Ban đầu, mình hơi tiếc vì bỏ lỡ chuyến đi du lịch bụi Tây Nguyên với lũ bạn, nhưng khi về nhà, mình cảm thấy mình đã không hối tiếc khi dành trọn thời gian dành cho gia đình. “Nhiệm vụ cao cả” là trông đứa em trai út ít (mới 2 tuổi). Dì đi làm cả ngày, bố thì đang bận làm công việc ghi chép lại gia phả cho chi tộc với mục đích “gìn giữ cho muôn đời sau”.
Nhóc em bám lấy mình gần như 24/24. Lúc nào cũng “Chị Tâm ơi! Chị Tâm chơi với bé.” Mình trở thành một “bảo mẫu” đúng nghĩa. Nào là tắm giặt, bày trò chơi, cho ăn, hát ru nhóc em ngủ... Hai chị em bám lấy nhau như hình với bóng.
Chơi đùa với nhóc em, mình được cười thật nhiều vì niềm vui trẻ thơ hồn nhiên. Nhóc em láu lỉnh, thông minh và tình cảm lắm cơ. Mỗi khi thấy chị giả vờ làm “mặt hình sự” nhóc em lại đưa hai bàn tay bé xíu vuốt má và thơm thật tình cảm lên má mình cùng lời xin lỗi ngọng nghịu. Nhóc em không chịu ngủ với bố mẹ mà cứ đòi ngủ với chị, bàn tay bé xíu ôm lấy chị thật chặt vì lúc nào cũng sợ không có chị ở cạnh.
Mỗi lần đi ra ngoài đường, trông thấy ô tô, nhóc em lại bi bô chỉ “ô tô xanh, ô tô tím, ô tô hồng...” . Mình tha hồ được cười hết cỡ.
Ở nhà những ngày này mới thấy hiểu và thương hơn sự vất vả của bố và dì. Bố và dì đều đã có tuổi, đến với nhau muộn màng và bây giờ vẫn chưa hết lo toan. Dì đi làm từ sáng đến tối mới về. Bố ở nhà trông nom thằng cu cũng đủ mệt. Mình về, bố có chút thời gian thư thả.
Những ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, mình lại phải tạm biệt căn nhà thân yêu luôn tràn ngập tiếng chim hót ríu ran trên vòm lá, cùng với nụ cười thiên thần của nhóc em, tiếng hát ru trầm ấm của bố...Mình lên thành phố, lại bắt nhịp với vòng quay hối hả, vội vã...
Những ngày nghỉ tràn ngập thương yêu và niềm vui!
( theo Mực Tím)
Nhóc em bám lấy mình gần như 24/24. Lúc nào cũng “Chị Tâm ơi! Chị Tâm chơi với bé.” Mình trở thành một “bảo mẫu” đúng nghĩa. Nào là tắm giặt, bày trò chơi, cho ăn, hát ru nhóc em ngủ... Hai chị em bám lấy nhau như hình với bóng.
Chơi đùa với nhóc em, mình được cười thật nhiều vì niềm vui trẻ thơ hồn nhiên. Nhóc em láu lỉnh, thông minh và tình cảm lắm cơ. Mỗi khi thấy chị giả vờ làm “mặt hình sự” nhóc em lại đưa hai bàn tay bé xíu vuốt má và thơm thật tình cảm lên má mình cùng lời xin lỗi ngọng nghịu. Nhóc em không chịu ngủ với bố mẹ mà cứ đòi ngủ với chị, bàn tay bé xíu ôm lấy chị thật chặt vì lúc nào cũng sợ không có chị ở cạnh.
Mỗi lần đi ra ngoài đường, trông thấy ô tô, nhóc em lại bi bô chỉ “ô tô xanh, ô tô tím, ô tô hồng...” . Mình tha hồ được cười hết cỡ.
Ở nhà những ngày này mới thấy hiểu và thương hơn sự vất vả của bố và dì. Bố và dì đều đã có tuổi, đến với nhau muộn màng và bây giờ vẫn chưa hết lo toan. Dì đi làm từ sáng đến tối mới về. Bố ở nhà trông nom thằng cu cũng đủ mệt. Mình về, bố có chút thời gian thư thả.
Những ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, mình lại phải tạm biệt căn nhà thân yêu luôn tràn ngập tiếng chim hót ríu ran trên vòm lá, cùng với nụ cười thiên thần của nhóc em, tiếng hát ru trầm ấm của bố...Mình lên thành phố, lại bắt nhịp với vòng quay hối hả, vội vã...
Những ngày nghỉ tràn ngập thương yêu và niềm vui!
( theo Mực Tím)
No comments:
Post a Comment