Con thích đọc truyện cổ tích. Nhưng...
Truyện cổ tích của con không là những tòa lâu đài rộng lớn, nguy nga với thật nhiều đèn màu, với khu vườn có nhiều hoa và cây ăn trái mà là một nơi nhỏ bé, nơi ngày thì nóng, đêm thì lạnh, nơi nghe rõ tiếng lộp độp khi trời mưa...
Truyện cổ tích của con không là những chuyến phiêu lưu, du ngoạn bằng thảm bay đến những miền đất xa xôi, kỳ thú mà là đều đặn, mỗi đêm, dù gió mưa rét mướt, vẫn chiếc giỏ, vẫn tấm áo đơn sơ đi về...
Truyện cổ tích của con không là những kho báu với thật nhiều vàng, kim cương, ngọc trai mà là những tờ tiền lẻ thoảng mùi, đầy vết bẩn...
Truyện cổ tích của con không là những cô công chúa xinh đẹp, những chàng hoàng tử oai hùng cưỡi trên lưng bạch mã, mà là cái dáng thâm thấp với mái tóc cháy khô và làn da đen sạm...
Bởi truyện cổ tích của con không là đôi tay người cha. (Điều mà con chưa bao giờ ngừng mơ ước.) Vì truyện cổ tích của con là đôi bàn tay mẹ...
Đôi bàn tay đã ôm con suốt đêm vì cứ mỗi khi đặt xuống là con lại khóc. Đôi bàn tay nắn nón ghi vào sổ liên lạc của con "Cám ơn cô đã tận tình dạy cháu", dù ba mẹ bạn con chẳng ai làm thế, dù cô giáo con đã nói rằng "Ký tên là được rồi chị ơi!". Đôi bàn tay hằng ngày vẫn thái từng miếng mỡ bán ngoài chợ để cho con có tiền ăn học.
(theo Thanh Niên)
Truyện cổ tích của con không là những tòa lâu đài rộng lớn, nguy nga với thật nhiều đèn màu, với khu vườn có nhiều hoa và cây ăn trái mà là một nơi nhỏ bé, nơi ngày thì nóng, đêm thì lạnh, nơi nghe rõ tiếng lộp độp khi trời mưa...
Truyện cổ tích của con không là những chuyến phiêu lưu, du ngoạn bằng thảm bay đến những miền đất xa xôi, kỳ thú mà là đều đặn, mỗi đêm, dù gió mưa rét mướt, vẫn chiếc giỏ, vẫn tấm áo đơn sơ đi về...
Truyện cổ tích của con không là những kho báu với thật nhiều vàng, kim cương, ngọc trai mà là những tờ tiền lẻ thoảng mùi, đầy vết bẩn...
Truyện cổ tích của con không là những cô công chúa xinh đẹp, những chàng hoàng tử oai hùng cưỡi trên lưng bạch mã, mà là cái dáng thâm thấp với mái tóc cháy khô và làn da đen sạm...
Bởi truyện cổ tích của con không là đôi tay người cha. (Điều mà con chưa bao giờ ngừng mơ ước.) Vì truyện cổ tích của con là đôi bàn tay mẹ...
Đôi bàn tay đã ôm con suốt đêm vì cứ mỗi khi đặt xuống là con lại khóc. Đôi bàn tay nắn nón ghi vào sổ liên lạc của con "Cám ơn cô đã tận tình dạy cháu", dù ba mẹ bạn con chẳng ai làm thế, dù cô giáo con đã nói rằng "Ký tên là được rồi chị ơi!". Đôi bàn tay hằng ngày vẫn thái từng miếng mỡ bán ngoài chợ để cho con có tiền ăn học.
(theo Thanh Niên)
No comments:
Post a Comment