Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghỉ tới loài hoa vở
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về lấy vợ thế là xong
Vợ anh không đẹp bằng em lắm
Nhưng cũng làm anh đỡ chạnh lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về bắt vịt nhổ sạch lông
Tiết canh làm được vài ba dĩa
Mượn rượu cho nguôi vết thương lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Mộ anh cỏ dại vàng xơ xác
Khi viếng thăm em hiểu nỗi lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Dại gì mà nghĩ thế là xong
E-mail cứ viết, phone cứ gọi
Cũng có ngày em li dị chồng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về cưới vợ kiếm thằng con
Mai này khi con trai anh lớn
Xúi lấy con em, rửa hận lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về tắm gội với xà bông
Tình thù ngày cũ bây đi mất
Ðể kẻ sang sông khỏi chạnh lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về ẩn núp bên bờ sông
Ðợi em qua đò sang bên ấy
Ðón đường bắt cóc cũng bỏ công
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh mừng biết mấy em biết không
Bao năm quen biết, bao năm mệt
Tính ra cũng khổ mấy năm ròng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh mừng biết mấy em biết không
Bao năm quen biết, bao năm mệt
Tính ra cũng khổ mấy năm ròng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Không buồn, không trách chỉ ước mong
Ðãi được chồng em nhậu một bữa
Ðể cám ơn chàng lãnh dùm gông
Nếu biết rằng nị đã lấy chồng
Ngộ về ngộ bán nốt Hồng-Kông
Mang tiền ngộ đổ vào Chợ-Lớn
Lấy vốn đầu tư ngộ mát lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về luyện kiếm thế là xong
Kiếm anh sắc bén hơn em nghĩ
Sẽ chém trảm em trả hận lòng
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Ðường xa, Vegas anh cứ dzông
Visa,Master card vào canh bạc
Vở nợ đời anh hận bóng hồng.
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về sẽ luyện lại vỏ công
Anh sẽ luyện cú liên hoàn cước
Ðể đá chồng em đêm động phòng.
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tự tử thế là xong
Ruột gan phèo phổi lôi ra hết
Tặng kẻ vu qui nấu cháo lòng.
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tát cạn lấy dòng sông
Ðể cho đò cưới không qua được
Ðừng có mà mong được động phòng.
Nếu biết rằng em sắp lấy chồng
Anh về tỉnh đội mượn cà-nông
Nhắm về hướng ấy 5000 mét
Em ở quê chồng có ớn không ?
Nếu biết rằng em đã lấy chồng
Anh về chửi đổng giữa đám đông
Bố mẹ ********* nguyên dòng họ
Khốn kiếp sao mày dám bỏ ông.
Nếu biết rằng em đã có chồng
Mèn ơi em chê tui nhà nông
Ruộng vườn nổi nóng tui đốt hết
Không gạo cho em đói rét lòng.
Nếu biết rằng O đã có chồng
Tui về núi Ngự nhảy xuống sông
Sông sâu nước lạnh tui lại khớp
Tự tử mần răng cũng chẳng xong.
Nếu biết rằng em sắp có chồng
Anh về khỏi tắm thế là xong
Quần áo để nguyên cho trọn tháng
Kỷ vật cho em đêm động phòng
Nếu biết ngày mai em lấy chồng
Anh về anh lấy mấy củ sâm
Mang ra băm nhỏ, rồi ngâm rượu
Uống được hay không cũng mát lòng"
Nếu biết rằng G đi lấy chồng
Dại gì mà nghĩ thế là xong
E-mail cứ viết, phone cứ gọi
Cũng có ngày em li dị chồng
Sunday, June 17, 2007
Tèo thi lịch sử
Thi lịch sử. Tí trả bài trước, được 5 điểm. Tèo hỏi:
- Câu hỏi thế nào?
-Câu hỏi "Trình bày về cách mạng Nga", tao trả lời "Cách mạng Nga xảy ra lần đầu năm 1905, do Nga hoàng đàn áp nên thất bại, đến 1917 dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công. Câu thứ 2 "Ai lãnh đạo cách mạng", trả lời " Chủ yếu là Lenin, ngoài ra còn có Stalin, Kirov". Câu thứ 3 "Nhận xét về điều kiện của cách mạng năm 1905", trả lời "Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng điều kiện đã chín muồi, nhưng riêng tôi cho là chưa đủ".
Tèo liền vào thi. Giáo sư hỏi:
- Anh sinh năm nào?
- Em sinh năm 1905, nhưng do Nga hoàng đàn áp nên mãi đến năm 1917 duới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công.
- Bố mẹ em là ai?
- Câu hỏi thế nào?
-Câu hỏi "Trình bày về cách mạng Nga", tao trả lời "Cách mạng Nga xảy ra lần đầu năm 1905, do Nga hoàng đàn áp nên thất bại, đến 1917 dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công. Câu thứ 2 "Ai lãnh đạo cách mạng", trả lời " Chủ yếu là Lenin, ngoài ra còn có Stalin, Kirov". Câu thứ 3 "Nhận xét về điều kiện của cách mạng năm 1905", trả lời "Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng điều kiện đã chín muồi, nhưng riêng tôi cho là chưa đủ".
Tèo liền vào thi. Giáo sư hỏi:
- Anh sinh năm nào?
- Em sinh năm 1905, nhưng do Nga hoàng đàn áp nên mãi đến năm 1917 duới sự lãnh đạo của đảng cộng sản mới thành công.
- Bố mẹ em là ai?
Saturday, June 16, 2007
Sự tích con gái
Xưa kia ở tuốt trên trời.
Ngọc Hoàng thượng ddế thảnh thơi thấy buồn.
Sai bắt một chú chuồn chuồn.
Xịt vô 10 lít nước tương đem hầm.
Bỏ vô một ký ớt bầm
Chanh chua 5 trái, me dầm 6 tô.
Nước mắt cá sấu 7 tô.
Dịu dàng một xíu, 8 tô dử chằng.
Nêm thêm 9 chú lăng quăng
Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông.
Hai trăm(gr)nhõng nhẽo giận hờn.
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề.
Ngọc Hoàng hứng chí hề...hề...
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chổ nào."
Sai thiên lôi lấy bột nhào.
Bắc Ðẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Cuối cùng một tiếng nổ vang.
Thế rồi "con ấy" tàn tàn bước ra.
Bèn đặt tên nó "EVA"
Còn gọi "con gái" hay là "cô em"
=================================
Sau khi tạo ra con gái
Ngọc hoàng hối hận áy náy quá trời
Ngang ngược là nhất trên đời
Có cô làm biếng ko rời khỏi chăn
Cô thì tính cứ lằng nhằng
Cô thì hung dữ bà chằn cũng chê
Cô thì ăn hàng mãi mê
Cô thì nhiều chuyện ngồi lê suốt ngày
Nam tào ra ý kiến này
Tạo ra 1 đấng anh tài thế gian
Mục đích để trị mấy nàng
Ý kiến hay quá ngọc hoàng chuẩn phê
Nam nhân ra đời vì thế
Làm cho con gái chết mê ....khà khà
Ngọc Hoàng thượng ddế thảnh thơi thấy buồn.
Sai bắt một chú chuồn chuồn.
Xịt vô 10 lít nước tương đem hầm.
Bỏ vô một ký ớt bầm
Chanh chua 5 trái, me dầm 6 tô.
Nước mắt cá sấu 7 tô.
Dịu dàng một xíu, 8 tô dử chằng.
Nêm thêm 9 chú lăng quăng
Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông.
Hai trăm(gr)nhõng nhẽo giận hờn.
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề.
Ngọc Hoàng hứng chí hề...hề...
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chổ nào."
Sai thiên lôi lấy bột nhào.
Bắc Ðẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Cuối cùng một tiếng nổ vang.
Thế rồi "con ấy" tàn tàn bước ra.
Bèn đặt tên nó "EVA"
Còn gọi "con gái" hay là "cô em"
=================================
Sau khi tạo ra con gái
Ngọc hoàng hối hận áy náy quá trời
Ngang ngược là nhất trên đời
Có cô làm biếng ko rời khỏi chăn
Cô thì tính cứ lằng nhằng
Cô thì hung dữ bà chằn cũng chê
Cô thì ăn hàng mãi mê
Cô thì nhiều chuyện ngồi lê suốt ngày
Nam tào ra ý kiến này
Tạo ra 1 đấng anh tài thế gian
Mục đích để trị mấy nàng
Ý kiến hay quá ngọc hoàng chuẩn phê
Nam nhân ra đời vì thế
Làm cho con gái chết mê ....khà khà
10 thói quen của cặp tình nhân
Lãng mạn là cách tuyệt vời nhất để thể hiện tình yêu. Đừng do dự, ngại ngần thể hiện với người mình yêu mến những tình cảm đó. Bạn hãy nuôi dưỡng tình yêu mỗi ngày bằng những thói quen tốt dưới đây.
Số 1. Nói “anh yêu em” ít nhất 1 lần/ngày
Mặc dù đã nghe hàng trăm hàng ngàn lần song cụm từ đó luôn được chị em phụ nữ chờ đón.
Số 2. Hôn nàng trước khi đi làm và sau khi về nhà
Bạn có thể làm nụ hôn của mình đáng nhớ hơn bằng cách ôm nàng thật chặt.
Số 3. “Hò hẹn” với nàng trong suốt cuộc đời
Hãy đối xử với nàng ngọt ngào, thậm chí còn hơn thời gian hai người mới hò hẹn. Chẳng hạn như bạn mở cửa cho nàng, nắm tay nàng khi hai người đi cùng nhau.
Số 4. Không “giận to” vì những “tật xấu nhỏ”
Chàng có hay quên không đậy nắp tuýp đánh răng? Hay vứt quần áo lung tung? Bạn nên chấp nhận. Những lúc như vậy hãy nhớ những gì chàng đã làm cho mình và mỉm cười mãn nguyện với ý nghĩ sẽ dần dần góp ý cho chàng.
Số 5. Luôn nhìn vào mặt tốt
Thay vì chỉ nghĩ những điều xấu hay bới móc chàng, bạn nên nghĩ về những mặt tốt của chàng, những điều thú vị mà chàng đem đến cho bạn.
Số 6. Tập thở sâu khi nổi cáu
Đừng cố gắng nói chuyện khi cả hai đang căng thẳng. Hãy dành một vài phút thở sâu để bình tâm trở lại. Như vậy hai bạn sẽ có thể tiếp tục thảo luận để hiểu thêm về nhau thay vì quát tháo, xúc phạm lẫn nhau.
Số 7. Đừng khai thác bí mật/điểm yếu của đối phương
Hãy phân biệt điều gì là quan trọng với người mình yêu, đừng đem điều đó ra “buôn” với người khác. Cũng đừng “cáu giận mất khôn” đem chính những điều ấy làm vũ khí cho mình trong các cuộc cãi vã. Nên nhớ rằng một tình yêu bền vững bắt đầu từ sự tin tưởng lẫn nhau.
Số 8. Nghĩ cho người mình yêu trước
Hãy biết cách nói “đồng ý”. Cùng anh ấy đi xem thể thao, đi gặp bạn bè. Làm cuộc sống trở nên dễ chịu hơn và anh ấy cũng sẽ làm thế với bạn.
Số 9. Tôn trọng người mình yêu
Đừng nói xấu họ với bất kì ai. Khi nói về người yêu, hãy để lòng tôn trọng và tình yêu tỏa sáng trong suy nghĩ cũng như ngôn từ của bạn.
Số 10. Tìm những hoạt động đôi
Nếu cả hai là người bận rộn, bạn có thể tranh thủ đến ăn trưa cùng chàng. Đôi khi bạn cũng nên xoá bỏ những lịch trình cũ rích để cùng nhau làm một điều bất ngờ, thú vị.
Nếu một trong hai người đi công tác, hãy thử gọi về nhà lúc tối muộn chỉ để nghe giọng nói của người kia. Hãy cùng nhau thở một bầu không khí, cùng một dòng suy nghĩ để có thể cảm thấy sự gắn kết của hai tâm hồn.
Nhớ một nguyên tắc vàng: Trong tình cảm, bạn bồi đắp bao nhiêu sẽ được hưởng bấy nhiêu. Hãy để tình yêu và sự lãng mạn trở thành một phần trong cuộc sống.
Số 1. Nói “anh yêu em” ít nhất 1 lần/ngày
Mặc dù đã nghe hàng trăm hàng ngàn lần song cụm từ đó luôn được chị em phụ nữ chờ đón.
Số 2. Hôn nàng trước khi đi làm và sau khi về nhà
Bạn có thể làm nụ hôn của mình đáng nhớ hơn bằng cách ôm nàng thật chặt.
Số 3. “Hò hẹn” với nàng trong suốt cuộc đời
Hãy đối xử với nàng ngọt ngào, thậm chí còn hơn thời gian hai người mới hò hẹn. Chẳng hạn như bạn mở cửa cho nàng, nắm tay nàng khi hai người đi cùng nhau.
Số 4. Không “giận to” vì những “tật xấu nhỏ”
Chàng có hay quên không đậy nắp tuýp đánh răng? Hay vứt quần áo lung tung? Bạn nên chấp nhận. Những lúc như vậy hãy nhớ những gì chàng đã làm cho mình và mỉm cười mãn nguyện với ý nghĩ sẽ dần dần góp ý cho chàng.
Số 5. Luôn nhìn vào mặt tốt
Thay vì chỉ nghĩ những điều xấu hay bới móc chàng, bạn nên nghĩ về những mặt tốt của chàng, những điều thú vị mà chàng đem đến cho bạn.
Số 6. Tập thở sâu khi nổi cáu
Đừng cố gắng nói chuyện khi cả hai đang căng thẳng. Hãy dành một vài phút thở sâu để bình tâm trở lại. Như vậy hai bạn sẽ có thể tiếp tục thảo luận để hiểu thêm về nhau thay vì quát tháo, xúc phạm lẫn nhau.
Số 7. Đừng khai thác bí mật/điểm yếu của đối phương
Hãy phân biệt điều gì là quan trọng với người mình yêu, đừng đem điều đó ra “buôn” với người khác. Cũng đừng “cáu giận mất khôn” đem chính những điều ấy làm vũ khí cho mình trong các cuộc cãi vã. Nên nhớ rằng một tình yêu bền vững bắt đầu từ sự tin tưởng lẫn nhau.
Số 8. Nghĩ cho người mình yêu trước
Hãy biết cách nói “đồng ý”. Cùng anh ấy đi xem thể thao, đi gặp bạn bè. Làm cuộc sống trở nên dễ chịu hơn và anh ấy cũng sẽ làm thế với bạn.
Số 9. Tôn trọng người mình yêu
Đừng nói xấu họ với bất kì ai. Khi nói về người yêu, hãy để lòng tôn trọng và tình yêu tỏa sáng trong suy nghĩ cũng như ngôn từ của bạn.
Số 10. Tìm những hoạt động đôi
Nếu cả hai là người bận rộn, bạn có thể tranh thủ đến ăn trưa cùng chàng. Đôi khi bạn cũng nên xoá bỏ những lịch trình cũ rích để cùng nhau làm một điều bất ngờ, thú vị.
Nếu một trong hai người đi công tác, hãy thử gọi về nhà lúc tối muộn chỉ để nghe giọng nói của người kia. Hãy cùng nhau thở một bầu không khí, cùng một dòng suy nghĩ để có thể cảm thấy sự gắn kết của hai tâm hồn.
Nhớ một nguyên tắc vàng: Trong tình cảm, bạn bồi đắp bao nhiêu sẽ được hưởng bấy nhiêu. Hãy để tình yêu và sự lãng mạn trở thành một phần trong cuộc sống.
Lời yêu thương "hiệu quả" nhất
Nếu chàng biết đâu là những lời lẽ khiến nàng vui vẻ thì có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ tiết kiệm lời nói với nàng đến thế vì cái họ được lớn hơn rất nhiều từ "lời nói chẳng mất tiền mua" này.
Tất cả những lời nói yêu thương này của chàng phải xuất phát từ chính con tim chân thành và theo đó cũng không có nghĩa là xu nịnh. Bởi vì nàng là người hơn ai hết hiểu được tính cách chàng.
Những lời nói mà nàng coi là dễ nghe nhất lại là những câu nói giản dị, không cần hoa mỹ.
- Em yêu, hôm nay chờ cơm anh nhé!: đây chỉ là một lời nhắc rất đỗi bình thường nhưng được nói với thái độ nhẹ nhàng tình cảm khiến nàng sẽ rất trân trọng và đánh giá cao câu nói này của chàng. Bạn hãy tin rằng cái bạn được từ câu nói này là một bữa cơm đầm ấm với thật nhiều món bạn ưa thích.
- Em ơi, hôm nào 2 đứa đi mua sắm nhé: nghe câu nói này nàng sẽ rất phấn khởi và đánh gia bạn là người vô cùng tâm lý. Lẽ dĩ nhiên chuyến đi mua sắm này nàng sẽ không quên mua cho “người đề xướng khéo léo” một chiếc áo hay dây lưng mới.
- Tuần này anh rỗi đấy, mình về quê đi em: lời rủ rê này của chàng khiến nàng vui sướng. Về quê có nghĩa là một lần được tiếp xúc và diện kiến với những người thân quan trọng của chàng. Đây là một dịp nàng sẽ cùng bạn “ghi điểm”. Và sẽ không một ai từ chối với lời lôi kéo nhẹ nhàng ấy.
- Em đang ở đâu thế? Anh vẫn đang ở đây đợi em!: Dẫu có giận hờn và buồn bực khi nghe câu nói này nàng cũng sẽ “mở lòng” mà lại đón nhận bạn. Cái mà bạn được trong tình huống này là nàng sẽ nhanh chóng có mặt ở điểm bạn đang đứng đợi với những ý nghĩ tốt đẹp.
- “Uống thuốc đi nào, sao lại như trẻ con thế em?”:
lời dỗ dành của chàng sẽ khiến nàng phải uống thuốc dù có sợ sệt bởi đơn giản một điều chàng của nàng đáng yêu và quan tâm đến nàng thế kia mà.
- “Hãy chờ đợi anh. Anh rất tin ở nơi em”: lời nhắn nhủ vô hình này đã tạo thêm động lực cho nàng đối diện với những khoảng cách, những khó khăn bởi vì nàng không thể khiến người luôn hy vọng về nàng thất vọng được.
Tất cả những lời nói yêu thương này của chàng phải xuất phát từ chính con tim chân thành và theo đó cũng không có nghĩa là xu nịnh. Bởi vì nàng là người hơn ai hết hiểu được tính cách chàng.
Những lời nói mà nàng coi là dễ nghe nhất lại là những câu nói giản dị, không cần hoa mỹ.
- Em yêu, hôm nay chờ cơm anh nhé!: đây chỉ là một lời nhắc rất đỗi bình thường nhưng được nói với thái độ nhẹ nhàng tình cảm khiến nàng sẽ rất trân trọng và đánh giá cao câu nói này của chàng. Bạn hãy tin rằng cái bạn được từ câu nói này là một bữa cơm đầm ấm với thật nhiều món bạn ưa thích.
- Em ơi, hôm nào 2 đứa đi mua sắm nhé: nghe câu nói này nàng sẽ rất phấn khởi và đánh gia bạn là người vô cùng tâm lý. Lẽ dĩ nhiên chuyến đi mua sắm này nàng sẽ không quên mua cho “người đề xướng khéo léo” một chiếc áo hay dây lưng mới.
- Tuần này anh rỗi đấy, mình về quê đi em: lời rủ rê này của chàng khiến nàng vui sướng. Về quê có nghĩa là một lần được tiếp xúc và diện kiến với những người thân quan trọng của chàng. Đây là một dịp nàng sẽ cùng bạn “ghi điểm”. Và sẽ không một ai từ chối với lời lôi kéo nhẹ nhàng ấy.
- Em đang ở đâu thế? Anh vẫn đang ở đây đợi em!: Dẫu có giận hờn và buồn bực khi nghe câu nói này nàng cũng sẽ “mở lòng” mà lại đón nhận bạn. Cái mà bạn được trong tình huống này là nàng sẽ nhanh chóng có mặt ở điểm bạn đang đứng đợi với những ý nghĩ tốt đẹp.
- “Uống thuốc đi nào, sao lại như trẻ con thế em?”:
lời dỗ dành của chàng sẽ khiến nàng phải uống thuốc dù có sợ sệt bởi đơn giản một điều chàng của nàng đáng yêu và quan tâm đến nàng thế kia mà.
- “Hãy chờ đợi anh. Anh rất tin ở nơi em”: lời nhắn nhủ vô hình này đã tạo thêm động lực cho nàng đối diện với những khoảng cách, những khó khăn bởi vì nàng không thể khiến người luôn hy vọng về nàng thất vọng được.
Thêm 5 lý do để… cười
Cuộc sống không thể thiếu vắng tiếng cười. Nó có thể mang tới cho bạn những ích lợi mà bạn không ngờ tới.
Tốt cho tim
Điều này đã được các nghiên cứu khoa học chứng minh hẳn hoi. Bác sỹ y khoa Michael Miller đến từ trường Đại học Maryland khẳng định một cách chắc chắn rằng chỉ cần một nụ cười thôi, rất đơn giản, có thể làm giãn nở các mạch máu, tăng cường hoạt động hệ tuần hoàn và hô hấp. Kết quả là bạn sẽ thấy khỏe mạnh hơn, sung sức hơn.
Làm cứng cáp hệ miễn dịch
Một nghiên cứu của Tiến sỹ Lee Berk chỉ ra rằng khi cười, cơ thể bạn có nhiều cơ hội giải phóng các endorphin – yếu tố quan trọng tăng cường hệ miễn dịch của bạn. Đây có thể là một khám phá chưa từng được chứng minh trong văn bản nào trước đây. Một nụ cười mà chống chọi được với nguy cơ mắc nhiều căn bệnh thì tại sao lại không thử cười thật tươi?
Tuyệt vời như tập thể dục
Một nghiên cứu khác từ Dublin, Ireland cho thấy nụ cười có thể làm tăng áp lực máu. Khi đó, nó có tác dụng chẳng thua kém bất cứ một bài tập aerobic nào.
Còn chần chừ gì nữa, bạn có thể tạm xa lánh đôi giày thể thao quen thuộc và bắt đầu… mỉm cười đi thôi!
Giảm cân
Đây có thể là tác dụng được nhiều người quan tâm nhất, đặc biệt đối với các nàng luôn lo lắng muốn có được thân hình thon thả. Theo các chuyên gia tại trường Đại học Vanderbilt, một nụ cười đốt cháy nhiều hơn 1 calo mỗi phút. Chỉ cần 15 phút mỉm cười mỗi ngày, một năm đem lại cho bạn 2 kg gần hơn với dáng hình như mong đợi.
Làm đẹp
Khi bạn duyên dáng nở một nụ cười, sẽ xuất hiện những ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt bạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bạn sẽ đẹp hơn, trẻ trung hơn, đáng yêu hơn trong mắt những người xung quanh.
Tốt cho tim
Điều này đã được các nghiên cứu khoa học chứng minh hẳn hoi. Bác sỹ y khoa Michael Miller đến từ trường Đại học Maryland khẳng định một cách chắc chắn rằng chỉ cần một nụ cười thôi, rất đơn giản, có thể làm giãn nở các mạch máu, tăng cường hoạt động hệ tuần hoàn và hô hấp. Kết quả là bạn sẽ thấy khỏe mạnh hơn, sung sức hơn.
Làm cứng cáp hệ miễn dịch
Một nghiên cứu của Tiến sỹ Lee Berk chỉ ra rằng khi cười, cơ thể bạn có nhiều cơ hội giải phóng các endorphin – yếu tố quan trọng tăng cường hệ miễn dịch của bạn. Đây có thể là một khám phá chưa từng được chứng minh trong văn bản nào trước đây. Một nụ cười mà chống chọi được với nguy cơ mắc nhiều căn bệnh thì tại sao lại không thử cười thật tươi?
Tuyệt vời như tập thể dục
Một nghiên cứu khác từ Dublin, Ireland cho thấy nụ cười có thể làm tăng áp lực máu. Khi đó, nó có tác dụng chẳng thua kém bất cứ một bài tập aerobic nào.
Còn chần chừ gì nữa, bạn có thể tạm xa lánh đôi giày thể thao quen thuộc và bắt đầu… mỉm cười đi thôi!
Giảm cân
Đây có thể là tác dụng được nhiều người quan tâm nhất, đặc biệt đối với các nàng luôn lo lắng muốn có được thân hình thon thả. Theo các chuyên gia tại trường Đại học Vanderbilt, một nụ cười đốt cháy nhiều hơn 1 calo mỗi phút. Chỉ cần 15 phút mỉm cười mỗi ngày, một năm đem lại cho bạn 2 kg gần hơn với dáng hình như mong đợi.
Làm đẹp
Khi bạn duyên dáng nở một nụ cười, sẽ xuất hiện những ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt bạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, bạn sẽ đẹp hơn, trẻ trung hơn, đáng yêu hơn trong mắt những người xung quanh.
Chủ đề cho lần hẹn đầu
Từng cảm thấy gượng gạo, áy náy bởi một cuộc hẹn diễn ra không như ý, chỉ vì bạn có quá ít chủ đề để trò chuyện với người ta? Hãy tham khảo vài gợi ý dưới đây, cơ hội trong lần hẹn mới chắc chắn mỉm cười với bạn.
- Bạn nên nói về những chuyến du lịch mình đã từng trải qua, những nơi đã đến, nơi bạn mơ ước sẽ được đặt chân tới và nói lý do tại sao.
- Cùng trò chuyện về những sự kiện nóng đang diễn ra hàng ngày. Hỏi người đang hò hẹn với bạn xem họ nghĩ gì về điều đó.
- Kể về gia đình của bạn, về nơi bạn sinh ra và lớn lên, hỏi người kia về thời thơ ấu, về gia đình của họ.
- Gợi ý cho đối phương nói về đội bóng, bộ phim, vở kịch hay những cuốn sách họ yêu thích nhất.
- Kể cho người ấy nghe vài chuyện thú vị trong cuộc đời của bạn, ví dụ lần chuyển nhà mới hay chuyện ngày bạn còn trong đoàn thanh niên, hội sinh viên của trường đại học v.v.
- Phát hiện ưu điểm về mái tóc, đôi mắt, hay điệu bộ cử chỉ nào đó của đối phương và ngợi khen.
- Hỏi các câu mang tính giải trí như “nếu có thể hoán đổi vị trí với một người nào đó trên thế giới bạn sẽ chọn ai?”.
- Kể cho người ấy nghe về một vài điều tốt đẹp, cảm động bạn đã gặp vài tuần trước, dù chỉ là trong phim.
- Hỏi về mơ ước tương lai của người ấy. Điều này sẽ khiến họ thêm hào hứng.
- Bạn nên nói về những chuyến du lịch mình đã từng trải qua, những nơi đã đến, nơi bạn mơ ước sẽ được đặt chân tới và nói lý do tại sao.
- Cùng trò chuyện về những sự kiện nóng đang diễn ra hàng ngày. Hỏi người đang hò hẹn với bạn xem họ nghĩ gì về điều đó.
- Kể về gia đình của bạn, về nơi bạn sinh ra và lớn lên, hỏi người kia về thời thơ ấu, về gia đình của họ.
- Gợi ý cho đối phương nói về đội bóng, bộ phim, vở kịch hay những cuốn sách họ yêu thích nhất.
- Kể cho người ấy nghe vài chuyện thú vị trong cuộc đời của bạn, ví dụ lần chuyển nhà mới hay chuyện ngày bạn còn trong đoàn thanh niên, hội sinh viên của trường đại học v.v.
- Phát hiện ưu điểm về mái tóc, đôi mắt, hay điệu bộ cử chỉ nào đó của đối phương và ngợi khen.
- Hỏi các câu mang tính giải trí như “nếu có thể hoán đổi vị trí với một người nào đó trên thế giới bạn sẽ chọn ai?”.
- Kể cho người ấy nghe về một vài điều tốt đẹp, cảm động bạn đã gặp vài tuần trước, dù chỉ là trong phim.
- Hỏi về mơ ước tương lai của người ấy. Điều này sẽ khiến họ thêm hào hứng.
"Sự thật" về con gái
“Cảm nắng”con gái đã lâu, vào một ngày đẹp trời, con trai lấy hết can đảm thổ lộ “nỗi lòng” cùng con gái. Nhưng không ngờ con gái lại vô tâm bảo: "Tụi mình hãy là bạn tốt của nhau nhé!”
Chắc lúc ấy con trai cay cú lắm nhỉ? Nhưng con trai ơi, hãy nhớ rằng con gái là chúa che đậy những tình cảm thật của mình trước người khác, vì con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là con gái thôi. Vì thế con trai đừng vội buồn mà hãy lắng nghe những lời thật lòng của con gái nhé.
Rất bất ngờ khi nhận được lời “tỉnh tò” của con trai nhưng thật sự trong lòng con gái rất là vui.
Con trai và con gái đã là bạn thân với nhau từ rất lâu, có chuyện gì hầu như đều chia sẻ với nhau. Hình như đêm nào mà không nhận được tin nhắn của con trai thì con gái cũng thấy “bất an” sao đó. Gặp chuyện gì con gái cũng đều muốn cho con trai biết đầu tiên. Nên khi nghe những lời ngọt ngào từ con trai thì trong lòng con gái ngập tràn hạnh phúc! Nhưng cũng có bất ngờ vì nét nghịch ngợm xưa nay của con trai bay đâu mất rồi.
Trong lòng con gái nghĩ thế nhưng vẫn cố tình che đậy trước con trai
Vậy chứ biết sao bây giờ? Người ta là con gái mà, người ta cũng biết e thẹn chứ bộ. Với lại cũng phải cho người ta….“làm giá” một chút nữa chứ. Và con gái còn muốn chờ xem thái độ của con trai nữa đó. (Con trai là chúa nghịch ngợm, ai biết đâu con trai đang thử con gái rồi sao?)
Con gái nhẹ nhàng từ chối và nói rằng: “Bây giờ mình vẫn hãy là bạn thân nhé!”.
Con gái đã nói vậy thì cũng đã ngầm cho con trai biết rồi đấy. Nếu ghét con trai thì con gái chẳng nói vậy đâu. Con gái muốn mình tiếp tục làm bạn thân vì con gái thấy con trai đã đảm nhiệm rất tốt vai trò làm bạn thân của con gái đấy. Và con gái muốn con trai và con gái hiểu nhau hơn để có mối quan hệ vững chắc hơn khi con gái đã “gật đầu”…
Đặc biệt là con gái còn muốn thử thách con trai một tí. Mặc dù là bạn thân nên rất tin tưởng nhau nhưng con gái vẫn muốn nhờ thời gian để kiểm chứng lại những điều con trai nói nữa chứ.
Moliere cũng đã cho rằng: “Khi một người phụ nữ từ chối tình yêu nhưng lại muốn duy trì tình bạn thì đừng cho rằng đó là từ chối. Chẳng qua là nàng muốn đi theo một trình tự”
Và con gái cũng muốn đi theo một trình tự để đích đến là những gì vững chắc nhất.
Và điều quan trọng nhất:
Con gái muốn cả con gái và con trai đừng xao lãng việc học. Hãy cùng nhau trang bị những hành trang vào đời tốt nhất nhé!
Có lẽ con gái muôn đời vẫn là con gái thôi, vẫn mang chút nữ tính vốn có, có chút rụt rè, nhút nhát (Mặc dù bình thường rất mạng mẽ và năng động). Vì vậy con trai hãy nhìn vào hành động và thái độ của con gái nhé! Chứ con gái chẳng dám mạnh dạn thổ lộ như con trai đâu. Con trai nhé!
Chắc lúc ấy con trai cay cú lắm nhỉ? Nhưng con trai ơi, hãy nhớ rằng con gái là chúa che đậy những tình cảm thật của mình trước người khác, vì con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là con gái thôi. Vì thế con trai đừng vội buồn mà hãy lắng nghe những lời thật lòng của con gái nhé.
Rất bất ngờ khi nhận được lời “tỉnh tò” của con trai nhưng thật sự trong lòng con gái rất là vui.
Con trai và con gái đã là bạn thân với nhau từ rất lâu, có chuyện gì hầu như đều chia sẻ với nhau. Hình như đêm nào mà không nhận được tin nhắn của con trai thì con gái cũng thấy “bất an” sao đó. Gặp chuyện gì con gái cũng đều muốn cho con trai biết đầu tiên. Nên khi nghe những lời ngọt ngào từ con trai thì trong lòng con gái ngập tràn hạnh phúc! Nhưng cũng có bất ngờ vì nét nghịch ngợm xưa nay của con trai bay đâu mất rồi.
Trong lòng con gái nghĩ thế nhưng vẫn cố tình che đậy trước con trai
Vậy chứ biết sao bây giờ? Người ta là con gái mà, người ta cũng biết e thẹn chứ bộ. Với lại cũng phải cho người ta….“làm giá” một chút nữa chứ. Và con gái còn muốn chờ xem thái độ của con trai nữa đó. (Con trai là chúa nghịch ngợm, ai biết đâu con trai đang thử con gái rồi sao?)
Con gái nhẹ nhàng từ chối và nói rằng: “Bây giờ mình vẫn hãy là bạn thân nhé!”.
Con gái đã nói vậy thì cũng đã ngầm cho con trai biết rồi đấy. Nếu ghét con trai thì con gái chẳng nói vậy đâu. Con gái muốn mình tiếp tục làm bạn thân vì con gái thấy con trai đã đảm nhiệm rất tốt vai trò làm bạn thân của con gái đấy. Và con gái muốn con trai và con gái hiểu nhau hơn để có mối quan hệ vững chắc hơn khi con gái đã “gật đầu”…
Đặc biệt là con gái còn muốn thử thách con trai một tí. Mặc dù là bạn thân nên rất tin tưởng nhau nhưng con gái vẫn muốn nhờ thời gian để kiểm chứng lại những điều con trai nói nữa chứ.
Moliere cũng đã cho rằng: “Khi một người phụ nữ từ chối tình yêu nhưng lại muốn duy trì tình bạn thì đừng cho rằng đó là từ chối. Chẳng qua là nàng muốn đi theo một trình tự”
Và con gái cũng muốn đi theo một trình tự để đích đến là những gì vững chắc nhất.
Và điều quan trọng nhất:
Con gái muốn cả con gái và con trai đừng xao lãng việc học. Hãy cùng nhau trang bị những hành trang vào đời tốt nhất nhé!
Có lẽ con gái muôn đời vẫn là con gái thôi, vẫn mang chút nữ tính vốn có, có chút rụt rè, nhút nhát (Mặc dù bình thường rất mạng mẽ và năng động). Vì vậy con trai hãy nhìn vào hành động và thái độ của con gái nhé! Chứ con gái chẳng dám mạnh dạn thổ lộ như con trai đâu. Con trai nhé!
Khó yêu
Tôi đồ rằng trong từ điển y học thì những căn bệnh liên quan đến từ “khó” chiếm số lượng không nhỏ. Giả dụ, tính theo chu trình hấp thụ - đào thải, thì đầu nguồn có bệnh khó ăn còn cuối nguồn có bệnh khó… nói. Một ngày, sáng dậy có bệnh khó thở còn đêm về lại gặp bệnh khó ngủ.
Nhắc đến căn bệnh khó ngủ, chợt nhớ tới câu chuyện về những người mà hầu như cả cuộc đời họ là những đêm trắng. Chẳng phải đâu xa, ngay tại Quảng Bình có một người đàn ông như vậy, với 26 năm trời là hơn 9.000 đêm không ngủ. Mỗi lần nghĩ tới ông, tôi cứ tự hỏi người đàn ông có đôi mắt sâu hút ấy đối diện với chính mình trong bóng đêm thế nào, khi chỉ còn một mình, ông nghĩ gì, làm gì, và trông chờ gì ở những đêm trường kế tiếp. Một người, ngày nào cũng đối diện với nỗi – cô - đơn - được – báo – trước trong bóng đêm, không biết có cảm thấy sợ hãi nó không? Nếu là tôi thì tôi sợ lắm. Sợ cảm giác ngồi một mình với friend list tối om. Sợ nhắn một cái tin mà bên kia đã chìm vào giấc ngủ. Sợ đi ra đi vào chỉ thấy bóng mình trong gương. Sợ khi biết chắc rằng ngày nào cũng phải lặp lại những điều ấy mà không thể không đối diện…
Người đàn ông ấy cũng vật vã, trăn trở vì căn bệnh của mình. Ông đã đi chữa khắp nơi, Đông y, Tây y đủ cả, nhưng tất cả đều bó tay, có lẽ bởi chưa ai trả lời được câu hỏi: “Căn nguyên ở đâu?”. Cụ thể ở đâu thì chưa rõ, nhưng chắc chắn chẳng có con virus nào gây ra căn bệnh khó ngủ cả, và ông cũng chẳng cần phải loại nấm “mất ngủ” như ai ăn nhầm phải nấm… cười.
Không chỉ căn bệnh mất ngủ, nói không ngoa rằng tất cả các căn bệnh “khó” đều có mẫu số chung như vậy. Nó làm người ta khổ sở, nhưng để chữa trị thì phải tìm ra căn nguyên, và thường thì cái căn nguyên ấy lại nằm trong chính chủ thể.
Căn bệnh khó yêu cũng không nằm ngoài mẫu số chung ấy. Tôi đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp, thông minh, nhưng đến tuổi “băm” vẫn đơn chiếc. Điều quan trọng là họ chủ động trong sự “đơn chiếc” của mình. Sự xinh đẹp và thành đạt mang đến những đòi hỏi khắt khe về đối tác. Sự nhạy cảm và thông minh khiến họ như nàng công chúa nằm trên hạt đậu. Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết họ có gì chung với những người mắc phải căn bệnh khó ngủ hay không? Ví như những phút giây ngoài công việc, bạn bè, gia đình, họ đối diện với chính mình ra sao? Tôi thì nghĩ, phụ nữ dù sao cũng yếu đuối lắm, họ cần một bờ vai và một trái tim. (Một bờ vai và trái tim, chứ không phải một két sắt và một cái cột nhà!).
Không nói đâu xa, cô bạn thân của tôi chính là người mang căn bệnh khó yêu ấy. Tôi đã thử cùng cô đi bắt bệnh khắp nơi. Một bác sĩ Đông y cho rằng nguyên do là vì trái tim cô có nhiều tính hàn, mà để rung động được thì trái tim phải được nung nóng một cách mãnh liệt. Một bác sĩ chuyên viên của Bộ Lao động Thương binh – Xã hội lại nói có lẽ do cô mắc bệnh nghề nghiệp, gặp ai cũng đưa vào máy phân tích kỹ lưỡng, và cuối cùng thì soi đâu cũng thấy vi trùng. Ghé nhà bác sĩ vật lý trị liệu lại được khuyên nên thể dục đều đặn vì cô rơi vào tình trạng “cao không tới thấp không xong”. Bác sĩ Tây học 100% đoán chắc cô bị tác động của nhịp sống công nghiệp, không còn thời gian cho chính bản thân mình. Cuối cùng đi một vòng mà chưa biết thực sự căn bệnh của mình bắt đầu từ đâu, cô thở dài, nói có lẽ từ tất cả những nguyên nhân đó cũng nên.
Vừa rồi tình cờ gặp cô trên đường, thấy vui tươi lắm, vẫn đơn chiếc nhưng cô bảo một mình quen rồi, được tự do độc lập “cuộc đời tôi là của tôi”, có khi hai mình lại thấy khó chịu. Tôi thì chẳng biết, nhưng thấy người ta tiến hành điều tra nghiên cứu hẳn hoi, kết luận rút ra rằng: “Xét trên mọi phương diện, không có phương thức sống nào tốt đẹp hơn cuộc sống lứa đôi”.
Và lại nhớ tới dòng tâm sự của một người có nick “nongdan @” tôi đọc được trên một forum dành cho những người độc thân:
“Gửi những người chưa quen và đã quen! Tôi tên… Nếu không may tôi đột ngột qua đời, xin vui lòng liên hệ với bố tôi theo địa chỉ… điện thoại… Tôi có tài khoản ở ngân hàng… số tài khoản… Cảm ơn!”. Mẩu giấy nhỏ được gắn ngay trên đầu giường – nơi dễ thấy nhất trong phòng bạn. Đọc xong, thấy mắt mình cay cay. “Độc thân thì phải vậy, nếu chết bất đắc kỳ tử thì những người tốt bụng còn biết nơi để mà liên hệ, gia đình biết nơi cất tiền mà dùng tiền đó đưa mình về quê chứ” – bạn nói tỉnh queo. Dẫu biết bạn có lý, nhưng sao cứ thấy tội nghiệp và buồn! Không buồn sao được khi chỉ một mình lầm lũi đi về, lầm lũi ăn và lầm lũi ngủ. Độc thân mà! Đêm. Bất chợt thấy sợ – một nỗi sợ mơ hồ của những kẻ “phòng không”. Biết là không nên bắt chước người khác nhưng vẫn lấy giấy bút và tôi viết: “Kính gửi… Tôi tên… nếu tôi…”!
Nhắc đến căn bệnh khó ngủ, chợt nhớ tới câu chuyện về những người mà hầu như cả cuộc đời họ là những đêm trắng. Chẳng phải đâu xa, ngay tại Quảng Bình có một người đàn ông như vậy, với 26 năm trời là hơn 9.000 đêm không ngủ. Mỗi lần nghĩ tới ông, tôi cứ tự hỏi người đàn ông có đôi mắt sâu hút ấy đối diện với chính mình trong bóng đêm thế nào, khi chỉ còn một mình, ông nghĩ gì, làm gì, và trông chờ gì ở những đêm trường kế tiếp. Một người, ngày nào cũng đối diện với nỗi – cô - đơn - được – báo – trước trong bóng đêm, không biết có cảm thấy sợ hãi nó không? Nếu là tôi thì tôi sợ lắm. Sợ cảm giác ngồi một mình với friend list tối om. Sợ nhắn một cái tin mà bên kia đã chìm vào giấc ngủ. Sợ đi ra đi vào chỉ thấy bóng mình trong gương. Sợ khi biết chắc rằng ngày nào cũng phải lặp lại những điều ấy mà không thể không đối diện…
Người đàn ông ấy cũng vật vã, trăn trở vì căn bệnh của mình. Ông đã đi chữa khắp nơi, Đông y, Tây y đủ cả, nhưng tất cả đều bó tay, có lẽ bởi chưa ai trả lời được câu hỏi: “Căn nguyên ở đâu?”. Cụ thể ở đâu thì chưa rõ, nhưng chắc chắn chẳng có con virus nào gây ra căn bệnh khó ngủ cả, và ông cũng chẳng cần phải loại nấm “mất ngủ” như ai ăn nhầm phải nấm… cười.
Không chỉ căn bệnh mất ngủ, nói không ngoa rằng tất cả các căn bệnh “khó” đều có mẫu số chung như vậy. Nó làm người ta khổ sở, nhưng để chữa trị thì phải tìm ra căn nguyên, và thường thì cái căn nguyên ấy lại nằm trong chính chủ thể.
Căn bệnh khó yêu cũng không nằm ngoài mẫu số chung ấy. Tôi đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp, thông minh, nhưng đến tuổi “băm” vẫn đơn chiếc. Điều quan trọng là họ chủ động trong sự “đơn chiếc” của mình. Sự xinh đẹp và thành đạt mang đến những đòi hỏi khắt khe về đối tác. Sự nhạy cảm và thông minh khiến họ như nàng công chúa nằm trên hạt đậu. Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết họ có gì chung với những người mắc phải căn bệnh khó ngủ hay không? Ví như những phút giây ngoài công việc, bạn bè, gia đình, họ đối diện với chính mình ra sao? Tôi thì nghĩ, phụ nữ dù sao cũng yếu đuối lắm, họ cần một bờ vai và một trái tim. (Một bờ vai và trái tim, chứ không phải một két sắt và một cái cột nhà!).
Không nói đâu xa, cô bạn thân của tôi chính là người mang căn bệnh khó yêu ấy. Tôi đã thử cùng cô đi bắt bệnh khắp nơi. Một bác sĩ Đông y cho rằng nguyên do là vì trái tim cô có nhiều tính hàn, mà để rung động được thì trái tim phải được nung nóng một cách mãnh liệt. Một bác sĩ chuyên viên của Bộ Lao động Thương binh – Xã hội lại nói có lẽ do cô mắc bệnh nghề nghiệp, gặp ai cũng đưa vào máy phân tích kỹ lưỡng, và cuối cùng thì soi đâu cũng thấy vi trùng. Ghé nhà bác sĩ vật lý trị liệu lại được khuyên nên thể dục đều đặn vì cô rơi vào tình trạng “cao không tới thấp không xong”. Bác sĩ Tây học 100% đoán chắc cô bị tác động của nhịp sống công nghiệp, không còn thời gian cho chính bản thân mình. Cuối cùng đi một vòng mà chưa biết thực sự căn bệnh của mình bắt đầu từ đâu, cô thở dài, nói có lẽ từ tất cả những nguyên nhân đó cũng nên.
Vừa rồi tình cờ gặp cô trên đường, thấy vui tươi lắm, vẫn đơn chiếc nhưng cô bảo một mình quen rồi, được tự do độc lập “cuộc đời tôi là của tôi”, có khi hai mình lại thấy khó chịu. Tôi thì chẳng biết, nhưng thấy người ta tiến hành điều tra nghiên cứu hẳn hoi, kết luận rút ra rằng: “Xét trên mọi phương diện, không có phương thức sống nào tốt đẹp hơn cuộc sống lứa đôi”.
Và lại nhớ tới dòng tâm sự của một người có nick “nongdan @” tôi đọc được trên một forum dành cho những người độc thân:
“Gửi những người chưa quen và đã quen! Tôi tên… Nếu không may tôi đột ngột qua đời, xin vui lòng liên hệ với bố tôi theo địa chỉ… điện thoại… Tôi có tài khoản ở ngân hàng… số tài khoản… Cảm ơn!”. Mẩu giấy nhỏ được gắn ngay trên đầu giường – nơi dễ thấy nhất trong phòng bạn. Đọc xong, thấy mắt mình cay cay. “Độc thân thì phải vậy, nếu chết bất đắc kỳ tử thì những người tốt bụng còn biết nơi để mà liên hệ, gia đình biết nơi cất tiền mà dùng tiền đó đưa mình về quê chứ” – bạn nói tỉnh queo. Dẫu biết bạn có lý, nhưng sao cứ thấy tội nghiệp và buồn! Không buồn sao được khi chỉ một mình lầm lũi đi về, lầm lũi ăn và lầm lũi ngủ. Độc thân mà! Đêm. Bất chợt thấy sợ – một nỗi sợ mơ hồ của những kẻ “phòng không”. Biết là không nên bắt chước người khác nhưng vẫn lấy giấy bút và tôi viết: “Kính gửi… Tôi tên… nếu tôi…”!
Tâm trạng lúc chia tay
Bạn có thể cảm thấy một loạt xúc cảm xáo trộn, tự hỏi làm thế nào mình có thể tiếp tục bước đi trong cuộc sống. Hãy cùng nhìn nhận một số chướng ngại vật thường thấy khi tình tan vỡ để biết cách vượt qua nó tích cực.
Tôi vẫn yêu người ấy
Nếu bạn vẫn yêu người ấy, nhưng cả hai không còn cơ hội quay lại cùng nhau, bạn sẽ phải học cách xử trí với những xúc cảm của mình và tiến lên.
Trong khoảng thời gian ngay sau khi chia tay, bạn sẽ cảm thấy đau thương và yếu đuối, mặc dù bạn có thể không tin, nhưng những cảm xúc sẽ mất dần sức mạnh qua thời gian và bạn bắt đầu vượt qua nó.
Tình yêu không phải là một cảm xúc có thể được cắt đứt một sớm một chiều, nhưng nó thực sự phai nhạt dần sau một thời gian.
Một cách hiệu quả để đối mặt với điều này là hãy tham gia các hoạt động tập thể, các trò giải trí lành mạnh vui vẻ. Dù bạn không nên lờ đi cảm giác của mình nhưng giữ cho bản thân luôn bận rộn sẽ giúp bạn trở lại tình trạng bình thường nhanh hơn là tỏ ra chán nản, buồn phiền hay thờ ơ.
Tôi không muốn thấy họ với người khác
Một trong những điều khó khăn nhất khi chia tay là đến lúc nào đó, một trong hai người sẽ tìm thấy người khác.
Khi bạn gặp người tình cũ của mình bên niềm vui mới trong khi bạn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, những xúc cảm mà bạn nghĩ đã rơi vào dĩ vãng lại bị khuấy động.
Một điều bạn không nên làm là co rút bản thân trong bốn bức tường mỗi khi bắt gặp họ. Sẽ tốt hơn nếu bạn xác định xem đâu là nơi dễ xảy ra cảnh “oan gia ngõ hẹp” để có thể chuẩn bị tâm lý cho bản thân.
Để trái tim đóng cửa hoàn toàn, hãy thử nói chuyện với người ấy và cùng đồng ý cả 2 sẽ không gặp nhau trong một thời gian.
Dũng cảm hơn, hãy cố gắng làm bạn với người cũ và một nửa mới của họ. Mỗi người mỗi khác, nhưng bạn sẽ sớm nhận ra phương pháp nào tốt nhất cho mình.
Tôi muốn trả thù
Nếu chia tay là một điều tồi tệ, có thể bạn sẽ muốn người làm tan nát trái tim mình cũng phải chịu cảm xúc đó. Tuy vậy, lập mưu trả thù chỉ cho thấy rằng bạn vẫn không thể nghĩ về điều gì khác ngoài sự chia tay. Bạn không để ý tới cảm xúc của bản thân cũng như việc phải quay lại con đường riêng của chính mình.
Dù chia tay là do lỗi người ấy, bạn cần bỏ qua. Hãy tập trung đưa bản thân trở lại nhịp sống, thay vì nghĩ cách trả thù.
Ra ngoài cùng bạn bè cho người ấy thấy rằng bạn vẫn sống tốt mà không có họ. Hãy hành động như thể việc họ chia tay bạn thật là hữu ích.
Tôi không muốn bất kỳ ai khác
Ngay bây giờ có thể bạn không bao giờ muốn một ai khác, nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài mãi mãi.
Hãy tận dụng thời gian này cho tự do của mình. Làm tất cả những điều bạn đã không làm khi còn “tay trong tay”, hãy đi đến nơi bạn thích, xem những bộ phim, nghe loại nhạc bạn muốn. Trước khi bạn có thể tìm người khác, phải thực sự hạnh phúc với bản thân mình đã.
Tôi cảm thấy tội lỗi
Có thể bạn là người “khai tử” cuộc tình, nhưng người ấy vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của bạn. Có thể bạn lo lắng về họ hay luôn muốn giúp đỡ họ bởi bạn cảm thấy có lỗi khi chấm dứt mối quan hệ.
Dù không có ai gợi ý bạn cắt đứt mọi liên hệ với người ấy mãi mãi, bạn và người ấy đều phải hiểu rằng thậm chí sẽ còn khó khăn hơn nếu phải khép cửa trái tim khi một người đang dựa vào người khác.
Khuyến khích người ấy kết bạn mới và luôn có mặt bên họ khi bạn có thể nhưng cố gắng thể hiện rõ rằng giờ bạn cần phải đi con đường riêng của bạn.
Bạn có thể sẽ phải cứng rắn để thể hiện rõ quan điểm, nhưng nếu bạn sớm tạo lập được ranh giới, mối quan hệ sau khi chia tay với người ấy có thể sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Tôi vẫn yêu người ấy
Nếu bạn vẫn yêu người ấy, nhưng cả hai không còn cơ hội quay lại cùng nhau, bạn sẽ phải học cách xử trí với những xúc cảm của mình và tiến lên.
Trong khoảng thời gian ngay sau khi chia tay, bạn sẽ cảm thấy đau thương và yếu đuối, mặc dù bạn có thể không tin, nhưng những cảm xúc sẽ mất dần sức mạnh qua thời gian và bạn bắt đầu vượt qua nó.
Tình yêu không phải là một cảm xúc có thể được cắt đứt một sớm một chiều, nhưng nó thực sự phai nhạt dần sau một thời gian.
Một cách hiệu quả để đối mặt với điều này là hãy tham gia các hoạt động tập thể, các trò giải trí lành mạnh vui vẻ. Dù bạn không nên lờ đi cảm giác của mình nhưng giữ cho bản thân luôn bận rộn sẽ giúp bạn trở lại tình trạng bình thường nhanh hơn là tỏ ra chán nản, buồn phiền hay thờ ơ.
Tôi không muốn thấy họ với người khác
Một trong những điều khó khăn nhất khi chia tay là đến lúc nào đó, một trong hai người sẽ tìm thấy người khác.
Khi bạn gặp người tình cũ của mình bên niềm vui mới trong khi bạn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, những xúc cảm mà bạn nghĩ đã rơi vào dĩ vãng lại bị khuấy động.
Một điều bạn không nên làm là co rút bản thân trong bốn bức tường mỗi khi bắt gặp họ. Sẽ tốt hơn nếu bạn xác định xem đâu là nơi dễ xảy ra cảnh “oan gia ngõ hẹp” để có thể chuẩn bị tâm lý cho bản thân.
Để trái tim đóng cửa hoàn toàn, hãy thử nói chuyện với người ấy và cùng đồng ý cả 2 sẽ không gặp nhau trong một thời gian.
Dũng cảm hơn, hãy cố gắng làm bạn với người cũ và một nửa mới của họ. Mỗi người mỗi khác, nhưng bạn sẽ sớm nhận ra phương pháp nào tốt nhất cho mình.
Tôi muốn trả thù
Nếu chia tay là một điều tồi tệ, có thể bạn sẽ muốn người làm tan nát trái tim mình cũng phải chịu cảm xúc đó. Tuy vậy, lập mưu trả thù chỉ cho thấy rằng bạn vẫn không thể nghĩ về điều gì khác ngoài sự chia tay. Bạn không để ý tới cảm xúc của bản thân cũng như việc phải quay lại con đường riêng của chính mình.
Dù chia tay là do lỗi người ấy, bạn cần bỏ qua. Hãy tập trung đưa bản thân trở lại nhịp sống, thay vì nghĩ cách trả thù.
Ra ngoài cùng bạn bè cho người ấy thấy rằng bạn vẫn sống tốt mà không có họ. Hãy hành động như thể việc họ chia tay bạn thật là hữu ích.
Tôi không muốn bất kỳ ai khác
Ngay bây giờ có thể bạn không bao giờ muốn một ai khác, nhưng cảm giác đó chẳng kéo dài mãi mãi.
Hãy tận dụng thời gian này cho tự do của mình. Làm tất cả những điều bạn đã không làm khi còn “tay trong tay”, hãy đi đến nơi bạn thích, xem những bộ phim, nghe loại nhạc bạn muốn. Trước khi bạn có thể tìm người khác, phải thực sự hạnh phúc với bản thân mình đã.
Tôi cảm thấy tội lỗi
Có thể bạn là người “khai tử” cuộc tình, nhưng người ấy vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của bạn. Có thể bạn lo lắng về họ hay luôn muốn giúp đỡ họ bởi bạn cảm thấy có lỗi khi chấm dứt mối quan hệ.
Dù không có ai gợi ý bạn cắt đứt mọi liên hệ với người ấy mãi mãi, bạn và người ấy đều phải hiểu rằng thậm chí sẽ còn khó khăn hơn nếu phải khép cửa trái tim khi một người đang dựa vào người khác.
Khuyến khích người ấy kết bạn mới và luôn có mặt bên họ khi bạn có thể nhưng cố gắng thể hiện rõ rằng giờ bạn cần phải đi con đường riêng của bạn.
Bạn có thể sẽ phải cứng rắn để thể hiện rõ quan điểm, nhưng nếu bạn sớm tạo lập được ranh giới, mối quan hệ sau khi chia tay với người ấy có thể sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
Ấn tượng khó phai
Khổ một nỗi ấn tượng ấy có được không phải vì sự thông minh, hài hước, mà vì những lỗi lầm bạn đã vô tình mắc phải khi lần đầu tiên trò chuyện với nàng. Đừng đổ lỗi cho thói quen, hãy chú ý hơn và sửa chữa, nàng sẽ thông cảm vì có ai hoàn hảo bao giờ.
Bạn tấn công quá mạnh
Phụ nữ rất không thích những anh chàng quá khát khao, tự cao tự đại. Nếu bạn hăm hở xin số điện thoại quá mức hoặc nài nỉ nàng gặp bạn, chắc chắn nàng sẽ nghĩ bạn là gã kém cỏi, thường xuyên thất bại trên đường tình.
Cần một chút thay đổi trong chiến thuật. Hãy hướng tới một cuộc đối thoại bình thường, thể hiện khiếu hài hước dí dỏm và thông minh để gây ấn tượng. Khi nhận thấy vẻ thích thú đã xuất hiện trên khuôn mặt nàng, hãy chào tạm biệt: “Thật vui khi được nói chuyện với em, nhưng giờ anh phải đi chơi bóng với mấy thằng bạn thân”.
Như thế nàng sẽ có thời gian để nghĩ lại về việc cho bạn số điện thoại. Và lần tới khi gặp nhau, trong lúc cuộc đối thoại diễn ra rất suôn sẻ, hãy hỏi một cách tinh tế xem nàng đã nghĩ lại về việc cho bạn số điện thoại chưa.
Bạn tấn công không đủ mạnh
Yếu ớt trong tấn công cũng là điều bất lợi cho bạn. Có thể suốt buổi nói chuyện, bạn đã thực sự gây ấn tượng mạnh với nàng nhờ sự thông minh, hài hước, nhưng lại quên không thể hiện lòng quan tâm qua việc xin số điện thoại hoặc có số nhưng không gọi. Làm thế là bạn đã tự đẩy mình vào “nhóm bạn bè” trong tâm trí nàng. Nàng có thể sẽ quên tất cả về bạn và những ấn tượng ban đầu.
Hãy tiến lên và can đảm. Nếu đây là lần đầu tiên gặp gỡ, nên xin số điện thoại của nàng hoặc xin một cuộc hẹn. Nếu nàng bật đèn xanh thật rõ ràng, hãy gợi ý một cuộc hẹn nhỏ ngay lập tức.
Nếu bạn gặp nàng ở câu lạc bộ hoặc vô tình bắt chuyện trong siêu thị, hãy hỏi xem nàng đã có dự định gì cho bữa tối chưa. Nếu chưa, hãy mời nàng đi ăn.
Bạn bị bắt gặp đang ngắm cô khác
Cánh mày râu vốn chẳng thể không nhìn một bóng hồng đi ngang qua. Đó là thực tế ai cũng biết và không lấy thế làm khó chịu, ngoại trừ cô gái mà bạn đang cố gắng gây ấn tượng.
Nếu bị nàng bắt gặp, đừng lờ đi hoặc cố gắng giải thích. Một giải pháp đơn giản là tiếp tục nhìn vào cô gái đó và nói với nàng rằng bạn có quen sơ sơ vì cô ấy học cùng lớp hoặc đang hẹn hò với đồng nghiệp của bạn. Sau đó nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Nếu bạn lại “tái phạm”? Hãy nghĩ thật nhanh, chọn một chi tiết trên trang phục của cô gái kia và hỏi xem đó là gì bởi mẹ bạn hẳn sẽ rất thích nó. Giờ nên biết kiểm soát đôi mắt của bạn hơn.
Bạn vô tình xúc phạm nàng
Bạn giễu cợt kiểu tóc nhố nhăng, kỳ cục của một vài cô gái đi ngang qua và không biết rằng mình đang gián tiếp chê bai em gái nàng. Bạn tỏ ra rất thích được đi lang thang suốt đêm, bạn nghĩ sao nếu nàng cho rằng bạn sống thật phóng túng, vô độ, thiếu nghiêm túc?
Bạn nói về bạn gái cũ
Đây có lẽ là là điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm. Nói về người cũ, bạn không thể tránh khỏi bị coi là vẫn còn nhung nhớ, nuối tiếc pha chút cay đắng về mối tình đã qua mà quên mất người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước mặt.
Giải pháp tốt nhất là bỏ qua chủ đề đó ngay lập tức và không quay trở lại nữa. Có thể nàng sẽ muốn nói tiếp về người cũ của bạn, nhưng không được để chuyện đó xảy ra. Thậm chí nếu bạn đang giải thích rất dài dòng lí do bạn chia tay, hãy ngừng ngay và tập trung vào nàng.
Lái cuộc trò chuyện sang một chủ đề mới và sửa chữa mọi sai lầm với việc thể hiện sự quan tâm thích hợp nhưng rõ ràng đối với nàng.
Bạn tấn công quá mạnh
Phụ nữ rất không thích những anh chàng quá khát khao, tự cao tự đại. Nếu bạn hăm hở xin số điện thoại quá mức hoặc nài nỉ nàng gặp bạn, chắc chắn nàng sẽ nghĩ bạn là gã kém cỏi, thường xuyên thất bại trên đường tình.
Cần một chút thay đổi trong chiến thuật. Hãy hướng tới một cuộc đối thoại bình thường, thể hiện khiếu hài hước dí dỏm và thông minh để gây ấn tượng. Khi nhận thấy vẻ thích thú đã xuất hiện trên khuôn mặt nàng, hãy chào tạm biệt: “Thật vui khi được nói chuyện với em, nhưng giờ anh phải đi chơi bóng với mấy thằng bạn thân”.
Như thế nàng sẽ có thời gian để nghĩ lại về việc cho bạn số điện thoại. Và lần tới khi gặp nhau, trong lúc cuộc đối thoại diễn ra rất suôn sẻ, hãy hỏi một cách tinh tế xem nàng đã nghĩ lại về việc cho bạn số điện thoại chưa.
Bạn tấn công không đủ mạnh
Yếu ớt trong tấn công cũng là điều bất lợi cho bạn. Có thể suốt buổi nói chuyện, bạn đã thực sự gây ấn tượng mạnh với nàng nhờ sự thông minh, hài hước, nhưng lại quên không thể hiện lòng quan tâm qua việc xin số điện thoại hoặc có số nhưng không gọi. Làm thế là bạn đã tự đẩy mình vào “nhóm bạn bè” trong tâm trí nàng. Nàng có thể sẽ quên tất cả về bạn và những ấn tượng ban đầu.
Hãy tiến lên và can đảm. Nếu đây là lần đầu tiên gặp gỡ, nên xin số điện thoại của nàng hoặc xin một cuộc hẹn. Nếu nàng bật đèn xanh thật rõ ràng, hãy gợi ý một cuộc hẹn nhỏ ngay lập tức.
Nếu bạn gặp nàng ở câu lạc bộ hoặc vô tình bắt chuyện trong siêu thị, hãy hỏi xem nàng đã có dự định gì cho bữa tối chưa. Nếu chưa, hãy mời nàng đi ăn.
Bạn bị bắt gặp đang ngắm cô khác
Cánh mày râu vốn chẳng thể không nhìn một bóng hồng đi ngang qua. Đó là thực tế ai cũng biết và không lấy thế làm khó chịu, ngoại trừ cô gái mà bạn đang cố gắng gây ấn tượng.
Nếu bị nàng bắt gặp, đừng lờ đi hoặc cố gắng giải thích. Một giải pháp đơn giản là tiếp tục nhìn vào cô gái đó và nói với nàng rằng bạn có quen sơ sơ vì cô ấy học cùng lớp hoặc đang hẹn hò với đồng nghiệp của bạn. Sau đó nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Nếu bạn lại “tái phạm”? Hãy nghĩ thật nhanh, chọn một chi tiết trên trang phục của cô gái kia và hỏi xem đó là gì bởi mẹ bạn hẳn sẽ rất thích nó. Giờ nên biết kiểm soát đôi mắt của bạn hơn.
Bạn vô tình xúc phạm nàng
Bạn giễu cợt kiểu tóc nhố nhăng, kỳ cục của một vài cô gái đi ngang qua và không biết rằng mình đang gián tiếp chê bai em gái nàng. Bạn tỏ ra rất thích được đi lang thang suốt đêm, bạn nghĩ sao nếu nàng cho rằng bạn sống thật phóng túng, vô độ, thiếu nghiêm túc?
Bạn nói về bạn gái cũ
Đây có lẽ là là điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm. Nói về người cũ, bạn không thể tránh khỏi bị coi là vẫn còn nhung nhớ, nuối tiếc pha chút cay đắng về mối tình đã qua mà quên mất người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước mặt.
Giải pháp tốt nhất là bỏ qua chủ đề đó ngay lập tức và không quay trở lại nữa. Có thể nàng sẽ muốn nói tiếp về người cũ của bạn, nhưng không được để chuyện đó xảy ra. Thậm chí nếu bạn đang giải thích rất dài dòng lí do bạn chia tay, hãy ngừng ngay và tập trung vào nàng.
Lái cuộc trò chuyện sang một chủ đề mới và sửa chữa mọi sai lầm với việc thể hiện sự quan tâm thích hợp nhưng rõ ràng đối với nàng.
Friday, June 15, 2007
"Tao yêu mày, thật đấy"
1. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nín thở, nhìn sâu vào mắt Lê và nói thật chậm, thật rõ: "Tao yêu mày, thật đấy!"
Ốc bươu vàng, ếch ộp, bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?
- Mày điên vừa thôi! - Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.
- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! - Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu
- Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?
Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.
- Mày… mày…
Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?
Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:
- Huyền này, tôi yêu bà.
- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…
Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:
- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…
- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.
Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.
2. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?
Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:
- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.
Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:
- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!
- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.
- Hả?
Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:
- Thế có nghĩa là…
- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. - Tôi mỉm cười.
Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:
- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…
Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:
- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?
Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:
- ừ! Thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…
- Gì gì là cái gì gì! Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? - Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.
- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!
- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?
- Không phải, nhưng mà…
- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!
- Mày…
Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!
Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.
- Cu! -Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì với tao?
- Tao nói tao yêu mày - Tôi nói rất to.
- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.
- Tôi cũng yêu bà.
- Như thế là sao? - Cả hai đồng thanh.
- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười. Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?
Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.
Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?
Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương cơ mà…
Ốc bươu vàng, ếch ộp, bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?
- Mày điên vừa thôi! - Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.
- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! - Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu
- Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?
Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.
- Mày… mày…
Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?
Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:
- Huyền này, tôi yêu bà.
- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…
Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:
- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…
- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.
Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.
2. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?
Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:
- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.
Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:
- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!
- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.
- Hả?
Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:
- Thế có nghĩa là…
- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. - Tôi mỉm cười.
Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:
- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…
Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:
- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?
Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:
- ừ! Thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…
- Gì gì là cái gì gì! Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? - Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.
- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!
- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?
- Không phải, nhưng mà…
- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!
- Mày…
Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!
Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.
- Cu! -Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì với tao?
- Tao nói tao yêu mày - Tôi nói rất to.
- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.
- Tôi cũng yêu bà.
- Như thế là sao? - Cả hai đồng thanh.
- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười. Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?
Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.
Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?
Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương cơ mà…
Tình yêu cảm tính dễ tàn
Gặp một chàng điển trai hay có cùng sở thích về âm nhạc, phim ảnh, bạn nghĩ ngay đó là một nửa đích thực của mình. Nhưng đa số trường hợp, bạn đã "bé cái nhầm".
Tình yêu cảm tính có thể bắt nguồn từ nhiều thứ:
Vẻ đẹp ngoại hình
Đây là điều kiện khiến tình yêu cảm tính xuất hiện. Ai mà chẳng yêu cái đẹp. Nhưng yêu một người chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài thì đáng lo cho cả hai. Một chàng trai gặp cô gái yêu kiều lập tức mê mẩn, ngày đêm mơ tưởng, tìm cách tiếp cận, tỏ tình, mơ được cùng nàng vui thú yêu đương hoặc nên duyên chồng vợ... Mặc dù, anh ta chưa biết gì về lai lịch cô gái lẫn tính cách, nghề nghiệp, lối sống của cô ấy.
Nhiều cô gái cũng “háo sắc” không kém. Họ say mê một anh chàng chỉ vì cái mã đẹp trai, cao lớn hoặc trông giống một diễn viên điện ảnh yêu thích.
Vẻ đẹp ngoại hình cũng là một phần giá trị của con người, nhưng nếu chỉ yêu một người vì bấy nhiêu mà quên đi những phẩm chất khác thì dễ dẫn đến bi kịch hơn là kết quả tốt đẹp.
Sự đồng điệu trong tâm hồn
Một đôi yêu nhau mà có cùng khuynh hướng về lối sống, văn hóa, sở thích thì càng thú vị và hạnh phúc của họ dễ thăng hoa. Chẳng hạn một cô gái yêu âm nhạc, hát hay có người yêu là anh chàng cùng sở thích, lại biết đệm đàn... Mỗi lần gặp nhau, họ đều bàn luận, trao đổi về âm nhạc hoặc chỉ cần chàng đàn, nàng hát, họ cũng cảm thấy như lên được... thiên đường rồi. Hoặc một cô gái biết làm thơ gặp một anh chàng thích văn chương, rồi một nàng mê điện ảnh gặp người con trai chịu khó dắt đi xem phim...
Thông thường, gặp người "hợp gu", bạn cảm thấy được chia sẻ, cảm thông và dễ đi đến tình yêu. Thế nhưng, để tình cảm lâu bền hoặc đi đến hôn nhân thì chỉ sự đồng điệu không đủ. Không hiếm cô gái mê văn nghệ nên yêu và lấy anh chàng làm thơ, đàn ngọt, hát hay. Và khi về sống chung, cô mới vỡ mộng khi chồng sống như... trên mây, vừa không biết kiếm tiền nuôi vợ con, vừa chẳng giúp được việc gì trong nhà. Lúc đó, họ mới ân hận vì đã vớ phải một... cục nợ.
Sự mê hoặc của tình dục
Tình dục luôn có lộ trình của nó, bắt đầu từ tình yêu trong sáng rồi sau đó mới là nhu cầu dâng hiến mang đến hạnh phúc cho nhau. Tuy nhiên, có nhiều người lại quá dễ dàng trong việc cho-nhận "chuyện ấy" và nghĩ đó là tình yêu, để rồi phải chịu những kết quả đau đớn, đặc biệt là các bạn gái.
Khi yêu chỉ bằng cảm tính nghĩ là bạn đã tự thả trái tim của mình đi hoang, không có sự kiểm soát của lý trí, đôi khi còn bất chấp cả đạo lý, pháp luật... Cho nên tình yêu cảm tính dễ tan vỡ và người trong cuộc phải trả những cái giá rất đắt vì nó.
Tình yêu cảm tính có thể bắt nguồn từ nhiều thứ:
Vẻ đẹp ngoại hình
Đây là điều kiện khiến tình yêu cảm tính xuất hiện. Ai mà chẳng yêu cái đẹp. Nhưng yêu một người chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài thì đáng lo cho cả hai. Một chàng trai gặp cô gái yêu kiều lập tức mê mẩn, ngày đêm mơ tưởng, tìm cách tiếp cận, tỏ tình, mơ được cùng nàng vui thú yêu đương hoặc nên duyên chồng vợ... Mặc dù, anh ta chưa biết gì về lai lịch cô gái lẫn tính cách, nghề nghiệp, lối sống của cô ấy.
Nhiều cô gái cũng “háo sắc” không kém. Họ say mê một anh chàng chỉ vì cái mã đẹp trai, cao lớn hoặc trông giống một diễn viên điện ảnh yêu thích.
Vẻ đẹp ngoại hình cũng là một phần giá trị của con người, nhưng nếu chỉ yêu một người vì bấy nhiêu mà quên đi những phẩm chất khác thì dễ dẫn đến bi kịch hơn là kết quả tốt đẹp.
Sự đồng điệu trong tâm hồn
Một đôi yêu nhau mà có cùng khuynh hướng về lối sống, văn hóa, sở thích thì càng thú vị và hạnh phúc của họ dễ thăng hoa. Chẳng hạn một cô gái yêu âm nhạc, hát hay có người yêu là anh chàng cùng sở thích, lại biết đệm đàn... Mỗi lần gặp nhau, họ đều bàn luận, trao đổi về âm nhạc hoặc chỉ cần chàng đàn, nàng hát, họ cũng cảm thấy như lên được... thiên đường rồi. Hoặc một cô gái biết làm thơ gặp một anh chàng thích văn chương, rồi một nàng mê điện ảnh gặp người con trai chịu khó dắt đi xem phim...
Thông thường, gặp người "hợp gu", bạn cảm thấy được chia sẻ, cảm thông và dễ đi đến tình yêu. Thế nhưng, để tình cảm lâu bền hoặc đi đến hôn nhân thì chỉ sự đồng điệu không đủ. Không hiếm cô gái mê văn nghệ nên yêu và lấy anh chàng làm thơ, đàn ngọt, hát hay. Và khi về sống chung, cô mới vỡ mộng khi chồng sống như... trên mây, vừa không biết kiếm tiền nuôi vợ con, vừa chẳng giúp được việc gì trong nhà. Lúc đó, họ mới ân hận vì đã vớ phải một... cục nợ.
Sự mê hoặc của tình dục
Tình dục luôn có lộ trình của nó, bắt đầu từ tình yêu trong sáng rồi sau đó mới là nhu cầu dâng hiến mang đến hạnh phúc cho nhau. Tuy nhiên, có nhiều người lại quá dễ dàng trong việc cho-nhận "chuyện ấy" và nghĩ đó là tình yêu, để rồi phải chịu những kết quả đau đớn, đặc biệt là các bạn gái.
Khi yêu chỉ bằng cảm tính nghĩ là bạn đã tự thả trái tim của mình đi hoang, không có sự kiểm soát của lý trí, đôi khi còn bất chấp cả đạo lý, pháp luật... Cho nên tình yêu cảm tính dễ tan vỡ và người trong cuộc phải trả những cái giá rất đắt vì nó.
Thursday, June 14, 2007
Chờ đợi một tình yêu
Ba tháng hè, khoảng thời gian mơ ước của bất cứ giáo viên nào vì sẽ được cuộc sống thảnh thơi. Không phải lo soạn giáo án. Không phải lo đi dạy đúng giờ giấc. Như một ngôi nhà từ lâu bị đóng kín vì chủ nhân bị đau ốm hay đi vắng, bây giờ những cánh cửa được mở tung đón chủ nhân trở về, đón ánh nắng ban mai rực rỡ, đón những ngọn gió đêm tươi mát thổi vào. Trong ba tháng hè, tâm hồn và hành vi của giáo viên cũng được mở tung sau chín tháng bị đóng cửa.
Tất cả những người bạn giáo viên của Kha đã được sống thảnh thơi trong mùa hè. Họ đã được trở về quê nhà hay đi đến một thành phố khác để nghỉ xả hơi, để được sống tự do không bị những đôi mắt dòm ngó, phê phán của học sinh và các phụ huynh. Tưởng tượng sống ở một nơi không bị những đôi mắt đó theo dõi, thật sung sướng biết bao.
Nhưng Kha đã không được sung sướng biết bao. Không được sống thảnh thơi như các bạn trong ba tháng hè tại thị trấn này.
Kha phải ở lại để dạy các lớp hè hai buổi sáng và dạy thêm lớp toán ban đêm. Chàng muốn dành dụm một số tiền để lo đám hỏi người yêu của chàng ở quê nhà vào dịp cuối năm nay. Không có nàng chắc chàng đã theo thằng bạn dạy văn đi rong chơi. Dù cho bao tử có đói, chàng tin cũng sẽ được sống một thời gian thảnh thơi và thích thú. Nhưng vì nàng, vì những đòi hỏi của gia đình nàng. Kha đã phải tiếp tục đóng kín những cửa sổ tâm hồn trong ba tháng hè.
Những lớp toán ban đêm, Kha dạy ngay ở căn phòng trọ. Chàng đã phải khó nhọc giảng giải những bài toán cho học sinh hiểu. Không phải những bài toán đó quá khó hay học sinh chậm hiểu mà vì Kha biết chính chàng cũng không thích giải những bài toán đó một tí nào. Ðấy không phải là thời gian để giải những bài toán hình học, đại số, hóa học. Ðấy là thời gian phải được dành cho nàng. Cùng nàng đi dạo chơi dọc theo bờ sông Hương trong đêm hè nóng bức. Cùng nhau vào trong thành nội có những cây nhãn lá mướt xanh và hương hoa sen tỏa ra thơm ngát. Cùng nàng vào ngồi một quán nước có âm nhạc dịu dàng và ăn những ly chè hạt sen ngọt lịm...
Nhưng ở lại chốn này, Kha chỉ biết cùng học trò cặm cụi giải những bài toán khô khan, chán ngắt. Khi nghe những cậu học trò hỏi : "Ba tháng hè, thầy không về thăm nhà hả thầy ? Dạy nhiều vậy thầy không sợ bể phổi sao thầy ?" Kha đã phải bóp vụn cục phấn trong tay, để khỏi bạt tai chúng và môi chàng đã mím chặt để khỏi cau có. Chúng đâu có biết gì, chúng còn vô tư. Chàng nghĩ vậy để xoa dịu cơn giận dữ.
Còn nàng có biết gì không? Hay nàng cũng vô tư? Thắc mắc này đã khiến Kha nổi điên đập vỡ mấy ly bia khi chàng ngồi uống một mình trong căn phòng trọ vắng lặng sau những buổi dạy đêm.
Thật ra Kha không sống cô độc khi phải ở lại đây ba tháng hè vì chàng đã có những người bạn chân tình ở địa phương này. Nhưng họ chẳng giúp được gì cho chàng. Những chai bia cũng chẳng giúp gì được cho chàng. Tất cả đều biết chuyện tình của chàng và nàng nhưng tất cả đều không hiểu tình yêu của chàng dành cho nàng.
Ngay cả thằng bạn dạy văn ở cùng phòng (nay đã đi xa) cũng không hiểu tình yêu đó. Hắn đâu đã yêu một cô gái nào bao giờ đâu mà hiểu chàng. Hắn chỉ yêu cây trúc đào sau vườn và say sưa nhìn ngắm những nụ hoa đỏ hồng lóng lánh sương đêm hé nở mỗi sáng như say sưa nhìn ngắm đôi môi người tình mỉm cười. Thấy dáng vẻ si mê điên khùng của hắn, đã có lần chàng nổi điên cầm dao định đốn cây trúc đào nếu hắn không đứng ôm chặt gốc cây che chở cho những nụ hoa.
Chàng không yêu đương lãng mạn lẩm cẩm như thằng bạn kỳ cục đó. Tuy sinh ra ở một thành phố thơ mộng nhưng Kha không yêu những đóa hoa vớ vẩn, chàng yêu một cô gái cùng quê hương và dự định phải kết hôn bằng được với nàng. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở". Cái "đẹp đó chàng xin dành cho thằng bạn dạy văn".
Gia đình nàng rất giàu, có gian hàng lớn buôn bán đủ thứ ở phố chính. Còn gia đinh chàng ở miền quê sống nhờ những vườn cau trổ trái bốn mùa. Ðám hỏi và đám cưới của chàng khỏi phải lo vụ trầu cau vì đã có sẵn "cây nhà lá vườn" đủ biếu cho ngàn người. Chàng chỉ còn lo mấy thứ lỉnh kỉnh : rượu, trà, bánh su sê, vòng, nhẫn, áo cưới, xe hoa... Mấy thứ đó tuy lỉnh kỉnh nhưng cũng làm chàng điên cái đầu.
Cả hai gia đình đều sẵn sàng giúp đỡ chàng mấy thứ lỉnh kỉnh, sẵn sàng đùm bọc đời sống vợ chồng chàng, nhưng Kha từ chối sự giúp đỡ và đùm bọc đó. Bài học đầu tiên chàng học được ở Ðại học Sư phạm không phải là phương pháp dạy dỗ học sinh mau hiểu mà là ý thức tự lập. Chàng muốn một gia đình do chính tay chàng tạo ra. Cưới nàng xong chàng sẽ thuê nhà cho hai người ở rồi dành dụm tiền mua nhà, rồi dành dụm tiền cho những đứa con, rồi dành dụm tiền cho đủ thứ. Nhưng trước tiên chàng phải dành dụm cho đám hỏi nàng vì vậy chàng đã ở lại thị trấn để dạy hè.
Kha không nhận được lá thư nào của nàng trong suốt ba tháng hè. Ở đây, chàng chỉ có một địa chỉ duy nhất là ngôi trường chàng dạy. Ba tháng hè trường đóng cửa những giấy tờ công văn đều được trực tiếp chuyển bằng tay từ Phòng Giáo dục đến trường, còn những thư từ riêng chẳng thể gửi đến vì không có người đi nhận. Kha có thể mượn địa chỉ của một người bạn địa phương để cho nàng gửi thư nhưng chàng sợ những lá thư của nàng gửi cho chàng trong dịp hè sẽ khiến chàng không còn can đảm ở lại đây. Nhìn những con dấu bưu điện mang tên quê hương mến yêu và đọc những dòng chữ mảnh mai nàng viết, Kha dám có quyết định trở về quê nhà gặp nàng ngay cho bớt nhớ nhung. Trở về quê nhà, bỏ dạy cours làm sao chàng còn có thể dành dụm đủ tiền đi hỏi nàng?
Mùa hè đã chấm dứt. Kha nôn nóng chời đợi ngày khai giảng niên học mới để được nhân thư nàng. Cách một tuần trước ngày khai giảng. Kha đã gửi cho nàng một lá thư bảo đảm để nàng biết dự tính của chàng đã thành. Chàng đã dành đủ tiền cho đám hỏi. Nàng hãy gửi thư trả lời cho chàng biết ý kiến gấp qua địa chỉ nhà trường.
Ngày khai giảng đến, Kha vội vã đến trường nhưng chàng chẳng nhận được lá thư nào. Nhìn các cô cậu học sinh vui vẻ cười đùa với bạn bè sau những ngày hè tạm biệt, Kha đã buồn cho hoàn cảnh của mình ! Ðiều chàng nôn nóng đợi chờ ở niên học mới đã không đến.
Chàng tự hỏi phải chăng nàng đã đi lấy chồng trong mùa hè vừa qua?. Ồ, đâu có chuyện lạ lùng đó được. Nàng phải chờ mình chứ. Mình đã trung thành với nàng vậy nàng bắt buộc cũng phải trung thành với mình. Hay nàng đã bị bệnh cúm nên chẳng thể viết thư trả lời? Giả thuyết này có thể tin được vì ở quê hương chàng mùa này mưa nắng bất thường và ai cũng có thể mắc bệnh cúm - chàng lẩm bẩm - chứ nàng đừng mắc bệnh nôn nóng lấy chồng.
Nửa tháng sau ngày khai giảng đã trôi qua. Kha đã gửi cho nàng hai lá thư bảo đảm nhưng vẫn không thấy hồi âm. Bố khỉ người yêu! Chàng lẩm bẩm khi ngồi một mình trong phòng giáo viên đợi giờ dạy. Ðột nhiên Kha bật cười, chàng nghĩ chàng đã thốt ra hai tiếng "Bố khỉ" kỳ quặc một cách vô thức và chẳng hiểu chúng có nghĩa gì? Thằng bạn dạy văn luôn miệng thốt ra hai tiếng đó và chàng không ngờ chúng đã xâm nhập vào đầu óc chàng lúc nào không hay. Bố khỉ đầu óc! Kha lẩm bẩm khi quẹt diêm châm một điếu thuốc.
Hai giờ đầu buổi sáng nay thật nản. Kha chẳng dạy được gì, có một bài toán nhỏ mà chàng giải ba lần vẫn sai khiến cả lớp cười ồ. Ðầu óc chàng bay bổng đâu đâu và chàng đã chờ đợi tiếng kẻng báo hiệu giờ ra chơi ngay khi mới bước chân vào lớp. Rồi tiếng kẻng chờ đợi đã vang lên. Kha bẻ đôi cục phấn đang viết ném xuống bục gỗ như người trút khỏi gánh nặng trên vai. Chàng cố nở một nụ cười chào học sinh và định nói vài lời xin lỗi nhưng chẳng thể hé môi, chàng đành lắc đầu bước ra khỏi lớp. Mong các em sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Mong các em sẽ hiểu khi các em cũng nôn nóng chờ đợi một cái gì...
Phòng giáo viên đã có mặt những cô giáo mặc áo dài đủ màu ngồi nói chuyện "thiên trời địa đất" với các ông giáo. Kha rót ly nước trà uống một hơi rồi kéo ghế ngồi dựa lưng vào tường. Chàng muốn ngủ một giấc ngắn - chỉ năm phút thôi - cũng đủ giúp chàng khỏe khoắn dạy những giờ kế tiếp. Khổ nỗi những tiếng trò chuyện cười đùa của các vị đồng nghiệp vang lên như bầy kiến lầm lì bò vào tai, khiến Kha không chợp mắt được.
"Thầy có thư".
Kha tỉnh người, ngồi thẳng dậy nói cám ơn bác bảo vệ khi đưa tay nhận lá thư. Chắc là thư của nàng rồi, ít ra nàng cũng đủ thông minh để hiểu rằng mình đang nôn nóng đợi thư của nàng chứ. Chẳng thấy tên người gửi đề ngoài bì thư, nhưng nhìn nét chữ Kha cũng biết đây không phải là thư của nàng. Chàng thở dài, vậy mình đã mừng hụt. Không phải thư của nàng thì thư của ai đi nữa chàng cũng muốn quăng vào sọt rác.
Nhìn kỹ nét chữ Kha nhận ra thư của thằng bạn dạy văn. Chàng không muốn đọc thư của thằng bạn kỳ cục làm gì, chàng chỉ muốn ngủ nhưng những tiếng cười đùa vẫn tiếp tục vang lên. Thôi thì đọc thư xem hắn viết gì. Hắn là giáo viên dạy văn biết đâu văn của hắn sẽ giúp mình ngủ được.
Kha,
Mày nói với Ông Hiệu trưởng tao chưa thể đến trường ngay được. Vì bị xe đụng gãy chân, còn đang bó bột. Như thế, tao chưa thể tiếp tục đi dạy được, dù lúc này rất muốn đi dạy sau ba tháng hè rong chơi.
Hãy chịu khó thay tao tưới nước, bắt sâu ở cây trúc đào mỗi ngày. Hãy chịu khó quét dọn phòng sạch sẽ. Hãy chịu khó giữ vững niềm tin thế nào rồi tao cũng sẽ trở về.
TH.
Bố khỉ thằng bạn văn ! Kha rủa thầm và xé lá thư ném vào sọt rác. Viết văn như thế không hiểu sao hắn lại được người ta xuất bản cho một tập truyện ngắn ! Văn chương gì chỉ khiến mình mất ngủ.
Chẳng còn kiên nhẫn đợi thư của nàng, đêm nay Kha đã đem hết số tiền dành dụm được nhờ dạy thêm ba tháng hè ra đãi bạn bè nhậu. Một bữa tiệc linh đình mừng người hết lo đợi chờ : gà quay, chim cu quay, heo quay, vịt quay, đủ thứ quay cộng thêm những chai rượu Johnny "đi bộ" đã giúp Kha có những trận cười ha ha.
Bữa tiệc tàn, bạn bè ra về hết, Kha vẫn còn ngồi nhâm nhi một đùi gà quay với ly rượu vàng óng ánh trong căn phòng trọ vắng lặng và bề bộn những đồ nhậu trên nền xi măng. Chàng đã dạy học trò tỉ trọng của rượu là 0,8 gram nhưng không hiểu sao nó lại làm đầu chàng nặng chình chịch. Phải chăng tỉ trọng đích thực của rượu là một tấn ? Kha lắc lắc cái đầu muốn nó văng ra khỏi cổ cho nhẹ người, nhưng cái đầu vẫn bám chặt vào cổ chàng. Chẳng biết gì hơn Kha đứng dậy tìm giấy viết thư. Phải viết cho nàng một lá thư nữa - chàng nghĩ - không biết đây là lá thư thứ mấy mình gửi cho nàng mà nàng không thèm trả lời nhưng thây kệ hãy viết thêm cho nàng một lá thư cuối cùng nữa. Kha bóc một tờ lịch và viết ở phía sau để khỏi mất công ghi ngày tháng. Dù say khướt nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo để quẹt diêm châm một điếu thuốc và viết :
Này người anh yêu.
Chắc em nghĩ em là mẹ anh nên anh có bổn phận phải viết thư vấn an em đều đều phải không?
Hay tại lúc này giấy đắt, mực đắt, tem đắt nên em "thắt lưng buộc bụng giữ eo" không viết thư trả lời?
Chắc em cũng biết, yêu nhau đâu phải là làm cha mẹ nhau mà chỉ được quyền làm cha mẹ những đứa con của nhau mà thôi. Nhưng chúng ta đâu đã có đứa con nào vậy chúng ta chỉ là người tình của nhau. Là người tình thì phải chịu khó viết thư hỏi thăm sức khỏe nhau, chứ đâu có thể lơ là như em chẳng cần biết anh sống chết như thế nào trong ba tháng hè xa cách.
Vì vậy, anh rất buồn mà báo tin cho em biết, đám hỏi em đã được anh sửa đổi thành "đám nhậu" với bạn bè. Mong rằng hơi rượu sẽ mãi mãi ở trong tim anh như hình bóng em.
KHA.
Chẳng thèm đọc lá thư để sửa lỗi chính tả, Kha gấp tờ lịch bỏ vào bì thư màu xanh có sẵn tem và dán lại. Chàng biết khi đọc xong thư này, nàng sẽ chửi rủa chàng là người vô học, mất dạy, du côn và nhiều thứ nữa. Nhưng tất cả những tiếng chửi đó không làm chàng buồn. Chàng chỉ thật sự buồn và hiểu rằng ở kiếp này hay triệu triệu kiếp sau nàng cũng không có đủ thông minh để hiểu rằng chàng tha thiết yêu nàng... Chỉ có Chúa mới biết được tình yêu của chàng dành cho nàng. Nhưng Chúa là người quá nghiêm trang, chắc Ngài chẳng bao giờ thèm "mách lẻo" tình yêu của chàng cho nàng biết.
Kha cố gắng đứng thẳng người rồi loạng choạng bước ra khỏi nhà đi bỏ thư vào một thùng thư đặt trước Bưu điện quận ở cuối phố. Chàng phải đi bỏ thư ngay lúc này nếu không ngày mai chàng sẽ không còn hứng thú đi gửi thư nữa.
Trời mới mưa buổi chiều. Không khí mát mẻ nhưng đầu óc Kha vẫn nóng bừng. Ðêm tối đen. Những ngôi nhà quanh căn phòng chàng trọ đều đã tắt đèn. Kha nghiêng ngã bước đi không còn nhận ra phương hướng chiếc cổng sơn xanh đóng kín nằm ở đâu. Thình lình chàng đâm sầm vào một gốc cây ngã nhoài xuống đất, những giọt mưa còn đọng trên lá rơi tới tấp xuống mặt chàng mát lạnh. Kha tỉnh dần, chàng đưa tay quờ quạng trên mặt đất ướt để tìm lá thư đánh rơi và chàng chỉ bắt gặp những đóa hoa trúc đào rơi rụng. Chàng giận dữ vò nát một đóa hoa trong tay và Chúa ơi nếu có thằng bạn dạy văn ở đây chắc hắn sẽ cười chàng bể bụng, khi hắn nhận ra chàng đang khóc.
(Đoàn Thạch Biền)
Tất cả những người bạn giáo viên của Kha đã được sống thảnh thơi trong mùa hè. Họ đã được trở về quê nhà hay đi đến một thành phố khác để nghỉ xả hơi, để được sống tự do không bị những đôi mắt dòm ngó, phê phán của học sinh và các phụ huynh. Tưởng tượng sống ở một nơi không bị những đôi mắt đó theo dõi, thật sung sướng biết bao.
Nhưng Kha đã không được sung sướng biết bao. Không được sống thảnh thơi như các bạn trong ba tháng hè tại thị trấn này.
Kha phải ở lại để dạy các lớp hè hai buổi sáng và dạy thêm lớp toán ban đêm. Chàng muốn dành dụm một số tiền để lo đám hỏi người yêu của chàng ở quê nhà vào dịp cuối năm nay. Không có nàng chắc chàng đã theo thằng bạn dạy văn đi rong chơi. Dù cho bao tử có đói, chàng tin cũng sẽ được sống một thời gian thảnh thơi và thích thú. Nhưng vì nàng, vì những đòi hỏi của gia đình nàng. Kha đã phải tiếp tục đóng kín những cửa sổ tâm hồn trong ba tháng hè.
Những lớp toán ban đêm, Kha dạy ngay ở căn phòng trọ. Chàng đã phải khó nhọc giảng giải những bài toán cho học sinh hiểu. Không phải những bài toán đó quá khó hay học sinh chậm hiểu mà vì Kha biết chính chàng cũng không thích giải những bài toán đó một tí nào. Ðấy không phải là thời gian để giải những bài toán hình học, đại số, hóa học. Ðấy là thời gian phải được dành cho nàng. Cùng nàng đi dạo chơi dọc theo bờ sông Hương trong đêm hè nóng bức. Cùng nhau vào trong thành nội có những cây nhãn lá mướt xanh và hương hoa sen tỏa ra thơm ngát. Cùng nàng vào ngồi một quán nước có âm nhạc dịu dàng và ăn những ly chè hạt sen ngọt lịm...
Nhưng ở lại chốn này, Kha chỉ biết cùng học trò cặm cụi giải những bài toán khô khan, chán ngắt. Khi nghe những cậu học trò hỏi : "Ba tháng hè, thầy không về thăm nhà hả thầy ? Dạy nhiều vậy thầy không sợ bể phổi sao thầy ?" Kha đã phải bóp vụn cục phấn trong tay, để khỏi bạt tai chúng và môi chàng đã mím chặt để khỏi cau có. Chúng đâu có biết gì, chúng còn vô tư. Chàng nghĩ vậy để xoa dịu cơn giận dữ.
Còn nàng có biết gì không? Hay nàng cũng vô tư? Thắc mắc này đã khiến Kha nổi điên đập vỡ mấy ly bia khi chàng ngồi uống một mình trong căn phòng trọ vắng lặng sau những buổi dạy đêm.
Thật ra Kha không sống cô độc khi phải ở lại đây ba tháng hè vì chàng đã có những người bạn chân tình ở địa phương này. Nhưng họ chẳng giúp được gì cho chàng. Những chai bia cũng chẳng giúp gì được cho chàng. Tất cả đều biết chuyện tình của chàng và nàng nhưng tất cả đều không hiểu tình yêu của chàng dành cho nàng.
Ngay cả thằng bạn dạy văn ở cùng phòng (nay đã đi xa) cũng không hiểu tình yêu đó. Hắn đâu đã yêu một cô gái nào bao giờ đâu mà hiểu chàng. Hắn chỉ yêu cây trúc đào sau vườn và say sưa nhìn ngắm những nụ hoa đỏ hồng lóng lánh sương đêm hé nở mỗi sáng như say sưa nhìn ngắm đôi môi người tình mỉm cười. Thấy dáng vẻ si mê điên khùng của hắn, đã có lần chàng nổi điên cầm dao định đốn cây trúc đào nếu hắn không đứng ôm chặt gốc cây che chở cho những nụ hoa.
Chàng không yêu đương lãng mạn lẩm cẩm như thằng bạn kỳ cục đó. Tuy sinh ra ở một thành phố thơ mộng nhưng Kha không yêu những đóa hoa vớ vẩn, chàng yêu một cô gái cùng quê hương và dự định phải kết hôn bằng được với nàng. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở". Cái "đẹp đó chàng xin dành cho thằng bạn dạy văn".
Gia đình nàng rất giàu, có gian hàng lớn buôn bán đủ thứ ở phố chính. Còn gia đinh chàng ở miền quê sống nhờ những vườn cau trổ trái bốn mùa. Ðám hỏi và đám cưới của chàng khỏi phải lo vụ trầu cau vì đã có sẵn "cây nhà lá vườn" đủ biếu cho ngàn người. Chàng chỉ còn lo mấy thứ lỉnh kỉnh : rượu, trà, bánh su sê, vòng, nhẫn, áo cưới, xe hoa... Mấy thứ đó tuy lỉnh kỉnh nhưng cũng làm chàng điên cái đầu.
Cả hai gia đình đều sẵn sàng giúp đỡ chàng mấy thứ lỉnh kỉnh, sẵn sàng đùm bọc đời sống vợ chồng chàng, nhưng Kha từ chối sự giúp đỡ và đùm bọc đó. Bài học đầu tiên chàng học được ở Ðại học Sư phạm không phải là phương pháp dạy dỗ học sinh mau hiểu mà là ý thức tự lập. Chàng muốn một gia đình do chính tay chàng tạo ra. Cưới nàng xong chàng sẽ thuê nhà cho hai người ở rồi dành dụm tiền mua nhà, rồi dành dụm tiền cho những đứa con, rồi dành dụm tiền cho đủ thứ. Nhưng trước tiên chàng phải dành dụm cho đám hỏi nàng vì vậy chàng đã ở lại thị trấn để dạy hè.
Kha không nhận được lá thư nào của nàng trong suốt ba tháng hè. Ở đây, chàng chỉ có một địa chỉ duy nhất là ngôi trường chàng dạy. Ba tháng hè trường đóng cửa những giấy tờ công văn đều được trực tiếp chuyển bằng tay từ Phòng Giáo dục đến trường, còn những thư từ riêng chẳng thể gửi đến vì không có người đi nhận. Kha có thể mượn địa chỉ của một người bạn địa phương để cho nàng gửi thư nhưng chàng sợ những lá thư của nàng gửi cho chàng trong dịp hè sẽ khiến chàng không còn can đảm ở lại đây. Nhìn những con dấu bưu điện mang tên quê hương mến yêu và đọc những dòng chữ mảnh mai nàng viết, Kha dám có quyết định trở về quê nhà gặp nàng ngay cho bớt nhớ nhung. Trở về quê nhà, bỏ dạy cours làm sao chàng còn có thể dành dụm đủ tiền đi hỏi nàng?
Mùa hè đã chấm dứt. Kha nôn nóng chời đợi ngày khai giảng niên học mới để được nhân thư nàng. Cách một tuần trước ngày khai giảng. Kha đã gửi cho nàng một lá thư bảo đảm để nàng biết dự tính của chàng đã thành. Chàng đã dành đủ tiền cho đám hỏi. Nàng hãy gửi thư trả lời cho chàng biết ý kiến gấp qua địa chỉ nhà trường.
Ngày khai giảng đến, Kha vội vã đến trường nhưng chàng chẳng nhận được lá thư nào. Nhìn các cô cậu học sinh vui vẻ cười đùa với bạn bè sau những ngày hè tạm biệt, Kha đã buồn cho hoàn cảnh của mình ! Ðiều chàng nôn nóng đợi chờ ở niên học mới đã không đến.
Chàng tự hỏi phải chăng nàng đã đi lấy chồng trong mùa hè vừa qua?. Ồ, đâu có chuyện lạ lùng đó được. Nàng phải chờ mình chứ. Mình đã trung thành với nàng vậy nàng bắt buộc cũng phải trung thành với mình. Hay nàng đã bị bệnh cúm nên chẳng thể viết thư trả lời? Giả thuyết này có thể tin được vì ở quê hương chàng mùa này mưa nắng bất thường và ai cũng có thể mắc bệnh cúm - chàng lẩm bẩm - chứ nàng đừng mắc bệnh nôn nóng lấy chồng.
Nửa tháng sau ngày khai giảng đã trôi qua. Kha đã gửi cho nàng hai lá thư bảo đảm nhưng vẫn không thấy hồi âm. Bố khỉ người yêu! Chàng lẩm bẩm khi ngồi một mình trong phòng giáo viên đợi giờ dạy. Ðột nhiên Kha bật cười, chàng nghĩ chàng đã thốt ra hai tiếng "Bố khỉ" kỳ quặc một cách vô thức và chẳng hiểu chúng có nghĩa gì? Thằng bạn dạy văn luôn miệng thốt ra hai tiếng đó và chàng không ngờ chúng đã xâm nhập vào đầu óc chàng lúc nào không hay. Bố khỉ đầu óc! Kha lẩm bẩm khi quẹt diêm châm một điếu thuốc.
Hai giờ đầu buổi sáng nay thật nản. Kha chẳng dạy được gì, có một bài toán nhỏ mà chàng giải ba lần vẫn sai khiến cả lớp cười ồ. Ðầu óc chàng bay bổng đâu đâu và chàng đã chờ đợi tiếng kẻng báo hiệu giờ ra chơi ngay khi mới bước chân vào lớp. Rồi tiếng kẻng chờ đợi đã vang lên. Kha bẻ đôi cục phấn đang viết ném xuống bục gỗ như người trút khỏi gánh nặng trên vai. Chàng cố nở một nụ cười chào học sinh và định nói vài lời xin lỗi nhưng chẳng thể hé môi, chàng đành lắc đầu bước ra khỏi lớp. Mong các em sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Mong các em sẽ hiểu khi các em cũng nôn nóng chờ đợi một cái gì...
Phòng giáo viên đã có mặt những cô giáo mặc áo dài đủ màu ngồi nói chuyện "thiên trời địa đất" với các ông giáo. Kha rót ly nước trà uống một hơi rồi kéo ghế ngồi dựa lưng vào tường. Chàng muốn ngủ một giấc ngắn - chỉ năm phút thôi - cũng đủ giúp chàng khỏe khoắn dạy những giờ kế tiếp. Khổ nỗi những tiếng trò chuyện cười đùa của các vị đồng nghiệp vang lên như bầy kiến lầm lì bò vào tai, khiến Kha không chợp mắt được.
"Thầy có thư".
Kha tỉnh người, ngồi thẳng dậy nói cám ơn bác bảo vệ khi đưa tay nhận lá thư. Chắc là thư của nàng rồi, ít ra nàng cũng đủ thông minh để hiểu rằng mình đang nôn nóng đợi thư của nàng chứ. Chẳng thấy tên người gửi đề ngoài bì thư, nhưng nhìn nét chữ Kha cũng biết đây không phải là thư của nàng. Chàng thở dài, vậy mình đã mừng hụt. Không phải thư của nàng thì thư của ai đi nữa chàng cũng muốn quăng vào sọt rác.
Nhìn kỹ nét chữ Kha nhận ra thư của thằng bạn dạy văn. Chàng không muốn đọc thư của thằng bạn kỳ cục làm gì, chàng chỉ muốn ngủ nhưng những tiếng cười đùa vẫn tiếp tục vang lên. Thôi thì đọc thư xem hắn viết gì. Hắn là giáo viên dạy văn biết đâu văn của hắn sẽ giúp mình ngủ được.
Kha,
Mày nói với Ông Hiệu trưởng tao chưa thể đến trường ngay được. Vì bị xe đụng gãy chân, còn đang bó bột. Như thế, tao chưa thể tiếp tục đi dạy được, dù lúc này rất muốn đi dạy sau ba tháng hè rong chơi.
Hãy chịu khó thay tao tưới nước, bắt sâu ở cây trúc đào mỗi ngày. Hãy chịu khó quét dọn phòng sạch sẽ. Hãy chịu khó giữ vững niềm tin thế nào rồi tao cũng sẽ trở về.
TH.
Bố khỉ thằng bạn văn ! Kha rủa thầm và xé lá thư ném vào sọt rác. Viết văn như thế không hiểu sao hắn lại được người ta xuất bản cho một tập truyện ngắn ! Văn chương gì chỉ khiến mình mất ngủ.
Chẳng còn kiên nhẫn đợi thư của nàng, đêm nay Kha đã đem hết số tiền dành dụm được nhờ dạy thêm ba tháng hè ra đãi bạn bè nhậu. Một bữa tiệc linh đình mừng người hết lo đợi chờ : gà quay, chim cu quay, heo quay, vịt quay, đủ thứ quay cộng thêm những chai rượu Johnny "đi bộ" đã giúp Kha có những trận cười ha ha.
Bữa tiệc tàn, bạn bè ra về hết, Kha vẫn còn ngồi nhâm nhi một đùi gà quay với ly rượu vàng óng ánh trong căn phòng trọ vắng lặng và bề bộn những đồ nhậu trên nền xi măng. Chàng đã dạy học trò tỉ trọng của rượu là 0,8 gram nhưng không hiểu sao nó lại làm đầu chàng nặng chình chịch. Phải chăng tỉ trọng đích thực của rượu là một tấn ? Kha lắc lắc cái đầu muốn nó văng ra khỏi cổ cho nhẹ người, nhưng cái đầu vẫn bám chặt vào cổ chàng. Chẳng biết gì hơn Kha đứng dậy tìm giấy viết thư. Phải viết cho nàng một lá thư nữa - chàng nghĩ - không biết đây là lá thư thứ mấy mình gửi cho nàng mà nàng không thèm trả lời nhưng thây kệ hãy viết thêm cho nàng một lá thư cuối cùng nữa. Kha bóc một tờ lịch và viết ở phía sau để khỏi mất công ghi ngày tháng. Dù say khướt nhưng chàng vẫn đủ tỉnh táo để quẹt diêm châm một điếu thuốc và viết :
Này người anh yêu.
Chắc em nghĩ em là mẹ anh nên anh có bổn phận phải viết thư vấn an em đều đều phải không?
Hay tại lúc này giấy đắt, mực đắt, tem đắt nên em "thắt lưng buộc bụng giữ eo" không viết thư trả lời?
Chắc em cũng biết, yêu nhau đâu phải là làm cha mẹ nhau mà chỉ được quyền làm cha mẹ những đứa con của nhau mà thôi. Nhưng chúng ta đâu đã có đứa con nào vậy chúng ta chỉ là người tình của nhau. Là người tình thì phải chịu khó viết thư hỏi thăm sức khỏe nhau, chứ đâu có thể lơ là như em chẳng cần biết anh sống chết như thế nào trong ba tháng hè xa cách.
Vì vậy, anh rất buồn mà báo tin cho em biết, đám hỏi em đã được anh sửa đổi thành "đám nhậu" với bạn bè. Mong rằng hơi rượu sẽ mãi mãi ở trong tim anh như hình bóng em.
KHA.
Chẳng thèm đọc lá thư để sửa lỗi chính tả, Kha gấp tờ lịch bỏ vào bì thư màu xanh có sẵn tem và dán lại. Chàng biết khi đọc xong thư này, nàng sẽ chửi rủa chàng là người vô học, mất dạy, du côn và nhiều thứ nữa. Nhưng tất cả những tiếng chửi đó không làm chàng buồn. Chàng chỉ thật sự buồn và hiểu rằng ở kiếp này hay triệu triệu kiếp sau nàng cũng không có đủ thông minh để hiểu rằng chàng tha thiết yêu nàng... Chỉ có Chúa mới biết được tình yêu của chàng dành cho nàng. Nhưng Chúa là người quá nghiêm trang, chắc Ngài chẳng bao giờ thèm "mách lẻo" tình yêu của chàng cho nàng biết.
Kha cố gắng đứng thẳng người rồi loạng choạng bước ra khỏi nhà đi bỏ thư vào một thùng thư đặt trước Bưu điện quận ở cuối phố. Chàng phải đi bỏ thư ngay lúc này nếu không ngày mai chàng sẽ không còn hứng thú đi gửi thư nữa.
Trời mới mưa buổi chiều. Không khí mát mẻ nhưng đầu óc Kha vẫn nóng bừng. Ðêm tối đen. Những ngôi nhà quanh căn phòng chàng trọ đều đã tắt đèn. Kha nghiêng ngã bước đi không còn nhận ra phương hướng chiếc cổng sơn xanh đóng kín nằm ở đâu. Thình lình chàng đâm sầm vào một gốc cây ngã nhoài xuống đất, những giọt mưa còn đọng trên lá rơi tới tấp xuống mặt chàng mát lạnh. Kha tỉnh dần, chàng đưa tay quờ quạng trên mặt đất ướt để tìm lá thư đánh rơi và chàng chỉ bắt gặp những đóa hoa trúc đào rơi rụng. Chàng giận dữ vò nát một đóa hoa trong tay và Chúa ơi nếu có thằng bạn dạy văn ở đây chắc hắn sẽ cười chàng bể bụng, khi hắn nhận ra chàng đang khóc.
(Đoàn Thạch Biền)
Monday, June 11, 2007
Lý do chàng thích ra khỏi nhà
Tại sao đàn ông không thích ở nhà? Các nàng cứ rên la oai oái mà không biết rằng lắm khi lý do lại chính từ họ.
Nhiều khi, chính các nàng làm các ông thích đi nhậu hơn là về nhà
Không ít nàng phàn nàn là chàng đi chơi quá nhiều. Có chàng tan sở lại la cà ở quán bia với bạn bè đến đêm mới về. Có chàng buổi tối còn nhảy sang hàng xóm chơi cờ tới khuya. Thậm chí, chàng khác lại đến cơ quan cả chủ nhật, nàng hỏi thì bảo là việc nhiều quá, ngày nghỉ cũng phải làm.
Những nàng thường lên án chàng gay gắt, nào là không quan tâm đến gia đình, chỉ tìm thú vui cho riêng mình. Rồi họ hỏi chuyên viên tư vấn tâm lý gia đình: Có cách nào giữ chân được những anh chàng thích la cà như thế ở nhà không? Họ chẳng hiểu tại sao chàng lại thờ ơ với vợ con như vậy. Những phụ nữ đó thường tự cho mình là người vợ mẫu mực, hết lòng với chồng con, làm việc quần quật vì gia đình và đổ tất cả mọi tật xấu cho ông xã.
Nhưng nhà tâm lý học người Mỹ, Kriput R.Adams lại cho rằng: "Khi một người chồng hay ra khỏi nhà thiếu lý do chính đáng tức là anh ta không tìm thấy niềm vui trong gia đình".
Theo ông, khi đó, người cần phải xem lại mình trước nhất là các nàng. Bởi họ chính là người quyết định bầu không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc hay lạnh lẽo, nặng nề. Điều này không chỉ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng mà còn tác động tới sự nghiệp của người đàn ông. Bởi vì trạng thái tinh thần thoải mái chính là nguồn năng lượng lớn để tái tạo sức lao động cho ngày hôm sau.
Sạch sẽ quá đôi khi không phải là ưu điểm
Có hàng nghìn lý do khiến các nàng làm cho bầu không khí gia đình luôn căng thẳng, nặng nề. Một số nàng có thói quen thích nhà cửa lúc nào cũng phải sạch bóng. Nàng không thể chịu nổi cảnh con đưa bạn về kéo theo hàng lô đất cát ở ngoài đường vào nhà. Vì thế, sau khi đám trẻ đi rồi, nàng vừa còng lưng lau đi lau lại sàn, vừa càu nhàu mắng mỏ con hàng tiếng đồng hồ.
Lại đến ông chồng lấy kìm búa ra chữa xe rồi buông quăng bỏ vãi mỗi cái một nơi, đến con dao ông lấy cắt dây điện xong bỏ vào đâu cũng không thể nào tìm được. Nàng kết luận chồng con đều là những kẻ phá hoại sự hoàn mỹ trong ngôi nhà và không thể nào chịu đựng nổi.
Một bầu không khí gia đình như thế, làm sao có thể nghỉ ngơi được? Nó hấp dẫn người đàn ông ở chỗ nào? Chẳng thà đi một nơi nào đó có tiếng nói cười vui vẻ, còn hơn ngồi trong nhà để nghe những lời chì chiết, kêu ca, phàn nàn không bao giờ dứt của vợ.
Sự sạch sẽ, ngăn nắp là cần thiết nhưng có đáng để ta đánh đổi cả hạnh phúc gia đình hay không?
Bên cạnh đó, cách bài trí trong nhà đôi khi cũng nhất nhất phải theo ý thích của vợ nhưng không hợp mắt chút nào với chồng, con. Người chồng thích bày biện theo cách của mình và chỉ có như thế anh mới cảm thấy gắn bó với ngôi nhà hơn. Nhưng tiếc rằng, không bao giờ anh ta thực hiện được điều đó.
Khi bài trí nhà cửa, có những người vợ không bao giờ nghĩ là tạo sự thư thái cho chồng mà chỉ quan tâm đến tính tiện lợi cho mình, khiến cánh đàn ông nảy sinh tâm lý "ăn gửi nằm nhờ", chỉ chờ trời sáng lại ra đi. Muốn chồng gắn bó với gia đình, phải làm sao để anh ta cảm thấy không ở đâu thoải mái và tiện nghi hơn nhà mình. Ở đó, anh ta là chủ, như ông vua trong cái vương quốc nhỏ bé, chứ không phải là một kẻ cẩu thả, vụng về luôn bị chê trách, phàn nàn, gắt gỏng gây khó chịu.
Những phụ nữ thông minh đều hiểu, hầu hết đàn ông đều có thói quen, đã làm gì thì làm lấy được, chỉ tập trung vào mục đích công việc của mình chứ xong rồi ít khi dọn dẹp gọn gàng được như phụ nữ. Đó là đặc điểm chung của đa số các ông.
Ngay cả khi cánh đàn ông làm bếp, họ có thể sáng tạo ra những món ăn mà chính vợ cũng phải khen lạ miệng; nhưng sau đó chắc chắn nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa sẽ ngổn ngang như bãi chiến trường. Nếu sau bữa ăn căng rốn với những món tự làm, chồng lại phải nghe một bài "mười câu vọng cổ" về tội bừa bãi thì lâu dần anh ta sẽ mắc chứng đau dạ dày và cạch đến già không dám vào bếp nữa.
Hãy nói nhiều nếu muốn chồng... ra đi
Nói như thế không phải khuyên phụ nữ cứ ngậm miệng lại mà dọn dẹp, để cho chồng thích bày bừa kiểu gì cũng được. Tuy nhiên, cách để người đàn ông có thể tiếp thu và sửa chữa không phải là nói nhiều mà phải tạo ra bầu không khí gia đình vui vẻ và đưa anh ta vào quỹ đạo dần dần.
Còn nếu muốn chồng cứ sểnh ra là biến khỏi nhà thì bạn cứ đay nghiến nhiều vào, thành một "bà la sát" cho đến bao giờ anh ta đi hẳn không trở về nữa. Khi đó, ngôi nhà có thể sẽ sạch như li như lau, đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng sáng choang lên nhưng chắc chắn sẽ lạnh lẽo vì còn đâu hơi ấm đàn ông?
Nhiều khi, chính các nàng làm các ông thích đi nhậu hơn là về nhà
Không ít nàng phàn nàn là chàng đi chơi quá nhiều. Có chàng tan sở lại la cà ở quán bia với bạn bè đến đêm mới về. Có chàng buổi tối còn nhảy sang hàng xóm chơi cờ tới khuya. Thậm chí, chàng khác lại đến cơ quan cả chủ nhật, nàng hỏi thì bảo là việc nhiều quá, ngày nghỉ cũng phải làm.
Những nàng thường lên án chàng gay gắt, nào là không quan tâm đến gia đình, chỉ tìm thú vui cho riêng mình. Rồi họ hỏi chuyên viên tư vấn tâm lý gia đình: Có cách nào giữ chân được những anh chàng thích la cà như thế ở nhà không? Họ chẳng hiểu tại sao chàng lại thờ ơ với vợ con như vậy. Những phụ nữ đó thường tự cho mình là người vợ mẫu mực, hết lòng với chồng con, làm việc quần quật vì gia đình và đổ tất cả mọi tật xấu cho ông xã.
Nhưng nhà tâm lý học người Mỹ, Kriput R.Adams lại cho rằng: "Khi một người chồng hay ra khỏi nhà thiếu lý do chính đáng tức là anh ta không tìm thấy niềm vui trong gia đình".
Theo ông, khi đó, người cần phải xem lại mình trước nhất là các nàng. Bởi họ chính là người quyết định bầu không khí gia đình đầm ấm, hạnh phúc hay lạnh lẽo, nặng nề. Điều này không chỉ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng mà còn tác động tới sự nghiệp của người đàn ông. Bởi vì trạng thái tinh thần thoải mái chính là nguồn năng lượng lớn để tái tạo sức lao động cho ngày hôm sau.
Sạch sẽ quá đôi khi không phải là ưu điểm
Có hàng nghìn lý do khiến các nàng làm cho bầu không khí gia đình luôn căng thẳng, nặng nề. Một số nàng có thói quen thích nhà cửa lúc nào cũng phải sạch bóng. Nàng không thể chịu nổi cảnh con đưa bạn về kéo theo hàng lô đất cát ở ngoài đường vào nhà. Vì thế, sau khi đám trẻ đi rồi, nàng vừa còng lưng lau đi lau lại sàn, vừa càu nhàu mắng mỏ con hàng tiếng đồng hồ.
Lại đến ông chồng lấy kìm búa ra chữa xe rồi buông quăng bỏ vãi mỗi cái một nơi, đến con dao ông lấy cắt dây điện xong bỏ vào đâu cũng không thể nào tìm được. Nàng kết luận chồng con đều là những kẻ phá hoại sự hoàn mỹ trong ngôi nhà và không thể nào chịu đựng nổi.
Một bầu không khí gia đình như thế, làm sao có thể nghỉ ngơi được? Nó hấp dẫn người đàn ông ở chỗ nào? Chẳng thà đi một nơi nào đó có tiếng nói cười vui vẻ, còn hơn ngồi trong nhà để nghe những lời chì chiết, kêu ca, phàn nàn không bao giờ dứt của vợ.
Sự sạch sẽ, ngăn nắp là cần thiết nhưng có đáng để ta đánh đổi cả hạnh phúc gia đình hay không?
Bên cạnh đó, cách bài trí trong nhà đôi khi cũng nhất nhất phải theo ý thích của vợ nhưng không hợp mắt chút nào với chồng, con. Người chồng thích bày biện theo cách của mình và chỉ có như thế anh mới cảm thấy gắn bó với ngôi nhà hơn. Nhưng tiếc rằng, không bao giờ anh ta thực hiện được điều đó.
Khi bài trí nhà cửa, có những người vợ không bao giờ nghĩ là tạo sự thư thái cho chồng mà chỉ quan tâm đến tính tiện lợi cho mình, khiến cánh đàn ông nảy sinh tâm lý "ăn gửi nằm nhờ", chỉ chờ trời sáng lại ra đi. Muốn chồng gắn bó với gia đình, phải làm sao để anh ta cảm thấy không ở đâu thoải mái và tiện nghi hơn nhà mình. Ở đó, anh ta là chủ, như ông vua trong cái vương quốc nhỏ bé, chứ không phải là một kẻ cẩu thả, vụng về luôn bị chê trách, phàn nàn, gắt gỏng gây khó chịu.
Những phụ nữ thông minh đều hiểu, hầu hết đàn ông đều có thói quen, đã làm gì thì làm lấy được, chỉ tập trung vào mục đích công việc của mình chứ xong rồi ít khi dọn dẹp gọn gàng được như phụ nữ. Đó là đặc điểm chung của đa số các ông.
Ngay cả khi cánh đàn ông làm bếp, họ có thể sáng tạo ra những món ăn mà chính vợ cũng phải khen lạ miệng; nhưng sau đó chắc chắn nồi niêu, xoong chảo, bát đĩa sẽ ngổn ngang như bãi chiến trường. Nếu sau bữa ăn căng rốn với những món tự làm, chồng lại phải nghe một bài "mười câu vọng cổ" về tội bừa bãi thì lâu dần anh ta sẽ mắc chứng đau dạ dày và cạch đến già không dám vào bếp nữa.
Hãy nói nhiều nếu muốn chồng... ra đi
Nói như thế không phải khuyên phụ nữ cứ ngậm miệng lại mà dọn dẹp, để cho chồng thích bày bừa kiểu gì cũng được. Tuy nhiên, cách để người đàn ông có thể tiếp thu và sửa chữa không phải là nói nhiều mà phải tạo ra bầu không khí gia đình vui vẻ và đưa anh ta vào quỹ đạo dần dần.
Còn nếu muốn chồng cứ sểnh ra là biến khỏi nhà thì bạn cứ đay nghiến nhiều vào, thành một "bà la sát" cho đến bao giờ anh ta đi hẳn không trở về nữa. Khi đó, ngôi nhà có thể sẽ sạch như li như lau, đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng sáng choang lên nhưng chắc chắn sẽ lạnh lẽo vì còn đâu hơi ấm đàn ông?
Lấy vợ là “Ms. Hoàn Hảo”
Họ thông minh, tháo vát, duyên dáng và quyến rũ. Dịu dàng là thế mạnh của họ, sâu sắc là những gì đàn ông mê mệt họ, đảm đang là tính chất khiến bao phụ huynh mong ước được rước họ về làm dâu. Và cánh đàn ông thì thốt lên rằng "anh phải lấy được em!".
Hà là một cô gái như thế. Làm PR cho một công ty quảng cáo, Hà thường xuyên tiếp xúc với lối sống năng động và xu hướng cũng như suy nghĩ của giới trẻ nên tâm hồn cô lúc nào cũng tươi mới. Kèm theo nụ cười có chiếc má lúm, chiếc răng kểnh, không ít chàng nghiêng ngả vì cô.
Tuy nhiên, Hà luôn đứng đắn trong mọi mối quan hệ, cô không muốn Kiên, người yêu mình, phải lo nghĩ nhiều khi đi tu nghiệp ở nước ngoài. Cô tin anh tuyệt đối, và muốn anh cũng tin cô.
Thi thoảng Hà đến nhà Kiên đỡ đần bố mẹ anh mọi việc, có hôm lại ngồi nhổ tóc sâu cho bác gái. Hai bác coi Hà như con dâu, cái gì cũng phần, cái gì cũng Hà là nhất. Gia đình Kiên và cả anh cũng thế, chỉ đợi lúc anh về là tổ chức đám cưới ngay.
Duyên dáng, xinh xắn, trẻ trung nhưng nghiêm trang và đứng đắn, lại khéo léo cư xử, các cô là mục tiêu cho mọi chàng trai hướng tới.
Các bậc phụ huynh cũng hài lòng khi thấy con chọn được một cô gái nết na, vì thế họ ủng hộ, bênh vực. Chẳng ai dại gì bỏ qua một viên ngọc như thế, và chuyện "chắc chắn anh phải lấy em" là bất di bất dịch, dù các chàng tiếp xúc với nhiều cô xinh hơn, giỏi hơn nhưng họ đủ chín chắn để không thả mồi bắt bóng.
Các cô gái như thế cũng đủ thông minh để hiểu thế mạnh của mình là gì mà phát huy. Họ chẳng cần phải giữ người yêu khư khư bên cạnh, mà sử dụng chiêu thức lạt mềm buộc chặt, như trường hợp của Hoài dưới đây.
Hoài không có má lúm, không có răng khểnh nhưng bù lại cô luôn tự tin vào bản thân, chính vì thế cô có một nét riêng không ai có. Đạt yêu cô cũng chính vì điều ấy. Anh thích mẫu con gái tự tin vào bản thân.
Tuy nhiên, Đạt chỉ cảm thấy mình hạnh phúc khi được người yêu hiểu và thông cảm, biết lúc nào nên giận dỗi và lúc nào có thể tha thứ. Cô để mặc anh thích làm gì thì làm, đến khi thấy anh sai cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở.
Có lần Đạt đèo Lam - cô bạn đồng nghiệp say về nhà, Lam ôm Đạt và thổ lộ tình cảm. Anh xiêu lòng một phút không tự chủ được hành động. Rồi Lam lấy chuyện đó để ràng buộc Đạt, khóc lóc và dây dưa qua lại với anh một thời gian.
Giấu Hoài mãi không an lòng, Đạt thú thật mọi chuyện. Thương người yêu, Hoài đề nghị cưới và thường xuyên đi với anh những lúc có mặt Lam, khiến Lam hiểu rằng cô không thể có trái tim của Đạt mà tự rút lui.
Khéo léo trong cư xử dù chưa là vợ chồng. Trong bất cứ chuyện gì cũng xem xét để có một hành động khôn ngoan, đó là mẫu phụ nữ lý tưởng cho đàn ông. Họ thích những người biết thông cảm và nhìn nhận mọi chuyện sáng suốt, không để cơn giận làm mờ lý trí. Ai yêu được người con gái như thế mà đánh mất sẽ phải hối tiếc suốt đời.
Khang lấy Linh 5 năm nay, tuy chỉ làm công việc nội trợ nhưng chưa bao giờ Linh làm Khang phật ý hay chán ghét. Thậm chí chẳng bao giờ Khang muốn rời khỏi nhà để đi ăn tối ở ngoài.
Anh nghiện những món ăn Linh nấu, thực đơn hàng ngày của cô làm anh không bao giờ thấy chán. Hơn nữa, bước chân vào căn nhà gọn gàng, sạch sẽ và mát lạnh, có thêm tiếng cười của vợ và con, Khang chỉ muốn ôm vợ mà thốt lên ngàn lần câu "anh yêu em".
Linh đảm đang không chỉ chuyện gia đình, mà cô còn quán xuyến hết chuyện đối đãi với họ hàng, bố mẹ chồng và bạn bè của anh. Chẳng ai phàn nàn gì Linh được một câu, bố mẹ chồng lúc nào cũng chỉ chăm chăm đòi hai vợ chồng về sống cùng ông bà để mẹ Khang có con dâu ngày ngày nói chuyện.
Bạn bè Khang đến nhà, Linh tiếp đãi nồng nhiệt và khuyến khích chồng nên đi chơi với họ cho khuây khỏa. Ai cũng khen Linh tâm lý, và nói Khang may mắn.
Chẳng còn hạnh phúc nào hơn khi có một người vợ biết hy sinh vì hạnh phúc gia đình, đảm đang và quán xuyến mọi việc. Bữa cơm gia đình lúc nào cũng ấm cúng, ngôi nhà luôn sinh động bởi tiếng cười, sạch sẽ bởi bàn tay người vợ. Có người chồng nào không thỏa mãn với ngôi nhà đó?
Người ta nói "giàu vì bạn, sang vì vợ", được thỏa mãn cảm giác là trụ cột của một gia đình hoàn hảo, có một người vợ tâm lý trong mắt bạn bè đồng nghiệp khiến các ông chồng càng ý thức mình đang sở hữu một báu vật như thế nào để mà hết lòng giữ lấy.
Hà là một cô gái như thế. Làm PR cho một công ty quảng cáo, Hà thường xuyên tiếp xúc với lối sống năng động và xu hướng cũng như suy nghĩ của giới trẻ nên tâm hồn cô lúc nào cũng tươi mới. Kèm theo nụ cười có chiếc má lúm, chiếc răng kểnh, không ít chàng nghiêng ngả vì cô.
Tuy nhiên, Hà luôn đứng đắn trong mọi mối quan hệ, cô không muốn Kiên, người yêu mình, phải lo nghĩ nhiều khi đi tu nghiệp ở nước ngoài. Cô tin anh tuyệt đối, và muốn anh cũng tin cô.
Thi thoảng Hà đến nhà Kiên đỡ đần bố mẹ anh mọi việc, có hôm lại ngồi nhổ tóc sâu cho bác gái. Hai bác coi Hà như con dâu, cái gì cũng phần, cái gì cũng Hà là nhất. Gia đình Kiên và cả anh cũng thế, chỉ đợi lúc anh về là tổ chức đám cưới ngay.
Duyên dáng, xinh xắn, trẻ trung nhưng nghiêm trang và đứng đắn, lại khéo léo cư xử, các cô là mục tiêu cho mọi chàng trai hướng tới.
Các bậc phụ huynh cũng hài lòng khi thấy con chọn được một cô gái nết na, vì thế họ ủng hộ, bênh vực. Chẳng ai dại gì bỏ qua một viên ngọc như thế, và chuyện "chắc chắn anh phải lấy em" là bất di bất dịch, dù các chàng tiếp xúc với nhiều cô xinh hơn, giỏi hơn nhưng họ đủ chín chắn để không thả mồi bắt bóng.
Các cô gái như thế cũng đủ thông minh để hiểu thế mạnh của mình là gì mà phát huy. Họ chẳng cần phải giữ người yêu khư khư bên cạnh, mà sử dụng chiêu thức lạt mềm buộc chặt, như trường hợp của Hoài dưới đây.
Hoài không có má lúm, không có răng khểnh nhưng bù lại cô luôn tự tin vào bản thân, chính vì thế cô có một nét riêng không ai có. Đạt yêu cô cũng chính vì điều ấy. Anh thích mẫu con gái tự tin vào bản thân.
Tuy nhiên, Đạt chỉ cảm thấy mình hạnh phúc khi được người yêu hiểu và thông cảm, biết lúc nào nên giận dỗi và lúc nào có thể tha thứ. Cô để mặc anh thích làm gì thì làm, đến khi thấy anh sai cô mới nhẹ nhàng nhắc nhở.
Có lần Đạt đèo Lam - cô bạn đồng nghiệp say về nhà, Lam ôm Đạt và thổ lộ tình cảm. Anh xiêu lòng một phút không tự chủ được hành động. Rồi Lam lấy chuyện đó để ràng buộc Đạt, khóc lóc và dây dưa qua lại với anh một thời gian.
Giấu Hoài mãi không an lòng, Đạt thú thật mọi chuyện. Thương người yêu, Hoài đề nghị cưới và thường xuyên đi với anh những lúc có mặt Lam, khiến Lam hiểu rằng cô không thể có trái tim của Đạt mà tự rút lui.
Khéo léo trong cư xử dù chưa là vợ chồng. Trong bất cứ chuyện gì cũng xem xét để có một hành động khôn ngoan, đó là mẫu phụ nữ lý tưởng cho đàn ông. Họ thích những người biết thông cảm và nhìn nhận mọi chuyện sáng suốt, không để cơn giận làm mờ lý trí. Ai yêu được người con gái như thế mà đánh mất sẽ phải hối tiếc suốt đời.
Khang lấy Linh 5 năm nay, tuy chỉ làm công việc nội trợ nhưng chưa bao giờ Linh làm Khang phật ý hay chán ghét. Thậm chí chẳng bao giờ Khang muốn rời khỏi nhà để đi ăn tối ở ngoài.
Anh nghiện những món ăn Linh nấu, thực đơn hàng ngày của cô làm anh không bao giờ thấy chán. Hơn nữa, bước chân vào căn nhà gọn gàng, sạch sẽ và mát lạnh, có thêm tiếng cười của vợ và con, Khang chỉ muốn ôm vợ mà thốt lên ngàn lần câu "anh yêu em".
Linh đảm đang không chỉ chuyện gia đình, mà cô còn quán xuyến hết chuyện đối đãi với họ hàng, bố mẹ chồng và bạn bè của anh. Chẳng ai phàn nàn gì Linh được một câu, bố mẹ chồng lúc nào cũng chỉ chăm chăm đòi hai vợ chồng về sống cùng ông bà để mẹ Khang có con dâu ngày ngày nói chuyện.
Bạn bè Khang đến nhà, Linh tiếp đãi nồng nhiệt và khuyến khích chồng nên đi chơi với họ cho khuây khỏa. Ai cũng khen Linh tâm lý, và nói Khang may mắn.
Chẳng còn hạnh phúc nào hơn khi có một người vợ biết hy sinh vì hạnh phúc gia đình, đảm đang và quán xuyến mọi việc. Bữa cơm gia đình lúc nào cũng ấm cúng, ngôi nhà luôn sinh động bởi tiếng cười, sạch sẽ bởi bàn tay người vợ. Có người chồng nào không thỏa mãn với ngôi nhà đó?
Người ta nói "giàu vì bạn, sang vì vợ", được thỏa mãn cảm giác là trụ cột của một gia đình hoàn hảo, có một người vợ tâm lý trong mắt bạn bè đồng nghiệp khiến các ông chồng càng ý thức mình đang sở hữu một báu vật như thế nào để mà hết lòng giữ lấy.
Sunday, June 10, 2007
Trò chơi quên nhớ
“Lam đã đóng vai người đang yêu trong hai năm, dài, dài lắm. Nhiều khi Lam nghĩ, không biết đám cưới xong thì đời dằng dặc đến chừng nào. Hay đến một lúc, Lam đã diễn quen, đến không thể sống thật, không thể trút lớp... ”.
Trước bữa đi công viên để chụp hình đám cưới, Lam gặp tai nạn do lái xe chạy quá nhanh khi qua cua. Lồm cồm ngồi dậy, thấy có mấy vết trầy xước nhẹ ở khuỷu tay, phía đầu gối hơi rát, Lam dựng xe lên, chạy một quãng bỗng nghe máu rịn qua chân mày, chảy xuống mắt. Quệt vệt máu, Lam chợt nghĩ ra một trò thiệt vui. Lam giả đò mất trí nhớ.
Hồi nhỏ, Lam hay nghĩ ra nhiều trò chơi lạ. Có lần, Lam trốn dưới gầm giường cả ngày, ngoại hoảng lên nhờ hàng xóm nhảy xuống ao mò táo tác. Không thấy, ngoại mếu máo nhắn đò kêu mẹ Lam về. Khi tàu từ phía chợ gầm gừ ghé bến, Lam không chịu được, nó chạy tung ra mừng "Mẹ, mẹ ơi! ". Đang nẫu nuộc, bồn chồn, mẹ Lam bỗng ráo hoảnh, mẹ giận dữ tát mấy cái vào mặt vào vai vào mông Lam. Nó nghe đau rát nhưng chỉ cười nhe ra mấy cái răng sún, Lam thèm được nhìn thấy mẹ biết bao. Sau này, mỗi lần nhớ mẹ, Lam đều chơi lại trò đó, ngoại luôn tìm ra nó dù ở xó xỉnh nào, kẹt lu hay trong nhà củi. Lớn lên, Lam thấy mình dại. Bởi ngoại có nhắn, thì mẹ cũng biết tỏng là mánh khóe của Lam, mẹ cũng không về. Mẹ Lam bận. Mẹ muốn giàu có, thành đạt. "Con nghèo như vậy quá đủ rồi", những lúc ngoại Lam càm ràm này nọ, mẹ hay nói vậy, và cắn môi ngó qua sông. Bên đó, có người lên thành phố, không về, yên phận đời phò mã cho một công chúa nào đó.
Mười hai tuổi, ngoại mất, mẹ rước Lam về chợ. Tối nào mẹ có khách đàn ông là Lam lại lui cui kiếm chuột bắt chơi. Nó hì hụi quanh phòng khách, thọc đầu ngó nghiêng chỗ này, xó nọ, miệng mắng mỏ, con quỷ sứ, mầy trốn đâu rồi, tao đập đầu cho chết cha. Lâu lâu lại chép miệng:
- Trời, mới đây mà khuya lơ khuya lắc rồi.
(Vậy mà thằng cha mày không chịu về phứt cho rồi). Mẹ nhìn Lam thom lom, mắt quắc lên. Sau, hễ chạng vạng, mẹ Lam lại ăn mặc thơm phức, xách xe đi. Chuột bò nhộn nhạo Lam cũng kệ. Một bữa, Lam xin mấy lọ thuốc không về quăng vung vãi quanh mình rồi nằm im lìm như người chết. Khuya xa xắc mẹ mới về, ngang qua Lam, mẹ càm ràm, "bữa nay bày đặt làm trò gì nữa đây...! " rồi đi thẳng lên lầu. Lam thấy nếu mình chết thật thì uổng quá. Thôi.
Cái trò mất trí nhớ nầy cũng không phải là sáng tạo gì mới, trên phim thiếu gì, ai coi cũng cảm động muốn chết. Lam nghĩ Son Ye Lin diễn đâu phải hay mà vẫn lấy nước mắt của người ta, mình cũng làm được tuốt. Lam bất thần chao đảo rồi dừng lại giữa đường, thụp xuống ôm đầu. Xe cộ ùn lại một cục, có người hỏi cô bị làm sao vậy, Lam ngẩng lên, ngơ ngác, lắc đầu. Hỏi nhà ở đâu, Lam lắc đầu, ngơ ngác. Vết máu trên trán vẫn chưa khô.
Lam được người ta đưa về nhà. Lam bắt đầu sống với những người xa lạ (theo đúng kịch bản). Mẹ nghe báo tin hớt hải chạy về. Lam thấy mẹ nắn tay nắn chân mình bèn rụt rè hỏi, "Chị ơi! Chị là ai...! " bằng vẻ mặt ngây thơ hết biết. Mẹ thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, sao vậy Lam, tuần tới là đám cưới rồi đó.
Lam cười, đờ đẫn nhìn quanh, đám cưới, mà đám cưới ai... Lam thấy trong mắt mẹ sự sụp đổ, tuyệt vọng.
Cuộc chạy chữa bắt đầu, mẹ đưa Lam tới những bệnh viện nổi tiếng nhất, những bác sĩ giỏi nhất. Cuối cùng, người ta đoán, có thể sự va chạm mạnh vào đầu làm xóa đi vùng ký ức, nhưng hiện tượng này chỉ tạm thời thôi. Sẽ phục hồi nhanh nếu những người thân thuộc khơi gợi lại những kỷ niệm sâu sắc, càng nhiều càng tốt.
Đưa Lam về nhà, mẹ nhìn đống thiệp thơm phức thở dài, ủ ê. Ngày cưới sắp tới mà cô dâu không nhận ra chú rể, đúng là thảm kịch. Suốt thời gian đó, Thái chỉ biết nắm tay Lam, đau đáu:
- Anh nè, anh là Thái nè, em nhớ chưa...
Lam khổ sở lặp lại như cái máy, "Dạ, Thái... " nhưng không có vẻ nhớ ra cái người chỉ vài hôm nữa sẽ làm chồng mình. Chiến dịch khơi nguồn ký ức đã bị Thái mở màn thảm bại, Lam mở con mắt ra bộ kinh ngạc khi nghe Thái nhắc hai đứa quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật nhỏ bạn, hôm đó Thái hát xong, Lam vỗ tay khen hay, nhớ không... Nhớ không, quán cà - phê "Thiên Đường", chỗ hai đứa thường hò hẹn... Nhớ không, lần Thái dắt Lam về nhà ra mắt cha mẹ, Lam đã làm đổ chén chè lên áo... Noel mới đây, hai đứa bị kẹt xe gần hết đêm, nhớ không... Lòng Lam quặn lại, khi nhận ra những thứ mà Thái gọi là kỷ niệm, chúng ráo hoảnh, tươm tất kỳ cục. Những chi tiết đơn điệu đã làm nên một mối tình đơn điệu, giá mà có thể chỉnh sửa để kỷ niệm sâu sắc hơn, thí dụ như cùng nhau đi tung tăng dưới trời mưa, trên con đường chiều vắng ngắt, ướt ngoi ngóp, tối đó còn kèm thêm một trận sốt nhớ đời. Hay còng lưng chạy xe đạp chở nhau ra ngoại ô, chỉ để đứng trên cầu ngắm mặt trăng biếc ngần mắc vào lưới vó dưới dòng kinh...
Lam cố tỉnh bơ không để ý nghĩ hiện ra mặt. Lạt lẽo tiễn Thái về, còn một mình, Lam vùi đầu trong mền cười ha ha ha, tự khen mình diễn hay tới không ngờ. Có thể cái trò chơi đóng vai không lạ lẫm nữa. Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Thái đưa Lam về, mẹ cũng vừa trờ tới, thấy Thái, mẹ kêu lên, giọng trách móc nhưng cực kỳ dịu dàng:
- Trời đất, Lam, sao con không mời bạn vô nhà chơi...
Sau, biết Thái đang làm việc ở Sở Tài chính, lại là con trai của phó chủ tịch tỉnh, Lam không ngơ ngác nữa. Lam thấy mình có bổn phận phải yêu người này, như một cách đỡ đần cho công việc kinh doanh của mẹ, dù Lam nói về sông, về đồng, về những sa mưa cá rô lóc trên sân, hay về một người bán vé số mù hôm qua chết dưới dạ cầu, Thái không biết gì hết. Chẳng sao cả, Lam sẽ yêu. Những ngày tháng đó đối với Lam như một giấc mơ. Mẹ nhắc chừng Lam từng chén cơm. Lam đi chơi, mẹ chọn áo, tiễn Lam ra cửa, âu yếm dặn dò:
- Chơi vui nghen, hai đứa.
Lam nũng nịu ôm eo Thái cho đến khi mẹ quay đi, nếu phải sống giả để nhận sự quan tâm, trìu mến của mẹ, cũng đành.
Và Lam đã đóng vai người đang yêu trong hai năm, dài, dài lắm. Nhiều khi Lam nghĩ, không biết đám cưới xong thì đời dằng dặc đến chừng nào. Hay đến một lúc, Lam đã diễn quen, đến không thể sống thật, không thể trút lớp...
Chơi trò quên nhớ này thì vui hơn giả bộ yêu nhiều. Không phải đắm đuối, ngọt ngào nữa, bây giờ chỉ việc đưa cái mặt ngơ ngáo, đờ đẫn ra với đời. Và cứ vậy, vui từ sáng sớm, khi chị bạn cùng cơ quan hối hả chạy lại thăm. Ngồi với nhau, chị cứ chắc lưỡi xuýt xoa (mà không giấu được vẻ hồ hởi):
- Lam quên thiệt sao... Chị Huê nè, hổng nhớ cái gì hết hả...
Lam ngượng nghịu lắc đầu, mắt trong veo. Nhìn vào cái vẻ hớn hở không chịu được của chị bạn, Lam muốn sặc vì buồn cười, chắc chị nghĩ Lam quên tuốt món nợ bốn triệu mượn tay rồi, nên mới mừng húm như vậy, ra về mà cứ tủm tỉm cười hoài.
Cả anh bảo vệ cũng tới nhà, cũng tỏ mặt đau thương (nhưng trong bụng thì mừng rơn). Cái nhìn xa lạ của Lam đã giúp anh yên tâm hơn, vụ anh dỡ nắp cống và cắt hàng rào gai đi bán chỉ mình Lam biết, chắc chắn được xóa sạch trong vùng ký ức.
Lam thấy mình ứa nước mắt ra. Cười mà như khóc.
Trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm cứu vãn ký ức của con gái, mẹ Lam đã cầu cứu gần hết đám bạn bè, đồng nghiệp của Lam. Cả bà cụ bán đậu đỏ bánh lọt ở bến đò mà Lam hay lui tới. Những kỷ niệm lạt nhách lạt nhiểu được xướng lên. Lam vẫn trơ trơ, vẫn xa vời và ngơ ngác.
Thảm họa là mẹ Lam cũng chẳng có kỷ niệm nào hằn sâu thành vết để cùng Lam ôn lại, khơi gợi. Những chuyện Lam nhớ ghê gớm thì mẹ Lam không nhắc. Có thể nhắc làm mẹ đau. Có thể mẹ Lam không biết, hay đã quên mất rồi. Ví như bữa mẹ ném Lam lại cho ngoại, rồi đi, mẹ xuống đò không ngoái lại làm sao biết con - Lam - năm - tuổi đứng trên bến giãy khóc đến tím người. Hôm Lam nhận giấy báo vào Đại học, mẹ bận đi công vụ ở Nhật làm sao biết Lam cuồng lên vì vui.
Lam nghe đau như tim có một vết dằm. Cái ngày (đáng lẽ có đám cưới) đã nặng nhọc trôi qua. Mẹ Lam thôi rầu rĩ, hay ủ ê cũng chán rồi. Mà, dù chưa chính thức làm thông gia với phó chủ tịch thì thâm tình cũng đã sánh như mật, công ty của mẹ Lam cũng kiếm được nhiều hợp đồng lớn nhờ mối quan hệ này.
Lam bắt đầu nghĩ tới việc kết thúc trò chơi, bởi nó không còn gì để chờ đợi, để bất ngờ. Một bữa, vừa mở cửa, con nhỏ bán vé số thò đầu vào thầm thì, "Có ông nào đứng dòm nhà chị hoài, lạ lắm, chị ơi". Lam ngó ra, người nọ quay đi. Chỉ thấy áo jean đã bạc, chiếc nón sùm sụp trên đầu, cũng bạc.
Hôm sau, nép sau rèm cửa, Lam lại thấy người đàn ông chần chừ trước cổng nhà mình. Chẳng làm gì hết, chỉ nhìn vậy thôi. Đôi mắt đau đáu, mênh mông. Rồi lại đi, chậm chạp như đang đeo mang một cái gì đó nặng trĩu.
Ngày thứ ba, Lam ào ra níu tay ông ta lại khi ông định quay người bỏ chạy. Lam hỏi:
- Chú quen ai trong nhà nầy...
Ông không trả lời, nhìn Lam thảng thốt, nước sóng sánh trong mắt.
- Lam hả con... Trời ơi, con lớn bộn vầy sao...
Rồi đọc trong mắt Lam một tia nhìn kinh ngạc, ông thất thần lùi lại, miệng lẩm bẩm, "Phải rồi, con không nhớ... đâu". Lam nghe lẫn lộn trong câu nói đó có tiếng "ba". Và cảm giác trò chơi quên nhớ của mình sắp vào đỉnh điểm.
Mãi sau nầy, Lam vẫn không quên được ngày mình gặp lại ba (thì ông ta xưng vậy). Vì Lam không nhớ gì (y theo kịch bản) nên không thể vồ vập mừng nhau, cả hai bối rối vì không khí ngượng ngập đặc quánh. Ba Lam ngồi nắn mãi vành nón, chỉ đôi mắt là nhìn Lam chan chứa thương yêu.
- Hồi nhỏ, con bị cái thẹo trên trán. May thiệt, nó gần tan mất rồi...
Lam bất giác đưa tay lên sờ chỗ bị trầy hôm trước. Bỗng thấy thắt ruột, một tuổi thơ Lam chưa hề biết mở ra từng trang, từng trang, từng trang. Hôm ấy nắng nhiều, ba bắt Lam tập lội. Lúc hai ba con nhảy từ cầu ao xuống, đụng phải cọc ngầm, trán Lam loang máu. Sợ với vết sẹo làm con lớn lên xấu xí, ba đi đào củ nghệ, giã ra, rồi đắp lên. Lần khác, ba dẫn Lam đi công viên xem voi.
- Voi hả ba...
- Ừ, ba Lam cười, con voi đó có ghẻ, tội nghiệp lắm.
Lam bỗng có cảm giác mình từng đi công viên thật, và xót xa đứng nhìn con voi bị xiềng xích đang nhai mía, cái đuôi nó liên tục đuổi bầy ruồi lì lợm đang bu xèo xèo. Lam muốn tin (trọn vẹn) rằng, có lần, ba xin vải vụn may áo cho búp bê cưng bằng nhựa của Lam. Có lần, ba với Lam cùng thả diều trên cánh đồng chiều, ba nắn cho Lam con trâu đất đang ngẳn cổ ngắm mây bay ngời ngợi trên trời. Và ngày đầu tiên đến trường, ba trùm áo mưa, cõng Lam trên con đường trơn tuột...
Như thể mình đã trải qua rồi, cảm giác ấy làm mũi Lam nóng ấm hệt máu cam đang rịn xuống. Như thể Lam chưa từng cun cút đi qua thời thơ ấu, chơi trong nhà củi, nhà xuồng của ngoại, bạn bè chỉ những con ong bầu bay tới bay lui.
Ba đi rồi, Lam lại chui đầu vào mền, cười ha ha ha. Cười cho cái trò chơi oái oăm của mình.
Nhưng sáng sau, khi mẹ Lam ra khỏi nhà, ngó mấy con thằn lằn chạy lăn quoăn trên trần nhà, Lam bỗng thèm người. Lam ngờ ngợ thấy dường như mình thích vai diễn mới, vai đứa con được thương yêu. Lam chạy ra cửa thì thấy người đàn ông hôm qua đứng ở đó, mỉm cười. Lam bảo:
- Mẹ mới vừa đi.
Ông chua xót:
- Ừ, ba thấy... nhưng không thể gặp... Ba có lỗi nhiều lắm...
Dường như không có thứ gì xứng đáng để trả công cho sự nghẹn ngào kia, Lam tự nhủ. Cũng chẳng thứ chi có thể đổi được những ký ức mới mà người đàn ông nầy mang lại cho mình.
Nên một chiếc xe máy và vài triệu đồng trong tủ thì chẳng là bao, ngay khi tỉnh sau cơn mê dài, Lam đã nghĩ vậy. Mà, thằng cha đó giỏi thiệt, biết cả chuyện mình thích ăn kem, loại kem múc nước cốt dừa được kẹp giữa hai cái bánh tráng nhỏ.
Chỉ mẹ Lam thì không được thanh thản như vậy. Mẹ ôm Lam, sững sờ nhận ra Lam tin một kẻ lừa đảo xa lạ hơn mình. Chỉ vì hắn ta mua cho Lam kem...
Ừ
Đại ca Gấu hay ngồi nhìn sông, uể oải, rã rời. Mấy đứa nhỏ trong băng lừa đảo sống dưới dạ cầu Bơ thấy cảnh đó, hỏi nhau, không biết đại ca Gấu gặp chuyện gì... Chuyện gì là chuyện gì... Chắc tại lừa con nhỏ đó dễ quá nên đại ca mất hứng. Gấu nghe, cười khào, không nói. Rồi những khi Gấu nằm một mình trên băng đá, Gấu rất nhớ một nạn nhân, một đứa con gái hồn hậu, chẳng hề e dè nhận cái kem từ tay Gấu. Và trước khi nó thiu thiu ngủ, nó mỉm cười, nhìn Gấu giễu cợt:
- Tôi biết trong kem có - gì - đó... Nhưng sao lần nào tôi cũng phải trả giá, để được yêu thương...
Mỗi khi nhớ lại, đại ca Gấu lại nghe sống lưng mình lạnh buốt, như thể ánh mắt ấy đau nhói, đắng đót quanh đây. Đại ca buột miệng chửi thề khi phát hiện ra, trình độ lừa đảo của mình còn tệ quá. Đến nỗi không gạt gẫm được người mà còn rước phiền phức vô mình...
(Nguyễn Ngọc Tư)
Trước bữa đi công viên để chụp hình đám cưới, Lam gặp tai nạn do lái xe chạy quá nhanh khi qua cua. Lồm cồm ngồi dậy, thấy có mấy vết trầy xước nhẹ ở khuỷu tay, phía đầu gối hơi rát, Lam dựng xe lên, chạy một quãng bỗng nghe máu rịn qua chân mày, chảy xuống mắt. Quệt vệt máu, Lam chợt nghĩ ra một trò thiệt vui. Lam giả đò mất trí nhớ.
Hồi nhỏ, Lam hay nghĩ ra nhiều trò chơi lạ. Có lần, Lam trốn dưới gầm giường cả ngày, ngoại hoảng lên nhờ hàng xóm nhảy xuống ao mò táo tác. Không thấy, ngoại mếu máo nhắn đò kêu mẹ Lam về. Khi tàu từ phía chợ gầm gừ ghé bến, Lam không chịu được, nó chạy tung ra mừng "Mẹ, mẹ ơi! ". Đang nẫu nuộc, bồn chồn, mẹ Lam bỗng ráo hoảnh, mẹ giận dữ tát mấy cái vào mặt vào vai vào mông Lam. Nó nghe đau rát nhưng chỉ cười nhe ra mấy cái răng sún, Lam thèm được nhìn thấy mẹ biết bao. Sau này, mỗi lần nhớ mẹ, Lam đều chơi lại trò đó, ngoại luôn tìm ra nó dù ở xó xỉnh nào, kẹt lu hay trong nhà củi. Lớn lên, Lam thấy mình dại. Bởi ngoại có nhắn, thì mẹ cũng biết tỏng là mánh khóe của Lam, mẹ cũng không về. Mẹ Lam bận. Mẹ muốn giàu có, thành đạt. "Con nghèo như vậy quá đủ rồi", những lúc ngoại Lam càm ràm này nọ, mẹ hay nói vậy, và cắn môi ngó qua sông. Bên đó, có người lên thành phố, không về, yên phận đời phò mã cho một công chúa nào đó.
Mười hai tuổi, ngoại mất, mẹ rước Lam về chợ. Tối nào mẹ có khách đàn ông là Lam lại lui cui kiếm chuột bắt chơi. Nó hì hụi quanh phòng khách, thọc đầu ngó nghiêng chỗ này, xó nọ, miệng mắng mỏ, con quỷ sứ, mầy trốn đâu rồi, tao đập đầu cho chết cha. Lâu lâu lại chép miệng:
- Trời, mới đây mà khuya lơ khuya lắc rồi.
(Vậy mà thằng cha mày không chịu về phứt cho rồi). Mẹ nhìn Lam thom lom, mắt quắc lên. Sau, hễ chạng vạng, mẹ Lam lại ăn mặc thơm phức, xách xe đi. Chuột bò nhộn nhạo Lam cũng kệ. Một bữa, Lam xin mấy lọ thuốc không về quăng vung vãi quanh mình rồi nằm im lìm như người chết. Khuya xa xắc mẹ mới về, ngang qua Lam, mẹ càm ràm, "bữa nay bày đặt làm trò gì nữa đây...! " rồi đi thẳng lên lầu. Lam thấy nếu mình chết thật thì uổng quá. Thôi.
Cái trò mất trí nhớ nầy cũng không phải là sáng tạo gì mới, trên phim thiếu gì, ai coi cũng cảm động muốn chết. Lam nghĩ Son Ye Lin diễn đâu phải hay mà vẫn lấy nước mắt của người ta, mình cũng làm được tuốt. Lam bất thần chao đảo rồi dừng lại giữa đường, thụp xuống ôm đầu. Xe cộ ùn lại một cục, có người hỏi cô bị làm sao vậy, Lam ngẩng lên, ngơ ngác, lắc đầu. Hỏi nhà ở đâu, Lam lắc đầu, ngơ ngác. Vết máu trên trán vẫn chưa khô.
Lam được người ta đưa về nhà. Lam bắt đầu sống với những người xa lạ (theo đúng kịch bản). Mẹ nghe báo tin hớt hải chạy về. Lam thấy mẹ nắn tay nắn chân mình bèn rụt rè hỏi, "Chị ơi! Chị là ai...! " bằng vẻ mặt ngây thơ hết biết. Mẹ thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, sao vậy Lam, tuần tới là đám cưới rồi đó.
Lam cười, đờ đẫn nhìn quanh, đám cưới, mà đám cưới ai... Lam thấy trong mắt mẹ sự sụp đổ, tuyệt vọng.
Cuộc chạy chữa bắt đầu, mẹ đưa Lam tới những bệnh viện nổi tiếng nhất, những bác sĩ giỏi nhất. Cuối cùng, người ta đoán, có thể sự va chạm mạnh vào đầu làm xóa đi vùng ký ức, nhưng hiện tượng này chỉ tạm thời thôi. Sẽ phục hồi nhanh nếu những người thân thuộc khơi gợi lại những kỷ niệm sâu sắc, càng nhiều càng tốt.
Đưa Lam về nhà, mẹ nhìn đống thiệp thơm phức thở dài, ủ ê. Ngày cưới sắp tới mà cô dâu không nhận ra chú rể, đúng là thảm kịch. Suốt thời gian đó, Thái chỉ biết nắm tay Lam, đau đáu:
- Anh nè, anh là Thái nè, em nhớ chưa...
Lam khổ sở lặp lại như cái máy, "Dạ, Thái... " nhưng không có vẻ nhớ ra cái người chỉ vài hôm nữa sẽ làm chồng mình. Chiến dịch khơi nguồn ký ức đã bị Thái mở màn thảm bại, Lam mở con mắt ra bộ kinh ngạc khi nghe Thái nhắc hai đứa quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật nhỏ bạn, hôm đó Thái hát xong, Lam vỗ tay khen hay, nhớ không... Nhớ không, quán cà - phê "Thiên Đường", chỗ hai đứa thường hò hẹn... Nhớ không, lần Thái dắt Lam về nhà ra mắt cha mẹ, Lam đã làm đổ chén chè lên áo... Noel mới đây, hai đứa bị kẹt xe gần hết đêm, nhớ không... Lòng Lam quặn lại, khi nhận ra những thứ mà Thái gọi là kỷ niệm, chúng ráo hoảnh, tươm tất kỳ cục. Những chi tiết đơn điệu đã làm nên một mối tình đơn điệu, giá mà có thể chỉnh sửa để kỷ niệm sâu sắc hơn, thí dụ như cùng nhau đi tung tăng dưới trời mưa, trên con đường chiều vắng ngắt, ướt ngoi ngóp, tối đó còn kèm thêm một trận sốt nhớ đời. Hay còng lưng chạy xe đạp chở nhau ra ngoại ô, chỉ để đứng trên cầu ngắm mặt trăng biếc ngần mắc vào lưới vó dưới dòng kinh...
Lam cố tỉnh bơ không để ý nghĩ hiện ra mặt. Lạt lẽo tiễn Thái về, còn một mình, Lam vùi đầu trong mền cười ha ha ha, tự khen mình diễn hay tới không ngờ. Có thể cái trò chơi đóng vai không lạ lẫm nữa. Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Thái đưa Lam về, mẹ cũng vừa trờ tới, thấy Thái, mẹ kêu lên, giọng trách móc nhưng cực kỳ dịu dàng:
- Trời đất, Lam, sao con không mời bạn vô nhà chơi...
Sau, biết Thái đang làm việc ở Sở Tài chính, lại là con trai của phó chủ tịch tỉnh, Lam không ngơ ngác nữa. Lam thấy mình có bổn phận phải yêu người này, như một cách đỡ đần cho công việc kinh doanh của mẹ, dù Lam nói về sông, về đồng, về những sa mưa cá rô lóc trên sân, hay về một người bán vé số mù hôm qua chết dưới dạ cầu, Thái không biết gì hết. Chẳng sao cả, Lam sẽ yêu. Những ngày tháng đó đối với Lam như một giấc mơ. Mẹ nhắc chừng Lam từng chén cơm. Lam đi chơi, mẹ chọn áo, tiễn Lam ra cửa, âu yếm dặn dò:
- Chơi vui nghen, hai đứa.
Lam nũng nịu ôm eo Thái cho đến khi mẹ quay đi, nếu phải sống giả để nhận sự quan tâm, trìu mến của mẹ, cũng đành.
Và Lam đã đóng vai người đang yêu trong hai năm, dài, dài lắm. Nhiều khi Lam nghĩ, không biết đám cưới xong thì đời dằng dặc đến chừng nào. Hay đến một lúc, Lam đã diễn quen, đến không thể sống thật, không thể trút lớp...
Chơi trò quên nhớ này thì vui hơn giả bộ yêu nhiều. Không phải đắm đuối, ngọt ngào nữa, bây giờ chỉ việc đưa cái mặt ngơ ngáo, đờ đẫn ra với đời. Và cứ vậy, vui từ sáng sớm, khi chị bạn cùng cơ quan hối hả chạy lại thăm. Ngồi với nhau, chị cứ chắc lưỡi xuýt xoa (mà không giấu được vẻ hồ hởi):
- Lam quên thiệt sao... Chị Huê nè, hổng nhớ cái gì hết hả...
Lam ngượng nghịu lắc đầu, mắt trong veo. Nhìn vào cái vẻ hớn hở không chịu được của chị bạn, Lam muốn sặc vì buồn cười, chắc chị nghĩ Lam quên tuốt món nợ bốn triệu mượn tay rồi, nên mới mừng húm như vậy, ra về mà cứ tủm tỉm cười hoài.
Cả anh bảo vệ cũng tới nhà, cũng tỏ mặt đau thương (nhưng trong bụng thì mừng rơn). Cái nhìn xa lạ của Lam đã giúp anh yên tâm hơn, vụ anh dỡ nắp cống và cắt hàng rào gai đi bán chỉ mình Lam biết, chắc chắn được xóa sạch trong vùng ký ức.
Lam thấy mình ứa nước mắt ra. Cười mà như khóc.
Trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm cứu vãn ký ức của con gái, mẹ Lam đã cầu cứu gần hết đám bạn bè, đồng nghiệp của Lam. Cả bà cụ bán đậu đỏ bánh lọt ở bến đò mà Lam hay lui tới. Những kỷ niệm lạt nhách lạt nhiểu được xướng lên. Lam vẫn trơ trơ, vẫn xa vời và ngơ ngác.
Thảm họa là mẹ Lam cũng chẳng có kỷ niệm nào hằn sâu thành vết để cùng Lam ôn lại, khơi gợi. Những chuyện Lam nhớ ghê gớm thì mẹ Lam không nhắc. Có thể nhắc làm mẹ đau. Có thể mẹ Lam không biết, hay đã quên mất rồi. Ví như bữa mẹ ném Lam lại cho ngoại, rồi đi, mẹ xuống đò không ngoái lại làm sao biết con - Lam - năm - tuổi đứng trên bến giãy khóc đến tím người. Hôm Lam nhận giấy báo vào Đại học, mẹ bận đi công vụ ở Nhật làm sao biết Lam cuồng lên vì vui.
Lam nghe đau như tim có một vết dằm. Cái ngày (đáng lẽ có đám cưới) đã nặng nhọc trôi qua. Mẹ Lam thôi rầu rĩ, hay ủ ê cũng chán rồi. Mà, dù chưa chính thức làm thông gia với phó chủ tịch thì thâm tình cũng đã sánh như mật, công ty của mẹ Lam cũng kiếm được nhiều hợp đồng lớn nhờ mối quan hệ này.
Lam bắt đầu nghĩ tới việc kết thúc trò chơi, bởi nó không còn gì để chờ đợi, để bất ngờ. Một bữa, vừa mở cửa, con nhỏ bán vé số thò đầu vào thầm thì, "Có ông nào đứng dòm nhà chị hoài, lạ lắm, chị ơi". Lam ngó ra, người nọ quay đi. Chỉ thấy áo jean đã bạc, chiếc nón sùm sụp trên đầu, cũng bạc.
Hôm sau, nép sau rèm cửa, Lam lại thấy người đàn ông chần chừ trước cổng nhà mình. Chẳng làm gì hết, chỉ nhìn vậy thôi. Đôi mắt đau đáu, mênh mông. Rồi lại đi, chậm chạp như đang đeo mang một cái gì đó nặng trĩu.
Ngày thứ ba, Lam ào ra níu tay ông ta lại khi ông định quay người bỏ chạy. Lam hỏi:
- Chú quen ai trong nhà nầy...
Ông không trả lời, nhìn Lam thảng thốt, nước sóng sánh trong mắt.
- Lam hả con... Trời ơi, con lớn bộn vầy sao...
Rồi đọc trong mắt Lam một tia nhìn kinh ngạc, ông thất thần lùi lại, miệng lẩm bẩm, "Phải rồi, con không nhớ... đâu". Lam nghe lẫn lộn trong câu nói đó có tiếng "ba". Và cảm giác trò chơi quên nhớ của mình sắp vào đỉnh điểm.
Mãi sau nầy, Lam vẫn không quên được ngày mình gặp lại ba (thì ông ta xưng vậy). Vì Lam không nhớ gì (y theo kịch bản) nên không thể vồ vập mừng nhau, cả hai bối rối vì không khí ngượng ngập đặc quánh. Ba Lam ngồi nắn mãi vành nón, chỉ đôi mắt là nhìn Lam chan chứa thương yêu.
- Hồi nhỏ, con bị cái thẹo trên trán. May thiệt, nó gần tan mất rồi...
Lam bất giác đưa tay lên sờ chỗ bị trầy hôm trước. Bỗng thấy thắt ruột, một tuổi thơ Lam chưa hề biết mở ra từng trang, từng trang, từng trang. Hôm ấy nắng nhiều, ba bắt Lam tập lội. Lúc hai ba con nhảy từ cầu ao xuống, đụng phải cọc ngầm, trán Lam loang máu. Sợ với vết sẹo làm con lớn lên xấu xí, ba đi đào củ nghệ, giã ra, rồi đắp lên. Lần khác, ba dẫn Lam đi công viên xem voi.
- Voi hả ba...
- Ừ, ba Lam cười, con voi đó có ghẻ, tội nghiệp lắm.
Lam bỗng có cảm giác mình từng đi công viên thật, và xót xa đứng nhìn con voi bị xiềng xích đang nhai mía, cái đuôi nó liên tục đuổi bầy ruồi lì lợm đang bu xèo xèo. Lam muốn tin (trọn vẹn) rằng, có lần, ba xin vải vụn may áo cho búp bê cưng bằng nhựa của Lam. Có lần, ba với Lam cùng thả diều trên cánh đồng chiều, ba nắn cho Lam con trâu đất đang ngẳn cổ ngắm mây bay ngời ngợi trên trời. Và ngày đầu tiên đến trường, ba trùm áo mưa, cõng Lam trên con đường trơn tuột...
Như thể mình đã trải qua rồi, cảm giác ấy làm mũi Lam nóng ấm hệt máu cam đang rịn xuống. Như thể Lam chưa từng cun cút đi qua thời thơ ấu, chơi trong nhà củi, nhà xuồng của ngoại, bạn bè chỉ những con ong bầu bay tới bay lui.
Ba đi rồi, Lam lại chui đầu vào mền, cười ha ha ha. Cười cho cái trò chơi oái oăm của mình.
Nhưng sáng sau, khi mẹ Lam ra khỏi nhà, ngó mấy con thằn lằn chạy lăn quoăn trên trần nhà, Lam bỗng thèm người. Lam ngờ ngợ thấy dường như mình thích vai diễn mới, vai đứa con được thương yêu. Lam chạy ra cửa thì thấy người đàn ông hôm qua đứng ở đó, mỉm cười. Lam bảo:
- Mẹ mới vừa đi.
Ông chua xót:
- Ừ, ba thấy... nhưng không thể gặp... Ba có lỗi nhiều lắm...
Dường như không có thứ gì xứng đáng để trả công cho sự nghẹn ngào kia, Lam tự nhủ. Cũng chẳng thứ chi có thể đổi được những ký ức mới mà người đàn ông nầy mang lại cho mình.
Nên một chiếc xe máy và vài triệu đồng trong tủ thì chẳng là bao, ngay khi tỉnh sau cơn mê dài, Lam đã nghĩ vậy. Mà, thằng cha đó giỏi thiệt, biết cả chuyện mình thích ăn kem, loại kem múc nước cốt dừa được kẹp giữa hai cái bánh tráng nhỏ.
Chỉ mẹ Lam thì không được thanh thản như vậy. Mẹ ôm Lam, sững sờ nhận ra Lam tin một kẻ lừa đảo xa lạ hơn mình. Chỉ vì hắn ta mua cho Lam kem...
Ừ
Đại ca Gấu hay ngồi nhìn sông, uể oải, rã rời. Mấy đứa nhỏ trong băng lừa đảo sống dưới dạ cầu Bơ thấy cảnh đó, hỏi nhau, không biết đại ca Gấu gặp chuyện gì... Chuyện gì là chuyện gì... Chắc tại lừa con nhỏ đó dễ quá nên đại ca mất hứng. Gấu nghe, cười khào, không nói. Rồi những khi Gấu nằm một mình trên băng đá, Gấu rất nhớ một nạn nhân, một đứa con gái hồn hậu, chẳng hề e dè nhận cái kem từ tay Gấu. Và trước khi nó thiu thiu ngủ, nó mỉm cười, nhìn Gấu giễu cợt:
- Tôi biết trong kem có - gì - đó... Nhưng sao lần nào tôi cũng phải trả giá, để được yêu thương...
Mỗi khi nhớ lại, đại ca Gấu lại nghe sống lưng mình lạnh buốt, như thể ánh mắt ấy đau nhói, đắng đót quanh đây. Đại ca buột miệng chửi thề khi phát hiện ra, trình độ lừa đảo của mình còn tệ quá. Đến nỗi không gạt gẫm được người mà còn rước phiền phức vô mình...
(Nguyễn Ngọc Tư)
Friday, June 8, 2007
Không lời
Ở đâu đó trong Friend List của tôi có một blog, thậm chí nhiều hơn một blog... không có nhiều trang để đọc.
Đó là blog của một người mẹ.
Chị viết rằng: "Mẹ muốn làm cho con một blog, như những người khác. Nhưng mẹ nghĩ mãi mà vẫn không viết được cái gì hay ho cả. Buồn quá!".
Blog trống không, chỉ có vài dòng. Thỉnh thoảng là những bài viết copy và paste, lưu giữ những thông tin về nuôi dạy con. Blog hầu như không cập nhật thường xuyên.
Nhưng tôi cứ đi ra đi vào blog ấy, rất nhiều lần. Và cũng rất nhiều lần tôi thấy rưng rưng.
Tôi nghĩ đến, những entry mà người mẹ ấy không viết ra được, và có lẽ, chẳng bao giờ viết ra được. Tôi nghĩ đến, những yêu thương không thể nói thành lời.
Nếu bạn có thể nói ra, hay viết ra được những gì mình nghĩ, bạn quả thật là người may mắn. Sử dụng từ ngữ theo ý mình một cách nhuần nhuyễn đòi hỏi một năng khiếu. Và trong thực tế có nhiều người gặp khó khăn trong việc đó.
Tôi đã viết rất nhiều bài báo, vậy mà vẫn không viết nổi nhiều hơn một đoạn ngắn dành cho con trai mình. Tôi cũng không viết được về những tình cảm riêng tư của mình dành cho ba mẹ, những đứa em, và cả chồng tôi. Tôi không viết được. Có thể do tôi e thẹn, cũng có thể trong vốn từ của tôi không có từ ngữ nào đủ nặng để tôi diễn tả tình yêu của chính mình.
Vì vậy, tôi chia sẻ với sự bất lực trước từ ngữ của chị.
Thêm vào đó, ý nghĩ để cho một người - dù xa lạ hay thân thuộc - phải lên blog của tôi để tìm xem tôi nghĩ gì về họ - thay vì nghe chính tôi nói - quả thật khiến tôi khó thẩm thấu.
Đã mấy lần tôi muốn chia sẻ ý này với người mẹ ấy, bằng cách comment trong blog của chị. Nhưng tôi vẫn ngần ngừ, gõ rồi lại xoá, vì sợ rằng nếu không khéo léo, lời chia sẻ của mình sẽ có vẻ gì trịch thượng, như kiểu động viên của một người chuyên viết lách dành cho người không chuyên viết lách vậy. Nên tôi viết entry này trong blog của mình.
Tôi tin rằng không có người mẹ hay người cha nào yêu con mình nhiều hơn so với những người mẹ hay người cha khác. Không nhất thiết phải có một trang web cho con, hay một blog cho con, để chứng tỏ rằng ta yêu nó biết dường nào. Nếu tôi có thiết kế một trang web dành riêng cho con trai mình, thì đó chỉ là một thú vui thoả mãn ý thích của chính bản thân tôi mà thôi. Trang web đó, đối với tôi, bản thân nó không đại diện cho tình mẫu tử, thậm chí không thể hiện một phần nào của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, là thứ riêng tư giữa tôi và đứa con của tôi, giữa bạn và (mỗi) đứa con của bạn. Điều duy nhất chúng ta cần, là con của chúng ta hiểu và cảm nhận được rằng: ta yêu nó. Nếu cả thế giới này đều biết điều đó, trong khi bản thân con không cảm nhận được thì tất cả sẽ thành vô nghĩa.
Và tôi tin rằng mỗi ông bố bà mẹ đều có cách riêng, hoặc mỗi chúng ta sẽ tìm được cách riêng để thể hiện điều đó. Bởi mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng biệt, và mỗi đứa, sẽ tiếp nhận tình yêu theo cách riêng của chúng.
Có những người mẹ yêu con và viết rất hay về tình yêu của mình dành cho con, thì cũng có những người mẹ yêu con và không thể thốt nên lời, như chúng ta vậy.
Thế cho nên, chẳng có gì phải buồn khi không viết được những entry đầy tình cảm. Ta yêu con, và ta chỉ cần nói điều đó với con, với chính con chứ không phải là bất cứ ai khác.
Đôi khi, thậm chí, không cần phải bằng lời.
Đó là blog của một người mẹ.
Chị viết rằng: "Mẹ muốn làm cho con một blog, như những người khác. Nhưng mẹ nghĩ mãi mà vẫn không viết được cái gì hay ho cả. Buồn quá!".
Blog trống không, chỉ có vài dòng. Thỉnh thoảng là những bài viết copy và paste, lưu giữ những thông tin về nuôi dạy con. Blog hầu như không cập nhật thường xuyên.
Nhưng tôi cứ đi ra đi vào blog ấy, rất nhiều lần. Và cũng rất nhiều lần tôi thấy rưng rưng.
Tôi nghĩ đến, những entry mà người mẹ ấy không viết ra được, và có lẽ, chẳng bao giờ viết ra được. Tôi nghĩ đến, những yêu thương không thể nói thành lời.
Nếu bạn có thể nói ra, hay viết ra được những gì mình nghĩ, bạn quả thật là người may mắn. Sử dụng từ ngữ theo ý mình một cách nhuần nhuyễn đòi hỏi một năng khiếu. Và trong thực tế có nhiều người gặp khó khăn trong việc đó.
Tôi đã viết rất nhiều bài báo, vậy mà vẫn không viết nổi nhiều hơn một đoạn ngắn dành cho con trai mình. Tôi cũng không viết được về những tình cảm riêng tư của mình dành cho ba mẹ, những đứa em, và cả chồng tôi. Tôi không viết được. Có thể do tôi e thẹn, cũng có thể trong vốn từ của tôi không có từ ngữ nào đủ nặng để tôi diễn tả tình yêu của chính mình.
Vì vậy, tôi chia sẻ với sự bất lực trước từ ngữ của chị.
Thêm vào đó, ý nghĩ để cho một người - dù xa lạ hay thân thuộc - phải lên blog của tôi để tìm xem tôi nghĩ gì về họ - thay vì nghe chính tôi nói - quả thật khiến tôi khó thẩm thấu.
Đã mấy lần tôi muốn chia sẻ ý này với người mẹ ấy, bằng cách comment trong blog của chị. Nhưng tôi vẫn ngần ngừ, gõ rồi lại xoá, vì sợ rằng nếu không khéo léo, lời chia sẻ của mình sẽ có vẻ gì trịch thượng, như kiểu động viên của một người chuyên viết lách dành cho người không chuyên viết lách vậy. Nên tôi viết entry này trong blog của mình.
Tôi tin rằng không có người mẹ hay người cha nào yêu con mình nhiều hơn so với những người mẹ hay người cha khác. Không nhất thiết phải có một trang web cho con, hay một blog cho con, để chứng tỏ rằng ta yêu nó biết dường nào. Nếu tôi có thiết kế một trang web dành riêng cho con trai mình, thì đó chỉ là một thú vui thoả mãn ý thích của chính bản thân tôi mà thôi. Trang web đó, đối với tôi, bản thân nó không đại diện cho tình mẫu tử, thậm chí không thể hiện một phần nào của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử, là thứ riêng tư giữa tôi và đứa con của tôi, giữa bạn và (mỗi) đứa con của bạn. Điều duy nhất chúng ta cần, là con của chúng ta hiểu và cảm nhận được rằng: ta yêu nó. Nếu cả thế giới này đều biết điều đó, trong khi bản thân con không cảm nhận được thì tất cả sẽ thành vô nghĩa.
Và tôi tin rằng mỗi ông bố bà mẹ đều có cách riêng, hoặc mỗi chúng ta sẽ tìm được cách riêng để thể hiện điều đó. Bởi mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng biệt, và mỗi đứa, sẽ tiếp nhận tình yêu theo cách riêng của chúng.
Có những người mẹ yêu con và viết rất hay về tình yêu của mình dành cho con, thì cũng có những người mẹ yêu con và không thể thốt nên lời, như chúng ta vậy.
Thế cho nên, chẳng có gì phải buồn khi không viết được những entry đầy tình cảm. Ta yêu con, và ta chỉ cần nói điều đó với con, với chính con chứ không phải là bất cứ ai khác.
Đôi khi, thậm chí, không cần phải bằng lời.
Người Tình Một Đêm
Cô đã xóa tên anh trong điện thọai nhưng từng con số vẫn còn lưu trong trái tim cô.
Linh đổ người xuống chiếc ghế bành. Đôi giày cao gót nửa trượt khỏi gót, nữa vắt vẻo trên những đầu ngón chân. Chiếc túi xách chỉ treo hờ trên ngón tay và một quai rũ ra. Nước mắt lăn trên gương mặt bất động của cô. Linh 31 tuổi, vừa chấm dứt một mối quan hệ kéo dài suốt tám năm. Chiều hôm nay, anh đã dắt một cô gái xinh tươi đến trước mặt cô và mỉm cười giới thiệu: “Bạn gái anh! Anh và cô ấy đã quen nhau lâu rồi.”
Tám năm trời. Tám năm trời cả hai bên nhau, anh không hứa hẹn gì, chỉ thỉnh thỏang chăm sóc cô và “mè nheo” với cô khi lâm bệnh. Anh luôn tìm đến cô khi gặp khó khăn, khi cần một người an ủi. Có lúc, cô bóng gió về một cuộc hôn nhân. Anh trả lời: “Anh rất quý em nhưng không muốn bắt em chờ đợi, hiện anh chưa thể ổng định cuộc sống của mình thì không thể nói đến chuyện tình cảm.” Cô vẫn thầm nghĩ anh là người chín chắn, có trách nhiệm và âm thầm chờ đợi. Cô không tiếc khi san sẻ vật chất cho anh, những lúc anh yêu cầu. Rồi giờ đây, cũng vẫn còn bấp bênh sự nghiệp, anh hân hoan dẫn đến trước mặt cô một người con gái và cau mày khó chịu trước sự ngỡ ngàng của cô. Anh cộc lốc: “Chỉ tại em ngộ nhận, anh đã hứa hẹn gì đâu! Anh bảo em không chờ đợi nghĩa là không hề yêu em. Sao lại bắt anh nói thẳng ra điều đó.” Anh ngỏ ý rằng từ nay về sau, cả hai vẫn là những người bạn tốt. Thì ra, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai người chỉ là chiếc khăn khô, vắt không nổi một giọt tình!
Khi môi đã mềm vì nước mắt, Linh cựa mình ngồi dậy, Cô cảm thấy cần phải nói với anh những gì mà khi đối diện nhau, cô đã không thể nào cất tiếng. Cô đã xóa tên anh trong điện thọai nhưng từng con số vẫn còn lưu trong trái tim cô. Những ngón tay Linh run run ấn phím… Chuông đổ. Không đợi ngừơi bên kia đầu dây lên tiếng, giọng Linh rưng rưng:
- Không phải em trách anh, giận anh, nhưng em chỉ muốn nói một sự thật rằng em thấy mình bị tổn thương.
Linh bật khóc. Cô không thể ngờ được rằng khi nói cùng anh những lời trách móc, cô lại rơi nứơc mắt thế kia. Một giọng nói xa lạ và ấm áp vang lên:
- Có người đã làm cô tổn thương ư?
Linh giật mình. Trong cơn xúc động, những ngón tay cô đã bấm nhầm số cuối.
- Xin lỗi…
- Cô có cần tôi làm gì cho cô không?
Linh im lặng. Giọng nói tha thiết quá. Bây giờ đã gần 11 giờ đêm. Người bên kia điện thọai hòan tòan xa lạ với cô. Linh định mở lời cám ơn và sau đó tắt máy, nhưng không hiểu sao cô vẫn chần chừ.
- Cô ổn không? Cô làm tôi lo quá.
- Anh với tôi là hai người xa lạ kia mà- Linh buột miệng.
- Pháp luật không quy định hai người xa lạ thì không được giúp đỡ nhau.
Linh phì cười và muốn trêu anh chàng xa lạ này:
- Nếu tôi bảo tôi muốn anh đến nhà tôi thì anh nghĩ sao?
- Cô đọc địa chỉ đi.
Vẻ chân thành sốt sắng trong giọng nói khiến Linh không dám đùa nữa.
- Tôi không dám làm phiền anh.
- Tôi không cảm thấy phiền. Nếu cô cảm thấy không tin tưởng tôi thì…
- Không… Tôi không có ý đó.
-Tôi nghe thấy giọng cô sũng nứơc. Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm một điều gì đó giúp cô. Cuộc sống đã cho cô một nỗi đau, cũng sẽ cho cô một người để xoa dịu nỗi đau. Đơn giản thế thôi. Tất nhiên, tôi chỉ đến khi cô đồng ý.
Đơn giản thế thôi ư? Có thật là chỉ đơn giản thế thôi không? Linh không biết. Nhưng cô cảm thấy mình sẽ rất tiếc nuối nếu không gặp người đàn ông đặc biệt này. Và cô đọc thật chậm dòng địa chỉ… Cô nghe thấy tiếng bút chạy trên tờ giấy. Người đàn ông lên tiếng:
-Được rồi, tôi sẽ đi ngay, nhưng cô cố kiên nhẫn chờ tôi nhé.
Anh ấy cúp máy. Linh chìm vào một nỗi hoang mang. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ trong đời cô. Chấm dứt một tình cảm của chính mình trong vòng tám năm đằng đẵng và tình cờ biết một người đàn ông kỳ lạ. Tất cả như mơ. Hay đây lại là một chiêu lừa gạt nào đó? Kim đồng hồ dịch từng chút một. Ơ hay, mình chờ ai thế nhỉ? Mình tin vào lời hứa của một người đàn ông xa lạ ư? Hay nhỉ! Anh ta sẵn sàng bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để đến đây vì một người chưa từng quen biết ư? Rõ ràng đây chỉ là một lời đùa và mình chỉ mất thời gian một cách vô ích. Linh nghĩ thế và cô tắt đèn, định bụng sẽ leo lên giường ngủ. Giây phút này, mối bận tâm của cô không còn là anh và mối tình tha thiết gần mười năm trời mà là một người đàn ông cô chỉ mới biết qua giọng nói.
Có tiếng xe dừng trong ngõ vắng. Linh lật đật chạy ra khỏi giường ngủ, bật đèn lên và mở toang cửa sổ. Một người hàng xóm về khuya. Cô không trở vào nữa mà đứng yên ở đấy. Có thể đêm nay cô sẽ chẳng thể nào yên giấc…
Máy Linh rung. Một tin nhắn từ số máy của người đàn ông lạ. Anh ấy bảo cô cố gắng chờ, anh ấy nhất định sẽ tới, đừng sốt ruột. Vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng một tiếng đã trôi qua. Ngừơi đàn ông này cảm thông với sự chờ đợi của cô. Sao cuộc đời lại cho cô gặp một người khác thường đến thế? Linh bỗng cảm thấy bình tâm và tin cậy người đàn ông này biết mấy. Thời gian lại trôi qua… Máy Linh lại rung. Giọng người đàn ông lạ vang lên:
- Tôi đang đứng trước cửa nhà cô.
Linh bước xuống và mở cửa.
Trước mặt cô, một người đàn ông còn trẻ, dáng người mảnh dẻ, gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh. Có thể anh kém cả tuổi cô.
- Chào cô, cô muốn đi đâu cho khuây khỏa không?
Linh không trả lời, chỉ mơ màng ngồi lên xe anh. Một cảm giác lâng lâng như đắm mình trong mộng phủ lấp cả người cô. Anh đưa cô đi trên những con đường rợp bóng cây xanh và dừng lại bên một dòng sông. Anh dựng xe cạnh bên, ngồi xuống, mặt hướng ra sông và nói:
- Tất cả rồi sẽ trôi đi nhưn những dòng sông… Có thể có ai đó đã làm cô tổn thương ghê gớm, nhưng đó là một phần tất yếu của cuộc đời…
Linh ngồi xuống cạnh anh:
- Tôi cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh anh ấy mượn tiền tôi để vui chơi cùng bạn gái… Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Sự thật có thể là thế, cũng có thể không là thế. Thật ra thì anh ấy cũng hòan trả tôi tiền sau những lần mượn. Tôi đã không hòan tòan vô tư khi giúp đỡ người khác, phải không?
- Tôi đến đây không phải để phán xét mà để nhìn cô bình yên. Con người không phải gỗ đá, cũng không phải thiên thần. Tôi có thể hiểu cảm giác của cô… Không dễ dàng vượt qua… Nhưng cứ đau khổ mãi vì điều này thì thật vô ích. Anh ấy đang sống cuộc đời vui tươi của anh ấy. Cô có đau khổ đến đâu thì anh ấy cũng chẳng đến bên cô và trao cho cô hạnh phúc. Tôi nói thì dễ nhưng làm…
- Tôi làm được!
Cả hai cùng im lặng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt anh như những nụ hôn khẽ khàng đặt lên vết thương lòng của Linh. Linh cất tiếng:
- Tôi sẽ không buồn nữa…
- Hãy xem là cô đang mơ. Ngày mai, chúng ta sẽ như chưa từng gặp trong đời. Tôi đến đây chỉ để nhìn thấy cô bình yên.
- Cuộc đời có những người kỳ lạ như anh sao? Chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố chỉ vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ mình hòan toàn chưa quen biết?
- Tôi thì nghĩ rằng quay lưng với nỗi niềm của ai đó mới là điều kỳ lạ.
Linh đột ngột hôn lên trán anh một nụ hôn.
- Đã từng có ai đựơc anh giúp và hôn anh thế này chưa?
- Chưa- Người đàn ông vẫn điềm tĩnh, không chút bối rối.
- Tôi hôn anh thay cho những người đã từng được anh giúp đỡ.
- Cám ơn cô, chưa từng có ai xúc động vì tôi đến thế, sự xúc động ấy cho thấy cô có một tâm hồn đẹp.
Người đàn ông lạ chở Linh về tận nhà. Có thể hỏi tên anh nhưng Linh không hỏi. Cô tin rằng anh là một giấc mộng đẹp của đời mình. Anh chúc cô ngủ ngon rồi mới phóng xe đi. Giây phút ấy, Linh thấy như đôi cánh lộng lẫy của một vì thiên sứ đang đổ bóng vàng xuống ngôi nhà cô trước khi trở lại với trời...
--Rất xúc động !!!!--
Linh đổ người xuống chiếc ghế bành. Đôi giày cao gót nửa trượt khỏi gót, nữa vắt vẻo trên những đầu ngón chân. Chiếc túi xách chỉ treo hờ trên ngón tay và một quai rũ ra. Nước mắt lăn trên gương mặt bất động của cô. Linh 31 tuổi, vừa chấm dứt một mối quan hệ kéo dài suốt tám năm. Chiều hôm nay, anh đã dắt một cô gái xinh tươi đến trước mặt cô và mỉm cười giới thiệu: “Bạn gái anh! Anh và cô ấy đã quen nhau lâu rồi.”
Tám năm trời. Tám năm trời cả hai bên nhau, anh không hứa hẹn gì, chỉ thỉnh thỏang chăm sóc cô và “mè nheo” với cô khi lâm bệnh. Anh luôn tìm đến cô khi gặp khó khăn, khi cần một người an ủi. Có lúc, cô bóng gió về một cuộc hôn nhân. Anh trả lời: “Anh rất quý em nhưng không muốn bắt em chờ đợi, hiện anh chưa thể ổng định cuộc sống của mình thì không thể nói đến chuyện tình cảm.” Cô vẫn thầm nghĩ anh là người chín chắn, có trách nhiệm và âm thầm chờ đợi. Cô không tiếc khi san sẻ vật chất cho anh, những lúc anh yêu cầu. Rồi giờ đây, cũng vẫn còn bấp bênh sự nghiệp, anh hân hoan dẫn đến trước mặt cô một người con gái và cau mày khó chịu trước sự ngỡ ngàng của cô. Anh cộc lốc: “Chỉ tại em ngộ nhận, anh đã hứa hẹn gì đâu! Anh bảo em không chờ đợi nghĩa là không hề yêu em. Sao lại bắt anh nói thẳng ra điều đó.” Anh ngỏ ý rằng từ nay về sau, cả hai vẫn là những người bạn tốt. Thì ra, từ trước đến nay, mối quan hệ giữa hai người chỉ là chiếc khăn khô, vắt không nổi một giọt tình!
Khi môi đã mềm vì nước mắt, Linh cựa mình ngồi dậy, Cô cảm thấy cần phải nói với anh những gì mà khi đối diện nhau, cô đã không thể nào cất tiếng. Cô đã xóa tên anh trong điện thọai nhưng từng con số vẫn còn lưu trong trái tim cô. Những ngón tay Linh run run ấn phím… Chuông đổ. Không đợi ngừơi bên kia đầu dây lên tiếng, giọng Linh rưng rưng:
- Không phải em trách anh, giận anh, nhưng em chỉ muốn nói một sự thật rằng em thấy mình bị tổn thương.
Linh bật khóc. Cô không thể ngờ được rằng khi nói cùng anh những lời trách móc, cô lại rơi nứơc mắt thế kia. Một giọng nói xa lạ và ấm áp vang lên:
- Có người đã làm cô tổn thương ư?
Linh giật mình. Trong cơn xúc động, những ngón tay cô đã bấm nhầm số cuối.
- Xin lỗi…
- Cô có cần tôi làm gì cho cô không?
Linh im lặng. Giọng nói tha thiết quá. Bây giờ đã gần 11 giờ đêm. Người bên kia điện thọai hòan tòan xa lạ với cô. Linh định mở lời cám ơn và sau đó tắt máy, nhưng không hiểu sao cô vẫn chần chừ.
- Cô ổn không? Cô làm tôi lo quá.
- Anh với tôi là hai người xa lạ kia mà- Linh buột miệng.
- Pháp luật không quy định hai người xa lạ thì không được giúp đỡ nhau.
Linh phì cười và muốn trêu anh chàng xa lạ này:
- Nếu tôi bảo tôi muốn anh đến nhà tôi thì anh nghĩ sao?
- Cô đọc địa chỉ đi.
Vẻ chân thành sốt sắng trong giọng nói khiến Linh không dám đùa nữa.
- Tôi không dám làm phiền anh.
- Tôi không cảm thấy phiền. Nếu cô cảm thấy không tin tưởng tôi thì…
- Không… Tôi không có ý đó.
-Tôi nghe thấy giọng cô sũng nứơc. Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm một điều gì đó giúp cô. Cuộc sống đã cho cô một nỗi đau, cũng sẽ cho cô một người để xoa dịu nỗi đau. Đơn giản thế thôi. Tất nhiên, tôi chỉ đến khi cô đồng ý.
Đơn giản thế thôi ư? Có thật là chỉ đơn giản thế thôi không? Linh không biết. Nhưng cô cảm thấy mình sẽ rất tiếc nuối nếu không gặp người đàn ông đặc biệt này. Và cô đọc thật chậm dòng địa chỉ… Cô nghe thấy tiếng bút chạy trên tờ giấy. Người đàn ông lên tiếng:
-Được rồi, tôi sẽ đi ngay, nhưng cô cố kiên nhẫn chờ tôi nhé.
Anh ấy cúp máy. Linh chìm vào một nỗi hoang mang. Hôm nay quả là một ngày đáng nhớ trong đời cô. Chấm dứt một tình cảm của chính mình trong vòng tám năm đằng đẵng và tình cờ biết một người đàn ông kỳ lạ. Tất cả như mơ. Hay đây lại là một chiêu lừa gạt nào đó? Kim đồng hồ dịch từng chút một. Ơ hay, mình chờ ai thế nhỉ? Mình tin vào lời hứa của một người đàn ông xa lạ ư? Hay nhỉ! Anh ta sẵn sàng bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ để đến đây vì một người chưa từng quen biết ư? Rõ ràng đây chỉ là một lời đùa và mình chỉ mất thời gian một cách vô ích. Linh nghĩ thế và cô tắt đèn, định bụng sẽ leo lên giường ngủ. Giây phút này, mối bận tâm của cô không còn là anh và mối tình tha thiết gần mười năm trời mà là một người đàn ông cô chỉ mới biết qua giọng nói.
Có tiếng xe dừng trong ngõ vắng. Linh lật đật chạy ra khỏi giường ngủ, bật đèn lên và mở toang cửa sổ. Một người hàng xóm về khuya. Cô không trở vào nữa mà đứng yên ở đấy. Có thể đêm nay cô sẽ chẳng thể nào yên giấc…
Máy Linh rung. Một tin nhắn từ số máy của người đàn ông lạ. Anh ấy bảo cô cố gắng chờ, anh ấy nhất định sẽ tới, đừng sốt ruột. Vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng một tiếng đã trôi qua. Ngừơi đàn ông này cảm thông với sự chờ đợi của cô. Sao cuộc đời lại cho cô gặp một người khác thường đến thế? Linh bỗng cảm thấy bình tâm và tin cậy người đàn ông này biết mấy. Thời gian lại trôi qua… Máy Linh lại rung. Giọng người đàn ông lạ vang lên:
- Tôi đang đứng trước cửa nhà cô.
Linh bước xuống và mở cửa.
Trước mặt cô, một người đàn ông còn trẻ, dáng người mảnh dẻ, gương mặt thanh tú, mái tóc bồng bềnh. Có thể anh kém cả tuổi cô.
- Chào cô, cô muốn đi đâu cho khuây khỏa không?
Linh không trả lời, chỉ mơ màng ngồi lên xe anh. Một cảm giác lâng lâng như đắm mình trong mộng phủ lấp cả người cô. Anh đưa cô đi trên những con đường rợp bóng cây xanh và dừng lại bên một dòng sông. Anh dựng xe cạnh bên, ngồi xuống, mặt hướng ra sông và nói:
- Tất cả rồi sẽ trôi đi nhưn những dòng sông… Có thể có ai đó đã làm cô tổn thương ghê gớm, nhưng đó là một phần tất yếu của cuộc đời…
Linh ngồi xuống cạnh anh:
- Tôi cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến cảnh anh ấy mượn tiền tôi để vui chơi cùng bạn gái… Đó chỉ là do tôi tưởng tượng thôi. Sự thật có thể là thế, cũng có thể không là thế. Thật ra thì anh ấy cũng hòan trả tôi tiền sau những lần mượn. Tôi đã không hòan tòan vô tư khi giúp đỡ người khác, phải không?
- Tôi đến đây không phải để phán xét mà để nhìn cô bình yên. Con người không phải gỗ đá, cũng không phải thiên thần. Tôi có thể hiểu cảm giác của cô… Không dễ dàng vượt qua… Nhưng cứ đau khổ mãi vì điều này thì thật vô ích. Anh ấy đang sống cuộc đời vui tươi của anh ấy. Cô có đau khổ đến đâu thì anh ấy cũng chẳng đến bên cô và trao cho cô hạnh phúc. Tôi nói thì dễ nhưng làm…
- Tôi làm được!
Cả hai cùng im lặng. Hai người nhìn nhau, ánh mắt anh như những nụ hôn khẽ khàng đặt lên vết thương lòng của Linh. Linh cất tiếng:
- Tôi sẽ không buồn nữa…
- Hãy xem là cô đang mơ. Ngày mai, chúng ta sẽ như chưa từng gặp trong đời. Tôi đến đây chỉ để nhìn thấy cô bình yên.
- Cuộc đời có những người kỳ lạ như anh sao? Chạy từ đầu này đến đầu kia của thành phố chỉ vì muốn giúp đỡ một người phụ nữ mình hòan toàn chưa quen biết?
- Tôi thì nghĩ rằng quay lưng với nỗi niềm của ai đó mới là điều kỳ lạ.
Linh đột ngột hôn lên trán anh một nụ hôn.
- Đã từng có ai đựơc anh giúp và hôn anh thế này chưa?
- Chưa- Người đàn ông vẫn điềm tĩnh, không chút bối rối.
- Tôi hôn anh thay cho những người đã từng được anh giúp đỡ.
- Cám ơn cô, chưa từng có ai xúc động vì tôi đến thế, sự xúc động ấy cho thấy cô có một tâm hồn đẹp.
Người đàn ông lạ chở Linh về tận nhà. Có thể hỏi tên anh nhưng Linh không hỏi. Cô tin rằng anh là một giấc mộng đẹp của đời mình. Anh chúc cô ngủ ngon rồi mới phóng xe đi. Giây phút ấy, Linh thấy như đôi cánh lộng lẫy của một vì thiên sứ đang đổ bóng vàng xuống ngôi nhà cô trước khi trở lại với trời...
--Rất xúc động !!!!--
Đi “săn”... một nửa
Ông bà ta thường nói “trâu tìm cột chứ cột không tìm trâu”, nhưng ngày nay không chỉ những người lớn tuổi chưa lập gia đình, mà ngay cả các bạn nam - nữ còn rất trẻ cũng tìm cách đi kiếm... một nửa của mình.
M , 35 tuổi, kế toán một doanh nghiệp Nhà nước trong Khu Công nghiệp Biên Hòa, Đồng Nai đã kiên nhẫn đăng ký tìm bạn trên một tờ báo. Sau khi đọc hàng trăm lá thư gởi về, M. chọn được một người lớn hơn cô bốn tuổi, đã ly hôn. Qua bức ảnh anh chàng gởi, M. khá hài lòng vì đối tượng khá đẹp trai. Thế nhưng, đến ngày hẹn gặp mặt, M. tá hỏa, muốn ngất xỉu vì trước mặt cô là một ông già trên 60 tuổi. Hóa ra, bức ảnh ông ta chụp cách đó trên ba mươi năm! Ông ta hẹn cô đi chơi Đà Lạt, dù ông chưa ly hôn.
Trăm cách “săn” tình
L., 28 tuổi, cũng nhận được nhiều thư kèm số điện thoại sau khi đăng mẩu tìm bạn trên báo. Thế nhưng khi L. điện thoại đến thường là “lộn số” hoặc chủ nhân điện thoại không có nhà kèm theo những tiếng cười khó hiểu từ bên kia đầu dây. Còn viết thư thì L. lại nhận được hồi âm là những lá thư viết trên tờ giấy nhàu nát với những lời lẽ bỡn cợt, khiếm nhã. K.L., 25 tuổi, làm việc tại một công ty tư nhân lại thường vào quán bar uống bia với mục đích gặp dăm ba người nói chuyện rồi kiếm cớ “tấn công”. Có lần cô gặp một anh chàng có vẻ giàu có. Sau vài cuộc hẹn tại bar, anh chàng than thở thiếu vốn buôn bán rồi hỏi mượn cô vài trăm triệu. Khi biết cô chỉ là một nhân viên nghèo, ngày hôm sau, gặp cô trong quán, anh chàng coi như chưa bao giờ gặp mặt. Còn T.A., 22 tuổi, sinh viên, trong ngày Quốc tế Phụ nữ đã ê chề ôm bó hoa hồng về nhà vì cô người yêu mà anh “săn” được là một người thực dụng, thích nhận hiện kim hoặc hiện vật chứ không thích vẻ đẹp của hoa hồng.
Một số người luôn vẽ trong đầu hình ảnh hoàng tử hoặc công chúa của lòng mình mà không nhìn lại điều kiện hoàn cảnh của bản thân. Anh Đ., 30 tuổi, bị cụt chân do tai nạn, cuộc sống thiếu thốn, anh luôn khao khát một mối tình như trong truyện cổ tích, trông đợi một cô Tấm từ trong quả thị bước ra để lo cho mẹ và anh những bữa cơm đầy đủ. Sau nhiều lần đăng báo tìm bạn, người ta vẫn thấy anh ngồi trước căn chòi không số mỗi chiều, nhìn về xa xăm một cách tuyệt vọng. N.L., 27 tuổi, là công nhân một xí nghiệp nhỏ, cô nghĩ nếu đến một nơi sang trọng sẽ có cơ may gặp người sang trọng. Vì vậy, hằng tuần, cô để dành tiền vào hồ bơi phía trên sân thượng một khách sạn lớn để hy vọng có thể lọt vào mắt xanh một anh chàng như trong mơ, nhưng nhiều năm liền cô chẳng tìm thấy một mảnh tình vắt vai.
Cũng có người đã tìm được một người để chia sẻ, nhưng họ lại nghĩ chỉ để kết bạn cho vui vì họ đang ngóng chờ một đối tượng khác, giàu có hơn, đúng tiêu chuẩn như họ mong đợi. C., 28 tuổi, đang học đại học cùng cô bạn gái tên H. Một lần trong buổi giao lưu với sinh viên trường dược, C. đã bỏ H. chạy theo cô sinh viên con nhà giàu có, để rồi một ngày cô nàng mà anh theo đuổi đã từ chối thẳng thừng: “Giàu chơi với giàu, nghèo chơi với nghèo, mẹ tôi không thích người đi chiếc xe xập xệ đến nhà hoài”. C. bèn quay lại với H. nhưng đã quá muộn...
Dở khóc, dở cười
Còn biết bao câu chuyện dở khóc, dở cười về chuyện đi tìm một nửa của mình. Thế nhưng chuyện tình yêu không phải ai muốn cũng được nên có người đã đi xem bói cầu duyên. P.P., 36 tuổi, đầu năm thầy bói phán cuối năm sẽ làm đám cưới, thế là P.P. đã chờ đợi và hy vọng một cách tội nghiệp. Nhưng đến hết năm vẫn chẳng có ai hỏi cô làm vợ như lời thầy bói. Thế nhưng cũng có những cuộc tình đến rất bất ngờ. L.H. trong lúc chạy xe đã tông vào một chàng trai đi chiếc tay ga đắt tiền. Vừa đau vì cú đụng vừa lo bị đền tiền, vừa buồn phải sửa xe, cô bật khóc. Một bàn tay đặt lên vai cô, đề nghị đưa cô về và anh không hề “bắt đền” như cô nghĩ. Thế rồi, một mối tình như cô hằng mơ ước đã đến.
Tình yêu là thứ không phải cứ nỗ lực tìm kiếm thì nó sẽ đến với chúng ta. Và cũng đừng nghĩ chỉ người đẹp mới dễ tìm tình yêu. D., sinh viên khoa Anh năm cuối, đẹp như người mẫu, vẫn hằng đêm lên mạng tìm một nửa của mình. Nhưng không thiếu người nhan sắc không có gì nổi bật, không giàu có, ấy thế lại gặp một chàng trai mà ai nhìn vào cũng phải ghen tị, để đi đến hôn nhân. Cũng đừng nghĩ chỉ người giàu mới dễ có tình yêu. Anh V.T., 39 tuổi, con chủ cửa hàng vàng bạc, sáng sáng ra mở cửa hàng với đôi mắt buồn vì đã không giữ được cô vợ mà anh hằng yêu quý.
Bao lần nhìn hoàn cảnh những người chung quanh, tôi tự hỏi tình yêu đến bằng con đường nào? Cuối cùng tôi đành chấp nhận một câu tôi đã đọc trong cuốn lưu bút của người bạn: “Tình yêu không đến bằng đường thẳng hay đường cong. Nó có con đường riêng của nó. Đó là tình cờ và định mệnh”. Và những ai may mắn có được tình yêu, hãy biết trân trọng, giữ gìn và vun đắp
M , 35 tuổi, kế toán một doanh nghiệp Nhà nước trong Khu Công nghiệp Biên Hòa, Đồng Nai đã kiên nhẫn đăng ký tìm bạn trên một tờ báo. Sau khi đọc hàng trăm lá thư gởi về, M. chọn được một người lớn hơn cô bốn tuổi, đã ly hôn. Qua bức ảnh anh chàng gởi, M. khá hài lòng vì đối tượng khá đẹp trai. Thế nhưng, đến ngày hẹn gặp mặt, M. tá hỏa, muốn ngất xỉu vì trước mặt cô là một ông già trên 60 tuổi. Hóa ra, bức ảnh ông ta chụp cách đó trên ba mươi năm! Ông ta hẹn cô đi chơi Đà Lạt, dù ông chưa ly hôn.
Trăm cách “săn” tình
L., 28 tuổi, cũng nhận được nhiều thư kèm số điện thoại sau khi đăng mẩu tìm bạn trên báo. Thế nhưng khi L. điện thoại đến thường là “lộn số” hoặc chủ nhân điện thoại không có nhà kèm theo những tiếng cười khó hiểu từ bên kia đầu dây. Còn viết thư thì L. lại nhận được hồi âm là những lá thư viết trên tờ giấy nhàu nát với những lời lẽ bỡn cợt, khiếm nhã. K.L., 25 tuổi, làm việc tại một công ty tư nhân lại thường vào quán bar uống bia với mục đích gặp dăm ba người nói chuyện rồi kiếm cớ “tấn công”. Có lần cô gặp một anh chàng có vẻ giàu có. Sau vài cuộc hẹn tại bar, anh chàng than thở thiếu vốn buôn bán rồi hỏi mượn cô vài trăm triệu. Khi biết cô chỉ là một nhân viên nghèo, ngày hôm sau, gặp cô trong quán, anh chàng coi như chưa bao giờ gặp mặt. Còn T.A., 22 tuổi, sinh viên, trong ngày Quốc tế Phụ nữ đã ê chề ôm bó hoa hồng về nhà vì cô người yêu mà anh “săn” được là một người thực dụng, thích nhận hiện kim hoặc hiện vật chứ không thích vẻ đẹp của hoa hồng.
Một số người luôn vẽ trong đầu hình ảnh hoàng tử hoặc công chúa của lòng mình mà không nhìn lại điều kiện hoàn cảnh của bản thân. Anh Đ., 30 tuổi, bị cụt chân do tai nạn, cuộc sống thiếu thốn, anh luôn khao khát một mối tình như trong truyện cổ tích, trông đợi một cô Tấm từ trong quả thị bước ra để lo cho mẹ và anh những bữa cơm đầy đủ. Sau nhiều lần đăng báo tìm bạn, người ta vẫn thấy anh ngồi trước căn chòi không số mỗi chiều, nhìn về xa xăm một cách tuyệt vọng. N.L., 27 tuổi, là công nhân một xí nghiệp nhỏ, cô nghĩ nếu đến một nơi sang trọng sẽ có cơ may gặp người sang trọng. Vì vậy, hằng tuần, cô để dành tiền vào hồ bơi phía trên sân thượng một khách sạn lớn để hy vọng có thể lọt vào mắt xanh một anh chàng như trong mơ, nhưng nhiều năm liền cô chẳng tìm thấy một mảnh tình vắt vai.
Cũng có người đã tìm được một người để chia sẻ, nhưng họ lại nghĩ chỉ để kết bạn cho vui vì họ đang ngóng chờ một đối tượng khác, giàu có hơn, đúng tiêu chuẩn như họ mong đợi. C., 28 tuổi, đang học đại học cùng cô bạn gái tên H. Một lần trong buổi giao lưu với sinh viên trường dược, C. đã bỏ H. chạy theo cô sinh viên con nhà giàu có, để rồi một ngày cô nàng mà anh theo đuổi đã từ chối thẳng thừng: “Giàu chơi với giàu, nghèo chơi với nghèo, mẹ tôi không thích người đi chiếc xe xập xệ đến nhà hoài”. C. bèn quay lại với H. nhưng đã quá muộn...
Dở khóc, dở cười
Còn biết bao câu chuyện dở khóc, dở cười về chuyện đi tìm một nửa của mình. Thế nhưng chuyện tình yêu không phải ai muốn cũng được nên có người đã đi xem bói cầu duyên. P.P., 36 tuổi, đầu năm thầy bói phán cuối năm sẽ làm đám cưới, thế là P.P. đã chờ đợi và hy vọng một cách tội nghiệp. Nhưng đến hết năm vẫn chẳng có ai hỏi cô làm vợ như lời thầy bói. Thế nhưng cũng có những cuộc tình đến rất bất ngờ. L.H. trong lúc chạy xe đã tông vào một chàng trai đi chiếc tay ga đắt tiền. Vừa đau vì cú đụng vừa lo bị đền tiền, vừa buồn phải sửa xe, cô bật khóc. Một bàn tay đặt lên vai cô, đề nghị đưa cô về và anh không hề “bắt đền” như cô nghĩ. Thế rồi, một mối tình như cô hằng mơ ước đã đến.
Tình yêu là thứ không phải cứ nỗ lực tìm kiếm thì nó sẽ đến với chúng ta. Và cũng đừng nghĩ chỉ người đẹp mới dễ tìm tình yêu. D., sinh viên khoa Anh năm cuối, đẹp như người mẫu, vẫn hằng đêm lên mạng tìm một nửa của mình. Nhưng không thiếu người nhan sắc không có gì nổi bật, không giàu có, ấy thế lại gặp một chàng trai mà ai nhìn vào cũng phải ghen tị, để đi đến hôn nhân. Cũng đừng nghĩ chỉ người giàu mới dễ có tình yêu. Anh V.T., 39 tuổi, con chủ cửa hàng vàng bạc, sáng sáng ra mở cửa hàng với đôi mắt buồn vì đã không giữ được cô vợ mà anh hằng yêu quý.
Bao lần nhìn hoàn cảnh những người chung quanh, tôi tự hỏi tình yêu đến bằng con đường nào? Cuối cùng tôi đành chấp nhận một câu tôi đã đọc trong cuốn lưu bút của người bạn: “Tình yêu không đến bằng đường thẳng hay đường cong. Nó có con đường riêng của nó. Đó là tình cờ và định mệnh”. Và những ai may mắn có được tình yêu, hãy biết trân trọng, giữ gìn và vun đắp
Nguyên tắc “nhí nhố” cho phái đẹp
1.Chẳng cần làm việc nhà, vì chưa có người đàn ông nào vào cuộc âu yếm một phụ nữ chỉ vì nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.
2. Đừng hão huyền rằng bạn có thể thay đổi được người đàn ông, trừ phi anh ta còn ở tuổi quấn tã.
3. Làm gì khi bạn trai cất bước ra đi? Đóng cửa lại.
4. Quá nhiều đàn ông, và quá nhiều lý do để không ngủ với bất kỳ ai trong số họ.
5. Đừng bao giờ để cho tâm trí một anh chàng có cơ hội tha thẩn - nó quá nhỏ bé, không thể cho tự do một mình được.
6. Cứ chạy theo các chàng phi công trẻ, bạn dư sức làm điều đó. Nhưng nhớ rằng, anh chàng đó sẽ không bao giờ lớn được đâu.
7. Một anh chàng biết cách tự ăn mặc, trưng diện mà không một lần trông lóng ngóng, ngớ ngẩn - anh ta đích thị là “gay”.
8. Định nghĩa về chàng độc thân: Người bỏ lỡ cơ hội làm khổ phụ nữ.
9. Phụ nữ không khiến đàn ông phát điên mà chính đàn ông biến mình trở thành như vậy.
10. Cách tốt nhất để sai khiến một người đàn ông làm gì là nói rằng anh ta quá già để có thể làm việc đó.
11. Tình yêu mù quáng, hôn nhân mới thực sự giúp người ta mở mắt.
12. Trẻ con Israel lẩn quẩn trên sa mạc đến 40 - đàn ông có chết cũng không chịu hỏi đường khi đi lạc.
13. Anh ấy hỏi bạn thích đọc quyển sách nào, và bạn nói “quyển sổ séc”.
14. Ý tưởng duy nhất nghiêm túc, đầy trách nhiệm và gắn kết của người đàn ông là: “Được rồi, anh sẽ ở lại đêm nay”.
2. Đừng hão huyền rằng bạn có thể thay đổi được người đàn ông, trừ phi anh ta còn ở tuổi quấn tã.
3. Làm gì khi bạn trai cất bước ra đi? Đóng cửa lại.
4. Quá nhiều đàn ông, và quá nhiều lý do để không ngủ với bất kỳ ai trong số họ.
5. Đừng bao giờ để cho tâm trí một anh chàng có cơ hội tha thẩn - nó quá nhỏ bé, không thể cho tự do một mình được.
6. Cứ chạy theo các chàng phi công trẻ, bạn dư sức làm điều đó. Nhưng nhớ rằng, anh chàng đó sẽ không bao giờ lớn được đâu.
7. Một anh chàng biết cách tự ăn mặc, trưng diện mà không một lần trông lóng ngóng, ngớ ngẩn - anh ta đích thị là “gay”.
8. Định nghĩa về chàng độc thân: Người bỏ lỡ cơ hội làm khổ phụ nữ.
9. Phụ nữ không khiến đàn ông phát điên mà chính đàn ông biến mình trở thành như vậy.
10. Cách tốt nhất để sai khiến một người đàn ông làm gì là nói rằng anh ta quá già để có thể làm việc đó.
11. Tình yêu mù quáng, hôn nhân mới thực sự giúp người ta mở mắt.
12. Trẻ con Israel lẩn quẩn trên sa mạc đến 40 - đàn ông có chết cũng không chịu hỏi đường khi đi lạc.
13. Anh ấy hỏi bạn thích đọc quyển sách nào, và bạn nói “quyển sổ séc”.
14. Ý tưởng duy nhất nghiêm túc, đầy trách nhiệm và gắn kết của người đàn ông là: “Được rồi, anh sẽ ở lại đêm nay”.
4 lý do nàng không thích nhàn rỗi
Được mọi người giúp đỡ, đôi khi các nàng cảm thấy không được vui song ngược lại, họ lại thấy rất vui khi được là người giúp đỡ người khác. Vì sao các nàng lại có sự nhiệt tình vô bờ bến này?
Thứ nhất, họ thích giúp đỡ người khác bởi vì rất muốn có sự đánh giá tốt đẹp của một người xa lạ về bản thân mình. Sự đánh giá này sẽ là những “bằng chứng” rất tốt để họ có thể buôn chuyện với người thân, bàn bè và đặc biệt là khi muốn ghi điểm với “anh yêu” của họ.
Thứ hai, để xác định với mọi người xung quanh rằng bản thân họ là một nhân vật khá quan trọng không thể thay thế khi cần mẫn giúp đỡ mọi người mọi nơi mọi lúc. Đây là ý thích muốn nâng cao vai trò tuyệt đối của mình với những người xung quanh.
Thứ ba, do thiếu niềm tin vào bản thân nên các nàng muốn thông qua sự giúp đỡ của mọi người để phát hiện giá trị và sự tồn tại hữu ích của chính mình. Chỉ giúp đỡ mọi người và nhận được sự khen chê của dư luận họ mới thấy rõ vai trò thật sự của mình. Đó cũng được coi là một lý do rất khôn ngoan của các nàng khi làm “việc tốt”.
Thứ tư, họ chăm chỉ lao động không phải vì mục đích cuối cùng là tiền bạc mà là vì niềm vui, sự yêu thích của cá nhân. Với người phụ nữ, chăm chỉ lao động không phải là mục đích kiếm thật nhiều tiền bạc mà trước hết là vì sự vui thú với công việc họ yêu thích từ lâu, sự tự khẳng định mình trong cuộc sống với chàng và sự thoải mái trong tư tưởng.
Thứ nhất, họ thích giúp đỡ người khác bởi vì rất muốn có sự đánh giá tốt đẹp của một người xa lạ về bản thân mình. Sự đánh giá này sẽ là những “bằng chứng” rất tốt để họ có thể buôn chuyện với người thân, bàn bè và đặc biệt là khi muốn ghi điểm với “anh yêu” của họ.
Thứ hai, để xác định với mọi người xung quanh rằng bản thân họ là một nhân vật khá quan trọng không thể thay thế khi cần mẫn giúp đỡ mọi người mọi nơi mọi lúc. Đây là ý thích muốn nâng cao vai trò tuyệt đối của mình với những người xung quanh.
Thứ ba, do thiếu niềm tin vào bản thân nên các nàng muốn thông qua sự giúp đỡ của mọi người để phát hiện giá trị và sự tồn tại hữu ích của chính mình. Chỉ giúp đỡ mọi người và nhận được sự khen chê của dư luận họ mới thấy rõ vai trò thật sự của mình. Đó cũng được coi là một lý do rất khôn ngoan của các nàng khi làm “việc tốt”.
Thứ tư, họ chăm chỉ lao động không phải vì mục đích cuối cùng là tiền bạc mà là vì niềm vui, sự yêu thích của cá nhân. Với người phụ nữ, chăm chỉ lao động không phải là mục đích kiếm thật nhiều tiền bạc mà trước hết là vì sự vui thú với công việc họ yêu thích từ lâu, sự tự khẳng định mình trong cuộc sống với chàng và sự thoải mái trong tư tưởng.
Những mẹo "cưa" nàng
Đến công ty với quần áo nhăn nhúm, tóc chỉa lên trời và đôi giày cáu bẩn..., chắc chắn, bạn sẽ khiến nàng chạy xa.
Sau đây là một số tiểu tiết bạn cần chú ý để có thể "đẹp" ngay trong mắt cô ấy từ khi mới tiếp xúc
Luôn luôn nhường nhịn
Yếu tố này thường được phụ nữ ghi nhận và quan sát hàng đầu. Dắt xe, trả tiền những thứ vặt vãnh, nhặt hộ đồ rơi ngoài đường... Bạn đừng nên tranh cãi quá lâu với phụ nữ về những thứ như quan điểm sống, nỗi bất hạnh của phái yếu.
Không cần thiết phải là một người đàn ông điển trai hay phong độ, chỉ cần bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ phụ nữ những việc nhỏ trong cuộc sống, họ sẽ không ngần ngại tán thưởng bạn hết lời.
Nhưng bạn phải chú ý: Ga lăng với phái đẹp chứ không phải phụ nữ đẹp. Nếu họ phát hiện bạn chỉ muốn "lấy le" với những người phụ nữ có nhan sắc, bạn sẽ bị đàm tiếu không tiếc lời.
Biết đùa cợt nghiêm túc
Nghe có vẻ vô lý, nhưng pha trò là cả một nghệ thuật thu hút của phái nam. Bạn kể những câu chuyện tiếu lâm để lấy được nụ cười của nàng nhưng đừng bao giờ quá trớn. Nàng sẽ nghĩ bạn là người "mượn gió bẻ măng" hay ít nhất cũng là có hàm ý không lành mạnh.
Bạn nên tranh thủ pha trò ở những nơi đông người, có bạn bè hay người thân của nàng. Họ sẽ đồng tình rằng bạn là anh chàng sôi nổi và cực kỳ vui tính. Bạn nhớ phân biệt tiếng cười lành mạnh với cười sàm sỡ bởi nó khẳng định giá trị con người bạn.
Không cáu giận quá đáng
Đàn ông thường nóng tính, dễ làm to chuyện những việc vượt quá sự chịu đựng của mình. Phụ nữ sẽ tránh xa những người hay quát tháo, đập bàn đập ghế, dọa nạt và chửi thề... Họ còn tưởng tượng ra viễn cảnh xung đột nếu một ngày lỡ làm bạn phật ý. Sức mạnh của đàn ông không phải ở sự phô trương cơ bắp.
Nhậu nhẹt có tổ chức
Đây cũng là vấn đề đau đầu của nhiều phụ nữ. Họ thường suy luận "nguy cơ" kéo dài của việc bù khú bạn bè sẽ làm chàng sao nhãng công việc và người yêu. Say rượu, nói năng lung tung, chưa kể đến việc giỡn đùa không ý thức... sẽ làm phụ nữ xa lánh bạn. Tốt nhất là đừng để nàng phát hiện bạn say xỉn suốt 7 ngày trong tuần.
Có một chút tài hoa
Nếu bạn không vẽ đẹp, hát hay, đàn giỏi... thì phải có máu lãng mạn một chút. Phụ nữ thích những gì bay bổng và hơi khác thường. Bạn lặng lẽ đợi nàng khi tan giờ làm, chúc một buổi sáng tốt lành khi nàng vẫn còn nằm trên giường... Nếu bạn không tài hoa lẫn lãng mạn thì cũng đừng buồn, hãy sống như chính con người bạn, nàng sẽ cảm nhận được ngay thôi.
Sau đây là một số tiểu tiết bạn cần chú ý để có thể "đẹp" ngay trong mắt cô ấy từ khi mới tiếp xúc
Luôn luôn nhường nhịn
Yếu tố này thường được phụ nữ ghi nhận và quan sát hàng đầu. Dắt xe, trả tiền những thứ vặt vãnh, nhặt hộ đồ rơi ngoài đường... Bạn đừng nên tranh cãi quá lâu với phụ nữ về những thứ như quan điểm sống, nỗi bất hạnh của phái yếu.
Không cần thiết phải là một người đàn ông điển trai hay phong độ, chỉ cần bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ phụ nữ những việc nhỏ trong cuộc sống, họ sẽ không ngần ngại tán thưởng bạn hết lời.
Nhưng bạn phải chú ý: Ga lăng với phái đẹp chứ không phải phụ nữ đẹp. Nếu họ phát hiện bạn chỉ muốn "lấy le" với những người phụ nữ có nhan sắc, bạn sẽ bị đàm tiếu không tiếc lời.
Biết đùa cợt nghiêm túc
Nghe có vẻ vô lý, nhưng pha trò là cả một nghệ thuật thu hút của phái nam. Bạn kể những câu chuyện tiếu lâm để lấy được nụ cười của nàng nhưng đừng bao giờ quá trớn. Nàng sẽ nghĩ bạn là người "mượn gió bẻ măng" hay ít nhất cũng là có hàm ý không lành mạnh.
Bạn nên tranh thủ pha trò ở những nơi đông người, có bạn bè hay người thân của nàng. Họ sẽ đồng tình rằng bạn là anh chàng sôi nổi và cực kỳ vui tính. Bạn nhớ phân biệt tiếng cười lành mạnh với cười sàm sỡ bởi nó khẳng định giá trị con người bạn.
Không cáu giận quá đáng
Đàn ông thường nóng tính, dễ làm to chuyện những việc vượt quá sự chịu đựng của mình. Phụ nữ sẽ tránh xa những người hay quát tháo, đập bàn đập ghế, dọa nạt và chửi thề... Họ còn tưởng tượng ra viễn cảnh xung đột nếu một ngày lỡ làm bạn phật ý. Sức mạnh của đàn ông không phải ở sự phô trương cơ bắp.
Nhậu nhẹt có tổ chức
Đây cũng là vấn đề đau đầu của nhiều phụ nữ. Họ thường suy luận "nguy cơ" kéo dài của việc bù khú bạn bè sẽ làm chàng sao nhãng công việc và người yêu. Say rượu, nói năng lung tung, chưa kể đến việc giỡn đùa không ý thức... sẽ làm phụ nữ xa lánh bạn. Tốt nhất là đừng để nàng phát hiện bạn say xỉn suốt 7 ngày trong tuần.
Có một chút tài hoa
Nếu bạn không vẽ đẹp, hát hay, đàn giỏi... thì phải có máu lãng mạn một chút. Phụ nữ thích những gì bay bổng và hơi khác thường. Bạn lặng lẽ đợi nàng khi tan giờ làm, chúc một buổi sáng tốt lành khi nàng vẫn còn nằm trên giường... Nếu bạn không tài hoa lẫn lãng mạn thì cũng đừng buồn, hãy sống như chính con người bạn, nàng sẽ cảm nhận được ngay thôi.
Top 7 cách dụ nàng
Muốn có được một cô gái, tốt hơn hết nên tỏ ra mình là người đàn ông ở vị thế cao. Cô ấy sẽ liệt bạn vào hàng “đáng để cân nhắc”, thậm chí sẵn sàng lên dây cót đi… chinh phục bạn.
1. Không “đại hạ giá” bản thân
Con người thường không biết quý những gì mình dễ dàng có, nhưng khi phải khó khăn, vất vả lắm mới đạt được, họ lại nâng niu hơn vàng.
Nếu bạn muốn hạ giá trị của mình tới mức zero, hãy để cho nàng dễ dàng quờ tay một cái là tóm được bạn - luôn ở đó, bày tỏ lòng nhiệt thành, hứng thú, và một thái độ “luôn sẵn sàng”.
Bằng ngược lại, muốn “cao giá” hơn, khi nói chuyện với phụ nữ, bạn hãy cố gắng là người chủ động gác máy trước. Đừng quên nói cho nàng biết về việc bạn sắp làm trước khi nói câu “Anh phải đi đây”.
Trong cuộc sống của mình bạn cũng nên tham gia thật nhiều hoạt động để không phải lúc nào cũng là người nhàn rỗi ngồi lỳ chờ nàng “chiếu cố”.
2. “Em là người bạn thú vị”
Khi một phụ nữ nói: “Anh ấy chỉ là bạn”, điều đó có nghĩa là cô ấy thực sự thấy anh chàng thú vị nhưng không thể có gì xa hơn, sẽ không có mối quan hệ lãng mạn nào với anh ấy cả.
Giờ bạn hãy học tập. Thấy nàng có vẻ “kết” mình, bạn nên nói: “Em biết không, anh nghĩ em sẽ là một người bạn rất thú vị của anh đấy”.
Phụ nữ hiếm khi, nếu không muốn nói là chưa bao giờ được nghe câu này từ một người đàn ông cả. Cô ấy sẽ coi bạn là thử thách cần vượt qua và muốn có bạn hơn đấy.
3. Để nàng phải theo đuổi
Hầu hết đàn ông khi gặp một cô gái hấp dẫn thường nhanh chóng nghĩ rằng “cô ấy là người phụ nữ mình muốn” và ra sức theo đuổi. Hành động này khiến các nàng chạy xa, khổ nỗi nàng càng chạy thì ham muốn của chàng lại càng cháy bỏng.
Bạn hãy thử hoán đổi tình thế một lần, sẽ thu được kết quả tốt. Lần tới khi gặp một phụ nữ nóng bỏng, thay vì nghĩ cô ấy là niềm mơ ước của bạn, hãy cho rằng “mình chính là mẫu đàn ông cô ấy muốn” và làm mọi cách để cá cắn câu. Khi nàng bắt đầu theo đuổi bạn, bạn hãy “chạy”. Như vậy nàng càng muốn có bạn hơn.
4. Đánh bạn với phụ nữ hấp dẫn
Làm bạn thực sự ấy nhé, đừng nghĩ tới chuyện chạm vào họ. Một vài người bạn gái xinh đẹp, hấp dẫn chính là cầu nối đưa bạn tới những phụ nữ khác cũng giống duyên dáng, quyến rũ như họ.
Trong vai bà mai, các cô bạn gái này có thể kiếm cho bạn vài mối và không tiếc công vun đắp chuyện tình cảm cho “ông bạn vàng”. Thêm một cái lợi nữa, phụ nữ nói chung sẽ đánh giá bạn cao hơn khi quanh bạn toàn là người đẹp mà bạn vẫn chưa thèm để ý ai, chỉ đối tốt như bạn bè.
5. Cho thấy “tiềm năng sex” ở bạn
Một cách rất bản năng, trong giới động vật, con cái sẽ đi tìm những “dấu hiệu nam tính” ở con đực, xem nó có phải một bạn tình khỏe mạnh không.
Phụ nữ cũng thế, họ cũng đi tìm các dấu hiệu, bởi thế bạn đừng quên “phô” ra cho họ thấy. Một phong thái đĩnh đạc, cách di chuyển, cử động điềm tĩnh, dứt khoát, ánh nhìn mạnh mẽ, đáng tin, cơ thể cường tráng chính là những gì phụ nữ tìm kiếm ở đàn ông. Thật may những điều này bạn hoàn toàn có thể tự tập luyện mà có được.
6. Học cách “đoán vị”
Rất cần kỹ năng “nhìn mặt bắt hình dong” - chỉ gặp một cô gái ngay lần đầu tiên, bạn đã phải đoán biết liệu cô ấy “còn không” hay đã có chủ. Việc này can hệ đến khả năng ăn nói tự tin và đúng cách của bạn trước người ta.
Thông thường thái độ xa cách, lạnh lùng cho thấy bông hoa hồng này không còn dành cho bạn. Trái lại, nếu nàng chẳng ngại “đấu khẩu” qua lại thì có khả năng cô ấy đang sẵn sàng.
Hãy thực hành để đạt đến đỉnh cao của người tinh tế, nói được thật nhanh người đối diện với mình đã có bạn trai chưa. Khi tới ngưỡng đó, bạn chắc chắn sẽ gây ấn tượng tốt cho phái đẹp bởi họ nghĩ rằng bạn sáng suốt, có trực giác cao và luôn chính xác - mẫu người đáng mơ ước.
7. Tặng thêm nhiều cơ hội cho bản thân
Khi bắt buộc phải đưa ra một quyết định, có sự khác biệt lớn giữa việc đứng trước một lựa chọn duy nhất “có nên chọn lấy không?” và đứng trước nhiều lựa chọn: “ai trong số họ bây giờ?”.
Đàn ông thường dồn mình vào lựa chọn mang tính “cục bộ”: “Hoặc cô ấy hoặc không ai cả” trong khi phụ nữ nhìn “thoáng” hơn nhiều: “Mình có thể có bất kỳ anh chàng nào mình muốn, vậy nên chọn ai?”.
Sao không thử một lần thông minh như phụ nữ, hãy nghĩ đôi chút về sự khác biệt trong suy nghĩ, cách giao tiếp và hành động của bạn khi trước mắt là nhiều quyền lựa chọn chứ không phải chỉ có mỗi một cô
1. Không “đại hạ giá” bản thân
Con người thường không biết quý những gì mình dễ dàng có, nhưng khi phải khó khăn, vất vả lắm mới đạt được, họ lại nâng niu hơn vàng.
Nếu bạn muốn hạ giá trị của mình tới mức zero, hãy để cho nàng dễ dàng quờ tay một cái là tóm được bạn - luôn ở đó, bày tỏ lòng nhiệt thành, hứng thú, và một thái độ “luôn sẵn sàng”.
Bằng ngược lại, muốn “cao giá” hơn, khi nói chuyện với phụ nữ, bạn hãy cố gắng là người chủ động gác máy trước. Đừng quên nói cho nàng biết về việc bạn sắp làm trước khi nói câu “Anh phải đi đây”.
Trong cuộc sống của mình bạn cũng nên tham gia thật nhiều hoạt động để không phải lúc nào cũng là người nhàn rỗi ngồi lỳ chờ nàng “chiếu cố”.
2. “Em là người bạn thú vị”
Khi một phụ nữ nói: “Anh ấy chỉ là bạn”, điều đó có nghĩa là cô ấy thực sự thấy anh chàng thú vị nhưng không thể có gì xa hơn, sẽ không có mối quan hệ lãng mạn nào với anh ấy cả.
Giờ bạn hãy học tập. Thấy nàng có vẻ “kết” mình, bạn nên nói: “Em biết không, anh nghĩ em sẽ là một người bạn rất thú vị của anh đấy”.
Phụ nữ hiếm khi, nếu không muốn nói là chưa bao giờ được nghe câu này từ một người đàn ông cả. Cô ấy sẽ coi bạn là thử thách cần vượt qua và muốn có bạn hơn đấy.
3. Để nàng phải theo đuổi
Hầu hết đàn ông khi gặp một cô gái hấp dẫn thường nhanh chóng nghĩ rằng “cô ấy là người phụ nữ mình muốn” và ra sức theo đuổi. Hành động này khiến các nàng chạy xa, khổ nỗi nàng càng chạy thì ham muốn của chàng lại càng cháy bỏng.
Bạn hãy thử hoán đổi tình thế một lần, sẽ thu được kết quả tốt. Lần tới khi gặp một phụ nữ nóng bỏng, thay vì nghĩ cô ấy là niềm mơ ước của bạn, hãy cho rằng “mình chính là mẫu đàn ông cô ấy muốn” và làm mọi cách để cá cắn câu. Khi nàng bắt đầu theo đuổi bạn, bạn hãy “chạy”. Như vậy nàng càng muốn có bạn hơn.
4. Đánh bạn với phụ nữ hấp dẫn
Làm bạn thực sự ấy nhé, đừng nghĩ tới chuyện chạm vào họ. Một vài người bạn gái xinh đẹp, hấp dẫn chính là cầu nối đưa bạn tới những phụ nữ khác cũng giống duyên dáng, quyến rũ như họ.
Trong vai bà mai, các cô bạn gái này có thể kiếm cho bạn vài mối và không tiếc công vun đắp chuyện tình cảm cho “ông bạn vàng”. Thêm một cái lợi nữa, phụ nữ nói chung sẽ đánh giá bạn cao hơn khi quanh bạn toàn là người đẹp mà bạn vẫn chưa thèm để ý ai, chỉ đối tốt như bạn bè.
5. Cho thấy “tiềm năng sex” ở bạn
Một cách rất bản năng, trong giới động vật, con cái sẽ đi tìm những “dấu hiệu nam tính” ở con đực, xem nó có phải một bạn tình khỏe mạnh không.
Phụ nữ cũng thế, họ cũng đi tìm các dấu hiệu, bởi thế bạn đừng quên “phô” ra cho họ thấy. Một phong thái đĩnh đạc, cách di chuyển, cử động điềm tĩnh, dứt khoát, ánh nhìn mạnh mẽ, đáng tin, cơ thể cường tráng chính là những gì phụ nữ tìm kiếm ở đàn ông. Thật may những điều này bạn hoàn toàn có thể tự tập luyện mà có được.
6. Học cách “đoán vị”
Rất cần kỹ năng “nhìn mặt bắt hình dong” - chỉ gặp một cô gái ngay lần đầu tiên, bạn đã phải đoán biết liệu cô ấy “còn không” hay đã có chủ. Việc này can hệ đến khả năng ăn nói tự tin và đúng cách của bạn trước người ta.
Thông thường thái độ xa cách, lạnh lùng cho thấy bông hoa hồng này không còn dành cho bạn. Trái lại, nếu nàng chẳng ngại “đấu khẩu” qua lại thì có khả năng cô ấy đang sẵn sàng.
Hãy thực hành để đạt đến đỉnh cao của người tinh tế, nói được thật nhanh người đối diện với mình đã có bạn trai chưa. Khi tới ngưỡng đó, bạn chắc chắn sẽ gây ấn tượng tốt cho phái đẹp bởi họ nghĩ rằng bạn sáng suốt, có trực giác cao và luôn chính xác - mẫu người đáng mơ ước.
7. Tặng thêm nhiều cơ hội cho bản thân
Khi bắt buộc phải đưa ra một quyết định, có sự khác biệt lớn giữa việc đứng trước một lựa chọn duy nhất “có nên chọn lấy không?” và đứng trước nhiều lựa chọn: “ai trong số họ bây giờ?”.
Đàn ông thường dồn mình vào lựa chọn mang tính “cục bộ”: “Hoặc cô ấy hoặc không ai cả” trong khi phụ nữ nhìn “thoáng” hơn nhiều: “Mình có thể có bất kỳ anh chàng nào mình muốn, vậy nên chọn ai?”.
Sao không thử một lần thông minh như phụ nữ, hãy nghĩ đôi chút về sự khác biệt trong suy nghĩ, cách giao tiếp và hành động của bạn khi trước mắt là nhiều quyền lựa chọn chứ không phải chỉ có mỗi một cô
Subscribe to:
Posts (Atom)