Wednesday, October 22, 2008

Cuộc sống và tham vọng

Cuộc sống, tham vọng, mục đích, lí tưởng... chúng dày vò, tra tấn tâm tưởng con người hết đêm rồi lại ngày.

Andre

Đó là một điều khó chịu chăng?

Đúng, nó làm con người ta bứt rứt.

Tại sao không gạt bỏ nó đi?

Có những cái là không thể và đây là một ví dụ.


Sống khó chịu vậy thì làm sao mà sống?

Khó chịu cũng phải sống bởi người ta sống được một phần là nhờ cái khó chịu đó. Tham vọng, mục đích gián tiếp duy trì cuộc sống chúng ta.

Tham vọng có tốt không?

Không biết nữa, nhưng có lẽ tốt, bởi đối với rất nhiều người nó là mục đích sống, là lí tưởng.

Có khi nào nó ở trường hợp ngược lại?

Có thể. Mọi người đều có mục đích sống và cố gắng đạt được nhưng khi thất bại họ cảm thấy bí bách, thất vọng, chán trường và có thể tìm đến cái chết.

Chết "dễ" vậy sao?

Không, bản năng sống không cho họ làm điều đó. Nó sẽ "bắt" họ sống để nhận ra rằng cuộc sống không hề đơn giản, con người luôn cần phải có sự cố gắng.

Vậy tại sao vẫn có nhiều người tự vẫn?

Những cá thể không theo được vòng xoay cuộc sống sẽ bị tự động đào thải.

Cũng có người tự vẫn chỉ vì cho rằng cuộc sống nhạt nhẽo?

Đúng, nhưng chỉ với những người không mục đích sống, không lí tưởng và là những con người "ích kỷ".

Nói vậy liệu có nặng lời khi con người tự có quyền quyết định mình sống hay chết?

Không, khi bản năng sống không còn cố gắng cũng chỉ vậy thôi.

Một ví dụ cụ thể về những con người như vậy?

Người trẻ có quá đầy đủ về vậy chất, không còn động lực phấn đấu ắt tự sinh suy nghĩ cuộc sống đơn giản, nhàm chán hay sống "chỉ thế thôi ư?"

Có giải pháp nào không?

Có đấy, bắt chúng đi làm lúc đó mới hết thời gian nghĩ linh tinh. Lao động cũng là một cách con người ta thấm thêm về cuộc sống.

Nhưng cũng có một số trường hợp không như nêu ở trên?

Đúng! Họ bị đuối cảm giác không hoà nhịp được với vòng xoáy của xã hội đặc biệt ở những nơi cuộc sống ở "cường độ cao".

Phải làm gì với những con người đó?

Nên chấn chỉnh về cái tôi mà bản thân đánh giá chưa đúng mức.

Nhưng cái khó ở chỗ, họ quẫn trí lên thì chết với sống cũng như nhau cả thôi?

Nên xem lại nền tàng nhận thức và môi trường sống của họ.

Còn với một số trường hợp muốn chết khác?

Tâm lí thần kinh không ổn định, nên đi gặp bác sĩ. Những người này thường không tính bởi tính chất bệnh lý.

Nhưng có những người bị sức ép quá lớn thì sao?

Cái gì cũng có mức độ. Con người cũng vậy nhưng quan trọng là độ lớn khác nhau của các mức độ tạo ra từ nhận thức như thế nào.

Ví dụ cụ thể về "mức độ"?

Có những người "quyên sinh" vì... trượt đại học. Chỉ là va vấp có tí gợn đầu đời mà còn không chịu được thì nếu sống tiếp sẽ còn tự tử nhiều lần nữa.

Nghĩ thế nào về tự tử?

Thường là rũ bỏ trách nhiệm hay cái tôi đi cao quá mức cho phép.

Những con người nghĩ cuộc sống đơn giản là như thế nào?

Sống chỉ để là sống bởi đã được sinh ra trên đời.

Vô trách nhiệm quá chăng?

Đúng. Được sinh ra và sống là may mắn lớn nhất của mỗi con người vậy nên có tí trách nhiệm với cuộc sống một chút: thứ nhất là tốt cho bản thân, thứ hai là cho gia đình và xã hội.

Vậy cuộc sống con người ta cần nhất điều gì?

Ngoài yếu tố căn bản duy trì sự sống thì mục đích, lí tưởng, tham vọng là những điều con người ta nên cần.

Tại sao nói tham vọng rất cần cho cuộc sống?

Nó trực tiếp gây nhiều tương tác cho xã hội và giúp con người phát triển.

Có thể cụ thể hơn?

Hãy nhìn xung quanh và tự hỏi bao nhiêu thứ đang được tạo ra tham vọng.

Nhưng tham vọng lớn quá sẽ có tiêu cực?

Cái gì cũng có mặt phải và mặt trái, nhưng tiêu cực là sự sống thì con người phải học cách chấp nhận vì bản năng sống. Phải có tham vọng con người mới có động lực và tiến bộ.

Monday, October 20, 2008

Ông xã xưa và nay

Ngày xưa khi đi ăn phở, thấy em ăn cay anh dịu dàng bảo “Sao em ăn cay thế!”, nay thì, “Ăn cay chỉ tổ phỏng mồm chứ ích lợi gì”... Ngày xưa, anh là người nghiêm nghị, ít cười đùa, nay anh có thể đứng giữa nhà tay tung chưởng, miệng xuỳ xuỳ để con cười.

Chồng yêu quý của em ơi,

Anh có công nhận rằng thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ không? Không biết anh thế nào chứ riêng em thì em cảm nhận điều này rất sâu sắc, thật sự sâu sắc anh ạ.

Phải công nhận rằng thời gian có sức công phá cực lớn, nó đã biến em từ một thiếu nữ xinh tươi phơi phới thành một mụ đàn bà khó tính, chiều đi làm về mặt cau mày có nghĩ trong đầu xem hôm nay cho bố con nó ăn cái gì, ngồi trên xe mặc cả từng nghìn đồng lẻ, hậm hực vô cùng khi người ta cân hàng không tươi cho mình (chứ không phải là cân thiếu đâu nhé!). Em - một cô gái vô tư thành một người chuyên nhăn nhó, soi mói mọi ngóc ngách trong gia đình. Em - một cô gái gon gàng thành một mụ sề lôi thôi, đầu óc tóc tai bù xù. Em - một cô gái ăn nói nhẹ nhàng đi vào lòng người thành một người chuyên trừng mắt, quát nạt mọi người…

Nhưng anh ạ, em nghĩ những thay đổi trên tuy có xấu về mặt hình thức song về mặt bản chất thì là tốt đẹp. Em có cau mày thì cũng chỉ là để tính toán cho bố con anh ăn uống sao cho khoa học và ngon miệng, em có nhăn nhó soi mói cũng là để nhà mình sạch sẽ gọn gàng hơn thôi. Mà em có thành mẹ sề cũng là do hoàn thành thiên chức cao quý sinh quý tử cho anh. Còn nữa, em có quát nạt thì cũng chỉ là muốn xả stress một chút, một chút thôi mà (cuộc sống này quá nhiều stress, anh biết rồi đấy).

Còn có những cái thay đổi lạ lắm, anh có biết không. Để em ví dụ cho anh thấy nhé, ngày xưa khi đi ăn phở với nhau, thấy em ăn cay, anh dịu dàng bảo em “ Sao em ăn cay thế!?”, nay thì, “ăn cay chỉ tổ phỏng mồm chứ ích lợi gì”. Xưa thì anh vắt chanh vào bát phở cho em, nay thì em phải chuyển cho anh bát phở đã đầy đủ gia vị… Rồi còn nữa, xưa mỗi lần cãi nhau, anh mất mấy ngày làm lành, bật “My love” qua điện thoại cho em nghe, nhận hết lỗi về mình, nay thì khi cãi nhau, anh trừng mắt bảo em: “ Này, anh đã nhịn em rồi đấy mà còn cứ nói nhiều!”. Trời ơi, nhịn người ta mà quát “chung kết” thế à?

Thật sự là có những lúc em thấy mình rơi vào khủng hoảng (chẳng biết nền kinh tế Mỹ bị khủng hoảng có cảm thấy bi đát như hoàn cảnh của em không?), em thấy càng ngày em như chứng khoán mất giá, tụt mãi mà chẳng thấy kéo được lên tí nào.

Nhưng có những thay đổi làm em thấy ngỡ ngàng, anh ạ. Ngày xưa, mới sinh con, hễ nó ị là anh nhìn bãi phân của con với vẻ kinh sợ, nay thì anh biết pha nước rồi rửa cho con rất sạch sẽ. Ngày xưa, khi anh bế con mà nó nghịch quá thì “này em, trả em này”, nay thì anh kiên trì bế con, tìm mọi thứ cho nó chơi rồi nói chuyện với con rất dịu dàng. Ngày xưa, hễ con phải thay áo thì anh phải tìm em bằng được, còn nay, anh biết lau mồ hôi cho con trước khi mặc áo mới cho con. Ngày xưa, anh chỉ là quan sát viên khi em tắm cho con, nay anh có thể cùng em tắm cho con rất pro. Ngày xưa, anh là người nghiêm nghị, ít cười đùa, nay anh có thể đứng giữa nhà tay tung chưởng, miệng xùy xùy để con cười. Ngày xưa, ngày nay…..

Ừ thì trái đất vẫn quay mà, nên mọi thứ vẫn phải đổi thay, anh nhỉ.

Phu Cuong

Em mà lẳng lơ, ối kẻ ngoại tình!

Đêm, hơi thở đang đều đều, cơ thể đang lều phều trôi vào giấc mộng. Chợt có tiếng rung rung khều khều từ cái điện thoại. Hé một mắt nhìn vào màn hình, là số của một Giai đã có vợ.

Giai đang ngồi ở quán rượu, sau hai vòng lần tìm danh bạ, cuối cùng thì em được chọn là người để Giai “làm phiền”. Chỉ đơn giản là Giai đang buồn quá, ở nơi công tác mới Giai không có bạn bè, dời cơ quan thì không biết phải đi đâu, làm gì ngoài việc chui về khách sạn nằm xem tivi. Tự nhiên Giai muốn được chuyện vãn với một ai đó biết lắng nghe, và thế, Giai gọi cho em.

“Tại sao anh lại gọi cho em thay vì gọi cho chị?”, em hỏi. Giai im lặng. Người cất tiếng lại là em: “Có thể là anh cần người chia sẻ lúc này, nhưng không thể vì em biết cách lắng nghe và chia sẻ mà em sẽ vui vẻ nằm đây lắng nghe anh. Bởi rõ ràng một thực tế rằng em chẳng thể lắng nghe anh mãi được, đúng không? Người làm được điều ấy chỉ có thể là chị. Vợ chồng là phải tin yêu và chia sẻ với nhau chứ? Những lúc như thế này, anh nên nhớ đến chị, nên gọi cho chị, đó là điều đúng đắn nhất anh nên làm. Em ngủ tiếp đây!”.

Và em cúp máy, đầu trống rỗng. Giai có vợ mỗi khi buồn, họ thường có xu hướng tìm đến một cô gái khác để cậy nhờ sự chia sẻ như thế sao? Nếu em là một đứa lẳng lơ, hoặc giả là em thể hiện hết tâm huyết nhiệt tình ra để sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với Giai ấy, thì liệu còn có lần chia sẻ kế tiếp không? Liệu rồi mọi việc sẽ đi đến đâu nếu em không biết cách tiết chế bản năng của Giai ấy?

Một Giai có vợ khác, trước kia cũng có chút tình cảm gọi là với em. “Gọi là” thôi bởi nếu đã thực sự sâu sắc thì Giai ấy đã không cưới vợ khi chưa thực sự làm điều gì xứng đáng để chinh phục em. Ấy thế nhưng sau khi cưới, Giai ấy lại nói với em rằng đó là sai lầm lớn nhất trong đời Giai. Rằng thì mà là Giai ước gì thời gian sẽ quay trở lại. Rằng nếu em cho Giai một cơ hội, Giai sẽ đánh đổi tất cả để có em. Một bi kịch sẽ xảy ra với một người phụ nữ khác, chắc chắn thế, và với chính em nữa. Em chưa từng có nghĩ sẽ làm kẻ thứ ba, thế nên em đã dùng kế “Đả thảo kinh Xà” để… dằn mặt Giai thay vì để bi kịch kia xảy ra.

Em gặp một Giai khác trong công việc. Lịch lãm, hào hoa, chừng mực và rất tâm lý là thế mạnh của anh này. Đây không phải là mẫu người đàn ông gây ấn tượng với em cho dù có gặp đi gặp lại nhiều lần đi chăng nữa. Thế rồi chả hiểu sao Giai lại rất hay điện thoại mời em đi ăn uống đó đây. Em thấy Giai này cũng không hẳn là “nguy hiểm”, bản thân em cũng muốn cho mình một cơ hội, thế là sau vài lần chối đây đẩy, em đồng ý đi café. Cảnh “Giai đơn Gái chiếc” nên dễ đồng cảm, một lần đã hẹn được thì ắt chả có lý do gì mà không có thêm lần thứ hai, thứ ba. Lâu dần, Giai và em trở nên khá thân thiết, thân thiết có chừng mực hẳn hỏi. Một hôm, vừa tan sở, Giai lôi em vào quán Café Trung Nguyên nằm nghiêng bên góc phố. Sau một hồi rào trước đón sau, Giai trần tình về những bí mật hôn nhân của Giai mà theo Giai thì, ngoài hai vợ chồng nhà Giai ra, em là người thứ ba duy nhất được biết. Giai bảo rằng Giai không hiểu tại sao lại kể cho em nghe những bí mật ấy, Giai thấy em là người sâu sắc và đáng tin cậy, là người nhạy cảm và tinh tế, là người biết chia sẻ…nếu Giai không kể ra với em thì chắc chắn đầu Giai sẽ vỡ tung ra có ngày.

Em không tin nổi Giai là người đã có vợ, lại càng không tài nào tưởng tượng nổi một người đàn ông đã có vợ con mà vẫn ngào ngạt như thế. Mùi vị phong trần của Giai đã che lấp hết những giác quan nhận diện của một đứa luôn thận trọng và tỉnh táo như em. Em thấy bực một tí vì Giai đã không trung thực ngay từ đầu. Xong, xét cho cùng, nếu không tin tưởng em thì Giai đã không kể cho em nghe chuyện “thâm cung tình sử” của Giai như thế. Em đã giúp Giai tìm ra những phương án tối ưu nhất để cải thiện mối quan hệ của vợ chồng nhà ấy. Điều đó khiến Giai rất tôn trọng và vị nể em. Em đã cầu mong mọi điều an lành sẽ đến với vợ chồng nhà Giai và mong sao họ sớm được đoàn tụ.

Nhưng rồi một ngày kia, em tận mắt chứng kiến Giai hẹn hò với một em gái khác. Tự dưng em giận thay cho vợ Giai. Em lờ mờ hiểu ra bản chất của Giai và nhận định rõ hơn nguyên nhân mối rạn vỡ trong hôn nhân của họ. Em chợt rùng mình, nếu em là đứa lẳng lơ, thì Giai sẽ “xử” em như thế nào nhỉ? Từ khi bị lộ tẩy, Giai xấu hổ. Giai chả dám liên lạc với em. Giai lặn luôn với cô tình nhân nọ. Em càng giận Giai bao nhiêu thì lại càng thương vợ con Giai bấy nhiêu…

“Giá như ngày trước em đồng ý thì bây giờ có phải chúng ta đang rất hạnh phúc không?”, choáng váng cả đầu óc khi em nhận được tin nhắn trắng trợn như thế từ một Giai có vợ khác. Giai còn email kể cho em nghe về cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Giai, đồng thời không quên “thả mồi” bằng một câu hết sức đong đưa rằng: “Hạnh phúc của anh sẽ trọn vẹn hơn nếu có em…”. Thật là tham lam vô lối. Tự dưng em thấy mình may mắn vì đã không chui vào “cái thứ hạnh phúc” của Giai. Hẳn nhiên Giai đã “xơi tái” em rồi nếu em là một đứa thực dụng kèm chút lẳng lơ.

Một Giai chưa vợ nhưng đã có người yêu thì lại “cưa” em kiểu khác. Giai công khai lượn lờ tán tỉnh em trước bàn dân thiên hạ, chỉ trừ có người yêu của Giai là không hay biết gì, (cực thế đấy, khi đã chân thành say đắm yêu một ai đó, người phụ nữ thường có xu hướng tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông mà họ yêu). Ngay từ biểu hiện đầu tiên của Giai em đã nhận dạng Giai thuộc tuýp “oánh nhanh thắng gọn”. Quy trình của kiểu Giai này sẽ gồm: Làm quen - tặng hoa, quà - mời đi ăn uống - hẹn hò ở những nơi lãng mạn - yêu. Kiểu tình yêu này chắc chắn kết thúc trên một chiếc giường trong khách sạn hoặc nhà nghỉ nào đó. Giai thấy em khó “nhằn” nên sau một thời gian đong đưa mà chẳng xơ múi được gì, Giai lặn không sủi tăm.

Lại có cái kiểu ngoại tình mà người ta gọi là “ngoại tình tư tưởng”. Nghĩa là chỉ “yêu” trong tâm tưởng. Kiểu ngoại tình này rất nguy hiểm bởi nếu như người mang căn bệnh này không sớm tự chữa trị thì nguy cơ nát tan một tổ ấm là điều khó tránh khỏi. Vì là họ “ngoại tình tư tưởng” với em nên em không thể biết đích xác căn nguyên mà ngăn chặn.

Đấy, em kể sơ sơ như vậy thôi cũng đủ thấy rằng nếu em mà lẳng lơ, lả lơi, đong đưa, thực dụng thì chả ối kẻ ngoại tình. Nhưng em không lẳng lơ, nên cũng có ối kẻ không được ngoại tình. Và vì không được ngoại tình nên họ mới truyền tai nhau rằng hãy tránh xa em ra. Chả thế mà có người đã điểm thẳng vào mặt em mà rằng: “Người như em thì chả có thằng điên nào nó thèm yêu cả! Nhưng bất cứ thằng đàn ông thông minh nào cũng muốn cưới em làm vợ!”. Giai cứ vui tính, không yêu thì cưới thế quái nào được?

Tỷ lệ ngoại tình đang càng ngày càng gia tăng và phát triển đa dạng dưới nhiều hình thức cực kỳ tinh vi. Nguyên nhân chính là vì đâu? Phải chăng là do sự bình đẳng giới đã gần đạt đến mức cân bằng nên dân tình coi chuyện “chung đụng” chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ, kiểu “anh có lòng thì tôi kiếm bát nước chấm, chúng ta cùng oánh chén”? Thiển nghĩ: Người đàn ông chân chính sẽ không đi tìm cơ hội ngoại tình. Người phụ nữ đoan trang sẽ không tạo ra cơ hội ngoại tình. Người đàn ông chân chính thời nay đâu hết rồi? Người phụ nữ đoan trang thời nay có còn nhiều không?

Em có một nguyên tắc bất di bất dịch là không bao giờ dính líu tình cảm với những người đàn ông đã có “chủ”. Đấy là một cách tôn trọng bạn cùng giới với mình. Em cũng là con gái, là phụ nữ, không đời nào em lại đi “tiếp tay” cho đàn ông để họ phản bội lại một người phụ nữ khác, đem đau khổ đến cho người phụ nữ ấy. Em làm thế là cũng mong rằng sau này, chả có cô gái nào dám tòm tem với chồng em cả. Hoặc giả chồng em có muốn tòm tem thì cô ấy cũng sẽ có động thái nghiêm chỉnh giúp chồng em tỉnh cơn mộng lành!

Ô Mai Già