• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, lịch sử cổ đại Việt nam hẳn không có một chương buồn về triều đại An Dương Vương với Loa thành hai nghìn năm tuổi đứt quãng như một dấu hỏi dài. Tảng đá hình người cụt đầu kia sẽ vẫn phơi sương cùng tuế nguyệt ở đâu đó hay đen đủi hơn đã hoá đá thành vôi như nàng-Tô-Thị dạo nào chứ đâu được phủ áo nhiễu vàng, khói thương thờ phụng quanh năm trong am bà Chúa. Mới hay ở đời này con-hại-cha nhiều chứ bố mẹ không dưng ai nỡ dứt ruột bỏ con đi.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, sông Hồng kia chắc không có tháng Bảy lũ cuồn cuộn trôi về, công sức đắp đê đã được dùng vào làm cái gì đó biết đâu còn hoành tráng hơn Vạn lý trường thành? Ghen Hoạn Thư chỉ hại một phần đời Thuý Kiều thôi chứ cái sự ghen của Thuỷ Tinh kia mới dai dẳng, dữ dằn. Bao nhiêu nghìn năm đã qua, bao nhiêu vạn năm vẫn còn lồng lộn đòi giành lại Mỵ Nương? Trong mọi cuộc binh đao, ai là người thiệt nhất nếu không phải dân đen và sỹ-tốt.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, triều Lê lẫy lừng với tuyên ngôn ‘Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn’ đã không có một vết nhơ Lệ-Chi-Viên sáu trăm rồi chưa gột sạch. Giận lão đê-tiện-vua Lê Thái Tông mười cũng nên trách Đại thần Nguyễn Trãi kia gần một, vợ mình sao không giữ mà lại để thiếp vào chầu rồi mang hoạ chu-di-tam-tộc? Kinh Thánh dạy ‘và Thượng đế đã tạo ra đàn bà’, có lẽ hậu thế nên nối thêm đoạn ‘để trừng phạt đàn ông’ cho trọn nghĩa.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, danh xưng ‘Bà chúa thơ Nôm’ đến giờ hẳn vẫn còn khuyết, hay chí ít cũng chưa biết chung cuộc ngã ngũ về ai giữa một nhóm nữ-sỹ-quần-hồng. Đa đoan đến thế là cùng, một đời người mấy lần xuống đò mà đâu nào đã qua được bờ kia, âu cũng là cái số giời đày. Dung tục như Bà là hết đất ‘quân tử muốn chơi thì đóng cọc, xin chớ mân mê nhựa ra tay’ nhưng đã ông PGS, TS nào dám chê Bà là ‘tục-tĩu’. Phận nữ nhi, khẩu khí được như bà có dễ vô số thằng ngộ nhận ta đàn ông không đáng mặt đi sau nâng váy.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, ‘Đoạn trường Tân Thanh’ giờ này hẳn vẫn nằm chết gí ở một góc khuất nào đó trong thư viện xứ Tàu; văn đàn Việt nam trống một góc đáng sợ mang tên ‘Kim Vân Kiều Truyện’ với Đại Thi Hào họ Nguyễn tên Du. Thú sưu tập các bản Kiều cổ, in trên giấy dó nhẹ bẫng có thêm hình minh hoạ vẽ tay của các Mastre Cao đẳng mỹ thuật Đông Dương hẳn không còn lý do tồn tại. Chục năm lại đây các Luxury brands của Tây mới nghĩ ra trò Limited editions chứ các cụ nhà mình từ đầu thế kỷ 20 đã biết applied trong việc in các ấn bản Kiều special: giấy đặc biệt, minh hoạ đặc biệt, chữ ký tươi của dịch giả trên một số hình như không quá hai mươi ấn bản. Kẻ hậu sinh này trộm nghĩ, chắc cụ Du xưa cũng có tí-ti dở dang lovesick chứ cụ cũng thong dong tối rượu sâm-banh sáng sữa bò tráng miệng chầu tom-chát chắc chả đào đâu ra cảm hứng để mà ngồi Việt-hoá ‘Đoạn Trường Tân Thanh’ thành ‘Kiều-thuần-chất-Việt’ !
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, tân nhạc Việt nam nửa đầu thế kỷ 20 thiếu hẳn một chương ‘nhạc tiền chiến’ đa phần buồn mang mác, ca từ đẹp dịu dàng sáu bảy chục năm sau vẫn hớp hồn không biết bao người. VTV3 chắc phải vắt óc nghĩ ra mục mới thay cho ‘Những bài hát còn xanh’ hay ‘Ký ức thời gian’, Bông Mai chắc sẽ vẫn chung thân là ca sỹ chứ không hẳn rẽ ngang sang làm biên tập. Danh sách các nhạc sỹ tài danh vắng một nhạc-sỹ-đa-tình Đoàn Chuẩn hào hoa với giai thoại từ Hải Phòng, con trai hãng nước mắm Vạn Vân, một mình một xe mui trần (cả Việt nam chỉ có 2 chiếc, ông, và... vua Bảo Đại) gửi tiền cho một tiệm bán hoa ở Sài gòn đặt mua hoa trước cả năm, hàng ngày mang hoa đến tặng nàng ca sỹ M.L. Văn Cao chắc ko thể xuất thần ‘em cạn lời cho anh dứt nhạc; biệt ly đôi phách ngó đàn tranh; một đêm đàn lạnh trên sông Huế ; ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh’. Thái Thanh cũng chẳng có cơ duyên ca ‘em tan trường về, đường mưa nho nhỏ’ của Ngày-xưa-Hoàng-thị. Hình như chính sự dở dang ấy lại là cơ duyên của nhiều cái bắt đầu. Còn ai đấy nói người Hải phòng ăn sóng nói gió, sống thô lắm là mới hiểu không quá 1/3 về người Hải-tần-Phòng-thuỷ; bao tên tuổi lớn trong giới văn-sỹ originated từ thành phố Cảng này!
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, suy nghĩ theo tư duy logical sẽ chết khô vì chẳng bao giờ hiểu được ý thơ ‘em bảo anh đi đi, sao anh không đứng lại. Em bảo anh đừng đợi, sao anh vội về ngay’. Bao dân chuyên toán tin đã bó tay trước mật mã tình yêu để mãi sau, khi sự-đã-rồi mới ‘à, vậy ra’ nghiêng phần tiếc nuối. ‘Thế là muộn em không còn đợi nữa, chim sẻ buồn vỗ cánh bay về núi bên kia’.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, Luật Hôn nhân và gia đình năm 2000 chắc sẽ không cần có Chương X. Toà án nhân dân cấp Quận, Huyện giảm biên chế ít nhất mỗi nơi một thẩm phán toà Dân sự chuyên xử ly hôn. Ban hoà giải của Hội phụ nữ cấp Phường quanh năm thất nghiệp. Báo Phụ nữ Việt nam, Thanh niên cuối tuần, Tiền phong Chủ nhật mỗi số sẽ trống ¼ trang báo ; chị Thanh Tâm, anh Bồ Câu sẽ hoặc lãng-đãng-làm-thơ-tình, hoặc mi nhau qua Y !M hay Skype vì hết đất quân-sư-tình-cảm.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, lượng rượu mạnh tiêu thụ vào tối muộn những ngày cuối tuần giảm đi đáng kể- sau mỗi cuộc chia tay là đàn ông con trai thường hay tìm đến nàng-say độc ẩm kiểu Tửu-phá-thành-sầu. Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, phụ nữ con gái tóc sẽ đa phần dài ít nhất ngang lưng – không hiểu sao mẫu số chung sau mỗi cuộc tình tan là con gái/thiếu phụ/đàn bà lại cứ mang món tóc của mình ra mấy cửa hàng/hiệu/viện tóc cả thành danh lẫn vô danh mà hành hạ : nhẹ là bấm đuôi ngắn bớt đi, nặng là xuống hẳn mái tóc từ dài thành con-trai-siêu-ngắn. Ngắn thôi nhé, đừng xuống hẳn rồi tục huyền, sống đời thực mới khó chứ nương mình chốn tu hành có lúc nào em thở dài, mắt bối rối nhìn sang hướng khác khi gặp lại cố nhân ?
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, bác sỹ trực khoa cấp cứu bệnh viện tuyến tỉnh, hay A9 Bạch Mai sẽ giảm đi ít nhất 10% công việc; Sendusen không cần phải có đơn thuốc chỉ định của bác sỹ Nhà thuốc mới được bán theo toa. Cầu Thăng Long, hay Chương Dương nửa đêm về khuya ko có những kẻ thất tình lấy hết cam đảm nhắm mắt định nhảy xuống xuôi dòng sông Cái mà rồi thì ... tong tong tỏng (please refer to film Tết Này Ai Đến Xông Nhà scene mít-xờ-tơ Quốc Khánh thất vọng với người tình trong mộng).
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, ngành kinh doanh đầu tiên của Việt nam nộp đơn phá sản trước khi hội nhập Đúp lờ vê tê ô là doanh nhà nghỉ với mini-khách sạn. Khẩu trang và kính râm to sụ che kín ½ khuôn mặt sẽ được trả lại theo đúng công năng sử dụng là năng bụi và che nắng ở ngoài trời chứ không có cảnh nàng vẫn nguyên bộ vét-júp vuông vắn văn phòng mang cả kính râm cả mạng mặt dù có khi nhầm Coran với Covắc từ ngoài lên thẳng phòng xxxx, rồi lại vẫn kín-như-bưng từ phòng xxxx ra ngoài. Biển số xe gắn máy không phải chịu cảnh phạt ‘úp mặt vào phía sát tường’ còn 4 bánh không cần ờ mấy vỏ hộp cát-tông che đi phần biển số. Tip of a day: che biển số, mà quên che cái tem đăng kiểm góc phải trên kính trước thì khác đếch gì lạy ông con ở bụi này, số xe lù lù ra đấy!!!!!
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, cảnh nhưng đại-gia ‘không chết sa trường, làm trai lại chết trên giường mỹ nhân’ ở Việt ta những khoảng chục năm trở lại đây khó có cơ chuyển từ câu châm ngôn ‘ cơm no ấm cật...’ sang cảnh thực. Tiền bạc ‘tập trung’ thì nhanh, văn hoá sống/dùng tiền phải ‘tích tụ’ khá lâu mới ‘ngộ’. Quanh tách Ca-pu-chi-nô sáng ở Brodard, các đại gia Saigon hoa lệ thẳng tưng : đừng thằng nào ngu cặp với em Việt Trinh, em Hà Kiều Anh; thằng nào dính vô 2 em nay đều xộ khám cả, nhẹ thì chung thân, nặng thì dựa cột. Điểm mặt qua các nạn nhân thì thấy hình như statistics có sai số ở mức không nhiều.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, mấy cuốn nhật ký và những lá thư đã sắp ngả màu, thêm mấy tấm ảnh đen trắng hay nâu chắc không phải chịu cảnh an phận nằm trong góc khuất một xó tủ hay góc ngăn kéo bàn nào đó. Vài cái áo sơ mi đã bạc màu, đôi găng tay len giờ chắc chẳng ai đeo sẽ không còn treo ngay ngắn, hay gấp gọn trong ngăn tủ áo mà vô phúc sư tử nhà lỡ tay dọn, nghĩ là đồ cũ đem đi lau nhà hay thanh lý cho bà con vùng lũ thế nào cũng ăn mấy cái bạt tai lệch ít nhất 45o với warning messege ‘ở cái nhà này muốn làm gì phải nói trước với tôi một tiếng’.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, sẽ không có nhiều những đêm không uống cà phê mà trằn trọc không sao ngủ được. Có gì đâu, ngày hôm trước vô tình biết người-cũ hoặc đang khó khăn, hoặc có chuyện buồn. Tiếng thở dài sẽ ít đi một phần ba mỗi khi tư lự. Có duyên nhưng không có phận, chắc là kiếp trước chưa trọn-đường-tu, hay ăn-vụng-oản-chùa !!!!
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, sông Hồng kia chắc không có tháng Bảy lũ cuồn cuộn trôi về, công sức đắp đê đã được dùng vào làm cái gì đó biết đâu còn hoành tráng hơn Vạn lý trường thành? Ghen Hoạn Thư chỉ hại một phần đời Thuý Kiều thôi chứ cái sự ghen của Thuỷ Tinh kia mới dai dẳng, dữ dằn. Bao nhiêu nghìn năm đã qua, bao nhiêu vạn năm vẫn còn lồng lộn đòi giành lại Mỵ Nương? Trong mọi cuộc binh đao, ai là người thiệt nhất nếu không phải dân đen và sỹ-tốt.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, triều Lê lẫy lừng với tuyên ngôn ‘Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn’ đã không có một vết nhơ Lệ-Chi-Viên sáu trăm rồi chưa gột sạch. Giận lão đê-tiện-vua Lê Thái Tông mười cũng nên trách Đại thần Nguyễn Trãi kia gần một, vợ mình sao không giữ mà lại để thiếp vào chầu rồi mang hoạ chu-di-tam-tộc? Kinh Thánh dạy ‘và Thượng đế đã tạo ra đàn bà’, có lẽ hậu thế nên nối thêm đoạn ‘để trừng phạt đàn ông’ cho trọn nghĩa.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, danh xưng ‘Bà chúa thơ Nôm’ đến giờ hẳn vẫn còn khuyết, hay chí ít cũng chưa biết chung cuộc ngã ngũ về ai giữa một nhóm nữ-sỹ-quần-hồng. Đa đoan đến thế là cùng, một đời người mấy lần xuống đò mà đâu nào đã qua được bờ kia, âu cũng là cái số giời đày. Dung tục như Bà là hết đất ‘quân tử muốn chơi thì đóng cọc, xin chớ mân mê nhựa ra tay’ nhưng đã ông PGS, TS nào dám chê Bà là ‘tục-tĩu’. Phận nữ nhi, khẩu khí được như bà có dễ vô số thằng ngộ nhận ta đàn ông không đáng mặt đi sau nâng váy.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, ‘Đoạn trường Tân Thanh’ giờ này hẳn vẫn nằm chết gí ở một góc khuất nào đó trong thư viện xứ Tàu; văn đàn Việt nam trống một góc đáng sợ mang tên ‘Kim Vân Kiều Truyện’ với Đại Thi Hào họ Nguyễn tên Du. Thú sưu tập các bản Kiều cổ, in trên giấy dó nhẹ bẫng có thêm hình minh hoạ vẽ tay của các Mastre Cao đẳng mỹ thuật Đông Dương hẳn không còn lý do tồn tại. Chục năm lại đây các Luxury brands của Tây mới nghĩ ra trò Limited editions chứ các cụ nhà mình từ đầu thế kỷ 20 đã biết applied trong việc in các ấn bản Kiều special: giấy đặc biệt, minh hoạ đặc biệt, chữ ký tươi của dịch giả trên một số hình như không quá hai mươi ấn bản. Kẻ hậu sinh này trộm nghĩ, chắc cụ Du xưa cũng có tí-ti dở dang lovesick chứ cụ cũng thong dong tối rượu sâm-banh sáng sữa bò tráng miệng chầu tom-chát chắc chả đào đâu ra cảm hứng để mà ngồi Việt-hoá ‘Đoạn Trường Tân Thanh’ thành ‘Kiều-thuần-chất-Việt’ !
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, tân nhạc Việt nam nửa đầu thế kỷ 20 thiếu hẳn một chương ‘nhạc tiền chiến’ đa phần buồn mang mác, ca từ đẹp dịu dàng sáu bảy chục năm sau vẫn hớp hồn không biết bao người. VTV3 chắc phải vắt óc nghĩ ra mục mới thay cho ‘Những bài hát còn xanh’ hay ‘Ký ức thời gian’, Bông Mai chắc sẽ vẫn chung thân là ca sỹ chứ không hẳn rẽ ngang sang làm biên tập. Danh sách các nhạc sỹ tài danh vắng một nhạc-sỹ-đa-tình Đoàn Chuẩn hào hoa với giai thoại từ Hải Phòng, con trai hãng nước mắm Vạn Vân, một mình một xe mui trần (cả Việt nam chỉ có 2 chiếc, ông, và... vua Bảo Đại) gửi tiền cho một tiệm bán hoa ở Sài gòn đặt mua hoa trước cả năm, hàng ngày mang hoa đến tặng nàng ca sỹ M.L. Văn Cao chắc ko thể xuất thần ‘em cạn lời cho anh dứt nhạc; biệt ly đôi phách ngó đàn tranh; một đêm đàn lạnh trên sông Huế ; ôi nhớ nhung hoài vạt áo xanh’. Thái Thanh cũng chẳng có cơ duyên ca ‘em tan trường về, đường mưa nho nhỏ’ của Ngày-xưa-Hoàng-thị. Hình như chính sự dở dang ấy lại là cơ duyên của nhiều cái bắt đầu. Còn ai đấy nói người Hải phòng ăn sóng nói gió, sống thô lắm là mới hiểu không quá 1/3 về người Hải-tần-Phòng-thuỷ; bao tên tuổi lớn trong giới văn-sỹ originated từ thành phố Cảng này!
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, suy nghĩ theo tư duy logical sẽ chết khô vì chẳng bao giờ hiểu được ý thơ ‘em bảo anh đi đi, sao anh không đứng lại. Em bảo anh đừng đợi, sao anh vội về ngay’. Bao dân chuyên toán tin đã bó tay trước mật mã tình yêu để mãi sau, khi sự-đã-rồi mới ‘à, vậy ra’ nghiêng phần tiếc nuối. ‘Thế là muộn em không còn đợi nữa, chim sẻ buồn vỗ cánh bay về núi bên kia’.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, Luật Hôn nhân và gia đình năm 2000 chắc sẽ không cần có Chương X. Toà án nhân dân cấp Quận, Huyện giảm biên chế ít nhất mỗi nơi một thẩm phán toà Dân sự chuyên xử ly hôn. Ban hoà giải của Hội phụ nữ cấp Phường quanh năm thất nghiệp. Báo Phụ nữ Việt nam, Thanh niên cuối tuần, Tiền phong Chủ nhật mỗi số sẽ trống ¼ trang báo ; chị Thanh Tâm, anh Bồ Câu sẽ hoặc lãng-đãng-làm-thơ-tình, hoặc mi nhau qua Y !M hay Skype vì hết đất quân-sư-tình-cảm.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, lượng rượu mạnh tiêu thụ vào tối muộn những ngày cuối tuần giảm đi đáng kể- sau mỗi cuộc chia tay là đàn ông con trai thường hay tìm đến nàng-say độc ẩm kiểu Tửu-phá-thành-sầu. Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, phụ nữ con gái tóc sẽ đa phần dài ít nhất ngang lưng – không hiểu sao mẫu số chung sau mỗi cuộc tình tan là con gái/thiếu phụ/đàn bà lại cứ mang món tóc của mình ra mấy cửa hàng/hiệu/viện tóc cả thành danh lẫn vô danh mà hành hạ : nhẹ là bấm đuôi ngắn bớt đi, nặng là xuống hẳn mái tóc từ dài thành con-trai-siêu-ngắn. Ngắn thôi nhé, đừng xuống hẳn rồi tục huyền, sống đời thực mới khó chứ nương mình chốn tu hành có lúc nào em thở dài, mắt bối rối nhìn sang hướng khác khi gặp lại cố nhân ?
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, bác sỹ trực khoa cấp cứu bệnh viện tuyến tỉnh, hay A9 Bạch Mai sẽ giảm đi ít nhất 10% công việc; Sendusen không cần phải có đơn thuốc chỉ định của bác sỹ Nhà thuốc mới được bán theo toa. Cầu Thăng Long, hay Chương Dương nửa đêm về khuya ko có những kẻ thất tình lấy hết cam đảm nhắm mắt định nhảy xuống xuôi dòng sông Cái mà rồi thì ... tong tong tỏng (please refer to film Tết Này Ai Đến Xông Nhà scene mít-xờ-tơ Quốc Khánh thất vọng với người tình trong mộng).
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, ngành kinh doanh đầu tiên của Việt nam nộp đơn phá sản trước khi hội nhập Đúp lờ vê tê ô là doanh nhà nghỉ với mini-khách sạn. Khẩu trang và kính râm to sụ che kín ½ khuôn mặt sẽ được trả lại theo đúng công năng sử dụng là năng bụi và che nắng ở ngoài trời chứ không có cảnh nàng vẫn nguyên bộ vét-júp vuông vắn văn phòng mang cả kính râm cả mạng mặt dù có khi nhầm Coran với Covắc từ ngoài lên thẳng phòng xxxx, rồi lại vẫn kín-như-bưng từ phòng xxxx ra ngoài. Biển số xe gắn máy không phải chịu cảnh phạt ‘úp mặt vào phía sát tường’ còn 4 bánh không cần ờ mấy vỏ hộp cát-tông che đi phần biển số. Tip of a day: che biển số, mà quên che cái tem đăng kiểm góc phải trên kính trước thì khác đếch gì lạy ông con ở bụi này, số xe lù lù ra đấy!!!!!
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, cảnh nhưng đại-gia ‘không chết sa trường, làm trai lại chết trên giường mỹ nhân’ ở Việt ta những khoảng chục năm trở lại đây khó có cơ chuyển từ câu châm ngôn ‘ cơm no ấm cật...’ sang cảnh thực. Tiền bạc ‘tập trung’ thì nhanh, văn hoá sống/dùng tiền phải ‘tích tụ’ khá lâu mới ‘ngộ’. Quanh tách Ca-pu-chi-nô sáng ở Brodard, các đại gia Saigon hoa lệ thẳng tưng : đừng thằng nào ngu cặp với em Việt Trinh, em Hà Kiều Anh; thằng nào dính vô 2 em nay đều xộ khám cả, nhẹ thì chung thân, nặng thì dựa cột. Điểm mặt qua các nạn nhân thì thấy hình như statistics có sai số ở mức không nhiều.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, mấy cuốn nhật ký và những lá thư đã sắp ngả màu, thêm mấy tấm ảnh đen trắng hay nâu chắc không phải chịu cảnh an phận nằm trong góc khuất một xó tủ hay góc ngăn kéo bàn nào đó. Vài cái áo sơ mi đã bạc màu, đôi găng tay len giờ chắc chẳng ai đeo sẽ không còn treo ngay ngắn, hay gấp gọn trong ngăn tủ áo mà vô phúc sư tử nhà lỡ tay dọn, nghĩ là đồ cũ đem đi lau nhà hay thanh lý cho bà con vùng lũ thế nào cũng ăn mấy cái bạt tai lệch ít nhất 45o với warning messege ‘ở cái nhà này muốn làm gì phải nói trước với tôi một tiếng’.
• Nếu tất cả mọi cuộc tình kết thúc đều có hậu, sẽ không có nhiều những đêm không uống cà phê mà trằn trọc không sao ngủ được. Có gì đâu, ngày hôm trước vô tình biết người-cũ hoặc đang khó khăn, hoặc có chuyện buồn. Tiếng thở dài sẽ ít đi một phần ba mỗi khi tư lự. Có duyên nhưng không có phận, chắc là kiếp trước chưa trọn-đường-tu, hay ăn-vụng-oản-chùa !!!!
No comments:
Post a Comment