Monday, May 14, 2007

Những bài học cho tình yêu

Tình yêu luôn tồn tại xung quanh ta. Nó có biết bao điều bí ẩn. Mỗi lần tình yêu đến rồi đi, dù là trong khoảnh khắc cũng đã để lại cho chúng ta nhiều bài học nhớ đời.

- Đừng than trách bản thân nếu bạn yêu một người mà người ta lại không yêu bạn. Bạn không làm điều gì sai cả. Chẳng qua là trái tim “người ấy” không chọn tình yêu của bạn thôi.

- Nếu có ai đó yêu bạn nhưng bạn lại không yêu, hãy cho đó là một niềm vinh dự vì tình yêu đã đến và gõ cửa trái tim mình. Từ chối một cách nhẹ nhàng, tế nhị những món quà bạn không thể đền đáp lại. Không nên lợi dụng, cũng không nên làm tổn thương người ấy.

- “Gieo gió, gặt bão” - Bạn đối xử với tình yêu như thế nào sẽ nhận được như thế ấy. Trái tim của tất cả chúng ta đều biết cảm nhận đau thương, hạnh phúc dù cho cuộc sống và suy nghĩ của mỗi người có khác nhau.

- Nếu bạn yêu người ta và người ta cũng yêu bạn, đừng cố gắng trói buộc tình yêu mà hãy trao cho nó một đôi cánh tự do. Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

- Nhớ rằng bạn không lựa chọn tình yêu. Chỉ có tình yêu mới lựa chọn bạn. Điều bạn có thể làm là giang tay ra đón nhận tất cả những điều bí mật của tình yêu khi nó bước vào cuộc đời mình.

- Hãy mang tình yêu đến cho những người cứ tưởng rằng tâm hồn mình thật “nghèo nàn” tình yêu lẫn những người mà trái tim của họ như sa mạc khô cằn, và thế giới bé nhỏ quanh bạn bằng tất cả khả năng của mình. Có những nơi người ta đã sai lầm trong tình yêu.

Có nơi người ta sống với nhau mà không có tình yêu vì họ hiểu rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Hãy giúp họ có cái nhìn mới rằng tình yêu là một món quà và bắt đầu thương mến nhau hơn.

- Tình yêu có thời gian, không gian của riêng mình, có lí do để đến cũng như để đi. Bạn không thể nào mua chuộc hoặc ép buộc được nó. Nếu nó muốn rời bỏ trái tim bạn hoặc người yêu của bạn, bạn không thể làm được điều gì để níu kéo nó ở lại, mà cũng không nên làm vì đó sẽ là điều vô ích.

( theo Tuổi Trẻ)

--Đây là bài viết rất hay, chính xác hơn thì đây là một bài học quý cho ai đã từng yêu và cho những ai chưa yêu và sắp yêu...--



Cười: Thông báo tuyển sinh

Thông báo : Hôm nay, Bộ Giáo dục và Đào tạo chính thức công bố 5 môn thi tốt nghiệp THPT bao gồm Warcraft, StarCraft, FiFa 2006, Audition và Gunbound. Trái với dự báo của nhiều thí sinh năm nay ko có môn thi HafLife với lí do bộ môn mang tính bạo lực cao, cũng trong ngày này Bộ GDĐT có thông báo chính thức về việc thay đổi chế độ cộng điểm thưởng cho học sinh thi đại học và cao đẳng. Các thí sinh có tài khoản Võ Lâm Truyền Kì cấp độ 100=>149 được cộng 1 điểm;150-199 được cộng 1,5 điểm cấp độ 200 trở lên được cộng 2 điểm vào tổng điểm thi.

--Hu hu.. ai cứu tôi với...Lười quá không chịu học bài gì cả nên bây giờ đi thi chẳng hiểu môn nào cả. Chắc có lẽ xơi ngỗng hết rồi...điểm cộng cũng không được nữa mới buồn chứ..hu hu..--

10 điều cấm kỵ khi yêu chàng, !!!

Để bảo vệ tình yêu, giữ chặt anh ấy bên mình, hãy cẩn thận tối đa trong cách cư xử hằng ngày. Mười ví dụ dưới đây có thể giúp bạn nhìn lại những hành động của mình.

1- Gọi điện liên tục

Bạn nhớ người yêu và muốn nhắc nhở anh ấy nhớ đến bạn. Thế là bạn gọi điện liên tục. Nội dung toàn những câu tra hỏi, thỉnh thoảng lại nhuốm màu sắc ghen tuông: Anh đang làm gì vậy? Anh đang ở đâu? Anh đang nói chuyện với ai đó?…

Dù trong thâm tâm, bạn muốn chứng tỏ rằng mình rất quan tâm đến anh ấy, nhưng cái kiểu gọi điện mỗi ngày khoảng một chục cuộc như thế dễ làm chàng ngán ngẩm hơn là cảm động. Hãy kiềm chế nỗi nhớ của mình. Mỗi ngày chỉ nên gọi anh ấy một lần thôi nhé.

2- Gây ấn tượng xấu

Phụ nữ mạnh mẽ đến mức nào cũng là phụ nữ và không thể so sánh ngang hàng với đàn ông trong chuyện bia rượu, thuốc lá. Nếu bạn cho rằng, khi uống rượu, hút thuốc, trông bạn sẽ rất Tây, phóng khoáng, tự chủ… và anh ấy sẽ hãnh diện vì có một người yêu như thế thì bạn đã lầm to. Anh ấy có thể cụng ly hoặc mời một phụ nữ khác hút thuốc, nhưng với người yêu của mình anh ấy sẽ rất ghét. Đơn giản thôi, vì không ai thích người yêu của mình quá nam tính cả.

3- Tiêu tiền như rác
Bạn làm ra nhiều tiền và tự cho phép mình chi tiêu thoải mái. Đi ăn uống, mua sắm với anh ấy, bạn toàn chọn những nơi sang trọng, đắt tiền để dừng chân. Mỗi một quà anh ấy tặng, bạn đều thẩm định giá trị bằng tiền. Nếu đó là một món có giá trị kinh tế thấp, như hoa chẳng hạn, bạn lập tức có thái độ chê bai hoặc xem thường.

Khi đó anh ấy sẽ nghĩ ngay rằng, một ông chủ ngân hàng sẽ bằng vai phải lứa với bạn hơn. Tất nhiên, anh ấy sẽ tìm đủ cách để rút lui.

4- Đối nghịch tính cách


Anh ấy thích đám đông. Bạn yêu cầu đến nơi thanh vắng. Anh ấy thích du lịch dã ngoại. Bạn đòi ngồi trò chuyện ở nhà. Anh ấy thích nghe nhạc giao hưởng, bạn toàn mở nhạc rock … Tóm lại, anh ấy trắng thì bạn phải đen. “Hai tính cách đối nghịch mới dễ thu hút nhau”, hình như bạn đọc điều đó ở đâu thì phải.

Nhưng đối nghịch thường chỉ đem lại sự bất bình và khó thông cảm lẫn nhau.

5- Bắt bẻ và soi mói


Anh ấy rất thích một chiếc sơ mi, mặc dù nó đã sờn cổ. Đó là món quà kỷ niệm của mẹ anh ấy. Bạn đừng bao giờ buộc anh ấy phải vứt bỏ chiếc áo ấy, vì “mặc vào chẳng ra thể thống gì cả”. Với thái độ ấy, chàng sẽ thất vọng về bạn.

6- Làm mất mặt chàng

Anh ấy có những mối giao tiếp khá rộng rãi và thường đưa bạn tới đó cùng chung vui. Để củng cố vị trí, bạn luôn dò xét để nắm bắt những sơ suất của mọi người trong từng câu nói, kể cả anh ấy. Lòng tự trọng và sĩ diện của đàn ông rất lớn. Anh ấy không cho phép ai làm xấu mặt mình trước đám đông, nhất là người yêu.

7- Cẩu thả và bê bối


Bạn mặc một chiếc váy nhầu nhĩ và đang lăn lê bò toài để lau nhà thì anh ấy đến. Mặc kệ, bạn cứ giữ nguyên trang phục ấy để tiếp khách. Tình yêu sẽ xóa nhòa tất cả nét xấu. Không đâu, anh ấy sẽ thất vọng về bạn.

8- Đòi hỏi nhiều điều

Cô bạn của bạn được người yêu tặng một chiếc đồng hồ hàng hiệu. Bạn lập tức đòi anh ấy phải mua cho mình một chiếc tương tự. Cuối tuần bạn yêu cầu anh ấy phải đưa mình đi chơi đó đây giống như những cặp tình nhân mà bạn quen biết. Bạn lý giải rằng tại sao người ta làm được cho nhau còn mình thì không?

Anh ấy cũng sẽ so sánh rằng tại sao những cô gái khác chẳng đòi hỏi người yêu nhiều như thế, còn cô ấy thì…

9- Nhăn nhó, cằn nhằn

Dù chỉ mới là người yêu, nhưng bạn thấy mình có bổn phận “cải tạo” những cái xấu của anh ấy: “Kìa, anh đừng nhai nhồm nhoàm như thế chứ”. “Anh uống rượu nhiều như thế không tốt", “Anh bốc mùi rồi đấy”…

10- Ghen bóng, ghen gió

Anh ấy trò chuyện với bất cứ cô gái nào: sếp, nhân viên, đồng nghiệp hay đơn giản là cô thu ngân ở siêu thị, bạn cũng sẽ tỏ ra nghi ngờ họ có mối quan hệ đặc biệt. Ngay lập tức, bạn nổi cơn ghen bóng gió. Ghen tức là yêu. Anh ấy sẽ rất thích khi thấy bạn chứng tỏ tình yêu của mình ư? Không đâu anh ấy ngán chết đi được và sẽ tìm cách chuồn thật nhanh.

Em đã lầm

(Truong Thuc - Ngoc Anh's Blog)-- Em vốn biết nhiều người đàn ông có tính tham lam, nhưng em không bao giờ cho anh là một người trong số họ.

Kể ra anh cũng giống như bao nhiêu người đàn ông khác, cũng có tính tham lam: bắt cá 2 tay. Em yêu anh với tất cả trái tim và bất chấp mọi dị nghị từ bạn bè, bạn em nói rằng yêu anh rồi sẽ khổ nhiều. Em không tin điều đó, nhưng bây giờ thì em tin rồi.

Bạn em nói anh ngoài cái tài lãnh đạo, anh còn có một cái tài đặc biệt hơn đó là tài biện luận. Tài bẻ chuyện này sang chuyện khác, và nói dối thật tài tình. Bất kể một chuyện gì, anh cũng có thể nói được, ngay cả khi em biết được chuyện anh từng có gia đình vậy mà anh cũng biện luận rằng anh với cô ta chỉ là do cha mẹ sắp đặt và anh không có hạnh phúc với cô ta, giữa anh và cô ta không còn gì nữa.

Anh có biết hôm em nghe được cái tin đó em buồn và đau lắm không? Em như con người không hồn đi trên con đường Hà Nội tấp nập, không màng đến thân xác, hay con đường mình đang đi là về đâu nữa. Em chỉ mong những điều em vừa nghe thấy đó chỉ là giấc mơ không có thật.

Chân em run rẩy, miệng em như nghẹn không nên lời và làm gì trước tình cảnh như thế này. Sao anh lại quá tàn nhẫn với em đến thế? Để an ủi chính mình, em cho rằng có thể lỗi tại vì em không có con mắt nhìn người nên đã bị anh lừa dối trong thời gian khá dài mà không hề biết đến sự thật phũ phàng đó.

Đã bao lần em khóc vì anh, em luôn tự an ủi mình rằng anh yêu em. Nhưng khi yêu anh lại nỡ nhẫn tâm làm em buồn như thế hả anh? Chỉ có trời cao mới hiểu thấu được. Em thật là ngu xuẩn, để anh biến đổi con người em và phục tùng cho anh. Anh không tôn trọng và yêu em như anh nói.

Anh nói anh là người sống nặng tình. Đúng vậy! Vì quá nặng tình nên ai anh cũng không nỡ bỏ phải không? Cho dù em chính thức là người yêu của anh, nhưng đó chỉ là bề ngoài che mắt mọi người mà thôi. Trong trái tim anh còn chứa đựng nhiều bóng hình khác nữa.

Em đã nói chuyện với người vợ đáng thương của anh, cô ấy đã cho em biết tất cả. Em thật đau lòng cho chính em, cho cô ấy vì không may mắn đã gặp phải con người như anh, nhưng em không phán xét anh đâu. Những người như anh ông trời sẽ có cách trả cho anh những hạt giống anh gieo. Em nghĩ ông trời cũng sẽ rất công bằng, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Em thật nhẹ dạ, yêu anh, để anh đối xử với em như thế. Vậy mà em vẫn tha thứ và muốn trở lại với anh. Em thật là điên rồ phải không? Không biết gia đình em mà biết được anh đối xử với em như thế này thì không biết sẽ ra sao?

Những lúc em buồn và khóc vì biết anh dối lừa em trong thời gian qua thì anh lại chỉ biết trách em và nói em đừng tin vào những lời vớ vẩn của người đàn bà đó. Sự thật đã bày ra trước mặt em như thế, em chỉ mong anh biết ăn năn hối hận mà nói lời xin lỗi với em để tâm hồn em bình yên.

Vậy thì bây giờ anh bên cạnh em để làm gì? Tâm hồn em không được bình an. Vì quá yêu anh nên em đã đành im lặng chuốc lấy đắng cay để được bên anh. Em đã trao linh hồn em cho anh, anh đã là một mảnh đời của em nên em khó có thể xa anh được.

Đã bao nhiêu lần em phải chịu thua, chịu người đời chê cười để được có anh bên em. Nhưng bây giờ em đã tỉnh giấc, em không còn say trong men tình của anh nữa, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Nước mắt em tràn hoen cả mắt nhưng em sẽ gạt những giọt nước mắt đó và cố vươn lên. Em không để cho anh hoặc người đàn ông nào tiếp tục chà đạp lên em.

Em sẽ phải sống, sống thật tốt, không để ai lợi dụng em nữa. Lòng tốt của em cũng có giới hạn. Em đã làm tất cả cho anh, anh không xem nó là quan trọng, em rất buồn và đau khổ nhưng rồi cũng sẽ qua. Em mong anh đừng bao giờ làm khổ một người con gái nào khác giống như anh đã làm khổ em. Mong anh sống thật tốt và biết tôn trọng những gì mà người khác dành cho anh vì anh gieo quả gì thì anh sẽ gặt hái được quả đó.

Một lần nữa em muốn nhắn gửi anh là khi anh thật sự muốn thay đổi và bắt đầu với cuộc hôn nhân mới thì anh nên giải thoát cho người vợ đáng thương kia của anh. Anh nên nghiêm túc và tôn trọng tình cảm của người khác. Như vậy anh sẽ được hạnh phúc hơn là tiếp tục lừa dối các cô gái ngây thơ, rồi anh phải trả cái giá rất đắt và khi nhìn lại thì đã quá muộn để cho anh làm lại. Anh nên biết những gì đã mất sẽ không bao giờ lấy lại được. Đó là luật đời anh hiểu không?

Em không ghét bỏ gì anh, mình không có duyên nợ thì thôi vậy. Cuộc tình giữa anh và em đã cho em một bài học thật quý. Tiếng sét ái tình đôi khi cũng tai hại, có thể đánh ngã và biến đổi một con người và trở thành tiều tụy trong tình yêu.

Chúng ta không đem đến cho nhau hạnh phúc, em mong anh sẽ tìm thấy người mang cho anh hạnh phúc và đồng thời anh cũng nhớ mang hạnh phúc đến cho người ta nhé. Giờ đây cuộc tình ta đã hết, anh có thể khép trang tình sử của chúng ta và bắt đầu một trang mới anh nhé. Dù ở phương trời nào em cũng luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc và nghiêm túc hơn trong chuyện tình đôi lứa.

(Truong Thuc - Ngoc Anh's Blog)

Cười hay không?: 10 điểm khác biệt giữa học sinh xưa và nay

1- Mỗi buổi sáng đến trường , học sinh " ngày xưa " dậy sớm , ôn lại bài cũ , rồi đạp xe đến trường , vừa đi vừa ngắm Hà Nội thân yêu !

Mỗi buổi sáng đến trường , học sinh " ngày nay " dậy sớm , ngồi bàn trang điểm , soi gương vuốt keo , chải đầu hết cả tiếng , rồi nhảy lên xe máy phóng vèo vèo , vừa đi vừa soi trai , đá gái !


2- Khi học sinh " ngày xưa " đi học , họ thường mang trong cặp sách vở , thước kẻ , bút chì , máy tính ... Mang tiền để đóng học hay mua những cái gì cần thiết để mà học !

Khi học sinh " ngày nay " đi học , cái mà họ mang theo cũng là sách vở , ít khi mang bút , đến rồi mượn bạn dùng cũng được chứ ở nhà có dùng bao giờ đâu ... Họ mang theo điện thoại , Ipod , Mp3 , Mp4 ... họ mang theo máy ảnh , camera ... Họ mang tiền để còn ăn uống đàn đúm , mua thuốc lá , tài mà để hút , để họ còn trốn học đi chụp ảnh Hàn Quốc ! Rồi họ còn mang trong cặp nào tông nào phóng , nào dao kéo ... họ không làm thủ công đâu , đừng hiểu nhầm !


3- Học sinh " ngày xưa " đến trường để thu nhận kiến thức từ giáo viên , nghe thầy cô giảng bài thật chăm chú , họ đi 1 ngày đàng , học 1 sàng khôn ..

Học sinh " ngày nay " đến trường để thu nhận kiến thức từ các bạn cùng lớp , nghe và cùng nhau " chém gió " ...


4- Học sinh " ngày xưa " kính trọng thầy cô giáo , và đến tận bây giờ , ông bà già tôi vẫn thường hay đi thăm thầy cô giáo cũ ! (Đa số là vậy)

Học sinh " ngày nay " gọi thầy cô giáo bình thường là ông / bà , ghét là thằng / con , quá đáng hơn nữa là thằng ml / con đ... !


5- Học sinh " ngày xưa " quan niệm : Học là để xây dựng đất nứơc , xây đắp tương lai ...

Học sinh " ngày nay " quan niệm : Học là học cho ông bà già !


6- Tan học , học sinh " ngày xưa " luôn về nhà đúng giờ , ăn uống tại gia để chuẩn bị còn đi học thêm !

Tan học , học sinh " ngày nay " còn phải đi lượn hồ , ăn uống thì phải vào hàng quán tử tế , để lấy sức tối nay em còn đi bay , anh còn đi đua ...

7- Học sinh " ngày xưa " chỉ biết Hà Nội có mái nhà yêu thương với cha mẹ , mái trường yêu thương với thầy cô ...


Học sinh " ngày nay " thông thuộc địa lý hơn , họ còn biết Hà Nội có Bờ Hồ với cái Vỉa Cảm Tử , Phố Cổ rồi Đặng Dung !!! Họ còn biết Mỹ Đình , biết sàn nọ sàn kia ...

8- Xét về chuyện đánh nhau , học sinh " ngày xưa " đánh nhau thì thường là Solo ... 1 vs 1 , hai thằng giải quyết giữa 1 đám đông đứng cổ vũ cho đến khi có người ra can , tách cả 2 ra !

Ừ thế còn học sinh " ngày nay " , họ đánh nhau có bài bản , có tổ chức hơn rất nhiều ... có hẹn trước , có đội ngũ , dàn trận tử tế , có vũ khí tự phát ( chai , ghế , cốc , gạch ... ) hay vũ khí chuẩn bị kĩ ( dao , tông , phóng ... ) ... Khi họ đánh nhau thì không ai dám can , tất nhiêm là như thế rồi , ngu gì ! Và kết thúc thường là 1 thằng đi viện , vài thằng đi trại !

9- Xét về chuyện tình cảm , học sinh " ngày xưa " rất ít khi yêu nhau , có yêu thì thường bí mật , không cho ai biết . Họ thường cùng nhau đi học , giúp nhau tiến bộ ... Rồi mỗi tối thứ 7 họ lại cùng ngắm Hồ Gươm buổi tối , rực rỡ ánh đèn . Họ tặng nhau hoa hồng , những bản tình ca lãng mạn !

À vầng , còn học sinh " ngày nay " họ yêu kiểu như thế này : con gái xinh thì yêu con trai giàu ! con trai xinh thì yêu con gái vừa xinh vừa giàu ! Có vẻ như Tim họ to hơn " ngày xưa " , khi cùng 1 lúc có thể yêu được vài người , thậm chí còn định nghĩa " Tim 4 ngăn thì phải yêu cùng 1 lúc 4 thằng mới chịu được " ... ! Họ thường cùng nhau đi ... nhà nghỉ , giúp nhau " sung sướng " ... Rồi mỗi tối thứ 7 họ lại cùng nhau đi lượn , đàn đúm , ăn chơi nhảy múa . Họ tặng nhau tất cả những gì có "giá trị" và có cả "trị giá" !!!


10- Học sinh " ngày xưa " hay có mơ ước : Thi đỗ đại học , rồi tốt nghiệp , rồi làm 1 cái gì đó lớn lao , có ích cho xã hội , có ích cho đất nước

Nhưng học sinh " ngày nay " làm gì có những giấc mơ như vậy !!! Họ quên hết những ước mơ của họ hồi họ còn là những đứa trẻ ... họ chỉ nhớ được những giấc mơ từ " đêm qua " để sáng nay còn cầm tờ báo " Bóng Đá " trang 2 , săm soi từng con số để chiều còn ghi lô thả đề ... Họ còn xem kĩ tỉ lệ cược , bắt trận này trận kia thế nào để còn qánh bóng , fang vài quả có chết ai đâu ! Khi đã quen chủ lô , chủ bóng rồi thì chỉ cần "báo mồm" là được , cá biệt có học sinh còn "báo nhà"


--Bao giờ cho đến ngày xưa! Quá khứ và kỉ niệm có lẽ bao giờ cũng đẹp nhưng thực sự thì nó có đẹp hay không thì cũng không biết. --

Bí mật của sự may mắn:Cuộc gặp gỡ kỳ lạ

Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm. Khi ấy, Max – một người nổi tiếng được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như một biểu tượng thành đạt trong kinh doanh và cuộc sống - đang ngồi trên chiếc băng ghế dài.
Ông vô tư ngắm nhìn dòng người tản bộ quanh những lối đi rợp bóng mát trong công viên. Đôi mắt sáng và đôn hậu của ông biểu lộ sự lắng đọng của một người trải nghiệm và ánh lên cái nhìn của một tâm hồn rất trẻ trung.
Tiếng cười thơ ngây của những đứa trẻ đang đùa nghịch gần đó làm cho ông như muốn quay trở lại thời niên thiếu của mình. Ông ngước nhìn những nhánh cây đu đưa trong cơn gió thoảng nhẹ của buổi ban chiều cùng những tia nắng lung linh trên thảm cỏ xanh mượt phủ đầy những cây cỏ bốn lá mềm mại như nhung trải rộng dưới chân, chưa bao giờ ông thấy lòng mình lại bình yên đến thế. Một buổi chiều đẹp như muôn thuở!
Đột nhiên, từ đâu đi đến một ông già dáng vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Max. Ông ấy là Jim – cũng khoảng tuổi Max – cái tuổi sáu mươi nhưng lại có gương mặt trông thật khắc khổ bởi những năm tháng dãi dầu nắng mưa in đậm trên mái tóc đã bạc quá nửa, thế nhưng trong dáng đi của ông vẫn toát lên một tư thế kiêu hãnh và đầy tự trọng. Ông đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, đặc biệt ba mươi năm gần đây là thời gian khó khăn hơn bao giờ hết. Đã lâu lắm rồi ông không biết thế nào là mùi vị của niềm vui, thành công hay hạnh phúc.
Khi đưa ánh mắt nhìn sang phía người đối diện, cả hai chợt thấy có điều gì dường như quen lắm, gợi nên từ rất xa xăm nhưng cũng thật gần gũi.
- Anh là Max phải không? – Ông già lên tiếng hỏi.
- Còn anh có phải là Jim không? – Max nhìn thật lâu và hỏi nhỏ với giọng ngạc nhiên khôn xiết.
- Ôi! Bao nhiêu năm đã trôi qua! – Ông lão tên Jim thốt lên.
- Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! – Max nghẹn lời.
Họ đứng dậy ôm chầm lấy nhau.
Max và Jim từng là đôi bạn rất thân từ hồi họ còn sống ở khu phố nghèo. Ngày ấy, lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gầy nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau. Chúng chia cho nhau từng hòn bi, miếng bánh và lũ trẻ trong khu phố chẳng thể nào dễ dàng bắt nạt được chúng vì bất cứ ai “đụng” tới đứa này là đứa kia sống chết xông ra bảo vệ bạn hết mình. Tuổi thơ nhọc nhằn, vất vả nhưng ấm áp tình bạn giữa hai người bạn nhỏ đột ngột bị gián đoạn khi cả hai vừa bước qua tuổi thứ mười.
- Tôi đã nhận ra ngay đôi mắt xanh của cậu, Jim ạ – Max xúc động.
- Còn tôi thì lại không thể nào lầm vào đâu được cái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu... từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào. Tôi vẫn nhớ cậu, dù ngần ấy thời gian đã qua... – Jim nói giọng run run.
Sau khi bồi hồi nhớ lại và cùng nhau hàn huyên những kỷ niệm thời thơ ấu được một hồi lâu, Max nói:
- Anh bạn cũ thân mến, giờ cậu hãy kể cho tôi nghe tình cảnh của cậu bây giờ đi… Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.
Jim thở dài:
- Cuộc đời tôi là một chuỗi dài những thất bại liên tiếp.
- Chuyện là như thế nào?
- Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Tôi đã ra đi và không bao giờ trở lại. Chắc cậu không biết lý do tại sao phải không? Lúc đó, một người chú của cha tôi vừa mới qua đời nhưng ông ấy lại không có con cái gì cả. Thế là cha tôi được thừa hưởng toàn bộ gia tài của ông chú để lại. Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.
- Thì ra chuyện là như vậy. Tôi cứ luôn thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy đến với cậu. Chắc là món tiền thừa kế đó lớn lắm phải không?
- Đó là cả một gia tài khổng lồ. Ngoài tiền bạc, gia đình tôi còn được thừa hưởng một nhà máy dệt lớn đang rất ăn nên làm ra. Với tài năng của mình, cha tôi ngày càng khuếch trương nhà máy đó lên. Khi cha tôi mất đi, tôi thay ông quản lý nó. Nhưng thật xui xẻo. Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay.
- Thế chính xác chuyện gì đã xảy ra với cậu nào?
- Trong một thời gian dài quản lý công ty, tôi đã không thực hiện bất kỳ sự thay đổi nào vì mọi việc dường như diễn ra rất xuôi chèo mát mái. Nhưng sau đó các đối thủ cạnh tranh xuất hiện ngày càng nhiều và thế là lượng sản phẩm bán ra của công ty tôi bắt đầu sụt giảm. Lúc đó sản phẩm của tôi vẫn là loại tốt nhất, nên tôi nghĩ khách hàng sẽ hiểu rằng mặc dù hàng của những hãng khác rẻ hơn nhưng chất lượng thì không thể nào bằng công ty tôi được. Nhưng khách hàng có biết gì về các loại vải tốt hay xấu đâu. Họ cứ chuộng loại vải vừa rẻ vừa hợp thời trang hơn.
Jim ngừng lại hít một hơi dài. Thật không dễ dàng gì cho ông khi phải một lần nữa nhớ lại tất cả những chuyện này. Còn Max thì vẫn im lặng. Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này. Jim tiếp tục kể:
- Lợi nhuận đi xuống trầm trọng nhưng nhà máy vẫn tiếp tục hoạt động. Tôi cố gắng đơn giản hóa bộ máy hoạt động, thu nhỏ quy mô làm ăn, cắt giảm chi phí đến tối đa, thế nhưng càng ngày doanh thu của công ty lại càng giảm sút. Tôi cũng đã xem xét đến việc tạo ra một sản phẩm mới nhưng chẳng có nhà đầu tư nào chịu bỏ tiền vốn ra cả. Tôi không có nhiều sự lựa chọn lúc đó. Tôi đã nghĩ đến việc mở một dãy cửa hàng của riêng mình và đã bỏ công nghiên cứu về việc này mất gần một năm. Nhưng cuối cùng khi tôi đã có thể thực hiện được ý tưởng này thì lại không còn đủ tiền nữa. Thế là tôi vỡ nợ. Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa… tất cả tài sản của mình. Tôi đã có tất cả, có những gì mà mình hằng mong muốn và cũng đã mất tất cả. Quả là may mắn không bao giờ ở bên tôi.
- Thế sau đó cậu đã làm gì? – Max hỏi.
- Tôi không còn biết phải làm gì nữa. Tất cả những người đã từng sát cánh bên tôi thời hoàng kim giờ đều ngoảnh mặt lại. Ngay cả vợ tôi cũng bỏ tôi mà đi. Tôi làm hết việc này đến việc khác nhưng chẳng việc nào được lâu cả. Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào. Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày. Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người thưởng cho khi làm giúp họ những công việc lặt vặt. Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng. Quả thật cuộc đời đã không mang lại cho tôi nhiều may mắn, mà kết cục lại bất hạnh thế này đây.
Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
- Thế còn cậu? Cuộc sống của cậu như thế nào? Cậu có gặp nhiều may mắn không?
Max mỉm cười trả lời:
- Chắc cậu còn nhớ là nhà tôi rất nghèo, nghèo hơn cả nhà cậu khi chúng mình còn sống ở khu phố đó. Gia đình tôi mấy đời đều nghèo khó, rất nhiều đêm chúng tôi đã đi ngủ với cái bụng trống không, đói cồn cào. Cậu chắc còn nhớ mẹ cậu đã nhiều lần sẻ bớt thức ăn cho chúng tôi vì bà hiểu là cuộc sống của nhà tôi khó khăn như thế nào. Tôi nghĩ là cậu cũng biết tôi không có đủ tiền để đi học. Mười tuổi, tôi đã bắt đầu phải đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, đúng ngay cái hồi mà nhà cậu biến mất một cách bí ẩn.
Max dừng lại, hồi tưởng một lúc rồi mới tiếp tục nói:
- Mới đầu tôi đi rửa xe. Sau đó tôi kiếm được chân xách hành lý ở một khách sạn lớn. Rồi tôi xin được làm bảo vệ ở một khách sạn hạng sang khác. Khi hai mươi hai tuổi, một cơ hội lớn đã đến với tôi.
Jim tò mò hỏi:
- Cơ hội gì thế?
- Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa. Tôi đã dùng hết số tiền mình dành dụm được và chạy vạy đi vay khắp nơi mới mua được nó. Đó là một cửa hàng sản xuất túi da. Tôi đã từng nhìn qua hầu như tất cả các loại túi xách hồi còn làm ở các khách sạn sang trọng, vì thế tôi biết người giàu thích những loại túi nào. Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiêng đồ cho khách.
Max say sưa kể tiếp:
- Lúc đầu tôi phải vừa may vừa bán. Tôi làm việc hầu như không nghỉ, ngày cũng như đêm lẫn cuối tuần và ngày nghỉ. Năm đầu tiên công việc kinh doanh của tôi diễn ra khá suông sẻ, vì thế tôi đầu tư nhiều hơn vào việc sản xuất túi xách với các nguyên liệu da thật và đã đi khắp nơi để tìm hiểu về cách làm ăn của những cửa hàng da khác. Tôi cần phải hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về các loại túi da. Tôi đã học hỏi rất nhiều khi đi quan sát những cửa hàng khác. Hễ có dịp là tôi lại hỏi bất cứ người nào đang dùng giỏ xách da về những điểm họ thích cũng như không thích khi dùng nó.
Max bồi hồi nhớ lại những ngày xa xưa. Ông tiếp tục:
- Doanh thu cứ thế tăng dần lên. Trong mười năm liên tục, tôi luôn tái đầu tư những gì mình đã có được. Tôi cũng luôn tìm kiếm những cơ hội mới ở bất kỳ nơi nào có thể. Mỗi năm tôi đều thay đổi những chiếc túi bán chạy nhất, tôi luôn chỉnh sửa lại kiểu dáng để làm cho chúng ngày càng hấp dẫn hơn. Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của hôm nay sang ngày hôm sau. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Tôi có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư, và cứ thế… Cho đến bây giờ, tôi đã có hơn 2000 công nhân làm việc cho 20 nhà máy của mình trên khắp thế giới. Và tôi cũng giúp đỡ và chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống. Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Tôi đã làm việc say mê với tất cả tâm huyết để có được ngày hôm nay và tôi tự hào với những gì mình đã đạt được.
Jim ngắt ngang lời Max:
- Thấy chưa, cậu đã may mắn hơn tôi. Đời chỉ là thế mà thôi.
Max nói to ngạc nhiên:
- Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không?
Jim vội trả lời, giọng ôn hòa:
- Ồ, tôi không có ý làm cậu bực mình hay coi nhẹ những gì cậu đạt được. Nhưng tôi không nghĩ sự thành công của cậu chỉ hoàn toàn là nhờ vào bản thân cậu mà thôi. Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn. Và nó đã mỉm cười với cậu chứ không phải với tôi. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không?
Max im lặng, suy nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng:
- Cậu nghe này, tôi chẳng hưởng một gia tài nào cả, nhưng tôi đã được thừa hưởng một điều còn quý giá hơn từ ông nội của mình. Cậu có biết thế nào là sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự hay không?
- Không – Jim trả lời nhưng không thật sự quan tâm lắm.
- Tôi đã học được điều khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự qua một câu chuyện kỳ lạ mà người ông quá cố thường kể cho tôi nghe. Rất nhiều lần, và cả bây giờ nữa, tôi luôn nghĩ rằng câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Nó luôn bên tôi trong những lúc sa cơ thất thế, lúc tôi sợ hãi, hoài nghi, mất niềm tin, thất vọng lẫn khi tôi thành công, hạnh phúc. Cũng nhờ vào câu chuyện này mà tôi đã quyết định dùng hết số tiền cật lực dành dụm suốt sáu năm để mua lại cái cửa hàng cũ kỹ đó. Câu chuyện cũng đã giúp tôi thực hiện nhiều quyết định rất quan trọng cho cuộc đời mình.
Max kiên nhẫn nói tiếp trong khi Jim vẫn lơ đãng nhìn đâu đâu:
- Có lẽ ở tuổi sáu mươi như thế này thì chẳng còn ai lại muốn nghe kể chuyện cổ tích nữa, tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta không quá già đến nỗi không còn cần nghe một câu chuyện hữu ích nữa. Người ta thường nói: “Còn nước - còn tát. Còn sống - còn hy vọng”. Nếu cậu muốn thì tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện đó.
Jim im lặng không trả lời.
- Câu chuyện đặc biệt này đã giúp ích rất nhiều người trong mọi tầng lớp xã hội, ngành nghề, từ những vận động viên, nghệ sĩ, tới cả những nhà khoa học hay nhà nghiên cứu, kinh doanh, sinh viên, cho mọi người ở mọi độ tuổi. Những người thấy được sự khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự đã đạt được những kết quả ngoài mong đợi trong công việc. Nó cũng giúp nhiều người tìm được người mà họ hằng mơ ước. Tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện này vì nó đã giúp ích cho chính bản thân tôi. Và tôi cũng đã chứng kiến sự hiệu nghiệm của nó ở không biết bao nhiêu người.
Nghe đến đây, Jim không thể nào còn thờ ơ được nữa. Ông nói:
- Thôi được rồi, cậu hãy nói đi: Điểm khác biệt giữa sự may mắn tình cờ và sự may mắn thật sự là gì?
Max trầm ngâm một hồi lâu rồi mới cất tiếng trả lời:
- Gia đình cậu đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn. Nhưng sự may mắn đó lại không tùy thuộc vào chúng ta, đó là lý do tại sao nó không kéo dài lâu được. Ngược lại sự may mắn thật sự là do chính cậu tạo ra, nó phụ thuộc vào cậu. Đó mới chính là sự may mắn thật sự.
Jim nghe thế, rất lấy làm ngạc nhiên:
- Có nghĩa là cậu không tin vào điềm may à?
- Được rồi, nếu cậu muốn thì tôi cũng công nhận rằng sự may mắn “trên trời rơi xuống” quả thật là có hiện hữu trên đời nhưng rất ít khi nó xảy đến với chúng ta và nếu có thì cũng chẳng kéo dài được mấy. Cậu không biết là chín mươi phần trăm những người từng trúng vé số đã phá sản hay trở về tình cảnh như trước đây trong vòng chưa đầy mười năm kể từ ngày họ trúng số sao? Ngược lại, sự may mắn thật sự có thể đến với ta nếu ta thật lòng mong nó đến. Chính vì vậy mà ta gọi nó là sự may mắn tốt lành, là điều mà ai trong chúng ta cũng đều mong ước.
- Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào?
- Cậu có muốn nghe câu chuyện đó không?
Jim lưỡng lự. Nhưng rồi ông chậc lưỡi đồng ý. Dẫu sao thì nghe câu chuyện này ông cũng có mất mát gì đâu. Ông cũng thấy vui vui khi thấy người bạn thời niên thiếu - đã nửa thế kỷ nay mới gặp lại - của mình lại muốn kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích ở vào cái tuổi đã bạc trắng mái đầu. Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với ông như thể ông vẫn còn là một cậu bé vậy.
- Được rồi, cậu hãy kể đi. Tôi nghe đây.

--- Hãy tạo ra những may mắn cho mình. Sự may mắn do tình cờ mà đến không thể kéo dài bởi vì bạn sẽ có khuynh hướng ỷ lại và trông chờ vào may mắn tiếp theo mà không muốn làm gì hết.Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ ở với chúng ta lâu dài.---

--Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự!--

Màu tình yêu

Tất cả các thứ tồn tại trên cõi đời này đều có màu đặc trưng. Ví dụ hoà bình có màu xanh, chiến thắng được khoác màu đỏ, lòng chung thuỷ có màu tím, sự quý phái mang màu vàng, tuổi học trò có màu trắng, tội ác được tô màu đen, thời gian có màu cà phê phin, sự phản bội phai màu tím tái, thói vô ơn tráng màu bạc, tương lai thì hoặc hồng hoặc xám. Còn tình yêu?

"Tình yêu có màu này nè!", cô bé váy ngắn cũn cỡn vừa nhún nhảy vừa giơ cao tờ 100 đôla. Đấy là một màu rất hiện đại và khá quyến rũ nhưng không chắc chắn lắm, bởi nếu bạn đưa ra chiếc nhẫn nạm hạt kim cương thì màu tình yêu của các cô bé như thế sẽ thay đổi ngay.

"Màu này!", một nàng, thuộc loại chưa có chứng minh thư, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ ngay vào... cái màn hình máy tính. Người yêu trên mạng của nàng vừa gửi cho nàng một nụ hôn thắm thiết. Chắc là không hợp lý lắm đâu, bởi đột nhiên điện cúp thì màu tình yêu giống màu tội phạm quá.

"Tình yêu ư? Có màu vàng nhạt đặc trưng của các loại mì ăn liền!", các cặp sinh viên "sống thử" cùng nhất trí như vậy.

"Màu... muối tiêu mới chính là màu đặc trưng của tình yêu!", một cô gái trẻ đẹp vừa nghịch chiếc điện thoại nhỏ như bao diêm, vừa quả quyết.

"Tình yêu có màu gì?", nhà thơ với nhiều tác phẩm đang ăn khách nhăn trán và nghiến răng: " Đỏ rừng rực - lửa mặt trời - ta tan biến - xanh mênh mang - biển mắt em - ta chìm ngập - tím ngăn ngắt - tà áo mỏng - níu chân phiêu bạt - đen mượt mà - suối tóc nào - chảy suốt đời ta". Thế nghĩa là màu gì?

"Toàn nói phét, cái thứ đó làm gì có màu?", một con mọt sách đeo kính trắng vừa lầm bầm vừa lật cuốn sổ tay và đọc: "Nó đây, tình yêu là một thứ không màu, không mùi, không vị. Nó có thể sôi ở nơi giá lạnh nhưng cũng dễ dàng đông cứng ở 36 độ C. Nó không thể tự nhiên biến mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác...". Không thể đồng ý với định nghĩa này được, ngay như thứ rất mơ hồ là tình bạn cũng mang màu trắng đục của rượu đế đấy thôi.

Hay là tình yêu không tồn tại? Có bao giờ bạn nghĩ đến điều này chưa? Thường thì khi không tìm ra câu trả lời, người ta thường lật ngược lại vấn đề như vậy. Nhưng nếu thế thì mọi người tìm đâu ra lý do để kết hôn và ly dị? Hơn nữa, nếu không có cái gọi là tình yêu thì mọi nỗi khổ trên thế gian này đều cụt lủn như con thằn lằn đứt đuôi. Và lúc ấy chẳng lẽ các nhà tình yêu học trên các tờ báo phải quay sang viết truyện cười, còn các nhà thơ lại đi ca ngợi vẻ đẹp của các quán lẩu dê?

Chắc chắn rằng màu tình yêu phải nằm đâu đó trong cái dãy đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Chỉ có điều chúng ta chưa tìm thấy mà thôi. Nhưng cũng như những vấn đề chưa tìm được câu trả lời: Có sự sống ngoài trái đất không, có thuốc trường sinh bất tử không?... Thế nào rồi cũng có ngày chúng ta có câu trả lời về màu của tình yêu. Còn bây giờ, tạm thời mỗi người cứ tự chọn một màu gì đấy cho tình yêu của mình nhé!