Showing posts with label How to love. Show all posts
Showing posts with label How to love. Show all posts

Friday, October 26, 2007

Cái Em Cần Thì Anh Không Có

Đôi khi em cần 1 cú phone vào buổi sáng đánh thức em dậy, để có 1 ngày nắng hân hoan em dang tay chào đón... nhưng anh không gọi.

Đôi khi em cần 1 lần đón đưa, em cần 1 điểm tựa cho 1 ngày làm việc căng thẳng phía trước ... nhưng anh ko đến.

Đôi khi em cần 1 chút bốc đồng, bỏ làm, trốn học rủ nhau đi chơi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần một người đi ăn trưa cùng, để thay đổi không khí... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 SMS "Ngày hôm nay của em thế nào?" để em có thể mỉm cười vì là con gái em thích được quan tâm mà... Nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần cuộc hẹn hò lúc tan sở, đi uống nước hò hét, kể lể về 1 ngày vất vả... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 bữa tối lê la trên vỉa hè, có thể vừa ăn vừa nói, có thể được húp xì xoạp, được cầm tay gỡ xương... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần được lôi đi, để lấy cho riêng mình một chút bóng đêm, trên đường phố quen, chả cần biết đi đâu, chỉ là đi thôi... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 cái nắm tay, 1 cái vỗ vai, 1 va chạm cố tình để thăng hoa cảm xúc, để thấy mình đang sống trẻ... nhưng cái em cần thì anh ko có.

Đôi khi em cần 1 lần về khuya, đôi lúc em muốn phá phách 1 chút 1 thưởng thức 1 chút đổi gió về đêm, để cho gió thốc vào mặt, xua tan những ưu tư... nhưng cái em cần thì anh ko có.

.........

Đôi khi em mộng mơ, em cần anh là một người mơ mộng... nhưng cái em cần thì anh ko có.

.........

Em ko cần anh phải giàu có, thành đạt, tài hoa, ko cần anh xuất hiện với những bó hoa thật to, ko cần anh đưa tới những nhà hàng sang trọng. Nhưng sao anh lại cần những thứ đó?

Vì anh yêu em! Anh muốn mình thật xứng đáng với em, muốn anh có thể làm em tự hào, muốn cho em những điều tốt nhất ư?

Nhưng đó chỉ là những thứ mà anh nghĩ là em cần thôi! Còn những thứ em cần thì anh không có!

------------------------------

Cuộc sống thế đấy nghịch lí thế đấy, những siêu nhân như: Người nhện, Bộ tứ huyền ảo (Fanstactic Four), Clark Ken, hay Robinhood, và các anh hùng trong các truyện tranh, tiểu thuyết, đời thường họ cần gì bạn biết ko?

Họ chỉ mong mình là người bình thường, để được yêu thương! Chắc các bạn xem phim rồi nhỉ, tớ chả phải nói nữa!

Họ ước ao, thèm thuồng được làm người bình thường, để có thể đón nhận tình yêu, mang lại hạnh phúc đơn giản: được bên nhau, cho người mình yêu.

Ha ha, thế mà trong chúng ta, lại có những người cứ thích làm người đặc biệt.

Nhiều người cứ thích: Ta là siêu nhân - I"m a superman!

Thật là tội nghiệp!

Hãy là chính mình, tận hưởng cuộc sống, mang niềm vui, hạnh phúc cho chính bản thân mình và những người xung quanh mình!

Sống như thế mới gọi là sống có ý nghĩa!

----------------------------------

Có một thứ mà "em" cần mà "anh" ko có: đó là lời xin lỗi!

Người VN rất ít khi nói lời xin lỗi. Mà có nói cũng ko bao giờ nói một cách có thiện ý, mà thường nói cho có.

Nhất là trong tình yêu, con trai càng hiếm khi xin lỗi con gái (chả nhẽ lại nói là không bao giờ, thế thì chị em thất vọng chết).

Vì thế nên cứ bài hát, bài thơ hay câu chuyện nào mà có: Xin lỗi em... là bài đó rất thành công. Các "anh" thích thì ít, mà các "em" thích thì nhiều! (Khổ chị em hay mơ mộng)!

Nhớ cái hồi tớ để cái blast: Và anh đã biết mình đã sai! Cũng được ủng hộ ghê lắm!

....Nói chung ngại xin lỗi là một bệnh rất phổ biến, nhiều người mắc phải và rất khó chữa (nan y)!
Vì thế nên nếu có 1 "anh" nào đó mà rất lịch sự, hay "xin lỗi" thì các "em" nên cẩn thận: Sở Khanh đấy! Nên cẩn thận với những trường hợp cá biệt như thế.

TH8X theo blog của A|F

Thursday, October 25, 2007

Tình yêu thuở 18

Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh.


Em 18 tuổi và em muốn biết tuổi của tôi. Tôi thắc mắc:

- Để làm gì?

- Để xưng hô cho đúng mực chứ làm gì!

- Nếu tôi 17 hoặc ít hơn nữa thì sao?

- Dĩ nhiên là: Chào nhóc!

- Thế nếu tôi 18?

- Thì xưng tên, rất thân mật, đúng không?

- Còn tôi 19 thì sao?

- Con chào chú ạ!

- Ôi trời, vậy em không bao giờ gọi người khác là anh à?

- Có chứ, nếu người ấy được mẹ mình... sinh ra trước mình!

Em bình thản trả lời và cười hồn nhiên như một đứa trẻ... vô số tội. Tôi thở dài rồi nhẩm tính, thôi thì thú thật với em là tôi bằng tuổi em vậy. Dù sao tôi cũng tên là Anh, em có xưng tên với tôi thì vẫn phải gọi tôi là anh. Thế là đạt được nửa mục tiêu rồi! Sự lựa chọn này có lẽ dễ chịu và... dễ tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất. Nhưng em chẳng để tôi thỏa mãn quá một giây, em véo von:

- Phạm Anh ơi, đi cà phê với Nhi không?

Tôi đau khổ ngồi khuấy muốn bể li cà phê, tìm cách dụ dỗ:

- Gọi Anh là được rồi, đừng kêu cả họ ra như thế, tốn nước bọt, Nhi sẽ mệt đấy, mà Anh nghe cũng không quen tai!

- Ơ, nhưng Nhi đâu có thấy mệt?

- Thôi mà, năn nỉ đấy!

- Với một điều kiện: Nếu Phạm Anh làm cho Nhi bật cười được!

Tôi than trời, vậy là hết! Dân IT chính hiệu khô khan và cứng như một cái máy tính. Dĩ nhiên tôi có thể dễ dàng mua được nụ cười của em bằng vài cú nhấp chuột, với những mẩu chuyện vui, bài hát, hình ảnh ngộ nghĩnh tràn đầy trên các web. Nhưng ngay tại vị trí này, thứ xa xỉ ấy lấy ở đâu ra? Tôi cũng biết vài ba chuyện tiếu lâm nhưng cho vàng cũng chẳng dám kể cho em nghe, nó chỉ tiêu hóa được với mấy thằng bạn đầu óc sâu bọ của tôi thôi. Vậy là tôi thiểu não gục mặt xuống bàn và giương cờ trắng. Những tưởng mọi sự đã xong, ấy vậy mà em lại... bật cười - vì chính bộ dạng của tôi! Tôi như chết đuối vớ được phao, chộp liền cơ hội:

- Đấy, Nhi cười rồi nhé!

- Ok, hi hi... nhìn Anh, Nhi không nín được cười!

Tôi mặc kệ em cười cợt tôi, miễn em chịu gọi tôi bằng “Anh” là được rồi. Ôi, cái từ đó mới ngọt ngào làm sao! Tất nhiên em gọi tôi là “Anh” đơn thuần chỉ là gọi cái tên của tôi mà thôi. Nhưng tôi nhất định hiểu theo nghĩa khác - cái nghĩa mà chữ “A” không cần phải viết hoa. Mỗi lần em ngọt ngào “Anh ơi, Anh à...”, lòng tôi lại lâng lâng, tâm trí tôi mơ màng tận chín tầng mây. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh xa xôi vời vợi nhưng vô cùng ngọt ngào: Em đeo tạp dề, tay chảo tay đũa còn tôi mặc veste, thắt cravat và xách cặp táp đi làm. Nhưng thường thói đời “Được voi đòi tiên”. Khi em gọi “Anh” thì tôi ngàn lần sung sướng nhưng đến lúc em xưng Nhi, tôi lại như nhai phải hạt sạn trong bữa cơm ngon. Tên em rất hay, rất dễ thương, tôi chẳng có ý kiến. Chỉ tội, tôi muốn gọi em theo cách khác cơ! Thế là tôi lại dụ dỗ:

- Nhi có thích cái tên của mình không?

- Thích chứ! Sao lại hỏi vậy?

- Ừ, nó cũng tàm tạm. Nhưng Nhi có muốn anh đặt cho Nhi một cái tên thân mật để chỉ mình anh gọi thôi không?

- Tên gì?

- “Em”!

- Xì, xấu ỉn! Nhi không thích!

Tôi cố gắng nhẫn nại:

- Để anh thử gọi một lần nhé, chắc cũng không đến nỗi nào đâu!

- Anh muốn gọi thì Anh cứ gọi, nhưng không phải tên Nhi, Nhi sẽ không thưa đâu. Đã không thích thì việc gì phải thử?

Tôi bó tay và cúi đầu thở dài. Thôi có voi thì đành cưỡi voi vậy, mơ chi bay được như tiên để rồi té nhào thê thảm. Tôi tôn trọng quyết định của em và tự hài lòng với những gì em ban tặng. Tôi tự an ủi mình dù sao còn hơn khối đứa khi vẫn được em gọi là “Anh”. Và tôi tiếp tục mơ mộng. Mơ mộng nghĩa là tiếp tục hi vọng. Một sự hi vọng mong manh và không có cơ sở! Mặc kệ...

Tôi tình nguyện làm nô lệ của em bất cứ khi nào em cần. Em bảo “Anh ơi, Nhi đang vui lắm!”, tôi lập tức xuất hiện rồi cùng em la cà các quán ăn, đi shopping, đi cà phê... tôi sẽ hớn hở lắng nghe em tía lia đủ thứ chuyện và nhe răng hùa vào niềm vui của em. Nếu em nói “Anh ơi, Nhi buồn!”, thì mọi người cứ tin đi, dù thì là trời đang nắng chang chang hay mưa gió bão bùng, dù sáng sớm hay tối khuya, tôi cũng sẽ đến ngay cạnh em, cho em mượn bờ vai, làm cái thùng rác cho em trút tâm sự (nhiều khi những tâm sự đó chỉ là: Hôm nay sao trời cứ âm u hoài, buồn chết đi được!) và kiêm luôn cả nhiệm vụ của một chiếc mùi - xoa nếu em có nhu cầu khóc. Thậm chí cả khi em không vui không buồn, tôi vẫn sẵn sàng phục vụ em. Chỉ cần em nói “muốn” thì cho dù là “muốn hái sao trên trời”, tôi cũng sẽ cố hái cho bằng được. Và tôi thấy mình là một nô lệ hạnh phúc! Chỉ có điều hạt sạn vẫn làm bữa ăn ngon của tôi lấn cấn mãi...

Sinh nhật tôi, em là khách mời danh dự và duy nhất. Thức ăn ngon, nến thơm, hoa hồng, bánh kem... tất cả đều tuyệt vời! Sau khi bắt tôi thổi nến và ước nguyện trong lúc em hát bài Happy Birthday, em tặng cho tôi một chiếc hộp màu hồng rất xinh xắn. Tôi run run mở ra và ngẩn mặt tò te: Đó là một cái hộp rỗng! Em mỉm cười:

- Lúc nãy Anh ước nguyện điều gì, bây giờ chiếc hộp sẽ thực hiện điều ấy!

Đầu tôi chợt lóe sáng:

- Chiếc hộp này có linh nghiệm vậy không?

- Anh cứ thử xem sao?

- Được rồi! Điều ước của anh là hôm nay Nhi sẽ... đổi tên thành “Em”!

Em đưa chiếc hộp lên tai, lắng nghe rồi khẽ lắc đầu:

- Chiếc hộp nói: The page cannot be displayed! Anh thử điều khác đi!

Tôi đã quá quen và chán ngấy dòng chữ tiếng Anh đó mỗi khi mở không được trang web cần tìm. Tôi dỗi:

- Đó là ước nguyện duy nhất của anh!

- Tại sao?

Tại sao, làm sao tôi biết là tại sao? Đơn giản chỉ là điều tôi muốn và rất muốn, chẳng lẽ em không hiểu? Thấy tôi không trả lời, em khoanh tay chăm chú nhìn tôi rất nghiêm túc:

- Tại sao con trai lại luôn muốn làm anh nhỉ?

- Anh không biết, có lẽ vì họ mặc nhiên luôn nghĩ mình là phái mạnh...

Em cúi xuống di di những vệt nước trên mặt bàn. Em lẩm bẩm một mình nhưng vẫn đủ tôi nghe thấy:

- Liệu có đủ khả năng không?

Tôi chợt thấy nóng mặt và tức giận thật sự. Em không biết rằng nói như thế nghĩa là em đã xúc phạm đến lòng tự tôn của tôi sao? Chẳng khác nào em nghi ngờ tôi không phải là phái mạnh và không đủ sức bảo vệ em. Em coi thường tôi thế? Những mạch máu dưới cánh tay tôi rần rật chảy và căng phồng lên.Tôi muốn hất tung mọi thứ nhưng tôi không làm được vì em đang ngồi trước mặt. Vậy là tôi im lặng đến tận lúc em ra về. Tôi buông người đổ phịch xuống giường, rã rời, đầu căng như dây đàn. Thôi, em đã không tin tôi thì còn nói năng gì được nữa? Ngày mai tôi sẽ chính thức kết thúc kiếp nô lệ cho em. Không gặp mặt, không điện thoại, không email gì cả...

Sáng nay tôi nhận được tin nhắn lạ lùng của em : “Tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu Misa nhé, tạm biệt Chuột Nhắt xinh xinh...”. Tôi cuống cuồng lên. Lúc trước thỉnh thoảng em vẫn gọi tôi là Chuột Nhắt. Ôi, chẳng lẽ tôi chưa nói gì mà em đã quyết định giùm tôi rồi sao? Tôi lật đật gọi lại cho em - “Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”. Tôi luống cuống gọi vào máy bàn nhà em - không ai nhấc máy. Tôi hớt hải phóng xe qua nhà em - một chiếc chìa khóa to uỵch treo lủng lẳng. Tôi thất thểu, lòng nặng trĩu. Hơn một tháng không liên lạc, tôi cố tình quên em nhưng em biết không, tôi nhớ em phát điên!

Buổi tối, đang nằm như cái xác thì điện thoại réo ầm lên. Tôi nhỏm dậy vồ lấy nhưng buồn rầu thay, đó là một số lạ hoắc! “Alô, anh là Phạm Anh phải không?”. Một giọng con gái miền Namngọt ngào rất lạ! “Vâng, nhưng chị là ai?” “Em là một fan của anh nè. Có lẽ anh ngạc nhiên không biết em là ai nhưng em biết anh rất rõ đấy. Em làm bạn anh được không?”. Tôi bối rối thực sự “Ơ, ư...”. Cô gái bật cười “Anh bối rối à? Chắc anh chưa bao giờ được làm quen kiểu này, đúng không? Thôi, để em hát cho anh nghe nhé!” “Lại còn thế nữa cơ đấy?”. Và cái giọng miền Bắc chua lét quen thuộc của em véo von “Tạm biệt búp bê thân yêu...”

- Thôi xong, sụp bẫy rồi! Ai bày cho Nhi cái chiêu quỉ quái này thế?

Em khúc khích:

- Chẳng ai bày cả!

- Thế giọng ai vừa nói đấy?

- Ơ, giọng em đấy, không nhận ra à?

Tôi chợt ngỡ ngàng:

- Á, này, Nhi... em... chịu “đổi tên” rồi à?

- Cũng đang tập!

- Em chịu tin anh rồi à?

- Cũng đang thử! Anh có ý kiến gì à? Nếu phản đối thì em sẽ stop ngay!

- Ơ, không, ý kiến ý cò gì đâu? Anh vui phát điên lên đây này! À, mà sao em hát bài đó?

- Vì em đang ở một nơi khá xa. Một chuyến du lịch với gia đình! Và: I miss you like crazy!

Tit... tit... Em cúp máy lâu rồi mà tôi vẫn đần người ra. Tôi cấu mình thật đau để chắc rằng không mơ. Mà ngàn lần tôi cũng chẳng muốn mình đang mơ chút nào. Ha ha... nó là sự thật đấy! Ôi, cái tuổi 18 của ta, sao mà diệu kì thế!

Monday, September 10, 2007

Rượu Và Nước...

Rượu Và Nước...
Rót nghiêng năm tháng vào ly

Mắt nheo bóng xế tay che nỗi buồn

Rót đầy băng giá cô đơn

Rót thao thức nhớ rót hờn giận quên




Tôi gọi anh là Rượu.
..1/ Rượu
.Còn rượu gì thì tôi chưa bao giờ định nghĩa, anh có thể là thứ Vang nhẹ sóng sánh, sắc vàng nhưng dễ ngấm. Anh cũng có thể là thứ ruợu trắng cay nồng, mỗi khi chui qua miệng thì như đốt cháy cuống họng_Cái thứ men làm người ta chếnh choáng, anh cũng có thể là Sâm panh, dễ uống, dễ say.....Tôi chỉ biết rằng anh giống như rượu_1 chất xúc tác làm tôi lâng lâng.

Anh_người đàn ông mang vẻ fong trần, lãng tử. Dấu vết của thời gian, của những chuyến đi, những sai lầm, vấp váp hằn sâu vào khuôn mặt anh, cá tính anh. Vẻ từng trải ấy khiến tôi mê muội. Anh hình như nhận ra sự ngưỡng mộ của tôi trong từng ánh nhìn. Có lẽ anh đã gặp quá nhiều những cô gái trẻ trung, non nớt và si mê mình, thế nên anh ko chút lúng túng khi đối diện tôi. Hình như anh còn rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình bằng cách thường ngoắc tay gọi tôi: "Cô bé, đi cafe với anh ko?"

Thật lạ là dù tôi ko thích cafe, tôi cũng ko thíck việc rời xa căn fòng yên ấm của mình vào 1 buổi tối muộn, nhưng tôi lại thường ngoan ngoãn ngồi sau xe anh rồi cheo leo trên 1 tầng cao nào đó, ngồi fung fí thời gian của mình bên tách cafe bốc khói để nghe anh kể chuyện. Những câu chuyện về miền đất lạ tôi chưa tới, về những cảm nhận cuộc sống, về bản thân anh...Tôi chăm chú nuốt từng lời anh nói cho đến khi anh ngước mắt cười ha hả: Cô bé, muộn rồi, về thôi...Lần sau lại đi nữa nhé!

Và dù tôi rất ghét 2 từ cô bé, và dù tôi luôn tự nhủ: Sẽ ko có lần tiếp theo nữa đâu....nhưng dường như tôi ko cuỡng lại được sự cuốn hút nơi anh. Nhiều lúc tôi hoang mang vì thấy mình ko khác gì 1 con rối_mặc sức cho anh giật dây. Anh chẳng cần hẹn nhưng tôi vẫn đợi, vẫn ngóng chờ. Để rồi hoặc sẽ vỡ òa niềm vui khi anh đến hoặc day dứt, dằn vặt nếu chuông cửa im lìm. Tôi trở nên luống cuống và tội nghiệp trước người đàn ông ấy, chỉ cần anh gọi là tôi sẽ đến, chỉ cần 1 sms của anh là tôi sẵn sàng theo anh rong ruổi khắp các nẻo đường bụi mù, những vách đá cheo leo hay cánh rừng ngạt nắng......

Rượu hiểu tôi, tôi ko hiểu vì sao ruợu lại có thể đọc to mọi ý nghĩ trong đầu tôi khi nó vừa mới hình thành. Đôi khi tôi thắc mắc: Có fải cơ thể tôi làm bằng phalê hay ko mà chỉ cần tôi mới chấp chới 1 ý nghĩ nào đó thì Rượu đã nắm bắt được. Vì thế ko có gì ngạc nhiên khi Rượu luôn biết tôi muốn gì để chiều theo tôi, để đón ý tôi. Vì thế đi với Rượu tôi luôn thấy thú vị vì những bất ngờ anh dành cho tôi...

Bên anh, tôi say sưa theo những khám fá, tôi say anh như người ta say rượu. Tôi điên lên nếu vài ngày anh ko liên lạc và rồi tưởng tượng ra đủ mọi chuyện: Anh đang ở cạnh 1 cô gái khác, anh đang dẫn cô ấy đi trên những con đường anh vẫn đưa tôi đi, vẫn quán cafe quen và những câu chuyện từng kể với tôi....Để rồi đau khổ, nghi ngờ với những gì tôi nghĩ ra... Anh luôn làm tôi fát điên vì những câu hỏi hóc búa, vì cái cách anh nửa từ chối, nửa chấp nhận tôi, vì cái cách anh làm tôi nhung nhớ, mong mỏi. Vì cả cái cánh anh khiến tôi ghen tuông, dằn vặt.....

Anh vẫn cười đầy kiêu ngạo: Cô bé dễ thương, em thật ngốc!

Phải, tôi thật ngốc khi thích anh. Khi cứ mê mê ảo ảo lao theo những trò đùa của anh. Có lẽ anh thích thú với việc có 1 cô bé ngoan ngoãn theo những ý nghĩ bất chợt của mình, anh thích thú vì lại có 1 cô gái bị anh điều khiển. Tôi biết anh có rất nhiều những mối quan hệ lỏng lẻo như với tôi, đi chơi với họ như đi cùng tôi_Và đương nhiên anh sẽ chẳng làm điều gì quá đà cả. Anh luôn biết fải dừng ở đâu và dừng như thế nào. Thành ra có lẽ họ cũng như tôi_nghĩa là biết anh đa tình đấy, nhưng chẳng ai có thể nói gì cả. Vì cuối cùng thì anh chưa hề nói yêu ai, cũng ko là của riêng ai......

2/ Nước Lọc:

.......Anh ko có men làm tôi ngất ngư chao đảo như Rượu. Nhưng anh như nước_thanh lọc mọi nỗi buồn, mọi độc tố trong suy nghĩ của tôi. Quen anh, cuộc sống của tôi là những ngày yên ả. Với Rượu, tôi luôn đau đầu bởi cơn nắng chói chang, còn bên Nước ngày của tôi còn có những cơn mưa dịu dàng ướt áo, còn có những cầu vồng rực rỡ 7 sắc. Nước ko cần fải hiểu tôi 1 cách thái quá đến mức đọc được từng ý nghĩ trong đầu tôi. Có lẽ như vậy lại hay, tôi giữ lại cho mình những góc nhỏ rất riêng, những góc khuất với bao bí mật (Cả bí mật về Rượu nữa)....Nước ko nhiều bất ngờ và thú vị như Rượu, nhưng anh làm tôi thấy thỏai mái và dễ chịu. Anh ko gây ấn tượng cho tôi về hình ảnh 1 "Bạch Mã hoàng tử" như trong giấc mơ, nhưng lại cho tôi 1 cảm giác vô cùng tin cậy, ấm áp, an tòan.

Nước ko rủ tôi đi cafe vào những giờ mà "ko thích hợp để người ta trầm ngâm", mọi thứ với anh là tùy hứng. Bất kể lúc nào anh cũng có thể tới đón tôi và ko cần tôi fải cầu kỳ như 1 công chúa mà vô tư hồn nhiên bên anh với những thứ trang fục ko giống ai. (Có lẽ khi đó cả trăm đôi mắt đổ dồn vào nhìn 1 "cây bút thép" ăn mặc chỉnh tề đi bên cạnh 1" quả bóng tròn" sặc sỡ). Anh ko bận tâm nhiều nếu tôi có không hòan hảo và ko đòi hỏi tôi fải hoàn mỹ....Anh sẽ đến, ko cần hẹn và nếu hẹn thì chẳng khi nào sai giờ. Cái cách anh bảo vệ cho tôi khỏi tổn thương, cái cách anh chiều chuộng và nhịn nhường tính khí trẻ con thất thường của tôi khiến tôi cảm động....Hình như anh sinh ra để xoa dịu những gai góc trong tôi.....

Anh làm tôi vui, theo cách của riêng anh. Những mail mà đôi khi anh thú nhận "Fải nặn chữ mà viết", sms, và cả những tối anh vội vàng về nhà để online vì "có em đợi" khiến tôi thấy mình như được bao bọc bởi yêu thương, che chở. Nước càng yêu chiều bao nhiêu thì tôi lại càng "hành hạ" anh bấy nhiêu bởi những sở thích hay yêu cầu kỳ quặc của mình...Anh gần như đã quen với "Chu kỳ" thay đổi của tôi mỗi ngày, anh cũng quen dần với sự giận dỗi vu vơ ko cần đến lý do nào của tôi, anh cũng ko còn thắc mắc vì sao tôi nhiêu khê đến thế. Tôi tự hỏi: Có ai chịu đựng nổi không khi có 1 con bé cứ luôn ra rả bên tai: Anh chỉ được đi 2h30p thôi đấy, anh ko hút thuốc nữa nhé, anh ngủ sớm đi.... Thi thoảng anh trêu: Có lẽ vì sức chịu đựng của anh giỏi quá nên dần dần cũng cảm hóa được cái tính đành hanh của cô bé bướng bỉnh....

Nước ko cho tôi những khám fá lạ kỳ. Nhưng mỗi câu nói của anh, mỗi hành động của anh tôi đều cảm nhận được sự thông minh và chia sẻ...Tôi ko còn thấy mình buồn hay fải đợi chờ ai đó nữa. Niềm vui với tôi giờ đây là mỗi tối trở về bên cái PC để trò chuyện cùng Nước, để anh lau nỗi buồn trên mắt tôi bằng những câu chuyện cười hay vài lời fa trò rất trẻ con...Anh ko cho tôi những câu trả lời hoàn hảo, nhưng anh cho tôi những thứ tôi cần.

......Nước như 1 liều thuốc chảy ngầm trong mạch máu tôi. Vết thương nhức nhối ngày nào giờ cũng thành liền sẹo. Tôi dần dần quên đi những buồn vui Quá khứ.....Nước ko bao giờ hỏi tôi: Em đã yêu ai, em yêu bao nhiêu người....Và Nước tôn trọng tất cả những gì thuộc về cá tính của tôi, dù thích hay không. Với Nước, tôi có thể thoải mái bộc lộ chính mình...Và với tôi, đó mới là điều quan trọng nhất.....

Tôi ko say sưa theo những câu chuyện của anh như với Rượu, nhưng tôi thích thú với trò Fantasy cùng anh cả đêm. Có lẽ ai đó nghe sẽ thấy rất buồn cười, nhưng tôi và Nước đều thích trò này. Những fantasy không dứt đến tận sáng, đôi lúc tôi thắc mắc: Nước thật sự mong muốn điều đó hay cũng là cách anh làm tôi vui????

Nuớc tự tin và điềm đạm. Anh luôn cho tôi cảm giác anh là người lớn còn tôi giống 1 đứa trẻ. Hình như với 1 đứa đa nghi như tôi việc có 1 người đem lại sự tin cậy an tòan sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn. Trong sự bao bọc của Nước, tôi có thể thu hết gai nhọn, hết những nanh nọc.....Tôi tự hỏi: Nước với Rượu_là gì trong tôi? Tôi là gì trong họ???


3/ Lựa chọn:

Rượu gọi tôi đến quán cafe quen. Rượu ko đến đón tôi như mọi lần, Anh cũng ko còn giữ cái vẻ kiêu hãnh của 1 người đàn ông biết rõ lợi thế của mình trước những cô gái trẻ. Tôi thấy lạ, nó ko giống với anh tôi vẫn biết.....

Câu chuyện của buổi tối hôm ấy quẩn quanh trong tiềm thức tôi. Rượu nói rằng anh yêu tôi, rằng sau 1 thời gian để tình cảm fiêu lưu thì anh đã tìm được 1 người con gái cho cuộc đời mình...và anh chọn tôi, rằng anh thích vì tôi thông minh và ngoan ngoãn, dịu dàng......


...Tôi ko thể lý giải cảm xúc của mình lúc này. Rõ ràng hơn 1001 lần tôi mong được nghe Rượu nói yêu tôi, nhưng đến khi điều đó xảy ra tôi lại thấy hoàn toàn trống rỗng. Không fải bởi vì tôi sợ Ruợu nhận ra tôi ko hề ngoan ngoãn, thùy mị như suy nghĩ của anh, như những gì tôi tỏ ra trong những cuộc gặp gỡ giữa 2 người. Nhưng hình như ngay từ ngày biết Nước thì hình ảnh Rượu đã hòan tòan mờ nhạt trong tôi. Những ngày qua tôi cố gắng níu kéo hình ảnh của Rượu hào hoa, fong trần để ru ngủ chính mình...Tôi ko muốn chấp nhận sự thật rằng tình cảm của tôi với anh chỉ là cơn gió thoảng qua....


Tôi quên rằng hôm nay tôi sẽ fải trả lời Rượu bằng cách đến chỗ hẹn với anh nếu tôi nhận lời. À, tôi ko quên, chỉ là tôi ko muốn đi, vì cũng hôm nay tôi có hẹn với Nước.....Và tôi biết Nước đang kiên nhẫn đợi tôi_ko 1 lời trách móc....

Tôi hiểu 1 điều đơn giản: Những gì Nước đang làm cho tôi ko fải là vô cớ. Ko fải bỗng dưng để anh dành quỹ thời gian hiếm hoi của mình mà onl cùng tôi, ko fải ko cần nguyên nhân để anh vội vàng fi về trong đêm khi biết tôi đang đợi, ko thể ko có lý do gì khi anh luôn cố gắng gọi cho tôi mỗi khi tôi giận dỗi, khi anh thức trọn đêm bên tôi, khi anh làm theo những gì tôi mong muốn, khi anh gắng Viết mail cho tôi mỗi ngày. Với Nước, đơn giản chỉ là tôi vui vẻ, đơn giản chỉ là tôi cười...Cảm giác của anh ko quan trọng, miễn là tôi ko bị tổn thương....

Và Tôi nhận ra rằng: Đôi khi tôi cũng cần 1 chén rượu để say, để quên, để chếnh choáng hơi men. Vì khi có rượu tôi có thể có thêm nhiều can đảm để làm những việc mà bình thường tôi ko thể làm! Nhưng đó thực ra lại là cách trốn chạy hèn nhát. Tôi cần fải đối mặt với thực tế bằng chính con người thật chứ ko fải nhờ hơi men. Rượu làm tôi say fút chốc nhưng khiến tôi đau nhức bởi những ảo giác ko có thật. Còn Nuớc ko có men để làm tôi ngất ngây, say đắm nhưng lại là 1 thói quen ko thể bỏ. Nước đến khi tôi khát, khi tôi mệt mỏi. Thứ nước trong veo mà tôi biết mình không thể 1 ngày ko uống. Còn Rượu, dù có fải là thói quen hay ko thì cũng ko bao giờ là thứ để tôi có thể uống thay thế Nước....Bởi Nước chính là điều duy nhất duy trì sự sống và mạch ngầm tâm hồn tôi....Như 1 ai đó đã nói: 70% cơ thể bạn là Nước. Và với tôi, Nuớc chính là cuộc đời......

Hình như sau mỗi cơn say, tỉnh dậy điều đầu tiên bạn sẽ cần là 1 ly nước lọc mát lạnh để giã Rượu....Và tôi cần anh_Ly Nước của riêng tôi....

Đàn ông đôi khi ko cần là Rượu nhưng cũng làm ta say

Sunday, August 26, 2007

Nghệ thuật ăn uống

Ăn 3 bữa một ngày từ lâu đã trở thành thói quen của hầu hết tất cả mọi người. Tuy nhiên, ăn như thế nào, ăn bao nhiêu và ăn khi tâm trạng thế nào là những điều đáng phải lưu ý để có một cơ thể khoẻ mạnh.

Bữa tối đối với nhiều người là bữa ăn đoàn tụ gia đình sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tuy nhiên, rất nhiều nhà khoa học cho rằng, bữa ăn thứ ba trong ngày là quá sức đối với cơ thể, khiến con người nhanh già. Theo ý kiến của họ, bữa sáng là không thể bỏ, bữa trưa phải ăn nhiều, còn bữa tối thì nên ăn kiêng.

Ăn bao nhiêu thì đủ? Điều này tùy thuộc vào từng cá nhân. Tuy nhiên, nên nhớ rằng: bạn cần phải biết dừng lại khi bạn còn chưa cảm thấy chán. Điều đó rất tốt, giúp bạn sống lâu và không mắc các bệnh về tiêu hóa.

Nhai kỹ thức ăn có ý nghĩa rất quan trọng trong việc ăn uống. Nó giúp bạn tránh được rất nhiều bệnh về dạ dày. Đồng thời, nhai kỹ giúp cho tiêu hóa tốt hơn và có thế lấy hết các chất có lợi từ thức ăn.

Không nên uống nước trong khi ăn. Chúng ta chỉ nên ăn những thực phẩm chứa một lượng nước vừa phải, để hệ thống tiêu hóa làm việc bình thường. Uống nhiều nước khi ăn sẽ làm hỏng dịch vị và phá hủy chức năng của dịch vị. Tốt nhất chỉ nên uống nước 1 tiếng trước khi ăn và sau khi ăn.

Khi ăn, bạn cần tạo cho mình tâm trạng tốt, không vội vã. Không nên tranh cãi hoặc quyết định những vấn đề lớn trong lúc ăn. Bàn ăn không phải là chỗ để bạn trút những bực bội, lo lắng. Các nhà khoa học cho rằng, ăn khi bực bội hoặc buồn phiền sẽ là liều thuốc độc cho cơ thể.

TH8X theo Hường Anh/tv.ukr

Anh là ai?

Anh ấy là người mà tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi sáng thức dậy, 3 lần một tuần.
Anh ấy là người tôi mong nhận được tin nhắn nhất, dù chỉ có một chữ.
Anh ấy là người thể hiện tình cảm với tôi rõ ràng nhất.
Anh ấy có đôi môi thật quyến rũ... nhưng lại là chuyên gia lấy trộm nụ hôn của tôi.

Anh ấy đẹp trai bình thường thôi. Nhưng tôi chưa thấy ai hơn anh ấy.
Anh ấy vô duyên. Nhưng quyến rũ tôi.
Anh ấy dốt văn. Nên toàn hành động.

Anh ấy...
Là người tôi hay "đì đọt" nhất.
Là người tôi muốn "giết" nhất.
Là người tôi muốn Yêu nhất...
Là người tôi chia tay nhiều nhất. Rồi quay lại bằng số lần chia tay.
Là người dạy tôi cách quan tâm đến người yêu!

Anh ấy không bình thường, vì luôn đặc biệt với tôi.
Anh hay thể hiện những thứ quái dị kinh điển.
Thỉnh thoảng tôi cũng thích.
Đôi khi không chấp nhận được.
Anh đối xử với tôi rất tàn nhẫn, ít khi quan tâm, nhưng lại cấm đoán tôi nhiều thứ.
Anh chẳng bao giờ tự nhiên tặng quà cho tôi. Tôi không ý kiến.

Anh ấy vụng về. Có lẽ mai sau tôi sẽ rất vất vả. Nhưng anh chẳng bao giờ giấu tôi cái gì. Anh hay nói ngược những gì mình nghĩ. Tôi biết thừa. Anh còn hay đánh trống lảng mỗi khi bị tôi bắt lỗi.

Anh ấy thật khó chịu. Thế mà tôi vẫn chịu khó ở bên anh ấy.
Anh ấy lãng mạn giả vờ, trong khi tôi lại là người thật lãng mạn.
Anh ấy có lỗi với tôi rất nhiều. Tôi cũng thế. Tôi đang thích nghi với anh ấy.
Tôi phải coi sự tàn nhẫn của anh ấy là tên gọi khác đi của cái mà người ta gọi là Yêu.

Tôi phải học cách nói ngược.
Học cách trả đũa.
Học cách giả vờ.
Tôi ít lãng mạn dần.
Tôi học cách kiềm chế, để tránh suy nghĩ "đập chết" anh ấy mỗi khi điên lên.
Nhưng tôi chưa bao giờ kiềm chế yêu anh ấy.
Tôi nhạy cảm và né đòn anh ấy nhanh hơn. Tôi căm thù anh ấy.
Căm thù có phải là đỉnh điểm của tình yêu không?

Anh ấy nên lãng mạn hơn để được tôi yêu chứ nhỉ!
Anh ấy nên nhắn tin cho tôi vào mỗi sáng thức dậy!
Anh ấy nên hỏi tôi đang làm gì? với ai? ở đâu?
Anh ấy nên học cách yêu tôi!

Anh ấy thật không hoàn hảo!
Không có duyên. Nhưng nợ nhiều quá.
Dù sao cũng không nên bỏ một người như anh ấy.
Nên ở bên anh ấy, hướng anh ấy đến sự hoàn hảo chứ! Tôi đành chấp nhận vậy.
Anh ấy thật may mắn!
Nhưng...
... Anh ấy là ai?

VTC News

Monday, August 6, 2007

Yêu vô điều kiện - có nên không? !

Ai đó đã nói “Được yêu là món quà tuyệt diệu của cuộc sống, nhưng yêu còn là món quà tuyệt diệu hơn”. Hãy cứ yêu mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, bởi đó mới là tình yêu đẹp nhất, không phải từ tiểu thuyết mà ra.

Không sống trong “ngày hôm qua”

Chia tay tình cũ, bạn cứ đau hoài vì vết thương lòng người ấy đã gây ra. Bạn co mình trong vỏ ốc, đơn độc, lo sợ bị tổn thương một lần nữa.

Nhưng nếu bạn cứ hoài niệm về quá khứ thì trái tim không thể mở ra đón nhận con người mới, những cơ hội thú vị đang đến.

Hiện tại chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho con người. Vấn vương quá khứ và hoài nghi tương lai, chẳng phải bạn đang lãng phí món quà tuyệt diệu ấy hay sao?

Bản chất tình yêu vô điều kiện

Tình yêu vô điều kiện mang bản chất thánh thiện. Yêu vô điều kiện nghĩa là yêu mà không phán xét sự việc, tình huống, con người, dù xấu, dù tốt.

Bạn yêu chính con người ấy với vẻ đẹp nội tâm, ý chí vươn lên, đức hy sinh chứ không phải sự giàu sang, hào nhoáng và địa vị họ có.

Nhiều khi người ta cứ tự đặt ra cho mình rất nhiều tiêu chuẩn về mẫu hình lý tưởng. “Anh ấy phải đẹp trai, giàu có, galăng, biết chiều chuộng, có tài, có địa vị…”. “Cô ấy phải xinh đẹp, đảm đang, hợp mốt, thông minh…”.

Thế nhưng thực tế không như ý muốn của chúng ta vì trái tim có lý lẽ riêng của nó. Một cô tiểu thư nhà giàu có thể yêu một thư sinh nghèo, ngoài học vấn không có tài sản và các mối quan hệ.

Chàng hoàng tử đẹp trai cũng có thể tìm thấy vẻ đẹp tình yêu ở cô bé lọ lem. Tại sao cứ phải “môn đăng hộ đối” mới thực sự đem lại hạnh phúc?

Đôi khi thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời dạy ta sống mạnh mẽ và nghị lực hơn.

Có thể tình yêu của bạn đang gặp thử thách lớn. Gia đình, bạn bè không cảm thông cho tình yêu của bạn, không ủng hộ, thậm chí ngăn cản quyết liệt.

Nhưng khi sóng gió đã qua, hạnh phúc lại mỉm cười với những người biết yêu chân thành, giàu đức hy sinh và biết chờ đợi.

Nhìn lại quá khứ, chúng ta cảm ơn những thăng trầm vì nhờ đó, ta nhận ra giá trị đích thực của tình yêu.

Hãy để tình yêu lớn dần trong trái tim bạn. Tình yêu thực sự đến với những người có trái tim rộng mở và sáng suốt khi “cho” và “nhận”.

Trên đời này cái tương tự tình yêu thì rất nhiều nhưng tình yêu thực sự chỉ có một mà thôi.

Hãy biết ơn cuộc sống

Cuộc sống ban tặng cho chúng ta nhiều thứ, dù lớn dù nhỏ, đều giúp ta trưởng thành hơn, phấn chấn tinh thần, lạc quan và tự chủ hơn với chính cuộc đời mình.

Cũng đừng quên cảm ơn “nửa kia” vì đã luôn bên bạn những lúc khó khăn nhất, sẻ chia, nâng đỡ và yêu thương bạn còn hơn chính bản thân họ.

Có thể người ấy không giúp được gì nhiều khi bạn gặp khó khăn, nhưng ít ra họ biết lắng nghe và không bỏ bạn một mình.

Người ấy là động lực giúp bạn mạnh mẽ, quyết tâm hơn để đạt được ước mơ, hy vọng và niềm tin ở tương lai. Biết ơn, bởi thế, có lẽ là điều tốt nhất bạn làm được cho người ấy và cho chính mình.

Sunday, July 22, 2007

21 lý do đàn ông thời nay "chán" lấy vợ!

21 lý do dưới đây lý giải vì sao trong xã hội hiện đại ngày càng có nhiều người đàn ông thích sống độc thân hay nói đúng hơn là họ rất sợ nghĩ đến chuyện lấy vợ.

1. Không muốn phải đổi chỗ cất tiền liên tục, càng không muốn phải bí mật gửi tiền ở ngân hàng.

2. Không muốn bị vợ cằn nhằn hai tháng trời chỉ vì ăn một bữa vung tay quá trán trong khách sạn.

3. Không thích đến cuối tuần lại bị vợ bắt về nhà mẹ đẻ, chơi cùng em vợ, dọn dẹp nhà cửa cho mẹ vợ và đánh ván cờ không bao giờ thắng với bố vợ.

4. Không thích bị phạt giặt cả tháng trời chỉ vì quên không để riêng tất giấy với tất dệt ra.

5. Không muốn suốt ngày phải nghe phụ nữ hỏi: Tại sao không kiếm được nhiều tiền bằng anh Tèo, tại sao không được thăng chức cao hơn anh Tẹo, tại sao không yêu vợ bằng anh Tí, không biết làm việc nhà bằng anh Ti, không biết tặng quà như anh Tí...

6. Không thích đi trên đường nhìn cô gái đẹp lại bị vợ... cấu.

7. Không muốn ngày lễ tết lại nghe vợ tính toán xem nên tặng quà cho nhà mình hay nhà chồng nhiều hơn.

8. Không muốn phải nói "Em mặc rất đẹp", dù bạn không thích cô ấy mặc như vậy.

9. Không muốn mẹ mình có thêm một đối thủ cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh.

10. Không muốn vợ lấy cớ dọn dẹp rồi tranh thủ kiểm tra ngăn kéo, bàn làm việc của mình xem có tìm được cái gì không.

11. Không muốn thu nhập của một người phải chi tiêu cho hai, ba người.

12. Không muốn phải nghe vợ thì thầm bên tai: "Hôm nay, anh có yêu em không? Anh nói yêu em lần nữa đi! Anh đừng nói dối em, hôm nay anh có yêu em không? Ngày mai anh có yêu em không? Ngày kia anh có yêu em không? Anh yêu em đến bao giờ?....

13. Không muốn bị chuyển kênh trong khi mình đang say mê xem một trận bóng đá hay.

14. Không muốn phải bỏ tiền mua nhẫn kim cương chuộc lỗi chỉ vì không để ý đến việc vợ đã sửa móng tay, đã thay mùi nước hoa hay là cắt tóc.

15. Không muốn bị vợ nói là chẳng giống đàn ông chỉ vì hay nhượng bộ con cái.

16. Không muốn bị vợ tra hỏi đến 3 giờ sáng chỉ vì cô bạn cùng phòng gọi điện báo sáng mai phải họp sớm.

17. Không muốn phải ngủ ngoài phòng khách hàng tuần chỉ vì trót quên sinh nhật vợ.

18. Không muốn vợ bỏ về nhà mẹ đẻ để rồi ngày ngày phải ăn mỳ thay cơm vì đã trót gọi tên cô bạn đồng nghiệp khi đang ngủ.

19. Không muốn phải bỏ ra hàng đống tiền kiếm được trong vài tháng chỉ vì vợ thích đi du lịch Hồng Kông.

20. Không muốn bị vợ nói là động vật máu lạnh chỉ vì đã ngủ ngay sau khi vừa làm chuyện ấy.

21. Không muốn vừa chớm tuổi 35 đã phải đọc những bài báo về liệt dương và thuốc viagra.

TIN NHẮN TÌNH YÊU *-*

* Nếu anh yêu em đến mức như anh vẫn nói thì xin anh hãy cẩn thận với trái tim của em. Anh có thể lấy nó nhưng đừng làm nó vỡ, đừng làm cả thế giới này tan thành từng mảnh.

* Khi đêm về, em hãy nhìn lên bầu trời. Nếu thấy sao băng, em hãy ước một điều. Hãy tin lời anh, điều ước đó sẽ thành hiện thực... Bởi vì anh đã ước được gặp em và thực sự là anh đã gặp em.

* Làm sao em có thể bắt trời không mưa khi trên trời dày đặc mây đen? Làm sao em có thể bắt lá vàng không rụng khi mùa thu đã tới? Làm sao em có thể bắt anh không yêu em khi em có trên đời này?

* Tin gửi lúc nửa đêm: “Tự nhiên em nghĩ anh đang lạnh và buồn vì phải ngủ một mình, đang sắp mơ những giấc mơ hãi hùng... Vì thế em quyết định nhắn tin để đánh thức anh...”.

* Anh không thể tìm được những lời dịu dàng. Anh chỉ có thể nói anh yêu em thôi.

* Mọi người dạy cho anh biết rằng một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, nhưng không ai dạy anh rằng một giây thiếu em là một giây bất tận, một phút vắng em là một phút vĩnh hằng.

* Anh yêu hãy nhìn lên trời đi! Các vì sao đang nói thầm với nhau rằng em yêu anh đấy.

* Sao anh lại tìm em trong máy điện thoại? Em không ở đó đâu. Em đang ở trong tim anh kia mà.

* Lúc em chào đời, trời đã mưa. Đó là trời khóc vì tiếc rằng đã để mất một thiên thần tuyệt vời như em.

* Khi muốn gặp anh, em hãy nhìn bầu trời sao và thầm ước. Anh sẽ đến bên em, sẽ tìm được em cho dù em ở bất cứ nơi đâu.

* Anh mời em một chuyến du lịch đặc biệt:

Hướng đi - các vì sao.
Người lái - tình yêu.
Phương tiện giao thông - trái tim.
Hành khách - em và anh.
Vé không được trả lại bởi anh đã mua bằng 3.000 cái hôn.

* Anh đã chuyển 2.000 giấc mơ và 1.000 ý nghĩ ngọt ngào vào tài khoản trong trái tim em. Những khi không có thời gian dành cho anh, em hãy lấy chúng từ tài khoản.

* Em nghĩ về anh 61 giây trong một phút, 25 giờ trong một ngày và em đã lẫn lộn trong việc xác định thời gian.

* Châu Âu ngủ, Châu Á cũng đang ngủ, Châu Mỹ đang tối dần, chỉ có đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này đang đọc tin nhắn của anh.

* Trên Trái Đất có 6.000.000.000 người. Và anh không hiểu vì sao anh chỉ nhắn tin cho mỗi mình em. Có lẽ vì 5.999.999.999 người còn lại không thể thay thế được em.

* Kề từ khi mặt phẳng trái tim anh bị đường vuông góc từ ánh mắt em hạ vào, anh không thể xác định nổi bán kính để vẽ vòng tròn tình cảm của mình nữa.

* Có một thế giới ở đó tâm hồn anh cảm thấy ấm áp như đang ở nhà. Đó là thế giới ánh mắt suy tư của em.

* Không còn âm thanh nào vang hơn sự im lặng của điện thoại.

* Tiếc rằng anh không thể tặng em mặt trời. Cũng không thể gửi hoa qua điện thoại. Anh đành viết tin nhắn và gửi đến tim em tia nắng ấm của tâm hồn anh.

* Mặt Trăng là vệ tinh của Trái Đất, còn em là vệ tinh của cuộc đời anh.

* Mặt trăng cô đơn ngó qua cửa sổ. Thiếu anh, cuộc sống của em tối lạnh biết bao. Anh là mặt trời bé nhỏ trong cuộc đời em. Hãy nhắn tin cho em để em được ấm áp.

* Công thức tình yêu: 500 gram khát khao, 300 gram tình yêu, ôm và hôn có thể thêm bao nhiêu tùy ý. Chú ý: Hai người cùng nếm và nếm khi chỉ có hai người.

Anh sẽ yêu em bao lâu?

Buổi trưa, ánh mặt trời giống như muốn làm say tất cả mọi thứ dưới đất. Trên con đường dài, có một chàng trai chở một cô gái...

" Anh sẽ yêu em bao lâu? "

Cô gái ôm chặt lấy chàng trai và ghé vào tai anh hỏi một câu hỏi ngọt ngào. Cô ấy biết, câu hỏi này không có đáp án chính xác 100 điểm.

Cô cười nũng nịu, nói : " Em cho anh cơ hội nói một lời đường mật "

Chàng trai bắt đầu suy nghĩ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, anh đưa tay lên rồi nói "Một" , anh muốn cô gái đoán đáp án của anh là gì.

Cô gái nghĩ một lúc, vui vẻ nói "Một đời"

Chàng trai cười, không phải là vì đáp án của cô gái không đúng, mà là anh cảm thấy sự thích thú ở cô.

Đèn xanh, chàng trai không đưa chiếc xe quay về đối mặt với hiện thực, cũng không thu lại nụ cười, từ từ nói với cô gái " Anh sẽ không trả lời kiểu như vậy, đáp án như thế rất hay nhưng không thực tế, giống như đang nói dối ... em đoán tiếp đi "

Câu trả lời làm cô gái rất hài lòng. Cô nghiêng đầu tiếp tục nghĩ..

"Một ngày " "a! nhưng chúng ta đã yêu nhau được 2 tháng rồi, một ngày, một tuần, hay một tháng, tất cả đều không thể"

Lại là đèn đỏ, chàng trai cầm tay cô gái, nhìn cô rồi cười. Cô gái cười rụt rè, lớn tiếng nói " Hay là một tíc tắc phải không ?"

Đáp án này làm chàng trai cười tưởng như suýt té ra đường "Đương nhiên không phải"

Anh vẫn luôn yêu vẻ hài hước, hóm hỉnh ở cô gái, yêu nụ cười trong sáng của cô. Câu trả lời làm anh nắm tay cô chặt hơn...

" Một năm phải không ?"

Đã qua một năm kể từ lúc anh ngỏ lời yêu với cô, cho nên đáp án 1 năm với cô gái là cực kỳ mâu thuẫn..

Chàng trai lắc đầu.

Thời gian giữa hai người đã không còn là chờ đợi, mà đã là thời gian trải nghiệm tình yêu.

" 100 năm là tuyệt rồi, yêu em 100 năm là đủ rồi."

Cô gái nói, không ngừng biểu hiện sự hạnh phúc.

Chàng trai nói : " 100 năm ngắn quá, không đủ để anh yêu em "

Những câu nói ngọt ngào là sở trường của các chàng trai. Yêu thì thích nghe những lời ngọt ngào, nhưng đối với con gái đó cũng lại là nhược điểm.

Cô gái cười, có ý nhắc chàng trai lại sắp đèn đỏ nữa rồi.

"Em muốn nghe đáp án rồi phải không ? " Chàng trai muốn nói ra câu trả lời mà cô gái muốn nghe " Anh sẽ yêu em bao lâu ?"

Chàng trai đưa tay rồi nói " Một .... Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa ... "

Cô gái kinh ngạc.

Cho đến một ngày nào đó khi em không còn yêu anh nữa...

Sự khác nhau giữa THÍCH và YÊU

Đứng trước người mà bạn THÍCH, TIM của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN. Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.

Nếu đứng trước người mà bạn YÊU, thì mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN.
Còn khi đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.

Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG
Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI.

Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.
Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI.

Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.
Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".

Bạn sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt người mà bạn THÍCH.
Nhưng bạn sẽ luôn mỉm cười khi nhìn vào mắt người bạn YÊU.

Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức an ủi
Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ khóc cùng người ấy.

Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI. Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT. Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.

Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.

Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.

TÌNH YÊU CÓ MUÔN VÀN ĐIỀU KỲ DIỆU
VÀ TRONG MUÔN VÀN ĐIỀU KỲ DIỆU CÓ TÌNH YÊU

Danh sách 10 câu tán ngọt như mía lùi

1. Liệu cha của em có phải là một tay trộm hay không? Vì ông ấy đã lấy cắp những vì sao trên trời và đưa chúng vào mắt em.

2. Khi ngã từ thiên đường xuống trần gian em có đau không?

3. Hẳn là em đã mỏi nhừ, vì em chạy trong tâm trí anh suốt cả ngày.

4. Xin lỗi tôi đã làm mất số điện thoại của mình. Tôi có thể mượn số của cô được không?

5. Cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay để tôi đi qua một lần nữa?

6. Xin lỗi cô, cô có hôn người lạ không? Không à? Vậy thì hãy để tôi tự giới thiệu nhé.

7. Chân em có đau khi chạy suốt đêm trong giấc mơ của anh không?

8. Tôi mới tới thành phố này. Liệu em có thể chỉ dẫn cho tôi đến căn hộ của em được không?

9. Xin hỏi cô có bản đồ không? Tôi cứ bị lạc hoài trong đôi mắt cô.

10. Điều duy nhất đôi mắt em chưa nói cho anh biết là tên của em

Bí kíp tán gái

Con gái thường hỏi những câu .. khó trả lời. Nhưng nếu bạn trả lời được, 100% chiến thắng trong tay bạn. Dưới đây là gợi ý…

Hỏi: Em là mối tình thứ mấy của anh?

Đáp: Không phải là đầu tiên, chưa chắc là cuối cùng, và dĩ nhiên không phải là “duy nhất”. Nhưng là mãi mãi.

H: Tại sao anh yêu em?

Đ: Nếu biết tại sao thì anh đã biết cách ngừng yêu em rồi.

H: Anh có phải là người chung thủy không?

Đ: Không. Nếu chung thủy anh đã không phản bội lại người phụ nữ từng là duy nhất của đời anh để quay sang yêu em.

H: (nghẹn ngào)

Đ: Mẹ anh.

H: Nếu em không xinh/ giỏi…. như bây giờ liệu anh có yêu em không?

Đ: Không. Lúc đó em đâu còn là em nữa.

H: Em sẽ nhận lời yêu anh nếu anh dám nhảy xuống hồ này vì em?

Đ: Không. Anh đâu có muốn em yêu một thằng ngu.

H: Không biết sau này anh hay em chết trước nhỉ?!

Đ: Hy vọng là em. Anh không muốn em phải chịu đựng cảm giác đau khổ khi phải sống một mình trên đời này.

H: Bạn bè anh có ủng hộ chúng ta quen nhau không?

Đ: Dĩ nhiên là không. Yêu em, anh không còn tâm trí và thời gian để dành cho bạn bè nữa.

H: Trước đây anh có từng nghĩ sẽ yêu một người như em không?

Đ: Không. Anh thậm chí không dám nghĩ đến điều cao xa như thế.

H: Anh ghét đi shopping với em lắm đúng không?

Đ: Ừ, rất ghét. Cùng một quãng thời gian đó, nếu ta vào quán café, anh sẽ nói được một ngàn lần câu “anh yêu em”.

H: Khi nói “anh yêu em”, anh có lừa dối em không?

Đ: Có. Thật ra là “anh yêu em rất nhiều”

H: Anh có nhớ em khoảng 10 phút một lần không?

Đ: Vậy trong 10 phút đó anh biết làm gì khác?

Nghĩ tới đây thì bèn không nghĩ nữa. Mình đổ ... mình mất thôi!

Yêu em trong một ngày anh nhé!!!

Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

-Nghĩa... nghĩa là sao??

-Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

-Em đùa hoài !!

-Em không biết nói đùa bao giờ.



***


Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

-Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

-Ừ ừ...

-Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

Sáng hôm sau..

Reng !!!

-Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...

Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

-Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

-Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

-Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

-Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

-Ơ, anh xin lỗi.....

-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi ăn chè !!

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

-Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

-Sao em biết??

-Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN.."

-Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

-Một tháng !!

-Vì sao lâu thế?

-Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

-Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

Trời đông lạnh lắm !!!



***


Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

Em làm tôi đau tim !!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

Làm sao tôi quên được ???

Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

-Anh đi đi !!

-Sao thế em??

-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

Thôi, thế là... hết !!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...

Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

Sunday, July 15, 2007

Anh đã sai

Lại một lần nữa lời chia tay được nói ra từ phía em, với cái nhìn ngơ ngác hụt hẫng của anh.
Nhưng không như những lần trước anh vội vàng năn nỉ, dỗ dành và hứa hẹn những lơi có cánh với em, để rồi em mỉm cười và chúng mình lại làm lành với nhau. Bây giờ, anh chỉ biết sững sờ nhìn em và im lặng. Anh biết nói gì nữa đây khi mà những điều cần hứa anh đã hứa quá nhiều . Nhưng những điều cần làm anh lại chẳng làm được gì cho em.

Anh đã sai lầm khi chỉ nghĩ đến công việc mà không quan tâm đến em. Anh đã sai lầm khi nghĩ rằng em sẽ hiểu được anh vì anh yêu em biết dường nào mà không cần thể hiện gì thêm nữa. Anh đã sai lầm khi mỗi ngày đi làm về, anh lại ngồi vào máy vi tính nhắn những dòng tin gửi đến em.

Cầm phone tâm sự cùng em hàng tiếng đồng hồ. Anh nào biết rằng điều em cần là có anh ở cạnh bên, cùng em dạo phố, cùng ngắm dòng người nườm nượp đi ngoài phố, cùng nhau tô vẽ nên 1 tương lai thật đẹp với gia đình của chúng ta. Không! Anh không có chút lý do nào để tự bào chữa cho mình nữa.

Nếu anh lại xin lỗi, lại hứa hẹn và lại thất hứa với em... có lẽ anh sẽ không còn tôn trọng bản thân mình nữa. Có lẽ đã đến lúc anh để em được tự bay trên đôi cánh của chính mình. Anh không còn đủ sức để bảo bọc che chở cho em được nữa. Có lẽ anh lại quay về với công việc của mình, ngày ngày làm việc tối về nghỉ ngơi thư giãn với chiếc máy vi tính. Không cần vội vàng gọi điện cho em, không cần suy nghĩ cuối tuần này sẽ đưa em đi đâu dạo phố, không cần lo nghĩ về tương lai với những lo toan làm sao che chở bảo bọc cho em,...

Và mỗi cuối tuần trên con đường về thấy những cặp tình nhân âu yếm cùng nhau dạo trên đường phố anh sẽ lại tự nhủ thầm ngày xưa mình cũng có một kỷ niệm đẹp như thế. Và những lời xin lỗi em mãi mãi anh sẽ không thể nói ra vì có lẽ em không cần những lời nói suông , phải không em ? Tạm biệt em yêu! Lần cuối cùng hãy cho anh xin lỗi em thật nhiều, em nhé ...!Liệu em có thể tha thứ cho anh?

Tình yêu đến từ cái nắm tay

Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái thường là lúc được bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường.
Tôi nhớ, những phút làm tôi cảm động nhất trong tình yêu, đều có liên quan đến cái nắm tay. Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở.

Tôi rất thích khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.

Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.

Mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.

Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa.

Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể hôn một cô gái làm tình với cô, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc đã chịu công khai nắm tay bạn gái trước đám đông.

Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, thường là tôi chủ động nắm lấy tay họ. Tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế?

Cái phụ nữ cần rất giản đơn. Có nhiều khi trên đường về, cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm.

Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.

Làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ? Không đâu. Thật sự là không đâu. Những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường.

Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành. Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.

Sunday, July 8, 2007

Bí mật của phụ nữ

Biết được những bí mật của phái đẹp, bạn sẽ nắm rõ cần làm gì để thu hút một cô gái hay “cắt đuôi” cho chính mình. Như vậy là con đường tình duyên của bạn hứa hẹn thật sáng láng.

1. Hầu hết phụ nữ đều thích bất ngờ. Họ mong muốn nhận những điều bất ngờ ít nhất một lần trong một tháng.

2. Phụ nữ có trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Nam giới nên dành thời gian để khám phá thế giới tưởng tượng này.


3. Phụ nữ muốn một người đàn ông nhạy cảm, nhưng lại mạnh mẽ đấu tranh vì họ khi cần.


4. Phụ nữ muốn một người đàn ông vừa khô cứng vừa lịch thiệp.


5. Phụ nữ muốn được khen đẹp, và sau đó là gợi cảm.


6. Phụ nữ muốn người đàn ông của mình chú ý khi có ai đó ve vãn tán tỉnh họ, nhưng lại không thích người đàn ông quá ghen.


7. Phụ nữ sẽ tân trang nhan sắc với một kiểu đầu mới, một bộ cánh mới, nhưng đó là vì họ, chứ không phải vì đàn ông.


8. Nếu buổi tối có hẹn với ai đó, nàng trông sẽ thật chải chuốt ngay từ ban ngày.


9. Phụ nữ luôn tin vào những chuyện thần kì, và trong 30 giây đầu tiên, họ nhìn người đàn ông như thể đó là hoàng tử mà bấy lâu nay họ ngóng trông vậy.

10. Nếu phụ nữ thích một người đàn ông, cô ấy sẽ dành cả ngày để tân trang, chăm sóc bản thân, nhưng vẫn chưa thấy mình hoàn hảo.


Thu phục phái nữ




1. Tự tin bạn là ai


2. Hài hước


3. Có nhân cách tốt


4. Lễ phép, kính cẩn


5. Có tài tranh luận


6. Nhạy cảm


7. Hỏi xem nàng thích gì, muốn gì


8. Đừng suốt ngày nói bạn sẽ làm gì, nhưng hãy tạo niềm tin cho cô ấy


9. Kể cho cô ấy nghe về thời gian bạn gặp khó khăn, bạn bị tổn thương


10. Hôn nhẹ nhàng, rồi sau đó hôn đam mê nồng nhiệt


Để phụ nữ tránh xa


1. Nói với cô ấy bạn không thích cô ấy mặc gì


2. Nhìn vào người phụ nữ khác trong khi nói chuyện với cô ấy


3. Thể hiện bạn không có định hướng tương lai, sự nghiệp


4. Quá tự hào về những gì bạn có


5. Uống quá nhiều rượu


6. Xúc phạm đến phong cách sống, bạn bè, gia đình cô ấy.

Đừng "chạy" theo nàng

Giai đoạn hò hẹn chỉ bao hàm những hành động cho, nhận và những mối quan hệ liên tục là sự thoả hiệp. Nhiều phụ nữ luôn đưa ra những đòi hỏi bất cứ lúc nào họ thích nhưng một số cái quá xa vời và vượt quá khả năng thực hiện của người đàn ông.
Với những nàng như vậy, các chàng rất mong muốn tìm được cách chế ngự những yêu cầu đó nhưng phải tế nhị và không làm nàng hiểu lầm.

Nàng luôn bắt bạn chi trả mọi hoá đơn

Nếu bạn là người hào phóng và có khả năng kinh tế thì những hoá đơn "không đáng gì" sẽ không làm bạn lo ngại. Tuy nhiên, nếu nàng là tín đồ của những mẫu thời trang hay bộ mỹ phẩm mới, còn thu nhập hàng tháng của bạn chỉ ở mức vừa đủ chi tiêu cho một cuộc sống bình thường thì bạn nên cân nhắc.


Bạn nên xem xét, cân nhắc chứ không phải tuân theo mọi mệnh lệnh mà nàng đưa ra

Bạn có thể nói khéo léo để nàng hiểu tình hình thực tế của bạn, để nàng biết sự phung phí ấy là không cần thiết vì cả hai cần có những việc khác cần làm hơn. Nếu bạn thấy khó khăn, bạn có thể nhờ một người bạn thân nhất của nàng hay một người có ảnh hưởng với nàng khuyên giải hộ.
Những yêu cầu trên chưa phải đã hết đối với những nàng hay đòi hỏi, trong mỗi trường hợp, các chàng nên tìm cách giải quyết khéo léo và hiệu quả nhất. Tuy nhiên, một mối quan hệ mà chỉ có yêu cầu và đáp ứng liên tục hoặc luôn luôn từ chối mọi yêu cầu hẳn sẽ khó tồn tại. Tốt nhất, bạn nên xem xét, cân nhắc chứ không phải tuân theo mọi mệnh lệnh mà nàng đưa ra.

Nàng muốn bạn làm tài xế mỗi khi cần



Cho dù đi làm, đi mua sắm, đi chơi... lúc nào nàng cũng muốn bạn làm tài xế. Bạn chớ nên chiều nàng ngay từ đầu để sẽ có những yêu cầu khác khiến bạn không thể đáp ứng. Tốt nhất bạn nên giải thích với nàng về lý do bạn không thể làm như vậy. Bạn cũng nói rõ với nàng bạn sẽ chở nàng đi trong trường hợp có lý do chính đáng.

Nàng muốn bạn làm các việc vặt

Sự cộng tác và phân chia công việc trong các mối quan hệ thân mật nên dựa trên cơ sở cân bằng. Một danh sách việc vặt trong nhà tốt nhất nên được phân chia hợp lý và đồng đều. Trước hết là phân theo sở thích, tiếp đến là những việc cả hai không thích làm thì luân phiên. Bên cạnh đó, có những công việc bạn nên chia sẻ cùng nàng khi có thời gian như nấu cơm hay dọn dẹp nhà cửa.

Nàng muốn bạn đi theo đám bạn của nàng... mọi lúc

Cho dù bạn có thích bạn của cô ấy hay không thì việc chia sẻ thời gian tham gia các hoạt động vui chơi với họ là cách đảm bảo bạn không xa lánh bạn bè nàng. Tất nhiên, mỗi người đều có quyền dành thời gian cho bạn bè nên bạn cũng không nên đi theo nàng khi biết rõ sự có mặt của mình là không cần thiết mà chỉ vì thói quen có bạn bên cạnh của nàng. Nếu nàng là người có nhiều bạn bè thân, thỉnh thoảng bạn có thể gợi ý về một buổi liên hoan ngay tại nhà mình. Đó cũng là giải pháp để nàng và bạn bè đánh giá tốt về thiện chí của bạn.

Nếu yêu, xin đừng do dự

Nếu bạn yêu một ai đó, hãy nói cho người ấy biết. Đừng do dự, nếu không, bạn sẽ mất hết cơ hội. Bạn hãy đọc câu chuyện dưới đây và hãy đến bên người mà mình yêu để nói với người ấy bạn đã yêu nhiều như thế nào.
Ngày... tháng... năm...

Lần đầu tiên gặp cô ấy, mình đã nghĩ là mình chẳng thể yêu ai ngoài cô ấy... đôi mắt cô ấy thật đẹp, long lanh và trong suốt... mong rằng mình luôn được nhìn thấy cô ấy.

Ngày... tháng... năm...

Mình đã nói chuyện với cô ấy... thật là tuyệt vời... mình thích cô ấy thực sự... Cô ấy đã kết bạn với mình, thật vui. Nhưng mình hiểu ánh mắt của cô ấy không dành cho mình.

Ngày... tháng... năm...

Thế là cô ấy đã có bạn trai... làm sao bây giờ... mình chẳng thể làm gì cả. Mình yêu cô ấy và mình tôn trọng quyết định của cô ấy... Mình chỉ biết nhìn cô ấy và nói: ”chúc mừng em”.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay trường mình có lễ hội khiêu vũ... mình thật mừng vì bạn trai của cô ấy đã không đến.... và đêm ấy mình thực sự hạnh phúc được ở bên người mà mình thương yêu... nhưng mình vẫn biết ánh mắt của cô ấy không dành cho mình.

Ngày... tháng... năm...

Thế rồi thời gian trôi qua... những lúc vui sướng hay đau khổ... mình luôn bên cô ấy vì mình muốn người mình yêu luôn hạnh phúc. Nhưng chẳng bao giờ mình có thể nói yêu cô ấy cả... Có lẽ đối với cô ấy mình chỉ là một người anh hay là một người bạn thân không hơn không kém...

Ngày... tháng... năm...

Thế là cô ấy đã lấy chồng... Lúc ấy mình chỉ muốn làm một điều là đến bên cô ấy thì thầm: “Hãy ở lại với anh... vì anh yêu em!”... thế nhưng mình lại không thể, mình không muốn làm cô ấy khó xử... mình lại chỉ biết: “Chúc em luôn hạnh phúc!”. Thế thôi.

Ngày... tháng... năm...

Mình vẫn luôn giúp đỡ cô ấy mọi thứ, ngay cả khi cô ấy đã có chồng... Nhưng rồi cuộc hôn nhân của cô ấy tan vỡ. Mình không biết nên vui hay buồn.

Quả thật lúc đó mình chỉ muốn chạy thật nhanh tới bên cô ấy, dang rộng cánh tay để ôm cô ấy vào lòng, để được yêu thương cô ấy một cách công khai. Nhưng như thế thật đê tiện, cô ấy mới chia tay cơ mà, cô ấy đang cô đơn và có lẽ là cô ấy cần một người bạn hơn là một ngươì chồng thứ hai...

Vì thế, mặc dù thật đau khổ, nhưng mình chẳng thể nói bất cứ điều gì mà mình đã từng ấp ủ... Mình vẫn biết mà, ánh mắt của cô ấy không dành cho mình.

***

Ngày... tháng... năm...

Lần đầu tiên gặp anh ấy, mình cảm nhận được sự chân thành và thánh thiện... Mong rằng mình luôn được nhìn thấy anh ấy.

Ngày... tháng... năm...

Mình đã nói chuyện với anh ấy, thật là tuyệt vời. Mình thích anh ấy thực sự... nhưng mình hiểu, ánh mắt của anh ấy không dành cho mình.

Ngày... tháng... năm...

Làm sao để biết được tình cảm của anh ấy bây giờ? Mình quyết định nói với anh ấy là mình có bạn trai... nhưng anh ấy chỉ nhìn mình thật hiền và nói: ”Chúc mừng em” thế đấy! Mình biết mà! Ánh mắt của anh ấy không dành cho mình.

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay trường mình có lễ hội khiêu vũ... mình nói với anh ấy: “Nếu bạn trai em không đến, em sẽ nhảy với anh.” Và đêm ấy mình thực sự hạnh phúc được ở bên người mà mình thương yêu... Nhưng anh ấy vẫn chẳng tỏ thái độ gì hơn với mình.

Ngày... tháng... năm...

Thế rồi thời gian trôi qua, những lúc vui sướng hay đau khổ, anh ấy luôn bên mình an ủi, chia sẻ, vỗ về mình. Nhưng chẳng bao giờ anh ấy nói yêu mình cả... Có lẽ đối với anh ấy mình chỉ là một cô em gái hay là một nguời bạn thân không hơn không kém...

Ngày... tháng... năm

Mình đã quyết định lấy chồng... Chỉ hi vọng duy nhất một điều: anh ấy sẽ đến bên mình thì thầm: ”Hãy ở lại với anh... vì anh yêu em!”. Thế nhưng anh ấy chỉ nhìn mình thật hiền và lại “Chúc em luôn hạnh phúc!”. Thế là đã quá rõ!

Ngày... tháng... năm

Anh ấy vẫn luôn giúp đỡ mình mọi thứ! Ngay cả khi mình đã có chồng... nhưng rồi cuộc hôn nhân không tình yêu ấy cũng phải đến lúc kết thúc. Mình li dị. Chỉ mong một điều, anh ấy đề nghị kết hôn với mình... nhưng...

Người đàn ông khóc nức nở như một đứa trẻ khi nghe vị cha cố đọc những dòng nhật ký của người con gái nằm dưới huyệt mộ kia. Muộn quá rồi.

Friday, July 6, 2007

Những tín hiệu nàng phải lòng bạn

Nàng xuất hiện ở bất kỳ nơi nào bạn có mặt và tất cả đều như một sự tình cờ. Có lẽ cô ấy đang "thả câu” bằng cách cố gắng tạo sự chú ý và cơ hội cho bạn.


Đây là một trong những dấu hiệu cho thấy cô ấy đang để ý đến bạn. Ngoài ra, bạn cũng nên lưu ý đến:

Những chuyển động cơ thể nàng

Không như đàn ông, phụ nữ có những thế mạnh riêng trong việc thể hiện tình cảm với đối tượng của mình. Họ không phải ve vãn, tán tỉnh bằng lời mà đôi lúc chỉ cần các cử chỉ, điệu bộ rất tế nhị. Sau đây là một vài dấu hiệu bạn nên lưu tâm:

- Vai, chân, mắt nàng ngả về phía bạn
- Nàng nghịch tóc
- Nàng mân mê đồ nữ trang (chẳng hạn hoa tai) hoặc vuốt ve kính mắt
- Nàng vẫn để mắt bao quanh bạn khi đang nói chuyện với người khác
- Nàng bắt chước hành động của bạn (như bạn đặt tay lên bàn và nàng cũng làm như vậy)

Nếu thu gom những “tín hiệu” đó lại, bạn có thể chắc chắn rằng nàng đang bật đèn xanh cho mình.

Với bạn, nàng không bao giờ quá bận

Đây là dấu hiệu cốt yếu trong các lần hẹn hò: Nếu thích được đi chơi hay dự các cuộc giao tiếp với bạn thì nàng sẽ luôn có thời gian rảnh rỗi. Bên cạnh đó, bạn dễ dàng có được địa chỉ email hay số điện thoại của nàng. Và các cuộc gọi, tin nhắn của bạn cũng sẽ nhanh chóng được hồi đáp. Nếu nhận được lời mời của bạn vào một ngày thứ bảy bận rộn thực sự, cô ấy cũng vẫn mở cơ hội: “Thứ bảy này không được, nhưng tuần sau thì em rảnh đấy”.

Bạn cũng sẽ không bao giờ nghe thấy nàng nói những câu như: “Thực sự, bây giờ em rất bận” hay “để em kiểm tra lại kế hoạch làm việc đã”...

Nàng tò mò về bạn

Cô ấy muốn biết tất cả mọi thứ về bạn. Nàng thường xuyên hỏi về gia đình, các khiếu thẩm mỹ, sở thích của bạn như âm nhạc, loại phim và khẩu vị... Tất cả nhằm tạo nên điểm chung giữa hai người.

Sử dụng các phương pháp thăm dò

Nàng muốn tìm hiểu, xác định nguồn tài chính của bạn. Nhưng phái đẹp thường thăm dò rất khéo léo. Họ có thể hỏi những câu tưởng như vô tình để bạn không biết đằng sau nó là một phép tính toán. Nếu bạn đưa ra những câu trả lời “đúng” với ý nàng thì các tín hiệu tán tỉnh được tiếp tục, ngược lại, cô ấy sẽ nhanh chóng biến mất.

Nàng có cảm giác nôn nao

Nếu thực sự thích bạn, cô ấy sẽ có cảm giác bồn chồn và một chút nơm nớp lo lắng, sợ sệt. Điều này càng thể hiện rõ khi những tín hiệu nàng đưa ra không được bạn nhận thấy.

Ghen tỵ khi bạn nói chuyện cùng cô gái khác

Khi có bóng hồng khác xuất hiện quanh bạn, nàng sẽ quan sát "đối thủ" với vẻ dè chừng, như kiểu có thể sẵn sàng xông vào tấn công. Cô ấy sẽ càng điên nếu bạn đùa giỡn với những nàng khác. Khi thấy những biểu hiện ấy, bạn có thể chắc chắn nàng muốn mối quan hệ giữa hai người tiến xa hơn tình bạn.

Chiến thuật 'hạ gục' nàng

Nhìn nàng say đắm, kể cả khi có ai đó xen vào câu chuyện của hai người, có thể khiến trái tim cô ấy nghiêng ngả.

Không phải lúc nào tình yêu cũng tự nhiên đến. Nếu bạn đang tha thiết muốn chiếm được tình cảm của cô nàng nào đó, nên biết một số "chiến thuật" dưới đây:

Thoắt ẩn thoắt hiện

Theo các chuyên gia tâm lý, bạn tiếp xúc với “đối tượng” càng nhiều chừng nào, cơ hội nàng sẽ yêu bạn càng cao chừng ấy. Nhiều nghiên cứu cho thấy sự xuất hiện nhiều lần và mang tính khiêu khích sẽ làm người ấy thích thú. Ngoại trừ trường hợp ngay lần đầu xuất hiện, bạn đã khiến người ta ghét.

Nhưng ngay khi biết chắc nàng đã để mắt tới mình, bạn nên bớt dần tần suất gặp mặt. Vì ở giai đoạn này nếu cứ tiếp tục xuất hiện đều đều, bạn đã tự giảm giá trị của mình. Hãy để nàng có cơ hội được tìm kiếm, mong được gặp bạn.

Để nàng chiều chuộng bạn

Nếu làm một điều tốt cho ai đó, bạn sẽ thấy vui vì hài lòng với mình và thân thiết hơn với người kia. Tương tự, khi làm điều gì cốt để nàng vui, bạn sẽ lý tưởng hóa và thấy ngày càng thích cô ấy hơn. Vậy nên, thay vì chiều chuộng nàng, hãy để tạo ra điều kiện để cô ấy làm điều đó với bạn. Chỉ khi si mê ai, chúng ta mới tha thiết muốn chiều lòng họ mà thôi.

Tấn công bằng mắt

Theo một nghiên cứu, những cặp yêu nhau tha thiết nhìn nhau khoảng 75% thời gian chuyện trò, so với 30-60% các cuộc nói chuyện thông thường. Họ chầm chậm quay nhìn chỗ khác khi có người “phá đám”. Và các nhà khoa học kết luận, muốn biết cặp tình nhân yêu nhau đến mức nào, hãy đo thời gian họ âu yếm nhìn nhau. Bạn có thể áp dụng điều này để “hạ gục” đối tượng.

Liếc mắt đưa tình

Chỉ cần nhìn nàng say đắm, kể cả khi nàng ngưng nói hoặc có người khác xen vào, sau đó nhìn đi chỗ khác thật chậm và miễn cưỡng, làm như thể bạn không thể nào rời mắt khỏi cô ấy. Kỹ thuật “tấn công bằng ánh nhìn” này nghe có vẻ tầm thường, nhưng nếu sử dụng đúng nơi, đúng lúc, hiệu quả của nó có thể làm bạn ngạc nhiên.

Nếu ngại “công khai” nhìn say đắm, bạn có thể áp dụng chiến thuật nhìn nơi khác hoặc người khác đang nói, nhưng mỗi khi họ dứt, hãy nhìn lại nàng. Đây cũng là cách kiểm tra phản ứng của cô ấy trước những lời "kẻ thứ ba" nói và để biểu lộ cho “đối tượng” thấy bạn thích nghe cô ấy hơn bất cứ ai.