Những ngày gần đây, một tiểu thuyết dịch từ tiếng Trung Quốc mang tên “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ” đã gây xôn xao dư luận tại Việt Nam. Mình chưa đọc tiểu thuyết ấy nhưng nghe đầu đề thấy có cảm xúc muốn viết ngay một tiểu thuyết mini về mình.
“Xin lỗi, em chỉ là người Tây” sẽ là một tiểu thuyết khá thú vị với nhiều giai thoại và chuyện vặt khác nhau. Nói chính xác hơn, tiểu thuyết này sẽ là một bộ sưu tập “mẹo” mà người Tây làm việc tại Việt Nam như mình có thể sử dụng để sống thoải mái hơn hoặc thoát khỏi một số tình huống khó xử.
Ví dụ, bạn bị cảnh sát giao thông chặn lại vì vô tình đi ngược chiều vào giờ cao điểm. Theo sách của mình, bạn sẽ phải nói tiếng Anh rất nhanh, chỉ trỏ lung tung, và cố gắng để trông bối rối nhất có thể (tất nhiên là không được nói một từ tiếng Việt nào!) Cuối cùng công an sẽ thấy phát ớn, lắc đầu xua tay và nói “thôi, em cứ đi đi”. Vâng ạ! Cảm ơn anh! Và rất xin lỗi anh ạ, em không biết gì đâu – em chỉ là người Tây!
Đấy! Có gì để phát huy thì phải phát huy chứ, như trong trường hợp đeo ba-lô vào siêu thị khi chỉ có được 5 phút để mua đồ rồi phải quay lại cơ quan làm việc ngay. Bình thường thì phải đưa ba-lô cho người quản lý, lấy vé, mua đồ, đưa lại vé, lấy lại ba-lô...mệt lắm, mất thời gian lắm! Thôi cứ đi vào đi, và có lẽ bạn sẽ được nghe trộm một cuộc nói chuyện buồn cười từ đằng sau lưng: Người quản lý túi A: “Thằng Tây kia vừa đeo ba-lô đi vào đấy!” Người quản lý túi B: “Thôi, nó chỉ là thằng Tây thôi mà, có sao đâu!”…
Hoặc đi gặp bạn ở khách sạn 5 sao rồi tình cờ thấy có một bữa búp-phê rất ngon mà người ta vừa chuẩn bị xong cho những doanh nhân đang họp ở phòng bên cạnh. Miễn là mặc com-lê lịch sự và đi bộ một cách rất tự tin, bạn hoàn toàn có thể vào ăn một vài miếng hoặc uống một vài ly sâm-panh, không ai nói gì đâu! Và nếu có vấn đề gì xảy ra bạn chỉ cần nói: “xin lỗi, hình như mình nhầm hội nghị rồi, các bạn thông cảm nhé!” Người ta sẽ thông cảm chứ – bạn chỉ là người Tây mà, có biết ăn quỵt đâu!
Sự thật là người Việt Nam ở nước ngoài sống rất khéo léo và cũng nhiều người khá là thành đạt. (Người Việt Nam là một trong những “dân tộc thiểu số” thành đạt nhất ở phương Tây, phải công nhận điều đó.) Thế là chuyện người nước ngoài làm việc tại Việt Nam cố gắng để sống một cách “hơi hơi khéo léo một tí” chắc cũng không sao đâu nhỉ. Chỉ có điều là sau khi tiểu thuyết mini này được công bố thì rất nhiều mẹo của mình sẽ bị lộ ra, không sử dụng được nữa.
“Tôi biết là anh nói tiếng Việt rất giỏi!” – công an sẽ nói, và người Tây này sẽ phải xuống xe để giải quyết hậu quả của mình.
(theo Joe's blog)
“Xin lỗi, em chỉ là người Tây” sẽ là một tiểu thuyết khá thú vị với nhiều giai thoại và chuyện vặt khác nhau. Nói chính xác hơn, tiểu thuyết này sẽ là một bộ sưu tập “mẹo” mà người Tây làm việc tại Việt Nam như mình có thể sử dụng để sống thoải mái hơn hoặc thoát khỏi một số tình huống khó xử.
Ví dụ, bạn bị cảnh sát giao thông chặn lại vì vô tình đi ngược chiều vào giờ cao điểm. Theo sách của mình, bạn sẽ phải nói tiếng Anh rất nhanh, chỉ trỏ lung tung, và cố gắng để trông bối rối nhất có thể (tất nhiên là không được nói một từ tiếng Việt nào!) Cuối cùng công an sẽ thấy phát ớn, lắc đầu xua tay và nói “thôi, em cứ đi đi”. Vâng ạ! Cảm ơn anh! Và rất xin lỗi anh ạ, em không biết gì đâu – em chỉ là người Tây!
Đấy! Có gì để phát huy thì phải phát huy chứ, như trong trường hợp đeo ba-lô vào siêu thị khi chỉ có được 5 phút để mua đồ rồi phải quay lại cơ quan làm việc ngay. Bình thường thì phải đưa ba-lô cho người quản lý, lấy vé, mua đồ, đưa lại vé, lấy lại ba-lô...mệt lắm, mất thời gian lắm! Thôi cứ đi vào đi, và có lẽ bạn sẽ được nghe trộm một cuộc nói chuyện buồn cười từ đằng sau lưng: Người quản lý túi A: “Thằng Tây kia vừa đeo ba-lô đi vào đấy!” Người quản lý túi B: “Thôi, nó chỉ là thằng Tây thôi mà, có sao đâu!”…
Hoặc đi gặp bạn ở khách sạn 5 sao rồi tình cờ thấy có một bữa búp-phê rất ngon mà người ta vừa chuẩn bị xong cho những doanh nhân đang họp ở phòng bên cạnh. Miễn là mặc com-lê lịch sự và đi bộ một cách rất tự tin, bạn hoàn toàn có thể vào ăn một vài miếng hoặc uống một vài ly sâm-panh, không ai nói gì đâu! Và nếu có vấn đề gì xảy ra bạn chỉ cần nói: “xin lỗi, hình như mình nhầm hội nghị rồi, các bạn thông cảm nhé!” Người ta sẽ thông cảm chứ – bạn chỉ là người Tây mà, có biết ăn quỵt đâu!
Sự thật là người Việt Nam ở nước ngoài sống rất khéo léo và cũng nhiều người khá là thành đạt. (Người Việt Nam là một trong những “dân tộc thiểu số” thành đạt nhất ở phương Tây, phải công nhận điều đó.) Thế là chuyện người nước ngoài làm việc tại Việt Nam cố gắng để sống một cách “hơi hơi khéo léo một tí” chắc cũng không sao đâu nhỉ. Chỉ có điều là sau khi tiểu thuyết mini này được công bố thì rất nhiều mẹo của mình sẽ bị lộ ra, không sử dụng được nữa.
“Tôi biết là anh nói tiếng Việt rất giỏi!” – công an sẽ nói, và người Tây này sẽ phải xuống xe để giải quyết hậu quả của mình.
(theo Joe's blog)
--Đọc bài ngôn ngữ chát và bài này xong, mình thấy tay Joe này đáng nể thật. Viết văn tiếng việt còn giỏi hơn người việt và rất chịu khó tìm hiểu, nghiên cứu nữa. Thật khâm phục !--
No comments:
Post a Comment