Tuesday, May 1, 2007

Trong thế giới sách dạy làm người thành công

Có những lúc trong cuộc sống bản cảm thấy mất phương hướng. Bạn cần ai đó bên cạnh yêu thương bạn và khuyên bạn cách giải quyết những rắc rối cuộc đời. Bạn nhớ lại lời khuyên khuyết danh từng đọc ở đâu đấy: Hãy đến với sách.

“Một cuốn sách thay cho một ngày cuối tuần buồn bã, không biết làm gì. Ít ra cũng bổ ích hơn nửa két bia và mười hai điếu thuốc”.

Quả thực, có những lúc cà phê, thuốc lá, những vại bia hay hàng tá những cuộc hẹn vô bổ tất cả đôi khi chỉ để lại cho bạn cảm giác trống vắng. Phút nhìn lại chính mình, bạn cần một ai đó dáng tin cậy, đồng cảm trong im lặng nhưng kiên trì dẫn dắt bạn đến vùng sáng cuối đường hầm. Và sách luôn là người bạn đường trung thành luôn biết lắng nghe và thấu hiểu nỗi niềm của những kẻ muốn học làm người.

Sách làm sao để… có còn giúp ích cho tôi?

Thời thế thay đổi. Cuộc sống nay khác xưa rất nhiều. Câu hỏi đặt ra là những cuốn sách từng giúp bố mẹ của bạn hoàn thiện bản thân mình có còn giúp ích gì cho bạn hay không? Một lần, ngẩn ngơ giữa hiệu sách. Giữa một rừng cơ man những cuốn khuyên bạn cách sống sao cho để trở thành kẻ thành công nhất giữa đám đông. Tự nhiên bạn cảm thấy choáng váng khi xung quanh mình có hàng chục cái loa phóng thanh: Làm sao để vượt qua thành kiến? Làm sao để tiêu tiền khéo nhất? Những điều phải làm để đánh bại mọi đối thủ trên thương trường lẫn tình trường? Làm sao để khéo chiều lòng sếp… Điếc tai và chói mắt.

“Tôi không cần làm tỉ phú và biết rằng mình sẽ không bao giờ trở thành tỉ phú. Đừng nhồi nhét cho tôi cách làm giàu nhanh chóng chỉ qua một đêm. Tôi nghi ngờ về trình độ cũng như vốn sống của tác giả những cuốn kim chỉ nam đường đến thành công. Những cái tên rất kêu nhưng lạ hoắc. Nếu tin họ, l00% tôi có cảm giác mình giống người muốn ném đóa hồng khô xuống vực sâu và chờ đợi một tiếng vang”.

Bạn bực mình độc thoại.

Xin đừng tự trách mình nếu bạn là người quá duy lý. Những cũng chẳng cần hối tiếc gì nếu lỡ ngây thơ tin theo chiêu Quảng cáo của các nhà xuất bản. Thực tế đúng như những gì bạn chứng kiến trong hiệu sách. Có những người đi qua gian sách dạy học làm người. Một số hờ hững, một số ném những cái nhìn giễu cợt pha chút khinh bỉ. Nhưng vẫn có những đôi mắt mở to chăm chú như muốn nuốt từng chữ vào đầu Bạn thuộc loại nào?

Tôi tin rằng thái độ của bạn tùy thuộc vào chính bạn chứ không phải ai khác. Đó là sự lựa chọn của riêng bạn. Bạn cảm thấy thiếu diều gì thì tự khắc sẽ biết tìm cái bổ sung thỏa đáng. Không ai có thể chê trách bạn về điều đó.

Tôi lớn lên và cần phải thực tế hơn

Hôm nay, tôi nối vào đám đông những người đi vào hiệu sách. Một cô bé đang say sưa với Hạt giống tâm hồn. Cách đó không xa, một cậu trai với những lông măng lơ thơ trên quai má nhíu mày tự hỏi Ai lấy miếng phomát của tôi? Trong khi đó, người đàn ông trung niên mặc chiếc quần ka ki cũ kỹ thở dài nhè nhẹ với Phút nhìn lại chính mình. Tôi không chắc tất cả họ sẽ mang những cuốn sách của mình đến quầy tính tiền hay không. Nhưng khi quan sát, tôi dường như cảm nhận chút gì đó trân trọng trong cái cách họ cầm chúng trên tay.

Có thể cô bé kia là chính tôi của những năm trước. Thuở say sưa với những Đắc nhân tâm của Dale Carnegie hay Tâm hồn cao thượng của Edmon de Amicis. Thời tôi lén cắn me, gặm bánh mì trong lớp học. Trong trẻo, lung linh. Cuộc sống bình thường bên cạnh những phép nhiệm mầu. Thật trùng hợp, đó cũng từng là hai cuốn sách gối đầu giường của mẹ tôi hồi thiếu nữ. Những mẩu chuyện nhỏ khơi gợi cảm hứng sống đẹp giữa biển trời nhân ái bao la.

Có lẽ người ta lớn lên và cảm thấy cuộc sống chật hẹp hơn chăng? Tôi không hoàn toàn nghĩ thế nhưng dường như tư duy của tôi có chút xê dịch cùng với thời gian. Từ lãng mạn ngả sang hiện thực, tôi thích cầm nắm cảm giác của chính mình thay vì lim dim hếch mũi sục sạo tìm trong không khí chút "hương thời gian thanh thanh” vào mỗi sáng. Này bạn ơi, tôi hỏi bạn nhé. Đã lâu rồi tôi không còn nhớ kỹ những mẩu chuyện kiểu De Amicis. Tâm hồn tôi đang “xơ hóa" chăng?

Có lẽ không hẳn vậy. Đơn giản tôi thấy tôi cần phải lớn lên. Tôi đâm ra thích những con người của hiện tại, chăm chú nhìn vào họ như những tấm gương phản chiếu. Hồi ký của những người nổi tiếng cùng với những bài học thành đạt cuốn hút tôi. Có thể liệt chúng vào loại sách dạy kỹ năng sống thực tế chăng? Dĩ nhiên, thói hoài nghi thường trực không cho phép tôi tin 100% tất cả những gì mình đọc. Còn bạn thì sao, hồi ký của cựu chủ tịch Tập đoàn Daewoo, phương pháp học tập siêu tốc của tỉ phú Donald Trump có thu hút bạn? Có lần, anh bạn thân làm nghề kinh doanh của tôi giải thích về tủ sách "người thành đạt" của mình: “chà, nhiều lúc sách có tác dụng như doping tinh thần".

Nhiều năm đã qua đi kể từ thời tôi đọc miệt mài và ghi nhớ tên từng nhà văn, nhà khoa học, sáng chế đại tài... trong Gương hy sinh và Gương kiên nhẫn của dịch giả Nguyễn Hiến Lê. Bây giờ, tôi không thể kìm được sự tò mò của mình trước những hình mẫu văn hóa thời đại tiêu thụ kiểu Hollywood. Có thể bạn cũng từng nghe rằng sách của cô đào Teri Hatcher trong Desperate Housewives bán chạy như tôm tươi. Teri viết cuốn sách này để đáp lại lòng mong mỏi của những fan nữ giới thuộc độ tuổi U40 trở lên muốn tìm kiếm bí quyết "hồi xuân" và sống hạnh phúc. Bạn cũng có thể kiếm một cuốn cho mình trên mạng Amazon. Tặng cho mẹ hay chỉ đọc để chiêm nghiệm chuyện người hoặc giả chuẩn bị tâm lý cho mình trong tương lai. Tùy ý!

Một cuốn sách thay cho một ngày cuối tuần buồn bã, không biết làm gì. Ít ra cũng bổ ích hơn nửa két bia và 12 điếu thuốc. Câu chuyện của người khác, tuy ở xa có khi đến nửa vòng trái đất cũng có thể tưới mát mảnh đất cằn khô trong lồng ngực bạn. Cách người ta gượng đứng lên sau những cú ngã hay tự vỗ về mình như lúc con King Kong lên đến tầng cao nhất của tòa tháp trong phim, đôi khi cũng giúp bạn xả stress và khám phá những điều thú vị không ngờ. Biết chuyện thiên hạ, biết chuyện của ta, như thế cũng đủ để làm người chưa nhỉ?

Quỳnh Như
(nguồn: dongtienkhon.com)

No comments: