì em đang ở một nơi khá xa. Một chuyến du lịch với gia đình! Và: I miss you like crazy!

Tit... tit... Em cúp máy lâu rồi mà tôi vẫn đần người ra. Tôi cấu mình thật đau để chắc rằng không mơ. Mà ngàn lần tôi cũng chẳng muốn mình đang mơ chút nào. Ha ha... nó là sự thật đấy! Ôi, cái tuổi 18 của ta, sao mà diệu kì thế!

Lập Trình Viên - Bạn Sẽ Bị Đào Thải Ngày Mai?

Thế giới là một cuộc chọn lọc và đào thải không ngừng, nhưng thế giới IT còn khắc nghiệt hơn. Bạn sẽ là người bị đào thải kế tiếp?

Cái chết của mô hình Waterfall
Năm 1970, mô hình nổi tiếng và được áp dụng trong qui trình phát triển phần mềm tại phần lớn các công ty hiện nay ra đời: mô hình thác nuớc (waterfall model). Mô hình này là kết quả của sự kết hợp các mô hình sản xuất từ các ngành kỹ thuật khác áp dụng cho công nghệ phần mềm. Nó định nghĩa ra chuỗi qui trình phát triển theo thứ tự từ trên xuống bao gồm: lấy yêu cầu khách hàng, làm thiết kế, phát triển, kiểm định và cuối cùng sẽ bàn giao cho người dùng. Bạn sẽ thấy mô hình này giống hệt với qui trình xây một căn nhà: kiến trúc sư tìm hiểu yêu cầu của chủ nhà, thiết kế căn nhà, đưa cho đội ngũ thi công thực hiện, kiểm tra chất lượng và cuối cùng trao chìa khóa cho người sở hữu.

Năm năm sau, Frederick Brooks phát hiện ra lỗ hổng lớn đầu tiên của mô hình này trong cuốn sách kinh điển về quản trị dự án: The Mythical Man-Month (Bí mật về tháng nhân công). Chắc các bạn làm phần mềm đều biết khái niệm man-month (hay man-day) là thước đo căn bản để tính giá cho việc phát triển phần mềm: đó là công lao động trong một tháng (hay một ngày) của một lập trình viên. Phát hiện nổi tiếng nhất của Brooks là “trong phát triển phần mềm không phải cứ thêm nhân công thì dự án sẽ nhanh hơn theo cùng cấp số“. Vấn đề là do sự mất cân đối trong giao tiếp khi số lượng người tham gia tăng lên.

Nhiều năm qua đi, người ta ngày cảng học hỏi được nhiều hơn về cách tốt nhất để làm một phần mềm và cũng bắt đầu nhận thức được rằng mô hình thác nước là quá cứng nhắc và thiếu thực tế. Không giống như việc bạn xây một căn nhà, ngay khi thiết kế, người ta đã dự kiến được 99% hình thù và chi tiết căn nhà sẽ như thế nào. Một dự án phần mềm hiếm khi được hình dung một cách chi tiết và đúng theo yêu cầu công việc. Chỉ khi đưa vào thử nghiệm trong môi trường thực các vấn đề mới bắt đầu phát sinh và việc thay đổi yêu cầu diễn ra thường xuyên.

Những người “ngoại đạo” thường nghĩ rằng vì phần mềm là “mềm” nên có thể dễ dàng thay đổi chỉnh sửa tùy hứng. Nhưng thực ra phầm mềm cũng giống như bất kỳ một cơ cấu kỹ thuật nào khác (như máy móc cơ khí chẳng hạn), nó cũng có thiết kế và cấu trúc (mà thường lại còn phức tạp hơn các máy móc cơ khí rất nhiều).

Khi yêu cầu công việc thay đổi, việc thay đổi trong phần mềm là tất yếu và trong thế kỷ 21 này các thay đổi lại càng diễn ra thường xuyên và nhanh chóng. Với mô hình thác, việc theo kịp các thay đổi là không thể thực hiện vì vòng qui trình của nó quá dài. Nó giống như việc cứ mỗi lần có bất kỳ thay đổi nào là bạn phải gần như phải phá căn nhà đi và xây lại từ đầu. Bạn có thể hình dung ra được sự tốn kém và bất tiện sẽ lớn như thế nào.

Tóm lại, hai vấn đề lớn nhất của mô hình thác nước là:

  1. Mô hình này quá tự tin với giả định rằng chúng ta luôn có thể làm được một hệ thống hoàn hảo ngày lần đầu.

  2. Phầm mềm ngày càng khác với các cơ cấu kỹ thuật cứng nhắc mà giống như các cơ thể sống - nó phải tiến hóa để thích hợp với môi trường. Đây chính là tiền đề cho một phương thức phát triển mới chiếm lĩnh ưu thế trong những năm gần đây: phương thức phát triển linh hoạt (Agile Development Methods).

Phát triển linh hoạt - Phần mềm tiến hoá

Phương thức phát triển phần mềm linh hoạt bắt đầu xuất hiện vào đầu những năm 90 với mục tiêu là phần mềm phải có khả năng biến đổi, phát triển và tiến hóa theo thời gian mà không cần phải làm lại từ đầu. Phương thức này tập chung vào tính đơn giản: tạo ra một phần mềm thật đơn giản đáp ứng đúng yêu cầu của khách hàng hôm nay và sẵn sàng cho những thay đổi vào ngày mai.

Phương thức phát triển này dựa trên hai kỹ thuật đáng lưu ý nhất:

  1. Refactoring: Giống như vệc bạn trang trí lại căn nhà mà không cần phải cơi nới, xây thêm hay xây lại, “refactoring” (xin lỗi, tôi chưa tìm được từ tiếng Việt nào thích hợp để dịch) cho phép chúng ta chuyển đổi mã lệnh để làm cho ứng dụng tốt hơn, đẹp hơn mà không phá hỏng nó (các bạn có thể tìm hiểu thêm về kỹ thuật này trong cuốn Refactoring: Improving the Design of Existing Code).
  2. Developer Testing: Phần mềm do chính các lập trình viên được kiểm định thay vì do các nhóm tester độc lập làm. Công cụ là “unit test”, cho phép từng phần nhỏ của phần mềm được kiểm định ngay trong quá trình phát triển trước khi lắp ghép vào ứng dụng. (xin xem thêm cuốn Test Driven Development: By Example)

Một trong những yếu tố khác khiến cho phương thức phát triển linh hoạt có thể cất cánh là sự lớn mạnh của các ngôn ngữ kịch bản (scripting language) như PHP, Python và gần đây là “viên hồng ngọc” Ruby. Tính linh hoạt của các ngôn ngữ này khiến cho việc thay đổi phần mềm dễ dàng hơn nhiều so với các ngôn ngữ tiền bối. Thêm vào đó là việc cộng đồng mã nguồn mở đang cung cấp vô số các thư viện dựng sẵn, đáp ứng cho việc phát triển nhanh, triển khai nhanh, thường xuyên đưa ra các cập nhật mới (release soon, release often) theo đúng tinh thần của phương thức phát triển linh hoạt. Phần mềm ngày nay không phải được nâng cấp hàng năm mà là hàng tuần, thậm chí hàng ngày.

Tương lai phát triển phần mềm: Chỉ cần một vài “nghệ nhân”

Digg, del.icio.us… các “phần mềm” trị giá hàng chục triệu, hàng trăm triệu USD chỉ do một hai người thực hiện. Facebook, mạng xã hội trị giá nhiều tỷ USD, cũng chỉ do một nhóm nhỏ làm ra.

Bí quyết phát triển các phần mềm có giá trị nhất ngày nay là chỉ cần một vài người có kỹ năng, nhiều nhiệt huyết. Với vài cá nhân xuất sắc trang bị các ngôn ngữ lập trình hiện đại và phương thức làm việc mới, một nhóm nhỏ có thể làm ra những sản phẩm tốt hơn cả một “đạo quân” lập trình viên trước kia.

Tổng kết lại, có thể thấy những thay đổi sẽ diễn ra trong các năm tới đây:

  • Những kỹ sư phần mềm có trình độ cao, có nhiệt huyết và tham vọng sẽ là những cỗ máy làm ra tiền.
  • Những lập trình viên không có kỹ năng đặc biệt có lẽ nên tìm việc làm ở lĩnh vực khác.
  • Những thay đổi mà chúng ta đang thấy ở thị trường phần mềm đại chúng sẽ diễn ra ở các công ty lớn.
  • Đưa phần mềm cho nước ngoài gia công (outsourcing) sẽ ngày càng ít tính kinh tế hơn.
  • Khoa học máy tính vẫn là lĩnh vực cạnh tranh và đòi hỏi cao.
Tương lai của các LTV Việt Nam

Nhìn các xu hướng đang diễn ra trên thế giới, có thể thấy rằng các dự án cần hàng trăm người sẽ ngày càng ít đi. Theo tính toán của Mỹ, chi phí outsourcing đang gia tăng (từ 1/10 lên 1/3 so với giá thành sản xuất trong nước) làm cho việc đưa phần mềm ra nước ngoài gia công ngày càng kém hấp dẫn. Ngoài ra, do khó khăn về giao tiếp và chệnh lệch về trình độ, chất lượng các dự án này cũng không được như mong muốn và rất khó bắt kịp các thay đổi của khác hàng.

Các LTV luôn có xu hướng muốn gia nhập các công ty lớn, tham gia vào các dự án lớn. Nhưng có thể đấy sẽ cách tiếp cận sai lầm vì:

  • Tương lai của các công ty làm xuất khẩu phần mềm dạng này đang ngày càng bấp bênh.
  • Bản thân các LTV thường không cải thiện được trình độ vì các công việc được giao ít cần kỹ năng cao hay tính sáng tạo.

Tất nhiên, nhìn thẳng vào thực tế, sự thay đổi sẽ không diễn ra ngay trong nay mai — mô hình thác nước và các biến thể của nó vẫn sẽ được dùng, người ta sẽ vẫn outsourcing. Nhưng mọi thứ sẽ ngày càng khó khăn hơn, đòi hỏi cao hơn và chỉ khi bạn thực sự chuẩn bị tốt cho sự thay đổi thì mới tránh được việc bị đào thải.

Đáng lo ngại nhất là các LTV Việt Nam còn xa mới theo kịp các đồng nghiệp ở các nước như Ấn Độ hay Ireland cả về mặt tổ chức lẫn kỹ năng. Chúng ta quá chú trọng tới các công nghệ độc quyền của Microsoft, Oracle hay IBM và hiểu biết về mã nguồn mở là một lỗ hổng lớn. Không may, có thể ngày mai công ty sẽ nói lời chia tay với bạn chỉ vì bạn không có kinh nghiệm gì về Python hay cơ sở dữ liệu MySQL. Như tựa một bộ phim “Đó là một tương lai không quá xa” (Not too far future), xin hãy suy nghĩ lại con đường của mình.

(theo ReadWriteWeb)

Sunday, September 16, 2007

Các món ăn kị nhau!

Bạn đã biết gan lợn không nên xào chung với giá? Không uống sữa bò với các loại quả họ cam quýt… nhưng còn những loại thực phẩm khác nữa? Và làm sao để dễ nhớ?


Nào, hãy cùng nhẩm đọc thuộc bài thơ dưới đây nhé!
Mật ong, sữa, sữa đậu nành?
Ăn cùng tắc tử - phải đành xa nhau!
Gan lợn, giá, đậu nực cười?
Xào chung, mất sạch bổ tươi ban đầu!
Thịt gà, kinh giới kỵ nhau?
Ăn cùng một lúc, ngứa đầu phát điên!
Thịt dê, ngộ độc do đâu?
Chỉ vì dưa hấu, xen vào bữa ăn!
Ba ba ăn với dền, sam
Bụng đau quằn quại, khó toàn vẹn thân!
Động kinh, chứng bệnh rành rành?
Là do thịt lợn, rang chung ấu Tầu!
Chuối hột ăn với mật, đường?
Bụng phình, dạ trướng, dọc đường phân rơi!
Thịt gà, rau cải có câu?
Âm dương, khí huyết thoát vào hư vô!

Trứng vịt, lẫn tỏi, than ôi?
Ăn vào chắc chết, mười mươi rõ ràng!
Cải thìa, thịt chó xào vô?
Ăn vào, đi tả, hôn mê khôn lường!
Sữa bò, cam, quýt, bưởi, chanh?
Ăn cùng một lúc, liên thanh sấm rền!
Quả lê, thịt ngỗng thường thường?
Ăn vào cơ thể đùng đùng sốt cao!
Đường đen pha sữa đậu nành?
Đau bụng, tháo dạ, hoành hành suốt đêm!
Thịt rắn, kị củ cải xào?
Ăn vào, sao thoát lưỡi đao tử thần!
Nôn mửa, bụng dạ không yên?
Vì do hải sản ăn liền trái cây!
Cá chép, cam thảo, nhớ rằng?
Ăn chung, trúng độc, không cần hỏi tra!
Nước chè, thịt chó no say?
Thỉnh thoảng như thế, có ngày ung thư!
Chuối tiêu, môn, sọ phiền hà?
Ruột đau quằn quại, như là dao đâm!
Khoai lang, hồng, mận ăn vô?
Dạ dày viêm loét, tổn hư tá tràng!


Ai ơi, khi chưa dọn mâm?
Nhắc nhau nấu nướng, sai lầm hiểm nguy!
Giàu Vitamin C chớ có tham (1)
Nấu cùng ốc, hến, cua, tôm, nghêu, sò!
Ăn gì? ăn với cái gì?
Là điều cần nhớ, nên ghi vào lòng!
Chẳng may ăn phải, vài giờ?
Chúng tạo chất độc bảng A chết người!
Quý nhau mời tiệc lẽ thường!
Thức ăn tương phản, trăm đường hại nhau!

(1) Các loại thực phẩm giàu Vitamin C không được nấu, ăn cùng các loài nhuyễn thể.

Sự tích Audition...

Ngày xửa ngày xưa, ở 1 ngôi làng nọ có 1 cô gái tên là Tấm sống cùng dì ghẻ và đứa con riêng của mụ tên là Cám. Ngày ngày, Tấm phải làm lụng vất vả từ sáng đến khuya để phục vụ mẹ con Cám. Thời đại công nghệ thông tin dần dần phát triển, Internet đến với làng cúa Tấm, đi theo phong trà, mẹ con Cám cũng mở hàng Net kinh doanh, và dĩ nhiên , mọi công việc nặng nhọc như trông quán, lau dọn, ... mẹ con Cám đẩy hết cho Tấm để ung dung ngồi cày Võ Lâm, PTV, MU, ... từ sáng đến tối.

Cho đến 1 ngày, mụ dì ghẻ gọi 2 con lại và bảo:
- 2 con yêu dấu, dạo này quán mình vắng khách quá, làm ăn thua lỗ, cứ thế này mẹ con mình đến đi ăn xin mất. Thế nên các con hãy đi đến những nơi thật xa, tìm về cho mẹ những Game mới, hấp dẫn hơn VLTK để mẹ câu khách. Đứa nào tìm được, mẹ sẽ thưởng cho 1 lô đất bên sông Hồng, tha hồ mà bán ...

Thế là 2 chị em Tấm - Cám lên đường đi, Tấm vốn có tính cần cù, cộng thêm khao khát cháy bỏng được thoát khỏi mẹ con Cám, cô lên tàu sang Hàn Quốc tìm kiếm. Nơi đất khách quê người, Tấm phải làm việc vất vả kiếm tiền để sinh sống và thực hiện nhiệm vụ. Cho đến 1 ngày, Tấm đã tìm ra thứ cô cần trong khi đang bán bánh rán giao tại 1 cửa tiệm Game - Net. Đó chính là Audition - Nhịp điệu cuộc sống - Nơi cảm xúc thăng hoa. Mừng như bắt được vàng, Tấm vội vã đến ngay trụ sở của Yedang Online và T3 Entertainment - 2 công ty phát hành Game - để đặt vấn đề. Vậy là mong ước của cô sắp thành hiện thực.

Lại nói về Cám. Chơi bời chán chê, Cám mới bắt đầu tìm kiếm. Từ 1 nguồn tin đáng tin cậy trong nước, Cám biết rằng chị mình đã có Game mới và đang trên đường về nước. Ngay trong đêm đó, Cám phi đến bến cảng Hải Phòng, đến gặp cán bộ hải quan và bí mật tiến hành 1 âm mưu thâm độc. Âm mưu đó là gì?

Sau hơn 1 năm lang thang nơi xứ người, cuối cùng Tấm cũng đặt chân về quê hương, mang theo Bản quyền của Game Audition cùng với 1 con chuột và 1 cái bàn phím nhập ngoại làm quà cho Cám. Những tưởng mộng ước đã thành, Tấm sung sướng nhảy 1 điệu BreakDance quay đầu. Sau đó là kết thúc hành trình của Tấm. Sau vụ " đi tìm miền đất bán ", Tấm trở lại cuộc sống bình thường, ngày ngày vẫn bị mẹ con nhà Cám đè ra bắt nạt ...

Từ ngày có Game mới, quán nhà Cám đông hẳn lên, mọi người ra ra vô vô tối ngày thật nhộn nhịp. Độ " hot " của Au đã lên đến cực độ. Thấy vậy, mẹ con Cám bàn nhau mở thêm các chi nhánh trên mọi miền đất nước hòng kiếm thêm lời ("Ngon thế ngu gì không kiếm" - nguyên văn lời mụ dì ghẻ). Cũng nhờ đó mà Au được truyền bá rộng rãi. Từ nông thôn đến thành thị, từ em bé 4 tuổi đến cụ già 100 đều đắm mình trong những bản nhạc Dance sôi động, những vũ điệu cuồng nhiệt hay những điệu nhảy đôi tình tứ ...

Cho đến 1 ngày, làn sóng Au đến tai nhà vua. Ngay lập tức, nhà vua bỏ ngay con Cái Bang đang luyện Skill để "cảm xúc thăng hoa" tối ngày, 1 phần vì vua thích đi vũ trường mà ko có nhiều xèng cho lắm, 1 phần vì vua nghe nói Game nài có nhiều Girl hơn. Thế nà vua lập ngay 1 nick rất kêu: đẹpgiai_online_tốingày và điên cuồng cởi truồng Dance trong buồng.

Lại nói về Tấm, mặc dù mù tịt về Internet nhưng khi thấy dân tình chơi cái game mình mang về ác quá làm cô cũng thấy thèm. Thế là 1 đêm, khi mẹ con Cám đang say ngủ, Tấm lẻn dậy bật máy và Đăng nhập vào Game, ngay lập tức cô bị choáng ngợp bởi sự sôi động của thành phố vũ hội. 1 đêm,2 đêm, 3 đêm ... rồi thì đêm nào cô cũng Online để chơi Game và nhanh chóng trở thành 1 con nghiện Game. Trình độ của Tấm càng ngày càng lên cao cùng với sự xuống dốc ko phanh của nhan sắc do thức khuya nhiều quá. Nhìn Tấm ngáp ngắn ngáp dài mỗi sáng, mẹ con Cám lại tưởng Tấm " nghiện " mà không biết rằng trình độ múa Keyboard của cô đã hơn hẳn mẹ con Cám 1 bậc. 1 ngày kia, mẹ con Cám quyết định sẽ đi khảo sát các chi nhánh của mình và để cho Tấm trông nhà 1 ngày. Dĩ nhiên là cô không dại gì mà từ chối cơ hội này. Khi mẹ con Cám vừa đi, lập tức Tấm phi thân vào 1 góc nhà, hí hoáy đăng nhập nick và chìm luôn trong đó.

Như 1 sự tình cờ, sau buổi thiết triều hôm đó, vua cũng tự giành cho mình 1 phút nghỉ ngơi = cách vô game nhảy. Lại như 1 sự tình cờ nữa, vua và Tấm gặp nhau trong 1 room ở TD 101. Ngay lập tức vua bị hút hồn bởi cái nick rất đáng yêu: "Tấm_babydancing". Bắt chuyện làm quen mãi mà không thấy "ẻm" PM lại, vua tức giận quyết phải hạ gục em nài cho nó bõ ghét. Ván 1 - Tấm thua, ván 2 - vua thắng, ván 3 - vua không thua. Trong khi vua ngồi cười như phá mả, thì ở đầu bên kia , Tấm lẩm nhẩm: "Toshiba dám chơi bà à?". Máu Au nổi lên, cả 2 cùng ngồi lì từ sáng đến chiều để "cho mài biết tay ông ( bà )". Nhưng càng nhảy và tiếp xúc với nhau thì họ càng cảm thấy hợp nhau hơn. Để cuối cùng họ quyết định nhảy đôi với nhau 1 ván. Không ngờ sự kết hợp đó thật hoàn hảo, họ chiến thắng với 10 tim tròn trĩnh. 1 nụ hôn được trao cho đôi nhảy chiến thắng, còn ở ngoài, cả vua và Tấm đều cảm thấy tim mình đang đập " bình bịch ". Phải chăng họ đã yêu?

Đúng lúc Tấm đang ngồi mộng mơ về 1 mối tình đẹp thì "vèo" 1 cái, không kịp né tránh, cô ăn trọn 1 cái dép vào mặt. Định thần lại, Tấm quay ra định chửi cha cái thằng mất dạy nào chơi cái trò vô học đó thì ngay lập tức, mặt cô biến sắc, cắt không còn giọt máu. MẸ CON CÁM ĐÃ VỀ!

Trong khi Tấm còn đang đờ người ra vì sợ, ngay lập tức Cám xuất chiêu Tiểu lý phi thân lao vào ôm chặt lấy Tấm. Không bỏ lỡ cơ hội, mụ dì ghẻ cũng ra chiêu độc "Thôi chấn chưởng" nhằm thẳng mặt Tấm mà tiến. Bị ôm chặt cứng bởi đôi bàn tay thép của Cám, Tấm đành đau đớn lãnh trọn bàn chân rất "rau mùi" của mụ dì ghẻ. 5' phút sau, mặc kệ cho Tấm lăn lộn vì "không ngửi được", mẹ con Cám ung dung nhốt Tấm về phòng, với lời hứa hẹn "1 tháng không nhìn thấy mặt trời". Cô Tấm đáng thương chỉ còn biết ngồi trong phòng khóc nức nở.

Lại nói về nhà vua, sau lần gặp gỡ với " ẻm " trên Au, không đêm nào vua ngủ được, nỗi nhớ nhung dâng tràn trong tim khiến đôi mắt vua thao thức suốt đêm khuya (để rồi sáng nào cũng ngáy đến 1, 2h chiều). Dường như vua đã yêu say đắm người con gái với cái nick dễ thương ấy. Nhưng vua tìm mãi, tìm mãi mà vẫn không thấy tăm hơi Tấm_babydancing trên Au, từ sau lần gặp mặt đầu tiên và cũng là cuối cùng ấy. 1 ngày, 2 ngày ... rồi 1 tuần, 2 tuần ... Vua buồn bã đến mức chẳng thèm cơm, chỉ thèm phở, chẳng thiết triều mà chỉ suốt ngày Au ... Quần thần thấy vậy rất lo lắng, nhưng khuyên can thế nào vua cũng không nghe, còn dọa sẽ "cắt cơm thằng nào dám bảo tao bỏ Au". Cuối cùng, tể tưởng nghĩ ra 1 cách có thể giúp vua tìm lại nàng Tấm_babydancing. Ngay lập tức, trong buổi thiết triều sáng hôm đó, tể tướng dâng cho vua 1 bản tấu, nói rõ kế hoạch của mình. Vua đọc xong, gật gù: "thằng này đúng là thông minh đột xuất, ngu bất thình lình, khá". Truyền: "ban cho tể tướng 1 con gà sạch không nhiễm H5N1, 1 Nokia N91, 1 xe Mẹc có người kéo". Xong, vua lập tức bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch của mình. Kế hoạch đó là gì? Liệu nó có giúp vua tìm lại được người trong mộng của mình không? Hãy gọi điện tới số 0946105678 J Q K Át để dự đoán kết quả ... (chết, nhầm sang quảng cáo rồi, cắt, cắt ) ./.

Truyện Tấm Cám hiện đại

Sau khi Cám bị Tấm lừa dội nước sôi, những tưởng Cám đã chết nhưng ko,ai ngờ rằng, Cám vẫn còn sống và chỉ bị bỏng ko nặng lắm.Nuôi mối thù, Cám đã làm đủ mọi nghề để kiếm tiền vượt biên sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ.Ở đây Cám đã giả quốc tịch Hàn Quốc và đi thi hoa hậu. Ko những thế, Cám còn đại diện cho HQ đi thi hoa hậu thế giới và đạt vương miện.Vua xem được, thấy Cám xinh đẹp, lại là người Hàn Quốc gốc Việt nên đã gọi ngay Cám về phong làm phi.Tấm thấy vậy vô cùng tức giận.Và cuộc chiến giữa Tấm và Cám lại tiếp tục bắt đầu

Cám mới lên làm phi, lại xinh đẹp nên rất được vua cưng ái.Tấm vô cùng ghen ghét nên đã đặt vé máy bay sang Mĩ phẫu thuật chỉnh hình , và khi trở về thì Tấm và Cám đúng là " mỗi người 1 vẻ mười phân vẹn mười" .Vua thấy Tấm trở nên xinh đẹp cũng sủng ái Tấm không kém gì Cám.Và lúc này, cuộc chiến khốc liệt giữa Tấm và Cám mới thực sự bùng nổ
Tấm và Cám cuối cùng đã ước hẹn với nhau sẽ thi đấu đường đường chính chính ( nhưng ko được cho vua biết ). Và ai thua sẽ phải tự nguyện rút lui.Đó là cuộc chiến một mất một còn,chỉ người thắng mới có quyền ở lại.Tấm có vẻ iếu thế vì đã dùng hết ba sự trợ giúp gọi Bụt.Nhưng hôm nay Bụt lại bận đi chơi Audition với người iêu, nên ai thắng ai thua xin các bạn chờ sau ít phút nữa.
Đầu tiên Tấm và Cám thi bán haft-life.Cả hai có vẻ ngang tài ngang sức .Nhưng cuối cùng Tấm đã giành chiến thắng và chỉ hơn Cám đúng một mạng.

Sau đó, Tấm và Cám chơi warcraft III- the Frozen throne.Cuộc chiến đang đến hồi gay cấn thì cả hai đều bị Iudge giết.Vậy là trận đấu này đã kết thúc với tỉ số hòa.

Cám khá tức tối vì chưa thắng được lần nào nên đã rủ Tấm chơi Audition - món tủ của Cám.Vì bụt cũng đang chơi Audition nên Cám đã xin được 1 sự trợ giúp để giành chiến thắng ở ván đầu .Tấm dù nhảy Au cũng rất hay nhưng vì ko biết Bụt giúp Cám Hack perfect nên đành ngậm ngùi chịu thua ván đầu .Quyết tâm thắng lại ở 2 ván cuối để giành chiến thắng ở môn này .Nhưng đúng lúc đó, hàng nét nới Tấm và Cám ngồi bị đứt mạng, Tấm và Cám bị "chấm dứt kết nối với máy chủ".Tấm đành ngậm ngùi thua trận.Tỉ số bây giờ đã là 1-1.

Tiếp theo, Tấm và Cám thi sút penalty.Nhờ hay trèo cau, nên Tấm có một sức mạnh hơn hẳn Cám, dù thể hình ko được lí tưởng như Lý Đức và Tấm đã dễ dàng áp đảo Cám.
Sau đó Tấm và Cám chơi bóng rổ, solo 1vs1.Cám trông yếu hơn nhưng tốc độ thì nhanh hơn hẳn, ko chỉ có vậy khi vượt biên sang Hàn Quốc, Cám có ghé qua Trung Quốc , gặp được Bảo Minh - Tuyển thủ bóng rổ cực giỏi và Cám đã được Bảo Minh dạy cho bóng rổ nên kĩ thuật vượt trội hơn hẳn so với Tấm.Vì vậy Cám đã dễ dàng chiến thắng .


Cuộc chiến ngày càng khốc liệt hơn, Tấm đã rủ Cám thi lạng lách, đánh võng, bốc đầu .Cuối cùng cả 2 đều bị cơ động bắt, phải giữ xe, nộp phạt.Tấm và Cám nhìn nhau và cùng nói " dù sao cũng là xe của Vua, ko phải tiếc". Tấm và Cám bị bắt xe một lần dường như đã sợ nên ko dám vi phạm pháp luật nữa, vì nếu tiếp tục vi phạm luật giao thông thì sẽ bị đưa lên "tôi yêu Việt Nam",mà vua cũng lạ ,lại rất thích chơi các chương trình dự đoán kết quả , vì thế phải cẩn thận, ko được để vua biết, vì đây là cuộc chiến giữa các thể lực ngầm , để lộ ra là rất nguy hiểm .Chính vì vậy Tâm và Cám quyết định môn tiếp theo là thi nhay break dance. Tấm khỏe thiên và power nên đã biểu diễn ngựa quay tay, nhưng mới được 2 vòng thì trượt tay, gãy mất tay trái.Cám giỏi Popping hơn, biểu diễn trồng chuối , nhưng chỉ vì 1 sơ suất nhỏ mà ngã, gãy mất chân phải .Vua thấy đang yên đang lành mà tự nhiên hoàng hậu và hoàng phi người gãy tay, người gãy chân thì rất lo lắng và dường như biết có điều ko hay xảy ra nên đã hỏi Tấm và Cám nhưng cả 2 vẫn chối ko cho vua biết bản chất của sự việc.


Vì đã gãy tay và chân nên Tấm và Cám chỉ có thể tiếp tục chiến đấu ở 2 môn Gunbound và Võ Lâm truyền kì Tấm nhờ hack tọa độ nên đã dễ dàng thắng Cám ở môn gunbound, còn Cám nhờ ngũ hành tương khắc và lever cao hơn nên đã thắng Tấm ở trò Võ Lâm

Nhờ chắm chỉ trị thương, Tấm và Cám đã khỏi bệnh , tiếp tục thi đấu ở giải quần vợt " Hà Nội open".Lần này Tấm lại tiếp tục chiến thắng nhờ lợi thế thể lực
Cám cũng ko vừa, nên đã rủ Tấm chơi bóng bàn .Tuy cả Tấm và Cám đều ko biết chơi, nhưng nhờ ăn rùa 1 quả mà Cám đã giành được thắng lợi về mình
Cuộc thi đã đến hồi gay cấn , chỉ còn 2 môn thi là đua xe công thức 1 và thi hát
Cuộc đua công thức 1 diễn ra vô cùng gay cấn . Tấm và Cám tranh nhau từng milimet trên đường đua . Cả 2 vô tình va chạm vào nhau, Tấm bị đâm vào gốc cây còn Cám thì bị đâm vào tường . Cả 2 lại vào bệnh viện .Đến lúc này thì vua biết chắc chắn là có chuyện xảy ra, rồi Tấm và Cám ko thể chối cãi được nữa .
Tuy vậy môn thi cuối cùng là thi hát vẫn được diễn ra , nhưng trước sự có mặt của nhà vua.Tấm là người hát trước và đã thể hiện rất thành công ca khúc "tiểu thuyết tình yêu "...Còn Cám đã thể hiện ca khúc " người ấy và tôi anh chọn ai ?".

Vậy cuối cùng vua chọn ai? Có lẽ chúng ta sẽ ko bao h biết được bởi sau khi nghe Cám hát, Vua đã chết bất đắc kì tử .Có lẽ là do đau tim.Và Tấm, Cám sông rất hòa thuận
Nhưng tôi chắc chắn rằng khi 2 chị em họ chết lên thiên đàng,một cuộc chiến mới sẽ lại nổ ra để tranh làm vợ của Ngọc Hoàng. Các bạn muốn biết ư? đón xem hồi sau sẽ rõ .Còn bây giờ, xin chào, tạm biệt và hẹn gặp lại.

Monday, September 10, 2007

Rượu Và Nước...

Rượu Và Nước...
Rót nghiêng năm tháng vào ly

Mắt nheo bóng xế tay che nỗi buồn

Rót đầy băng giá cô đơn

Rót thao thức nhớ rót hờn giận quên




Tôi gọi anh là Rượu.
..1/ Rượu
.Còn rượu gì thì tôi chưa bao giờ định nghĩa, anh có thể là thứ Vang nhẹ sóng sánh, sắc vàng nhưng dễ ngấm. Anh cũng có thể là thứ ruợu trắng cay nồng, mỗi khi chui qua miệng thì như đốt cháy cuống họng_Cái thứ men làm người ta chếnh choáng, anh cũng có thể là Sâm panh, dễ uống, dễ say.....Tôi chỉ biết rằng anh giống như rượu_1 chất xúc tác làm tôi lâng lâng.

Anh_người đàn ông mang vẻ fong trần, lãng tử. Dấu vết của thời gian, của những chuyến đi, những sai lầm, vấp váp hằn sâu vào khuôn mặt anh, cá tính anh. Vẻ từng trải ấy khiến tôi mê muội. Anh hình như nhận ra sự ngưỡng mộ của tôi trong từng ánh nhìn. Có lẽ anh đã gặp quá nhiều những cô gái trẻ trung, non nớt và si mê mình, thế nên anh ko chút lúng túng khi đối diện tôi. Hình như anh còn rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình bằng cách thường ngoắc tay gọi tôi: "Cô bé, đi cafe với anh ko?"

Thật lạ là dù tôi ko thích cafe, tôi cũng ko thíck việc rời xa căn fòng yên ấm của mình vào 1 buổi tối muộn, nhưng tôi lại thường ngoan ngoãn ngồi sau xe anh rồi cheo leo trên 1 tầng cao nào đó, ngồi fung fí thời gian của mình bên tách cafe bốc khói để nghe anh kể chuyện. Những câu chuyện về miền đất lạ tôi chưa tới, về những cảm nhận cuộc sống, về bản thân anh...Tôi chăm chú nuốt từng lời anh nói cho đến khi anh ngước mắt cười ha hả: Cô bé, muộn rồi, về thôi...Lần sau lại đi nữa nhé!

Và dù tôi rất ghét 2 từ cô bé, và dù tôi luôn tự nhủ: Sẽ ko có lần tiếp theo nữa đâu....nhưng dường như tôi ko cuỡng lại được sự cuốn hút nơi anh. Nhiều lúc tôi hoang mang vì thấy mình ko khác gì 1 con rối_mặc sức cho anh giật dây. Anh chẳng cần hẹn nhưng tôi vẫn đợi, vẫn ngóng chờ. Để rồi hoặc sẽ vỡ òa niềm vui khi anh đến hoặc day dứt, dằn vặt nếu chuông cửa im lìm. Tôi trở nên luống cuống và tội nghiệp trước người đàn ông ấy, chỉ cần anh gọi là tôi sẽ đến, chỉ cần 1 sms của anh là tôi sẵn sàng theo anh rong ruổi khắp các nẻo đường bụi mù, những vách đá cheo leo hay cánh rừng ngạt nắng......

Rượu hiểu tôi, tôi ko hiểu vì sao ruợu lại có thể đọc to mọi ý nghĩ trong đầu tôi khi nó vừa mới hình thành. Đôi khi tôi thắc mắc: Có fải cơ thể tôi làm bằng phalê hay ko mà chỉ cần tôi mới chấp chới 1 ý nghĩ nào đó thì Rượu đã nắm bắt được. Vì thế ko có gì ngạc nhiên khi Rượu luôn biết tôi muốn gì để chiều theo tôi, để đón ý tôi. Vì thế đi với Rượu tôi luôn thấy thú vị vì những bất ngờ anh dành cho tôi...

Bên anh, tôi say sưa theo những khám fá, tôi say anh như người ta say rượu. Tôi điên lên nếu vài ngày anh ko liên lạc và rồi tưởng tượng ra đủ mọi chuyện: Anh đang ở cạnh 1 cô gái khác, anh đang dẫn cô ấy đi trên những con đường anh vẫn đưa tôi đi, vẫn quán cafe quen và những câu chuyện từng kể với tôi....Để rồi đau khổ, nghi ngờ với những gì tôi nghĩ ra... Anh luôn làm tôi fát điên vì những câu hỏi hóc búa, vì cái cách anh nửa từ chối, nửa chấp nhận tôi, vì cái cách anh làm tôi nhung nhớ, mong mỏi. Vì cả cái cánh anh khiến tôi ghen tuông, dằn vặt.....

Anh vẫn cười đầy kiêu ngạo: Cô bé dễ thương, em thật ngốc!

Phải, tôi thật ngốc khi thích anh. Khi cứ mê mê ảo ảo lao theo những trò đùa của anh. Có lẽ anh thích thú với việc có 1 cô bé ngoan ngoãn theo những ý nghĩ bất chợt của mình, anh thích thú vì lại có 1 cô gái bị anh điều khiển. Tôi biết anh có rất nhiều những mối quan hệ lỏng lẻo như với tôi, đi chơi với họ như đi cùng tôi_Và đương nhiên anh sẽ chẳng làm điều gì quá đà cả. Anh luôn biết fải dừng ở đâu và dừng như thế nào. Thành ra có lẽ họ cũng như tôi_nghĩa là biết anh đa tình đấy, nhưng chẳng ai có thể nói gì cả. Vì cuối cùng thì anh chưa hề nói yêu ai, cũng ko là của riêng ai......

2/ Nước Lọc:

.......Anh ko có men làm tôi ngất ngư chao đảo như Rượu. Nhưng anh như nước_thanh lọc mọi nỗi buồn, mọi độc tố trong suy nghĩ của tôi. Quen anh, cuộc sống của tôi là những ngày yên ả. Với Rượu, tôi luôn đau đầu bởi cơn nắng chói chang, còn bên Nước ngày của tôi còn có những cơn mưa dịu dàng ướt áo, còn có những cầu vồng rực rỡ 7 sắc. Nước ko cần fải hiểu tôi 1 cách thái quá đến mức đọc được từng ý nghĩ trong đầu tôi. Có lẽ như vậy lại hay, tôi giữ lại cho mình những góc nhỏ rất riêng, những góc khuất với bao bí mật (Cả bí mật về Rượu nữa)....Nước ko nhiều bất ngờ và thú vị như Rượu, nhưng anh làm tôi thấy thỏai mái và dễ chịu. Anh ko gây ấn tượng cho tôi về hình ảnh 1 "Bạch Mã hoàng tử" như trong giấc mơ, nhưng lại cho tôi 1 cảm giác vô cùng tin cậy, ấm áp, an tòan.

Nước ko rủ tôi đi cafe vào những giờ mà "ko thích hợp để người ta trầm ngâm", mọi thứ với anh là tùy hứng. Bất kể lúc nào anh cũng có thể tới đón tôi và ko cần tôi fải cầu kỳ như 1 công chúa mà vô tư hồn nhiên bên anh với những thứ trang fục ko giống ai. (Có lẽ khi đó cả trăm đôi mắt đổ dồn vào nhìn 1 "cây bút thép" ăn mặc chỉnh tề đi bên cạnh 1" quả bóng tròn" sặc sỡ). Anh ko bận tâm nhiều nếu tôi có không hòan hảo và ko đòi hỏi tôi fải hoàn mỹ....Anh sẽ đến, ko cần hẹn và nếu hẹn thì chẳng khi nào sai giờ. Cái cách anh bảo vệ cho tôi khỏi tổn thương, cái cách anh chiều chuộng và nhịn nhường tính khí trẻ con thất thường của tôi khiến tôi cảm động....Hình như anh sinh ra để xoa dịu những gai góc trong tôi.....

Anh làm tôi vui, theo cách của riêng anh. Những mail mà đôi khi anh thú nhận "Fải nặn chữ mà viết", sms, và cả những tối anh vội vàng về nhà để online vì "có em đợi" khiến tôi thấy mình như được bao bọc bởi yêu thương, che chở. Nước càng yêu chiều bao nhiêu thì tôi lại càng "hành hạ" anh bấy nhiêu bởi những sở thích hay yêu cầu kỳ quặc của mình...Anh gần như đã quen với "Chu kỳ" thay đổi của tôi mỗi ngày, anh cũng quen dần với sự giận dỗi vu vơ ko cần đến lý do nào của tôi, anh cũng ko còn thắc mắc vì sao tôi nhiêu khê đến thế. Tôi tự hỏi: Có ai chịu đựng nổi không khi có 1 con bé cứ luôn ra rả bên tai: Anh chỉ được đi 2h30p thôi đấy, anh ko hút thuốc nữa nhé, anh ngủ sớm đi.... Thi thoảng anh trêu: Có lẽ vì sức chịu đựng của anh giỏi quá nên dần dần cũng cảm hóa được cái tính đành hanh của cô bé bướng bỉnh....

Nước ko cho tôi những khám fá lạ kỳ. Nhưng mỗi câu nói của anh, mỗi hành động của anh tôi đều cảm nhận được sự thông minh và chia sẻ...Tôi ko còn thấy mình buồn hay fải đợi chờ ai đó nữa. Niềm vui với tôi giờ đây là mỗi tối trở về bên cái PC để trò chuyện cùng Nước, để anh lau nỗi buồn trên mắt tôi bằng những câu chuyện cười hay vài lời fa trò rất trẻ con...Anh ko cho tôi những câu trả lời hoàn hảo, nhưng anh cho tôi những thứ tôi cần.

......Nước như 1 liều thuốc chảy ngầm trong mạch máu tôi. Vết thương nhức nhối ngày nào giờ cũng thành liền sẹo. Tôi dần dần quên đi những buồn vui Quá khứ.....Nước ko bao giờ hỏi tôi: Em đã yêu ai, em yêu bao nhiêu người....Và Nước tôn trọng tất cả những gì thuộc về cá tính của tôi, dù thích hay không. Với Nước, tôi có thể thoải mái bộc lộ chính mình...Và với tôi, đó mới là điều quan trọng nhất.....

Tôi ko say sưa theo những câu chuyện của anh như với Rượu, nhưng tôi thích thú với trò Fantasy cùng anh cả đêm. Có lẽ ai đó nghe sẽ thấy rất buồn cười, nhưng tôi và Nước đều thích trò này. Những fantasy không dứt đến tận sáng, đôi lúc tôi thắc mắc: Nước thật sự mong muốn điều đó hay cũng là cách anh làm tôi vui????

Nuớc tự tin và điềm đạm. Anh luôn cho tôi cảm giác anh là người lớn còn tôi giống 1 đứa trẻ. Hình như với 1 đứa đa nghi như tôi việc có 1 người đem lại sự tin cậy an tòan sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn. Trong sự bao bọc của Nước, tôi có thể thu hết gai nhọn, hết những nanh nọc.....Tôi tự hỏi: Nước với Rượu_là gì trong tôi? Tôi là gì trong họ???


3/ Lựa chọn:

Rượu gọi tôi đến quán cafe quen. Rượu ko đến đón tôi như mọi lần, Anh cũng ko còn giữ cái vẻ kiêu hãnh của 1 người đàn ông biết rõ lợi thế của mình trước những cô gái trẻ. Tôi thấy lạ, nó ko giống với anh tôi vẫn biết.....

Câu chuyện của buổi tối hôm ấy quẩn quanh trong tiềm thức tôi. Rượu nói rằng anh yêu tôi, rằng sau 1 thời gian để tình cảm fiêu lưu thì anh đã tìm được 1 người con gái cho cuộc đời mình...và anh chọn tôi, rằng anh thích vì tôi thông minh và ngoan ngoãn, dịu dàng......


...Tôi ko thể lý giải cảm xúc của mình lúc này. Rõ ràng hơn 1001 lần tôi mong được nghe Rượu nói yêu tôi, nhưng đến khi điều đó xảy ra tôi lại thấy hoàn toàn trống rỗng. Không fải bởi vì tôi sợ Ruợu nhận ra tôi ko hề ngoan ngoãn, thùy mị như suy nghĩ của anh, như những gì tôi tỏ ra trong những cuộc gặp gỡ giữa 2 người. Nhưng hình như ngay từ ngày biết Nước thì hình ảnh Rượu đã hòan tòan mờ nhạt trong tôi. Những ngày qua tôi cố gắng níu kéo hình ảnh của Rượu hào hoa, fong trần để ru ngủ chính mình...Tôi ko muốn chấp nhận sự thật rằng tình cảm của tôi với anh chỉ là cơn gió thoảng qua....


Tôi quên rằng hôm nay tôi sẽ fải trả lời Rượu bằng cách đến chỗ hẹn với anh nếu tôi nhận lời. À, tôi ko quên, chỉ là tôi ko muốn đi, vì cũng hôm nay tôi có hẹn với Nước.....Và tôi biết Nước đang kiên nhẫn đợi tôi_ko 1 lời trách móc....

Tôi hiểu 1 điều đơn giản: Những gì Nước đang làm cho tôi ko fải là vô cớ. Ko fải bỗng dưng để anh dành quỹ thời gian hiếm hoi của mình mà onl cùng tôi, ko fải ko cần nguyên nhân để anh vội vàng fi về trong đêm khi biết tôi đang đợi, ko thể ko có lý do gì khi anh luôn cố gắng gọi cho tôi mỗi khi tôi giận dỗi, khi anh thức trọn đêm bên tôi, khi anh làm theo những gì tôi mong muốn, khi anh gắng Viết mail cho tôi mỗi ngày. Với Nước, đơn giản chỉ là tôi vui vẻ, đơn giản chỉ là tôi cười...Cảm giác của anh ko quan trọng, miễn là tôi ko bị tổn thương....

Và Tôi nhận ra rằng: Đôi khi tôi cũng cần 1 chén rượu để say, để quên, để chếnh choáng hơi men. Vì khi có rượu tôi có thể có thêm nhiều can đảm để làm những việc mà bình thường tôi ko thể làm! Nhưng đó thực ra lại là cách trốn chạy hèn nhát. Tôi cần fải đối mặt với thực tế bằng chính con người thật chứ ko fải nhờ hơi men. Rượu làm tôi say fút chốc nhưng khiến tôi đau nhức bởi những ảo giác ko có thật. Còn Nuớc ko có men để làm tôi ngất ngây, say đắm nhưng lại là 1 thói quen ko thể bỏ. Nước đến khi tôi khát, khi tôi mệt mỏi. Thứ nước trong veo mà tôi biết mình không thể 1 ngày ko uống. Còn Rượu, dù có fải là thói quen hay ko thì cũng ko bao giờ là thứ để tôi có thể uống thay thế Nước....Bởi Nước chính là điều duy nhất duy trì sự sống và mạch ngầm tâm hồn tôi....Như 1 ai đó đã nói: 70% cơ thể bạn là Nước. Và với tôi, Nuớc chính là cuộc đời......

Hình như sau mỗi cơn say, tỉnh dậy điều đầu tiên bạn sẽ cần là 1 ly nước lọc mát lạnh để giã Rượu....Và tôi cần anh_Ly Nước của riêng tôi....

Đàn ông đôi khi ko cần là Rượu nhưng cũng làm ta say

Wife 1.0

1. Lá thư của một khách hàng:

Kính gửi: Phòng Hỗ trợ khách hàng.

Làm ơn giúp tôi giải quyết vấn đề sau:

Năm ngoái, tôi đã nâng cấp chương trình Girlfriend 7.0 lên thành Wife 1.0 và nhận thấy có nhiều điều bất ổn. Chương trình mới này hiện đã phát sinh một số chương trình con Child Processing chiếm rất nhiều không gian và các resource quý giá khác mà trước kia trong phần quảng cáo sản phẩm lại không thấy nói tới. Thêm vào đó, Wife 1.0 lại tự cài đặt thêm một số chương trình, dần xâm nhập và quản lý tất cả các hoạt động khác trong toàn bộ hệ thống.

Những chương trình ứng dụng như Bikini 3.0, Boys Nite 2.5, Saturday Football 5.0 không còn chạy được nữa. Cứ mỗi lần tôi khởi động chương trình mình ưa thích thì Wife 1.0 lại làm cho chúng bị ngắt giữa chừng. Tôi đang định cài lại Girlfriend 7.0 nhưng chương trình gỡ bỏ (uninstall) Wife 1.0 lại không hoạt động. Làm ơn giúp tôi gấp, xin cảm ơn!

Ký tên: Mr. Unlucky man

2. Trả lời của Phòng Hỗ trợ khách hàng:

Mr. Unlucky man kính mến!

Đây là một vấn đề rất phổ biến mà cánh mày râu thường hay phàn nàn. Trong hầu hết các trường hợp thì nguyên nhân đều là do nhận thức sai lầm ngay từ lúc đầu. Nhiều người nâng cấp từ một phiên bản Girlfriend lên Wife 1.0 với ý nghĩ rằng Wife 1.0 đúng là một chương trình giải trí và phục vụ thiết thực.

Thực ra, Wife 1.0 là một hệ điều hành được tạo ra để quản lý mọi thứ. Ông khó mà gỡ bỏ, xoá hoặc hạn chế Wife 1.0 hay chuyển đổi trở về Girlfriend 7.0 (hay bất cứ bản nào cổ hơn) vì Wife 1.0 mạnh hơn hẳn mọi chương trình khác.

Một số người thậm chí đã thử cài đặt thêm Girlfriend 8.0 hay cài đè phiên bản Wife 2.0 nhưng cuối cùng lại gặp nhiều rắc rối hơn so với dùng chương trình Wife 1.0 nguyên thuỷ. Với kinh nghiệm của một nhân viên hỗ trợ kỹ thuật tôi thành thật khuyên ông cứ dùng Wife 1.0 và tập thích nghi với chương trình này. Bản thân tôi cũng dùng Wife 1.0 và tôi khuyên ông đọc lại toàn bộ phần nói về những lỗi thao tác thường gặp. Ông phải nhận lấy tất cả trách nhiệm cho những lỗi và những vấn đề có thể xảy ra bất kể nguyên nhân gì. Cách xử lý tốt nhất cho mọi trục trặc là nên dùng chương trình phần sửa lỗi Appologize. Trong bất kỳ trường hợp nào, tránh sử dụng ngay phím ESC vì cuối cùng không trước thì sau ông cũng phải gõ lệnh Appologize trước khi Hệ điều hành Wife 1.0 trở lại hoạt động bình thường.

Nói chung, hệ thống sẽ làm việc hoàn hảo chừng nào ông còn chịu trách nhiệm cho những lỗi thao tác của mình. Wife 1.0 là một chương trình tuyệt vời nhưng đòi hỏi phải được bảo trì thường xuyên. Ông có thể mua thêm một số phần mềm hỗ trợ để cải thiện sự vận hành của Wife 1.0. Tôi xin giới thiệu phần mềm Flowers 2.1 và Presents 5.0.

Trong bất kỳ trường hợp nào xin cũng đừng cài đặt Secretary with Short Skirts 3.3. Đây không phải là một chương trình hỗ trợ cho Wife 1.0 và có thể gây những thiệt hại không thể phục hồi được cho hệ điều hành này.

Mong rằng ông sẽ quen dần với Wife 1.0.

Xin gửi lời chào trân trọng,

Phòng Hỗ trợ khách hàng.

Sunday, August 26, 2007

Nghệ thuật ăn uống

Ăn 3 bữa một ngày từ lâu đã trở thành thói quen của hầu hết tất cả mọi người. Tuy nhiên, ăn như thế nào, ăn bao nhiêu và ăn khi tâm trạng thế nào là những điều đáng phải lưu ý để có một cơ thể khoẻ mạnh.

Bữa tối đối với nhiều người là bữa ăn đoàn tụ gia đình sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tuy nhiên, rất nhiều nhà khoa học cho rằng, bữa ăn thứ ba trong ngày là quá sức đối với cơ thể, khiến con người nhanh già. Theo ý kiến của họ, bữa sáng là không thể bỏ, bữa trưa phải ăn nhiều, còn bữa tối thì nên ăn kiêng.

Ăn bao nhiêu thì đủ? Điều này tùy thuộc vào từng cá nhân. Tuy nhiên, nên nhớ rằng: bạn cần phải biết dừng lại khi bạn còn chưa cảm thấy chán. Điều đó rất tốt, giúp bạn sống lâu và không mắc các bệnh về tiêu hóa.

Nhai kỹ thức ăn có ý nghĩa rất quan trọng trong việc ăn uống. Nó giúp bạn tránh được rất nhiều bệnh về dạ dày. Đồng thời, nhai kỹ giúp cho tiêu hóa tốt hơn và có thế lấy hết các chất có lợi từ thức ăn.

Không nên uống nước trong khi ăn. Chúng ta chỉ nên ăn những thực phẩm chứa một lượng nước vừa phải, để hệ thống tiêu hóa làm việc bình thường. Uống nhiều nước khi ăn sẽ làm hỏng dịch vị và phá hủy chức năng của dịch vị. Tốt nhất chỉ nên uống nước 1 tiếng trước khi ăn và sau khi ăn.

Khi ăn, bạn cần tạo cho mình tâm trạng tốt, không vội vã. Không nên tranh cãi hoặc quyết định những vấn đề lớn trong lúc ăn. Bàn ăn không phải là chỗ để bạn trút những bực bội, lo lắng. Các nhà khoa học cho rằng, ăn khi bực bội hoặc buồn phiền sẽ là liều thuốc độc cho cơ thể.

TH8X theo Hường Anh/tv.ukr

Anh là ai?

Anh ấy là người mà tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi sáng thức dậy, 3 lần một tuần.
Anh ấy là người tôi mong nhận được tin nhắn nhất, dù chỉ có một chữ.
Anh ấy là người thể hiện tình cảm với tôi rõ ràng nhất.
Anh ấy có đôi môi thật quyến rũ... nhưng lại là chuyên gia lấy trộm nụ hôn của tôi.

Anh ấy đẹp trai bình thường thôi. Nhưng tôi chưa thấy ai hơn anh ấy.
Anh ấy vô duyên. Nhưng quyến rũ tôi.
Anh ấy dốt văn. Nên toàn hành động.

Anh ấy...
Là người tôi hay "đì đọt" nhất.
Là người tôi muốn "giết" nhất.
Là người tôi muốn Yêu nhất...
Là người tôi chia tay nhiều nhất. Rồi quay lại bằng số lần chia tay.
Là người dạy tôi cách quan tâm đến người yêu!

Anh ấy không bình thường, vì luôn đặc biệt với tôi.
Anh hay thể hiện những thứ quái dị kinh điển.
Thỉnh thoảng tôi cũng thích.
Đôi khi không chấp nhận được.
Anh đối xử với tôi rất tàn nhẫn, ít khi quan tâm, nhưng lại cấm đoán tôi nhiều thứ.
Anh chẳng bao giờ tự nhiên tặng quà cho tôi. Tôi không ý kiến.

Anh ấy vụng về. Có lẽ mai sau tôi sẽ rất vất vả. Nhưng anh chẳng bao giờ giấu tôi cái gì. Anh hay nói ngược những gì mình nghĩ. Tôi biết thừa. Anh còn hay đánh trống lảng mỗi khi bị tôi bắt lỗi.

Anh ấy thật khó chịu. Thế mà tôi vẫn chịu khó ở bên anh ấy.
Anh ấy lãng mạn giả vờ, trong khi tôi lại là người thật lãng mạn.
Anh ấy có lỗi với tôi rất nhiều. Tôi cũng thế. Tôi đang thích nghi với anh ấy.
Tôi phải coi sự tàn nhẫn của anh ấy là tên gọi khác đi của cái mà người ta gọi là Yêu.

Tôi phải học cách nói ngược.
Học cách trả đũa.
Học cách giả vờ.
Tôi ít lãng mạn dần.
Tôi học cách kiềm chế, để tránh suy nghĩ "đập chết" anh ấy mỗi khi điên lên.
Nhưng tôi chưa bao giờ kiềm chế yêu anh ấy.
Tôi nhạy cảm và né đòn anh ấy nhanh hơn. Tôi căm thù anh ấy.
Căm thù có phải là đỉnh điểm của tình yêu không?

Anh ấy nên lãng mạn hơn để được tôi yêu chứ nhỉ!
Anh ấy nên nhắn tin cho tôi vào mỗi sáng thức dậy!
Anh ấy nên hỏi tôi đang làm gì? với ai? ở đâu?
Anh ấy nên học cách yêu tôi!

Anh ấy thật không hoàn hảo!
Không có duyên. Nhưng nợ nhiều quá.
Dù sao cũng không nên bỏ một người như anh ấy.
Nên ở bên anh ấy, hướng anh ấy đến sự hoàn hảo chứ! Tôi đành chấp nhận vậy.
Anh ấy thật may mắn!
Nhưng...
... Anh ấy là ai?

VTC News

Saturday, August 11, 2007

Kỹ sư về hưu

Một kỹ sư giỏi đến mức ông được nhận một giải thưởng đặc biệt vì sửa chữa được tất cả mọi thứ liên quan đến máy móc. Sau khi làm việc trong công ty chừng hơn 30 năm, ông vui vẻ về hưu.

Nhiều năm sau, công ty lại liên lạc lại với ông vì một chiếc máy trị giá nhiều triệu đô-la của công ty bỗng dưng hỏng. Dù đã thử đủ mọi cách, nhờ đủ mọi người mà không ai phát hiện ra máy hỏng ở chỗ nào. Nỗ lực trong tuyệt vọng, họ gọi điện đến nhờ người kỹ sư già. Ông già quyết định nhận lời.

Ông dành cả ngày nghiên cứu cỗ máy khổng lồ đó. Đến cuối ngày, ông lấy phấn đánh dấu một chữ “x” nhỏ lên một bộ phận đặc biệt của cỗ máy và tự hào tuyên bố: “Tôi đã tìm ra chỗ trục trặc”.

Bộ phận bị hỏng nhanh chóng được thay thế và cỗ máy lại chạy ngon ơ. Một ngày sau, công ty nhận được hoá đơn tiền công 50.000 đô-la từ người kỹ sư già. Choáng váng, giám đốc công ty bèn yêu cầu ông giải trình cụ thể từng khoản một.

Người kỹ sư già bình thản đáp:
- Phấn: 1 USD
- Phát hiện ra chỗ để vạch phấn: 49.999 USD.

Thế đấy bạn ạ, kinh nghiệm và năng lực của bạn là những thứ khó có thể tính đếm, giải trình, nắm bắt, nhưng lại là thứ vô cùng quý giá

Can you speak Vietnamese?

Câu chuyện công chúa và hoàng tử qua lời kể của học trò.

Giáo viên dạy Anh văn nói với một giáo viên khác:

- Tôi không thể chịu nổi sao lại có đứa học trò như thế này. Chuyện là tôi có ra một bài làm kể một câu chuyện ngắn bằng tiếng Anh, rồi nó kể câu chuyện về hoàng tử và công chúa.

Giáo viên kia thắc mắc:

- Vậy có gì không ổn?

Giáo viên Anh văn đáp:

- Không ổn là bài làm nó như thế này: Hoàng tử và công chúa gặp nhau tại lâu đài. Hoàng tử hỏi: "Can you speak Vietnamese?". Công chúa trả lời: "Sure". Thế là sau đó nó toàn viết bằng tiếng Việt hết.

Lập trình cũng giống sex

Chỉ cần một sai lầm nhỏ, bạn sẽ phải hỗ trợ "nó" suốt đời.

Một khi đã bắt đầu, bạn chỉ có thể dừng khi đã kiệt sức.

Chỉ một đối tác có kinh nghiệm mới thực sự đánh giá cao những cố gắng của bạn.

Nhiều người cảm thấy chẳng có gì phải xấu hổ nếu họ thiếu kinh nghiệm trong chuyện đó.

Bạn có thể thực hiện vì tiền hoặc chỉ để giải trí.

Đây không phải là đề tài phù hợp để bàn trong bữa tối.

Khi còn đi học, bạn không được trang bị đầy đủ kiến thức về chuyện đó.

Một số người giỏi lĩnh vực này như một khả năng bẩm sinh.

Chỉ một lỗi nhỏ cũng đủ làm tiêu tan mọi thứ.

Mọi người hành động như thể họ là người đầu tiên tiếp cận với một phương pháp mới.

Mọi chuyện sẽ diễn ra không trơn tru nếu bạn say rượu, nhưng bạn lại có xu hướng muốn thực hiện trong tình trạng đó.

Liên tục bị người khác can thiệp.

Chương trình bảo vệ sức khoẻ bắt buộc

Trên một chuyến tàu, cuộc trò chuyện chuyển sang nói về những thói quen tốt và xấu trong việc gìn giữ sức khỏe. Một anh chàng béo tốt hồng hào thao thao bất tuyệt về đề tài này.

- Hãy nhìn tôi đây! - Anh ta nói. - Chưa bao giờ tôi bị ốm cả, và tất cả là do ăn uống đơn giản.

- ???

- Tại sao ư? Thưa các ông! - Anh ta tiếp. Từ lúc 20 tuổi cho đến 40 tôi sống một cuộc sống hết sức đơn giản bình thường - không muộn giờ, không quá độ. Mọi ngày, kể cả mùa đông và mùa hè, tôi thường ngủ từ khoảng 9 giờ tối và thức dậy vào 5 giờ sáng. Tôi làm việc từ 8 giờ sáng tới 1 giờ chiều, rồi ăn trưa - một bữa trưa thanh đạm. Tiếp đó là nửa tiếng nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục 4 giờ làm việc, sau đó...

- Xin lỗi! - Một người lạ ở trong góc cắt ngang. - Ông vào tù vì tội gì vậy?

Ai bảo thế?

Một tên cướp xông vào cửa hàng bách hóa ở thành phố Des Moines, bang Iowa (Mỹ), dùng vũ khí uy hiếp, bắt thủ quỹ vét hết tiền trong ngăn kéo nộp cho hắn. Trước đó, một nhân viên đã kịp gọi điện báo cho cảnh sát.

- Hắn cao chừng 1m75. - Anh chàng nhân viên thầm thì.

- Cái gì? - Tên cướp nghe thấy bèn vặc lại. - Tao cao 1m79.

- Khoảng 1m79, - Người kia sửa lại - Và chừng 38 tuổi.

- Không phải! Tao mới 34 tuổi thôi.- Tên cướp nạt rồi đòi lại chiếc ví mà hắn đánh rơi trong vụ cướp.

Khi hắn bước ra khỏi cửa hàng cũng là lúc cảnh sát vừa trờ đến. Steven Hebron, 34 tuổi, bị bắt giữ và buộc tội cướp có vũ khí.

- IQ (chỉ số thông minh) chừng 80. - Một nhân viên cửa hàng nhận xét.

- Chỉ 70 thôi! - Tên cướp sửa lại.

Chuyện mẹ vợ

Một bà vợ đến thăm chồng trong nhà tù.

Anh chồng tù tội hỏi: "Tại sao mẹ em không bao giờ bỏ chút thời gian đến thăm anh?".

"Mẹ còn đang bận tiêu số tiền thưởng cảnh sát trao".

Lập trình viên đăng ký kết hôn

Anh chàng chuyên viên phần mềm tay đang dán mắt vào màn hình. Cô vợ sắp cưới bảo:

- Đã đến lúc mình phải đi đăng ký thôi anh ạ.

- Làm sao phải đăng ký? Anh bẻ khóa sắp xong rồi.

Đừng lấy con gái làm lập trình

Chớ dại cưới con gái làm Testing (kiểm tra phần mềm) vì cô ta luôn nghi ngờ bạn.

Đừng lấy con gái dùng ngôn ngữ C vì cô ấy luôn có xu hướng BREAK (phá vỡ) mọi thứ và EXIT (rời) khỏi nhà.

Không cưới con gái dùng C++ vì bạn sẽ gặp rắc rối với INHERITANCE (thừa kế).

Đừng gắn đời mình với cô gái Visual Basic vì cô ấy luôn có FORM (mẫu đơn) ly dị trong người.

Không lấy con gái DATABASE vì cô ấy coi chồng là thú tiêu khiển UNIQUE (duy nhất) trong đời.

Chuyên gia phần mềm nghĩ về đàn bà và trẻ con

Giám đốc dự án là người cho rằng 9 phụ nữ mới có thể sinh ra một em bé trong một tháng.

Nhà phát triển phần mềm nghĩ rằng một phụ nữ không thể đẻ ra một em bé trong 9 tháng.

Chuyên viên hỗ trợ trực tiếp (onsite coordinator) của công ty phần mềm cho rằng đàn bà có thể sinh 9 em bé trong vòng một tháng.

Khách hàng sử dụng phần mềm thì biết rằng cần phải có một người đàn ông, một người đàn bà mới có thể đẻ ra em bé trong vòng 9 tháng. Nhưng họ lại mong chờ điều đó sớm hơn.

Giám đốc marketing tự tin rằng mình có thể sinh em bé dù có đàn ông hay đàn bà hay không.

Giám đốc nhân lực với chủ nghĩa lạc quan cho rằng mình không cần người đàn ông hay đàn bà nào cả mà vẫn có em bé (lúc đó nguồn lực bằng 0).

Nhóm lập hồ sơ thì không cần quan tâm đứa trẻ sinh ra như thế nào. Họ chỉ cần biết họ phải làm công việc của mình trong 9 tháng.

Kỹ sư chăm sóc khách hàng thì chẳng bao giờ thấy hài lòng với "quy trình" sinh em bé cả.

Biển Số Xe

Để dễ phân biệt khi lái xe trên đường tôi xin liệt kê một số quy định về biển số lưu hành trên lãnh thổ VN

1./ Màu xanh chữ trắng là biển xe của các cơ quan hành chính sự nghiệp:
- Trực thuộc chính phủ thì là biển xanh 80
- Các tỉnh thành thì theo số của các tỉnh thành tương ứng (xem phần dưới)
2./ Màu đỏ: Cấp cho xe quân đội, xe của các doanh nghiệp quân đội là biển 80 màu trắng.
Biển số quân đội với 2 chữ cái đầu tiên là viết tắt của:
A=Quân đoàn, ví dụ AA là Quân đoàn 1, AB là Quân đoàn 2
B=Bộ tư lệnh, ví dụ BT là BTLtăng thiết giáp, BD là BTLđặc công, BH là BTLhóa học.
H=Học viện
K=Quân khu, ví dụ KA Quân khu 1, KB quân khu 2, KT quân khu Thủ đô
T=Tổng cục, TC tổng cục chính trị, TH Tổng cục Hậu cần
Q=Quân chủng, QP qc phòng không, QK quân chủng không quân
(các chữ viết nghiêng không chính xác đâu nhé, bác nào có quy định chính xác thì bổ xung)
3./ Màu vàng: Cấp cho xe thuộc bộ tư lệnh biên phòng (lâu rồi không thấy không biết đã thay đổi chưa)
4./ Màu trắng với 2 chữ và năm số là biển cấp cho các đối tượng có yếu tố nước ngoài.
NG là xe ngoại giao
NN là xe của các tổ chức, cá nhân nước ngoài
3 số ở giũa là mã quốc gia, 2 số tiếp theo là số thứ tự
xe số 80 NG xxx-yy là biển cấp cho các đại sứ quán, thêm gạch đỏ ở giữa và 2 số cuối là 01 là biển xe của tổng lãnh sự (bất khả xâm phạm) riêng biển này khi thay xe thì giữ lại biển để lắp cho xe mới.


Màu trắng cấp cho tư nhân và doanh nghiệp, 2 số đầu theo thứ tự các tỉnh, 4 số cuối là số thứ tự cấp ngẫu nhiên nhưng có thể “xin” nếu thích số đẹp

Quy định biển số của 64 tỉnh thành:

11 - Cao Bằng
12 - Lạng Sơn
13 - Bắc Ninh và Bắc Giang (trước kia là tỉnh Hà Bắc, hiện đã bỏ nhưng còn một số xe cũ vẫn để biển này)
14 - Quảng Ninh
15,16 - Hải Phòng
17 - Thái Bình
18 - Nam Định
19 - Phú Thọ
20 - Thái Nguyên
21 - Yên Bái
22 - Tuyên Quang
23 - Hà Giang
24 - Lào Cai
25 - Lai Châu
26 - Sơn La
27 - Điện Biên
28 - Hòa Bình
29,30,31,32 - Hà Nội
33 - Hà Tây
34 - Hải Dương
35 - Ninh Bình
36 - Thanh Hóa
37 - Nghệ An
38 - Hà Tĩnh
43 - Đà Nẵng
47 - Đắc Lắc
48 - Đắc Nông
49 - Lâm Đồng
50 đến 59 - TP. Hồ Chí Minh
60 - Đồng Nai
61 - Bình Dương
62 - Long An
63 - Tiền Giang
64 - Vĩnh Long
65 - Cần Thơ
66 - Đồng Tháp
67 - An Giang
68 - Kiên Giang
69 - Cà Mau
70 - Tây Ninh
71 - Bến Tre
72 - Bà Rịa - Vũng Tàu
73 - Quảng Bình
74 - Quảng Trị
75 - Huế
76 - Quảng Ngãi
77 - Bình Định
78 - Phú Yên
79 - Khánh Hòa
80 - Các đơn vị kinh tế thuộc TW (hàng không)
81 - Gia Lai
82 - KonTum
83 - Sóc Trăng
84 - Trà Vinh
85 - Ninh Thuận
86 - Bình Thuận
88 - Vĩnh Phúc
89 - Hưng Yên
90 - Hà Nam
92 - Quảng Nam
93 - Bình Phước
94 - Bạc Liêu
95 - Hậu Giang
97 - Bắc Cạn
98 - Bắc Giang
99 - Bắc Ninh


ĐỐI VỚI HCM
A: Q.1 (cũ)
B: Q.3 (cũ)
C: Q.4 (cũ)
D: Q.10 (cũ)
E: Nhà Bè
T: Q1
F: Q3
Z: chẵn là Q4; lẻ là Q7
H: Q5
K: Q6
L: Q8
M: Q11
N: Bình Chánh
P: Tân Bình
R: Phú Nhuận
S: Bình Thạnh
U: Q10
V: Gò Vâp
X: Thủ Đức, Q2,Q9
Y: Q12, Hóc Môn và Củ Chi


Theo tên địa danh (thứ tự ABC) thì nó như thế này :

An Giang 67
Bà Rịa - Vũng Tàu 72
Bạc Liêu 94
Bắc Giang 98
Bắc Kạn 97
Bắc Ninh 99
Bến Tre 71
Bình Dương 61
Bình Định 77
Bình Phước 93
Bình Thuận 86
Cà Mau 69
Cao Bằng 11
Cần Thơ 65
Đà Nẵng 43
Đắc Nông 48
Đắk Lắk 47
Điện Biên
Đồng Nai 60
Đồng Tháp 66
Gia Lai 81
Hà Giang
Hà Nam 90
Hà Nội 29-32
Hà Tây 33
Hà Tĩnh 38
Hải Dương 34
Hải Phòng 15.16
Hậu Giang 95
Hoà Bình 28
Hưng Yên 89
Kiên Giang 68
Kon Tum 82
Khánh Hoà 79
Lai Châu 27
Lạng Sơn 12
Lào Cai 24
Lâm Đồng 49
Long An 62
Nam Định 18
Ninh Bình 35
Ninh Thuận 85
Nghệ An 37
Phú Thọ 19
Phú Yên 78

Quảng Bình: 73
Quảng Nam 92
Quảng Ninh 14
Quảng Ngãi 76
Quảng Trị 74
Sóc Trăng 83
Sơn La 26
Tây Ninh 70
Tiền Giang 63
Tp. Hồ Chí Minh 50-59
Tuyên Quang 21
Thái Bình 17
Thái Nguyên 20
Thanh Hoá 36
Thừa Thiên - Huế 75
Trà Vinh 84
Vĩnh Long 64
Vĩnh Phúc 88
Yên Bái 23
Cà Mau 69


Biển đỏ của Bộ Quốc Phòng


AT ... Binh đoàn 12

AD ... Quân Đoàn 4 , Binh đoàn cửu long

BC ... Binh chủng Công Binh

BH ... Binh chủng hoá học

BT ... Binh chủng thông tin liên lạc

BP .... Bộ tư lệnh biên phòng

HB ... Học viện lục quân

HH ...Học viện quân y

KA .. Quân khu 1

KB ... Quân khu 2

KC ... Quân khu 3

KD ... Quân khu 4

KV ... Quân khu 5

KP ... Quân khu 7

KK ... Quân khu 9


PP... các quân y viện

QH ... Quân chủng hải quân

QK , QP ... Quân chủng phòng không không quân

TC ... Tổng cục chính trị

TH ... tổng cục hậu cần

TK .... Tổng cục công nghiệp quốc phòng

TT ... Tổng cục kỹ thuật

TM ... Bộ tổng tham mưu


Những xe mang biển 80 gồm có:

Các Ban của Trung ương Đảng; Văn phòng Chủ tịch nước; Văn phòng Quốc hội; Văn phòng Chính phủ; Bộ Công an; Xe phục vụ các đồng chí uỷ viên Trung ương Đảng công tác tại Hà Nội và các thành viên Chính phủ; Bộ ngoại giao; Viện kiểm soát nhân dân tối cao; Toà án nhân dân tối cao; Đài truyền hình Việt Nam; Đài tiếng nói Việt Nam; Thông tấn xã Việt Nam; Báo nhân dân; Thanh tra Nhà nước; Học viện Chính trị quốc gia; Ban quản lý Lăng, Bảo tàng, khu Di tích lịch sử Hồ Chí Minh; Trung tâm lưu trữ quốc gia; Uỷ ban Dân số kế hoạch hoá gia đình; Tổng công ty Dầu khí Việt Nam; Các đại sứ quán, tổ chức quốc tế và nhân viên;Người nước ngoài;Uỷ ban Chứng khoán Nhà nước; Cục Hàng không dân dụng Việt Nam; Kiểm toán nhà nước

--Thấy bài này cũng dở hơi thật, chắc là để tra cứu về sau :-))--