Tại cửa hàng thịt, anh chàng kính cận nói:
- Cân cho tôi 1,05 kg thịt đùi.
- Sao không mua gọn một cân? - Người bán hàng thắc mắc.
- Để tôi về còn dễ ăn dễ nói với bà xã, nếu bà ấy cân lại còn bà thì cân thiếu.
***
Trước mâm cơm vợ vừa bưng ra, ông chồng ngồi chép miệng ngao ngán. Vợ nguýt dài:
- Ông chẳng bằng mấy người ăn xin ngoài đường!
- Sao em có kiểu so sánh kỳ cục vậy? - Chồng ngạc nhiên.
- Thì họ có bao giờ chê món tôi nấu đâu!
***
Ra khỏi cửa hàng vải, vợ âu yếm với chồng:
- Anh yêu, em mua tấm lụa này để anh làm cà vạt đấy!
- Em đáng yêu quá chừng! Nhưng sao em mua nhiều vậy?
- Em nghĩ số vải còn dư lại sẽ đủ để em may áo dài.
- Cân cho tôi 1,05 kg thịt đùi.
- Sao không mua gọn một cân? - Người bán hàng thắc mắc.
- Để tôi về còn dễ ăn dễ nói với bà xã, nếu bà ấy cân lại còn bà thì cân thiếu.
***
Trước mâm cơm vợ vừa bưng ra, ông chồng ngồi chép miệng ngao ngán. Vợ nguýt dài:
- Ông chẳng bằng mấy người ăn xin ngoài đường!
- Sao em có kiểu so sánh kỳ cục vậy? - Chồng ngạc nhiên.
- Thì họ có bao giờ chê món tôi nấu đâu!
***
Ra khỏi cửa hàng vải, vợ âu yếm với chồng:
- Anh yêu, em mua tấm lụa này để anh làm cà vạt đấy!
- Em đáng yêu quá chừng! Nhưng sao em mua nhiều vậy?
- Em nghĩ số vải còn dư lại sẽ đủ để em may áo dài.
No comments:
Post a Comment