Monday, September 10, 2007

Rượu Và Nước...

Rượu Và Nước...
Rót nghiêng năm tháng vào ly

Mắt nheo bóng xế tay che nỗi buồn

Rót đầy băng giá cô đơn

Rót thao thức nhớ rót hờn giận quên




Tôi gọi anh là Rượu.
..1/ Rượu
.Còn rượu gì thì tôi chưa bao giờ định nghĩa, anh có thể là thứ Vang nhẹ sóng sánh, sắc vàng nhưng dễ ngấm. Anh cũng có thể là thứ ruợu trắng cay nồng, mỗi khi chui qua miệng thì như đốt cháy cuống họng_Cái thứ men làm người ta chếnh choáng, anh cũng có thể là Sâm panh, dễ uống, dễ say.....Tôi chỉ biết rằng anh giống như rượu_1 chất xúc tác làm tôi lâng lâng.

Anh_người đàn ông mang vẻ fong trần, lãng tử. Dấu vết của thời gian, của những chuyến đi, những sai lầm, vấp váp hằn sâu vào khuôn mặt anh, cá tính anh. Vẻ từng trải ấy khiến tôi mê muội. Anh hình như nhận ra sự ngưỡng mộ của tôi trong từng ánh nhìn. Có lẽ anh đã gặp quá nhiều những cô gái trẻ trung, non nớt và si mê mình, thế nên anh ko chút lúng túng khi đối diện tôi. Hình như anh còn rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình bằng cách thường ngoắc tay gọi tôi: "Cô bé, đi cafe với anh ko?"

Thật lạ là dù tôi ko thích cafe, tôi cũng ko thíck việc rời xa căn fòng yên ấm của mình vào 1 buổi tối muộn, nhưng tôi lại thường ngoan ngoãn ngồi sau xe anh rồi cheo leo trên 1 tầng cao nào đó, ngồi fung fí thời gian của mình bên tách cafe bốc khói để nghe anh kể chuyện. Những câu chuyện về miền đất lạ tôi chưa tới, về những cảm nhận cuộc sống, về bản thân anh...Tôi chăm chú nuốt từng lời anh nói cho đến khi anh ngước mắt cười ha hả: Cô bé, muộn rồi, về thôi...Lần sau lại đi nữa nhé!

Và dù tôi rất ghét 2 từ cô bé, và dù tôi luôn tự nhủ: Sẽ ko có lần tiếp theo nữa đâu....nhưng dường như tôi ko cuỡng lại được sự cuốn hút nơi anh. Nhiều lúc tôi hoang mang vì thấy mình ko khác gì 1 con rối_mặc sức cho anh giật dây. Anh chẳng cần hẹn nhưng tôi vẫn đợi, vẫn ngóng chờ. Để rồi hoặc sẽ vỡ òa niềm vui khi anh đến hoặc day dứt, dằn vặt nếu chuông cửa im lìm. Tôi trở nên luống cuống và tội nghiệp trước người đàn ông ấy, chỉ cần anh gọi là tôi sẽ đến, chỉ cần 1 sms của anh là tôi sẵn sàng theo anh rong ruổi khắp các nẻo đường bụi mù, những vách đá cheo leo hay cánh rừng ngạt nắng......

Rượu hiểu tôi, tôi ko hiểu vì sao ruợu lại có thể đọc to mọi ý nghĩ trong đầu tôi khi nó vừa mới hình thành. Đôi khi tôi thắc mắc: Có fải cơ thể tôi làm bằng phalê hay ko mà chỉ cần tôi mới chấp chới 1 ý nghĩ nào đó thì Rượu đã nắm bắt được. Vì thế ko có gì ngạc nhiên khi Rượu luôn biết tôi muốn gì để chiều theo tôi, để đón ý tôi. Vì thế đi với Rượu tôi luôn thấy thú vị vì những bất ngờ anh dành cho tôi...

Bên anh, tôi say sưa theo những khám fá, tôi say anh như người ta say rượu. Tôi điên lên nếu vài ngày anh ko liên lạc và rồi tưởng tượng ra đủ mọi chuyện: Anh đang ở cạnh 1 cô gái khác, anh đang dẫn cô ấy đi trên những con đường anh vẫn đưa tôi đi, vẫn quán cafe quen và những câu chuyện từng kể với tôi....Để rồi đau khổ, nghi ngờ với những gì tôi nghĩ ra... Anh luôn làm tôi fát điên vì những câu hỏi hóc búa, vì cái cách anh nửa từ chối, nửa chấp nhận tôi, vì cái cách anh làm tôi nhung nhớ, mong mỏi. Vì cả cái cánh anh khiến tôi ghen tuông, dằn vặt.....

Anh vẫn cười đầy kiêu ngạo: Cô bé dễ thương, em thật ngốc!

Phải, tôi thật ngốc khi thích anh. Khi cứ mê mê ảo ảo lao theo những trò đùa của anh. Có lẽ anh thích thú với việc có 1 cô bé ngoan ngoãn theo những ý nghĩ bất chợt của mình, anh thích thú vì lại có 1 cô gái bị anh điều khiển. Tôi biết anh có rất nhiều những mối quan hệ lỏng lẻo như với tôi, đi chơi với họ như đi cùng tôi_Và đương nhiên anh sẽ chẳng làm điều gì quá đà cả. Anh luôn biết fải dừng ở đâu và dừng như thế nào. Thành ra có lẽ họ cũng như tôi_nghĩa là biết anh đa tình đấy, nhưng chẳng ai có thể nói gì cả. Vì cuối cùng thì anh chưa hề nói yêu ai, cũng ko là của riêng ai......

2/ Nước Lọc:

.......Anh ko có men làm tôi ngất ngư chao đảo như Rượu. Nhưng anh như nước_thanh lọc mọi nỗi buồn, mọi độc tố trong suy nghĩ của tôi. Quen anh, cuộc sống của tôi là những ngày yên ả. Với Rượu, tôi luôn đau đầu bởi cơn nắng chói chang, còn bên Nước ngày của tôi còn có những cơn mưa dịu dàng ướt áo, còn có những cầu vồng rực rỡ 7 sắc. Nước ko cần fải hiểu tôi 1 cách thái quá đến mức đọc được từng ý nghĩ trong đầu tôi. Có lẽ như vậy lại hay, tôi giữ lại cho mình những góc nhỏ rất riêng, những góc khuất với bao bí mật (Cả bí mật về Rượu nữa)....Nước ko nhiều bất ngờ và thú vị như Rượu, nhưng anh làm tôi thấy thỏai mái và dễ chịu. Anh ko gây ấn tượng cho tôi về hình ảnh 1 "Bạch Mã hoàng tử" như trong giấc mơ, nhưng lại cho tôi 1 cảm giác vô cùng tin cậy, ấm áp, an tòan.

Nước ko rủ tôi đi cafe vào những giờ mà "ko thích hợp để người ta trầm ngâm", mọi thứ với anh là tùy hứng. Bất kể lúc nào anh cũng có thể tới đón tôi và ko cần tôi fải cầu kỳ như 1 công chúa mà vô tư hồn nhiên bên anh với những thứ trang fục ko giống ai. (Có lẽ khi đó cả trăm đôi mắt đổ dồn vào nhìn 1 "cây bút thép" ăn mặc chỉnh tề đi bên cạnh 1" quả bóng tròn" sặc sỡ). Anh ko bận tâm nhiều nếu tôi có không hòan hảo và ko đòi hỏi tôi fải hoàn mỹ....Anh sẽ đến, ko cần hẹn và nếu hẹn thì chẳng khi nào sai giờ. Cái cách anh bảo vệ cho tôi khỏi tổn thương, cái cách anh chiều chuộng và nhịn nhường tính khí trẻ con thất thường của tôi khiến tôi cảm động....Hình như anh sinh ra để xoa dịu những gai góc trong tôi.....

Anh làm tôi vui, theo cách của riêng anh. Những mail mà đôi khi anh thú nhận "Fải nặn chữ mà viết", sms, và cả những tối anh vội vàng về nhà để online vì "có em đợi" khiến tôi thấy mình như được bao bọc bởi yêu thương, che chở. Nước càng yêu chiều bao nhiêu thì tôi lại càng "hành hạ" anh bấy nhiêu bởi những sở thích hay yêu cầu kỳ quặc của mình...Anh gần như đã quen với "Chu kỳ" thay đổi của tôi mỗi ngày, anh cũng quen dần với sự giận dỗi vu vơ ko cần đến lý do nào của tôi, anh cũng ko còn thắc mắc vì sao tôi nhiêu khê đến thế. Tôi tự hỏi: Có ai chịu đựng nổi không khi có 1 con bé cứ luôn ra rả bên tai: Anh chỉ được đi 2h30p thôi đấy, anh ko hút thuốc nữa nhé, anh ngủ sớm đi.... Thi thoảng anh trêu: Có lẽ vì sức chịu đựng của anh giỏi quá nên dần dần cũng cảm hóa được cái tính đành hanh của cô bé bướng bỉnh....

Nước ko cho tôi những khám fá lạ kỳ. Nhưng mỗi câu nói của anh, mỗi hành động của anh tôi đều cảm nhận được sự thông minh và chia sẻ...Tôi ko còn thấy mình buồn hay fải đợi chờ ai đó nữa. Niềm vui với tôi giờ đây là mỗi tối trở về bên cái PC để trò chuyện cùng Nước, để anh lau nỗi buồn trên mắt tôi bằng những câu chuyện cười hay vài lời fa trò rất trẻ con...Anh ko cho tôi những câu trả lời hoàn hảo, nhưng anh cho tôi những thứ tôi cần.

......Nước như 1 liều thuốc chảy ngầm trong mạch máu tôi. Vết thương nhức nhối ngày nào giờ cũng thành liền sẹo. Tôi dần dần quên đi những buồn vui Quá khứ.....Nước ko bao giờ hỏi tôi: Em đã yêu ai, em yêu bao nhiêu người....Và Nước tôn trọng tất cả những gì thuộc về cá tính của tôi, dù thích hay không. Với Nước, tôi có thể thoải mái bộc lộ chính mình...Và với tôi, đó mới là điều quan trọng nhất.....

Tôi ko say sưa theo những câu chuyện của anh như với Rượu, nhưng tôi thích thú với trò Fantasy cùng anh cả đêm. Có lẽ ai đó nghe sẽ thấy rất buồn cười, nhưng tôi và Nước đều thích trò này. Những fantasy không dứt đến tận sáng, đôi lúc tôi thắc mắc: Nước thật sự mong muốn điều đó hay cũng là cách anh làm tôi vui????

Nuớc tự tin và điềm đạm. Anh luôn cho tôi cảm giác anh là người lớn còn tôi giống 1 đứa trẻ. Hình như với 1 đứa đa nghi như tôi việc có 1 người đem lại sự tin cậy an tòan sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn. Trong sự bao bọc của Nước, tôi có thể thu hết gai nhọn, hết những nanh nọc.....Tôi tự hỏi: Nước với Rượu_là gì trong tôi? Tôi là gì trong họ???


3/ Lựa chọn:

Rượu gọi tôi đến quán cafe quen. Rượu ko đến đón tôi như mọi lần, Anh cũng ko còn giữ cái vẻ kiêu hãnh của 1 người đàn ông biết rõ lợi thế của mình trước những cô gái trẻ. Tôi thấy lạ, nó ko giống với anh tôi vẫn biết.....

Câu chuyện của buổi tối hôm ấy quẩn quanh trong tiềm thức tôi. Rượu nói rằng anh yêu tôi, rằng sau 1 thời gian để tình cảm fiêu lưu thì anh đã tìm được 1 người con gái cho cuộc đời mình...và anh chọn tôi, rằng anh thích vì tôi thông minh và ngoan ngoãn, dịu dàng......


...Tôi ko thể lý giải cảm xúc của mình lúc này. Rõ ràng hơn 1001 lần tôi mong được nghe Rượu nói yêu tôi, nhưng đến khi điều đó xảy ra tôi lại thấy hoàn toàn trống rỗng. Không fải bởi vì tôi sợ Ruợu nhận ra tôi ko hề ngoan ngoãn, thùy mị như suy nghĩ của anh, như những gì tôi tỏ ra trong những cuộc gặp gỡ giữa 2 người. Nhưng hình như ngay từ ngày biết Nước thì hình ảnh Rượu đã hòan tòan mờ nhạt trong tôi. Những ngày qua tôi cố gắng níu kéo hình ảnh của Rượu hào hoa, fong trần để ru ngủ chính mình...Tôi ko muốn chấp nhận sự thật rằng tình cảm của tôi với anh chỉ là cơn gió thoảng qua....


Tôi quên rằng hôm nay tôi sẽ fải trả lời Rượu bằng cách đến chỗ hẹn với anh nếu tôi nhận lời. À, tôi ko quên, chỉ là tôi ko muốn đi, vì cũng hôm nay tôi có hẹn với Nước.....Và tôi biết Nước đang kiên nhẫn đợi tôi_ko 1 lời trách móc....

Tôi hiểu 1 điều đơn giản: Những gì Nước đang làm cho tôi ko fải là vô cớ. Ko fải bỗng dưng để anh dành quỹ thời gian hiếm hoi của mình mà onl cùng tôi, ko fải ko cần nguyên nhân để anh vội vàng fi về trong đêm khi biết tôi đang đợi, ko thể ko có lý do gì khi anh luôn cố gắng gọi cho tôi mỗi khi tôi giận dỗi, khi anh thức trọn đêm bên tôi, khi anh làm theo những gì tôi mong muốn, khi anh gắng Viết mail cho tôi mỗi ngày. Với Nước, đơn giản chỉ là tôi vui vẻ, đơn giản chỉ là tôi cười...Cảm giác của anh ko quan trọng, miễn là tôi ko bị tổn thương....

Và Tôi nhận ra rằng: Đôi khi tôi cũng cần 1 chén rượu để say, để quên, để chếnh choáng hơi men. Vì khi có rượu tôi có thể có thêm nhiều can đảm để làm những việc mà bình thường tôi ko thể làm! Nhưng đó thực ra lại là cách trốn chạy hèn nhát. Tôi cần fải đối mặt với thực tế bằng chính con người thật chứ ko fải nhờ hơi men. Rượu làm tôi say fút chốc nhưng khiến tôi đau nhức bởi những ảo giác ko có thật. Còn Nuớc ko có men để làm tôi ngất ngây, say đắm nhưng lại là 1 thói quen ko thể bỏ. Nước đến khi tôi khát, khi tôi mệt mỏi. Thứ nước trong veo mà tôi biết mình không thể 1 ngày ko uống. Còn Rượu, dù có fải là thói quen hay ko thì cũng ko bao giờ là thứ để tôi có thể uống thay thế Nước....Bởi Nước chính là điều duy nhất duy trì sự sống và mạch ngầm tâm hồn tôi....Như 1 ai đó đã nói: 70% cơ thể bạn là Nước. Và với tôi, Nuớc chính là cuộc đời......

Hình như sau mỗi cơn say, tỉnh dậy điều đầu tiên bạn sẽ cần là 1 ly nước lọc mát lạnh để giã Rượu....Và tôi cần anh_Ly Nước của riêng tôi....

Đàn ông đôi khi ko cần là Rượu nhưng cũng làm ta say

No comments: