Sunday, July 15, 2007

Anh đã sai

Lại một lần nữa lời chia tay được nói ra từ phía em, với cái nhìn ngơ ngác hụt hẫng của anh.
Nhưng không như những lần trước anh vội vàng năn nỉ, dỗ dành và hứa hẹn những lơi có cánh với em, để rồi em mỉm cười và chúng mình lại làm lành với nhau. Bây giờ, anh chỉ biết sững sờ nhìn em và im lặng. Anh biết nói gì nữa đây khi mà những điều cần hứa anh đã hứa quá nhiều . Nhưng những điều cần làm anh lại chẳng làm được gì cho em.

Anh đã sai lầm khi chỉ nghĩ đến công việc mà không quan tâm đến em. Anh đã sai lầm khi nghĩ rằng em sẽ hiểu được anh vì anh yêu em biết dường nào mà không cần thể hiện gì thêm nữa. Anh đã sai lầm khi mỗi ngày đi làm về, anh lại ngồi vào máy vi tính nhắn những dòng tin gửi đến em.

Cầm phone tâm sự cùng em hàng tiếng đồng hồ. Anh nào biết rằng điều em cần là có anh ở cạnh bên, cùng em dạo phố, cùng ngắm dòng người nườm nượp đi ngoài phố, cùng nhau tô vẽ nên 1 tương lai thật đẹp với gia đình của chúng ta. Không! Anh không có chút lý do nào để tự bào chữa cho mình nữa.

Nếu anh lại xin lỗi, lại hứa hẹn và lại thất hứa với em... có lẽ anh sẽ không còn tôn trọng bản thân mình nữa. Có lẽ đã đến lúc anh để em được tự bay trên đôi cánh của chính mình. Anh không còn đủ sức để bảo bọc che chở cho em được nữa. Có lẽ anh lại quay về với công việc của mình, ngày ngày làm việc tối về nghỉ ngơi thư giãn với chiếc máy vi tính. Không cần vội vàng gọi điện cho em, không cần suy nghĩ cuối tuần này sẽ đưa em đi đâu dạo phố, không cần lo nghĩ về tương lai với những lo toan làm sao che chở bảo bọc cho em,...

Và mỗi cuối tuần trên con đường về thấy những cặp tình nhân âu yếm cùng nhau dạo trên đường phố anh sẽ lại tự nhủ thầm ngày xưa mình cũng có một kỷ niệm đẹp như thế. Và những lời xin lỗi em mãi mãi anh sẽ không thể nói ra vì có lẽ em không cần những lời nói suông , phải không em ? Tạm biệt em yêu! Lần cuối cùng hãy cho anh xin lỗi em thật nhiều, em nhé ...!Liệu em có thể tha thứ cho anh?

... Tình Yêu Như Thể ...

Tình yêu như thể rút thăm,
Rút trúng thì sướng, rút nhầm thì đau.
Tình yêu như thể di câu,
Anh nào chai mặt ngồi lâu mới tài.

Tình yêu như thể quan tài,
Mới lanh quanh ở bên ngoài đã run.
Tình yêu như thể dây chun,
Lúc co lúc giãn lúc còn đứt ngay.

Tình yêu như thể ông say,
Lúc nào cũng tưởng đang bay trên trời.
Tình yêu như thể điểm mười,
Có học cho hết cả đời vẫn mong.

Tình yêu như thể đuôi công,
Trông thì đẹp đấy nhưng không ra gì.
Tình yêu như thể bánh mì,
Tây ta đều thích bởi vì nó ngon!

Tình yêu như thể thỏi son,
Sinh ra vẫn chỉ để mòn cái môi.
Tình yêu như thể cái đuôi,
Nó theo thi chảnh ko theo thì buồn

Tình yêu đến từ cái nắm tay

Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái thường là lúc được bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường.
Tôi nhớ, những phút làm tôi cảm động nhất trong tình yêu, đều có liên quan đến cái nắm tay. Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở.

Tôi rất thích khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.

Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.

Mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.

Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa.

Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể hôn một cô gái làm tình với cô, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc đã chịu công khai nắm tay bạn gái trước đám đông.

Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, thường là tôi chủ động nắm lấy tay họ. Tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế?

Cái phụ nữ cần rất giản đơn. Có nhiều khi trên đường về, cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm.

Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.

Làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ? Không đâu. Thật sự là không đâu. Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường.

Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành. Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.